Chương 17#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm trạng ngay lúc này đây, Tiêu Chiến không còn sức để nói hoặc nhích tay, đến phần bụng dưới đau nhói cũng phải chịu đựng, môi tự mình cắn cũng đã trở nên rỉ máu, anh thật sự quả là một cái xác không hồn vậy,

Nhất Bác dường như vẫn còn dày vò anh, làm những thứ cậu dùng sức mạnh bạo ra vào trong anh, đến nỗi cúc huyệt của anh chảy máu, cậu vẫn không hề quan tâm, vì tính ngưỡng dã tâm muốn có được anh, chỉ có thể làm cách này,

"Hàn... Hàn Quân " một lúc sau, Nhất Bác mới chịu dừng mà tha cho anh, cậu sau đó mới bỏ mặc anh trên giường, cậu đi xuống phòng tắm, ngay lúc này Tiêu Chiến dùng hết sức lực của mình cầm lấy điện thoại gọi cho Hàn Quân với giống mệt mỏi khàn tiếng,

"Chiến... Chiến Chiến " Hàn Quân trong cuộc họp nhận được cuộc điện thoại của Tiêu Chiến, anh nhanh chóng bắt máy, chỉ nghe được giọng nói nhỏ bé và mệt mỏi của anh, sau đó không nghe được gì nữa bên kia, liền nghĩ có chuyện không hay xảy ra nên đã nhanh chóng bỏ cuộc họp mà chạy về thật nhanh,

"Chiến Chiến... " Hàn Quân đến nhà anh, liền mở khóa đi vào, tìm anh bên trong phòng anh không có người, chỉ có Niệm Niệm đang ngủ say, nếu vậy chỉ còn là nơi của Nhất Bác, anh nhìn lên trên gác, lập tức chạy lên xem, quả nhiên Tiêu Chiến đang nằm bất động ở trên giường, anh nhanh chóng chạy đến thấy những vết hôn bầm tím, nhưng điều khiến cậu sợ nhất là phần bên dưới của anh đã chảy máu ra cùng với tinh trùng của Nhất Bác,

"Anh làm gì ở đây, anh muốn đưa a Chiến đi đâu " Nhất Bác tâm trạng không vui, cậu đi tắm để lấy lại bình tĩnh thì nghe được tiếng động bên ngoài, liền mặc quần vào chạy ra thì thấy Hàn Quân, trên tay đang bế Tiêu Chiến, cậu ta liền tức giận ngăn lại,

"Cậu là đồ khốn, hãy nhìn xem chuyện tốt mình đã làm đi, tránh ra tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện " Hàn Quân quả thật rất ghét cậu, nhìn thấy cậu ta là lại muốn đấm vào mặt, Hàn Quân ngay lúc này rất vội vì tình trạng của anh, anh cau mầy mắng mỏ những lời có thể nói ra,

"Đây không phải chuyện của anh, a Chiến để tôi lo " Nhất Bác bây giờ mới phát hiện anh đã ngất xỉu, tuy được Hàn Quân chùm lai thân thể cho anh, nhưng vẫn phát hiện phần dưới đang chảy máu, cậu cũng hoảng hốt muốn giành lấy Tiêu Chiến khỏi anh để đưa đi,

"Cậu lo, đồ khốn như cậu mà cũng đòi lo, tôi nói cho cậu biết, nếu Chiến Chiến và đứa nhỏ mà có chuyện gì cậu sẽ hối hận suốt đời " Hàn Quân liền tránh né cậu, lúc này cơn giận của Hàn Quân đến giới hạn, anh liền lớn giọng cảnh cáo cậu, rồi nhanh chóng bế anh đi,

"Chị lý, phiền chị đưa Niệm Niệm chăm sóc thằng bé giúp tôi, tôi không muốn thằng bé học theo cái xấu của tên khốn này " cô lý lúc này nghe theo liền gật đầu, cô hấp tấp đi vào phòng bế Niệm Niệm đi theo sau Hàn Quân,

Tất cả rời đi bỏ lại Nhất Bác đang đờ người ra, hối hận chuyện gì chứ, nếu được ở bên cạnh anh, những chuyện cậu làm cũng sẽ không hề thấy hối hận,

"Lão gia, tôi biết rồi ạ " Hàn Quân đưa anh đến bệnh, ngồi bên ngoài phòng cấp cứu anh rất lo lắng đến chịu không nổi, ngay lập tức có một cuộc điện thoại gọi đến, anh nghe được lệnh phía bên kia liền gật đầu tuân theo,

"Tiểu Mậu, Tử Huân đã có lệnh, một lúc sau, lập tức đưa người đi trước " Hàn Quân nghe xong, lại tiếp tục gọi điện cho cả hai, nhận lệnh đưa Tiêu Chiến và Niệm Niệm đi,

Tiểu Mậu và Tử Huân là thuộc hạ của Hàn Quân từ lâu, vì cả ba nhận lệnh của một người có quyền lực và giàu có nên suốt bao năm qua cả ba điều luôn bên cạnh anh, giúp đỡ anh,

"A Chiến bên trong sao rồi... " ngay lúc này, Nhất Bác chạy thật nhanh đến bệnh viện thì thấy Hàn Quân ngồi ở nơi chờ bên ngoài cấp cứu, cậu liên nhanh chân lo lắng đến hỏi,

"Giám đốc Hàn, con tôi bên trong sao rồi " mẹ của Tiêu Chiến lo lắng đến phát khóc nức nở, nhưng lại cố kiềm nén hỏi Hàn Quân,

"Vẫn chưa biết, bác sĩ đang còn bên trong " Hàn Quân gương mặt chán ghét khi thấy thái độ của họ,ngày thường từ lúc anh theo Tiêu Chiến, anh chưa hề thấy họ lo lắng đến vậy, anh thật sự không thích họ chút nào, những anh cũng liền trả lời một cách qua loa lạnh nhạt,

"Bác... Bác sĩ, thằng bé sao rồi ạ " một lúc sau, nhìn thấy cửa phòng cấp cứu mở, mọi người mới chạy đến hỏi, tuy chỉ có Hàn Quân là từ từ đi đến,

"Cậu ấy vẫn ổn, nhưng tôi rất lấy làm tiếc cho gia đình, đứa bé trong bụng không thể giữ được nữa " vị Bác sĩ nghiêm túc khai báo tình trạng sức khỏe của anh , nhưng có điều đứa bé đã chết rồi,

"Sao... Sao, con tôi có thai sao " Bà Tiêu nghe xong rất sốc, liền hốt hoảng mà khóc thêm,

"Vương Nhất Bác, cậu thật đúng là đồ khốn kiếp *bốp* " Hàn Quân nghe xong, liền tức giận mà nắm Áo của Nhất Bác đấm cho cậu ta một đấm thật đau điếng,

"Giám đốc hàn, sao anh lại đánh người như vậy " ba của Tiêu Chiến thấy anh đánh Nhất Bác, liền can ngăn, ông tức giận quát lớn,

"Tiêu Chiến bị hư thai, tất cả là lỗi của cậu ta " Hàn Quân định đánh cậu ta thêm một trận nữa, nhưng lại cố gắng cơn giận của mình, liền nhìn về phía ông ba Tiêu, cau mày không khách khí nữa lạnh lùng nói,

"Cũng tốt, đứa bé chết rồi cũng tốt, dù sao anh đứa bé đó là con anh, nó vốn không được chào đời " Nhất Bác ngồi dưới mặt đất, cảm thấy máu ở miệng chảy ra, liền cười khinh một tiếng, rìu ngồi dậy nói những lời rất vô tâm đến rợn người,

"Thật ra chuyện này là sao, đứa bé đã chết là con của giám đốc Hàn sao, tại sao lại có chuyện như vậy " ông Tiêu nghe được liền sốc một phần bất ngờ quát lên,

"Cậu thật sự nghĩ đứa bé là con tôi sao, cậu ngu ngốc đến mức, Tiêu Chiến mang thai con cậu mà cậu cũng không biết " Hàn Quân nghe mà nực cười, anh cười lớn một tiếng giọng khinh bỉ cả họ, anh không ngờ một người như Nhất Bác lại là một tên ngu, còn ông bà Tiêu lại thật sự rất vô tâm đến  như vậy, thật đáng thổ thẹn, sau đó thật sự anh không chịu đựng được nữa nên đã trước mặt cậu vừa mãng cậu là đồ ngu ngốc, vừa nói cho họ biết đứa nhỏ là con ai,

"Anh nói vậy là sao " Ngay lúc này, Nhất Bác nghe được, mặc dù có bất ngờ nhưng vẫn không thể tin lời anh ta nói,

"Để tôi nói cho cậu biết để cậu sẽ phải hối hận suốt quản thời gian còn lại sau này, và ông bà Tiêu củng hãy nghe cho kỷ đây "

"Đứa bé chết ấy chính là con của cậu ta, và ngay cả Tiểu Niệm Niệm cũng là con của cậu ta " anh quyết định lúc này nói cho họ nghe những mọi chuyện mà Tiêu Chiến phải chịu đựng mấy năm qua, ngay cả chuyện mang thai Niệm Niệm anh ta cũng kể ra tất, thật sự Hàn Quân vừa kể lại vừa xót xa cho anh,

"Chuyện... Chuyện này là sao " mẹ của Tiêu Chiến nghe xong liền khuỵ hết thân thể dưới sàn nhà, bà ta thương xót con mình mà khóc nức nở,

"Cậu hãy nhớ lại cho kỷ, Niệm Niệm năm nay đã sáu tuổi, tôi gặp Tiêu Chiến là khoản năm năm, sao thằng bé lại là con tôi được " Hàn Quân còn nói ra tính đến ngày tháng mà Niệm Niệm ra đời, cho ta biết tất cả,

"Sao... Tại sao lại " nghe xong cậu ta liền khuỵ hai đầu gối xuống sàn nhà, cậu hoang mang khi biết được sự thật này, không ngờ Tiêu Chiến lại hận cậu đến nỗi chuyện sinh đứa nhỏ là con cậu, anh cũng không hề nói cho cậu biết,

"Tôi thật sự cảm thấy cậu quá ngu ngốc, cậu làm cho Tiêu Chiến mang thai, nay lại chính mình giết chết đứa con của mình, cậu thật sự quá tàn nhẫn khi đối xử với Tiêu Chiến như vậy " Hàn Quân tuy cười khinh thường họ, nhưng anh vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn khi thấy tâm trạng biểu hiện đau khổ hiện giờ của họ, so với đau khổ này của họ, còn không bằng nỗi đau mà Tiêu Chiến phải chịu đựng suốt bao năm qua,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien