Chương 5: Chủ của Phi Phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh nghe không hiểu." Tiếng nói của Tiêu Chiến thều thào, cổ họng tức nghẹn, mỗi tiếng phát ra đều không giấu được hoảng hốt.

"Em chỉ mong anh mau hiểu." Bỏ lại một câu không đầu không cuối, Vương Nhất Bác cầm theo ván trượt ra khỏi nhà.

Mang theo ván trượt ra công viên cạnh đó, Vương Nhất Bác bắt đầu lao vun vút về phía hồ sen bên kia. Con đường trong rừng trúc được xây với mục đích đi dạo ngắm cảnh, có những con dốc thoải uốn lượn, rất thích hợp cho việc vừa trượt ván vừa phát tiết cảm xúc lúc này của cậu.

Khu sinh thái thuộc tập đoàn đa ngành lớn nhất cả nước thi công, mức độ cải tạo xây dựng rất đáng nể. Không gian về đêm trở nên kì bí, rộng lớn chứa đựng một thị trấn xa hoa nằm cách biệt với sự ồn ào, tấp nập ngoài kia, dù chỉ cách trung tâm thành phố hơn 30' chạy xe. Chủ đầu tư quả rất có con mắt làm ăn!

Thực sự chỗ đáng tiền nhất của cả khu sinh thái chính là cảnh sắc thiên nhiên hài hòa. Các tòa nhà được bao bọc bởi non nước, muốn núi có núi, muốn hồ có hồ. Đi mãi về phía tây, đi qua cả rừng cây bạt ngàn đến khi thấy một gốc cây cổ thụ thật to, sẽ tới một thác nước rất lớn thích hợp cho việc cắm trại qua đêm.

Chầm chập giữ thăng bằng lao xuống con dốc.

Vương Nhất Bác dựng ván trượt ngồi nghỉ ở ghế đá trong rừng trúc. Giờ này trong rừng còn lác đác một vài người rảnh rỗi  tản bộ ngắm cảnh, còn hầu hết mọi người đều đang ở nhà trò chuyện ăn tối cùng với gia đình.

Chỉ có cậu, nhà có cửa có giờ này không ngoan ngoãn ở nhà ăn cơm chạy ra đây, bụng quả thật có chút đói, hừ hình như con thỏ bự đó còn hầm canh xương. Biết vậy đã ăn xong cơm rồi mới đi gây sự, giờ hay rồi lôi ván trượt phi ra đây chịu đựng nóng bức, bụng đói trong túi còn không có mang theo tiền.

Đang ngồi than thở bỗng Vương Nhất Bác thấy ống quần mình bị vật gì đó giật lại, nhìn xuống liền thấy "ngao" Phi Phi mập nhà hàng xóm đang vờn đùa với ống quần của mình rất vui vẻ.

"Hừ, sao mày lại ở đây?" Con mèo này Vương Nhất Bác chẳng lạ lùng gì, ngày nào đi làm về đều thấy nó nằm phơi bụng ở ngoài cửa nhà cậu. Căn hộ của cậu và Tiêu Chiến nằm ở cuối hành lang yên tĩnh. Bình thường lúc nào cũng ngập trong ánh nắng, thi thoảng một vài cơn gió nhẹ nhẹ thổi tới khá mát mẻ, lại không ai đi qua, thành ra trở thành địa bàn của con mèo mập này.

Đang cúi xuống dùng một cành cây trêu đùa cùng mèo mập thì nghe thấy có người gọi tên mình, Vương Nhất Bác liền ngước lên nhìn, Ngô Lực ở nhà cạnh với cậu, chủ của Phi Phi, một mèo một người chuyển tới cạnh nhà cậu được gần một năm.

"Sao hôm nay lại ngồi ở đây giờ này?"

Ngô Lực tự nhiên ngồi xuống mở chai nước uống một hơi cạn sạch cả người đều là mồ hôi do vừa chạy bộ. Vương Nhất Bác nhường ghế ngồi qua một bên, ôm Phi Phi ngồi lên ghế đá vừa lấy tay chọc chọc vào bụng mỡ trêu đùa cùng nó.

"Đi dạo thôi."

"Lúc chiều có nhìn thấy người nhà của cậu ôm đống đồ ăn đi qua cửa, giờ này lẽ ra phải ở nhà quấn quýt chứ, sao lại ra đây đi dạo? Giận dỗi gì rồi sao?" Ngô Lực trêu chọc hỏi.

"Nói ra thì người độc thân như anh cũng chẳng hiểu được." Chăm chú đùa cùng Phi Phi, Vương Nhất Bác cũng không ngước đầu lên, lạnh nhạt mở miệng.

"...." Tên nhóc này miệng thật độc.

Vương Nhất Bác nói vậy đều có lý do, từ lúc Ngô Lực chuyển về đây mỗi ngày đi làm về đều chỉ ở trong nhà, cũng không thấy bạn bè, gia đình anh ghé thăm bao giờ, chứ đừng nói là bạn trai, bạn gái gì. Tính tình hào sảng thật thà, sống ở đây cũng đủ thấy điều kiện kinh tế rất tốt, năm nay cũng hai tám, hai chín rồi mà vẫn ở một mình với Phi Phi.

Vương Nhất Bác một lần từ trung tâm huấn luyện đi về nhà, cách cổng của khu sinh thái hơn hai cây số thì motor của cậu vang lên tiếng kêu lạch cạch, vội vàng giảm tốc độ đi vào ven đường tắt máy xuống kiểm tra xe.

Cậu là tay đua chuyên nghiệp cả ngày mê mẩn với motor, những hỏng hóc cơ bản đều có thể sửa chữa, nhưng hiện tại không có đồ nghề. Khu sinh thái rộng lớn như vậy đương nhiên có rất nhiều con đường dẫn tới cổng vào, mà con đường cậu hay đi về trùng hợp lại là con đường vắng vẻ nhất. Nó nằm trên núi, một bên là vách đá dựng đứng một bên là thung lũng xanh mát trải dài, cuối con đường lại duy nhất chỉ có một điểm đến là khu sinh thái trước mặt. Có thể nói ngoài cậu vì muốn phóng motor thoải mái không ảnh hưởng đến ai nên chọn con đường này thì chẳng có tên điên nào sẽ đi qua đây.

Đang lúc không biết làm thế nào thì có một "tên điên" trong lời Vương Nhất Bác phóng xe qua. Nhìn thấy cậu trên đường đầu tiên là giật mình, ai lại đi con đường núi xa trung tâm này? Sau khi nhìn thấy bên cạnh đường, con motor Ducati 1299 Panigale S liền hiểu rõ, hóa ra là dân trong giới, thể nào! Nhìn còn trẻ vậy chắc lại tên thiếu gia ăn chơi trác táng của nhà nào rồi, con xe cậu ta đang đi ngót nghét trăm nghìn đô. Mà cũng đúng thôi, con đường này chỉ duy nhất dẫn tới khu sinh thái, ở đó không thiếu nhất là người có tiền.

Dạo này các cậu ấm cũng lắm trò tiêu khiển thật đấy, dù vậy Ngô Lực vẫn dừng xe hỏi xem cậu muốn giúp đỡ gì không. Tình hữu nghị của hai người bắt đầu từ đây.

Sau này quen biết hơn, anh mới phát hiện ra mình với đối phương có nhiều điểm chung về sở thích, lâu dần cũng được tính là người có quen biết của Vương Nhất Bác.

Ở ngay cạnh nhà nên cũng không khó gì để biết trong nhà Vương Nhất Bác còn một người nữa. Ngô Lực cũng không để ý nhiều chỉ nhớ là một cậu thanh niên gương mặt rất đẹp trai phong thái nhã nhặn ưu tú, mỗi sáng thường xuyên được đối phương đưa đón đi làm. Vương Nhất Bác có vẻ rất chăm sóc người kia, nhiều hôm anh đi dạy về muộn đều thấy cậu ngồi một mình dưới tòa nhà đợi người về.

Có lần gặp cậu trong thang máy tiện mồm hỏi cậu với cậu thanh niên trẻ tuổi là bạn hả? Vương Nhất Bác đáp thế nào nhỉ? À lúc ấy cậu ta cười nhàn nhạt đáp: "Không, là người nhà." Ngô Lực khi đó cứ ngỡ hai người là anh em họ gì đấy, cũng không hỏi nữa, chỉ thầm cảm thán tình cảm tốt thật đấy.

Cho đến một hôm anh đưa Phi Phi đi tiêm phòng về muộn nhìn thấy "anh em họ" của Vương Nhất Bác ôm theo chồng tài liệu về nhà. Vì không còn tay nào để mở cửa nên loay hoay không biết làm sao, đang tính đi lên giúp đỡ thì thấy cậu ta vừa nhón chân dùng khuỷu tay bấm chuông vừa gào lên: "Nhất Bảo mau mở cửa, ôi nặng quá!"

Ngay sau đó cửa mở ra, thì thấy cậu thanh niên kia đưa chồng tài liệu cho Vương Nhất Bác rồi hôn nhẹ một cái vào môi cậu. Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc làm cho Ngô Lực không kịp phản ứng.

"Ôi đi có hai ngày mà nhớ em muốn chết, bạn trai nhỏ ôm một cái nào."

Giọng điệu làm nũng ngọt ngào này thật là làm cho Ngô Lực hiểu sâu sắc hai chữ "người nhà" mà Vương Nhất Bác từng nói.

_____________________________________

*Chú thích

Xe Ducati 1299 Panigale S ( Vương Nhất Bác đi) xe bán ở Việt Nam có giá trên dưới 2 tỉ đồng.

Bảo sao Ngô đại ca nhìn phát biết cậu boy là Rich Kid.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx