VÔ TÍCH SỰ - Editor Peacetran96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VÔ TÍCH SỰ

Tác giả: Headsup

Trans: Peacetran96

Cảnh báo liền tay chính là trong fic này Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến là anh em cùng mẹ khác cha, yêu nhau sâu đậm nên bạn nào dị ứng thì đừng nhảy hố nha.

Với tui thì chỉ cần là fic của Headsup hoặc fic Peacetran96 trans thì tui sẽ lọt hố bất chấp rồi mới tính tới nội dung. Nhưng chưa khi nào tui thất vọng, phải nói là quá đỉnh.

Fic miêu tả tâm lý nhân vật chi tiết, dù là Tiêu Chiến hay Vương Nhất Bác đều phải trải qua dằn xé tâm lý khi phải thừa nhận đã yêu anh/em ruột thịt của mình, mỗi người đều là tinh anh trong thế giới của mình nhưng vì yêu lại nguyện ý buông xuống tiến về phía đối phương nguyện làm kẻ vô tích sự...

Đã nói rất nhiều lần, câu từ tui có hạn review k tốt k hay nên chỉ trích dẫn những câu/ đoạn trong fic mà tui thích.

Có người nói, Hong Kong là một viên trân châu, cảng Victoria chính là một vỏ ốc, ôm lấy viên trân châu này, trên thế giới độc nhất chỉ có một nơi.

-

Cậu không muốn bất kỳ ai thấy Tiêu Chiến yếu đuối, ngoại trừ cậu, ai cũng không được, người trong phòng là anh trai cậu, người thân duy nhất của cậu.

-

Ca ca, ngủ đi, em sẽ ở bên anh.

Em cũng không có cha, ông ta chưa từng ôm em, Charli cũng sẽ không hôn em, nhưng em không cần bọn họ, em hận họ, em không khao khát tình yêu của họ.

Ca ca, bọn họ không thể cho anh yêu thương như anh muốn, không sao cả, em có thể bên anh lúc đau buồn.

-

Đến rồi?

Cuối cùng cũng đến rồi, đến rồi cũng không định tới gặp em.

Chiếc roi da cừu đã làm anh hạnh phúc đêm đó là lần đầu em sử dụng, sau này cũng sẽ không dùng nó cho bất kỳ ai khác, ca ca.

-

"Vương Nhất Bác..."

"Ừm, em đây."

-

"Tiêu Chiến, em có thể vì anh làm cha, làm em trai, hoặc làm anh trai, nhưng không thể làm tình."

"Vương Nhất Bác, anh cần em yêu anh, muốn anh."

-

Điều anh luôn mong muốn chính là Vương Nhất Bác, người anh luôn yêu chính là Vương Nhất Bác, là em trai ruột thịt của anh, bất luận là tình thân hay tình yêu, Tiêu Chiến đều trao hết cho một người.

-

Điều Tiêu Chiến muốn, người Tiêu Chiến yêu, thứ Tiêu Chiến sở hữu, chỉ có một mình Vương Nhất Bác.

-

Vice thắng, nhưng Vương Nhất Bác thua rồi.

Tiêu Chiến, ca ca ruột của cậu, anh quả thực không chỉ muốn làm anh trai của Vương Nhất Bác.

-

Tiêu Chiến thật sự yêu cậu, tình cảm của người thân, hay tình yêu, đều là cậu.

-

Có lẽ tàn nhẫn nhưng là sự thật, cơ mà Vương Nhất Bác không chỉ là Vice, cậu sẽ không nỡ.

Người anh trai trong vòng tay mình, anh quá quan trọng đối với cậu.

Anh em máu mủ, đứa này ôm đứa kia, ngồi trước cửa sổ sát sàn, không ai nói gì.

Anh không dám hỏi, cậu không nỡ nói.

-

Căn phòng ngủ trên đỉnh Victoria hiện giờ chỉ có hai người họ, anh em quan hệ huyết thống, một người ôm người kia, cả hai đều không nói gì.

Một người không la lên vì đau, nhưng khiến người còn lại càng đau lòng hơn.

Một người đau đến mức không thể la to, sợ khiến người còn lại đau hơn mình.

"Vương Nhất Bác, đồ ngốc này."

"Tiêu Chiến, đừng sợ."

-

Ham muốn của Tiêu Chiến khác với luân lý dưới núi, vậy thì sao?

Anh sẽ lại lần nữa làm kẻ cầm quyền, ai muốn ngăn cản, sẽ là "Puppy" tiếp theo.

-

Bất cứ chuyện gì xảy ra đều sẽ để lại dấu vết, Tiêu Chiến muốn có được Vương Nhất Bác, anh liền không có tư cách làm người đứng đầu.

-

"Em nói rồi, em làm không được, nếu anh muốn huấn luyện, có thể tìm Sadism khác."

"Vương Nhất Bác, anh cũng nói rồi, chỉ muốn em."

-

"Em vẫn là không nỡ, phải không?"

"Phải, nên đừng ép em nữa."

"Vậy đêm nay em cùng anh về nhà."

"Tiêu Chiến!"

-

Đó là anh trai cậu, người duy nhất cậu yêu sâu đậm, quan hệ huyết thống của bọn họ, điều này vĩnh viễn là sự thật không thay đổi được.

-

Thắng rồi, không phải yêu Tiêu Chiến, mất đi người thân duy nhất.

Thua rồi, làm một việc bản thân khó mà tiếp nhận, và làm nó suốt đời.

Tiêu Chiến đã là người mà Vương Nhất Bác yêu nhất, nếu lại yêu Tiêu Chiến thêm nữa, Vương Nhất Bác chính là đầu hàng một cách triệt để.

Không có tình yêu, cậu đã không nỡ, đành rời khỏi bàn cược, không nỡ nhìn Tiêu Chiến khó chịu, thêm vào tình yêu, tình yêu của Vương Nhất Bác sẽ chỉ vượt quá cường độ bình thường, có thể sẽ vượt quá cường độ mà Tiêu Chiến tưởng tượng.

Tình yêu kiểu này, sẽ như một trận cuồng phong ở California, mang theo sức tàn phá, mang theo sự chiếm hữu cực độ, sau khi vượt qua vạch giới, chỉ còn lại một đống đổ nát.

Nam nhân đến từ đỉnh Victoria như Tiêu Chiến, liệu đã thực sự nghĩ thông rồi, đó có phải là điều anh muốn hay không?

-

Người quá thông minh, thường sống rất mệt mỏi, thường xuyên phải gặp bác sĩ tâm lý, bọn họ nghĩ cái gì cũng quá tường tận.

-

Anh là ai, đêm nay Vương Nhất Bác không muốn anh, anh chỉ là kẻ vô danh.

-

Không có ai, chỉ có anh, chỉ có anh có thể yêu Vương Nhất Bác.

-

Đến cùng phải làm thế nào?

Vương Nhất Bác quả thực yêu anh, cậu không yêu anh, cậu lại thực sự yêu anh.

Đứa con riêng của Vương gia này lớn lên ở Kim Chung, tiểu thiếu gia sơ trung đã đến Anh, là vị vua của Sadomasochism, cậu rất muốn lay tỉnh người anh trai đang dựa vào vai mình, dùng ngữ khí nôn nóng, doạ người để hỏi anh:

Tiêu Chiến, tại sao muốn ép em, tại sao lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại dùng tình yêu của em để ép em yêu anh.

-

Không có đêm đen ở thành phố này, chỉ có sắc xám, ánh sáng xuyên qua, trốn không được lòng người.

-

Vương Nhất Bác không nghĩ ra nên làm thế nào, không biết ôm Tiêu Chiến, thì tiếp theo bọn họ sẽ trú mưa ở đâu.

Ông trời muốn mưa, cũng không đợi Vương Nhất Bác tìm được chỗ trú, cơn mưa đêm nay kéo đến không hề có đạo lý, giống như nước mắt của Tiêu Chiến, dù Vương Nhất Bác có ô hay không, dù Vương Nhất Bác có thể tiếp nhận hay không.

Cậu không có cách nào ngăn được tình yêu của Tiêu Chiến, thử qua rồi, cậu không thắng nổi, dù là loại tình yêu gì, vẫn luôn ở đó.

-

"Không phải vì trời mưa, là vì em, nên anh không muốn đi làm."

"Vậy thì đừng đi."

-

Hai anh em quan hệ huyết thống, ngủ trong cùng chiếc chăn bông, một người cuộn tròn như viên trân châu, người kia ở phía sau mở rộng thân thể, dính sát anh, đem viên trân châu ôm vào trong lòng, sau đó từ từ khép lớp vỏ cứng lại.

-

Trải qua một lần, cậu biết rồi, Vice có thể từ chối Angel, có thể mang theo người khác rời đi, nhưng Vương Nhất Bác không muốn lại làm tổn thương Tiêu Chiến.

Cậu không có năng lực cường đại của Vice, Tiêu Chiến bị tổn thương, còn khó đối phó hơn là Angel đeo mặt nạ bạc.

Nỗi thương tâm của Tiêu Chiến sẽ không chỉ thuộc về một mình anh, mà sẽ được chia sẻ cho cả anh và Vương Nhất Bác.

-

Rốt cuộc đã yêu Vương Nhất Bác như thế nào, yêu đến nông nỗi như hiện tại?

-

Cười rất tươi, đêm nay lại có thể gặp được em ấy, cho dù là đệ đệ, hay là người yêu, đều là em ấy.

-

Angel con tim tan nát, Vice cũng sẽ không chịu được.

-

Tiêu Chiến hiện tại, trong đầu vẫn toàn là Vương Nhất Bác, nhưng cơ thể anh, bởi vì đau đớn kịch liệt, đã không còn chút sức lực nào, để suy nghĩ xem Vương Nhất Bác có thể muốn anh hay không.

-

Rõ ràng sớm đã là người duy nhất, Tiêu Chiến cơ bản không cần Vương Nhất Bác thừa nhận hay phủ nhận, ở bên nhau chính là bên nhau, không cần cố chấp câu nệ, em yêu anh hay em sẽ bảo vệ anh.

-

Nam nhân trên đỉnh núi cuối cùng đã nghĩ thông suốt, rất nhiều chuyện cần phải lùi một bước.

-

Anh em ruột thịt, Tiêu Chiến sẽ làm giống hệt như Vương Nhất Bác nghĩ, hầu như không có sai lệch.

Bởi vì cậu là người duy nhất, mỗi tháng một lần, là nam nhân ôm Tiêu Chiến ngủ.

Có lẽ bắt đầu từ nhỏ, Tiêu Chiến đã xem Vương Nhất Bác là nam nhân của anh.

Vương Nhất Bác từ nhỏ vì Tiêu Chiến mà đã làm cha, làm mẹ, làm anh trai, sau cùng mới làm em trai.

-

"Tên của ly rượu này là uống ít một chút."

Rượu mà Vương Nhất Bác đích thân pha cho Tiêu Chiến, chỉ có Tiêu Chiến mới được thưởng thức, bất kể là thứ gì, Tiêu Chiến đều thích uống.

-

Không làm người yêu nữa, Vice vẫn có thể huấn luyện Prince, Vương Nhất Bác ở London, chỉ quan tâm đến sự thoả mãn tâm lý và cao trào mà việc huấn luyện mang đến, cậu không bao giờ quan tâm đến Masochism đang quỳ trên mặt đất rốt cuộc là ai.

Cũng từng có ngoại lệ, Angel chính là ngoại lệ.

Cho dù anh dùng tư thế gì để tiếp nhận huấn luyện, đeo hay không đeo mặt nạ, Vương Nhất Bác vẫn luôn không thể quên, người này là Tiêu Chiến, là người thân duy nhất của cậu.

-

Nếu vậy, Tiêu Chiến không gọi lại cho Vương Nhất Bác, có lẽ chính là không muốn gọi.

Anh không quan tâm, có lẽ chính là không muốn quan tâm.

Tiêu Chiến không đến, hẳn là không muốn đến.

Điều này rất tốt, thật sự rất tốt.

-

Vương Nhất Bác không nỡ đánh mất Tiêu Chiến, cũng không nghĩ làm thế nào có được anh.

-

Tiêu Chiến vừa mới nghĩ rõ ràng, quan hệ của anh với Vương Nhất Bác thực ra không cần quan tâm đến cùng là thứ tình cảm gì, một câu em yêu anh, hay một câu em bảo vệ anh, đều là ở bên nhau.

Vương Nhất Bác sớm đã nghĩ thông rồi, tình cảm giữa cậu và Tiêu Chiến, từ trước đến nay không tồn tại cái gọi là "mất đi rồi mới nhận ra", không cần phải trải qua "sau khi chia xa mới hối hận".

Tiêu Chiến chính là tất cả những gì cậu quan tâm, là gia đình cuối cùng trong tim cậu, Vương Nhất Bác vẫn luôn biết điều đó.

-

Quan hệ huyết thống, so với tình yêu, là mối liên hệ trực tiếp hơn bất kỳ mối quan hệ nào khác, đã được định sẵn từ ngày sinh ra.

Một người anh em khác sống trong cùng tử cung, người này sẽ luôn liên kết với người kia.

Vương Nhất Bác sẽ không đi tìm Tiêu Chiến, gia đình vĩnh viễn sẽ không đi tìm bất cứ ai, người nhà mãi mãi ở đó, lúc cần đến, Tiêu Chiến liền sẽ quay về.

-

Vương Nhất Bác với tình yêu và tình thân chồng chất, sẽ chỉ điên cuồng, độc đoán hơn Tiêu Chiến hiện tại.

Lúc không có tình yêu, Vương Nhất Bác đã yêu Tiêu Chiến nhiều như vậy rồi.

-

"Lạnh, không mang tất."

"Lần sau đừng chạy ra ngoài."

"Sợ em đi rồi, sợ em không muốn anh."

"Ngốc không chứ."

Làm sao không muốn anh, lúc nào cũng muốn.

-

Vương Nhất Bác mở rộng cánh tay, để Tiêu Chiến có thể ôm eo cậu dễ dàng hơn, người trong vòng tay cậu cuối cùng cũng đợi được chủ nhân, một khắc cũng không muốn tách khỏi cậu.

Vương Nhất Bác vẫn tựa người trên cửa tủ lạnh, đợi Tiêu Chiến tìm được tư thế thoải mái nhất, lại nhấc cánh tay lên vòng qua Tiêu Chiến, gắt gao ôm lấy anh, để Tiêu Chiến dựa sát vào người mình, cậu cũng nhớ anh.

-

"Em không đi, anh đừng sợ."

"Em muốn anh, đúng không?"

"Tiêu Chiến, chưa bao giờ không muốn anh."

"Vậy em yêu anh không?"

"Đừng hỏi, chỉ vậy thôi, có được không?"

-

Vương Nhất Bác muốn từ từ dùng tình yêu để sở hữu Tiêu Chiến, khiến bản thân hoàn toàn yêu Tiêu Chiến, đến khi cậu đối với anh sinh ra dục vọng chiếm hữu, không thể chịu đựng việc Tiêu Chiến ở cạnh người khác.

Vậy thì Vương Nhất Bác liền có thể nói với Tiêu Chiến, em yêu anh, mọi loại tình yêu đều là anh.

Cậu không thể phóng túng, Tiêu Chiến đối với cậu quá quan trọng, tầm quan trọng của việc có tất cả hoặc là mất hết.

-

Em trai của anh, tức giận cũng được, ngang ngược cũng được, cuối cùng vẫn sẽ cho Tiêu Chiến tất cả những gì anh muốn.

-

Ngoài dự đoán, kẻ quanh năm tham gia các cuộc vui thâu đêm lại phi thường thận trọng, kẻ vẫn luôn muốn suy nghĩ cho rõ ràng mới làm tình, thì đêm nay lại không thể chờ đợi được nữa.

Tiêu Chiến sẵn sàng chấp nhận, anh có thể làm tình trước sau đó hãy từ từ suy nghĩ, dù sao anh cũng sẽ không buông tha Vương Nhất Bác, cho dù là ép buộc hay trói lại, cũng sẽ không để cậu đi.

Vương Nhất Bác không muốn giải thích, không biết bắt đầu nói từ đâu, có lẽ là một loại ham muốn bảo vệ đã có từ nhỏ, mong muốn bảo vệ Tiêu Chiến của cậu.

Cậu không thể để Puppy làm Tiêu Chiến bị thương, và cũng không thể để bản thân làm tổn thương Tiêu Chiến.

-

Cậu phải xâm nhập vào cơ thể Tiêu Chiến một cách tỉnh táo minh mẫn, đây giống như một nghi thức, từ đó Tiêu Chiến liền thuộc về cậu.

Tốt cũng thuộc về cậu, xấu cũng thuộc về cậu, toàn bộ đều thuộc về Vương Nhất Bác.

Từ đó về sau không thể để người khác chạm vào Tiêu Chiến, một chút cũng không được. Mặc kệ Tiêu Chiến có thể tiếp nhận hay không, Vương Nhất Bác đều muốn chiếm hữu anh mỗi ngày, không để Tiêu Chiến rời xa dù chỉ một chút.

Mỗi một ngày, mỗi một đêm, cả thân thể đều thuộc về Vương Nhất Bác.

-

Rất nhiều người nghĩ đàn ông về khía cạnh dục vọng chỉ là động vật nghĩ bằng thân dưới, nhưng đàn ông ở trên giường, thường là người tỉnh táo nhất.

Bọn họ trông như dục hoả thiêu đốt, gấp gáp tiến vào, nhưng bọn họ không bao giờ quên rằng, người hiện tại nằm dưới thân mình, rốt cuộc là tình một đêm, bầu bạn thời gian ngắn, hay là người duy nhất trong đời.

Nếu là duy nhất trên đời, càng là tay chơi ngày thường phong lưu, càng không nỡ khinh xuất.

Bởi vì duy nhất của bọn họ cực kỳ hiếm, có một, sẽ không có người thứ hai.

-

Không ai có thể làm tổn thương Tiêu Chiến từ trong tay Vương Nhất Bác, bản thân Vương Nhất Bác cũng không thể.

-

"Tiêu Chiến, em xin lỗi, anh đừng khóc."

"Không phải, Vương Nhất Bác không phải lỗi ở em, là tại anh, xin lỗi em, là lỗi của anh......"

"Được, vậy anh đừng khóc nữa."

"Vương Nhất Bác, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi... tại sao anh lại ép em thành như thế này, tại sao anh vẫn không có cách nào để không yêu em...làm sao đây, Vương Nhất Bác."

-

Khẳng định anh thật sự rất yêu Vương Nhất Bác, trước giờ chưa bao giờ yêu ai giống như vậy, vì một lời của cậu mà khóc, vì một lời của cậu mà cười.

-

Tình yêu mà bọn họ dành cho đối phương, có lẽ vĩnh viễn sẽ không giống nhau.

Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến, mang theo tình cảm gia đình, bắt đầu thêm vào tình yêu, cho dù là loại tình cảm nào, tất cả đều trao cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác, là tình yêu đơn thuần nhất, tất cả đều trao cho Vương Nhất Bác, cho dù cậu có thân phận gì đi nữa.

Giống hay khác nhau, đều là yêu nhau, đều ở cạnh nhau.

-

Anh yêu cậu, anh không có thời kỳ phản nghịch, bởi vì anh sớm đã làm chuyện phản nghịch nhất rồi.

-

Vice đang hôn Angel, cậu cái gì cũng không nhìn đến, cái gì cũng không quan tâm, ở vào đêm thứ Sáu, trước lúc hòn đảo đóng kín vui chơi hoan lạc, hôn Angel.

-

Vương Nhất Bác, em trai ruột của anh, cũng là nam nhân chảy trong mình dòng máu trên đỉnh núi, cậu có thể chịu được việc bị người khác trách mắng là tên phế vật, là thứ con cái nhà giàu vô tích sự, chỉ vì cậu sớm đã không quan tâm đến đánh giá của những người này, cậu hiểu được những lời trách mắng đến từ bọn họ cũng chỉ vì để thoả mãn cảm giác ưu việt của bản thân.

-

... nhưng cuối cùng cũng khiến anh hiểu rõ, anh không thể áp đặt tư duy của mình khi nghĩ về Vương Nhất Bác, nam nhân này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Những thứ Vương Nhất Bác thích với những thứ Tiêu Chiến muốn, chưa bao giờ giống nhau.

-

Những gia tộc trên đỉnh Victoria, đàn ông trên đỉnh Victoria, không phải ngẫu nhiên, mà có thể sở hữu cảnh đêm đẹp nhất Hong Kong trong một thời gian dài.

Bọn họ có các giá trị quan và tư duy xử lý vấn đề giống nhau, cùng đặt ra các quy định kinh doanh, cùng quản lý việc thực thi quy tắc.

-

Cậu yêu Tiêu Chiến, tình yêu của người thân toàn bộ đều là Tiêu Chiến, tình cảm của người yêu cũng có Tiêu Chiến, cho dù nồng độ vẫn không ngang bằng Tiêu Chiến, nhưng quả thực đã yêu rồi.

Đã yêu hết mình, đã từng trốn tránh, đã từng nỗ lực, Vương Nhất Bác vẫn không có cách nào bỏ qua sự thật đang ở ngay trước mắt.

Vương Nhất Bác sau khi thất vọng, bởi vì yêu anh, vẫn nhẫn nại mấy tháng trời, chịu đựng người ca ca cậu yêu nhất, đem tình yêu của bọn họ xem như là điều sai trái không phù hợp với giới tinh anh ở đỉnh Victoria.

Cất đi, giấu giếm, không thể phơi bày, không để bản thân trở thành bê bối, cay đắng đóng cửa lại, níu kéo Vương Nhất Bác, nói anh yêu cậu.

-

Ca ca, em biết anh rất cứng đầu, không muốn bỏ cuộc, nhưng những giọt nước mắt lần này cũng vô ích.

À, đúng rồi, còn chưa nói với Tiêu Chiến, những giọt nước mắt trước đây cũng vô ích.

Sự nhượng bộ và dung túng của Vương Nhất Bác, chưa bao giờ là vì những giọt nước mắt Vương Nhất Bác không chịu đựng được, cũng không phải vì những điều kiện vô lý của Tiêu Chiến, chỉ là vì cậu từng yêu Tiêu Chiến.

-

Con người tinh anh của đỉnh Victoria, đêm nay đối mặt với tình yêu anh muốn, chỉ là kẻ vô tích sự.

-

Đương nhiên là không đủ, cậu đã yêu anh, biết Tiêu Chiến là người như thế nào, vẫn yêu anh.

Chỉ là, yêu rồi, cũng không muốn ở bên anh nữa.

-

Tiêu Chiến làm sao có thể không yêu cậu, làm sao có thể không thuộc về cậu, làm sao có thể rời khỏi cậu đi yêu người khác.

Em trai của anh, người duy nhất anh yêu, đã bảo lưu điểm cuối cùng được làm chính mình của Tiêu Chiến.

-

Sẽ không bao giờ có một người như vậy, cho Tiêu Chiến một chiếc vỏ cứng cáp, để anh an tâm nằm trong đó, cái gì cũng không phải nghĩ, cái gì cũng không cần lên kế hoạch, không cần ưu tú, được Vương Nhất Bác bảo hộ, làm viên trân châu của cậu.

-

Vương Nhất Bác, em thật nhẫn tâm, em có biết hay không, anh sẽ đau.

Anh sẽ dùng nỗi đau của chính mình để quên đi nỗi đau em mang lại, những thanh socola mà em cho anh, vừa ngọt vừa mềm, phải chăng là để cho hôm nay, khiến anh khó chịu không thể không nhớ đến, một mùi vị ngọt ngào.

Người nhẫn tâm nhất, thế mà lại là người nam nhân đối xử tốt nhất với Tiêu Chiến.

-

Cậu đã làm vậy, từng chút từng chút yêu anh, dùng cách thức của một nam nhân đối với người mình yêu để đối xử với Tiêu Chiến.

Cậu quả thực ngày càng yêu thích, chạm vào cơ thể anh liền sẽ động tình, hôn Tiêu Chiến liền sẽ cương cứng, mỗi đêm đều ôm chặt Tiêu Chiến, không chỉ vì đó là yêu cầu của Tiêu Chiến.

-

Vice lại liếc nhìn Angel, đặt tay phải lên bụng mình, hướng về phía đám đông, cúi đầu thật thấp.

Cảm ơn đã xem, cảm ơn đã trải nghiệm, cảm ơn vì một năm qua, gặp lại sau, cũng không còn vì ai nữa, lại tiếp tục đeo mặt nạ biểu diễn.

Tiêu Chiến hiểu ý của Vương Nhất Bác, cậu đang cáo biệt, nói lời tạm biệt với mối quan hệ của hai anh em.

Chính thức tạm biệt với những lời lẽ đôi co, tạm biệt với những cảm xúc quanh quẩn.

Gặp mặt lần cuối trước thềm năm mới, một lời chào hỏi, nam nhân trước mặt không còn là em trai anh nữa.

-

Vice mở toang két sắt trong lòng, tự tay mình, vạch trần toàn bộ.

Yêu rồi, đã hoàn toàn yêu, anh trai ruột thịt, yêu đến tức giận, yêu đến điên cuồng.

-

"Vương Nhất Bác, em thật tàn nhẫn."

-

Anh em đang say ngủ, ở cùng một căn phòng, quan hệ của bọn họ như bị trận tuyết lớn bao phủ, cho dù đêm qua người xem có nhìn thấy sự phẫn nộ hay đối đầu, bọn họ vẫn quay về nằm trên cùng một chiếc giường, cùng nhau chìm vào giấc ngủ yên bình.

Hong Kong, thành phố này không có tuyết rơi, nhưng cũng có cách của riêng mình, để nỗi đau nguôi ngoai, và năm mới sẽ có một khởi đầu sạch đẹp.

-

Tình thân cũng được, tình yêu cũng được, đêm qua cái gì làm cho cả hai bên tức giận hay khó chịu cũng được, bọn họ vẫn là hai người thân thiết nhất trên đời, liên kết với nhau bằng huyết thống.

-

Charli Zhu, gương mặt xinh đẹp từng khiến cả Hong Kong phải liếc nhìn, một đời đều ở bên những người đàn ông của đỉnh Victoria, nhưng không sở hữu được ai cả.

-

Xinh đẹp giống như Tiêu Chiến, lại không đẹp như Tiêu Chiến.

-

Vương Nhất Bác, anh yêu em, từ lúc mười mấy tuổi đã bắt đầu, từ khi em vẫn còn là một đứa trẻ đã yêu em rồi.

Tức giận không?

Tức giận.

Có thể quay về phòng ngủ, làm người tình của Tiêu Chiến không?

Ngay cả khi cậu nguyện ý, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều là những người đàn ông thông minh, bọn họ đã lớn lên, trưởng thành rồi, cơ bản không tồn tại những cánh cửa hở, cũng không có Charli ngồi ở phòng khách ăn yến sào, không có gì giúp bọn họ ngăn Hong Kong ngoài cửa.

-

Nên làm thế nào với Tiêu Chiến, nên làm gì với tình yêu của mình đây.

-

Lựa chọn sớm đã nằm trong tay Tiêu Chiến, từ cái ngày Vương Nhất Bác thừa nhận mình yêu anh, chính là đã nằm trong tay Tiêu Chiến.

-

Quang minh chính đại mà đến, quang minh chính đại rời đi.

-

Tiêu Chiến cũng đã cân nhắc, nếu thật sự có một ngày, Hong Kong và Vương Nhất Bác đối đầu, Tiêu Chiến vẫn sẽ chọn Vương Nhất Bác. Nếu chưa đến ngày phải đối đầu, Tiêu Chiến sẽ cố gắng hết sức kéo dài thời gian.

-

Cậu cũng có yêu cầu đối với việc lựa chọn trong tình yêu, phải có được tình cảm tình nguyện của Tiêu Chiến, chứ không phải anh bị ép lựa chọn chính mình.

-

Hong Kong, thành phố Vương Nhất Bác sinh ra, quê hương của cậu, có những toà cao ốc xa hoa, giá nhà đắt đỏ, cảng Victoria mỹ lệ, còn có mái nhà của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác năm nay đã 25 tuổi, cậu vẫn chưa biết, Hong Kong vì sao được gọi là Hong Kong, lại phải rời đi rồi.

-

"Em có biết, Hong Kong vì sao lại gọi là Hong Kong không?"

"Không biết."

-

Không cần giải thích phải đi đâu làm gì, bọn họ đều biết, muốn tìm một nơi không có người, để Tiêu Chiến trốn vào trong lớp vỏ cứng cáp, khóc một lát, ôm một lúc.

-

Người có thể khiến Tiêu Chiến khóc đến mức mất kiểm soát chỉ có cậu, chỉ có cậu, vì sao chỉ có cậu.

Cậu luôn biết Tiêu Chiến muốn gì, sau đó mở vỏ ốc ra, dùng cách thức Tiêu Chiến cần nhất ôm lấy anh.

-

Tình yêu bị ép phải lựa chọn, tình yêu bị đưa đẩy phải lựa chọn, tình yêu phải lựa chọn, không đủ đối với bọn họ.

Người thông minh vĩnh viễn sẽ nhớ đến mặt trái, không phải mặt trái mà họ tự tay buông bỏ, sớm hay muộn sẽ có một ngày trở thành cái bóng ám ảnh mới.

-

Lúc mới bắt đầu Tiêu Chiến muốn Vương Nhất Bác yêu anh, Tiêu Chiến chỉ muốn cố gắng đóng chặt cửa.

Sau này anh hiểu ra, chỉ cần ở lại Hong Kong, vốn dĩ không có cửa, Vương Nhất Bác là một nam nhân cường thế, cũng không thể làm người tình nhỏ đằng sau cánh cửa đóng kín.

-

Ca ca, đã đến góc tường rồi, phía sau không còn đường nữa.

-

"Tiêu Chiến, em là em trai ruột của anh, em yêu anh, chúng ta làm tình, liền vĩnh viễn không tồn tại lối thoát nào tử tế."

"Mãi mãi không có, anh chạy đến đâu cũng không có."

-

Chỉ cần Tiêu Chiến còn muốn làm tình với em trai ruột thịt của mình, liền vĩnh viễn không tồn tại lối thoát nào tử tế để được Hong Kong chấp nhận.

Chạy đến đâu, Hong Kong mà Tiêu Chiến quan tâm, đều sẽ xem họ thành một vụ bê bối.

Nửa năm, một năm, ba năm, năm năm, thời gian có dài hơn nữa, chỉ cần cuối cùng bọn họ ở bên nhau, không có cách nói nào để giữ thể diện.

-

Biện pháp không có biện pháp, biện pháp cuối cùng, vẫn là một biện pháp, dùng để uy hiếp Vương Nhất Bác.

-

"Tiêu Chiến, anh dám động vào bản thân, anh qua bên kia đợi em, em yêu anh, em đến bồi anh."

-

Tiêu Chiến được Hong Kong giáo dục, dạy dỗ suốt 30 năm, trở thành con người ưu tú xuất sắc nhất.

Ở trong bộ não thông minh của con người ưu tú, Hong Kong sẽ đối lập với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nói anh chọn Vương Nhất Bác, nhưng người đầu tiên đứng lên bênh vực Hong Kong, người phán xét tình yêu là nỗi xấu hổ, chính là bản thân anh.

-

Khu trung tâm vẫn chưa lên tiếng, đỉnh Victoria vẫn chưa lên tiếng, Hong Kong vẫn chưa lên tiếng, Tiêu Chiến trước tiên tự mình sử dụng quy tắc phòng ngự, đem tình yêu của mình và Vương Nhất Bác, định nghĩa thành một vụ bê bối đáng xấu hổ.

Vương Nhất Bác đã thông suốt từ lâu.

Nên cậu mới tức giận đến vậy, tự làm bỏng lòng bàn tay mình.

Nên cậu mới giày vò như vậy, mỗi ngày đều trốn tránh câu "anh yêu em" của Tiêu Chiến.

Nên cậu mới vào đêm nay, một lần cuối cùng, hoàn toàn thất vọng, tâm như tro tàn lãnh ý rời đi.

Vương Nhất Bác muốn quay lại London, Hong Kong với cậu không còn vương vấn gì nữa.

Tiêu Chiến lấy đi tình yêu của Vương Nhất Bác, kéo theo ham muốn của Vương Nhất Bác, đồng thời tự tay mình dán nhãn cho tình yêu của bọn họ, tự mình nói với Vương Nhất Bác, yêu em là một sai lầm.

-

Còn có cách nào để đưa Vương Nhất Bác quay về không?

Có lẽ là có đi, nhưng Tiêu Chiến sẽ không nghĩ đến nữa.

-

Yêu Vương Nhất Bác, lại không thể chấp nhận tình yêu của chính mình, hoàn toàn sai lầm.

Bảo vệ cảnh đêm đẹp nhất của Hong Kong, lại làm ra những chuyện Hong Kong không thể tha thứ, cũng sai rồi.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác vẫn luôn kiên trì với tình yêu như thế nào, cậu muốn quang minh chính đại đến, cũng quang minh chính đại rời đi.

Cậu muốn Tiêu Chiến cam tâm tình nguyện, không giữ lại gì cả.

Tiêu Chiến người đã che giấu tình yêu của mình hơn mười năm, cuối cùng lần đầu tiên, ngồi trên mặt đất, đối diện với cảng Victoria lúc nửa đêm, không còn nghĩ cách để chuyển bại thành thắng nữa, cũng không nghĩ đến Vương Nhất Bác muốn gì, hay cậu sợ gì nữa.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến chỉ nghĩ đến bản thân, làm sai thì phải chịu, ở bất cứ nơi nào trên thế giới, dưới bất kỳ chế độ nào, làm sai thì phải chịu trừng phạt, vì sai lầm của bản thân mà phải trả một cái giá tương xứng.

-

Cam tâm tình nguyện chịu trừng phạt, mới có thể đường đường chính chính bước đến một lần nữa, để tuyết lớn phủ trắng cả Hong Kong, trong khung cảnh sạch sẽ tinh khiết, anh mới có thể bước tới, nói với Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác, anh yêu em."

Vương Nhất Bác, anh yêu em, anh biết trước đây đã nói qua rất nhiều lần, nhưng lần này không giống.

Là Tiêu Chiến, là lần đầu tiên không giấu giếm, không phủ nhận nữa, đến để nói với em:

"Vương Nhất Bác, anh yêu em, chuyện này khiến anh cảm thấy hạnh phúc, em có thể ở bên anh không?"

-

"Anh có biết, Hong Kong tại sao gọi là Hong Kong không?"

"Biết."

"Anh có biết, vì sao muốn sống ở Hong Kong không?"

"Biết."

-

Tiêu Chiến muốn từ từ hiểu người nam nhân anh yêu, nhìn vào quá khứ của Vương Nhất Bác, lý giải logic của Vương Nhất Bác, như vậy mới có thể dùng logic của Vương Nhất Bác để yêu nhau.

Thấu hiểu trái tim cậu, mới có thể biết làm thế nào thuộc về Vương Nhất Bác, làm thế nào thần phục trước người nam nhân mà Tiêu Chiến yêu nhất.

-

Nhưng anh có thể đi tìm Vương Nhất Bác, thông qua sở trường Vương Nhất Bác giỏi nhất, thông qua việc cậu thích nhất để đến gặp cậu, đợi Tiêu Chiến chuẩn bị xong, anh phải thừa nhận lỗi lầm của bản thân.

Mỗi một nơi trên thế giới, làm sai thì phải trả giá, sau đó mới có thể đến và nói lần nữa câu "anh yêu em".

Cho dù Vương Nhất Bác lúc đó đã rời khỏi Hong Kong hay chưa, cho dù Vương Nhất Bác đang ở đâu đi nữa.

Tiêu Chiến sẽ lại đến bên cậu, sử dụng cái tôi thuần khiết, cái tôi không còn sợ hãi nữa, lại một lần nữa nói: "Anh yêu em".

-

Có thể yêu Vương Nhất Bác, có thể được Vương Nhất Bác yêu, là một chuyện rất hạnh phúc.

-

Đợi Tiêu Chiến tìm được cách, để anh trước hết tha thứ cho chính mình, như vậy mới có thể đường hoàng yêu Vương Nhất Bác, anh lại đến tìm cậu, hỏi cậu, có thể bắt đầu lại hay không.

-

Anh trai, người em yêu nhất, anh dám chết, em liền theo bồi anh.

-

Cậu là vỏ ốc của Tiêu Chiến, nhưng không thể bảo vệ tốt viên trân châu, không thể để Hong Kong trở nên vô hình trước anh, không thể cho Tiêu Chiến tình yêu khiến anh không cảm thấy xấu hổ.

Phải làm thế nào mới có thể có năng lực hơn, cho Tiêu Chiến tất cả những gì anh muốn.

Làm sao cam lòng trừng phạt anh, Vương Nhất Bác rời đi rồi, Tiêu Chiến mới có thời gian. Vương Nhất Bác rời đi rồi, Tiêu Chiến mới có thể diện.

-

Tiêu Chiến không nói với Vương Nhất Bác, là vì Vương Nhất Bác đã nói: "Đừng uy hiếp em."

Vì vậy anh không nói, không nói lời nào, không dùng chuyện này để Vương Nhất Bác quay lại.

Tiêu Chiến đã hiểu rõ tình yêu giữa bọn họ, muốn cậu nghĩ rõ ràng, là lựa chọn của anh, anh đã chọn xong, còn phải dùng phương thức của Vương Nhất Bác, đường đường chính chính bước đến, bắt đầu lại một cách thuần khiết.

Tiêu Chiến không nói với Vương Nhất Bác, nhất định là muốn đợi vết thương lành lại, sẽ đi Londontìm Vương Nhất Bác.

Lại lần nữa nói "anh yêu em", lại lần nữa hỏi: "Em có thể tha thứ cho anh không?"

-

Lần này anh trai thật sự không uy hiếp cậu, anh không nói cho Vương Nhất Bác biết đã đưa ra quyết định, Tiêu Chiến người có tư duy ngôn ngữ tuyệt vời nhất, đã lựa chọn không nói một lời.

Anh là đang sử dụng phương thức của hòn đảo đóng kín, dùng hệ thống của Vương Nhất Bác, để chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình.

Tiêu Chiến, anh trai, anh có phải đồ ngốc không, em đi rồi, anh mới có được những gì anh không thể buông bỏ.

-

Đó là Tiêu Chiến, anh trai của cậu, trân châu của cậu, người cậu yêu nhất, bảo bối mà cậu không nỡ chạm vào.

...

"Em xin lỗi.......anh muốn gì em đều sẽ cho anh, em mang anh về nhà."

...

"Chủ nhân, còn chưa kết thúc, em để anh hoàn tất việc sám hối, có được không?"

"Tiêu Chiến......em theo anh về nhà, em giúp anh cùng nhau khoá cửa lại, em cũng sẽ không ra ngoài nữa."

"Vương Nhất Bác, anh đã đọc sách của Foucault rồi, đọc hết những thứ em nói, anh nhất định phải hoàn thành việc này."

...

"Đây không phải là Leather, cậu không thể cứ vậy mà mang Masochism của tôi đi được!"

Vương Nhất Bác tức giận rồi, câu nói này liền chọc giận cậu, Masochism của hắn? Tiêu Chiến là của Vương Nhất Bác!

"Angel là Masochism của tôi, Masochism đã Confirmed, ai cũng không được chạm vào anh ấy, đây cũng là quy tắc!"

-

Vương Nhất Bác không cần, cái gì cũng không muốn nữa.

Không muốn Vice, không muốn cường thế, không muốn đầu óc tỉnh táo, không muốn kiềm chế, không muốn kiểm soát.

Tiêu Chiến muốn cậu ở trong phòng ngủ cậu sẽ ở trong phòng ngủ, Tiêu Chiến muốn cậu đợi một năm cậu liền đợi một năm, Tiêu Chiến muốn cậu đi Mỹ cậu liền đi Mỹ, Tiêu Chiến cảm thấy cậu làm mất mặt anh cậu liền sẽ giấu mình đi, Tiêu Chiến muốn cái gì cậu liền sẽ cho anh cái đó.

Quyết định này không đúng, hoàn toàn không lý trí, hoàn toàn không phải là Vương Nhất Bác.

Cái tôi mà Vương Nhất Bác đã kiên trì suốt 25 năm qua, cậu cũng không cần nữa, cậu muốn quyết định này.

-

Nếu sáng sớm ngày mai Hong Kong liền xông vào trong phòng ngủ, Tiêu Chiến lại hối hận, muốn quay về đỉnh Victoria, Vương Nhất Bác sẽ lập tức trốn đi.

Trốn không được, liền đập vỡ vỏ ốc.

Không đủ cường đại để ngăn chặn cả Hong Kong, cậu vẫn còn biện pháp cuối cùng, đập vỡ vỏ ốc, giúp Tiêu Chiến ẩn náu, không để người khác biết cậu đêm qua đã ôm Tiêu Chiến, không để người khác biết viên trân châu đang ngủ trong vỏ ốc.

-

Tiêu Chiến muốn tình yêu một ngày thì một ngày, muốn một đời liền một đời.

-

Lần này Tiêu Chiến không tính toán gì cả, thông mình gì cũng vô dụng.

Trân Lung kỳ trận, anh cuối cùng đã nhắm mắt, buông xuôi, không đi quân cờ đen cũng không đi quân cờ trắng, thực sự lùi lại một bước, nhìn thấy trời đất bao la.

Không thúc ép từng bước nữa, sử dụng cách thức đơn giản nhất đến trẻ con cũng biết, tự mình nhận sai, lại tự mình phấn đấu giành lấy hạnh phúc.

Vương Nhất Bác quay về rồi, đang ôm anh, hôn anh, nói với anh: Chỉ cần anh, những thứ khác đều không cần.

Cuối cùng cũng có thể ở bên nhau, Tiêu Chiến sẽ không để Vương Nhất Bác cái gì cũng không cần, cũng sẽ không để Vương Nhất Bác làm người tình trong phòng ngủ nữa.

Tất cả những điều này anh sẽ làm, đêm nay, trước hết hãy để anh đắm chìm trong ái tình mình hằng khao khát đi đã.

-

"Vương Nhất Bác, em có thể tha thứ cho anh không? Có thể tha thứ cho anh năm 10 tuổi, anh không nói lời tạm biệt với em? Có thể tha thứ cho anh năm 24 tuổi, anh xem tình yêu của em là chuyện đáng xấu hổ không?"

"Tiêu Chiến, đừng nói nữa, có ngốc không, không cần chịu phạt, anh ở Hong Kong chờ đợi là đủ rồi, em vĩnh viễn sẽ luôn tha thứ cho anh."

-

"Thật sự không đau, có thể đi."

"Biết anh có thể đi, muốn bế anh thôi."

-

"Ai cũng không thể chạm vào anh, Tiêu Chiến, đã biết chưa, không ai có thể chạm vào anh."

-

Nghi thức của Sadomasochism, Sadism sẽ trao roi cho một người, từ đó chỉ có một người duy nhất.

Vương Nhất Bác vì nghi thức này, vẫn luôn giữ chiếc roi da cừu này bên mình, đợi có một ngày, khi đã hoàn toàn yêu, có thể ở bên nhau rồi, sẽ trao nó cho Tiêu Chiến.

Từ đó Vice chỉ có một cây roi, và một người tình.

-

"Sau này Vice và Vương Nhất Bác đều là của anh, đúng không?"

"Đều là của anh, chỉ yêu mình anh, vĩnh viễn chỉ yêu mỗi anh."

"Anh đồng ý, Vương Nhất Bác, em cũng không được chạy nữa."

-

Hong Kong không thể chấp nhận bọn họ, Tiêu Chiến sẽ cùng với Vương Nhất Bác, ngẩng đầu nói một câu: Hong Kong, tạm biệt nhé.

-

Trân châu không phải nằm trong vỏ ốc, trân châu không phải được đặt vào bên trong, trân châu vốn dĩ chính là sinh trưởng trong vỏ ốc, vĩnh viễn không mất đi, bởi vì vỏ ốc sẽ dùng chính xác thịt của mình để tiến vào anh, liên kết với anh.

-

Anh ơi, ngủ đi, Hong Kong ngoài cửa trời có sụp xuống, em cũng muốn anh ngủ một giấc thật ngon.

-

Nhưng Vương Nhất Bác cũng quyết định rồi, sẽ không còn xem xét có thể ở bên nhau bao lâu, ngay cả khi Tiêu Chiến vẫn xem tình yêu của bọn họ là chuyện xấu hổ, cậu cũng sẽ ở bên Tiêu Chiến, yêu anh, sau đó cùng cố gắng hết sức giúp Tiêu Chiến, giấu giếm Hong Kong.

Tiêu Chiến sở hữu tài sản hàng đầu Hong Kong, địa vị cao nhất, cảnh đêm khiến người ta ghen tỵ nhất, những thứ này đều là sự ưu việt anh vẫn luôn gìn giữ, cũng là vì Hong Kong, Tiêu Chiến mới cảm thấy yêu Vương Nhất Bác là một sai lầm.

-

"Em có biết, anh tại sao lại thích Hong Kong không?"

"Tại sao?"

"Vậy em có biết, tại sao Hong Kong được gọi là Hong Kong không?"

"Tại sao?"

"Là bởi vì có em."

-

Nghe được câu trả lời của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã hoàn toàn hiểu ra, Hong Kong là nhà của cậu, Hong Kong có người cần cậu.

-

Đương nhiên là có thể tha thứ, từ cái ngày quay về Hong Kong, Vương Nhất Bác đã tha thứ rồi. Lặp lại bao nhiêu lần đi nữa, đều có thể tha thứ.

Vương Nhất Bác là người thông minh và lý trí, nhưng cũng đã bỏ lỡ rất nhiều năm.

Tình yêu của bọn họ, không biết từ năm mấy tuổi đã bắt đầu, hai anh em gắn bó huyết thống, là tình thân duy nhất thuở ấu thơ, quấn lấy nhau ở lại Hong Kong.

Từng không biết làm thế nào để nắm lấy, cũng chưa bao giờ sợ hãi, bởi vì anh ấy đã ở trong tim mình, sẽ không bao giờ buông xuống được.

Tại sao Vương Nhất Bác muốn quay về Hong Kong, vì trà chanh đá, vì bánh mì nướng bơ, vì Ocean Park, vì bến cảng Victoria,......Tất cả đều đúng, những thứ này đều là vì Tiêu Chiến.

Bởi vì Hong Kong còn có Tiêu Chiến, anh trai của cậu.

-

Yêu một toà thành, mỗi người đều có lý do của riêng mình, ẩm thực hay phong cảnh, phong tục hay tình người, nếu đem những thứ này so sánh với tình yêu tràn đầy trong trái tim, đều là đáp án như nhau.

"Là bởi vì có anh."

-

"Em sao lại ăn thịt bò của anh..."

"Bởi vì em thích anh."

-

Vương Nhất Bác yêu anh, anh vẫn luôn biết, lúc trước là người thân, hiện tại là người yêu, Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác sẽ không ngừng yêu anh.

Nhưng anh vẫn luôn chờ đợi, đợi có một ngày Vương Nhất Bác có thể thích anh.

Không phải vì huyết thống, không phải vì tình yêu không thể cắt đứt mới ở bên anh, mà là thực sự thích anh, bởi vì thích anh, muốn sống cùng anh.

Tình yêu thường bắt đầu từ việc thích, dần dần phát triển, sau đó cái đẹp của việc thích gặp phải những phiền não trong cuộc sống.

Người ban đầu bạn thích mang đến cho bản thân, không chỉ mỗi niềm vui, còn có đau đớn, còn có tức giận, nếu lựa chọn bước tiếp, thích sẽ trở thành yêu.

Bản thân tình yêu là sự nhượng bộ và bao dung, dung hợp giữa việc thích người ấy và thích chính mình.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là anh em ruột, từ khi sinh ra đã yêu rồi, tình cảm không thể cắt đứt, nhưng tính cách của bọn họ khác nhau, giáo dưỡng cũng khác nhau, có sự khác biệt lớn trong các nguyên tắc mình tuân thủ, mỗi người đều là con người ưu tú ở thế giới của riêng mình, trong thế giới của đối phương lại là kẻ vô tích sự.

Tiêu Chiến nguyện ý từ đỉnh Victoria đến Tin Hau, ở lối vào tàu điện ngầm ngủ một đêm, anh muốn Vương Nhất Bác. Từ muốn một cách lén lút, muốn một cách xấu hổ, đến hiện tại đã có thể thẳng thắn yêu cậu.

Vương Nhất Bác đã quên đi sự tồn tại đáng ghét nhất khi cậu lý trí, quên đi ham muốn kiểm soát của Vice, toàn bộ yêu cầu của cậu đối với tình yêu đều lùi bước, từ Vice hạ xuống, quay về phòng ngủ nhỏ, nằm ở sau Tiêu Chiến, ôm anh.

-

Chỉ là Tiêu Chiến thời khắc này, tấm lòng thẳng thắn này, ở trong làn khói ấm áp bao phủ, Vương Nhất Bác không có cách nào làm cho tình ý cùng với nhiệt độ tan biến, tim đập thình thịch, người ngồi bên cạnh, không còn là ai khác, chỉ là người cậu yêu, Vương Nhất Bác muốn dùng một nụ hôn, để hồi đáp Tiêu Chiến.

-

"Ca ca, anh muốn em làm thế nào với anh đây."

"Em muốn anh, thế nào cũng được."

"Ăn no rồi sao? Về nhà thôi."

"Còn có rất nhiều rau chưa ăn..."

"Muốn anh rồi."

-

Vice cưỡng chế nhất, hiện tại ở trên giường, đã trở thành người tình dịu dàng nhất.

-

Vương Nhất Bác từ nhỏ đã biết ca ca có vẻ ngoài xinh đẹp, giống như Charli, so với mình còn giống hơn, sẽ nhìn vào nụ cười của Tiêu Chiến, quên đi những phiền muộn vừa rồi, nhưng không có thời khắc nào, lại có vẻ đẹp làm cậu si mê như hiện tại.

Tiêu Chiến ánh mắt mơ mơ màng màng, dáng vẻ sợ hãi lại có chút uỷ khuất, cùng với tinh dịch vương trên mặt anh, Vương Nhất Bác đã quên mất Charli, quên mất ca ca, trong mắt chỉ còn lại Tiêu Chiến.

-

Dù muốn như thế nào, vẫn phải lựa chọn, vẫn phải đau lòng.

Cái ngày lựa chọn còn chưa đến, Vương Nhất Bác hiện tại là người yêu của Tiêu Chiến, cậu không nghĩ đến ngày đó nên làm sao nữa, bởi vì cậu biết không có cách nào cho anh tất cả những gì Tiêu Chiến muốn, vì vậy chỉ nghĩ đến một ngày tốt lành, vui vẻ một ngày cũng được tính là một ngày.

-

Tình yêu sẽ khiến rất nhiều người từ bỏ lý trí, mất đi sự tỉnh táo, mang theo sự dịu dàng của một kẻ si tình, muốn che mưa chắn gió cho anh.

-

Những người công nhận bình đẳng trong tim, sẽ không suốt ngày ca ngợi sự bình đẳng.

Những người tin vào tự do trong tim, sẽ không mỗi ngày vì bảo vệ tự do mà tranh cãi.

Giống như hai anh em ruột cùng nhau bay đến Moscow, bọn họ vì để có thể yêu nhau, đều đã nhượng bộ, như vậy cuối cùng mới có thể ở bên nhau.

Ở bên nhau rồi, lại đều hy vọng người nhượng bộ là bản thân, không nỡ để đối phương vì mình mà đưa ra lựa chọn, đều muốn bước vào thế giới của đối phương, để bản thân trở thành kẻ vô tích sự, để người kia có thể làm nhân vật ưu tú.

-

Tiêu Chiến chờ đợi được Vương Nhất Bác ôm ngủ, từ năm mười mấy tuổi đã bắt đầu chờ đợi.

-

"Không có nguyên tắc và chuẩn mực đạo đức, chỉ có thần, thần của anh."

-

"Vương Nhất Bác, anh rất yêu em, không thể rời xa em được."

"Angel, em sẽ không để anh rời xa em."

"Khách sạn nhỏ cũng muốn đi."

"Em sẽ không để anh đi."

-

Vì sao lại yêu em ấy, vì tuổi thơ, vì chính mình, vì em ấy là chủ nhân, vì em ấy khác với mọi người trong thế giới của Tiêu Chiến.

-

Chỗ nào Vương Nhất Bác cảm thấy thú vị, cậu lại kéo Tiêu Chiến làm tình, chỗ nào Vương Nhất Bác cảm thấy tẻ nhạt, cậu lại dùng Tiêu Chiến để làm nó trở nên thú vị.

-

Tiêu Chiến quá yêu thành phố này, trong quang ảnh của đêm tối ở thành phố này lộ ra một đường sáng duy nhất, đem Vương Nhất Bác lưu lại trong máy ảnh, miêu tả giống hệt như người Tiêu Chiến yêu.

-

Người yêu anh, em trai anh, cho dù Tiêu Chiến ngày càng hiểu cậu hơn, vẫn hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng, Vương Nhất Bác chính là điểm khác biệt lớn nhất trong cả cuộc đời ưu tú của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nói một câu muốn, Vương Nhất Bác liền không cần mạng mà đuổi theo, Tiêu Chiến nói không muốn, cậu liền tự tay đập vỡ thành từng mảnh.

Ngoại trừ Vương Nhất Bác, sẽ không có tình yêu của người nào dành cho Tiêu Chiến, điên cuồng đến cực độ, điên rồ đến sợ hãi.

-

Một người cường thế đến đâu cũng sẽ mềm lòng, người yêu và chủ nhân đều là nam nhân, muốn yêu cậu thì phải yêu hết mình, ngọt ngào cũng phải yêu, sợ hãi cũng phải yêu.

-

Trân châu và vỏ ốc, sinh ra cùng nhau, lớn lên cùng nhau, khép lại lớp vỏ cứng bên ngoài, chính là không gian khép kín, bọn họ ở bên trong máu thịt giao liên, bảo vệ lẫn nhau, sở hữu lẫn nhau, cùng sống cùng chết.

Là mối quan hệ rất đẹp, rất mê người.

-

"Bảo bối, không sợ sao?"

"Sợ, Angel vĩnh viễn sợ chủ nhân. Nhưng em sẽ không bỏ rơi anh, phải không?"

"Phải, đi đâu cũng sẽ mang theo anh."

"Vương Nhất Bác, nhớ lấy, anh yêu em, em cũng chỉ có thể yêu anh."

"Ngoan."

-

"Vương Nhất Bác, em còn chê anh yêu em không đủ sao? Muốn yêu em nhiều hơn nữa mới được?"

"Anh nói muốn mang về Hong Kong, vậy thì mang nó về."

"Những gì anh muốn đều cho anh?"

"Còn muốn gì khác nữa?"

"Muốn em."

-

Có thể như vậy cũng rất tốt, cậu vẫn sẽ ở bên Tiêu Chiến, sẽ không rời xa anh, đã đáp ứng rồi, sẽ không rời xa.

Vice, yêu cầu của cậu, bản thân cậu, gặp phải Tiêu Chiến, còn có thể làm thế nào chứ.

-

Vương Nhất Bác người chưa bao giờ cúi đầu trước đỉnh Victoria, lần đầu tiên nói xin lỗi, thừa nhận mình đã sai, thừa nhận bản thân đã thua rồi.

-

Vương Nhất Bác chỉ có 1 mét 2 nằm trên lưng Tiêu Chiến, cản lại cú giẫm đạp của Puppy.

Vương Nhất Bác vì Tiêu Chiến mà cúi đầu trước đỉnh Victoria, vẫn là đang áp trên lưng Tiêu Chiến, ngăn cản sự chà đạp của đỉnh núi.

-

"Steven, em vừa mới hỏi anh, tại sao phải bảo vệ Vương Nhất Bác có đúng không?"

"Vậy anh nói cho em biết, ai cũng không thể động vào Vương Nhất Bác, bởi vì em ấy không chỉ là em trai anh, mà còn là người yêu anh."

"Bọn anh mỗi ngày đều làm tình, làm tình ở rất nhiều nơi."

-

Tiêu Chiến bước trở về bên người nam nhân kia, người nam nhân đêm nay đã vì anh mà một thân thương tích, vì anh mà nhận hết mọi tủi nhục, thất vọng rồi vẫn vì anh mà ngăn cản sự chà đạp, cho đến cuối cùng, vẫn nghĩ đến việc phải bảo vệ "thể diện" của anh.

Tiêu Chiến đỡ lấy Vương Nhất Bác từ tay Martin, nâng mặt cậu lên, hôn lên môi Vương Nhất Bác.

Trân châu và vỏ ốc, từ nhỏ đã bên nhau, từ nhỏ đã nương tựa nhau, từ nhỏ đã yêu nhau, quả thực rất đẹp.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác từ lúc hiểu chuyện, đã thích tư thế ôm nhau ngủ, từ mê luyến tình thân như vậy, đến mê luyến tình yêu như vậy, quả thực rất đẹp.

Đẹp đến mấy, cũng chỉ là một con trai!

Đập vỡ vỏ trai, cùng nhau bước ra ngoài, hai nam nhân độc lập, ai cũng không thể ngăn cản bọn họ.

"Vice, anh không sợ nữa, Angel xứng với em."

-

Vương Nhất Bác từ nhỏ đã yêu Tiêu Chiến, ca ca đến cùng là người cậu không thể buông bỏ, đây là thói quen, là nỗi vướng bận cậu không thể cắt đứt, nhưng đêm đó, những cảm xúc này đều không còn nữa, Vương Nhất Bác chỉ là yêu Tiêu Chiến, đơn giản yêu sâu đậm một Tiêu Chiến đang hôn mình.

-

"Tiêu Chiến, Hong Kong sẽ cảm thấy chúng ta đều điên rồi."

"Là điên rồi, chẳng qua em sẽ mang theo anh, đi đâu cũng mang theo anh, ôm lấy anh cùng nhau điên cuồng."

"Em yêu anh, em yêu anh ca ca, em yêu anh Angel, em yêu anh người yêu của em."

-

Charli Zhu, người phụ nữ này, có khuôn mặt xinh đẹp đã từng khiến cả Hong Kong liếc nhìn, một đời đồng hành, lại một đời bị người xem thường.

Cho đến hôm nay, bà là người duy nhất chấp nhận chuyện Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác yêu nhau.

Tiêu Chiến sững sờ, sau đó anh hiểu rồi, là vì bà yêu bọn họ, bởi vì không có ai yêu bọn họ như bà.

-

"Đời này không có thành tựu gì, chỉ mỗi yêu người là tinh anh, có được tính là vô tích sự hay không?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx