CHAP 19. LÀM TẤT CẢ VÌ ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 Món quà sinh nhật này lần đầu tiên Anh nhận nó cũng là lần đầu tiên Tiêu Chiến trân trọng cắm từng nhánh hoa cải vàng thật đẹp vào trong chiến lọ nhỏ để cho phòng ngủ của Anh, Tiêu Chiến ngồi một chỗ chống tay vào cằm, hơi nghiêng đầu sang một bên với đối mặt đăm chiêu nhìn nó, đôi môi nở nụ cười nhẹ cẩn thận đưa đôi bàn tay nhỏ gọn trắng trẻo ấy lên dùng ngón cái và ngón trỏ miết nhẹ từng cánh hoa li ti màu vàng ruộm đặc trưng kia... Loài hoa này chỉ nở duy nhất vào thời tiết ấm áp như mùa hè và mùa xuân còn cái thời tiết mùa đông tuyết rơi dày đặc như thế này mà kiếm ra được quả thực là một việc cực kỳ khó khăn, ấy vậy mà Vương Nhất Bác vẫn có thể tìm ra và tự tay làm một bó cực kì to cực kỳ đẹp làm Tiêu Chiến cứ ngắm nó mãi, mê mẩn, yêu thích nó vô cùng.

Phải công nhận rằng ngoài fans hâm mộ ngày hôm nay trên Weibo Chúc mừng sinh nhật Anh thì Tiêu Chiến còn tưởng người nhà và cô bạn gái Cố Thiên Tình nhớ rõ ngày ngày nhưng đâu ngờ rằng đến tận bây giờ bóng dáng của cô ấy Anh cũng chẳng thấy đâu, mà chỉ thấy người đầu tiên đến đây chính là chàng thiếu niên mù Vương Nhất Bác, mới hồi nãy cơ thể Cậu đi bộ một lúc lâu ngoài cơn bão tuyết, khi bước đến đây mà run bần bật, chóp mũi đỏ ửng và đôi mắt ang áng nước ấy vậy mà vẫn còn cố gượng cười, trong thâm tâm luôn lo lắng và rằng sợ Anh sẽ không thích bó hoa này, sợ Anh sẽ chê bai nó, những đồ mà chính tay Cậu làm ra rất xấu xí nhưng nếu Anh thích món quà khác thì Nhất Bác sẽ đều hết thảy đồng ý...

Tất cả mọi thứ cậu làm chỉ vì Anh,  chỉ một mực hướng về phía chàng trai ấy, chỉ cần thấy được tâm trạng thỏ con kia vui vẻ, lúc nào cũng muốn nghe thấy nụ cười của Anh đấy chính là điều mong ước giản đơn những ngày cuối đời của Cậu...

Vương Nhất Bác mong rằng từng ngày từng ngày được ở bên cạnh quan tâm đến Anh,  nhưng điều ấy chỉ là Cậu tự mơ mộng hão huyền, hiện thực Tiêu Chiến đâu có nói chuyện quá ba câu với người mà người Anh ghét và duy nhất chính là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác những ngày tiếp theo vẫn liên tục phải đến bệnh  viện để xạ trị, đây chính là điều mà Cậu sợ nhất cũng chỉ là cơn ác mộng của Cậu, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu còn tiếp diễn với 3 tháng nữa chắc chắn Vương Nhất Bác phải tập làm quen với thuốc men và việc tiến hành xét nghiệm tủy, kiểm tra về quá trình hô hấp ở trong phổi,... mọi thứ ngày càng trở nên phức tạp, chẳng mấy chốc chúng sẽ rút ngắn thời gian sống của Cậu.

Mỗi lần đến đây Vương Nhất Bác đều có hai người bạn đồng hành ở bên cạnh để trấn an nỗi sợ cho Cậu chính là chị Hoa và Hạo Hiên, y sẽ là người trực tiếp vào trong phòng lấy mẫu xét nghiệm tủy cùng Cậu, dặn dò Vương Nhất Bác không được sợ hãi để tâm lý Cậu có thể yên tâm hơn, tìm được điểm tựa an toàn nhất. Còn sau khi mọi thứ đã hoàn thành xong chị Hoa sẽ là người ở bên cạnh chăm sóc cậu em trai nhỏ. Về tiền thuốc men, tiền viện phí và tiền xạ trị hai người sẽ tích góp để trả hết cho Vương Nhất Bác, chỉ cần có thể chạy đua với thần chết cứu sống Cậu ở lại thì đối với hai người họ mọi thứ cho dù có khó khăn đến mấy cũng có thể làm được. Trong gia đình ba người thì Vương Nhất Bác cậu chính là em út quan trọng nhất...

"Aaaaa"

Mỗi khi lấy mẫu tủy để xét nghiệm thì chiếc xi - lanh dài hơn 10 cm cắm thẳng vào thắt lưng của Cậu, xuyên thật sâu vào đốt xương sống hút lấy dịch tủy đặc sệt từ bên trong ra ngoài.  Bác sĩ Triệu sẽ là người hành xét mẫu tủy và cùng lúc đó trong căn phòng vang lên những tiếng la hét thất thanh truyền tới, Vương Nhất Bác bị từng cơn đau tra tấn đến nỗi quặn người lên, nước mắt cứ thế trực chào chảy ra khoé mi.

Nếu như những người bình thường dịch tủy của họ là một màu trắng trong suốt không hề có bất cứ lý do nào xâm nhập nhưng riêng Vương Nhất Bác các bệnh ung thư máu đã ăn mòn từng tế bào và đặc biệt tùy sống đã trở thành một màu khác, nó trở thành một màu nâu đen nhưng chỉ cần đến tháng sau nữa thôi, đến giai đoạn cuối chắc chắn nó sẽ trở thành màu đen, Vương Nhất Bác sẽ không thể cứu chữa.

Nỗi đau đớn dằn xéo như vậy ai có thể hiểu cho Cậu được đây?
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Là một người có mức cát -sê cao ngất ngưởng, cánh tay phải đắc lực của Tiêu Hải Niệm có thể nói Tiêu Chiến đã trở thành ngôi sao sáng giá nhất, chàng ca ca sĩ xuất sắc nhất đương nhiên công việc của Anh không hề ít, nó vô cùng áp lực có thể hơn cả Cậu, một người theo đuổi Tiêu Chiến suốt hơn 2 năm có thể thấu  hiểu tất cả nỗi vất vả của Anh nhưng nếu cả một ngày chỉ tập trung vào công việc mà không ăn gì thì Tiêu Chiến chắc chắn đêm nay sẽ đói sẽ không còn sức, như vậy lại ảnh hưởng sức khỏe, cơn hen suyễn cứ thế dấy lên, nghe thấy từng tiếng ho của Anh mà làm lòng Cậu càng thêm đau nhói, thỏ con đúng là vẫn luôn cứng đầu chẳng chịu nghe lời gì cả.

" Chiến Ca, Chiến Ca, em biết Anh vẫn đang còn nhớ đến mùi vị có tách cà phê hôm trước nên vừa nãy Nhất Bác tận tình pha nó rồi mang mang đến đây cho Anh đấy. Chiến Ca Anh xem trang nó được trang trí cực đẹp luôn nha, có hình trái tim nhỏ và trái tim to, đây là Anh và em này, Chiến Ca, Anh đừng đọc đọc nó nữa, mau nhìn tách cà phê này đi, nó đẹp lắm luôn đấy".

" Anh Chiến, ở đây có bát súp, có canh hầm củ sen, cả ngày hôm nay Nhất Bác phải chạy đi hỏi từng người một mãi thì mới có được nơi bán củ sen, em vất vả lắm luôn, vừa nãy cả buổi  lúi húi dưới bếp nấu cho Anh, Chiến Ca anh đừng quay mặt đi như vậy, nó vẫn còn ấm lắm, Anh phải thưởng thức chứ".

" Nếu không uống cà phê thì uống sữa nhé... Sữa này là em pha riêng cho Anh luôn nha,  mùi vị cực kỳ là ngon luôn. Nó rất hợp khẩu vị và vừa miệng với Anh đấy... Còn nữa...."

* Choang*

Mỗi khi đến cuối tuần Cậu đều đến căn nhà riêng của Anh để chăm lo cho Tiêu Chiến, Cậu mua rất nhiều món mà Anh thích ăn, ở bên cạnh bày hết tất cả đồ ăn ra trước mặt Anh nhưng Tiêu Chiến lại quay mặt ở chỗ khác, Anh đã cố gắng muốn có không gian yên tĩnh tập trung xem tài liệu làm, văn kiện thực sự không muốn mắng người kia, Vương Nhất Bác thực sự quá đỗi phiền phức khiến lần này có vẻ như Tiêu Chiến đã tức giận đến đỉnh điểm thật rồi, Anh đứng dậy vơ hết đống giấy tờ trên tay muốn qua căn phòng khác  để có không gian riêng nhưng Vương Nhất Bác lại vội vã theo phản xạ giữ lại, trên tay Cậu cầm  theo cốc sữa nhưng không may trượt chân vấp vào cạnh bàn khiến cho cốc sữa đầy ú ụ đổ hết xuống đống giấy tờ mà Tiêu Chiến đang cầm, cốc thủy tinh cũng vì thế ra khỏi tay Cậu khiến tiếng vỡ ở dưới sàn khiến những người làm việc ở dưới nhà còn nghe thấy rõ.

Lại chuyện gì nữa đây, Tiêu Chiến đứng ngây ngốc ra đó nhìn đống giấy tờ quan trọng trên tay mình nhuốm một màu trắng đục, từng giọt sữa cứ thế tí tách tí tách rơi xuống sàn, nóng hổi chảy vào chân Anh làm cho Tiêu Chiến còn bị bỏng. Ướt sũng hết rồi, nó ngấm nước và tất cả các tờ giấy làm từng nét chữ mà Anh vừa nắn nót cố gắng viết mờ nhòe đi... Có phải là Cậu gây ra chuyện này không? Cậy mong rằng đây không phải là Nhất Bác, không phải là cún con của Anh...

Nhưng khi quay lại nhưng người bên cạnh chính là Cậu, thiếu niên cũng giống như Anh mà đứng ngây ngốc, chân tay cứng đờ như đóng băng không hiểu chuyện gì, không gian trên đó lập tức yên lặng không còn những tiếng nói kể ra vô vàn từng món ăn mà Cậu thốt ra thay vào đó chính là lời xin lỗi từ cún con, lời trách móc từ Tiêu Chiến.

" Cậu... Cậu bị điên à? Sao lại làm đổ sữa lên tài liệu của tôi, Cậu có biết chúng quan trọng lắm không? Ngày mai tôi có cuộc họp còn đồng giấy tờ này là để ký kết hợp đồng đấy,  Cậu bị điên à? Cậu có biết làm vậy tôi sẽ mất hết công việc không hả?". Cứ thế cánh tay Anh buông thõng xuống như bị gãy, chỗ giấy tờ cũng vì thế lảng vảng rơi xuống sàn thấm vào dòng sữa nó ướt sũng kể cả từng dòng chữ cũng không còn thấy rõ, Vương Nhất Bác bây giờ cổ họng cứng đờ không thể nói, Cậu không thể giải thích không thể nói gì vì tâm lý quá hoảng loạn, cảm nhận được thấy vẻ mặt của Anh vừa tức giận vừa đáng thương, đôi mắt đỏ ửng như sắp khóc chỉ tay vào đống đồ đang nhàu nát ở dưới sàn.

" Xin lỗi. Em xin lỗi Chiến Ca, nhưng em không cố ý... Thực sự là em không cố ý mà".

" Không cố ý ư? Hừ... Phải, là Cậu không cố ý nhưng vừa nãy chính tay Cậu cầm cốc sữa chạy đến kéo tay tôi lại cũng vì thế nó đổ lên tài liệu giấy tờ quan trọng của tôi, Cậu có biết công việc và bản hợp đồng này quan trọng như thế nào không? Cả đời Cậu có mài lưng kiếm ra tiền  hay giám đốc có chức vụ lớn cũng không thể đánh đổi với bản hợp đồng kia đâu.... Từ nãy đến giờ không thấy mình phiền phức sao, một ngày không chọc tức tôi không chịu được à? Hay là Cậu phải khiến tôi phải rơi nước mắt thì mới vừa lòng".

" Không phải, thực sự không phải mà, Chiến Ca... em..em".

" CON MẸ NÓ BIẾN CÓ BIẾN RA NGOÀI KIA, TÔI LÀ KHÔNG MUỐN ĐỘNG TAY ĐỘNG CHÂN CŨNG CHẲNG MUỐN TẶNG CHO CẬU MỘT CÁI TÁT NÀO ĐÂU, ĐỨNG IM ĐẤY KHÔNG CẦN PHẢI THU DỌN CHÚNG... Biến khỏi khuất mắt tôi, mau biến ra ngoài kia đồ chó chết".

Tiêu Chiến không muốn đánh Cậu cũng không muốn ở đây day dưa với nhau lâu để xảy ra thêm cãi vã, Anh nghiến răng đưa bàn tay siết chặt vào nhau đến nỗi nổi lên cả gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu ang áng nước nhìn thấy mà vô cùng đáng thương, Tiêu Chiến được chỉ tay ra ngoài cửa bảo Nhất Bác mau ra ngoài, đừng để Anh mất kiên nhẫn vào lúc này.

" Anh nghe em... Anh em giải thích có được không? Em có thể đền cho Anh mà, chúng ta sẽ làm lại,.em làm cùng Anh thì chắc chắn ngày mai sẽ kịp để nộp cho Quản lí... Anh đừng lo, Chiến Ca đừng lo". Có vẻ như Cậu rất thản nhiên không hề lo lắng quá nhiều trong chuyện này, Vương Nhất Bác chưa hề biết được thời gian qua bằng tất cả sự nỗ lực mà Tiêu Chiến đạt được thì  đây là bản hợp đồng có những đối tác và tiền bối làm ăn lớn nhất giúp đỡ và công việc của Anh càng tiến triển hơn nhưng đâu ngờ rằng chính cái sự hậu đậu, lơ đãng của Cậu khiến cho mọi thứ đổ vỡ, vỡ tan trong phút chốc.

Vương Nhất Bác bị đuổi ra ngoài lập tức cánh cửa phòng kia Tiêu Chiến mạnh tay đóng chặt, từ nãy đến giờ ở bên trong Cậu vẫn chưa hiểu rõ được sự tình cho đến khi ra đến ngoài mới hiểu ra đống giấy tờ ấy lại cực kỳ quan trọng đối với Anh, bảo sao từ lúc đón Tiêu Chiến và thấy Anh cầm đầu cắm cổ của công việc, không chịu ăn uống không chịu chú tâm đến ai, Vương Nhất Bác còn không biết mà lỡ tay làm đổ cốc sữa sau đó chỉ vu vơ một câu nói sẽ đền cho Anh nhưng cả đêm nay cùng Tiêu Chiến làm lại nhưng bây giờ đâu còn kịp nữa.

Vì thế tâm trạng thiếu niên rất hối hận, nỗi day dứt trong lòng ngày càng nhiều, Vương Nhất Bác biết lỗi rồi, tất cả là do của Cậu, nếu như vừa nãy không làm phiền Anh, không mang đồ ăn lên đây, để cho Tiêu Chiến cuộc không gian riêng tập trung vào công việc ắt hẳn bây giờ Anh đâu có tức giận như vậy. Chỉ vì lỗi lầm bản thân gây ra khiến cho hậu quả không thể lường trước được.

Đây có chính là sự mở đầu của cuộc giông bão cả hai người từ nay về sau phải hứng chịu, vừa nãy Tiêu Chiến đã rất kiềm chế bản thân, Anh không muốn văng tục không muốn đánh Nhất Bác, không muốn chửi Cậu bằng  những lời thậm tệ thế nên mới đuổi Cậu ra ngoài. Hiện tại trong không gian một người căm phẫn nhìn đống công việc của mình ướt xuống dưới sàn nhà mà chỉ muốn cầm con dao trong tay một mực giết chết cái tên khốn nạn kia nhưng người ngoài này trong lòng vẫn  day dứt và bủa vây trong đầu bởi những lời chửi mắng vừa nãy của Anh.

Đây mới chỉ là sự bắt đầu của cuộc giông bão, chính là sự bắt đầu của cuộc tình ngang trái, không biết rằng sau này tất cả những gì mà Vương Nhất Bác tạo ra chỉ mong Tiêu Chiến nhận ra thứ tình cảm này hay người kia lại bỏ cuộc giữa chừng khiến cho người còn lại càng thêm cay đắng ngút ngàn, chết đứng giữa biển trời mênh mông hay không...?

Cậu làm tất cả nhưng Anh đâu có nhận ra mà bản thân Tiêu Chiến chỉ chực chờ kiếm cớ để mắng chửi đuổi đánh Vương Nhất Bác. 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx