Chương 8: Muốn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Lê trùm mũ lên, cả người hơi co lại, mặt đối diện với cửa kim loại của thang máy.

Thẩm Ám ở trên đỉnh đầu thì thầm gọi tên cô: "Bạch Lê?"

Cô không nói chuyện.

Trái tim lại đập nhanh như muốn nổ tung.

Thang máy tới nơi, cô vội vàng cúi đầu đi ra, Thẩm Ám nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi về phía xe mô tô: "Tôi đưa em về."

"Không, không cần, tự tôi..." Giọng của cô rất run.

Thẩm Ám dừng chân: "Bạch Lê, tôi hỏi em."

"Cái, cái gì?" Tim cô đập liên hồi.

"Tôi muốn hôn em." Bàn tay to của anh vỗ nhẹ vào vành nón của cô, đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn cô: "Có thể chứ?"

Anh hình như đang lặp lại câu nói lúc ở trên đài ngắm cảnh.

Nhưng vào trong tai Bạch Lê thì giống như là đang chuẩn bị cho hành động hôn cô ngay sau đó của anh.

Trái tim cô không nhịn được mà run lên, cả người giống như đang đi trên một cục bông, cảm giác không trọng lực làm toàn bộ đại não của cô thiếu oxi, hít thở không thông. Cô biết mình đang trong trạng thái vô vùng khẩn trương, nhưng cô không thể khống chế được cơ thể của mình.

Run rẩy cực độ.

Cô lắc đầu, mũi chân lùi về phía sau.

Cổ tay bị nắm lấy, Thẩm Ám giúp cô đội mũ, giọng nói rất nhẹ: "Đừng sợ, tôi đưa em về trước."

Toàn bộ cánh tay đều trở nên tê mỏi, cô cúi đầu, bàn tay của người đàn ông lớn hơn nhiều so với cô, khớp xương thon dài, chặt chẽ nắm lấy tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, cũng không biết vì lý do gì lại làm cô cảm thấy có cảm giác rất an toàn.

Cô cắn môi không nói chuyện, cơ thể đang phát run từ từ yên tĩnh lại.

Lúc Thẩm Ám cưỡi mô tô trở lại khu chung cư Đông Tân thì đã là 9 giờ tối, anh cởi mũ bảo hiểm ra, tiễn Bạch Lê lên đến tận cửa nhà.

Sau khi nhìn cô vào nhà, anh chống tay lên khung cửa, nhìn cô rồi hỏi: "Hôm nay tôi rất vui, còn em thì sao?"

Bạch Lê cúi đầu, qua thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

Khóe môi của Thẩm Ám nhẹ cong lên, anh khẽ gọi: "Bạch Lê"
Bạch Lê không dám nhìn anh.

Anh duỗi tay cởi khẩu trang của cô xuống, dưới ánh mắt hoảng loạn của cô, anh ôm lấy cái ót của cô, kéo cả người cô vào trong lòng mình.

"Tôi vẫn luôn muốn ôm em." Anh đặt cằm trên vai cô, lúc nói chuyện thì hơi nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phả vào cổ Bạch Lê, nóng đến mức khiến cô rùng mình.

"Bác sĩ... Thẩm." Cô khẩn trương đến mức cả người đều run rẩy.

Thẩm Ám vỗ nhẹ vào lưng cô: "Đừng sợ."

Cô gái nhỏ này quá gầy yếu, ôm vào trong ngực lại càng cảm thấy cô nhỏ nhỏ xinh xinh.

"Lại một lần nữa được không?" Anh hỏi.

Bạch Lê vẫn đang trong trạng thái vô cùng khẩn trương, toàn bộ đầu óc đều đang trống rỗng: "Cái, cái gì?"

Thẩm Ám hơi buông lỏng tay cô ra, tay trái nâng cằm cô lên, dứt khoát cúi đầu hôn lấy môi cô, một cái tay khác hơi dùng sức một chút, ôm chặt cô vào trong lòng.
Không giống với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ở trên đài ngắm cảnh, môi anh nghiền áp môi cô, đầu lưỡi thô dày cạy hai hàm răng của cô ra rồi đi vào, ngậm lấy môi lưỡi của cô, mạnh mẽ mút vào.

Tiếng hôn vang lên rõ ràng trên toàn bộ hàng hiên.

"Hừ... ưʍ.." Trong cổ họng Bạch Lê phát ra tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt, sống lưng của cô run lập cập, đôi tay vô lực để trên ngực của Thẩm Ám, cả người run lẩy bẩy.

Hơi thở của Thẩm Ám rất thô nặng, anh ôm con gái nhà người ta chặt hơn một chút, một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng của cô để trấn an.

Rõ ràng anh chỉ muốn hôn nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại có chút mất khống chế.

Trong miệng Bạch Lê phát ra tiếng nức nở, nước mắt rơi xuống.

Thẩm Ám biết bản thân quá nóng nảy, thở hổn hển mà buông cô ra. Anh giơ tay lên, dùng lòng bàn tay lau nước mắt giúp cô, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói nức nở của cô gọi: "Mẹ... cứu mạng...."
Thẩm Ám: "...."

*

Bạch Lê bị dọa sợ, trong miệng kêu lung tung loạn hết cả lên, cả người run như cầy sấy.

Thẩm Ám một lần nữa kéo cô ôm vào lòng, bàn tay to vỗ nhẹ lên lưng cô để trấn an, giọng nói nhẹ nhàng hòa hoãn: "Bạch Lê, hít sâu, đừng khóc, chậm rãi hô hấp nào, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra...."

Bạch Lê vô thức làm theo lời anh nói, từ từ hít vào, thở ra.

Cô khụt khịt vài cái, cuối cùng cũng ngừng khóc.

Thẩm Ám giơ tay xoa đầu cô.

Bạch Lê khẽ run lên.

"Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em." Tay trái vuốt ve đỉnh đầu cô, tay phải vỗ về lưng của cô, "Ngày mai anh phải đến thành phố, buổi tối chưa chắc đã về được."

"Nhắn tin cho anh nhé? Được không?" Anh hỏi.

Bạch Lê giữ im lặng.

"Ghét anh rồi sao?" Anh cúi đầu nhìn cô.

Bạch Lê ra sức cúi đầu xuống, hai tay che mặt lại.
Ngón tay của Thẩm Ám xuyên qua mái tóc cô, nhìn thấy vành tai nhỏ nhắn xinh xắn kia, nhịn không được lại cúi đầu xuống hôn nhẹ lên nó.

Bạch Lê vô thức rùng mình, cô run rẩy đẩy anh ra, hoảng loạn chạy vào nhà, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Thẩm Ám: "..."

Anh đứng ở cửa một hồi, xác định cô đã khóa trái cửa rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa: "Anh đi nhé."

Bạch Lê chờ anh đi rồi mới mềm oặt ngã xuống đất. Cô cố gắng bò lên chiếc sô pha nhỏ của mình, ôm một con thú bông hình nai nhỏ, chôn mặt vào đó.

Di động rung lên vài tiếng, Đới Mi nhắn tin tới, cô ấy biết Bạch Lê sợ hãi khi nhận được cuộc gọi cho nên hầu như đều nhắn tin tới.

Bạch Lê mở di động ra liếc nhìn.

Đới Mi hỏi cô đã về nhà chưa, cô nhắn lại: 【 Về đến nhà rồi. 】

Đới Mi hỏi cô đi đâu mà về nhà muộn như vậy.
Bạch Lê nghĩ đến Thẩm Ám, lại nghĩ tới những chuyện phát sinh ở trước cửa, sắc mặt cô đột nhiên đỏ lên, ngón tay gõ gõ đánh đánh, một hồi lâu mới nhắn lại một câu: 【 Ra ngoài đi dạo. 】

"Đã ăn bánh Trung Thu chưa? Mình có mang bánh Trung Thu cho cậu đây, ngày mai mình đưa sang. Đúng rồi, có khách hàng muốn làm một dự án rất gấp, tư liệu thì mình đã gửi vào hòm thư cho cậu rồi. Hai ngày nay cậu xem có làm xong được không nhé. Tiền mình đã gửi cho cậu rồi đấy." Đới Mi hồi âm bằng tin nhắn thoại.

Bạch Lê nói cảm ơn.

Đới Mi lại gửi tin nhắn bằng giọng nói: "Cái người tên là Thẩm Ám kia hôm nay có tìm cậu không?"

Tay của Bạch Lê run lên, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Thẩm Ám hôn cô, suýt chút nữa cô lại hít thở không thông, thiếu oxi trầm trọng. Cô nắm chặt di động, ước chừng khoảng mười mấy giây sau mới nhắn lại một câu 'Không có'.
Đới Mi lại gửi tin nhắn bằng giọng nói qua.

Bạch Lê mở ra, nghe thấy cô ấy nói: "Không thể nào, chắc chắn là hôm nay cậu ra ngoài với anh ta đúng không? Bỏ đi, mình cũng không hỏi nhiều nữa. Mình đã hỏi thăm rồi, nhân duyên của anh ta rất tốt, đặc biệt là đối những người khác phái, nói cách khác là có rất rất nhiều người phụ nữ bên cạnh anh ta, nhưng mà..."

"Anh ta không có bạn gái, trước mắt thì anh ta đang độc thân." Giọng nói của Đới Mi mang theo ý cười, "Cậu đoán xem làm sao mà mình biết được. Mình đến cửa hàng Trung Y kế bên phòng khám của anh ta dạo mấy vòng, tiện thể hỏi bừa vài câu, bác sĩ của cửa hàng Trung Y còn tưởng mình nhìn trúng anh ta, ông ta khen anh ta đến mức như kiểu người như Thẩm Ám chỉ trên trời mới có ấy. Nhưng mà cũng phải nói thật, điều kiện của Thẩm Ám cũng không tệ, nhưng mà nhà không có ô lọng gì, cũng may là cũng có tiền."
Bạch Lê nãy giờ vẫn chưa trả lời lại.

Đới Mị lại nhắn tới, trọng giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Thế nào? Cậu có thích không? Không thích thì để mình theo đuổi anh ta?"

Bạch Lê bất lực nhìn chằm chằm vào màn hình, biết rõ là Đới Mi chỉ trêu đùa thôi, nhưng trong lòng vẫn khẩn trương đến mức không biết phải làm sao mới phải.

"Nói giỡn thôi." Một chốc sau, Đới Mi lại gửi tin nhắn tới, "Bác sĩ Trung Y nói anh ta là cây vạn tuế khó nở hoa(*), đã rất nhiều năm rồi không thấy anh ta quen bạn gái, cậu phải nắm giữ thật chặt đấy nhé."

(*) Cây vạn tuế khó nở hoa: Chỉ những người khó yêu đương, độc thân từ trong bụng mẹ.

Cuối cùng thì Bạch Lê cũng nhắn lại, chỉ vỏn vẹn ba chữ: 【 Mình sợ lắm. 】

Đới Mi gửi cho cô một cái nhãn dán 'cố lên không khóc': "Sợ gì chứ. Nếu anh ta là người xấu, mình sẽ là người đầu tiên đưa anh ta đến đồn cảnh sát. Nhưng nếu anh ta là người tốt mà cậu lại bỏ lỡ, như vậy thực sự rất đáng tiếc. Hơn nữa... Bạch Lê, anh ta biết cậu mắc chứng sợ xã hội nhưng anh ta cũng không để ý mà, không phải sao?"
Nghe được câu nói cuối cùng kia, hốc mắt của Bạch Lê lại ẩm ướt.

Cô nhớ tới cái ôm vừa nãy ở trước cửa, nhớ tới lúc người đàn ông vuốt ve đầu tóc cô, động tác nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp, mang theo ma lực khiến người khác cảm thấy rất yên tâm.

"Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương đến em."

*

Cả một ngày Thẩm Ám không đụng đến di động, về đến nhà là lao vào tắm rửa trước tiên. Lúc đi ra, cầm di động lên xem thì thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, còn có hàng trăm tin nhắn, Wechat thì hiển thị 99+, toàn là những tin nhắn màu đỏ chưa đọc.

Anh chuyển hoa trong phòng khách ra ban công, trong miệng còn ngậm thuốc lá, trên tay cầm bình tưới chậm rãi tưới nước cho hoa.

Hút xong một điếu thuốc, anh mở di động ra chậm chạp trả lời tin nhắn, cuối cùng nhấn vào khung chat ở trên cùng, gửi một tin nhắn bằng giọng nói qua.
Bạch Lê tắm rửa xong ngồi trước máy tính vội vàng làm văn kiện PPT hỏa tốc, yêu cầu của khách hàng cũng khá đơn giản, cô đã làm được hai trang.

Mèo con được bôi thuốc xong ngoan ngoãn nằm trong lồng sắt cách ly, Bạch Lê thỉnh thoảng quay đầu nhìn nó, mèo con sẽ mềm mại kêu một tiếng "Meo~", cô liền nở một nụ cười với nó.

Là con mèo lang thang mà cô nhặt được.

Nói là nhặt nhưng đúng hơn là con mèo này "ăn vạ" ở chỗ cô.

Cô rất ít khi ra ngoài, chỉ là ngày đó tình cờ đi mua sắm nhu yếu phẩm, trên đường trở về thì bị con mèo này ngăn cản lại, nó cọ cọ ống quần của cô, trên cơ thể nhỏ gầy mọc đầy những thứ màu xám xám, cô không biết đó là cái gì, hình như con mèo này đang bị bệnh.

Cô lấy một cây giăm bông ra, chậm rãi đút cho nó ăn hết.

Chờ cho đến khi cô đến cửa nhà thì mới phát hiện con mèo này vẫn luôn đi theo phía sau cô.

Cô không có kinh nghiệm về việc nuôi mèo, lên mạng tìm kiếm chút tư liệu, mua thuốc bôi cho nó nhưng vẫn không có hiệu quả gì, sau lại cô tính toán đưa mèo đến phòng khám cho thú cưng ở xung quanh để khám.

Thật ra trên con đường kia còn có hai cửa hàng thú cưng, nhưng mà trước cửa đón tiếp có rất nhiều người đang đứng, cô không dám đi vào, cuối cùng lại đi tới phòng khám dành cho động vật.

Rõ ràng là quầy lễ tân chỉ có một người, nhưng cô vẫn không dám đi vào.

Cho đến khi Thẩm Ám từ trong đó bước ra, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, anh đứng ngược nắng, như được khoác thêm một tầng kim quang xuất hiện trước mặt cô.

Nhớ tới Thẩm Ám, trái tim của cô lại run lên.

Cùng lúc đó, màn hình di động trên bàn sáng nhấp nháy sáng lên, Wechat có tin nhắn đến.

Cô mở ra nhìn, Thẩm Ám gửi tới một tin nhắn bằng giọng nói, cô do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng mở ra. Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ nhàng, âm cuối còn mang theo chút khàn khàn, rơi lơ lửng ở trong không khí, trầm thấp dễ nghe.
"Ngủ ngon."

Trái tim Bạch Lê thoáng chốc run lên.

Mèo con trong lồng sắt "meooo~" một tiếng.

Bạch Lê quay đầu nhìn nó: "Mày cũng cảm thấy giọng nói của anh ấy rất êm tai sao?"

Ngón tay của cô ấn vào đoạn tin nhắn, cắn môi nói: "Vậy chúng ta... nghe thêm một lần nữa nhé."

Ban đêm yên tĩnh, trong di động của cô thỉnh thoảng truyền đến giọng nói mang theo chút khàn khàn của người đàn ông, nghe đến cuối cùng, cả người cô cuộn tròn vòng lấy đầu gối, vùi mặt vào trong, mái tóc đen dài đổ xuống, lộ ra hai vành tai đỏ bừng.

Cô thức đêm hoàn thành PPT gửi cho Đới Mi, sau đó đứng dậy đi rửa mặt. Để bản thân nâng cao tinh thần, cô lại ấn vào tin nhắn thoại, kết quả lại ấn nhầm vào cuộc gọi video mà lúc đó Thẩm Ám gọi cho cô.

Thế là, lời mời gọi video được gửi qua.

Bạch Lê sợ tới mức lập tức tỉnh táo, cô nhanh chóng ấn hủy cuộc gọi, ngón tay run rẩy kịch liệt. Cô nhìn chằm chằm vào di động vài giây mới nhớ ra hiện tại là 3 giờ sáng.
Chắc là anh vẫn đang ngủ.

Cô chậm rãi thở phào một hơi, ai ngờ còn chưa thở xong đã nhận được lời mời gọi video của Thẩm Ám.

Bạch Lê ôm gối ôm hình con nai nhỏ, khẩn trương đến mức không biết nên làm thế nào mới phải.

Gọi một lần xong, Thẩm Ám lại gọi lần thứ hai, cuối cùng Bạch Lê cũng nhận cuộc gọi.

"Xin, xin lỗi... tôi, tôi không cẩn thận..." Cô lắp bắp giải thích, "Ấn nhầm."

Hình như Thẩm Ám vừa mới tỉnh, giọng nói vẫn còn khàn khàn ngái ngủ: "Vậy em bồi thường cho anh đi."

"Cái, cái gì?" Nghe giọng nói khàn khàn mê hoặc kia, trái tim của Bạch Lê gần như ngừng đập.

"Anh đang mơ một giấc mơ đẹp thì bị em cắt ngang." Thẩm Ám khàn giọng nói: "Em bồi thường cho anh đi."

"Xin, xin lỗi." Cô hoảng hốt cực độ.

Thẩm Ám xoa xoa cậu nhỏ đang ngóc đầu lên trong quần, hô hấp thô nặng thêm vài phần: "Anh không muốn nghe lời xin lỗi."
"...Vậy, anh muốn cái gì?" Bạch Lê lại nhớ đến hình ảnh hôm qua anh hôn cô, giọng nói không khỏi run rẩy.

Anh đưa điện thoại lại sát hơn chút, giọng nói càng gần hơn, chất giọng khàn đặc, còn mang theo âm mũi, vừa mê hoặc lại quyến rũ.

"Muốn em."

*

Thẩm Ám đúng là đang mơ một giấc mộng đẹp.

Trong mộng, Bạch Lê vừa nghe lời vừa dính người.

Hai cánh tay nhỏ ôm lấy anh, đôi chân vừa nhỏ vừa trắng quấn lấy eo anh, Thẩm Ám không nhẹ không nặng mà đâm vào trong cơ thể của cô, nghe cô nũng nịu gọi anh là bác sĩ Thẩm, máu huyết trong cơ thể anh sôi lên sùng sục, ôm lấy eo cô mà điên cuồng đâm vào.

Đang lúc mơ đến cảnh đó thì Wechat vang lên, thật ra chỉ là một chút xíu thôi, nhưng anh vẫn lập tức tỉnh giấc.

Vật trong đũng quần vẫn đang dựng thẳng, trên đỉnh đã ướt một mảng nhỏ. Anh vốn định vào phòng vệ sinh giải quyết rồi quay lại, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm di động lên, muốn nhìn xem là ai gọi tới.
Sau khi thấy là Bạch Lê thì trình độ hưng phấn của anh không thua gì với lúc anh đang nằm mơ.

Nhưng mà Bạch Lê nghe thấy hai từ cuối cùng kia thì lập tức hoảng loạn mà ấn tắt máy.

Thẩm Ám không gọi lại, anh bước xuống giường, vào phòng vệ sinh. Khoảnh khắc khi anh đứng dưới vòi hoa sen, trong đầu lại xẹt qua nụ hôn ở trước cửa nhà Bạch Lê.

Anh kéo qυầи ɭóŧ xuống, nắm lấy cậu nhỏ đang nóng rực, nhắm mắt lại bắt đầu xoa nắn.

Miệng của cô gái nhỏ vừa thơm vừa mềm, rõ ràng là cơ thể rất gầy nhưng phần ngực lại hết sức mềm mại, xuống dưới nữa là khung xương mảnh mai tinh tế và vòng eo chỉ bằng một bàn tay.

Nếu thật sự đè xuống dưới người, anh chỉ sợ đến lúc đó sẽ khiến cô ngất xỉu mất thôi.

Tết Trung Thu anh phá lệ nghỉ làm, hôm nay sáng sớm khi anh đến phòng khám thì Đàm Viên Viên đang quét tước vệ sinh.
"Chào buổi sáng, anh Ám." Đàm Viên Viên chào hỏi anh.

Thẩm Ám hơi giơ tay lên, đặt bánh bao trên tay lên bàn ở khu nghỉ ngơi, "Bữa sáng đây."

"Cảm ơn anh Ám." Đàm Viên Viên cười với anh.

Thẩm Ám đi thẳng đến trước quầy cầm lịch hẹn trước lên xem xét: "Buổi chiều hôm nay tôi phải đến thành phố, cô nhắn lại với khách hàng giùm tôi, cố hết sức chuyển những khách hẹn buổi chiều dời vào buổi sáng."

"Vâng, em biết rồi."

Buổi sáng khách hàng mang đến một con chó Golden bị tích nước nghiêm trọng ở bụng, một mình Thẩm Ám xử lý đến tận hai giờ đồng hồ, muốn nhắn tin cho Bạch Lê cũng không bớt được thời gian mà nhắn, khi anh ra rửa tay uống nước thì mới rãnh nhìn di động, khung chat trên cùng vẫn trống không.

Đầu lưỡi của anh chạm nhẹ vào khe răng, cầm lấy di động hướng về phía gương chụp một bức ảnh selfie nửa người trên, sau đó lại nhắn một tin nhắn bằng giọng nói, rồi đi ra ngoài bận bịu tiếp.
Bạch Lê ngủ đến 10 giờ sáng mới dậy, cô rửa mặt xong, đi gặt quần áo rồi lấy ra phơi, lúc này mới chuẩn bị cơm sáng.

Tủ lạnh trữ đủ nguyên liệu nấu ăn cho một tháng, còn có một hộp mì ăn liền và hai hộp lớn bánh mì mềm xốp kiểu Pháp.

Cô ăn hai miếng bánh mì, uống sữa bò đã đun nóng, lúc này mới mở máy tính ra chuẩn bị làm việc.

Đới Mi cũng làm bên bộ phận lên kế hoạch, ngày thường sẽ lén nhận một ít đơn hàng qua tay cho cô, tiền kết toán cũng sẽ chuyển cho cô.

Bạch Lê làm việc có hiệu suất cao, một tháng chỉ nhận mấy đơn hàng là có thể kiếm được năm hoặc sáu ngàn, gặp được đơn hàng lớn còn có thể kiếm được nhiều hơn một chút.

Lúc cô mới ra trường còn tương đối khó khăn, cũng may hiện tại có điều kiện đổi hoàn cảnh thuê trọ, cũng có thể tiết kiệm được ít tiền.
Cô cũng không ham thích việc mua quần áo, cũng không có nơi nào khác cần dùng tiền, ngoại trừ tiền thuê nhà cùng sinh hoạt phí, số tiền còn lại cô đều gửi về cho mẹ.

Năm trước bố cô bị thương ở chân, đã ở nhà hơn một năm không đi làm, mẹ cô đã sớm nghỉ việc, cũng không làm được việc nặng, chỉ có thể ở nhà nấu cơm chăm sóc bố, trong nhà không có nguồn thu nhập nào khác, ngoại trừ em trai ra thì ba chị em gái đều phải gửi tiền về trong nhà, cố định mỗi người một ngàn tệ một tháng.

Đã rất nhiều năm cô không trở về nhà, cũng không muốn trở về.

Cô sợ hãi về nhà, cũng không thích về nhà, nhà đối với cô mà nói không phải là nơi cho cô sự ấm áp.

Mỗi lần bước vào cửa nhà cô sẽ không tự chủ được mà rùng mình phát run, cảm giác đau đớn khi bị roi da đánh vào lưng vẫn còn đó, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng dường như không hề tan biến.
Cô cố gắng hồi tưởng lại những điều vui vẻ, nhưng lại phát hiện không có chuyện gì có thể làm cô vui vẻ, vì thế cô mở di động ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy tin nhắn Wechat mà Thẩm Ám gửi tới.

Là một tấm ảnh tự chụp.

Trên ảnh chụp, người đàn ông đang cầm di động trên tay, ánh mắt hơi nhếch lên nhìn vào trong gương. Anh mặc áo blouse trắng, bên trong là áo sơ mi, cổ tay áo hơi kéo lên lộ ra một phần cánh tay và một hình xăm màu đen. Cổ áo phẳng phiu càng khiến cho phần cổ của anh thêm vẻ thon dài. Ngũ quan của anh vô cùng sắc nét, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên.

Cô mở tin nhắn thoại bên dưới, giọng của người đàn ông trầm thấp dễ nghe:

"Hôm nay bác sĩ Thẩm có hơi mệt, muốn nghe giọng nói của bạn gái."

Lỗ tai của Bạch Lê đỏ lên, lại mở tin nhắn nghe lần nữa, đôi mắt nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của anh.
Ngũ quan của Thẩm Ám quả thực rất đẹp, dùng lời của Đới Mi hình dung thì chính là: Toàn thế giới này có hàng tỷ người đàn ông, nhưng đàn ông dễ mến thì trong một vạn người chỉ có một người như vậy.

Thẩm Ám chính là người đó.

Lần trước sau khi Đới Mi gặp anh thì không ngừng nhắc mãi bên tai Bạch Lê: "Sao cậu quen biết được anh chàng đẹp trai như thế mà mình lại không biết nhỉ? Mẹ kiếp! Anh ta sao có thể đẹp trai như vậy chứ?"

Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Lê nhìn thấy người có khuôn mặt đẹp như Thẩm Ám vậy.

Thoạt nhìn thì anh có chút lạnh lùng, nhưng lại có chút dịu dàng, chỉ là chút dịu dàng này chỉ đối với động vật mà thôi. Cô thấy khi anh đón tiếp khách hàng, thái độ nói chuyện không giống với khi anh đối mặt với động vật.

Giống như từ trong xương cốt anh đã rất thích hợp với công việc này.
Bạch Lê mới nghe lần thứ hai thì Thẩm Ám đã nhắn tin lại, giọng nói có chút khàn khàn: "Không trả lời anh nữa là anh đến tìm em đấy."

Lồng ngực cô run lên, nắm di động gõ chữ: 【 Mới dậy. 】

Thẩm Ám trực tiếp gọi điện thoại qua. Bạch Lê đỏ tai, do dự hồi lâu mới ấn nút nghe máy. Đây là lần đầu tiên Thẩm Ám chỉ gọi một lần mà cô đã nhận điện thoại.

"Sao tối qua muộn vậy rồi mà em còn chưa ngủ?" Thẩm Ám ra đứng trước cửa hút thuốc, hơi thở khàn khàn.

"Bận, bận làm việc." Cô khẩn trương đến mức lắp bắp.

"Con gái không nên thức khuya." Giọng nói của Thẩm Ám có hơi xa xăm, hình như đang chào hỏi với khách hàng, sau đó nói với cô: "Vốn định ngày mai mới trở về, nhưng hôm nay anh muốn gặp em, buổi tối chờ anh được không?"

Trái tim Bạch Lê kịch liệt run rẩy, cô siết chặt di động, giọng nói giống như bị nghẹn lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, qua một hồi lâu mới thì thào: "Không, không được."
"Được, vậy buổi tối anh trở về." Thẩm Ám tự động xem nhẹ lời từ chối của cô, cười nói: "Mở cửa nhìn xem, anh có gửi đồ ăn cho em đấy."

Bạch Lê mờ mịt đứng lên, đi tới cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Ngoài cửa không có ai, cũng không có đồ vật gì, cô nhẹ nhàng mở cửa ra, chợt thấy trên then cửa có treo một cái túi.

Đều là đồ ăn.

"...Cảm ơn." Cô khóa kỹ cửa lại, đặt túi lên bàn tròn, mở ra mới phát hiện bên trong có một phần bánh trôi hoàng kim, còn có một phần cháo gạo nếp đỏ, hôm nay bên trong còn cho thêm táo đỏ, long nhãn và cẩu kỷ.

"Hôm qua thấy em rất thích ăn, nên hôm nay lại đặt thêm một phần cho em." Thẩm Ám cười khẽ: "Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, anh phải đi rồi."

"Cảm, cảm ơn." Bạch Lê ngập ngừng nói.

"Anh không cần cảm ơn." Giọng của Thẩm Ám bị đè xuống vài phần, "Anh muốn cái gì em cũng biết mà."
Toàn bộ phần cổ của Bạch Lê đều đỏ rực lên, cô lẳng lặng nắm chặt di động, bên tai nghe được tiếng cười khẽ của Thẩm Ám, sau đó cuộc gọi kết thúc.

Cô thở ra một hơi, đầu ngón tay run rẩy ngồi xuống trên sô pha.

Nhìn đồ vật ở trên bàn, cô cầm lấy cái muỗng ăn bánh trôi.

Đúng thật là cô rất thích ăn bánh trôi, trong nhà nhiều con gái nên lúc Tết đến cô chỉ được chia một cái, về sau trong bất kể ngày lễ Tết gì cô cũng không về nhà nữa, bản thân cũng rất ít khi ăn bánh trôi ở bên ngoài, cho nên đột nhiên được ăn bánh trôi, cô rất thỏa mãn, còn có vui mừng.

Mới ăn xong bánh mì kiểu Pháp không lâu nên cô cũng không phải rất đói bụng, lại ăn thêm bốn cái bánh trôi, còn uống thêm nửa chén cháo gạo nếp đỏ, vị của nó có vẻ ngon hơn so với lúc bỏ thêm sữa bò.
Màn hình di động lại sáng lên, Thẩm Ám nhắn tin đến, là một tấm ảnh.

Anh ngồi ở trong xe, tay trái duỗi ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói lóa dừng ở lòng bàn tay anh, năm ngón tay tách ra, khớp xương vừa thon dài vừa xinh đẹp.

Ngay sau đó một tin nhắn thoại gửi đến, Bạch Lê nhấn mở.

Chợt nghe anh nói:

"Anh bắt được ánh mặt trời rồi."

Bạch Lê ngơ ngẩn.

Cô ngẩn người hai giây mới ý thức được anh đang nói cái gì, cô lại mở avatar của mình ra, nhìn thấy phía dưới avatar Wechat có một câu.

Ở trên đó viết: Vươn về phía Mặt Trời.

Thẩm Ám nói bắt được ánh mặt trời, câu nói đó như thể đang nói với cô.

"Anh đã bắt được em rồi."

Trái tim của cô run lên dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro