Tâm bệnh cần trị (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng vốn không lớn, lại để thêm một cái bàn, một cái tủ, một cái giường... không gian trống chỉ có một khoảng nhỏ hẹp... vậy mà có một bóng người, rúc ở không gian trống đó, toàn thân thu lại thành một cục.

" Nhất Bác, là chị này." Vương Linh Điềm dịu dàng lên tiếng:" Chị mang bác sĩ tới trị bệnh cho em."

Trong bóng tối, khi giọng nói Vương Linh Điềm vang lên, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy, thân thể Vương Nhất Bác run nhẹ. Bộ dạng của cậu, rất giống với thế giới trước, bởi vì tuổi thơ bị ngược đãi, hình thành tâm lý tổn thương.

" Được rồi, cô đi ra. Tôi muốn ở riêng cùng em ấy." Tiêu Chiến ngăn cản Vương Linh Điềm muốn bước lên phía trước.

" Mọi sự nhờ anh." Vương Linh Điềm không tình nguyện trở ra ngoài, đóng cửa. 

Sự kiện này nằm ngoài dự tính của cô, cô còn chưa kịp nói với Vương Nhất Bác... liệu có bị lộ tẩy thứ gì hay không? Tiêu Chiến này vẫn còn giá trị lợi dụng, cô còn chưa chiếm được bao nhiêu tiện nghi của tên này.

Vương Linh Điềm trong lòng cực kì không muốn, hai tay nắm thành quyền, cắn chặt môi không cam lòng. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Chiến... toàn thân tràn ra khí lạnh, đầu đầy vạch đen... cô liền thức thời. Bộ dạng này của anh, tựa như nếu cô dám tiếp tục ở lại cản trở, có thể trực tiếp động thủ vậy.

Bộ dạng Tiêu Chiến giá trị vũ lực cực phẩm xông tới đánh ngã đám cướp trước mặt mình tựa như thước phim tua chậm, chiếu đi chiếu lại trong đầu cô. 

Vương Linh Điềm cắn môi, tiến ra ngoài. Thuận tiện đóng cửa lại.

Cô phải gọi người tới, đúng rồi, gọi người tới. Bây giờ là thời đại pháp trị, nếu có người khác, anh ta có ra sao cũng sẽ không dám động thủ.

Sau khi Vương Linh Điềm đóng cửa giúp anh, Tiêu Chiến cũng không còn chút tinh lực nào mà quan tâm đến cô ta nữa, ánh sáng duy nhất giúp anh nhìn rõ mọi vật đã bị cánh cửa ngăn cản lại đằng sau,bóng tối bao trùm toàn bộ cảnh vật, đưa tay ra trước mặt không thấy năm ngón. 

Anh vốn muốn bật điện nhưng kinh nghiệm trong người được thừa hưởng từ nguyên chủ cho anh biết, không thể bật điện.

Tiêu Chiến dựa theo trí nhớ, tiến về phía trước hai bước, dựa vào xúc cảm nhạy bén của mình, hình dung ra bộ dạng run sợ, co rúc của Vương Nhất Bác ở phía trước.

Tiêu Chiến tiến lên gần cậu, dịu dàng lại ôn nhu, đặt tay lên đỉnh đầu đang run rẩy:" Nhất Bác!"

Tay Tiêu Chiến vừa chạm tới, cơ thể Vương Nhất Bác liền có xu hướng né tránh, run rẩy càng kịch liệt hơn, miệng không ngừng nhỏ giọng xin lỗi. 

Trong bóng tối yên tĩnh, giọng nói run rẩy sợ hãi không ngừng lặp đi lặp lại, rơi vào tay Tiêu Chiến.

" Em không có lỗi gì cả. Nhất Bác." Tiêu Chiến đau lòng không thôi, tim tựa như bị từng lời thì thào của Vương Nhất Bác cứa qua, đau đớn rỉ máu. Anh đem cả người phủ lên người cậu, vòng tay qua, đặt trên lưng cậu mà vỗ về.

Ngay cả khi Tiêu Chiến dùng hết sức lực để ôm lấy người trong lòng, Vương Nhất Bác lại càng run sợ, đầu đặt trong đùi, cuộn thành một quả bóng nhỏ, mặc cho người bên ngoài kia có nói cái gì, có ấm ra sao, Vương Nhất Bác đều cực kì bài xích cự tuyệt.

" Nhất Bác, em đây là làm sao?" Tiêu Chiến có trong người kinh nghiệm chẩn đoán bệnh của nguyên chủ, thế nhưng, người trước mặt là Vương Nhất Bác... anh biết hiện tại mình phải tỉnh táo... nhưng anh không thể nào.

Vương Nhất Bác cả người run sợ, trong tâm lại khó hiểu, một loạt thắc mắc cuồng loạn nhảy ra. 

Nam nhân này là ai? Tại sao lại muốn sờ mình, dùng cơ thể trói chặt mình? Là muốn bóp chết mình sao? Nhưng cậu chưa muốn chết, cậu còn phải đợi một người... người đó, nói là sẽ tìm cậu.

A

Đồng tử dấu trong bóng tối điên cuồng co lại. Trong đầu cậu bất giác hiện lên những hình ảnh cực kì đáng sợ, cực kì kinh hoàng. Những hình ảnh luôn luôn dày vò cậu trong bóng tối. 

Vương Nhất Bác toàn thân run rẩy càng kịch liệt hơn. Tuyệt vọng nháy mắt bao trùm lấy cậu.

 Cậu cố gắng lắm mới vượt qua được những trận đòn của chị, khó khăn lắm mới vượt qua bóng tối, phải ăn những thứ khó ăn, phải... khó khăn lắm mới sống được đến bây giờ.

Người này không thể giết cậu. Cậu không thể chết.

Người này không thể làm nhục cậu, phải giữ thân trong sạch. 

Cậu bẩn rồi, người kia sẽ không tới tìm cậu nữa, sẽ bỏ rơi cậu mất, sẽ ghê tởm cậu mất.

Vương Nhất Bác cả người cuồng loạn, lần đầu tiên trong suốt ba năm, cậu phản kháng.

Vương Nhất Bác dùng hết sức bình sinh, giãy dụa, muốn đem người kia hất ra.

Tiêu Chiến bàng hoàng, cả người bị Vương Nhất Bác đẩy ngã về phía sau, đập mạnh vào tường.

Huyền Mộng, em ấy bị làm sao?

[ Chấn thương tâm lý a.]

Nguyên nhân?!!! Anh đây là cần nguyên nhân kìa.

[ Có muốn khởi động trang bị hỗ trợ hay không? Có-Không]

Tiêu Chiến rất nhanh liền lựa chọn có.

Trang bị hỗ trợ thế giới này lại chia thành ba mục: Tư liệu, sinh hoạt, chiến đấu.

Tiêu Chiến đang rất muốn biết nguyên nhân dẫn đến tâm bệnh của Vương Nhất Bác, đương nhiên chọn tư liệu. Nhiệm vụ chính tuyến là chữa bệnh cho cậu, biết nguyên nhân rồi, hoàn thành nhiệm vụ sẽ  dễ dàng hơn, mấy thứ trong mục Sinh hoạt và Chiến đấu không cần thiết.

[ Đang tổng hợp tư liệu về mục tiêu nhiệm vụ.]

[ Tư liệu đã được tổng hợp xong, đã truyền tới, mời kí chủ tiếp nhận.]

[ Có tiếp nhận tư liệu hay không? Có- Không]

Tiêu Chiến không chút chần chờ, chọn Có.

Ngay lập tức, trong đầu, xen giữa kí ức của nguyên chủ, liền xuất hiện rất nhiều những đoạn hình ảnh. 

Từng giây, từng phút, từng khung hình, sắc nét, rành mạch, tự như một cuốn băng, quay lại toàn bộ quá trình phát triển của Vương Nhất Bác.

Cuốn băng ấy, bắt đầu vào lúc Vương Nhất Bác được mười tuổi, biến cố đầu tiên, ập đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro