1992 - Editor Peacetran96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic: 1992

Tác giả: Headsup

Editor: Peacetran96

Thiết lập nhân vật: Lái xe đường dài Bác x Cán bộ Cục đường cao tốc Chiến

Về tác giả cũng như editor tui không có gì để nói tại quá đỉnh rồi.

Là câu chuyện tình yêu hết sức đời thường lại không hề tầm thường của Bác Chiến, nhưng cá nhân tui lại cực thích những câu chuyện như vậy, dù tình yêu không được thời đại bao dung nhìn nhận, dù người thân phản đối đến đầm đìa máu thịt lại vẫn không nguyện ý buông tay nhau.

Như thường lệ, tui không có review vì review không hay, không giỏi chỉ trích lại những lời thoại, đoạn văn mà tui tâm đắc.

"Em lái xe chậm chút."

"Em biết rồi, Tiêu Chiến."

-

Thành phố Nhã An nhỏ như vậy, một đêm liền rời xa cố hương.

Trong chăn ấm áp như vậy, một giấc ngủ thẳng đến bình minh.

-

Trong lòng ta, thế gian trước sau không ai tốt bằng người.

-

"Anh à, lần sau đừng theo em chạy đường dài nữa, ăn không ngon ngủ không yên, vẫn là ở cục thì hơn, em đến gặp anh."

-

Năm 10 tuổi ông bà mất, Vương Nhất Bác quỳ ở trước mộ một ngày một đêm, không ai quan tâm cậu ăn ngủ thế nào, đói rồi không chịu được nữa, tự mình chạy về nhà thím hàng xóm ăn màn thầu.

Cậu trời sinh đã cô độc, lo bản thân cho tốt, ở nhà này chen chúc một trận, ở nhà kia ăn chực một bữa, chỉ cần có thể lấp đầy dạ dày.

Trời lạnh liền bới đống quần áo cũ của cha mặc, phải xắn tay áo lên cao.

Hồi cấp Hai không thích học, mỗi lần thi chỉ được 20, 30 điểm, giáo viên gọi người nhà đến trường, cậu cũng không bao giờ lo chuyện bị đánh hay mắng, vốn dĩ không ai đến trường cả.

Vương Nhất Bác chính là lớn lên như vậy, có lúc một mình chạy đường dài vào ban đêm, ngọn núi tối đến vô cùng doạ người, Vương Nhất Bác có lúc sẽ nghĩ cho dù xảy ra tai nạn chết ở trên đường cũng không tính là gì, không cần bận tâm sẽ có người đau lòng.

Cho đến khi quen biết Tiêu Chiến, cậu cảm thấy bản thân cũng có nơi đi chốn về, không quản muộn thế nào, Tiêu Chiến đều sẽ đợi ở ký túc xá, nấu mì cho cậu, một bát mì, hai quả trứng, một quả hồng đào, một quả chín.

-

Tiêu Chiến sau này nói, vốn cho rằng Vương Nhất Bác nhất thời bỏ công, không ngờ đến cậu thật sự lấy nước cho anh cả một đời.

-

Điện thoại gọi đến ký túc xá của công ty vận chuyển hàng hoá đường dài, phần lớn là người nhà của tài xế gọi tìm người, Vương Nhất Bác trước đây là người ngoài luồng ít ai tìm nhất, sau này có rồi, giờ lại không còn nữa.

-

Không ai quan tâm không ai dạy dỗ, Vương Nhất Bác không biết thích một người thì nên đối với anh như thế nào, cảm thấy một tô mì súp xương đuôi bò Tây Tạng, hai quả trứng, một quả hồng đào, một quả chín, liền móc tim gan ra đối xử với Tiêu Chiến thật tốt.

-

"Em phải chăng vì yêu mà bất chấp tất cả? Thật ra anh không sợ cuộc sống gian khổ, không sợ sự chỉ trích của thế tục, chỉ sợ đương lúc anh đang lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta, em đã nghĩ đến làm thế nào mới có thể rời xa anh nhanh hơn."

-

Bạn cho rằng tôi là thi nhân, tôi chẳng qua là đem trái tim trao cho người rồi.

-

"Anh đã đi qua nhịp cầu của rất nhiều nơi, đã ngắm mây trời vô số lần, đã uống qua rất nhiều loại rượu, nhưng chỉ yêu một người ở độ tuổi đẹp nhất."

"Anh nên cảm thấy may mắn cho chính mình."

Cốc vũ, chính là Thất Tịch của bọn họ.

-

Vương Nhất Bác thầm nghĩ, chết thì chết thôi, chết ở trên quốc lộ 318, cũng coi như là may mắn, kiếp sau gặp lại.

-

Tiêu Chiến lo rằng Vương Nhất Bác nghĩ không thông, lại cảm thấy khó chịu nếu Vương Nhất Bác nghĩ thông rồi, quên mất anh.

-

"Bị thương vì sao không nói với anh?"

Vương Nhất Bác muốn hỏi làm thế nào để nói với anh, nhưng một chữ cũng không nói.

-

"Tiêu Chiến, anh đêm nay ở đâu?"

Vương Nhất Bác không ngừng gọi anh là Tiêu Chiến, ngẩng đầu nhìn anh mấy lần, nằm cách xa Tiêu Chiến, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy không dễ chịu gì, lại cảm thấy anh làm sao còn có thể cảm thấy khó chịu.

-

"Vương Nhất Bác, anh sẽ không đi nữa."

-

"Nhất Bác, em bình an là được, thứ này, muốn cướp liền đưa cho hắn, em sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?"

"Không được!" Vương Nhất Bác trả lời cực nhanh, vẫn nắm chặt mặt dây chuyền, "Em có chết cũng không được."

Tiêu Chiến liền không thể nhịn được nữa.

Từ lúc đến bệnh viện kiềm nén một tuần lễ không khóc, hoặc còn lâu hơn vậy, từ cái tuần không nhận được sách và thư của Vương Nhất Bác liền đã chịu đựng, có lẽ còn lâu hơn nữa, là từ cái ngày Vương Nhất Bác nói cậu đói rồi......

Nói cách khác, là từ ngày đầu tiên của năm 1992 đã bắt đầu kiềm nén, hơn 6 tháng trôi qua rồi.

-

"Vương Nhất Bác, đừng bảo anh rời đi."

-

Không phải vì túi chườm nóng, không phải vì nước ngọt vị quýt... lại là vì túi chườm nóng, là vì nước ngọt vị quýt.

Ở trong lòng ta, thế gian không ai tốt bằng người.

-

Cậu chưa từng thích ai, chỉ muốn đối tốt với Tiêu Chiến, lại quên mất phải chiếu cố Tiêu Chiến.

-

"Anh phải ở bên em, lòng này mới có thể an tĩnh, mới có thể làm tốt mọi chuyện."

-

"Em không đến thành phố, anh cũng sẽ không đi. Thành phố vốn được chuẩn bị cho người trong phố, chúng ta có xưởng xay gạo và mì, đương nhiên sẽ không rời đi."

-

Nhìn thấy một mảng đỏ rực, cũng không quay đầu liền lao vào biển lửa, thiêu thân cùng Tiêu Chiến, có hoá thành tro cũng phải ở bên nhau.

-

Một đường đến đây, đêm đầu tiên ở ký túc xá nhỏ của Cục đường cao tốc, đi một vòng lớn, lại quay về ký túc xá nhỏ của Cục đường cao tốc, thật may mắn, vẫn là em ấy.

-

"Nhất Bác, Nhất Bác, không có gì tốt hơn em đối với anh."

-

"Cả đời anh, không có gì tốt hơn thứ này."

Anh không nói với cậu, trong những đêm chia cách, là những lá thư này bồi anh, ôm anh ngủ.

-

"Lái xe đi, Nhất Bác, không đi cùng em anh không vui, em là quản lãnh đạo không vui, hay là quản anh không vui?"

-

Tiêu Chiến vẫn quay đầu lại nhìn, rời xa quê hương, lần này anh đã nghĩ rõ ràng, ôm cánh tay Vương Nhất Bác, mỗi nhà mỗi cách sống, bọn họ phải sống cùng nhau.

-

"Em luôn chạy xe trên đường, anh không yên tâm, lo lắng hết đêm này đến đêm khác. Nếu em không bình an, làm sao thương anh đây?"

-

Giữa anh và Vương Nhất Bác, từ lâu đã không cần nói thêm một câu, người đối tốt với tôi, đặc biệt tốt.

Hai người đều biết rõ, dù có nói, Vương Nhất Bác cũng chỉ nói một câu thương anh. Chàng trai lớn lên ở nông thôn, ngàn câu vạn câu đều nằm ở hai chữ này.

Trong lòng Tiêu Chiến đều hiểu, nhưng mỗi khi đến thời khắc này, chân tâm đặt ở trong đĩa, rưới lên thịt bò, cùng với bọt khí trong chai soda thuỷ tinh, vẫn khiến đáy lòng Tiêu Chiến run rẩy, đáy mắt chua xót.

-

Lòng đỏ vẫn là chín, cắn một miếng liền biết, giống như tâm ý của Tiêu Chiến, lòng đỏ trứng không giống như bên trong, bắt đầu lẩn trốn, sẽ luôn bị Vương Nhất Bác tìm thấy.

-

"Anh trước đây cho rằng mình là người chịu được cô đơn, hiện tại mới hiểu rõ sau khi chúng ta ở bên nhau, anh liền trở thành người không thể rời xa em."

-

"Nhất Bác, ông trời không phụ lòng chúng ta, chúng ta cũng không được phụ lòng trời cao."

-

Ai biết lần đầu tiên sau khi trưởng thành, sư phụ tiểu Vương trải qua sinh nhật giống như một ngày sinh nhật thực thụ.

Có người ký thác, có người tặng quà, có người nấu mì, có người xem trọng việc chúc cậu "sinh nhật vui vẻ".

Ngày tháng quá đỗi ngọt ngào, quá tốt, tốt đến mức khiến Vương Nhất Bác quên mất sinh nhật của cậu cũng chính là ngày giỗ của mẹ.

Cũng quên mất người cậu đang ôm ngủ, không giống như cậu.

Cậu nhớ nhà, nhớ cha mẹ đốt giấy là được, nhưng Tiêu Chiến có một gia đình hạnh phúc, còn có công việc đàng hoàng, tương lai tươi đẹp.

-

Cậu muốn cả đời đối tốt với Tiêu Chiến, thương anh, nhưng cũng không thể để Tiêu Chiến mất đi gia đình của mình.

Chỉ là không nỡ, chỉ muốn lại suy nghĩ thêm một hồi, một đời sau này, đợi anh rời đi rồi, có thể từ từ nghĩ tiếp.

-

Vương Nhất Bác không vui, núi tuyết rừng cây ngoài cửa sổ có tuyệt đẹp, Tiêu Chiến cũng không vui nổi.

-

"Cha, mẹ, ông bà, mọi người hãy phù hộ cho anh ấy, chỉ cần phù hộ Tiêu Chiến là được. Những chuyện khác đừng quản, anh ấy về nhà rồi, mọi người không được đi tìm anh ấy, xem như hôm nay chuyện này không xảy ra."

-

Sư phụ tiểu Vương nhỏ tuổi hơn Tiêu Chiến, nhưng xưa nay luôn tự mình chăm sóc bản thân, con nhà nghèo hiểu chuyện rất sớm, lại ăn nhờ ở đậu khắp nơi, biết nhìn sắc mặt người khác, cũng biết vị trí của mình.

Cậu đối với anh ngày thường yêu thương từ tận đáy lòng, ngay cả ngày ngày đều đối xử như vậy, Tiêu Chiến chưa bao giờ cảm thấy bản thân có thể nắm được cậu.

Vương Nhất Bác không miễn cưỡng anh, anh cũng không thể miễn cưỡng Vương Nhất Bác.

-

Tiêu Chiến đang nhìn, đang chờ đợi, nếu Vương Nhất Bác có thể nói một câu, anh đừng đi. Anh sẽ không đi, không đi đâu hết, hôm nay đi cùng Vương Nhất Bác về quê làm nông ngay cũng được.

-

Phải nói không có Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không phải không thể sống, liền sống giống như nửa năm trước đó.

Cậu vẫn luôn nghĩ thoáng, bởi vì đã nhận thức được rất nhiều lần "không như ý", biết rằng nhiều chuyện không thể cưỡng cầu, người cũng không phải cậu luyến tiếc thì có thể giữ lại được.

Để cậu nói, Tiêu Chiến anh chạy cùng em, sau này em sẽ không để anh chịu khổ, Vương Nhất Bác dám nói.

Nhưng để cậu nói, Tiêu Chiến anh chạy cùng em, không cần công việc, không cần cha mẹ và em gái, Vương Nhất Bác nói không được.

-

Sợ anh sau này khó xử, cũng không nên để anh hiện tại phải khó chịu.

-

Tiêu Chiến nếu thật sự ở bên người khác, một chút cậu cũng không cảm thấy vui vẻ, Vương Nhất Bác phải chạy đến hiện trường hôn lễ, vác Tiêu Chiến đi, lái xe bỏ chạy.

-

"Em nói thương anh, em còn nói cả đời thương anh......"

-

Chỉ là yêu anh, muốn anh, sợ mất anh, hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Xe tải đậu bên đường quốc lộ, chịu tải hai nam nhân trẻ tuổi thuộc về thời đại đó, bọn họ dù không có lối thoát vẫn không nguyện ý buông tay, ôm lấy nhau, xuôi theo dòng nước lũ, hướng về phía trước.

-

"Thích. Đặc biệt thích, Nhất Bác, anh cảm thấy chạy trên đường cùng em, xe tải lớn chính là nhà của chúng ta."

-

Vạn sự vô thường, nhưng bọn họ tình ý dài lâu.

Sau này họ thật sự có một căn nhà, một khoảng sân.

Sau đó nữa, bọn họ thật sự mua được một chiếc xe tải nhỏ.

Nhưng trong lòng Tiêu Chiến, dù tốt đến mấy cũng không bằng năm 1992, không qua được chiếc xe tải nhỏ do Vương Nhất Bác tự tay làm.

Xe tải nhỏ ở dưới ngọn đèn, cái bóng thon dài rơi vào trong mắt Tiêu Chiến, cũng là lời nói "Đi cùng em."

-

"Vương Nhất Bác, anh hỏi em, em muốn cắt đứt với anh sao?"

-

"Vương Nhất Bác, anh hỏi em lần nữa, anh muốn chạy cùng em, suốt đời đi theo em, em có muốn hay không?"

-

"Tiêu Chiến, em muốn!"

-

Một mảng đỏ tươi, giống như đám mây ráng đỏ trên trời, giống như hoa lựu ở góc sân.

Một con đường đỏ tươi.

Con đường này, là kẹo ô mai ngày Cốc vũ, là túi chườm nóng trên đường đi Xigazê. Là dằn vặt Tiêu Chiến đã trải qua, là Vương Nhất Bác thà chết cũng muốn sờ "Phật Di Lặc" trong tay......

Bầu trời chiếu sáng bởi những rặng mây ráng đỏ, ông trời chưa say, ông vẫn đang nhìn bọn họ, bước ra khỏi sân, rời khỏi ngôi nhà của từng người.

Ông nhìn thấy bọn họ chép câu văn trên giấy viết thư kẻ ô vuông, dùng lá sắt làm thành xe tải nhỏ, nhìn thấy Tiêu Chiến mặc kệ tất cả lao đến bên giường bệnh, quyết tâm từ đó trở về sau ở bên nhau tình thâm nghĩa trọng......

-

em có miếng cơm liền để dành cho Chiến ca, em không có anh ấy cũng sẽ có, em liều mạng cũng sẽ cho anh ấy cuộc sống tốt đẹp."

Đã nói sẽ không khóc, Tiêu Chiến nhếch miệng trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, nói cậu đừng nói mấy lời kích động nữa.

Anh biết, sớm đã biết rồi.

-

"Nhưng Tiêu Chiến anh ấy nguyện ý đi theo con, vì để theo con, công việc và người nhà đều không cần nữa, thầy nhìn thấy vết thương trên người anh ấy không? Vương Nhất Bác con đời này mặc kệ có gặp khó khăn gì, đều sẽ không buông tay anh ấy."

-

"Nhất Bác, nếu anh không quay lại thì sao?"

"Vậy em cũng không hút thuốc! Đồng ý với Tiêu Chiến rồi!"

-

Trùng Khánh, là một cái lồng lửa.

Quạt quạt, không để vết thương anh phồng rộp.

Đêm nay, trời đổ cơn mưa to.

Ồn quá, đừng làm phiền giấc mộng của anh.

Anh hỏi em sợ điều gì nhất?

Sợ nhất Cốc vũ không mưa, khiến em không gặp được anh.

-

"Đông chí năm ngoái lần đầu mang anh theo ở phòng phản ghép, chỉ cảm thấy đã khiến anh thiệt thòi, nào đâu dám nghĩ còn có ngày hôm nay, có thể mỗi ngày ở bên anh."

-

"Nhất Bác, anh yêu em, không thua gì em hết, anh cũng có thể chết vì em."

-

Cậu muốn sống cùng Tiêu Chiến, một cuộc sống đường đường chính chính, giống như cậu nói, thiên hạ rộng lớn, luôn có thể tìm được một nơi để dừng chân.

-

"Anh Chiến, em muốn lấy nước cho anh cả đời, muốn rửa chân cho anh cả đời, đời này qua rồi anh hẵng cảm ơn em, không muộn."

-

Trước đây Vương Nhất Bác đến đâu cũng không dám thân mật suồng sã, Tiêu Chiến đến đâu cũng không dám nói năng càn rỡ.

Ngoại trừ ghế lái của xe tải lớn giống như nơi chốn riêng tư, chỗ khác ví như ký túc xá hay khách sạn, bọn họ đều cảm thấy đây là mượn chỗ của người khác, ngay cả xe tải giao hàng xong cũng phải trả lại.

Vẫn luôn kiềm chế, hôm nay cuối cùng đã có thể đóng cửa nhà mình, muốn nói gì làm gì cũng được, trong lòng đặc biệt dễ chịu.

-

Tiêu Chiến ngồi trên giường trong lòng liền trù tính, khoảng sân phía tây đất trống, có lẽ mùa hè trồng dàn dưa leo mùa thu sẽ kết trái, xuân đến hoa lựu đông về mai nở.

Những ngày tháng sau này đã có hình có dáng trong trái tim anh.

-

"Nhất Bác, đều tốt cả. Nhà của chúng ta, đều rất tốt."

-

Có phải mặt trời đang gọi áng mây cùng nhau tan làm về nhà hay không?

-

"Tiêu Chiến, em 16 tuổi rời quê đến Trùng Khánh, cái gì cũng không có, sống chết đều không sợ, 18 tuổi gặp anh ở Nhã An, 20 tuổi quỳ ở đây với anh, em chính là muốn hỏi anh, anh có nguyện ý sau này ở bên em không?"

-

Khoảng sân của hai người, chuyện vui của hai người, ngăn trời cách đất, đối mặt với ngọn nến màu đỏ.

Nhất bái tạ thần linh.

Trời và đất Hậu Tạng cách nhau rất gần, trăng đêm nay sáng tỏ, vì tinh tú lấp lánh.

Cảm tạ cơn mưa Cốc vũ năm 91, cảm tạ rặng mây ráng đỏ ngày thu năm 92.

Nhị bái tạ cao đường.

"Cha mẹ, hai người chỉ cần phù hộ Tiêu Chiến là được."

"Con không thể chia tay với em ấy, xa nhau rồi tụi con đều không sống nổi."

Tam bái tạ tôi, cũng để tạ người.

Một bát mì súp đuôi bò Tây Tạng, hai quả trứng luộc, một quả chín, một quả hồng đào.

Một túi chườm nóng, một chậu nước rửa chân, đợi đời này qua rồi, anh hẵng cảm ơn em.

"Anh muốn chạy cùng em, cả đời ở bên em, em có muốn hay không?"

"Tiêu Chiến, em muốn!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx