Biện pháp tu tiên (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nghịch tử, còn không mau nhận tội." Mộ Dung tông chủ tiên phong đạo cốt, chính nghĩa đứng trước đám người, nói.

" Xin hỏi Mộ tông chủ, ta có tội gì?" Tiêu Chiến nhếch môi.

" Có tình cảm không nên với môn hộ của chính mình, vi phạm luân thường đạo lý. Còn không phải tội?"

" Ta đã nói rồi, Nhất Bảo không phải môn hộ của ta."

" Điều này không phải chỉ mình ngươi nói là được. Đứa trẻ cứng đầu, hiện tại chỉ cần ngươi nhận tội, giao ra nhẫn phong chủ, ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

" Nhẫn phong chủ? Hóa ra, đây mới là mục đích của Mộ tông chủ nha." Tiêu Chiến không ngạc nhiên, trào phúng nói.

" Tiêu Chiến, ngươi làm điều đại nghịch bất đạo, có từng nghĩ đến phụ mẫu ngươi trên trời, có từng nghĩ đến có xứng với vị trí của ngươi hay chưa? Ngươi cả ngày chỉ biết chơi bời, bắt nạt môn hộ, ta có thể nhắm mắt bỏ qua, bởi vì ta thương yêu người, ta đã đáp ứng với phụ mẫu ngươi sẽ chăm sóc ngươi cho tốt, lại không ngờ ngươi có thể làm ra đến sự tình này. Ta thật sự thất vọng vì ngươi."

" Nói cũng nhiều ghê." Tiêu Chiến trào phúng cảm thán.

" Nghịch tử, còn không mau giao ra nhẫn phong chủ." Khanh Ngộ đứng bên cạnh, nói.

" Dựa vào đâu? Nhẫn phong chủ là do phụ thân đưa cho ta."

" Ngươi làm ra trò đại nghịch bất đạo như vậy, còn dám nói phụ thân ngươi ra? Ngươi không cảm thấy xấu hổ? Ngươi nghĩ ngươi xứng với nó sao? Xứng với tình cảm phụ mẫu ngươi dành cho ngươi sao." Khanh Ngộ lý luận.

" Khanh phong chủ, đừng quá nóng giận." Mộ Dung tông chủ tiên phong đạo cốt đóng vai chính nghĩa liền đứng ra ngăn cản:" Tiêu Chiến, nể tình con, ta cho con một lựa chọn, hiện tại, chỉ cần con đuổi cái tên lôi kéo con xuống núi, ta liền coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra."

Anh ấy, sẽ đồng ý chứ?

Tim Vương Nhất Bác thình thịch đập mạnh, cả người chìm trong bóng tối, vốn vô lực, bỗng căng cứng.

" Ồ, không ngờ Mộ tông chủ lại trọng tình như vậy nha." 

" Tiêu Chiến, ngươi đừng có quá đáng, được nước làm tới. Sẽ không có kết cục tốt. Chúng ta bảo hộ ngươi cũng không thể bảo hộ suốt đời, ngươi đừng quá đáng quá."

" Ha." Tiêu Chiến cũng không rảnh nói chuyện với đống người không hiểu tiếng người kia, Vương Nhất Bác ở sau núi chắc cũng sắp về rồi, phải nhanh chóng đuổi người đi.

Tiêu Chiến nhấc tay, trực tiếp lao lên.

" Tiêu Chiến, ngươi làm loạn cái gì thế, mau dừng tay."

" Đại... đại thừa!!!"

Đám người đứng ở phía Mộ Dung tông chủ không chỉ có môn hộ Vạn Tông mà còn có ba phong chủ ba đỉnh còn lại, đám nguyên lão,... Tiêu Chiến vừa ra tay, bởi vì muốn nhanh chóng đuổi người mà không kiêng kị gì, trực tiếp xuất toàn bộ lực lượng.Mục đích của anh chính là khiến đám người kia run sợ, kiêng kị mà chủ động rút lui.

" Tiêu Chiến, tại sao ngươi có thể?" Mộ Dung bởi vì đỡ một chưởng của Tiêu Chiến, lại không có chuẩn bị kĩ càng, cũng không ngờ chưởng lực của anh có thể mạnh mẽ như vậy, bị anh một chiêu đẩy ngã xuống đất.

" Đại thừa sao? Vừa hôm trước mới lên." 

Sau khi vượt qua ảo cảnh kia, anh liền thăng thành đại thừa, hiện tại, chỉ cần ngồi đợi thiên kiếp xuống, vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến rồi.

" Tiêu Chiến, ngươi... dù ngươi có là đại thừa, ngươi xác định có thể đấu với chúng ta hay sao?" Khanh Ngộ mặc dù trong lòng đã run rẩy không thôi, ngoài mặt lại vẫn cứng miệng.

" Đương nhiên có thể."

Hệ thống, lựa chọn trang bị hỗ trợ.

[ Tiến hành chọn lọc trang bị.]

Có thể gửi đến Hỗn Liên Lăng hay không?

[ Có thể. Trong lựa chọn, có hỗn thiên lăng.]

Vậy chọn Hỗn Thiên Lăng.

[ Anh chắc chứ, trong kho còn nhiều thứ giúp anh nhiều hơn đó.]

Chọn Hỗn Thiên Lăng.

[ Được rồi. Tiến hành chọn lựa.]

[ trang bị Hỗn Thiên Lăng sẽ được chuyển đến nhẫn không gian của anh, mời anh tiếp nhận.]

Dù sao thế giới trước cũng đã sử dụng qua, hiện tại lựa chọn nó, sẽ đơn giản hơn, hơn nữa, Hỗn Thiên Lăng có linh tính, một lát gặp phải chuyện gì, có thể trực tiếp sai nó bảo vệ Vương Nhất Bác.

Tiếu Chiến lấy Hỗn Thiên Lăng ra khỏi nhẫn, vải đỏ tựa như mãng xà, uyển chuyển quấn quanh người anh.

" Đó là thứ gì vậy?"

" Linh khí sao?"

" Giống thần khí hơn." Nó hình như có linh tính.

" Nhưng ta chưa từng nghe qua có loại thần khí nào như vậy."

" Thần khí trên thế gian rất nhiều, ngươi chưa nghe qua cũng không phải không có."

...

Hỗn Thiên Lăng vừa lên sàn liền thu hút được chú ý của mọi người, tu vi đại thừa cùng một thần khí lạ lẫm, tổ hợp này, khiến cho đám người bên dưới không kìm được run sợ.

Mộ Dung khó khăn lắm mới có thể kiếm được cái cớ hoàn mĩ như thế, làm sao y có thể dễ dàng buông tha như vậy. Hôm nay không lấy được nhẫn phong chủ, y nhất định không rời đi.

Ánh mắt Mộ Dung lóe lên tia hiểm ác, đối với Khanh Ngộ ra giấu.

Tiêu Chiến bên này quan sát tỷ mỉ từng hành động của Mộ Dung, đương nhiên có thể nhìn thấy động tác này của ông ta, trong lòng thầm than không ổn. 

Đến khi Khanh Ngộ mang theo Vương Nhất Bác bị linh lực khống chế, mắt bị che kín, bước lên hàng đầu.

Không đợi đám người Mộ Dung lên tiếng, Tiêu Chiến đã chủ động trào phúng trước:" Mộ tông chủ, người chính nghĩa như vậy, tại sao còn chơi trò bắt người uy hiếp?"

" Tiêu Chiến, ngươi đừng tưởng mình tu vi đại thừa thì thích làm gì thì làm. Ngày hôm nay, nếu ngươi muốn y toàn vẹn giao nhẫn phong chủ ra."

Tiêu Chiến âm thầm vuốt ve Hỗn Thiên Lăng, nhỏ giọng nói với nó:" Giúp ta bảo vệ em ấy."

Hỗn Thiên Lăng quấn quanh cánh tay anh, khẽ rung chuyển, đáp ứng.

" Muốn nhẫn phong chủ? Tới đây mà lấy."

Tiêu Chiến phóng Hỗn Thiên Lăng về phía Vương Nhất Bác, còn chính mình thì cưỡi lên phi kiếm, hướng đám người môn hộ Vạn Tông bổ xuống.

Đại khai sát giới.

À, không đúng, anh đây mới không có giết người. Làm sao có thể gọi là đại khai sát giới chứ. Cùng làm cũng chỉ đánh trọng thương vài người mà thôi.

Tiêu Chiến lao đến liền muốn đánh đám người môn hộ tu vi thấp kém, những nguyên anh giả làm sao có thể đứng nhìn được. Tất cả tập hợp lại, hình thành trận pháp.

Mỗi một môn phái đều có một trận pháp đặc trưng, làm nên tên tuổi của môn phái đó. Vạn Kinh phái cũng không phải ngoại lệ, một đám nguyên anh giả tập trung với nhau, hình thành trận pháp, muốn đối phó với Tiêu Chiến.

Ánh sáng trắng xóa hướng Tiêu Chiến phóng tới, sát khí ngút trời tỏa ra từ ánh sáng, muốn cắn nuốt lấy Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vốn có thể phá giải được. Không phải bởi vì Họa Ly buông lỏng mắt xích trận pháp, mà đơn giản là anh có khả năng phá giải nó. 

Có điều.

" Tiêu Chiến, nếu ngươi không ngoan ngoãn, ta giết chết hắn."

Hồng Lương Dương một tay cầm kiếm kề lên cổ Vương Nhất Bác, lớn giọng uy hiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro