CHAP 11. VẬN XUI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 Sau khi rời khỏi tiệm hoa Tiêu Chiến hiện tại chỉ biết thẫn thờ nhìn vào đôi bàn tay đang đỏ ửng của Anh, tự hỏi bản thân tại sao vừa nãy lại mất kiềm chế tát Cậu như thế, thực ra với Vương Nhất Bác đâu có làm gì sai, tuy là người mù không nhìn thấy gì được nhưng Cậu còn dành ra suốt hơn 2 tiếng để làm ra một bó hoa hồng đẹp nhất tặng cho Tiêu phu nhân, trọn vẹn suốt 4 tiếng chờ Anh ở đây mà không dám ăn không dám uống chỉ vì sợ Tiêu Chiến đến tiệm hoa sẽ không thấy người đâu, không thấy đơn hàng của mình đâu lại lủi thủi ra về.

Để gói được một bó hoa hồng Bunggari đẹp đẽ nhất không phải là chuyện dễ dàng, gai của nó vừa cứng vừa sắc nhọn đâm chọc vào từng ngón tay của Vương Nhất Bác đến trầy xước chảy máu, cũng vì thế khi trận cãi vã ấy xảy Tiêu Chiến đối diện với Cậu chính mắt Anh thấy rõ được từng đầu ngón tay của thiếu niên được dán băng cá nhân cẩn thận, ấy vậy mà mặc kệ vết thương không Cậu ngại ngần làm ra một hộp cơm nhỏ mang cho Tiêu Chiến...

Thì ra Vương Nhất Bác  từ trước đến nay, từ năm 19 tuổi cho đến bây giờ tính cách hồn nhiên, ngây ngô, ấm áp, tâm lý quan tâm đến người khác vẫn luôn như vậy mà không thể thay đổi. Tại sao Cậu lại biết được cả ngày hôm đấy Anh chưa có một thứ gì vào bụng mà tiện tay tham gia hộp cơm như thế? Tiêu Chiến không thể hiểu tại sao lúc đấy biết rõ bản thân đang rất đói lại cả gan đi chê bai, nói hộp cơm ấy là đồ cho chó ăn thế nên Anh không cần, đâu nhất thiết phải dùng hộp cơm giống như đồ bố thí như thế.

Tiêu Chiến ngồi bên quán rượu cạnh lề đường mà say bí tỉ, mặt mày đỏ ửng, biết rõ tửu lượng của bản thân cực kỳ kém ấy vậy vẫn lớn tiếng gọi chủ quán mang rượu ra, trên tay Anh là một điếu thuốc lá còn đang hút dở,  nếu cứ tình trạng như thế này chẳng may có người đi qua mà nhìn thấy thì mặt mũi của Tiêu minh tinh biết giấu ở đâu nữa. Tiêu Chiến Sau khi xảy ra trận cãi vã với một ai đó mà đặc biệt là Vương Nhất Bác thì Anh sẽ tự giải sầu bằng rượu và bằng những chất gây nghiện như thuốc lá...

" Con mẹ nó Vương Nhất Bác, rõ ra lúc đấy tôi tát Cậu, tôi chửi mắng Cậu như thế mà sao tâm trạng của Cậu vẫn bình tĩnh được hả? Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên đánh Cậu như thế, tại sao Cậu lại không lùi về phía sau, Cậu không tránh né đi chứ... Chẳng phải tôi đã nói Cậu không còn cơ hội nữa rồi sao mà vẫn còn dày dặn đeo bám tôi như vậy hả?... Ực".

Chỉ riêng trong lúc say trong cơn mê man Tiêu Chiến mới ý thức rõ được hành động sai trái của mình, trong miệng Anh lẩm bẩm hai từ xin lỗi Vương Nhất Bác hỏi tại sao lúc đấy ở tiệm hoa Cậu lại không tránh né  tát ấy mà nhận trọn nó, Anh còn nói Cậu là thằng khốn nạn. Tiêu Chiến sai rồi, Anh đã sai thật rồi, cũng chỉ vì quá mất kiềm chế nên mới thốt ra những lời lẽ không đáng có như vậy... Những chất lỏng gây nghiện cứ thế được truyền vào người Anh, Tiêu Chiến cứ thế say bí tỉ, mùi thuốc lá và đầu thuốc tàn vẫn  quanh quần trên người của chàng trai, cũng thật may vì hiện tại là nửa đêm trong quán rượu chỉ còn một mình Anh và chủ quán không có một ai đi lại trên đường phố...

Vương Nhất Bác chính là vong hồn đeo bám Anh hết hết kiếp này đến kiếp khác... Anh đã nói Cậu không có một cơ hội nào cả cũng tự đính chính rằng Cố Thiên Tình sau này chính là vợ sắp cưới của Anh nhưng thiếu niên ấy vẫn luôn ngông cuồng, cố chấp nhưng thật đáng tiếc lòng tốt của Cậu luôn bị gạt bỏ, Tiêu Chiến đâu có trân trọng điều đó, nhận hộp cơm kẻ mù làm ra chẳng khác nào nhận được bố thí mà người khác cho kẻ ăn mày.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

" Miệng của em để đâu hả Tiêu Chiến? Từ nãy đến giờ chị hỏi mà sao không nói gì, em bị câm đấy à? Buổi tối hôm qua em không đến dự sinh thần của Tiêu phu nhân khiến ai ai cũng mong mỏi chờ đợi nhưng cuối cùng một bóng dáng của em cũng chẳng thấy đâu, điện thoại gọi đến hơn chục cuộc mà không bắt máy... Ngày hôm qua em đã đi đâu mà sao trên người chỗ nào cũng toàn mùi thuốc lá và điếu thuốc tàn của nó như thế? Đêm hôm qua em đã uống rượu có phải không?".

" Chị đừng giống với ba em như thế có được không? Em đi đâu là quyền của em, thế nên chị đừng có soi mói như thế chứ?".

Trong căn phòng nhỏ ấy là những câu mắng chửi của quản lý với Tiêu Chiến, vì không biết cả đêm hôm qua Anh đã đi đâu thế nên bây giờ mới chậm trễ lịch trình làm việc và cuộc họp. Đã vậy ngày hôm nay Tiêu Chiến còn dậy quá muộn, đầu tóc búi xù quần áo xộc xệch chẳng khác gì kẻ lưu manh, rõ ràng trên người toàn mùi thuốc lá và mùi rượu và vẫn còn chối cãi làm quản lý không mấy hài lòng, chị ấy đứng thẳng vậy chỉ tay vào mặt Tiêu Chiến mắng xối xả.

" EM ĐỪNG CÓ MÀ CÃI NGANG. NGÀY HÔM QUA CHÚ TIÊU CHO NGƯỜI ĐI TÌM CŨNG ĐÃ THẤY EM Ở QUÁN RƯỢU BÊN LỀ ĐƯỜNG MÀ BÂY GIỜ EM CÒN MUỐN CHỐI CÃI NỮA À? Em ngủ triền miên đến tận trưa trong khi mọi người ai ai cũng sốt sắng vì lịch trình của em hiện tại đang chậm trễ so với tiến độ, em phải biết cuộc họp hôm nay với các tiền bối quan trọng như thế nào rồi chứ".

" CHỊ CỨ MẶC KỆ EM ĐI, EM KHIẾN CHỊ XEN LÀ CHUYỆN CỦA EM ĐẤY À? Buổi họp hôm nay không được thì hôm sau còn có đầy buổi họp khác chứ có phải lo lắng sốt vó lên như thế làm cái đếch gì? Chị cứ mặc kệ em, tội em gây ra như thế nào thì bản thân em tự chịu... Sao ngày hôm nay chị nói nhiều thế? Chị không thấy bản thân mình phiền đấy à?".

" Em..." Chị quản lý lần này cũng cứng họng thật rồi, biết rõ là đã Anh 26 tuổi nên có quyết định riêng của mình nhưng rõ ràng Tiêu Chiến biết ngày hôm qua tất cả mọi người đã dặn trước lịch trình rằm buổi sáng hôm nay có buổi họp quan trọng với các tiền bối nhưng bây giờ vì Anh mà mọi thứ chậm trễ, Tiêu Chiến thản nhiên nói rằng lần này không được thì những lần sau sẽ có buổi họp khác chứ đâu nhất thiết phải ngày hôm nay...

" Chị đi ra ngoài đi, đừng làm phiền em nữa".

Rõ ràng chị quản lý đến đây là khách nhưng Tiêu Chiến lại không tiếp đón mà lần nữa muốn đuổi chị đi coi quản lý vô cùng phiền phức, lần này thật hết cách rồi, nếu không ai dạy dỗ được Anh thì chỉ có Tiêu Hải Niệm, dù gì chuyện này cũng sẽ đến tai ông chắc chắn ông sẽ cho Anh sống không bằng chết.

Tiêu Chiến vẫn mặc kệ chị quản lý mà mệt mỏi mà bản thân một lần nữa vùi mặt vào trong chăn để đánh một giấc thật say....  Bình thản là vậy đấy nhưng Anh đâu biết được hai tuần trước vào đêm hôm ấy khi buổi trình diễn kết thúc, Vương Nhất Bác có mang nhánh hoa hồng đến để tặng cho Anh nhưng Tiêu Chiến đã chửi mới thậm tệ, một vài người đi qua đó nhìn thấy họ lập tức truyền tai nhau thì cuối cùng truyện này đã đến tai Tiêu Hải Niệm...

* CHÁT*

" CHẲNG PHẢI TA ĐÃ DẶN CON RẤT NHIỀU LẦN RỒI SAO MÀ VẪN CÒN MUỐN CHÈN ÉP MẮNG CHỬI THẰNG BÉ NHƯ THẾ? Buổi sáng hôm nay chị quản lý có sang đến phòng nhưng con lại cả gan không tôn trọng mà đuổi chị ấy về, ấy vậy đêm hôm ấy còn ngã vào quán xá để uống rượu, con nên nhớ Quản gia vừa nói với ta trong phòng của con có hàng chục điếu thuốc lá đã hút dở đấy... Mới nứt mắt ra mà đã muốn làm ông hoàng bà tướng đấy à? Con có thôi ngay cái trò mèo ấy đi không hay là muốn nhốt vô tù mới vừa lòng".

Vừa mới bị chị quản lý mắng chửi Anh còn đau đầu chưa xong mà lập tức Tiêu Hải niệm gọi điện tới bảo cậu con trai mau sang ngay phòng riêng của ông để có chút việc nhưng đâu ngờ rằng hiện tại chỉ tràn lan lời chửi bới, thấy ông bênh vực Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến có chút tức giận nhưng đâu dám phản bác hay cãi lại mà chỉ in ra đứng ở một góc cúi gằm mặt xuống, vẻ mặt lộ rõ sự căm phẫn tột độ.

" Ta mắng con không có oan đâu, buổi đêm hôm ấy sau lần trình diễn con đừng tưởng ở một góc mắng Vương Nhất Bác, chê bai thằng bé mà ta lại không biết. Ta đã nói bao nhiêu lần mà vẫn như nước đổ lá khoai, con là con người đấy, có hai chân chứ không phải là dạng gì đâu mà không tiếp thu được tiếng người. Buổi họp sáng nay với các tiền bối cũng bỏ dở, con đừng tưởng ở cái tuổi này muốn chơi gì thì chơi phá gì thì phá... Ngày hôm nay ta cảnh cáo lần cuối cùng, nếu lần sau còn tiếp diễn thì không xong đâu. Một lần nữa mà cả gan động vào thằng bé  Nhất Bác, cho dù con có là con trai ruột của ta thì nên biết chuyện gì cũng có giới hạn của nó, đừng có đi quá xa".

Cùng trong một ngày mà tai họa liên tục ập đến với Anh, hết chị quản lý mắng mỏ mà bây giờ đến cả ba Tiêu cũng chỉ bênh vực một mình Cậu mà mặc kệ Tiêu Chiến, đây cũng là lần cảnh cáo cuối cùng và nếu như lần sau Anh còn mặt tái phạm chắc chắn kể cả con trai ruột ông cũng không tha... Anh sống được đến bây giờ, đứng ở đây nghe ông nói là nhờ Cậu, ấy vậy mà chàng trai không nhận ra, trong lòng Anh vẫn tự lẩm bẩm chửi rủa nói rằng chỉ vì mấy hôm qua gặp Cậu nên ngày hôm nay mới xui xẻo như thế, Vương Nhất Bác chính là vận xui, sao chổi đeo bám Anh như thể Cậu muốn nhấn chìm Tiêu Chiến không cho Anh ngóc đầu dậy...

" Con mẹ nó Vương Nhất Bác cậu ta chẳng khác nào sao chổi, chỉ vì ngày hôm qua gặp mặt mà bây giờ mọi thứ đều là vận xui kéo đến...Mẹ kiếp thằng khốn nạn ".

Tiêu Hải Niệm sau ngày hôm ấy lập tức cấm túc không cho Tiêu Chiến đi đâu cả, để Anh một mình ở trong phòng tự sám hối với những sai lầm của mình, bản thân cô đơn không có ai ở bên cạnh nhưng cuối cùng vẫn có Cố Thiên Tình ở bên Anh và an ủi. Đường đường là bạn gái, cô là vợ sắp cưới sau này của Tiêu minh tinh thì làm sao mà bỏ mặc bạn trai của mình được...

Tiêu Chiến thà rằng nếu bản thân gặp Cậu thêm lần nữa chắc chắn sẽ giết chết Vương Nhất Bác, giết chết thứ sao chổi đeo bám dai dẳng mang đến xui xẻo cho Anh. 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx