Chương 4: Thắng bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam tinh võ học sớm đã mai một, chưa kể còn phải biến đổi hết lần này đến lần khác sao cho phù hợp với hoàn cảnh. Nắm đấm nói lên tất cả, chỉ cần đủ mạnh là có thể giải quyết được vấn đề. Chính vì thế ở đây chiêu thức võ học của mọi người vô cùng đơn giản, vừa gọn gàng dứt khoát lại không hề dư thừa động tác. Trái lại đến từ cổ hành tinh như Tiêu Chiến khi đó vẫn còn bị ảnh hưởng bởi thứ gọi là võ thuật truyền thống, vốn được lưu truyền từ đời này sang đời khác, tất cả tinh hoa toàn bộ đều tập trung cả về hình thức lẫn chất lượng.

Trên sân thi đấu....

Chu Mộ Nam tung ra cú đá xoáy, Tiêu Chiến phản ứng nhanh nhạy cong người lùi về sau. Đao gió liên tiếp tung ra, nhân lúc Chu Mộ Nam giơ tay ra đỡ liền lao tới nhảy lên, đầu gối co lại dùng sức huých thật mạnh vào tai hắn.

Đứng bên ngoài quan sát mọi người lập tức che lại hai tai của mình, một cảm giác thốn rận rốn quanh quẩn chạy trong đầu.

Tiêu Chiến thật đáng sợ!

Ai cũng đều nghĩ như thế.

Chu Mộ Nam lĩnh trọn cú đá này, đau đến nói không lên lời. Những tưởng ba phút là có thể giải quyết tên phế vật này, nào ngờ kéo dài gần hai mươi phút vẫn chưa xong. Hình tượng mãnh thú lớp B nháy mắt sụp đổ, hắn sao có thể nhẫn nhịn được mối nhục này. Tuy nói cường hóa thân thể lợi thế là khó thể công phá, nhưng thời gian duy trì hình thái kéo dài cũng không lâu. Căng đến giờ phút này, không chỉ Tiêu Chiến lâm vào cực hạn, mà tình hình Chu Mộ Nam cũng không khá hơn là bao. Phải nhanh chóng kết thúc trận đấu mới được!

Nghĩ là làm, hắn ta lập tức lao tới, liên tục tung ra quyền cước bức cho Tiêu Chiến hoàn toàn không có lực đánh trả. Tiêu Chiến chật vật né tránh, cho dù di chuyển linh hoạt thế nào cũng không đảm bảo được rằng bản thân sẽ không bị thương.

Nắm đấm lao thẳng về phía Tiêu Chiến, còn chưa tới nơi đã khiến tóc tai bay loạn xạ, may mắn thực chiến nhiều khiến anh phản xạ vô cùng nhanh, kịp thời nghiêng đầu sang bên phải ngay lúc nghìn cân treo sợ tóc.

" Ầmmmm...rắc rắc"

Lồng phòng hộ bị đánh vỡ một góc, Tiêu Chiến lập tức hít một ngụm khí lạnh, quyết định đánh không lại liền bỏ chạy, cuộc sống hơn mười năm ở mạt thế đã dạy cho anh điều đó.

" Tiêu Chiến, có giỏi cậu đứng yên ở đó cho tôi!"

Trơ mắt nhìn Tiêu Chiến chạy còn nhanh hơn thỏ, Chu Mộ Nam tức giận quát.

Tiêu Chiến dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn hắn. Đừng đùa, một cái tát giáng xuống cũng có thể tiễn anh vào bệnh viện, thậm chí nặng hơn nữa là đi đời nhà ma, ngu gì mà không chạy. Dù sao anh cũng để ý rồi, Chu Mộ Nam tuy giờ vẫn giữ vững tốc độ nhưng lực đạo đã giảm hơn nửa so với phía trước, chứng tỏ trong cơ thể dị năng đang lâm vào trạng thái xói mòn, chẳng mấy chốc mà đến cực hạn. Bây giờ chỉ cần xem bên nào kéo dài được lâu hơn thì bên đó thắng thôi.

Cơ thể này cũng thật là phế, dị năng đã không có thì chớ, ngày thường cũng chẳng chịu vận động rèn luyện thể lực, hại anh giờ có muốn tăng tốc độ cũng lực bất tòng tâm. Nếu không phải xuyên qua còn có phong hệ dị năng đi cùng, chỉ sợ ngay từ giây phút đầu anh đã bị knock out.

" Rầm"

Hai tay vỗ vào nhau tạo ra một lực gió vô cùng lớn, Chu Mộ Nam đắc ý nhìn Tiêu Chiến bị thổi đến lảo đảo. Không phải có phong hệ dị năng sao? Có giỏi đảo ngược lại hướng gió đi nào!

Đường lui bị chặt đứt, mà Chu Mộ Nam gần như phát cuồng, ra tay càng lúc càng tàn nhẫn. Tiêu Chiến bị bức cho không thể không lùi sát vào lồng phòng hộ, bởi sàn thi đấu sớm đã chia năm xẻ bảy, không một chỗ lành lặn. Ánh mắt Tiêu Chiến dần ngưng tụ sát ý, đối với kẻ điên muốn hại anh thì anh càng không có ý định nương tay. Quang hệ dị năng đã chữa khỏi toàn thân đau nhức, phong hệ dị năng cũng phục hồi hơn phân nửa, chẳng có lý gì mà không kết thúc tại đây. Tiêu Chiến nhún người nhảy lên cao, tay phải giơ ra, ngưng tụ sức gió hóa thành một thanh kiếm thật dài sau đó dùng sức chém xuống.

Chu Mộ Nam vội giơ tay đỡ, cả người bị đè ép đến nỗi phải khuỵu chân quỳ xuống mới giữ được thăng bằng. Nhưng sức gió một khi bị người từng có dị năng thuộc hàng thiên cấp vận dụng, kẻ hèn năm cấp sao có thể chống đỡ được.

" AHHHHH"

Chu Mộ Nam hét thảm một tiếng, cả người bắn về phía sau vài mét, hình thể cường hóa lập tức bị phá vỡ, trở về trạng thái bình thường như lúc ban đầu.

Toàn trường lặng ngắt như tờ.....

Lý Dục Minh đờ đẫn nhìn đàn em nằm liệt trên mặt đất, vẻ mặt hoảng hốt. Chuyện gì thế này, Tiêu Chiến không phải phế vật sao, cho dù dị năng thức tỉnh muộn cũng không thể vượt cấp đánh bại mãnh thú lớp B đi.

Đồng dạng câu hỏi đó, mọi người xung quanh bắt đầu nhốn nháo, ai nấy vẻ mặt đều không thể tin.

Chỉ có Uông Trác Thành mừng như điên, lồng phòng hộ vừa tắt liền ba chân bốn cẳng chạy tới ôm vai bá cổ Tiêu Chiến, miệng như nã pháo nói không dứt lời.

" Tiêu Chiến cậu giỏi quá, đúng là linh vật của lớp F chúng ta, wao~ nhát chém ban nãy quá ngầu luôn, sao cậu có thể làm như thế được chứ!".

Tiêu Chiến ưu nhã mỉm cười, âm thầm nuốt xuống một ngụm máu, tay chân bủn rủn bước xuống đài. Chỉ có anh biết lần này bản thân thắng quá mức hung hiểm, cái giá phải trả cũng rất đắt. Nếu giữ vững phong độ như cái thời vẫn còn ở Trái Đất, mười Chu Mộ Nam anh cũng cân được.

" Sở Kỳ, Tiêu Chiến thắng rồi! Còn không mau lại đây chặt đầu cho tôi ngồi!" Tiếng cợt nhả từ xa truyền đến, chỉ thấy phía trước có hai thiếu niên một xanh một đỏ sóng bước bên nhau đi về phía này. Thiếu niên tóc xanh dường như cảm thấy đùa giỡn thằng bạn rất thú vị, thỉnh thoảng sáp lại trêu chọc vài câu.

"Đừng có mà chối đấy nhé, quang não của tôi vẫn còn ghi âm đây này!"

" Biến!"_ thiếu niên tên Sở Kỳ không kiên nhẫn đẩy đồng bạn ra, mắt dáo dác liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt thất vọng_ " Mộ Dung An, Thiếu tướng đi mất rồi".

" Thiếu tướng?"_ Mộ Dung An sửng sốt, sau đó cười như điên_ "Không phải cậu hoa mắt đấy chứ? Thiếu tướng sao có thể xuất hiện ở nơi này? Ha ha ha cười chết tồi rồi!"

Sở Kỳ buồn bực vò đầu:

" Tôi không có hoa mắt, Thiếu tướng rõ ràng vừa ở đây, còn đứng ở ngay phía sau tôi cơ mà!"

Chờ hai người đi qua, Uông Trác Thành nhịn không được phì cười.

" Thiếu tướng đại nhân mị lực cũng thật lớn, người thì ở tít ngoài biên giới cũng có thể khiến cho mấy tên này nhớ nhung. Haiz, người giống người mà thôi, còn ngốc nghếch tin tưởng rằng bản thân đã gặp được chân thân".

Tiêu Chiến đối với chuyện này hoàn toàn mù tịt, mà anh cũng chẳng thèm quan tâm, việc duy nhất bây giờ anh muốn làm là về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon, có như vậy cơ thể mới nhanh hồi phục được.

" Chiều xin nghỉ giúp tôi"_Anh bỏ lại một câu rồi đi thẳng.

"Này, cậu đi đâu đấy"_ Uông Trác Thành gọi với đằng sau.

Nhưng vô dụng, Tiêu Chiến tựa như một làn gió nhanh chóng biến mất ở cổng trường.

......

Văn phòng hiệu trưởng

Thiếu tướng đại nhân chân vắt lên bàn, lưng ngả ra ghế, tay cầm quyển tạp chí cũ nát đọc say sưa, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười vô cùng bỉ ổi, so với hình tượng lạnh lùng cương trực được lưu truyền trên mạng khác nhau một trời một vực. Lưu Hải Khoan nhịn không nổi nữa bèn nhắc nhở:

" Vương Nhất Bác, có chuyện mau nói! Đừng có làm phiền lỗ tai tôi!"

" Lưu Ly Điệp Cốt, đưa tôi hai lọ!"

" Sao cậu không đi ăn cướp đi!"_ Lưu Hải Khoan gào ầm lên, hoàn toàn vứt bỏ hình tượng ưu nhã quý công tử hằng ngày, trông chẳng khác nào mèo con bị giẫm phải đuôi.

" Dị năng của Tiêu Tiêu không ổn định, Lưu Ly Điệp Cốt trên thị trường quá nhiều tạp chất, chỉ có ở chỗ cậu mới đảm bảo tinh khiết 100%".

" Là 95% mới đúng"_ Lưu Hải Khoan lập tức sửa lại.

" Ừ thì 95%, mau đưa cho tôi!"_ Vương Nhất Bác chìa tay ra, vẻ mặt hiển nhiên_ " Thời gian không còn nhiều đâu, đừng để tôi phải đợi lâu".

" Lấy trước một lọ thôi có được không?"_ Lưu Hải Khoan kì kèo.

" Đừng quên ai là người săn Điệp Cốt cho cậu!"_ Vương Nhất Bác trừng mắt.

Lưu Hải Khoan thở phì phò, tức giận đem hộp gỗ ném lên bàn, nhịn đau đuổi người.

" Cầm lấy rồi biến đi! Đừng để tôi phải nhìn cái bản mặt của cậu thêm một giây nào nữa!"

Vương Nhất Bác hài lòng đứng dậy, cẩn thận đem hộp gỗ để vào không gian khí, còn không quên nháy mắt một cái, sau đó hài hước nói:

" Lần sau lại tới nhé!"

" Không cần ahhhhh"

Tiếng hét thảm thiết phát ra từ phòng hiệu trưởng, khiến các giáo viên đi qua phải ghé nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro