Chương 19#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chuyện về cả hai, gia đình Tiêu Chiến đã biết từ lâu, nhưng cũng không ngăn cản chuyện tình yêu của cậu và anh, tuy nhiên bà Tiêu phải đối phó đi gặp một người mà từ lâu bà vẫn chưa gặp,
.........
"Chiến, cậu cảm thấy sao rồi " Tiêu Chiến ngay lúc này chợt tỉnh giấc, liền thấy Hàn Quân đang nhìn anh mà lo lắng hỏi,

"Hàn Quân, tôi đang ở đâu đây, tôi... Con tôi sao rồi " Tiêu Chiến lập tức thân thể mệt mỏi ngồi dậy, theo đó Hàn Quân cũng tiện tay đỡ anh luôn, sau đó chợt nhớ ra đứa bé trong bụng liền hốt hoảng hỏi anh ta,

"Ở đây là nước Anh, Chiến xin lỗi đứa bé không thể cứu được " Hàn Quân nghe anh hỏi về đứa bé với tâm trạng rất bất an và lo lắng, nhưng anh cũng phải nói sự thật cho anh biết đứa bé đã không còn,

"Chuyện này là sao... Con... Con tôi " Quả như những gì Hàn Quân nghĩ, Tiêu Chiến đã phản ứng rất đau đớn vô cùng, anh không biết phải lần gì ngoài nỗi đau khóc lớn khi mất đi đứa bé,

"Chiến, cậu bình tĩnh lại đi, đứa bé đã chết rồi " Hàn Quân tâm trạng cũng đau buồn cho anh, anh không thể làm gì cho anh bằng cách an ủi tâm trạng cho anh,

"Hàn Quân, tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi chứ " Tiêu Chiến ngồi trên giường, vừa nắm Áo anh vừa khóc lóc rất thương tâm,

"Chiến xin lỗi cậu, tôi đã không thể bảo vệ được cậu và đứa bé " Hàn Quân cảm thấy rất có lỗi vì ngay thời điểm ấy không bảo vệ được cho cả hai, sau đó anh cho cậu tấm thân để làm điểm tựa mà khóc,

"Không sao, tôi không trách cậu, mất rồi cũng tốt " Tiêu Chiến khóc lóc rất lâu sau đó nghe Hàn Quân nói, anh liền chợt bừng tỉnh tâm trạng lẫn tinh thần mà nín khóc ngay lập tức, anh thật sự không chách Hàn Quân được vì anh đã giúp đỡ và bảo vệ Tiêu Chiến quá nhiều rồi, anh nghĩ rằng đứa bé đó mất cũng có thể tốt, vì hiện tại nếu sinh nó ra, sẽ ảnh hưởng lối sống của một mối hận thù của anh và cậu,

"Baba người khỏe chưa ạ " Ngay lúc này anh liền tâm trạng dần tốt hơn khi thấy Niệm Niệm chạy vào, tươi cười nhào đến người anh,

"Baba, không sao cảm ơn con, con ở đây được chứ " Tiêu Chiến dẫn bình tĩnh mà mỉm cười với thằng bé, còn xoa đầu nó cưng chiều,

"Baba ở đâu, Niệm Niệm sẽ ở đó ạ, mà ở đây Niệm Niệm chơi với ông cố vui lắm ạ " Thằng bé nhìn anh tươi cười, biết tâm trạng baba không được vui, và đã nghe kể về chuyện của ba, nên đã nói lời ngọt để an ui ba mình, sau đó chợt nhớ ra và kể với anh về người ông cố mà từ lúc đến đây đã chơi đùa với ông rất là vui,

"Ông cố... " Tiêu Chiến nghe xong liền ngạc nhiên nhìn thằng bé, ở đâu lại có ông cố mà để cho Niệm Niệm gọi chứ,

"Cháu cảm thấy khỏe hơn chưa " vừa dứt lời thì đột nhiên ở bên ngoài buộc vào một ông già cầm theo cây gậy, tuy nhìn ông ta cầm gậy vậy thôi, chứ thật chất ông ấy chân tay thân hình điều rất khỏe khoắn,

"Lão Gia " Hàn Quân liền nghiêm mặt cúi xuống chào ông ấy,

"Ông là... " Tiêu Chiến nhìn ông bất ngờ hỏi,

"Ta là ông ngoại của cháu đây, là cha của mẹ con " ông ấy chống gậy ngồi xuống ghế mã Hàn Quân đã chuẩn bị cho ông, liền tươi cười nhìn anh nói,

"Chiến, ông ấy tên là Ngạn Bắc Quang, đích thực là ông ngoại của cậu đấy " Hàn Quân lúc này thay đổi thái độ rất nghiêm túc, sau đó còn giới thiệu tên của ông ấy,

"Ông ngoại, sao cháu từ nhỏ đến lớn không nghe mẹ nhắc gì về ông thế ạ " Tiêu Chiến cứ thắc mắc mãi trong đầu mình, rõ ràng từ nhỏ đến lớn, anh chưa hề nghe qua ba hay mẹ nhắc đến người ông này, thật khiến anh rất bất ngờ,

"Chuyện này dài, ta sẽ kể cho con nghe " ông ngoại anh liền thở dài một hơi, nhưng trên mặt hiện rất rõ sự tức giận vô cùng khi nghe anh nhắc đến mẹ của anh, thật sự đã xảy ra chuyện gì giữa mẹ anh và người ông này,

Ngay lập tức ông Ngạn liền bảo Hàn Quân bế đứa bé ra ngoai, ông đã kể toàn bộ mọi chuyện về người mẹ của anh, chuyện kể là mẹ anh lúc còn tuổi trẻ, rất xinh đẹp ngoan hiền, và từ khi gặp ba Tiêu Chiến đã trở nên ngổn ngược với ông, tuy ông không hề ngăn cấm tình yêu của bà, vì là một người làm cha làm mẹ tất nhiên phải lo lắng tương lai hoặc hạnh phúc của con mình, nên đã ra một thử thách hơi nghiêm khắc với ông Tiêu, và cũng chính vì chuyện này mà đêm hôm đó mà bà và ông Tiêu lại bỏ đi mà ông không hề hay biết,

Cho đến khi ông biết bà đã bỏ đi cùng với ông Tiêu về Trung Quốc, nhưng ông cứ tìm mãi vẫn không thấy tung tích của ca hai, cho đến khi ông mới tìm được sau vài năm, mới phát hiện bà và ông Tiêu đã có con, đứa bé ấy chính là Tiêu Chiến,

Nhiều lần ông đến hạ mình đến gặp bà và tha thứ cho bà, còn bảo cả ba về nước Anh sinh sống, nhưng bà lại nhất quyết không đồng ý, dù đã rất nhiều lần ông làm chuyện như vậy,

Biết những lời ông Ngạn nói ra điều vô dụng, ông đã rất tức giận với chuyện này và không hề quan tâm đến bà nữa, ông Ngạn tuy tức giận của ông tức vậy thôi, nhưng ông cũng là người bao năm đó ông đã âm thầm giúp đỡ công ty của ba Tiêu Chiến, là một người âm thầm là cổ đông lớn của công ty,

Sau đó bao nhiêu năm ông cũng phát hiện ra Tiêu Chiến đã lớn hẳn, còn được kế thừa chức chủ tịch, ông liền cảm thấy rất lo nên đã phái Hàn Quân theo để làm bạn và giúp đỡ anh, cũng là người bảo vệ anh,

Ngay thời điểm đó, Hàn Quân liền báo với ông Ngạn là anh đã mang thai còn là sinh được một bé trai rất kháu khỉnh, ông nghe vậy liền rất vui, lúc đó ông rất muốn xuất hiện để đem anh đi, nhưng nghĩ đến anh vừa mới lên làm chủ tịch, cứ để anh làm quen và am hiểu về công ty, đến lúc đó ông mới đưa anh về và thừa kế toàn bộ tài sản và công ty mà ông để lại,

Hơn Năm Năm trôi qua và cũng đến lúc Hàn Quân đã báo cáo với ông những chuyện vừa xảy ra Tiêu Chiến, chuyện anh có thai lần thứ hai, ông rất vui nhưng đột nhiên không lâu sau đó Hàn Quân lái báo với ông là anh bị hư thai, ông nghe xong rất tức giận, chuyện ông tức giận hờn là chuyện về Nhất Bác và ba mẹ của Tiêu Chiến đã đối xử với anh không tốt,

Cũng là lúc thời điểm, ông ra lệnh cho Hàn Quân đưa anh và Niệm Niệm về đây,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien