Chương 9#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả bốn người điều đi vào quán bar, Tử Huân ngay lập tức đặt phòng VIP, để uống rượu, Tử Huân và Tiểu Mậu, cứ lễ phép ngại ngùng khi ngồi cùng với cấp trên uống rượu, còn Hàn Quân thì cứ uống cùng anh, Tiêu Chiến thật sự uống rất nhiều rượu, anh uống cho quên đi chuyện trước mắt,

"Chủ tịch, ngài uống ít thôi ạ " Tử Huân nhìn thấy anh uống khá nhiều, liền ngăn lại,

"Cứ để cậu ấy uống đi " Hàn Quân cũng ngăn Tử Huân lại, gật đầu bảo cứ đề cho anh uống, Tử Huân thấy vậy liền nghe theo,

"Tại sao... Tại sao người thân trong nhà lại đối xử với tôi như vậy " Ngay lúc này Tiêu Chiến uống đến say, và cuối cùng phát sinh lời nói, anh đau lòng không chịu được đã lớn tiếng,

"Chắc họ có nỗi khổ gì đó thôi, cậu đừng để ý buồn làm gì " Hàn Quân nghe được, liền chạm vào người anh an ủi,

"Cuộc đời tôi, cố gắng chịu đựng họ bao năm qua, tưởng chừng yên bình sống cùng với Niệm Niệm, vậy mà quá nhanh nỗi lo sợ của tôi lại ập đến khi cậu ta quay về " Tiêu Chiến cuối cùng cũng mệt mỏi, mặt đã đỏ lên vì say đến cực hạn, anh vì áp lực quá lớn nên lúc say rượu vào lời ra, đem những nỗi đau mấy năm qua điều nói ra hết

"Đến ba mẹ tôi họ cũng chẳng hề biết tôi muốn gì và làm gì, có những thứ tôi không thích làm, để dồn ép tôi,nếu như không phát hiện Niệm Niệm thì tôi đã chết từ lâu rồi, tôi thật sự mệt mỏi rồi " những lời nói đau thương nghẹn đắng từ trong đấy lòng phát ra, nói xong liền gục xuống bàn vì quá say,

Cả ba người ngồi nghe anh nói, lòng cũng đau cùng với anh, họ từ lâu đã biết anh nổ lực vất vả, làm việc để quên đi nỗi buồn đã thành thói quen, nhưng không ai có thể can ngăn được, chỉ có thể an ủi anh một thôi,

Hàn Quân nghe xong, đau lòng nóc một ly rượu vang, sau đó mới bảo Tử Huân giải quyết ở đây và đi về,

Về đến nhà Hàn Quân và Tiểu Mậu dìu anh đi vào đặt anh vào phòng để ngủ, Hàn Quân tận tâm chăm sóc cho anh,

"Tiêu Niệm, ngay lúc này baba con rất buồn vì mọi thứ, con là thứ quan trọng nhất của baba con, nên con hãy làm một người đàn ông ngoan ngoãn, nghe lời baba con, có được không " giải quyết xong phần của Tiêu Chiến, anh đã ngủ say, sau đó đi ra ngoài tiếng đến nơi Tiêu Niệm đang giúp lấy cốc nước cho Tiêu Chiến, anh liền ngồi khuỵ xuống nghiêm mặt xoa đầu nói với thằng bé,

"Dạ, Niệm Niệm biết rồi ạ " Niệm Niệm cầm ly nước trên tay nhẹ nhàng ngoan ngoãn gật đầu, thằng bé vốn sinh ra đã thông minh, lại còn rất ngoan ngoãn nhờ vào hiểu
chuyện cách dạy dỗ của Tiêu Chiến,

"Ngày mai ta đưa con đến công ty, chúng ta hãy tạo một bất ngờ cho baba con được không " Hàn Quân ngồi xuống dưới nền nhà, mỉm cười đắc ý, và muốn lên kế hoạch gì đó dành cho Tiêu Chiến,

"Dạ được " Nhóc con thích thú liền, không cần suy nghĩ gật đầu ngay lập tức, vì nếu những chuyện làm cho Tiêu Chiến vui thì thằng bé điều đồng ý ngay, không cần do dự,

"Vậy chúng ta móc nghéo nào " Hàn Quân cười khoái chí, đưa ngón tay lên bảo Tiêu Niệm cùng nhau móc nghéo bí mật,

"Chiến... " hiện tại Nhất Bác đang ngồi ở quán bar uống rượu, cậu ngồi không ngừng gọi tên Tiêu Chiến, sau đó còn nhớ đến chuyện mà Hàn Quân đã nói với cậu, nhưng cậu không hiểu gì cả, nó có ẩn chứa điều gì, khiến cậu rất đau đầu,

"Anh, đừng uống nữa, chúng ta về nhà đi " ngay từ lúc này Nhã Đình từ phía ngoài đi vào tìm kiếm Nhất Bác, cuối cùng cũng thấy cậu, nhưng đến lúc tìm cậu thì cậu đã say bí xị rồi, cô chạy đến liền lây lây cậu rồi ngăn cản cậu,

"A Chiến... " Nhất Bác không để ý xung quanh mình có những ai, ngay cả lời nói của cô bạn gái của cậu, cậu cũng không thèm nghe, chỉ biết cầm ly rượu nhìn nó chằm chằm gọi tên Tiêu Chiến,

"Chúng ta về thôi " Cô gái Nhã Đình cau mày đến khó chịu, sau đó bảo phục vụ thanh toán xong, cô lập tức dìu cậu về nhà,

"Ah... đau đầu quá, đã mấy giờ rồi " buổi chiều buông xuống, Tiêu Chiến nằm cả ngày cuối cùng cũng tỉnh rượu, anh ngồi dậy cảm thấy đau đầu mà đưa tay lên xoa, nhưng vẫn chưa biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu,

"Baba, nước đây ạ " vừa ngồi dậy xoa đầu, thì ngay lập tức một bàn tay nhỏ bé đưa ly nước cho anh,

"Cảm ơn con " phát hiện người đưa lý nước là Tiêu Niệm, anh nhanh chóng mỉm cười với con rồi cầm lấy nó,

"Giờ đã là 5h chiều rồi đấy " vừa cầm ly nước uống một ngụm, thì Hàn Quân từ ngoài cửa vọng vào trả lời với giọng trách móc,

"Cảm ơn cậu, vậy làm phiền cậu chong Niệm Niệm giúp tôi, tôi phải về nhà đã " ngồi một lúc sau, cảm thấy tỉnh táo tinh thần, anh liền bảo Niệm Niệm đi học bài mà anh đã đưa ra chữ khó cho tập viết, sau đó thành thật cảm ơn cậu thêm nữa, và muốn về nhà,

"Vẫn còn muốn về nhà, cậu ổn chứ " Tiêu Chiến cầm lấy Áo khoác mình, mang giày vào, thì nghe Hàn Quân lạnh lùng nói,

"Hàn Quân, chuyện gì trước sau tôi cũng phải đối mặt với nó mà thôi, tôi phải nhanh chóng giải quyết nó " anh khựng người lại vài giây, sau đó mới nói với anh, anh đã nghĩ thông suốt rồi, vì anh trước sau gì cũng phải đối mặt với ác mộng, nên nếu đến sớm thì anh sẽ tiêu diệt nó sớm hơn,

"Ừm... " nghe anh nói như vậy, tuy một phần nào không yên tâm cho lắm, nhưng vì hiện tại thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cũng khiến anh không ngăn cản, mà vỗ vai anh để anh đi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien