Chương III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: thật ra Vương phi Tiêu Chiến tui xây dựng là một kẻ sủng phu cuồng ma, là một người khi yêu có khuynh hướng nhân thê =))))

Một chap dự trữ cuối cùng trước khi tui rest.

__________________________________________________________________________________

Choang!

Hạ Niệm giận dữ ném chén trà xuống đất, âm thanh lanh lảnh của sứ vỡ vang lên. Nàng nghiến răng, trong mắt là phẫn nộ xen lẫn sợ hãi. Trắc phu nhân Hạ Niệm quả xứng danh đệ nhất giai nhân kinh thành, ngay lúc này đây trông nàng vẫn vạn phần xinh đẹp.

" Ngươi nói gì, tiểu Lục đã chết?"

Tiểu Lục là gia nhân nàng sai đi theo dõi tên Vương phi Tiêu Chiến ròng rã suốt ba năm nay. Hắn làm việc vô cùng cẩn trọng không hề sai sót, tại sao bỗng dưng lại bị phát hiện cơ chứ?

" Dạ, thưa Trắc phu nhân, thi thể của hắn ta sáng nay được Ngọc Linh tìm thấy. Hắn bị chủy thủ xuyên qua cổ họng ạ."

Hiện tại hơn cả phẫn nộ, nàng cảm thấy sợ hãi. Tiểu Lục làm việc này đã ba năm, không chút sai sót, nay sao lại bị giết? Là ai làm, lại ngoan độc đến mức này? Là tiện nhân kia? Không thể, một kẻ trói gà không chặt sao có thể làm được như vậy? Chẳng lẽ tiện nhân kia tìm được người chống lưng, giết tiểu tử kia để cảnh báo nàng. Vậy người đó là ai? Tiện nhân kia bị chính gia tộc mình ruồng bỏ làm tốt thí, không thể có chuyện tốt vậy được.

Lần này là tên nô tài chết, lần sau sẽ là nàng sao?

Càng nghĩ càng sợ, mồ hôi tay nàng túa ra, ướt đẫm, vội vàng ra lệnh cho Ngọc Nhi - nô tỳ thiếp thân của mình.

" Không cần cử thêm người theo dõi, rút về hết đi. Còn nữa, thuốc độc...."

" Vương gia tới!"

Trắc phu nhân im bặt, nuốt lại lời nói vào trong bụng. Nàng vội đứng lên hành lễ với Vương gia, cơ thể vì đứng không vững có hơi lảo đảo.

" Thần thiếp khấu kiến Vương gia."

" Hạ Niệm không cần đa lễ với ta. Đứng dậy đi."

Nhất Bác đỡ nàng đứng dậy, trong mắt nhìn rõ cưng chiều cùng sủng nịnh.

" Đa tạ Vương gia."

Vương Nhất Bác là con trai duy nhất của hoàng đế đương triều. Hoàng đế có gần hai mươi con gái, nhưng chỉ có duy nhất một đứa con trai do hoàng hậu sinh ra. Vương Nhất Bác mang theo kì vọng của mẫu thân cùng phụ thân mà lớn lên. Mười ba tuổi dẫn quân đánh Hung Nô thắng lợi trở về, niên thiếu đã được phong làm vương, chiến công hiển hách, tiền đồ vô lượng. Chiếc ghế Thái tử dường như đã được định sẵn dành cho hắn, nhưng hoàng thượng mãi vẫn không chịu phong Thái tử.

Triều thần gấp đến sắp hói đầu hết cả rồi, nhỡ phi tần nào đó bỗng nhiên sinh con trai, thì cơ hội tranh ngai vàng chẳng phải sẽ chia ra, lại một hồi gió tanh mưa máu nữa sao? Tuy vậy, Hoàng hậu cùng Vương Nhất Bác rõ ràng là người trong cuộc, lại không hề để tâm. Đằng nào cũng sẽ thuộc về mình, sớm hay muộn gì cũng thế.

Mà Hoàng thượng ban hôn cho hắn cùng Tiêu Chiến, chính là để tạo thêm thế lực cho bản thân. Thân là con trưởng do Hoàng hậu sinh ra, là hoàng tử duy nhất, bên nhà ngoại lại là Thừa tướng, thế lực chính là mù mắt người rồi hiểu không???

Nhưng Nhất Bác không thích Tiêu Chiến. Hắn yêu thích nữ nhân bên cạnh mình, nữ nhân dịu dàng thanh tao như hoa lê trắng. Ngày đó hắn bị phản thần truy đuổi, chỉ có nữ nhân là nguyện ý cứu lấy hắn. Qua làn sương mờ, hắn nhìn thấp thoáng một thân bạch y mỏng manh tất bật trị thương cho mình, đắp thuốc, dịu dàng quấn băng cho mắt hắn. Dịu dàng như nước chảy, nàng hôn lên môi hắn, hương đào ngọt mát lướt qua, khiến hắn lưu luyến không thôi.

Một mùi hương rất lạ.

Ban đầu hắn cũng khó hiểu, trong lòng ngập tràn nghi ngờ. Hắn xù lông bảo vệ mình trước nàng, rồi bỗng nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp.

" Ngoan, đừng sợ."

Giọng nàng rất khàn, giống như đang cố ép giọng xuống.

" Tại sao lại cứu ta?"

Không có tiếng trả lời.

Nàng cẩn thận chăm sóc hắn, dịu dàng ôm hắn vào lòng. Cứu viện đến, hắn vui vẻ nắm lấy tay nàng, cuối cùng lại bị đánh ngất. Trước khi hắn mơ hồ ngất đi, trong đầu là thanh âm nàng, câu trả lời khiến hắn khắc ghi trong lòng.

" Tâm ta duyệt ngươi."

Nàng rời đi.

Hắn ngồi ngốc ở đó, rồi được binh lính tìm thấy đưa về, mắt cũng phải nửa năm trời mới chữa khỏi. Đi hỏi mới biết, căn nhà trên núi nơi hắn được tìm thấy đã bị bỏ hoang từ lâu rồi, mà tên của nàng hắn vẫn chưa kịp hỏi. Những gì hắn biết, là hương thơm ngọt mát đặc biệt kia. Hắn phát lệnh tìm kiếm "tiểu thư" kia, mà không thể ngờ được, người cứu mình là một nam nhân.

Hắn như phát điên tìm kiếm người ấy, rồi tìm thấy mùi hương đó trên ở Hạ Niệm. Hắn đối xử tốt với nàng, sẽ nhắm mắt mặc nàng nghịch ngợm.

Hắn vĩnh viễn sẽ không biết, người cứu hắn không phải là nàng, mà là Tiêu Chiến - nam nhân mà hắn căm ghét. Hắn sẽ vĩnh viễn không biết, người trong lòng hắn, cũng là người yêu hắn bị gia nhân ngược đãi, sống trong đau khổ, bị hắn sủng thiếp diệt thê để rồi kết thúc sinh mệnh mình trong tủi nhục, chết trong Tam Cửu Thiên buốt lạnh.

Hắn sẽ vĩnh viễn không thể tìm thấy một Tiêu Chiến chân thành sâu sắc yêu hắn trên đời này nữa.

Vĩnh viễn không.

Hạ Niệm ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, tủi thân nói:

" Ngài sao không đi đến Vương phi trướng, đến đây mãi sẽ khiến Vương phi bất mãn."

Nhất Bác sủng nịnh nhìn nàng.

" Trong lòng ta, ngươi mới là Vương phi. Nếu không vì cha hắn ta là Thừa tướng, ta đã hưu hắn từ lâu rồi."

Nhất Bác bất mãn nhíu mày, thanh âm chắn ghét. Không thể phong nàng làm Vương phi là nỗi đau trong lòng hắn, mà điều này, chẳng phải là do nam nhân kinh tởm kia sao?

Hạ Niệm thấy cảm xúc của hắn, trong lòng thỏa mãn.

Nam nhân này là của nàng.

____________________

Tiêu Chiến nhàm chán phi dao. Uyên nhi trong lòng khóc thầm, Vương phi à, nô tỳ sợ chết khiếp rồi đó có được không a.

" Chán quá, chán quá đi."

Tiêu Chiến thở dài, ở lì trong phòng hai tháng, người anh sắp mọc nấm rồi có hiểu không~ Xương cốt nếu không vì hàng ngày đều luyện võ công thì đã sớm mềm nhũn rồi.

Uyên nhi nhìn thấy chủ tử nhà mình rầm rì rên rỉ, rút dao cắm trên tường ngọt ngào nói:

" Hay Vương phi đi dạo Hoa viên, được không?"

Tiêu Chiến nghe vậy liền hớn hở, rồi nhớ ra cái gì đó liền phiền não chán nản. Đang đi dạo lại gặp mặt mấy thị thiếp của Vương gia tra nam kia, không phải thực phiền sao?

Biết Vương phi trước giờ đều ngại phiền toái, Uyên nhi liền nói thêm.

" Người yên tâm, nô tỳ nghe nói hôm nay Vương gia không đi hoa viên, nên người không cần lo lắng về các phu nhân đâu ạ."

Họ đâu có rảnh như người chứ - Uyên nhi nghĩ thầm.

Tiêu Chiến chun mũi, đắn đo suy nghĩ. Quả thực anh rất chán, chán đến điên luôn rồi. Đắn đo trằn trọc một hồi, anh bất chợt bật dậy làm trái tim bé nhỏ của Uyên nhi muốn rớt ra ngoài.

" Được."

Nói rồi rời giường, để Uyên nhi thay y phục cho mình. Tủ đồ của tên Vương phi không có nhiều, hầu hết đều là y phục có tông màu lạnh, trâm cài đầu bằng vàng hoặc bạc không có họa tiết. Tiêu Chiến thấy búi tóc gì đó vừa đau vừa phiền, mà để xõa lại vướng víu, nên buộc tóc lại. Trong Vương phi trướng không có chun buộc, đành phải buộc hờ bằng một đây lụa đỏ, không chắc chắn chút nào, tưởng như lúc nào cũng có thể tuột ra. Hôm nay anh mặc bạch y trắng muốt, kiểu dáng rộng rãi, cộng với khí chất thanh lãnh lạnh lùng bao năm trong hắc đạo tôi luyện nên, khiến anh càng thêm thoát tục. Tóc anh đen nhánh, mềm mại, lại có chút lạnh, hơi lòa xòa nhưng rất mượt, không đội kim quan. Anh không định trang điểm, nhưng Uyên nhi lại nói anh là Vương phi không được tùy hứng như vậy, ấn anh ngồi xuống bắt anh ngậm giấy thoa son rồi mới để anh đi.

" Vương phi, người thật đẹp."

Uyên nhi cảm thán.

Tiêu Chiến như một chú mèo lười biếng, vươn vai sải bước đi ra khỏi phòng. Uyên nhi vội vàng chạy theo giống một cái đuôi nhỏ.

Sáng hôm nay có chút lạnh. Không gian phủ một màn sương, giống như bị một lớp voan mỏng trùm lấy. Tiêu Chiến híp mắt, sao lại có chút buồn ngủ nha.

Bỗng có dao động, Tiêu Chiến theo thói quen hơi chun chun mũi. Có người đi đến, còn là rất nhiều người, là nữ nhân. Đầu óc có chút chán nản, đừng nói là đụng mặt mấy vị phu nhân kia chứ?

Xoay người kéo Uyên nhi định trốn về, ai ngờ chính là không kịp, một thanh âm dịu dàng vang lên, lại khiến Tiêu Chiến cảnh giác.

" Vương phi của muội muội đây sao?"

Tiêu Chiến có chút không kiên nhẫn quay lại, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn nữ nhân, khiến nàng rợn tóc gáy. Đối diện với anh là hai nữ vô cùng xinh đẹp, vì trời lạnh mà khoác thêm một chiếc áo choàng, đối lập với Tiêu Chiến chỉ mặc thường phục mỏng tang đơn bạc. Uyên nhi nói nhỏ:

" Là Nghiên cơ và Lý thị..."

Anh như bừng tỉnh, mỉm cười, chân chuẩn bị chạy trốn.

" Vương phi, ngài không hành lễ với bọn ta sao?"

Tiêu Chiến: ???

Đờ mờ mấy người bị ngược đời à?

Rõ ràng mình là Vương phi, chính là hàm nhất phẩm nha! Có gì đó sai sai?

Nhưng Nghiên cơ lại không nghĩ vậy. Vương phi ngày trước là một kẻ nhu nhược. Nàng chỉ cần lấy danh Vương gia, hắn ta liền nghe theo. Mỗi khi nhìn thấy Vương phi cao quý hơn mình mấy hàm phải hành lễ với mình, nàng liền có cảm giác thành tựu.

" Đúng vậy đó ca ca." Lý thị âm thanh lanh lảnh, có chút đáng yêu.

Nhưng Tiêu Chiến không phải là Vương phi ngày trước, anh cũng không còn là "Tiêu Chiến" nữa.

" Nghiên cơ nói gì vậy chứ?" Anh híp mắt cười, lộ ra răng thỏ. " Bản cung chưa trách tội hai ngươi không hiểu quy củ chưa hành lễ với ta, sao hai ngươi lại dám trách ngược lại chứ?"

Mấy tháng đến chỗ này, anh đã học đủ loại quy củ. Thật may ngày trước mục tiêu của anh là một kẻ cuồng cổ phong, khiến anh phải học đủ thứ lễ nghi cổ xưa, tuy không chuẩn lắm nhưng ít ra là vẫn biết chút ít. Mà kể cả không học thì anh cũng đã xem phim cổ trang rồi, làm gì có chuyện chính thê hành lễ với thiếp thất chứ

" Lý thị, ngươi chẳng phải không nên gọi ta là ca ca?" Tiêu Chiến đặt ngón trỏ lên trán như suy nghĩ cái gì. " Ngươi phải xưng nô tỳ chứ nhỉ? Quy củ đơn giản này Lý thị cũng không hiểu hay sao?"

Nữ nhân phiền chán nữ nhân phiền chán a. Đối đầu với họ anh cũng sắp muốn thành nữ nhân rồi 凸(`△'#)凸.

Lần đầu tiên từ khi đến đây Tiêu Chiến xưng "bản cung", toàn thân đều tỏa ra uy nghiêm. Nghiên cơ xanh mặt, Lý thị nghe anh nói tức giận quát.

" Tiện tì!"

Tiêu Chiến nhướn mày.

Đệt mọe cái Vương phủ này sao lại loạn như vậy nha.

" Lý thị không hiểu phép tắc, xúc phạm bản cung. Theo gia quy Vương phủ vốn phải bị phạt vào từ đường học lại Nữ kinh cùng các ma ma, nay ta thương tình chỉ vả miệng ba mươi cái. Người đâu?"

Người ở xung quanh đều đứng yên một chỗ, Nghiên cơ yêu kiều nhếch miệng.

" Ngươi vẫn nghĩ mình là Vương phi thật sao? Trong phủ ngươi còn kém một con chó! Vương gia lệnh cho ngươi phải hành lễ với chúng ta, sao không nghe lệnh!!!"

Lễ cái đệt mẹ ngươi!

Tiêu Chiến cười nhạt, quay đầu nói với Uyên nhi.

" Em nghe lệnh."

Uyên nhi vâng dạ, đẩy Lý thị xuống, bắt đầu vả miệng. Nàng ta có giãy giụa, nhưng sức sao có thể bằng Uyên nhi hàng ngày phải làm thay việc của nam nhân? Nô tỳ đằng sau định giúp đỡ, lại bị sát khí từ Vương phi làm cho chùn chân. Lý thị bị đánh đau tới hoa lê đái vũ, sau khi Uyên nhi thực hiện xong mệnh lệnh, hai má cũng sưng lên. Khi cô chuẩn bị tiến tới Nghiên cơ, đằng sau liền truyền tới một âm thanh uy nghiêm.

" Đang làm gì vậy?"

_____________________________________

Là con người nghìn năm coi cổ trang 1 lần, hẳn viết sẽ có nhiều thiếu sót, mng thông cảm nha. Nhưng có lỗi tui cũng không sửa đâu =)))) Lười lém òi (='∇`=)

Tui mới beta qua thui vì bận quá, chap này dài hơn chút đền bù trước cho mọi người.

[ 10:43|11042020 ]

[ 21:33|15062020 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro