TẬP 1: HỒ SƠ KẺ NỔ SÚNG:Bệnh nhân số #116 - Hồ sơ 3/3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

____________________
r/nosleep
u/Dr_Harper (6.0k points - x1 silver – x1 gold – x1 platinum)

Tôi là bác sĩ trị liệu tâm lí, và bệnh nhân của tôi mắc chứng OCD nghiêm trọng. Mỗi khi anh ta bỏ lỡ một nghi lễ, thứ gì đó cực kỳ tồi tệ sẽ xảy ra.
____________________
Tôi không muốn mất đi lòng kính trọng của bạn dành cho tôi nhưng hôm nay bạn sẽ thấy bộ mặt khác của tôi.

Bạn cần phải hiểu là tôi luôn ghê tởm sự tra tấn tâm lý. Ít nhất là với tra tấn thể xác thì nạn nhân còn biết được thủ phạm đang khiến họ phải chịu đựng.

Nhưng với tra tấn tinh thần thì thủ phạm cứ nhởn nhơ trong lúc nạn nhân tự phá huỷ chính mình và đổ lỗi cho bản thân.

Kẻ đã gây ra cho người cựu binh vô gia cư và gia đình của ông ta đã nhận được sự kinh tởm ghê gớm nhất của tôi.

Bạn cũng đã biết tôi cũng có đôi chút kiềm chế, nhưng hôm nay mọi thứ sẽ khác.

Tôi là một người cũng có vết nhơ như những người khác, với các bí mật và sự ân hận. 

Hôm nay, bạn sẽ biết một trong số các bí mật đó.

Nhưng tôi không cho đó là sự hối tiếc.
***
"Eleanor?" Phil đứng bật dậy khỏi ghế. "Cậu vừa nói Eleanor có phải không?"

"Phil, tôi nghĩ con gái anh vẫn còn sống." Tôi với tay chạm vào vai anh ấy. "Tôi nghĩ con bé sẽ tới chính văn phòng này."

Đôi mắt anh ta nhoà lệ. "Còn sống?"

"Tôi không dám nói chắc, nhưng rất nhiều chuyện đã được lý giải. Cô ta có cùng tên với con gái anh, và cả hai người đều có một giai đoạn vô gia cư. Cô bé cũng được cho là đã trốn thoát khỏi một giáo phái - và anh đang có vài dấu hiệu nghiêm trọng như bị tẩy não."

"Tẩy não?"

"Vài phút trước anh không thể nhớ được chút gì về cuộc đời mình", tôi nói. "Trong 3 năm vừa qua anh đã bị thiếu ngủ trầm trọng và ép buộc vào những nghi thức kinh khủng, tiêu tốn cả cuộc đời. Ngần ấy là đủ khiến cho ai đó mất trí rồi."

"Eleanor đang ở đâu?" Phil hỏi. Anh ta dường như chẳng quan tâm về tình trạng hiện tại của bản thân. Anh ấy chỉ muốn biết về con gái mình.

"Noah, giờ muộn rồi nhưng có thể gọi Eleanor theo số điện thoại kê trong bản ghi của con bé được không?" Tôi hỏi. "Chúng ta chỉ còn một tiếng trước khi Phil lại phải hành lễ một lần nữa, và cô bé có thể đã có sẵn câu trả lời chúng ta cần."

Cậu ta gật đầu. "Hiểu rồi thưa sếp."

"Những nghi thức", Phil nói một cách khốn khổ. "Liệu tôi có cần tiếp tục thực hiện chúng không?"

"Tôi không biết", Tôi nói thành thực. "Chúng tôi vẫn không biết người đàn ông với hai con dao là ai. Nếu anh không thực hiện nghi thức, tôi nghĩ hắn ta sẽ tiếp tục làm hại họ."

Phil nhìn xuống đất.

"Không lâu nữa đâu", tôi trấn an. "Chúng ta sẽ tìm ra thôi."

"Tôi chỉ không hiểu", anh ta nói, "Ai lại muốn làm chuyện này với chúng tôi?"

"Tôi không biết", tôi nói. Tự thấy bản thân nói câu đó quá nhiều lần với Phil.

"Tôi chỉ muốn gặp lại con gái mình thôi."

"Phil, anh có thể nhớ bất cứ điều gì khác nhờ thôi miên không?" Tôi hỏi "Cái gì cũng được?"

Anh ấy lắc đầu. "Tôi xin lỗi."

"Tôi có thể đưa anh trở lại trạng thái đó, nhưng chúng ta sắp hết thời gian cho đến lúc anh phải bắt đầu nghi thức", tôi nói. "Tốt nhất là nếu chúng ta có thể liên lạc được với Eleanor. Anh có biết con bé có thể ở đâu không? Có mái ấm hay nhà của bạn bè nào trong quá khứ không?"

Anh nhắm chặt mắt và đợi trong vài giây. Rồi anh thở dài và ngước lên. "Tôi xin lỗi, tôi không thể nhớ gì."

Tôi quay sang Noah "Còn cậu? Có may mắn gì không?"

"Không, bác sĩ", cậu ta nói. "Tôi đã thử năm lần. Cô bé không trả lời."

"Để tôi thử gọi bằng di động." Tôi đi đến bàn làm việc. "Có lẽ cô bé sẽ nhận ra số của tôi từ cuộc gọi đầu tiên của mình."

"Đừng lo lắng về điều đó", cậu ta nói nhẹ nhàng. "Tôi hiểu rồi, bác sĩ. Ông còn phải chăm sóc Phil."

"Cảm ơn." Tôi gật đầu và quay lại Phil. "Anh có muốn thử thôi miên lần nữa không?"

"Chắc chắn rồi", anh ta nói. "Bất cứ điều gì ông nghĩ là có ích."

Trong mười lăm phút tiếp theo, chúng tôi đã thử phương pháp tương tự, nhưng dường như không có tác dụng. Phil cứ mở mắt ra, và anh ta không còn thoải mái như trước nữa.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Tôi hỏi. "Anh dường như không lĩnh hội những gợi ý của tôi."

"Tôi xin lỗi", anh ta nói. "Tôi không thể ngừng suy nghĩ về Eleanor. Việc đó khiến tôi mất tập trung."

"Không, đừng tự trách mình." Thật ngớ ngẩn khi nghĩ rằng anh ta có thể bước vào trạng thái thôi miên sau khi biết rằng con gái mình thực sự còn sống. Chúng tôi chỉ đang lãng phí thời gian quý báu, và bây giờ chúng tôi chỉ có 45 phút cho đến khi các nghi thức bắt đầu lại. Có lẽ chúng ta không thể đưa Phil trở lại trạng thái thôi miên, nhưng có những manh mối khác về bí ẩn này. Tôi ngồi xuống và xem lại các cảnh quay an ninh nhiều lần. Tôi nhìn hắn ta đâm Anne cho đến khi tôi không thể đứng nhìn nữa.

Hắn ta là ai? Áo giáp kín bưng, mặt nạ hơi ga... những thứ ác mộng.

Chẳng nghĩ được gì, tôi quay sang Noah. "Vẫn không có gì?"

Cậu ta giật mình tỉnh dậy trên bàn. "Cái gì- Ồ, ờ- Không, xin lỗi."

"Cậu ngủ sao?" Tôi xông vào bàn làm việc. "Đưa cho tôi cái điện thoại."

"Không, để tôi!"

Nhưng tôi giật lấy điện thoại và tập tài liệu của Eleanor từ tay cậu ta và bấm số.

"Xin chào?" Một giọng nói của một cô gái trả lời sau hai hồi chuông. Tim tôi nảy lên. "Eleanor?"

"Vâng..." cô gái nói. "Ai vậy? Nửa đêm rồi."

"Eleanor, tôi là bác sĩ Harper", tôi nói. "Cháu đã có một cuộc hẹn với ta hai ngày trước-"

"Và ông đã hủy vào giây cuối cùng."

"Đúng vậy", tôi nói. "Bởi vì tôi đang chữa bệnh cho cha của cháu, Phil."

Có một khoảng dừng dài ở đầu bên kia."Ông ấy- Ông ấy là một trong những bệnh nhân của bác?"

"Đúng vậy", tôi nói. "Và chúng tôi cần sự giúp đỡ của cháu. Tôi không có thời gian để giải thích- chúng tôi cần cháu đến văn phòng ngay bây giờ."

"Bố cháu có ở đó với bác không?"

"Có", tôi nói. "Cháu đến chứ?"

"Vâng", cô bé nói. "Mất khoảng 10 phút đi taxi. Cháu sẽ đi ngay bây giờ."

"Cảm ơn cháu rất nhiều", tôi nói. "Và cũng xin lỗi về tất cả các cuộc gọi lúc đêm."

"Ý bác là gì?"

"Chà, chúng tôi đã gọi cho cháu trong khoảng một giờ qua."

Có một khoảng dừng khác. "Tôi không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào từ bác cả. Đây là cuộc gọi đầu tiên."

Tôi cảm thấy dạ dày của tôi thắt xuống, nhưng tôi đã cố gắng để hành động bình thường.

"Được rồi, hẹn sớm gặp lại cháu."

Tôi cúp điện thoại và - không suy nghĩ gì - tôi lao vào Noah.

"Mày là ai!"

"Ối, cái gì thế?"

Tôi đẩy cậu ta vào tường. "Trợ lý hoàn toàn mới, nghe trộm các phiên điều trị của tao, trì hoãn chúng tao với sự bất tài của mình! Mày là ai?"

"Ông đang nói cái gì vậy, bác sĩ?"

Tôi đẩy mạnh hơn, hai tay siết lấy cổ cậu ta. "Tao đã từng có những trợ lý tồi trước đây", tôi gầm gừ. "Nhưng không có thằng nào ngu ngốc như thế này cả."

Cậu ta bắt đầu nghẹn, cố kéo mạnh tay tôi.

Tôi đấm vào mặt và cậu ta ngã xuống đất.

Phil vội vã chạy qua. "Sao ông lại làm thế?"

"Hắn nói dối," tôi nói. "Hắn không hề gọi cho Eleanor."

"Tại sao cậu ta phải nói dối về điều đó?"

"Tôi không biết", tôi nói. "Nhưng chúng ta sẽ tìm hiểu ra khi hắn tỉnh dậy. Ông ở đây, giúp tôi trói tên này lại."

Phil cúi xuống với tôi và chúng tôi trói chặt Noah vào bàn bằng thắt lưng của tôi.

Trợ lý riêng của tôi. Sao tôi lại mù quáng đến thế? Tên này đã có quyền truy cập toàn bộ thời gian, và tôi lại còn trao thêm cho hắn nữa.

Tôi được cho là giỏi đọc vị người khác cơ đấy.
***
Eleanor đến sau 10 phút đúng như đã hứa. Khoảnh khắc cô bé mở cửa, Phil chạy nhanh về phía con gái và kéo cô bé vào cái ôm lâu nhất tôi từng thấy. Tôi thậm chí không thể biết họ đang khóc hay cười. Có lẽ là cả hai.

"Tôi không muốn làm gián đoạn", tôi nói. "Nhưng chúng tôi chỉ có 30 phút cho đến khi các nghi thức bắt đầu lại."

Họ buông tay và quay sang tôi. Eleanor có một đôi mắt mềm mại, nhân từ, giống như cha cô. Lúc này cô bé khoảng mười sáu tuổi, nhưng đã không mang trong mình sự ngây thơ mà một người ở tuổi đó nên có.

"Eleanor, làm thế nào- làm thế nào cháu thoát được?"

"Sau khi bị đâm, cháu đã giả vờ chết", con bé nói. "Họ kéo cháu vào rừng và quay trở lại nhà để lấy xẻng để chôn. Lúc đó cháu bỏ chạy."

Phil kéo cô bé lại gần hơn. "Cha rất tự hào về con."

"Cháu nói đó là một giáo phái?" Tôi hỏi. "Loại giáo phái nào?"

"Đó gọi là Gia đình hạnh phúc của tôi", cô bé nói. . "Nó giống như rất nhiều giáo phái nhỏ. Họ tự gọi mình là người có sở thích. Cháu tìm thấy diễn đàn của họ trên darkweb. Họ chia sẻ các kỹ thuật tẩy não - để buộc mọi người gia nhập vào gia đình mình."

Tôi nhướn mày. "Buộc mọi người gia nhập vào gia đình mình?"

"Vâng, giống như với cha và cháu, nghi thức đó không phải là duy nhất", cô bé nói. "Mọi người đã hoàn thiện trong nhiều năm và báo cáo lại bằng kinh nghiệm của họ. Rõ ràng họ đã từng trừng phạt người bỏ lỡ nghi lễ, nhưng điều đó đôi khi khiến họ tự tử, và không ai muốn khoản đầu tư của mình tự tử:

"Đầu tư?"

"Vâng, đó là những gì họ gọi những người họ đang tẩy não", cô bé nói. "Họ đặt rất nhiều thời gian và năng lượng cảm xúc vào các khoản đầu tư của mình, vì vậy họ muốn đảm bảo người đó sẽ ở lại lâu dài."

"Vì vậy, họ chuyển sang làm tổn thương các thành viên khác trong gia đình?"

"Phải", Eleanor nói. "Nếu ta sợ cuộc sống của chính mình, cuối cùng ta có thể bỏ cuộc. Nhưng nếu ta sợ làm tổn thương người mình thương yêu, ta sẽ tiếp tục thực hiện nghi thức này mãi mãi."

"Thật kinh tởm."

"Vâng, họ sử dụng rất nhiều kỹ thuật kiểm soát tâm trí của CIA", cô bé nói. "Và sau đó họ lập biểu đồ kết quả để xác định các phương pháp tốt nhất. Tất cả chỉ dựa trên phiếu bầu và các bình luận phổ biến nhất. Ví dụ, một cuộc thăm dò xác định rằng năm giờ ngủ là đủ để duy trì sự ngoan ngoãn mà không gây ra quá nhiều mệt mỏi. Vậy nên mọi người đều đồng ý với năm giờ. Giống như là họ đang xây dựng được một cái tổ trong tâm trí của mình vậy."

"Nhưng làm thế nào mà một người có thể quên đi mình là ai và gia nhập một gia đình mới?"

"Chà, họ có xu hướng lựa chọn những người dễ bị tổn thương", cô bé nói. "Những người vô gia cư, những người nghiện ma túy, gái mại dâm. Họ cung cấp một cái gì đó tốt đẹp, như một chiếc Apple Watch, và sau đó họ cho bạn dùng thuốc an thần."

"Giống như Xanax?"

"Phải," cô bé nói. "Sau một vài tuần, trí nhớ của ta chuyển sang hỗn độn. Sau đó, họ bắt đầu các nghi thức và thay thế ký ức cũ bằng những ký ức mới. Đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi ta chấp nhận thực tế mới của mình."

"Và mọi người cứ vậy mà quên cuộc sống cũ của họ?"

"Đó là lý do tại sao họ thực hiện nghi thức trong khoảng thời gian thường xuyên như vậy", cô bé nói. "Bằng cách đó, ta dành mọi khoảnh khắc của cuộc đời để suy nghĩ về nghi thức, bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi về những gì sẽ xảy ra nếu lỡ bỏ qua. Nỗi sợ hãi liên tục làm rối tung phần não còn lại."

Tôi không thể tranh cãi gì cả. Cô bé có thể có một tương lai trong nghề này ngày nào đó.

Tôi hít một hơi thật sâu. "Eleanor, đây có phải là người đàn ông có hai con dao không?"

Tôi đi đến bàn làm việc và chỉ vào Noah.

Cô bé liếc nhìn Noah và cau mày.

"Không có người đàn ông nào cả", cô bé nói. "Đó là những gì cháu đang cố nói. Chỉ là chính họ thôi."

"Chỉ là ai?" Phil hỏi.

"Đợi đã", cô bé nhìn Phil. "Cha có biết gì về Anne không?"

Tôi nhướn mày. Thật kỳ lạ khi nghe một cô gái nhắc đến mẹ mình bằng tên.

"Cháu đang nói mẹ mình có liên quan đến tất cả điều này?"

"Bà ấy không phải mẹ cháu", Eleanor nói. "Bà ấy và Rose đứng sau mọi thứ."

"Gì?" Tôi cau mày. "Vậy thì, cháu và cha của cháu-"

Phil nói yếu ớt. "Chúng tôi là khoản đầu tư của họ."
***
Tôi lắc đầu, cố gắng tiếp thu những gì Eleanor đang nói.

"Không thể được. Tôi đã xem các video bảo mật rồi."

Cô bé khẽ cười. "Vâng, đó là một trong những phương pháp yêu thích của họ. Họ gọi đó là ảo giác kỹ thuật số. Hầu như ai cũng đều cài đặt cả, bởi vì có thể xóa đi mọi nghi ngờ mà khoản đầu tư có thể có. Đây, cho cháu xem một trong những video của bác."

Tôi lấy điện thoại di động ra và bật file cuộc tấn công gần đây nhất.

"Đó! Thấy chưa?" Cô bé chỉ vào phòng của Rose trước khi người đàn ông đến.

"Tôi nên nhìn thấy gì đây?"

"Cuốn sách", cô bé nói. "Những kỳ vọng lớn lao. Mỗi đêm Anne bị tấn công, Rose đang đọc cuốn sách đó trước khi đi ngủ. Ở đây, nhìn kìa."

Cô bé rút điện thoại ra và cuộn qua để tìm video. Tôi quan sát với niềm đam mê bệnh hoạn khi Rose mở cuốn Những kỳ vọng lớn lao và cuối cùng là tắt đèn.

"Chỗ đánh dấu sách luôn ở tại một điểm", Eleanor nói. "Đó là một vòng lặp. Và bất cứ khi nào Rose bị đâm, video của Anne và cha cũng luôn thể hiện điều tương tự. Trên diễn đàn, tất cả họ đều giúp đỡ nhau làm giả các clip."

"Đợi một chút", tôi nói trong sự hoài nghi. "Phil, ngay trước khi Anne bị tấn công trước đó, tôi đã yêu cầu anh gọi cho Rose - cô ấy đã trả lời, phải không?"

"Vâng." Anh ta gật đầu.

"Lúc mấy giờ?"

Anh rút điện thoại ra và cuộn qua các cuộc gọi của mình. "12:47 sáng"

Tôi tua video đến 12:46 sáng và xem chăm chú. Một phút trôi qua khi người đàn ông với hai con dao bước vào phòng của Anne. Rose vẫn ngủ rất say trong phòng. Rồi khi đồng hồ điểm 12:47. Chính xác khi Phil nói chuyện với Rose. Nhưng trong video, Rose vẫn ngủ rất say.

"Cái quái gì thế?" Tôi băn khoăn lớn tiếng.

Vậy là người đàn ông có hai con dao-

"Không phải là một người đàn ông nữa cơ", Eleanor nói. "Đó là cả hai bọn họ. Họ chỉ mặc bộ đồ rùng rợn đó, và sau đó đâm bất cứ ai bị bỏ lỡ trong nghi lễ."

"Thật điên rồ!" Tôi đã nói. "Tại sao họ lại đâm nhau? Tại sao không đâm một khoản đầu tư khác của họ?"

"Bác biết trạng thái đồng phụ thuộc là gì, phải không?"

"Ừ, tất nhiên. Khi một người cảm thấy sự phụ thuộc cảm xúc không lành mạnh vào người khác - chịu trách nhiệm cho sự an lành của họ."

"Và những người giải cứu nhầm lẫn rằng đó là sự lệ thuộc vào tình yêu, phải không?"

"Đúng vậy", tôi nói. "Giờ hãy để tôi nói thẳng điều này. Họ khiến cháu cảm thấy tội lỗi vì đã làm tổn thương họ, trong khi họ là những người thực sự gây hại? Và sau đó họ sử dụng cảm giác tội lỗi đó để khiến cháu 'yêu' họ?"

"Đó là lý do tại sao cháu lập cuộc hẹn", Eleanor nói. "Ý cháu là, cháu hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình, nhưng cháu vẫn không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi. Đó không giống như những vết sẹo từ con dao. Mà ở sâu trong mình. Giống như một con quái vật đang bóp chặt lấy trái tim cháu."

Tôi cảm thấy máu mình sôi sục. "Họ không thể thoát khỏi điều này", tôi nói. "Hãy gọi cảnh sát ngay bây giờ. Chúng ta có mọi thứ cần thiết để đưa họ đi."

Eleanor lắc đầu. "Tất cả họ đều có kế hoạch chi tiết cho cảnh sát", cô bé nói. "Có cả một diễn đàn dành cho việc này. Cảnh sát luôn tránh xa bởi vì đó là những lời chống lại những người vô gia cư bị tẩy não hoặc nghiện ma túy."

"Cảnh sát không thể lấy địa chỉ IP của chúng hay cái gì đó à?" Tôi nói, ngày càng kích động. "Anne và Rose đã từng đăng bài ở đó chưa?"

"Có", Eleanor nói. "Đó là cách cháu tìm thấy diễn đàn lần đầu tiên. Cháu thấy trên máy tính của Anne vào đêm cháu gọi cảnh sát. Bà ta đã mở ra để đó và cháu nhận ra toàn bộ 'những câu chuyện hậu trường của Disney' trong một trong những bài đăng của họ."

"Tuyệt!" Tôi nói. "Cháu có thể cho bác xem bài viết không? Sau đó cảnh sát có thể tìm thấy IP."

Cô bé nhìn tôi một cách hài hước. "Không có bất kỳ IP nào cả", cô bé nói. "Đó là darkweb."

Tôi nghiến răng và lặp lại, "Họ không thể thoát khỏi chuyện này."

"Ít nhất chúng ta đã an toàn", Phil nói, kéo Eleanor vào lòng. "Ít nhất Eleanor vẫn ổn."

"Nhưng họ sẽ làm tổn thương người khác!" Tôi đã nói. "Đó chỉ là vấn đề thời gian.""Xin lỗi, bác sĩ Harper." Eleanor lắc đầu. "Cháu không nghĩ có bất cứ cách nào chúng ta có thể ngăn chặn chuyện này."

Tôi suy nghĩ một lúc và nói, "Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta sử dụng thủ đoạn của họ để chống lại chính họ?"
***

"Phil, thật không may, tôi cần phải đặt anh giám sát 24x7," tôi nói. "Tôi đã sai về người đàn ông có hai con dao. Bây giờ tôi có thể thấy gia đình anh gặp nguy hiểm nghiêm trọng."

"C- Cái gì?" Phil lắp bắp. "Anh không thể nhốt tôi, vợ tôi cần tôi."

"Tôi chỉ cần giữ anh một chút thôi", tôi nói. "Cho đến khi chúng tôi có thể thực hiện một vài thí nghiệm nữa."

"Không!" Phil nói. "Không có thêm thí nghiệm gì hết. Làm ơn."

"Có một cái gì đó khác ở đây", tôi nói. "Tôi nghĩ rằng anh đã đúng về lý thuyết có ma quỷ. Nhưng tôi phải tìm ra - để gia đình anh có thể bình yên trở lại."

"Không!" Phil nói. "Chúng tôi sẽ chỉ cần quay lại các nghi lễ của chúng tôi mà thôi."

"Tất nhiên, các nghi thức bắt đầu trở lại sau vài phút", tôi nói. "Tôi sẽ trói tay anh và đưa anh đến chỗ an toàn ngay bây giờ."

"Trói cái gì của tôi cơ?"

"Bằng cách đó anh không thể thực hiện nghi thức", tôi nói. "Vì vậy, tôi có thể thử một vài thí nghiệm nữa."

"Không!" Phil hét lên. "Anh không thể làm điều đó! Anh đã thấy những gì hắn ta sẽ làm với họ rồi mà!"

"Tôi không nghĩ hắn ta sẽ làm tổn thương họ nữa", tôi nói. "Bây giờ, đi nào- chúng ta hãy đi thôi."

"Không!" Phil khóc nức nở. "Không! Ông không thể làm điều này!"Anh ta tiếp tục khóc nức nở và hét vào Apple Watch cho đến khi chúng tôi rời văn phòng và trở lại sảnh.

"Thật tốt, Phil," tôi nói khẽ. "Anh có thể là một diễn viên đấy anh bạn."

"Cảm ơn", anh ta nói. "Bây giờ... Họ sẽ nghĩ rằng họ vẫn kiểm soát được khoản đầu tư của mình và họ sẽ đợi tôi - thay vì lấy người khác?"

"Đúng vậy", tôi nói. "Và tôi có thể tiếp tục theo dõi họ cho đến khi chúng tôi có đủ bằng chứng để gửi cho FBI. Tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể có đủ vụ án ở đây để mở một cuộc điều tra lớn."

"Thế còn Anne và Rose?" Eleanor hỏi. "Cháu nghi ngờ họ sẽ tiếp tục làm tổn thương nhau", tôi nói nhanh. "Không, nếu họ biết điều này có thể tiếp tục đến vô tận."

"Không, ý cháu là họ sẽ đến văn phòng của bác", Eleanor nói. "Họ sẽ muốn biết cha cháu đang ở đâu."

"Hãy để bác xử lý điều đó", tôi nói. "Bác khá giỏi trong việc nói với mọi người những gì họ muốn nghe, miễn là biết động cơ của họ. Và nhờ có cháu, giờ bác sẽ làm được."

Cả hai gật đầu.

"Phil, tôi chỉ còn một câu hỏi nữa", tôi nói. "Tại sao anh lại đến với tôi vậy?"

"Để trị liệu?"

"Vâng."

Anh ta nhìn xuống, xấu hổ." Anne đề nghị, vì tôi cảm thấy muốn tự tử sau khi Eleanor rời đi", anh ta nói. "Tôi nghĩ rằng đó là vì Anne quan tâm đến tôi, nhưng rõ ràng cô ấy chỉ muốn đảm bảo khoản đầu tư thứ hai của mình không chết."

Eleanor quay sang tôi. "Họ có thể nghĩ rằng họ cũng có thể lừa bác bằng ảo giác kỹ thuật số. Bằng cách đó, bác xác nhận câu chuyện của họ, và cha sẽ không còn nghi ngờ gì nữa."

Tôi cắn mạnh vào môi.

Tôi ghét những người này. Đột nhiên có một sự động đậy từ phía sau bàn.

"Trời ơi, Noah." Tôi vội vã đi về phía cậu ta.

"C- Chuyện gì đã xảy ra vậy?" cậu ta hỏi trong bàng hoàng.

"Không có gì", tôi nói nhanh. "Cậu vừa bất tỉnh."

Noah nhíu mày và suy nghĩ một giây. "Ông đã đánh tôi."

Tôi giận dữ.

"Đúng vậy," tôi cứng rắn nói. Chúng tôi đã xác định cậu không còn là mối đe doạ nữa rồi."

Cậu ta khoanh tay và nhìn tôi trừng trừng.

"Ừm- xin lỗi vì làm gián đoạn", Phil nói. "Nhưng tôi nghĩ Eleanor và tôi sẽ rời đi trước khi trời muộn thêm. Những nơi có thể trú ẩn thường nhanh bị mất chỗ."

"Ồ không," tôi nói. "Xin vui lòng, ở lại với tôi một lúc. Tôi đã chuẩn bị phòng khách. Và tất cả sẽ an toàn hơn rất nhiều ở đây. Tôi có một hệ thống an ninh tại gia khá công phu."

Đó là những gì xảy ra khi ta phải làm việc với những kẻ rình rập và những kẻ rối loạn nhân cách đen tối hơn.

"Tôi không biết..." Phil nói. "Tôi không muốn bắt ông phải cáng đáng."

"Anh không bắt tôi gì cả", tôi nói. "Tôi rất thích có bạn. Anh có thể ngủ cả ngày, và sau đó tôi sẽ nấu một bữa ăn lớn vào tối nay. Tôi sẽ làm những món củ cải ngon nhất anh từng ăn."

"Củ cải?" Eleanor nhướn mày. "Blegh."

"Tin bác đi." Tôi cười.

Phil và Eleanor nhìn nhau và thực hiện một số giao tiếp cha-con bằng mắt. Rồi Phil gật đầu. "Chúng tôi rất muốn. Cảm ơn ông."

Noah hắng giọng. Cánh tay cậu ta vẫn khoanh lại.

"Ồ, phải", tôi nói. "Noah, tôi xin lỗi vì đã đấm cậu."

Cậu ta tiếp tục lườm tôi.

"... Và tôi xin lỗi vì đã gọi cậu là đồ ngốc."

Anh không buông tha.

Tôi thở dài và đảo mắt. "Noah, cậu có muốn ăn tối cùng chúng tôi không?"

Cuối cùng, anh phá lên cười toe toét. "Tuyệt vời."

"Đợi một chút..." Tôi nói. "Tại sao các cuộc gọi của cậu không kết nối được tới Eleanor?"

"Tôi không biết!" cậu ta nói. "Tôi đã gọi giống như ông đã dạy tôi ở buổi định hướng. Ấn +66 lúc đầu."

Tôi thở dài lớn tiếng và ấn những ngón tay vào mắt mình. "Năm năm."

"Hả?"

"Đó là +55, không phải 66." Tôi thở ra một hơi thật sâu. "Lạy Chúa."

Cuối cùng thì Noah không phải là thành viên giáo phái. Chỉ là một trợ lý ngốc nghếch đã quan tâm không đúng mực đến bệnh nhân của tôi.

Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng tôi sẽ thích Noah bị giáo phái đó tẩy não hơn.
***
Mọi người luôn cho rằng nhà tôi lạnh và tối, nhưng thực sự khá ấm cúng - đặc biệt là vào dịp Giáng sinh. Tôi yêu ánh đèn, đồ trang trí,... tất cả chúng. Đó là một sự tương phản tuyệt đẹp từ những ngày ảm đạm của mình. Chúng tôi ngồi quanh bàn khi bài Joy to the World vang lên. Bên cạnh chúng tôi, cái cây lấp lánh với hàng trăm đồ trang trí màu vàng đồng và đèn màu.

Thế giới khoái lạc! Thế giới khoái lạc! Chúa đến với ta!~

Tôi nhắm mắt lại và mỉm cười. Thức ăn ngon, âm nhạc hay, và những người bạn tốt. Nếu có bất kỳ mục đích nào cho cuộc sống, thì hẳn là đây.

"Ông biết đấy", Noah nói bằng cái miệng đầy thức ăn. "Tôi có cảm giác đó là một giáo phái."

So với cách ăn của Noah, bạn sẽ không bao giờ đoán Phil và Eleanor là những người sống trên đường phố. Cậu ta đã ăn đến đĩa thứ 3 rồi.

Và thiên đường và thiên nhiên ca hát!~

"Cậu nghĩ đó là một con quỷ", tôi trêu chọc.

"Vâng, nhưng đó là phỏng đoán thứ ba của tôi," cậu ta nói. "Trước đó, đó là mafia và giáo phái."

"Sao cũng được", tôi càu nhàu. "Eleanor, con cất điện thoại trong lúc ăn tối nào", Phil nhắc.

Tôi nhìn qua và thấy cô bé đang gõ.

"Đợi đã, kiểm tra cái này đi!" cô bé nói. "Họ đăng trên diễn đàn một lần nữa."

Niềm vui với thế giới, vị cứu tinh ngự trị!~

Tôi nghiêng người về phía trước, tò mò muốn nghe thêm. "Anne và Rose?"

"Vâng", cô bé nói. "Họ đăng bài về việc cha đã vô tình phạm tội và làm thế nào mà ông không thể thực hiện các nghi lễ của mình. Họ hỏi liệu họ có nên đóng kịch tiếp và tiếp tục làm tổn thương nhau cho đến khi ông được thả ra."

"Có ai trả lời không?" Phil hỏi.

"Một nhóm người!", cô bé nói.

"Họ thật điên rồ, bình luận đầu nói rằng thà bị đâm một vài lần bây giờ, còn hơn là bắt đầu lại với một khoản đầu tư mới, bởi vì dù sao đi nữa các khoản đầu tư mới sẽ làm xáo trộn nghi thức một vài lần. Bởi khoản đầu tư có thể sẽ yêu cầu được nhìn thấy những vết thương mới khi anh ta được thả ra. Và sau đó anh chàng này viết: 'Nghe vẻ như anh ta vẫn yêu cô. Tôi sẽ tiếp tục nếu có thể. Hãy lưu lại đoạn phim để cho anh ta thấy khi anh ta được thả ra.' Anh ta sẽ cảm thấy tội lỗi đến mức anh ấy sẽ không bao giờ rời xa cô nữa."

"Lũ điên." Phil lắc đầu. "Eleanor, cất điện thoại đi con. Bác sĩ Harper đã chuẩn bị bữa tối tuyệt vời này cho chúng ta."

Hãy để tiếng nói thiên thần vang lên!~

"Thật điên rồ", cô bé nói, cắn vào một miếng bít tết. "Mọi người bảo họ hãy tiếp tục. Cháu thực sự nghĩ rằng họ sẽ tiếp tục đâm nhau mãi."

"Đó là ý tưởng của ta mà", tôi khẽ lẩm bẩm khi múc một ít khoai tây lên đĩa. Vâng, tôi là người viết những bình luận đó. Và một vài cái khác nữa.

Như tôi đã nói trước đây, trả thù là hèn hạ. Nhưng đôi khi công lý cần một cú huých đúng hướng.

Ngài cai trị thế giới bằng sự thật và ân huệ!~

"Noah, cho tôi ít củ cải được không?"
____________________
Bệnh nhân số #116 – Hồ sơ 3/3.
____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro