Chương 28#(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này ăn đường, Chap sau có bão, Và nên nhớ một điều au nhắc nhở trước, là tập sau hơi rối loạn một chút, là vì Lăng Nhi có thể giả dạng Lăng Như, và thêm một chi tiết cho dễ au sẽ để dấu cho dễ biết ai là ai, ví dụ) 'Lăng Như ' thì có dấu còn Lăng Nhi thì không có và thêm một điều Lăng Như thì có nốt ruồi ở đầu mũi, còn Lăng Nhi thì không có nha, (rồi chúng ta vào chuyện nha các tình yêu)
______________________________________
Mọi người lo lắng đợi bên ngoài, được hai tiếng, Lăng Như lo cho mọi người vì chưa có gì trong bụng sợ sẽ kiệt sức, nên đã đi mua ít thức ăn nhanh và nước về cho mọi người, sau đó Phật Gia thấy vậy cũng đi cùng cô,

"Chiến, anh uống chút nước đi " Nhất Bác thấy anh đang lo lắng, cầm lấy chai nước, ôn hòa đưa anh,

"Không cần đâu, hiện tại tôi không có tâm trạng ăn uống gì đâu " Tâm trạng Tiêu Chiến rất nôn nóng, lo lắng bất an cảm giác rất khó chịu, nên không muốn uống,

"Con sẽ không sao đâu anh đừng lo, anh phải tin thằng bé chứ, nó là con trai chúng ta mà " Nhất Bác dịu dàng ôm lấy anh an ủi, vì cậu sẽ tiếp sức mạnh thêm cho anh,

Ở một phía bên kia, cô thư ký Lăng Nhi đang đứng nhìn anh người ôm nhau, cô ta tức như điên tiết lên, vì cô ta ganh tị sự dịu dàng của Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến,

"Anh Chiến, Chủ tịch, hai người ăn chút gì đi ạ, từ sáng đến giờ hai người chưa ăn gì rồi phải không ạ " Lăng Như và Phật Gia đi mua thức ăn về cho hai người, nhưng Tiêu Chiến từ chối không muốn ăn,

"Em hãy ăn chút gì đi, thằng bé sẽ không sao đây " Phật Gia ngồi khuỵ xuống nhìn anh với vẻ tươi cười ân cần chấn an anh,

"Đưa em chai nước là được rồi " Tiêu Chiến tinh thần suy sụp rất nhiều, vì quá lo lắng! Nên nghe lời mọi người chỉ uống chút nước là được,

"Bác sĩ, sao rồi ạ " Tiêu Chiến uống một ngụm nước, sau đó ngồi bật dậy khi đền phẫu thuật tắc đi và thấy vị bác sĩ từ bên trong ra, anh nhanh chóng chạy đến sợ hãi hỏi,

"Phẫu thuật thành công, bé vẫn còn hôn mê! Y tá một lúc sẽ đưa bé ra ngoài " Cố Ngụy cũng phụ trách cuộc phẫu thuật này, cùng đi ra với vị bác sĩ và lên tiếng nói,

"Ngụy, cảm ơn cậu nhiều lắm " Tiêu Chiến vui mừng khi Biết Cố Ngụy cũng phải thật cho con mình liền cầm tay anh nức nở,

"Cảm ơn bác sĩ rất nhiều ạ " mọi người ai nấy điều vui mừng, Tiêu Chiến sau đó đã có thể thở phào nhẹ nhõm,

"Mình đi trước có gì sẽ đến thăm cậu sau "
Sau đó vị bác sĩ và Cố Ngụy gật đầu tươi cười rồi rời đi,

Một lúc sau những y tá cũng đẩy thằng bé ra và cho nó vào nằm phòng VIP tốt nhất, anh thật sự rất mừng vì thằng bé được phẫu thuật thành công,

"Chiến em về khách sạn nghỉ ngơi đi, em ở đây trông thằng bé hai ngày chưa ngủ rồi, ở đây có anh với Lăng Như, chăm sóc thằng bé giùm em " lúc này Phật gia đi vào vẫn thấy Tiêu Chiến ngồi trông thằng bé ngủ, và từ khi thằng bé tỉnh lại sau khi phẫu thuật Tiêu Chiến đã hai ngày không ngủ, cứ muốn ở cùng với nó, "anh Tiêu Cứ để tôi chăm sóc phụ anh, anh cứ về nghỉ ngơi đi "

"Trương Tổng nói đúng, để em đưa anh về "
Nhất Bác cũng một mực khuyên anh, nhưng anh lại không chịu, từ khi nào Niệm Niệm khỏe hoàn toàn anh mới yên tâm,

Nhưng những lời khuyên cuối cùng cũng thành công anh cũng chịu nghe lời mà về nhà nghỉ ngơi, nhưng khi anh đứng lên quả nhiên thân thể anh liền suy yếu cộng với thiếu ngủ nên mới ngất đi, Cố Ngụy nói chỉ cần đưa anh về nhà nghỉ ngơi là được,

"Cậu đưa em ấy về giúp tôi nhé, cảm ơn cậu "

"Trương Tổng, anh đừng nói vậy, đây là trách nhiệm của tôi "Nhất Bác nhìn Phật Gia cười cười, không cần anh ta nói, cậu cũng đưa anh về, vì đây là trách nhiệm của cậu, Vậy nhờ anh chăm sóc thằng bé giùm tôi " nói xong anh bồng Tiêu Chiến lên và nhanh chóng đi ra xe, sau đó đưa về khách sạn cho anh nghỉ ngơi,

Nhất Bác đưa anh lên giường, nhẹ nhàng thay quần Áo ngủ thoải mái cho anh, và ngồi nhìn anh ngủ, thật đúng là một mỹ nhân, sau đó mới chịu rời khỏi anh, đi đến trên bàn làm việc mở laptop ra tìm thông tinh gì đó rồi mới đến công việc,

Hai canh giờ sau Nhất Bác đang làm việc,thì đột nhiên ở phía sau Tiêu Chiến ôm lấy cổ kêu tên cậu, " Nhất Bác "

"Anh dậy rồi à, thấy trong người sao rồi " Nhất Bác nắm tay anh kéo anh ngồi vào trong lòng mình, sau đó nhìn anh tươi cười,

Tiêu Chiến vừa ngủ dậy sau hai canh giờ, tâm trạng vừa tỉnh vừa mơ, cảm thấy ấm áp trong lòng rất an tâm khi ở bên Nhất Bác, giờ được ngồi trong lòng Nhất Bác cảm thấy rất xấu hổ, "Không sao, nhưng hơi đói " Tiêu Chiến tuy da mặt mỏng nhưng lại thích trêu đùa nên đã làm nũng với cậu,

"Vậy em dẫn anh đi ăn " Nhất Bác thực sự thua thảm hại với trước sự làm nũng này của anh thật muốn đè anh ra bắt nạt dày vò anh ghê, nhưng cậu vẫn là phải kiềm chế bản thân, *phù* tiếng hít thở Nhất Bác lúc này, tim đập rất mạnh,

"Không muốn " lại là vẻ mặt làm nũng lần này còn cạ mặt anh vào cổ Nhất Bác,

"Hay anh muốn ăn em " Thật sự sức chịu đựng của một người đàn ông có hạn, hiện giờ Nhất Bác không chịu đựng được nữa, phía dưới đại vương cũng đã bị anh gọi thức dậy rồi, cậu liền cười gian sao,

"Nhất Bác, lâu nay da mặt cậu vẫn dày như vậy à " Tiêu Chiến xấu hổ liền đưa tay nhéo má hơi mũm của cậu, nhưng không mạnh,

"Da mặt em chỉ dày với anh muốn bắt nạt mình anh thôi " Nhất Bác giả vờ đau, sau đó khoái chí cười gian,

Tiêu Chiến không nói gì chỉ liếc cậu một cái sau đó thoát khỏi người cậu, Tiêu Chiến liền ngồi khuỵ xuống, rồi mới nhanh tay tháo cúc quần của cậu ra, kéo xuống phân nữa, anh liền giải thoát đại vương bên trong đang khó chịu bên trong ra,

"Ah " Tiêu Chiến cầm lấy đại vương thô to ngậm lấy trong miệng, thực sự lý trí anh trở nên mê hoặc bởi đại vương của cậu,

"Thật thích, Chiến anh đừng ở dưới chăm sóc nó nữa, mau ngồi lên đây đến lượt em chăm sóc anh nào " Nhất Bác không chịu nổi nữa thật muốn vào bên trong anh ngay lập tức, sau đó nắm lấy tay anh nhấc anh lên bàn làm việc ngồi,

"Ah, Nhất Bác ngón tay cậu " Nhất Bác đối diện cúc huyệt của Tiêu Chiến, thích thú lấy ít nước bọt trong miệng mình nhẹ nhàng đưa vào cúc huyệt của anh, sau đó miệng cậu cũng ngậm lấy dương cụ của anh,

Tay cậu không ngừng ra vào, sau đó cảm thấy chưa đủ kích thước vừa với đại vương, cậu đưa thêm hai ngón vào bên trong anh, "Nhất Bác, được rồi đấy! Cậu cho vào đi,

"Anh ráng chịu phần đầu, vào hết bên trong sẽ làm anh thoải mái ngay thôi " đứng bật dậy, tay chống xuống bàn, nhìn anh cười một cái rồi hôn anh,

"Tôi chịu được, cậu cho vào đi " Tiêu Chiến cảm giác bên trong rất khó chịu, ham muốn cực kì, anh chỉ muốn Nhất Bác nhanh chóng vào,

"Ah... Bác... Aha... Động đi... Ah... Nhanh... Nhanh nữa... Ưa... Ah... Ah "

"Chiến, bên trong anh rất chặt, thật thích" Nhất Bác một tay chống xuống bàn một tay ôm lấy eo anh, ra sức thúc đẩy,

"Ah... Nhất Bác... Aha... Hah... Đỉnh phía trên... Đúng... Ah... Đúng rồi... Oh... Đỉnh trên đó... Ưa... Hah... Rất thoải... Hah.. Thoải mái... Hah... Ah... "

Tiêu Chiến hai tay ôm chặt lấy eo Nhất Bác, thân thể sướng đến cào bấu thật chặt lưng của cậu,

"Chúng ta đổi tư thế, ngồi lên người em đi " Nhất Bác ôm lấy thân thể anh bồng lên sau đó tư thế Nhất Bác ngồi trên ghế, để anh ngồi trên mình,

"Nào anh tự mình động đi " Nhất Bác cười gian manh, bảo anh tự động, Tiêu Chiến xấu hổ không muốn động nhưng bên trong vì dừng lại nên cảm thấy rất khó chịu, rất ngứa nên đành phải tự mình động,

"Chiến nhanh lên nào, vẫn là em nên động thì hơn "Tiêu Chiến hai chân đặt trên vịnh tay của ghế, tự mình nhún lên xuống, nhưng vì cơ thể đang run rẩy vì sướng, nên anh lên xuống rất chậm, Nhất Bác thấy vậy nên nắm lấy mông anh tự mình ra vào,

"Ah... Tư thế... Hah... Này... Nhanh... Nhanh... Ưa... Quá... Ah...rất thích... Oh... Aha... Hah... Ah... Ah... Tôi ra... Thoải mai... Ah... Tôi... Tôi ra... " Nhất Bác ngồi phía dưới thuận tiện hơn nên có thể nhấp ra vào bên trong của anh rất dễ dàng, sau đó cuộc vui của Nhất Bác và Tiêu Chiến kéo dài hơn một tiếng, anh khá mệt mỏi vì ra rất nhiều lần, còn Nhất Bác cũng ra vài lần nhưng cậu vẫn còn sức,

"Hah... Nhất Bác, cậu là quỷ phương nào, sao... Hah... Sao cậu có thể mạnh đến vậy" cuộc vui cuối cùng cũng kết thúc một tiếng rưỡi, Nhất Bác vì lo sức khỏe của anh nên mới dừng lại, sau đó Tiêu Chiến nằm đè trên người Nhất bác một lúc, rồi mới ngóc đầu lên mặt cau mày lại hỏi cậu,

"Vì là anh đó, vì anh mê hoặc em với vẻ mặt đẹp đẽ đáng yêu của anh nè nên em mới không kiềm chế được " Nhất Bác ôm anh thật hưởng thụ hơi ấm anh, nghe anh nói vậy, thích thú trả lời,

"Nhất Bác cảm ơn cậu và cho tôi xin lỗi "

"Sao lại xin lỗi "

"Xin lỗi vì lúc đó ở phòng này nói nặng lời với cậu, và cảm ơn vì cậu đã hiến Tủy cho Niệm Niệm "

"Anh đừng xin lỗi vì đó là lỗi của em, em thật là một người tồi tệ và ít kỷ nên mới đối xử với anh như vậy, về sau em bù đắp cho anh và con về lỗi mà em đã gây ra cho anh, nên anh đừng xin lỗi em, còn về hiến tủy cho con, đó là trách nhiệm của một người làm cha như em phải làm "

"Nhưng cũng có một phần lỗi của tôi " Tiêu Chiến như muốn khóc mà dụi mặt vào người Nhất Bác, ôm cậu thật chặt,

"Được rồi nè, về sau em sẽ chăm lo cho anh và con và sẽ không khiến anh phải đau khổ nữa, Nhất Bác cũng ôm anh thật chặt trong người, như thể sợ anh chạy đi mất, tay cậu liền vuốt tóc an ủi anh,

Tiêu Chiến nghe cậu nói vậy, liền xấu hổ và cảm thấy thật cảm động và hạnh phúc, thật sự Nhất Bác trước đây đã trở lại, không còn là Nhất Bác người ở Hàn Quốc nữa,

"Thôi nào, em đưa anh đi ăn gì nhé rồi vào bệnh viện xem con như thế nào " sau đó Nhất Bác ôm lấy mặt anh, đưa lên nhìn quả đúng là vẻ mặt anh đang ngượng ngùng xấu hổ, rồi sợ anh đói nên đưa anh đi ăn món anh thích,

"Được " cả hai cùng nhau đồng ý quyết định xong xuôi, và sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi Nhất Bác đưa anh đi ăn lẩu uyên ương Trùng Khánh,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro