Chương 2: Đừng sợ! tôi đưa cô đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đây là mèo của ai?" Thẩm Ám nhìn cô rồi hỏi.

Bạch Lê xoắn ngón tay, cúi đầu, một hồi lâu cũng không nói nên lời.

Sự nhẫn nại của Thẩm Ám đã cạn kiệt, đang muốn mở miệng thì nghe thấy cô căng thẳng đến mức lắp bắp: "Nó bị... chủ của nó đánh."

Giọng nói của cô vừa nhỏ vừa nhẹ, âm thanh có hơi run rẩy.

Đàm Viên Viên trừng lớn hai mắt: "Cái này phải gọi điện cho trung tâm bảo trợ động vật, báo với họ có người ngược đãi động vật! Cô hãy nói cho tôi biết chủ nhân của chú mèo này là ai?!"

Cô gái lại im lặng.

Thẩm Ám đột nhiên đưa tay đẩy cô sang một bên, thân thể cô lập tức cứng đờ, sau đó nghe thấy người đàn ông nói: "Đàm Viên Viên, dẫn cô ấy đến phòng làm việc của tôi."

Thậm chí cô còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy ngoài cổng có người đang lao đến đây, đó là chủ nhân của chú mèo.

Tim cô giật thót, Đàm Viên Viên đã kéo cô đi về phía phòng làm việc, vừa đi vừa nói: "Không sao đâu, anh Ám sẽ lo liệu mọi việc, cô đừng sợ."

"Cô đứng lại! Cô đem mèo của tôi giấu đi đâu rồi?!" Chủ nhân của chú mèo là một gã béo khoảng chừng bốn mươi tuổi, ông ta vác cái bụng phệ, thở hồng hộc chỉ theo bóng lưng của Bạch Lê rồi hét lên, "Mèo của tôi đâu?!"

Bạch Lê bị dọa đến mức đứng yên một chỗ, không dám cử động.

"Chú mèo đang ở bên trong làm kiểm tra." Thẩm Ám mở miệng, giọng nói nhàn nhạt, "Anh là chủ nhân của chú mèo này đúng không? Đi đăng ký đi."

"Đúng, sáng hôm nay mèo của tôi bị tai nạn xe, tôi đang muốn mang nó sang đây kiểm tra xem thế nào, ai ngờ cái người bệnh thần kinh này đột nhiên xuất hiện cướp mèo của tôi đi." Gã béo nói xong liền thở hồng hộc, cầm bút lên bắt đầu đăng ký.
Thẩm Ám bình tĩnh nhìn gã ta một lát, sau đó xoay người đi vào phòng làm việc. Anh đưa tay ra hiệu cho Đàm Viên Viên, kêu cô ấy ra ngoài, còn mình thì đi gọi một cuộc điện thoại.

Bạch Lê ngồi trên ghế, thấy anh đi vào có hơi căng thẳng đứng lên, đi qua một góc, đứng cách anh một khoảng xa. Cô vẫn luôn cúi đầu, hai bàn tay căng thẳng đan chặt vào nhau.

Thẩm Ám gọi điện thoại xong rồi nhìn cô một cái: "Đã lo sợ như vậy sao còn đi lo chuyện bao đồng?"

Cả người cô run lên, đầu càng cúi thấp hơn.

Thẩm Ám đợi một lúc cũng không thấy cô trả lời, anh cầm điện thoại trên bàn lên, trước lúc rời khỏi phòng làm việc còn giảm nhiệt độ của điều hoà xuống hai độ.

Gã béo kia đợi hết nửa tiếng đồng hồ, lúc này mới nhìn thấy Thẩm Ám cầm một bản báo cáo CT đi ra. Sau lưng anh là Miêu Triển Bằng đang cầm một cái túi khử trùng xuyên thấu, chú mèo Ragdoll đang nằm trong đó.
"Anh Lý, bản báo cáo này cần giao nộp cho trung tâm bảo trợ động vật, bởi vì vết thương trên người chú mèo này không phải do tai nạn xe tạo thành, mà là bị người ta đánh. Còn việc kẻ nào gây ra không nằm trong phạm vi điều tra của chúng tôi, anh phải đi trao đổi với người bên trung tâm bảo trợ động vật. Ngoài ra, chi phí bên này mời anh thanh toán giúp."

Thẩm Ám nói xong, gã béo kia tức giận bừng bừng, gã ta muốn tiến lên cướp lấy bản báo cáo trong tay Thẩm Ám. Nhưng nhìn thấy Thẩm Ám xắn một bên tay áo lên, để lộ hình xăm.

Gã béo kia chùn chân, choáng váng nhìn mặt Thẩm Ám thì bắt gặp khuôn mặt không chút biểu cảm của người đàn ông đang liếc nhìn gã ta: "Tiền mặt hay thanh toán qua WeChat?"

"Doạ ai vậy? Xăm người thì có gì ghê gớm?" Gã béo cười lạnh một tiếng, xoay người muốn bỏ chạy. Nhưng đã bị Thẩm Ám trói gô lại đè lên quầy lễ tân, khuôn mặt của gã béo đối diện với mã thanh toán qua WeChat.
Thẩm Ám lại áp khuôn mặt của gã ta về phía trước, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì ngoài sự lạnh lẽo: "Tiền mặt hay WeChat?"

Gã béo dùng sức giãy dụa cũng không thể nào thoát ra, khuôn mặt ngạt thở biến sắc như màu gan heo.

Thẩm Ám thả một tay của gã ra, đợi gã thanh toán xong mới thả người. Cùng lúc đó, nhân viên của trung tâm bảo trợ động vật cũng đã đến đây, gã béo chạy không kịp, bị người ta "mời" ngồi lên xe bên ngoài.

"Anh Ám, vừa nãy anh ngầu lòi quá đi mất!" Gã béo và xe của trung tâm bảo trợ động vật vừa mới rời đi, Đàm Viên Viên liền lộ ra ánh mắt sùng bái nhìn về phía anh, "Ngầu đến mức suýt chút nữa làm em chảy máu mũi luôn."

Thẩm Ám nhàn nhạt kéo khóe môi, xoay người đi về phía phòng làm việc.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Bạch Lê hình như hơi bị giật mình. Cô gần như hoảng hốt đứng bật dậy khỏi ghế, cúi đầu xuống, vành mũ rộng thùng thình bao kín đầu cô, chỉ để lộ đôi bàn tay ra bên ngoài.
Trắng nõn xinh xắn.

Ngón tay dính máu đã được cô dùng khăn ướt lau đi, chiếc khăn ướt đã dùng cho đến giờ cũng không dám tùy tiện vứt vào sọt rác trong văn phòng, mà chỉ dám nắm chặt trong tay.

"Người đi rồi." Thẩm Ám bước tới ngồi xuống ghế làm việc, cách một cái bàn làm việc nhìn Bạch Lê, "Cô có thể đi rồi."

Trước đó cô có nghe thấy anh gọi điện thoại, kêu người bên trung tâm bảo trợ động vật đến đây đón chú mèo đi.

"... Cảm ơn." Lúc nói chuyện cô vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ là trước khi rời đi, cô cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ám một chút.

Cô không ngờ rằng, người đàn ông ấy cũng đang nhìn cô.

Cho dù cách một cái kính râm, cô cũng biết anh không thể nào nhìn thấy mặt cô, nhưng cô vẫn giống như bị ai hù dọa, bối rối mở cửa chạy đi.

Thẩm Ám: "..."

Hai ngày mưa liên tiếp.

Thẩm Ám không đi đâu cả, ngây người ở phòng khám hai ngày.

Cô gái bên câu lạc bộ kia dẫn bạn đến đây khám bệnh cho mèo, là một chú mèo Anh lông ngắn, thuần xám vô cùng xinh đẹp. Đàm Viên Viên yêu thích đến mức một lúc sau cũng không nỡ rời tay.

Cho đến khi nghe thấy cô gái đó hẹn Thẩm Ám đi ăn chung, cô ấy mới nhận ra đối phương là tình địch. Cô ấy lập tức thả mèo ra, vừa chuyên nghiệp lại nghiêm túc ngồi xuống quầy lễ tân, vểnh tai nghe ngóng cô gái đó nói chuyện với Thẩm Ám.

"Anh đã giúp bọn em việc lớn như vậy, cho bọn em cơ hội được mời anh ăn cơm nhé?" Cô gái đó cười nói.

Thẩm Ám không ngẩng đầu lên, tiếp tục kiểm tra lịch hẹn trước: "Không có thời gian."

"Thời gian là mình chủ động dành ra mà." Bạn của cô gái kia phá lên cười, "Nếu như anh muốn thì luôn có thời gian rãnh, đúng không?"

"Xin lỗi, không dành ra được." Tuy ngoài miệng Thẩm Ám nói xin lỗi, nhưng trên mặt anh không có một chút thành ý xin lỗi nào.

Bầu không khí trong phút chốc trở nên ngưng trệ, Đàm Viên Viên hận không thể vỗ tay khen hay. Nhưng cô ấy chỉ mỉm cười rồi nói với hai bà cô, "Hoan nghênh lần sau lại tới."

Sau khi tiễn hai cô gái xấu hổ kia đi, Đàm Viên Viên than thở: "Anh Ám, mấy cô gái thích anh đều đuổi đến phòng khám rồi, nếu bây giờ anh không lo tìm bạn gái nữa, em sợ sau này ngày nào họ cũng tìm tới đây đấy."

"Tìm ai? Em không định tự đề cử bản thân đấy chứ?" Miêu Triển Bằng tiếp lời.

Mặc dù Đàm Viên Viên thật sự có ý này, nhưng bị Miêu Triển Bằng vạch trần như vậy cô ấy vẫn đỏ mặt: "Anh nói gì vậy, em chỉ là quan tâm đến anh Ám thôi."

"Oh." Miêu Triển Bằng nhún vai, rõ ràng không tin.
Đàm Viên Viên xấu hổ tức giận lườm cậu ấy một cái, sau đó nhìn Thẩm Ám hỏi, "Anh Ám, rốt cuộc anh thích kiểu con gái như thế nào vậy?"

Thẩm Ám đặt lịch hẹn lên bàn, giọng nói lạnh nhạt: "Không biết."

"Không biết? Anh Ám, chẳng lẽ anh chưa từng hẹn hò với ai sao?" Đàm Viên Viên kinh ngạc nói.

Thẩm Ám không phản ứng lại với cô ấy, xoay người đi về phòng làm việc.

Đàm Viên Viên tranh thủ thời gian chạy đến bên cạnh Miêu Triển Bằng hỏi: "Anh Ám chưa từng có bạn gái sao? Không thể nào, anh ấy sắp ba mươi rồi, như thế nào lại chưa từng có bạn gái chứ?!"

"Anh cũng mới biết đây thôi." Miêu Triển Bằng gãi gáy, "Anh còn nghĩ rằng anh ấy là kiểu người mỗi ngày phải thay một cô, ai mà biết..."

Đừng nói mỗi ngày thay một cô, đã qua nhiều năm như vậy, cô gái có thể ở bên cạnh Thẩm Ám còn chưa thấy đâu.
"Anh Ám chắc không phải là..." Đàm Viên Viên che miệng, trong mắt hiện lên sự khủng hoảng và bất lực, cô ấy nghẹn ngào nói vào lòng bàn tay, "Chẳng lẽ anh Ám thích đàn ông?!"

Miêu Triển Bằng: "..."

Thẩm Ám quay về phòng làm việc, lúc đang muốn nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Thẩm Quảng Đức.

"Bọn họ đi tìm con rồi... Thẩm Ám, con có tiền thì đưa cho bọn họ đi, bố xin con... Bố..."

Thẩm Ám không đợi ông ta nói xong đã tắt ngang, anh cởi chiếc áo blouse ra, móc thuốc lá và bật lửa đi ra ngoài, đứng trước cổng phòng khám hút thuốc.

Trời đã tạnh mưa từ lâu, trong không khí thoang thoảng mùi đất ngai ngái ẩm ướt, cùng làn gió nhẹ nhàng thoảng qua khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông.

Một chiếc xe Minibus nhanh chóng dừng trước cổng phòng khám, bảy tám người bước xuống xe, trong tay của gã nọ còn xách theo một người đàn ông đang co quắp. Người đàn ông có mái tóc hoa râm, tuổi khoảng chừng trên năm mươi, một bên chân bị què, bị người ta vứt xuống đất mới ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Thẩm Ám đang ở cách đó không xa, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, "Thẩm Ám..."
Những gã bên cạnh đi về phía Thẩm Ám, từ phía xa hét lên: "Lần này Thẩm Quảng Đức thua năm mươi vạn. Tiền thua lần trước bọn tao nể mặt mày nên mới cho qua không tìm mày đòi, nhưng lần này đã không còn là con số nhỏ nữa."

Thẩm Ám dập tắt điếu thuốc, mặt lạnh như tiền đi đến trước mặt Thẩm Quảng Đức, dùng một tay nhấc người lên.

Hai tay của Thẩm Quảng Đức bám víu vào tay Thẩm Ám, "Thẩm Ám! Con nghe bố nói, chỉ lần này thôi, lần sau bố không dám cược nữa đâu, bố thật sự..."

Ông ta chưa nói xong đã bị Thẩm Ám kéo đến tận con hẻm bên cạnh phòng khám rồi vứt ở đó. Thẩm Ám quay lại phòng khám tìm cây gậy đánh golf, nhắm vào một bên chân còn lành lặn của ông ta, hung dữ quất vào.

Thẩm Quảng Đức nhất thời gào khóc.

Cả đoàn người đến đòi nợ chứng kiến cảnh tượng này, bị Thẩm Ám dọa sợ không ít. Toàn bộ mấy gã kia đều chạy qua can ngăn, "Này này này, đừng đánh nữa, cẩn thận đánh chết người..."
Mấy gã này từng đánh nhau với Thẩm Ám, mặc dù đó là chuyện của mười mấy năm trước rồi, nhưng giờ phút này ngẫm lại còn có chút lạnh sống lưng. Lúc đánh nhau, Thẩm Ám luôn liều mạng, những người đánh nhau với anh, mười người thì hết tám chín người nằm viện, cái chân què của Thẩm Quảng Đức cũng là do anh đánh gãy.

Cuối cùng Thẩm Ám cũng dừng tay, gậy đánh golf dính máu không ngừng nhỏ giọt. Anh cầm gậy đánh golf lau lên quần của Thẩm Quảng Đức, lúc này mới nhìn đám người đòi nợ, nói: "Không phải ông ta còn hai quả thận sao? Cắt một quả là được rồi. À còn nữa, rút máu ra bán cũng được chút tiền đó, cần chữ ký thì đến tìm tôi."

Đám người vây quanh: "..."

Thẩm Quảng Đức gào khóc lớn hơn, "Thẩm Ám! Mày không thể đối xử với tao như vậy!"

"Như thế nào?" Thẩm Ám nhếch môi, nở một nụ cười rét lạnh, trên khuôn mặt anh một chút biểu cảm cũng không có, duy chỉ có giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, "Không đánh chết ông đã là tốt rồi."

Anh nắm cây gậy đánh golf, nhắm vào đầu của Thẩm Quảng Đức, muốn quất xuống một gậy, đám người đòi nợ bị dọa đến mức cuống cuồng cướp lấy cây gậy trong tay anh: "Thẩm Ám! Tỉnh táo đi!"

Một đám người xô đẩy giãy giụa ở giữa, cây gậy đánh golf bị ai đó quăng ra ngoài, kèm theo đó là tiếng kêu the thé đau đớn vang lên, hình như đã quăng trúng ai đó.

Lúc Thẩm Ám quay đầu chỉ nhìn thấy một cô gái mặc đồ màu đen đang ôm đầu ngồi sụp xuống đất.

"Có bị thương không?"

Thẩm Ám đi đến trước mặt Bạch Lê, muốn xem thử phần đầu của cô, nhưng do cô dùng mũ áo trùm đầu, trên mặt vừa đeo khẩu trang vừa đeo kính râm, hoàn toàn không biết nên bắt đầu xem xét vết thương từ đâu.

Đám người đòi nợ bỏ đi, kéo theo Thẩm Quảng Đức đau đớn đến mức ngất đi. Trước khi cửa xe đóng lại, Thẩm Ám cũng không nhìn qua Thẩm Quảng Đức dù chỉ một chút.
Bạch Lê trì hoãn một lúc, sau đó mới phát ra âm thanh, "... Không sao."

"Để tôi xem thử." Tông giọng của anh nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại không cho phép từ chối.

Bạch Lê ôm đầu đứng bật dậy, căng thẳng nói: "Tôi... không sao, tôi... đi đây."

Thẩm Ám bắt lấy cổ tay cô: "Cho tôi xem thử một chút."

Cả cánh tay của cô đều cứng đờ lại.

Thẩm Ám đã tháo được mũ và kính râm của cô xuống, một đôi mắt nai con kinh sợ hiện ra trước mắt anh. Đôi mắt đó sạch sẽ và trong sáng, hốc mắt có chút đỏ, đôi mi dài hẹp còn vương chút hơi nước.

Thẩm Ám giật mình, anh tưởng rằng cô gái này luôn che giấu khuôn mặt của mình là vì trên mặt có khuyết điểm. Hoàn toàn không nghĩ đến, dưới lớp kính râm là một đôi mắt xinh đẹp đến nhường này.

Bạch Lê hoảng hốt kéo mũ lên, nhấc chân muốn chạy đi: "Tôi, tôi, tôi không sao."
"Bắt đầu sưng lên rồi." Thẩm Ám giữ lấy gáy của cô, khiến cho phải cô ngửa mặt lên, lúc này anh mới đưa tay gạt tóc trên trán của cô ra, cẩn thận xem xét cái trán đã sưng đỏ của cô.

Bạch Lê ngay cả hô hấp cũng đình trệ, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, đôi mắt căng thẳng dò xem bốn phía, nhưng lại không biết nên nhìn chỗ nào. Lúc ánh mắt hướng lên trên, cô chợt nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông gần trong gang tấc, yết hầu đang nhấp nhô lên xuống.

Cô bất lực chớp chớp mắt, cả khuôn mặt bị thiêu đốt đến nóng hổi.

"Bị choáng hả? Có triệu chứng khó chịu nào nữa không?" Thẩm Ám nhìn vào mắt cô, hỏi.

Cơ thể của cô run lên, mắt rũ xuống, căng thẳng đến mức trong giọng nói cũng mang theo sự run rẩy: "Không, không choáng, không có, tôi không sao."

"Cô đợi tôi một chút." Thẩm Ám xoay người đi về phía phòng khám, đi chưa được mấy bước, đột nhiên anh quay đầu lại nhìn Bạch Lê rồi nói một câu, "Không được đi lung tung, ở trước cổng đợi tôi."

Bạch Lê bỏ chạy, cô căng thẳng cực kỳ, đây là lần đầu tiên cô gần gũi với một người con trai như thế. Còn bị giữ mặt ngắm nghía lâu như vậy, cô sắp bị thiêu đến bốc cháy rồi.

Chỉ là chưa chạy được bao xa thì đã bị Thẩm Ám đuổi kịp.

Anh khóa chặt tay của cô, nhíu mày hỏi: "Chạy cái gì?"

Cánh tay của cô lại cứng ngắc.

Thẩm Ám kéo tay cô đi đến ngã tư, vẫy một chiếc xe taxi.

"Đi... Đi đâu vậy?" Bạch Lê bất an hỏi.

"Đến bệnh viện thành phố, mang cô đi chụp CT não bộ, chắc chắn không có chuyện gì rồi sẽ để cô về nhà." Thẩm Ám mở cửa xe, ra hiệu cho cô ngồi vào.

"Đợi... Tôi..." Bạch Lê hoảng loạn mở miệng, "Không cần, tôi không sao."

Thẩm Ám nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Có chuyện gì hay không thì phải xem bác sĩ nói thế nào đã. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì lúc đó cũng đã muộn rồi. Bị một cây gậy đánh golf đập vào người rồi chết không phải là không có."
Bạch Lê nghe mà ngơ cả người, muốn phản bác lại nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ biết cúi đầu xuống, lí nhí nói: "... Thì chỉ là... sưng một chút thôi mà..."

Cô nói quá nhỏ, Thẩm Ám không thể nghe rõ, anh hơi cúi lưng xuống, khuôn mặt kia cách cô rất gần: "Cô nói gì vậy?"

Bạch Lê lắc đầu, bắt đầu lắp bắp như đầu lưỡi bị thắt lại: "Không có, không có gì."

"Có đem chứng minh nhân dân theo không?" Thẩm Ám hỏi.

Bạch Lê nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Ngồi vào đi." Thẩm Ám đè vai của cô, đẩy cô ngồi vào ghế sau, lúc này mới đóng cửa lại, mở cửa xe bên cạnh bác tài ngồi vào.

"Đến bệnh viện thành phố." Anh nói với tài xế.

Sau khi xe khởi động, Thẩm Ám lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Miêu Triển Bằng:【Khoảng tối tôi mới về đến nơi, cậu gọi điện thoại thông báo cho những người đặt lịch trước giúp tôi.】
Anh cất điện thoại vào, cách tấm kính chiếu hậu nhìn hàng ghế sau.

Bạch Lê cúi đầu, suốt quãng đường đều nhìn xuống hai bàn tay đang xoắn vào nhau của mình. Mũ áo rất rộng, vành mũ cũng rất lớn, bao trọn lấy phần đầu của cô. Kính râm và khẩu trang càng giấu kín khuôn mặt cô.

"Cô gái, cô không nóng hả?" Tài xế bắt chuyện, "Tôi mở điều hoà rồi mà còn thấy nóng đây, thế mà cô mặc đồ dày như vậy, còn đội mũ nữa chứ."

Bạch Lê xoắn ngón tay, không nói lời nào.

Thẩm Ám nghiêng đầu đổi chủ đề: "Bác tài, trời nóng như vậy, bình thường các anh sẽ đậu ở đâu để đợi khách?"

"Aizz, ngày hôm nay nóng quá, đương nhiên bọn tôi cũng sẽ tìm chỗ mát mẻ..." Tài xế bắt đầu nói như cái máy hát, cho đến lúc Thẩm Ám xuống xe, tài xế vẫn đang líu lo không ngừng giảng giải về lịch sử phấn đấu của mình.
Thẩm Ám thanh toán xong, mở cửa xe phía sau ra, đợi Bạch Lê xuống xe, lúc này mới đi vào đại sảnh bệnh viện.

Bạch Lê đứng phía sau không đi.

"Làm sao vậy?" Anh đi được mấy bước, phát hiện cô không đi cùng, thế là quay đầu nhìn cô.

"Tôi... Tôi thật sự... Không sao." Giọng nói của cô vừa khẩn trương vừa bất an, rõ ràng đã đeo kính râm rồi vẫn không dám nhìn anh. Chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, hai tay không ngừng bấu vào nhau.

Thẩm Ám chăm chú nhìn cô trong chốc lát, đi đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi, "Sợ bệnh viện sao?"

Một chữ thôi Bạch Lê cũng nói không nên lời.

Đúng, rất sợ.

Cho nên không dám đi vào.

Cô xoay người muốn đi, cổ tay bị người đàn ông giữ lại.

Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn, cách một lớp kính râm chỉ nhìn thấy đường quai hàm góc cạnh của người đàn ông và yết hầu chuyển động lên xuống. Cô như có cảm giác âm thanh từ trong cổ họng anh tràn ra, rơi vào trong không khí, đánh vào sống lưng khiến cô tê rần không rõ lý do.
"Đừng sợ, tôi đưa cô đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro