Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cát bụi dày đặc trong không khí như sương mù của một buổi sáng mùa đông, chẳng mấy chốc đã bị một cơn gió thổi tan đi hết, chỉ để lại bên cánh mũi một thứ mùi ngai ngái khó ngửi.

May mà lúc nãy Vương Nhất Bác đã nhanh tay kéo Tiêu Chiến về phía sau, dùng tấm lưng rộng lớn của mình che chở cho anh, nếu không thì bây giờ chiếc áo trắng của anh đã biến thành màu đen rồi. 

Đợi cơn chấn động hoàn toàn ngưng lại, Tiêu Chiến mới thoát khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác, từng bước từng bước đi về phía cửa động tối om om. 

Hắc Nguyệt là thần đao vang danh một thời, nếu không phải vì đã ngủ yên hàng ngàn năm cộng thêm việc Tiêu Chiến không quen dùng, đừng nói một cái động, có muốn chấn sập cả ngọn núi này cũng có thể. Vừa rồi Tiêu Chiến cũng chỉ hạ đao ở bên mé ngôi mộ, tránh làm hư hại đến kết cấu bên trong. Cái động này cũng xem như dư sức cho một người trưởng thành ra vào, Tiêu Chiến vừa khom người định chui vào, cổ tay đã bị Vương Nhất Bác bắt lấy.

"Để em đi trước." - Giọng điệu của Vương Nhất Bác hoàn toàn là ra lệnh, cậu kéo Tiêu Chiến ra sau lưng, lấy trong balo hai chiếc đèn pin, đưa cho anh một chiếc còn mình cầm một chiếc. 

Tiêu Chiến còn định dùng lí lẽ người lớn trẻ nhỏ để giành quyền đi trước nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, Vương Nhất Bác đã tung người nhảy vào trong rồi. Mặt trời chỉ vừa mới lên cao chưa bao lâu nhưng Tiêu Chiến đã phải nghiến răng nghiến lợi không biết bao nhiêu lần rồi, nhìn thấy bóng lưng Vương Nhất Bác sắp biến mất trong bóng tối, anh đành phải bật đèn vội vàng chạy theo. 

Lại phải một lần nữa khen ngợi hiệu suất làm việc của Hắc Nguyệt, chỉ bổ một đao thôi mà đã tạo ra được một địa đạo hoàn chỉnh. Ban đầu hai người còn phải khom lưng, chỉ đi vài bước đã có thể thẳng lưng thoải mái tiến về phía trước. 

"Không hổ là họ hàng, vậy mà lại đào đúng chỗ năm xưa ông cố của anh từng đào." - Vương Nhất Bác soi đèn xung quanh đường hầm, dễ dàng nhìn thấy những vết tích bị đào bới đã lâu năm. Vì ngôi mộ này được đắp nên bởi những tảng đá lớn nên trên các vách tường, vẫn còn hằn dấu vết do cuốc xẻng để lại. 

Tiêu Chiến cũng cảm thấy thần kì, có lẽ cái này được gọi là tổ tiên phù hộ trong truyền thuyết đi. 

Địa đạo không dài lắm, chỉ đi bộ tầm mười phút đã đến được một căn phòng lớn, quan sát kết cấu của nơi này, chắc hẳn đây chính là trung tâm ngôi mộ. Căn phòng rộng khoảng ba mươi mét vuông, xung quanh trống rỗng, không hề có quan tài hay tượng phật gì. Nếu không phải từng được nghe ông nội kể lại, Tiêu Chiến đã nghi ngờ nơi này chỉ là một cái hầm trú được đào vào thời chiến. 

Tiêu Chiến quay sang gật đầu với Vương Nhất Bác, hai người liền hiểu ý nhau, cùng chia ra tìm kiếm nơi khởi động cơ quan. 

Chủ nhân ngôi mộ này có lẽ đã tốn rất nhiều công sức để xây nên nó, trải qua ngàn năm bị chôn vùi, không ngờ vẫn còn vững vàng đến vậy. Toàn bộ ngôi mộ đều được đắp bằng đá tảng, kiên cố và kín kẽ không hề có chút khe hở, mặc dù có địa đạo dẫn không khí vào trong nhưng hai người họ vẫn không thể hít thở bình thường được, phải liên tục dừng lại lấy hơi mới có thể đi tiếp. 

Tiêu Chiến chạm vào một khối đá nhô ra trên tường, suy nghĩ một lúc liền dùng sức, ấn nó xuống. Khối đá rất hợp tác bị dịch chuyển, ngay lập tức từ dưới lòng đất chậm rãi truyền đến hàng loạt âm thanh rầm rầm, cứ như ở sâu bên dưới có một cỗ máy đã rất lâu rồi mới được khởi động. Chỉ vài giây sau, mặt đất ở giữa căn phòng như hai cánh cửa bật mở, từ nơi đó phát ra tiếng cót két của ròng rọc, tiếng dây xích sắt bị rỉ sét va vào nhau, tất cả tạo nên một thứ âm thanh chói tai đến gai người. 

Lại trôi qua thêm vài phút, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy nắp quan tài đá từ từ nhô lên. Nhưng trước khi nó được nâng lên hoàn toàn thì đột nhiên lại hạ xuống, Vương Nhất Bác thấy lạ liền nhìn về phía Tiêu Chiến, phát hiện bên cạnh anh có một bóng người nhỏ bé, bàn tay người đó còn đang đặt trên khối đá kia. 

Tiêu Chiến lúc này cũng đang khó hiểu nhìn chằm chằm người đó, mãi mới cất tiếng hỏi: "Bà ơi, sao bà lại ở đây?"

Thì ra bóng người kia chính là bà ngoại của A Thành, bà ấy cúi thấp đầu, cái lưng còng làm bà trông nhỏ thó như một đứa trẻ, trên người bà vẫn là bộ áo bông rách rưới của ngày hôm qua. 

Vương Nhất Bác đang đứng ở đầu bên kia, nghe tiếng Tiêu Chiến thì hô lớn một tiếng nguy hiểm, sau đó vội vàng chạy về phía anh. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm giật mình, còn chưa kịp hỏi xem chuyện gì thì cổ tay bị bàn tay xương xẩu của bà lão nắm lấy. Đúng là không thể nhìn bề ngoài để đánh giá người khác, trông bà ấy ốm yếu là vậy nhưng sức lực lại vô cùng lớn, Tiêu Chiến bị nắm chặt đến mức cổ tay như muốn nứt toạc ra. Anh lập tức biết không ổn, dùng sức muốn thoát khỏi bàn tay của bà ta nhưng vừa vùng vẫy một chút, bà ta liền ngẩng phắt đầu lên. 

Đây nào còn là dáng vẻ của một người bà hiền hậu nữa, gương mặt nhăn nheo chỉ toàn những vết đồi mồi kia cứng ngắc như một cái xác đang co rút. Hai khóe môi của bà ta kéo cao đến tận mang tai, làm lộ ra hai chiếc răng nanh bén nhọn. Từ cái miệng méo xệch của bà thò ra một cái lưỡi dài đỏ chói, cổ họng còn phát ra thứ âm thanh khè khè như rắn độc. Cái đầu chỉ còn vài sợi tóc xác xơ của bà ta chậm rãi nghiêng qua một bên, theo từng cử động chậm chạp của bà ta, Tiêu Chiến còn nghe thấy rõ ràng tiếng răng rắc của xương cốt. Ánh mắt bà ta oán độc nhìn vào Tiêu Chiến, sau đó như một con khỉ nhảy phốc tới, đu ở trên lưng của anh. Cái lưỡi mới ban nãy chỉ dài cỡ một gang tay, giờ đây lại thò ra càng lúc càng dài, quấn chặt lấy cổ của anh. Tiêu Chiến mất sức ngã ngồi xuống đất, từ cái lưỡi kia bốc lên thứ mùi tanh tưởi, hôi thối như xác chuột bị vùi trong rác thải hàng tháng trời. Tiêu Chiến muốn nôn mửa nhưng cuống họng bị thứ ghê tởm kia siết chặt, chặn lại mọi đường thở của anh. Chỉ mất vài giây, đầu óc của anh liền trở nên mơ hồ, mặt mày tím tái, tay chân thừa thãi chỉ có thể yếu ớt quẫy đạp. Ngay giây phút anh nghĩ mình sắp chết, không khí lại giống như thủy triều ồ ạt tràn vào phổi, cổ họng ngứa ngáy đau nhói làm anh liên tục ho khan. 

Tiêu Chiến bám theo thành tường loạng choạng đứng dậy, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang dùng một con dao găm chiến đấu với bà ta, trên lưỡi dao còn dính đầy máu đen nhầy nhụa. Vừa rồi nếu cậu không kịp thời dùng dao chặt đứt lưỡi bà ta, e là Tiêu Chiến đã thật sự không xong rồi. 


Vương Nhất Bác cao lớn hơn bà ta gấp mấy lần nhưng dường như lại yếu thế hơn nhiều, khó khăn lắm mới có thể vật ngã bà ta xuống đất. Cậu nghiến răng đè bà ta dưới thân, vung mạnh con dao trong tay muốn đâm thẳng vào trái tim bà ta. Nhưng khi mũi dao chỉ cách ngực trái bà ta một lớp áo, hai chân bà ta liền cong lên, đạp mạnh vào bụng Vương Nhất Bác. Cơ thể cậu cứ như miếng bông, nhẹ nhàng bị hất tung ra một khoảng xa, lưng đập mạnh vào vách tường. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, Vương Nhất Bác đau đớn ngã nằm trên đất, lồng ngực giống như bị một tảng đá đè lên, xương cốt rệu rã không thể cử động.

Tiêu Chiến hốt hoảng chạy đến, anh không dám động vào người cậu, chỉ có thể liên tục gọi tên cậu. Vương Nhất Bác khó khăn nhấc mi mắt nặng trĩu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Chiến đang phóng đại trước mắt mình, không hiểu sao khóe môi lại vô thức giương cao.

Tròng mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, tay anh run rẩy nhẹ nhàng chạm vào hai má Vương Nhất Bác, cảm nhận được thân nhiệt của cậu vẫn bình thường, anh mới thở ra một hơi. Vương Nhất Bác gắng sức cử động cánh tay, cậu muốn chạm vào tay anh nhưng đúng lúc đó, mắt cậu mở to nhìn về sau lưng anh, không biết lấy được sức lực ở đâu, cậu đẩy mạnh anh qua một bên, trước ngực liền cảm thấy lạnh lẽo.

Từ lồng ngực trào ra dòng máu đỏ tươi ấm nóng, những ngón tay xương xẩu của bà lão kia chạm phải máu của Vương Nhất Bác cứ như chạm phải axit, bà ta ré lên một tiếng thảm thiết rồi vội vàng lui về phía sau. Bỏ lại thân thể xụi lơ mềm oặt của Vương Nhất Bác trên đất.

Tiêu Chiến như không thể tin vào mắt mình, anh mở to mắt nhìn về phía ngực trái đã thấm đẫm máu của Vương Nhất Bác, chút không khí vừa tràn vào phổi gần như bị rút sạch. Hàm răng anh run rẩy va lập cập vào nhau, cổ họng nghẹn ứ không phát ra được chút âm thanh nào. Máu của Vương Nhất Bác tuôn càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc đã chảy đến bàn tay đang chống trên đất của Tiêu Chiến. Máu vẫn còn ấm, đầu ngón tay anh vừa chạm đến liền như chạm phải lửa, anh vội rụt tay về, lồm cồm bò đến nâng người Vương Nhất Bác dậy. Anh cẩn thận để cậu nằm trong lòng mình, dùng hai tay ấn chặt lấy miệng vết thương, nhưng máu của cậu không vì vậy mà ngừng chảy, từng dòng từng dòng theo kẽ tay của anh chảy ra ngoài, nhuốm đỏ bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của anh.

Một giọt.

Hai giọt.

Từ hốc mắt của Tiêu Chiến, những giọt nước mắt long lanh không ngừng rơi xuống. Nước mắt mặn chát từng giọt từng giọt đáp lên gương mặt dính đầy bùn đất của Vương Nhất Bác, cậu liền ho khẽ một tiếng, lại một lần nữa cố mở đôi mắt đã mỏi mệt của mình.

"Em...không sao...khụ khụ..." - Chỉ vài chữ đơn giản lại giống như muốn lấy mạng của Vương Nhất Bác, giọng cậu khản đặc, lồng ngực đau nhói như bị hàng ngàn hàng vạn mũi tên cắm vào.

Nước mắt của Tiêu Chiến rơi càng lúc càng nhiều, anh vừa gật đầu vừa tăng thêm lực ở tay, ấn chặt vết thương của Vương Nhất Bác.

"Tại sao lại không ngừng chảy? Tại sao lại không ngừng? Tại sao lại nhiều máu như vậy? Tại sao..." - Tiêu Chiến nói trong tiếng nức nở, đầu óc anh trống rỗng không nghĩ được bất cứ chuyện gì. Không phải bình thường bị vết thương hở, chỉ cần ấn chặt miệng vết thương là máu sẽ không chảy nữa sao, tại sao anh càng ấn, máu lại càng chảy nhiều hơn vậy?

Tiêu Chiến như hóa điên, hết lắc đầu lại gật đầu, cảm nhận thấy cơ thể Vương Nhất Bác đang dần lạnh đi trong lòng mình, anh càng hoảng loạn gào tên cậu.

"Vương Nhất Bác! Em không được ngủ! Tôi không cho phép em ngủ! Mau mở mắt ra cho tôi Vương Nhất Bác!" - Tiêu Chiến gào càng lúc càng to, gào đến mức cổ họng đau rát khô khốc, đến mức lưỡi anh cứng đờ không nói rõ tiếng.

Tiêu Chiến như chết lặng, bàn tay vẫn ấn chặt trên ngực Vương Nhất Bác, dường như đã không còn cảm nhận được nhịp tim của cậu nữa rồi. Anh đờ đẫn nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của cậu, tai ù đi không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào, trái tim trong lồng ngực đau đớn như bị bóp chặt.

"Vương Nhất Bác?" - Tiêu Chiến thều thào gọi tên cậu.

"Vương Nhất Bác." - Âm thanh nhỏ bé lại yếu ớt như hơi thở.

"Vương Nhất Bác." - Giọng anh run rẩy.

Nhưng Vương Nhất Bác lại không hề nghe lời, mi mắt kia mãi vẫn không mở ra nhìn anh.



Đột nhiên, từ túi quần của Vương Nhất Bác phát ra một tia sáng chói mắt, Tiêu Chiến nhìn thấy liền như người chết đuối vớ phải cành cây, vội vàng nhào đến, thò tay vào túi của cậu, lôi ra cái thứ đang phát sáng kia.

Thứ kia chính là chiếc túi thơm Vương Nhất Bác cầm lúc sáng, Tiêu Chiến không nghĩ nhiều liền mở ra, nhìn thấy bên trong có một chiếc lọ trắng và một mảnh đồng rỉ sét. Anh chỉ lấy chiếc bình trắng ra ngoài rồi quăng chiếc túi thơm đi, miếng đồng bên trong bị rơi ra ngoài, rất trùng hợp rơi trúng Hắc Nguyệt đang nằm trên đất. 

Tiêu Chiến mở nắp bình, ngay lập tức ngửi thấy một mùi thảo dược thơm nồng. Lúc này anh chỉ hận không thể cho cậu uống hết tất cả thuốc trên thế gian, nào quan tâm đây là thuốc gì. Anh trút một viên thuốc ra tay, sau đó bỏ vào miệng, tự mình mớm thuốc cho Vương Nhất Bác. Đầu lưỡi anh tách răng cậu ra, mạnh mẽ cường ngạnh đẩy thẳng viên thuốc vào khoang miệng cậu, phải đến tận khi viên thuốc hoàn toàn trôi tuột xuống cổ họng, anh mới tách khỏi môi cậu. 

Viên thuốc đó dường như có tác dụng, chỉ chốc lát sau gương mặt nhợt nhạt của Vương Nhất Bác đã hồng hào trở lại, cơ thể cũng không còn lạnh lẽo như ban nãy nữa. Tiêu Chiến như vừa tìm lại được mạng sống, khó khăn thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Trong lúc Tiêu Chiến còn đang vui mừng vì vừa cứu được người từ quỷ môn quan trở về, con quỷ kia có vẻ như đã hồi phục lại sau khi dính phải máu của Vương Nhất Bác, hơn nữa nó còn vì vậy mà điên cuồng hơn, nó thét lên một tiếng rồi nhào về phía anh, cái miệng há lớn nhe ra hàm răng sắc nhọn.

Tiêu Chiến đang ôm Vương Nhất Bác trong lòng, chỉ có thể cong người che chắn cho cậu, nhắm chặt mắt chờ đợi đòn tấn công. Nhưng chờ một lúc cũng không thấy cơ thể có chỗ nào đau đớn, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, lập tức bị hình ảnh trước mắt làm cho ngơ ngẩn. Hắc Nguyệt lúc này cứ như có linh hồn, đang chắn trước người anh, chặn lại hàm răng kinh tởm của con quỷ.

Trên thân Hắc Nguyệt tỏa ra một luồng sáng nhàn nhạt, không đúng, là một thứ treo trên thân đao đang tỏa sáng. Tiêu Chiến nheo mắt nhìn kỹ thì phát hiện mảnh đồng rỉ sét đang bám chặt trên cái đầu rồng, phát ra một luồng sáng mỏng manh, bao bọc lấy toàn bộ thân đao. Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào mảnh đồng hồi lâu, không hiểu sao trong đầu liền vang lên một tiếng gọi mơ hồ. Tiếng nói đó ban đầu rất nhỏ rất nhỏ, sau đó càng lúc càng to rõ hơn.

"Mau chạm vào. Mau cầm lấy Hắc Nguyệt của ngươi, nó đã chờ ngươi rất lâu rồi. Tiêu Dương, ngươi là chủ nhân của nó, mau cầm lấy."

Tiêu Chiến cứ như người mất hồn, anh buông người Vương Nhất Bác ra, đờ đẫn tiến về phía Hắc Nguyệt đang treo trong không trung, vươn tay nắm lấy cán đao.

Ngay lập tức, luồng sáng mờ nhạt đó liền sáng bừng lên, bao trọn lấy toàn bộ cơ thể Tiêu Chiến. Nóng rực nhưng không bỏng rát, ngược lại còn khiến máu huyết của anh lưu thông thêm mạnh mẽ, gân cốt toàn thân được đả thông toàn bộ, chút thương tích vừa rồi cũng được chữa lành, cơ thể bỗng chốc như được tái sinh một lần nữa.

Ánh sáng vừa tắt đi, ánh mắt vô hồn của Tiêu Chiến liền lấy lại minh mẫn.

Thần sắc này, vừa giống Tiêu Chiến, lại vừa như một người xa lạ.

Tiêu Chiến nâng đao, quen thuộc xoay một vòng trong không trung rồi chém mạnh về phía con quỷ. Từ tư thế cho đến chiêu thức đều rành mạch gọn gàng, cứ như anh đã dùng thanh đao này từ rất lâu rồi vậy. Con quỷ kia đương nhiên không thể thoát khỏi một đòn này, cái đầu của nó bị chém bay, lăn lông lốc vào góc tường.

"Bà ngoại!" - Đúng lúc đó, phía cửa động vang lên một tiếng hét thất thanh.

Tiêu Chiến thu đao, quay người nhìn về phía đó, nhìn thấy một người rất không nên xuất hiện ở đây vào lúc này.

Mắt A Thành đỏ ngầu, cậu ta như kẻ điên mà chạy ào đến, luôn miệng nói Tiêu Chiến đền mạng cho bà của cậu ta.

Tiêu Chiến chỉ liếc qua rồi nhẹ nhàng nâng đao, hướng mũi đao sắc nhọn về phía cậu ta, ánh mắt cương nghị lạnh lùng, hoàn toàn không giống với một thầy giáo dịu dàng ngày thường.

"Lâu rồi không gặp, Vương Đình." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro