CHAP 4. CẦU MONG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢  Sống trong cuộc sống, không gian của người mù thực sự quá đôi vất vả,  Cậu là đang dần tập làm quen với bóng tối, tập đi tập đứng, hai tay chỉ có thể khùa trong bóng tối để tìm thử mà bản thân muốn... Dạo này Cậu còn chẳng để tâm đến sức khỏe, không chịu nghe những lời chỉ bảo của y mà khiến cho đôi mắt ngày càng nhiễm trùng nặng nề, như thế sau tuần nữa sẽ không thể bỏ băng gạc ra ngoài, Cậu sẽ không thể xuất viện, càng không thể tiếp tục với cuộc sống của mình... Không nhìn thấy được ánh sáng cũng giống như mất đi cả nguồn sống nhưng đối với Vương Nhất Bác chỉ cần cứu được Tiêu Chiến, Anh sống một cuộc đời an nhàn về sau thế nên cho dù có đòi kẻ mù đi chăng nữa, có bị người ta ghét bỏ cũng không sao cả...

Chỉ mới có 20 tuổi đầu, cái tuổi thanh xuân cực kỳ đẹp mà đánh đổi quá lớn, ở độ tuổi của Cậu là đang có một tương lai ở đằng trước rực rỡ tươi sáng nhưng chỉ vì chấp nhận hiến giác mạc cho chàng trai 26 tuổi kia mà Vương Nhất đã quay về vạch xuất phát, sau này sẽ còn đau đớn hơn khi biết được Anh không cần đến ân nhân này mà Tiêu Chiến chỉ cần Cố Thiên Tình, đối với Anh cô ấy chính là tất cả, ở trong mắt Anh thì Cậu chính là một chàng mù không hơn không kém. Thứ dơ bẩn đê tiện không có nổi một xu để trang trải cuộc sống thì thấy gì để nuôi Anh?

Những nỗi lo lắng như thế đã rong ruổi Nhất Bác suốt hai năm qua và bây giờ một tuần trong bệnh viện đấu tranh với bệnh tật cũng như vậy, trên hai cánh tay của Cậu chằng chịt vô vàn những vết thương lớn nhỏ vì hàng ngày liên tục phải truyền nước, đêm đến sức đề kháng cực kỳ yếu thế nên lúc nào cũng bị sốt và bên cạnh luôn luôn phải có người túc trực, chông chừng. Nhìn qua chỉ còn da bọc xương, không còn sức sống, Vương Nhất Bác lụi tàn, thê thảm đi từng ngày, Cậu chẳng khác nào một cái cây đang thiếu nước đang khô héo chờ ngày chết của mình...

" Đã hơn 4 ngày rồi mà sao Anh vẫn chưa tỉnh lại vậy Tiêu Chiến? Anh đừng có ngủ nữa được không... Hết tuần này em sẽ xuất viện thế nên Anh cũng phải xuất viện cùng em chứ. Dạo này Cố Thiên Tình chị ấy cũng thường xuyên đến thăm Anh lắm, cô bạn thấy của anh đúng là chu đáo thật đấy, lo toan tất cả các mọi việc còn em thì chẳng được tích sự gì cả. Chiến Ca, Anh có nghe em nói gì không? Đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa mà".

Lần này Vương Nhất Bác chỉ cầu mong Anh tỉnh lại, Tiêu Chiến cứ ngủ mãi cứ hôn mê như thế này khiến Cậu ăn không ngon ngủ cũng không yên, chỉ cần Anh tỉnh lại Anh chửi mắng Cậu hay xua đuổi Cậu cũng được. Thiếu niên 20 tuổi ấy ngày nào cũng chu đáo, ấm áp như thế. Cậu còn tự nhủ rằng bản thân mình chẳng được tích sự gì cả trong khi Cố Thiên Tình người bạn gái của Anh thường xuyên đến thăm Tiêu Chiến, làm tất cả mọi thứ thì một kẻ mù như Cậu chỉ có thể ngồi một chỗ nói ra những dòng tâm sự đến đau lòng...

Nghĩ  đến ngày hôm qua Cậu mới bước chân sang đây mà bị cô ấy thẳng tay đuổi về, quát mắng nói là kẻ mù, thứ dữ bẩn thì tớ cũng bước vào phòng của bạn trai cô.

" Cái quái gì thế này? Mặt mũi mày để ở đâu thế mà lại đổ hết nước vào người tao. Một lời xin lỗi cũng không có, cha mẹ cũng không dạy dỗ được mày à? Đúng là thứ rác rưởi lúc nào cũng thấy mày xuất hiện ở đây lảng vảng ở phòng Anh ấy... MAU BIẾN VỀ PHÒNG CỦA MÀY ĐI".

" CHẲNG PHẢI MẤY NGÀY TRƯỚC TAO NÓI CẢNH CÁO RỒI SAO MÀ BÂY GIỜ VẪN LẾT THÂN SANG PHÒNG TIÊU CHIẾN LÀM CÁI ĐẾCH GÌ HẢ? Mù thì sống với cuộc sống của người mù đi, lòng tốt của mày Anh ấy cũng chẳng ngó ngàng tới đâu. Có não mà chẳng biết nghĩ, thằng súc sinh".

" Là bạn gái của Anh ấy chẳng lẽ tao không được đến đây? Mày nên nhớ suốt thời gian qua là tao đã kỳ công ở bên cạnh chăm sóc Tiêu Chiến còn mày qua đây chỉ ở một góc, đi còn chẳng đi được, mày nghĩ Anh ấy cần cái loại ân nhân như mày không? Vừa nghèo vừa hèn lại chẳng có chút liêm sỉ nào cả. Sống ở trên đời này cũng chật đất, thà mày chết quách đi rồi để tao đỡ phải ngứa mắt".

Tính cách và lời nói hành động cử chỉ của Cố Thiên Tình tình cực kỳ giống với Tiêu Chiến, trước kia Cậu cũng từng bị Anh mắng mỉa, xỏ xiên, Tiêu Chiến nói như vậy cho nên bây giờ Nhất Bác cũng quen rồi, cô ấy còn là bạn gái của Anh thế nên Cậu lúc nào cũng phải tôn trọng, cẩn thận xưng hô bằng "Chị với em" nhưng người con gái 24 tuổi ấy cứ hễ nhìn thấy Nhất Bác thì giọng nói lại trở nên khó nghe, chua ngoa kiêu ngạo hơn rất nhiều chứ không phải giống như người bạn gái trong mắt nam minh tinh kia, hiền thục, đoan trang, chất phác, cô ta chính là kẻ sống hai mặt, chính là con hồ ly tinh xảo quyệt nhất...
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Cậu chính là ân nhân của Anh, là người cứu sống Anh thế nên Tiêu Hải Niệm rất biết ơn Nhất Bác, thỉnh thoảng sau khi kết thúc công việc của mình ông sẽ đến thăm chàng thiếu niên ấy trước rồi đến thăm con trai của mình sau, ông cũng mua rất nhiều hoa quả tươi đồ ăn mà Cậu thích, thậm chí còn tự tay vào bếp nấu canh dinh dưỡng bồi bổ để thiếu niên ấy mau khỏi bệnh. Cũng thật lạ vì từ trước đến nay Tiêu Chiến sống với ông suốt 26 năm nhưng chưa bao giờ Tiêu Hải Niệm tự mình vào bếp nấu món ăn mà con trai yêu thích, mà bây giờ chỉ vì cậu sinh viên ấy lập tức vào bếp nấu canh dinh dưỡng bồi bổ cho Vương Nhớ Bác.

" Tiền viện phí của cậu ta đã lo xong hết rồi, tiền thuốc thang đã xong xuôi, cậu bây giờ chỉ cần ở đây cho đến khi xuất viện ta sẽ điều thêm hai hoặc ba người đưa cậu về tận nhà, là ân nhân cứu mạng của con trai ta, hiến giác mạc cho Tiêu Chiến thằng bé đã sống sót còn cậu bây giờ cuộc sống khó khăn hơn nhiều nên mọi thứ đối với cậu ta sẽ để tâm từng chút một, buổi sáng thời tiết lạnh đừng có hành hạ sức khỏe như thế, cậu phải mặc thêm chiếc áo khoác mỏng bên ngoài để giữ ấm,  lúc nào muốn sang phòng thằng bé thì cứ bảo với ta, không cần phải sợ phu nhân đâu, bà ấy hiền lắm chỉ là có chút bảo thủ nên hơi nghiêm khắc... Cậu ăn thêm chút canh vào đi, ăn thêm hoa quả nữa thì mới có sức".

Quả nhiên Tiêu Hải Niệm khác xa một trời một vực với cậu con trai của ông, ông là một người sống rộng lượng quan tâm đến người khác rất nhiều, cho dù Tiêu Chiến là con trai ruột nhưng nếu không có Vương Nhất Bác thì chàng trai ấy cũng chẳng thể cứu nổi, thế nên ơn huệ này ông sẽ nhớ mãi cho đến khi Tiêu Chiến tỉnh lại ông sẽ giải thích rõ với Anh.

Tính cách cử chỉ lời nói của Anh cực kỳ giống với Từ Kha Nguyệt, Tiêu phu nhân là người nghiêm khắc, bảo thủ thế nên từ nhỏ bà đã rèn cho Anh thành một người khác xa với Tiêu Hải Niệm, cũng chính vì lẽ đó mà tính cách của Tiêu Chiến trở lên ngang bướng, khó bảo vô cùng, cho dù kể cả Cậu là người cứu mạng Anh thì Tiêu Chiến cũng mặc kệ ơn huệ này, khi tỉnh lại chắc chắn Anh chỉ đăm chiêu rằng Cố Thiên Tình đã cứu mạng mình còn chàng sinh viên nghèo kia chính là vận xui rong ruổi Tiêu Chiến cho đến khi Anh chết thì Cậu mới buông tha.

Tiêu Hải Niệm hỏi về cuộc sống của Cậu, hiện tại cha mẹ đang ở đâu? Gia cảnh như thế nào? Vương Nhất Bác ban đầu muốn tránh đẻ mấy câu hỏi đó nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng chẳng thể giấu được, ông Tiêu biết rõ  Nhớ Bác và cậu sinh viên nghèo từ Lạc Dương chuyển đến Bắc Kinh để học đại học  rồi đi làm thêm gom góp từng chút ít số tiền để trang trải cuộc sống, nhưng đáng tiếc thay bây giờ Cậu mất đi giác mạc của mình, mất đi ánh sáng, Cậu không thể hoạt động như bao người bình thường mà chỉ có thể nhờ vả và cậu bạn Vương Hạo Hiên và bà chủ thân quen là chị Hoa, suốt hai năm ở   nơi đất khách quê người có chỉ có hai người thân duy nhất là họ.

Ông Tiêu thực sự hiểu rõ được cảm giác của cậu thiếu niên, nếu như Vương Nhất Bác  là con trai của ông thì Tiêu Hải Niệm sẽ cho Cậu tất cả, mau chóng đổi cuộc đời của Vương Nhất Bác sang một trang mới, sang một con đường màu hồng nhưng thật đáng tiếc đây chỉ là ân nhân cứu mạng của Anh... Cả hai chỉ là người xa lạ nên Tiêu lão gia chỉ có thể lo tiền viện phí, tiền thuốc thang. Nếu sau này Cậu cần gì, gặp khó khăn như thế nào cứ nói với ông, chắc chắn Tiêu Hải Niệm sẽ giúp đỡ đến cùng.

" Nếu như sau này gặp khó khăn hay vấn đề trong chuyện gì thì cứ nói với ta, cậu giữ con trai ta, ta sẽ giúp lại cậu, chúng ta có qua có lại".

Nghe đến đây Vương Nhất Bác  chỉ biết lễ phép gật đầu nhưng thứ Cậu cần bây giờ là muốn Tiêu Chiến tỉnh lại, muốn Anh đừng có hôn mê như thế nữa, đã suốt bốn ngày qua Vương Nhất Bác  ăn không ngon ngủ không yên, cứ hễ sang phòng Anh lại bị Cố Thiên Tình đuổi về, Cậu cũng rất đau, cũng rất khổ...

Chỉ cầu mong Anh tỉnh lại, chỉ cần nghe thấy giọng nói của người mình yêu đấy mới chính là điều mà Cậu mong muốn nhất hiện tại. 🐢
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx