Chương 8 Xong H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Nhất Bác đứng lên ôm chặt lấy Tiêu Chiến.

"Nhất Bác..."

Tiêu Chiến đưa tay của mình cởi cúc áo Nhất Bác ra. Tiêu Chiến trừng mắt *Vết thương này để sẹo*

Thấy lạ Vương Nhất Bác liền cài lại cúc áo vào

"Em sao vậy?"

"Không... Không có gì"

Vương Nhất Bác lại ôn nhu

"Chúng ta về nhà"

Vừa đi ra ngoài cửa bệnh viện Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Kiệt Luân. Cậu ta liền hoảng sợ

"Kiệt Luân. Chảy máu quá nhiều. Gọi xe cấp cứu...Cầu xin ảnh" - Nhớ lại

Những kí ức này cứ như cơn ám ảnh của anh vậy.

"Kiệt Luân... Đừng" Tiêu Chiến loạng choạng ngã bệp xuống.hai tay cứ bịt tai của mình lại. Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến

"Tiêu Chiến. Em sao vậy...?"

Kiệt Luân chạy tới

"Có chuyện gì vậy"

"Tránh xa tôi ra...' Tiêu Chiến chạy đi. Được một khoảng cậu ngã xuống bên lề đường. Vương Nhất Bác chạy theo.

Về đến nhà

"Tiêu Chiến. Em đỡ hơn chưa ?"

"Ừm..."

"Tiêu Chiến...Em đói không"

Gật

"Anh nấu đồ cho em nhé"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác lắc đầu cười

*Nhất Bác. Anh biết nấu ăn từ khi nào vậy. Xem đồ ăn này có ăn được không*

"Phu Nhân...Mời..."

Tiêu Chiến mỉm cười.

"Ngon không ?"

Tiêu Chiến nhìn hết xung quanh. Cuối cùng cậu gắp món dưa chuột và dấm trộn

"Miễn cưỡng thì vẫn ăn được"

"Miễn cưỡng ăn được là sao ?"

Vương Nhất Bác liền nếm thử tất cả

"Hè hè...Miễn cưỡng...Miễn cưỡng vẫn ăn được ha"

"Biết trước là sẽ như vậy mà"

Vương Nhất Bác cười

"Nhất Bác. Mai em đến trường vẽ"

"Không được"

"Em nghỉ lâu quá rồi"

"Nhưng sức khỏe của em"

"Nhất Bác. Nếu anh lo lắng em sẽ đi tàu điện ngầm được chứ"

"Không được. Anh đưa em đi bằng xe anh"

"Em từ chối"

"Vậy anh đi tàu điện cùng em. Được chứ"

"Công ty của anh thì sao ?"

"Cứ để thư ký lo. Thôi không nói nữa. Ăn cơm"

*Xong bữa ăn*

"Em đi rửa bát"

"Không cần. Em qua đây"

Tiêu Chiến đến gần. Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến ôm cậu ta vào lòng

"Nhất Bác. Anh sao vậy"

"Không sao. Chỉ muốn ôm em thôi"

Tiêu Chiến cũng ôm chặt lấy Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến bỗng nhẹ nhàng hôn lên môi của Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến...Tiêu Chiến"

Vương Nhất Bác cởi nhanh quần áo của Tiêu Chiến.

Hôn a hôn

"Nhất Bác. Trên giường được không"

"Sofa chẳng mới lạ hơn sao"

*Tiến vào*

Xong H

Ngày hôm sau

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi đón tàu điện ngầm.

*Lên tàu*

Đông đúc chen lấn lên tàu.

*Ngồi Xuống*

Tiêu Chiến nhường chỗ cho một cụ già nên cậu phải đứng.

"Tiêu Chiến. Ngồi lên đùi anh"

"Không cần đâu"

Được một hồi lâu

"Tiên sinh có thể lùi lại một chút không?"

*Thôi chịu một chút đi. Đông như vậy*

*Cái gì. Ông ta giám sờ đùi mình*

"Nhất Bác...Nhất Bác" Tiêu Chiến nói nhỏ

Vương Nhất Bác thấy lại liền đứng dậy. Biết chuyện gì xảy ra.Cậu cầm chặt tay và Cậu ghé sát tai vào người đàn ông cặn bã đó

"Cậu có tin là cậu không sống được đến ngày mai không"

"Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi không giám nữa"

"Đừng để tôi nhìn thấy anh"

Vương Nhất Bác ngồi xuống kéo tay Tiêu Chiến ngồi lên đùi mình.

"Ngoan. không sao rồi"

Đến trường nghệ thuật quốc gia F

"Em vào trước đây"

"Được"

Từ xa nhìn thấy. Vương Nhất Bác đến gần

"Cảm ơn anh giúp đỡ lúc Tiêu Chiến bị đuổi khỏi trọ"

"Không có gì"

Vương Nhất Bác rời đi. Khi nghe cuộc điện thoại

*Cúp máy*

*Gọi điện*

"Chuyến tàu điện ngầm 6h chiều bắt họ ngừng hết cho tôi. Tôi Không cần biết anh làm cách nào. 6h khi tôi lên xe tôi phải thấy không có ai trên chiếc tàu đó"

*Cúp máy*

*Nhận máy*

"Vương Tổng...Thật sự là không được"

"Đưa số điện thoại cho tôi"

"Vâng"

"Alo...."

"Tăng gấp 5 tiền"

"Vương tổng. Thật sự không được"

"Gấp 10"

"Vương Tổng. Đừng làm khó tôi"

"Gấp 50 lần"

"Được ạ"

Xong cuộc trò chuyện

"Nhất Bác...." Tiêu Chiến gọi từ xa

"Nghỉ rồi sao"

"Ừm"

"Chúng ta đi ăn gì không"

"Không cần đâu. Về nhà nấu cho anh"

"Cũng được"

Lên tàu

"Kì lạ. Nhất Bác sao không có ai nhỉ"

"Chắc giờ này chắc không ai đi nữa"

"Vậy sao.?"

Đi được một đoạn. Tiêu Chiến ngủ thiếp đi. Vương Nhất Bác đưa đầu Tiêu Chiến tựa vào vai mình rồi hai người ngủ trên tàu.

"Con Thỏ đó dám đi cùng với người khác. Không chịu được rồi. Alo Thuê người bắt Tiêu Chiến về đây"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro