Chương 20#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ngồi lắng nghe những gì ông đã kể, mới biết được sự thật về gia đình của anh, hóa ra bấy lâu nay anh vẫn còn người ông này, nếu vậy tôi anh sẽ ở đây giúp ông kế thừa công ty này, để bù đắp sự hiếu thảo mà bao lâu nay ông âm thầm giúp anh, sau đó nghe ông nói xong, anh liền gật đầu đồng ý với ông mà ở lại,

Quá trình thời gian đã gần một tuần ở trong nhà dưỡng thân thể vì bị hư thai, dần dần trở nên tốt hơn, vì ông Ngạn đã dặn dò người giúp việc hay nấu thuốc bổ tốt nhất cho anh, nên thân thể anh hồi phục rất nhanh, còn về Niệm Niệm thường xuyên đến chơi với anh cả ngày, còn kể cho anh nghe về việc mình cũng với ông cố chơi rất vui,

"A Chiến hôm nay là ngày cháu nhận chức vị phó chủ tịch, nên hãy cố lên nhé cháu " ngày hôm sau Tiêu Chiến khỏe lại, với thân thể tràng đầy năng lượng, và cũng là ngày anh được ông cho nhận chức vụ ở công ty, nên hôm nay chính là ngày anh sẽ bắt đầu đi làm,

"Vâng, cháu sẽ cố gắng ạ, chào ông cháu đi đây " Tiêu Chiến mỉm cười thật tươi với ông, sau đó ông liền bảo với Hàn Quân đưa anh đến công ty,

Hàn quân liền tuân thủ gật đầu, anh rất vui vì nhìn thấy Tiêu Chiến năng động đến như vậy, vậy thì anh đã yên tâm, còn ông Ngạn không cần lo lắng về việc này, vì ông rất tin tưởng năng lực làm việc của Tiêu Chiến và Hàn Quân,

"Lão gia có người đến tìm ngài ạ " ngay lúc này Tiêu Chiến chưa đi được bao lâu, thì ông Ngạn ngồi xem tin tức thị trường vừa uống cà phê, thì đột nhiên cảm thấy không ổn, thì ngay lập tức cô giúp việc đi vào nói với ông,

"Cho vào đi " ông cảm nhận được người tìm ông là ai, vì cuối cùng gì thì họ cũng biết mà đến, nên cô giúp việc chưa nói thì ông đã biết đó là ai, liền bảo cô giúp việc cho người vào,

"Cha người khỏe chứ ạ " người phụ nữ từ  ngoài cửa bước vào đại sảnh chính của nhà họ Ngạn, bà ta liền mỉm cười gọi ông là  cha, thì ra đó người đó chính là mẹ của Nhất Bác,

"Tôi vẫn ổn chưa thể chết được, đã nhiều năm như vậy rồi cô đến đây để làm gì " ông Ngạn tay chống gậy gương mặt nghiêm ngặt nhìn bà mà hỏi,

"Con... Con về thăm cha " bà bước đi vào nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, ra vẻ ngượng cười với ông

"Thật đáng thổ thẹn, cô biết về đây thăm lão già này rồi sao, cô nên nhớ từ khi cô ngổn ngược bỏ nhà đi, cô đã tự mình cắt đứt mối quan hệ cha con rồi kia mà " ông Ngạn ngồi cười lớn một tiếng kiểu khinh thường bà, tuy bà Tiêu là con gái của ông, nhưng ông thật sự thổ thẹn chỉ biết cười bà, vì bà đã đi bao nhiêu năm cũng không hề về thăm ông, nay vì chuyện của Tiêu Chiến mà bà lại đến thăm ông,

"Cha con... " bà liền xấu hổ cúi hầm mặt xuống không nói được lời,

"Đừng nói vòng vo nữa, có gì nói chuyện chính đi " ngay lúc này ông Ngạn liền lớn tiếng, còn bảo bà nói chuyện chính mà bà muốn,

"Cha, con gái xin người hãy trả A Chiến lại cho con đi, thật sự con rất lo lắng cho thằng bé " ngay lúc này bà liền cúi người van xin ông, tất cả xấu hổ bà liền làm hết

"Cô lo lắng, cô đừng tưởng ta không biết, suốt bao năm nay, a Chiến phải khổ sở và chịu tổn thương từ các người gây ra, và cái người chú đó " ông trầm mặc nghiêm trọng, ánh mắt tức giận nhìn bà nói lời lẽ sẽ khiến bà xấu hổ,

"Cha, van xin cha, cha hãy trả a Chiến lại cho con đi, con thật sự rất yêu thằng bé, lời con nói là sự thật " ngay lúc này bà hối hả rất hấp tấp mà phải van xin ông,

"Thằng bé là tự nó muốn ở lại cùng ta, ta không có ép buộc nó, nếu cô muốn đưa nó đi, thì cô hãy hỏi ý kiến của nó đi "

"Thằng... Thằng bé đang ở đâu ạ " bà nghe được những lời liền có chút hi vọng, bà nhanh miệng hỏi ông,

"Thằng bé hôm nay là ngày nó nhận chức vụ phó chủ tịch, nên đã đến công ty rồi " tuy ông thật sự không muốn trả lại Tiêu Chiến, nhưng ông đã biết sự lựa chọn của Tiêu Chiến, nên ông sẽ cho bà một cơ hội để xem anh có chịu tha thứ cho họ không,

"Vậy... Vậy con sẽ đến công ty tìm thằng bé, cha chuyện trước đây điều là lỗi của con, mong cha rộng lượng mà tha thứ cho vợ chồng con, và hãy nói với thằng bé vài lời khiến nó quay về đi ạ " bà ấy nghe xong liền thở nhẹ nhàng một cái mà đứng lên, sau liền nhẹ giọng, muốn ông Ngạn tha thứ cho bà và chồng mình về chuyện năm xưa,

"Lần cuối ta muốn nói với cô, những gì cô và mọi người đã làm gì với nó, ta không chắc chắn là thằng bé có thể dễ dàng tha thứ đâu " Bà Tiêu lúc này chào ông rồi quay đi, nhưng ông đột nhiên liền tiếng lời cảnh báo cho bà và cả họ,

"Con sẽ cố gắng bằng sức của con, chào cha " bà Tiêu gương mặt trở nên tự tin, bà tin thế nào lời bà nói Tiêu Chiến sẽ nghe, vì trước giờ anh luôn luôn rất nghe lời bà, nói xong liền chào ông Ngạn rồi quay đi,

"Đứa con gái ngốc này, như vậy mà lại bỏ đi, nó suốt đời đúng là không cần người cha này " Ông Ngạn nhìn đứa con gái của mình đi ra khỏi ngôi nhà, ông liền ôm tim mình mà đau lòng, quả là ông rất nhớ đứa con gái này, nhưng nó thật sự chính là không cần người cha này, từ đầu bà ấy đi vào tuy là vẻ mặt đáng thương van xin ông trả Tiêu Chiến lại cho bà ấy, nhưng thật ra gương mặt ấy ông cảm nhận được sự lạnh nhạt dành cho ông,

Ông thở ra một hơi sau đó bình tĩnh lại tâm mình, nếu con gái ông đã tuyệt tình như vậy thì hà cớ gì ông phải trả cháu ngoại và cháu cố lại cho họ,

Tiêu Chiến quả nhiên không một chút nào của sự lo lắng trong khi hôm nay anh nhận chức từ ông giao cho, đến công ty một số người đứng đợi anh sẵn bên trong, nhìn thấy anh vào ai nấy liền vui vẻ chào đón anh, có khoản nhân viên cấp trên là trưởng phòng toàn khu, và nhân viên bé nhỏ điều chào đón,

Tuy anh trước đây cũng là một chủ tịch của Tiêu Gia, là một người lạnh lùng, ít nói với nhân Viên của mình, thế mà ở đây anh vẫn với bộ mặt tuy lạnh nhưng vẫn nở nụ cười thân thiện và chào với tất cả mọi người ở công ty,

Hàn Quân thì khác anh, anh ấy rất hòa đồng vui vẻ với mọi người, vì anh ta cũng là giám đốc trước khi quen anh, vì tại ông Ngạn giao nhiệm vụ nên đã về Trung Quốc để giúp đỡ anh,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien