Chương 18#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cuộc trò chuyện hỗn loạn đến ai nấy cũng phải hối hận và gục ngã vô cùng, tuy nhiên Hàn Quân vẫn chưa cảm thấy thật sự là đủ cho họ, anh muốn họ phải đau khổ nhiều hơn nữa, để bù đắp cho Tiêu Chiến,

"Bác sĩ... Bác sĩ, bệnh... Bệnh nhân trong phòng cấp cứu đã bị người khác đưa đi rồi ạ " ngay lúc này bầu không khí rất ảm đạm, sau đó nhiên một cô y tá chạy từ phòng cấp cứu ra, với vẻ mặt hấp tấp và hoảng sợ,

"Cái gì, các người chăm bệnh nhân kiểu gì mà lại để người khác cướp đi hả "Nhất Bác hoảng sợ khi nghe những lời cô y tá vừa nói  liền bật người dậy, chạy vào phòng cấp cứu xem thử,

"Chúng tôi đã bị họ uy hiếp bằng súng ạ " tất cả cũng điều nhanh chân chạy theo sau vào phòng cấp cứu,

"Tôi xin lỗi, đây là sơ xuất của chúng tôi, không biết làm sao họ có thể vào được, tôi sẽ bảo an ninh bệnh viện tìm kiếm "

"Làm ngay lập tức cho tôi, con tôi mà có chuyện gì tôi sẽ dẹp hết bệnh viện của các người " ông Tiêu cau mày, tức giận quát lớn và cảnh báo với những bác sĩ và y tá trong phòng,

"Hàn Quân là do anh làm phải không " Nhất Bác nhìn lo lắng, nhưng nhìn xung quanh, lại không thấy Hàn Quân đâu, cậu liền nhớ đến những lời nói của anh, nhanh chóng chạy ra ngoài, nắm lấy Áo của anh tức giận, trợn trừng quát lớn,

"Đã đến lúc tôi phải trở về với ông chủ của mình rồi, giấy từ chức đã để sẵn trong phòng của chủ tịch, Tử Huân đã giúp tôi để nó " Hàn Quân cười khinh thường cậu, lập tức mạnh tay hất cậu ra nói, anh hiện giờ không thể ở lại đây nữa, lệnh ông chủ cũng đã xong,

"Nói mau ông chủ của anh là ai hả " Nhất Bác đứng trước mặt anh, như những lời tra hỏi,

"Tôi được lệnh ông chủ của mình đưa Tiêu Chiến rời đi, người này bà Tiêu đây chắc cũng biết đấy, thôi không nói nhiều, tôi đi trước đây " anh bản thân thanh thản với gương mặt tươi cười nói, sau đó lại đưa tay lên chỉ về ngay bà Tiêu cười nữa miệng nói với bà ta,

"Nhược... Sao em lại biết người này "ba của Tiêu Chiến đến bên cạnh bà, chạm vào vai bà, lay động bà mặt ông hiện rõ nghiêm túc mà hỏi bà,

"Chị dâu, người này là ai " Nhất Bác cũng hiện đang rất lo lắng cậu cũng hấp tấp hỏi bà,

"Em đang nghi ngờ người đó " bà liền chợt nhớ ra, và cũng đang nghi ngờ người đó đã làm chuyện này,
..........
"Chú có gì muốn nói với tôi không hả, chuyện của chú và a Chiến là sao đây " rời khỏi bệnh viện, về đến nhà ba Tiêu Chiến liền ngồi trên ghế sofa tức giận nhìn về phía cậu tức giận quát lên,

"Là lỗi của em, đại ca anh hãy phạt em đi, nhưng em thật sự rất yêu a Chiến " Nhất Bác đột nhiên quỳ xuống trước mặt ba Tiêu Chiến, nhận lỗi với những gì cậu đã gây ra cho Tiêu Chiến,

"Tôi không phải nói về vấn đề đó, vấn đề ở đây là Niệm Niệm là con của chú, thằng bé đã gần sáu tuổi, nếu vậy là chú và a Chiến đã yêu nhau từ khi chú chỉ mới mười bốn tuổi sao " ông cau mày nói về chuyện của Niệm Niệm,

"Đúng vậy, đại ca là em ngay thời điểm đó đã tỏ ý lòng mình với a Chiến trước ạ " Nhất Bác cảm thấy là lỗi của mình, mà cuối đầu xuống trả lời,

"Thật là tức chết tôi rồi, chú có biết mình là chú của nó hay không, sao chú lại " ông nghe xong, đưa tay lên vầng trán mình, giả vờ tức giận, sau đó lại muốn hù dọa cậu,

"Em biết, nhưng em không muốn tình chú với a Chiến, em yêu a Chiến lắm anh ạ " Nhất Bác tuy biết mình là chú của anh, nhưng cậu chỉ là con nuôi, không cùng huyết thống, nên mới gan lớn không nghĩ tình chú cháu, nhưng cậu rất yêu anh,

"Tôi không chấp nhận chuyện này " ông giả vờ nghiêm túc quát lên không chịu,

"Đại ca, mong anh hay đồng ý đi ạ " Nhất Bác tha thiết van xin ông đồng ý với mối quan hệ này của cậu và anh, nếu ông đồng ý, cậu nguyện lấy thân xác này để bù đắp cho Tiêu Chiến,

"Chú trước hết đứng lên đi, anh cậu ông ta giả vờ trêu chọc chú đó, vì chúng tôi đã biết mối quan hệ của chú và a Chiến ngay thời điểm ấy, và cũng biết Tiểu Niệm là con của chú, vì chúng tôi đã lấy mẫu tóc của chú và tóc của Niệm Niệm ra làm xét nghiệm, nên mới phát hiện ra chuyện này từ lâu rồi " ngay lúc này đột nhiên mẹ Chiến phì cười một cái rất nhẹ, rồi nói ra hết tất cả, quả nhiên ba mẹ Tiêu Chiến từ lâu đã biết hết mọi chuyện, ngay cả Niệm Niệm ông bà cũng biết,

Chỉ là ông Tiêu không muốn nói ra, vì ông muốn một trong hai người, điều tự mình nói ra, cũng từ nãy đến giờ ông điều trêu đùa với cậu thôi, chứ ông bà đã chấp nhận cậu từ lâu rồi,

"Anh chị, thật sự cảm ơn hai người, nhưng hiện giờ chúng ta phải tìm được a Chiến về"
Nhất Bác nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cậu rất vui vì đã qua được ải lớn dễ dàng như vậy, nhưng có điều hiện tại không thể vui vẻ ngay lúc này, vì cậu rất lo lắng cho a Chiến,

"Anh à, em đang nghi ngờ người đó đã đưa a Chiến đi, nếu em đoán đúng thì thằng bé sẽ không sao đâu " Bà Tiêu nhìn chồng mình và nói, vì nghe được những lời Hàn Quân nói bà đã nghi ngờ một người, ông Tiêu nhìn thấy biểu hiện của vợ mình, ông cũng đã đoán ra là ai,

"Ruốt cuộc người đó là ai "Nhất Bác khá tò mò với nhân vật này, nhưng tâm trạng cậu bây giờ rất lo lắng,

"Chú yên tâm a Chiến sẽ không sao đâu " mẹ Tiêu thấy cậu lo lắng, liền chấn an cậu, vì nếu là người đó thì sẽ không sao, nhưng có cái chuyện này nếu là giành Tiêu Chiến về có vẻ rất cực khổ lắm đây,

"Mong là vậy ạ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien