Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yumiko

Beta: Mun

Nhân viên từ trên lầu vội chạy xuống, thấy khách hàng không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm, bởi nếu tình hình ngược lại thì không chỉ mất tiền bồi thường mà còn mất luôn bát cơm, người nhân viên bên cạnh Thịnh Bồ Hạ cúi thấp đầu, liên tục nói ba chữ "Thật xin lỗi" không ngừng nghỉ như đã được lên dây cót.

Chủ quản lớn tuổi giận dữ gõ đầu anh ta: "Làm việc không chuyên tâm, nếu chẳng may cô gái xảy ra chuyện thì lấy gì bồi thường! Mọi người đều phải gánh tội chung với cậu! Tên nhóc này! Lần sau như vậy nữa thì cút về nhà cho tôi!"

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Vị tiểu thư này! Thật sự xin lỗi!"

Thịnh Bồ Hạ cũng không định làm khó họ, dáng vẻ của người học việc này làm cô nhớ đến mình khi bị Lục Song Ninh chèn ép, "Tôi không sao, không có việc gì."

Tịch Hạo rủ mắt nhìn mu bàn tay phải của cô, quay lưng về phía hai người họ nói: "Các cậu dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh đi, ngày mai sửa sang lại."

"Được được được."

Anh dùng bàn tay ấm áp nắm lấy tay trái của cô đi trong mưa phùn, hướng về tiệm thuốc đối diện.

Thịnh Bồ Hạ muốn nói lại thôi, đi phía sau không tự chủ nhìn xuống chân trái anh, đôi mắt tối đi mấy phần.

Cô nhân viên hiệu thuốc liếc nhìn họ hỏi: "Trước khi quan hệ hay sau khi quan hệ?"

Hai người đều sững sờ, Tịch Hạo trầm mặc mấy giấy thản nhiên nói: "Tôi cần hộp băng cá nhân."

Ra khỏi tiệm thuốc, anh xé miếng băng cá nhân, ngón tay linh hoạt cẩn thận băng lại giúp cô, đúng lúc này bụng Thịnh Bồ Hạ réo lên, hai gò má ửng đỏ mang vẻ lúng túng.

"Đói bụng?" Tịch Hạo khẽ hỏi, đem băng cá nhân còn lại nhé vào túi áo khoác cô, "Muốn ăn gì em?"

Thịnh Bồ Hạ mấp máy môi, ánh mắt lấy lòng nhìn anh, nở nụ cười mãn nguyện: "Cánh gà, thịt nướng, mỳ sợi, chân gà và cả trà sữa nữa!"

Trong mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt, "Không phải hàng tháng anh đều gửi em tiền sao, không đủ ?" Mấy năm không gặp, ngoài trừ ngực thì chỗ khác đều gầy. Trước kia còn tròn trịa mập mạp, hiện tại thì cằm nhọn hoắt, cũng có chút nữ tính.

"Đó là tiền của anh chứ đâu phải tiền của em."

Nghe cô nói như thế ý cười trong ánh mắt anh liền biến mất, môi mỏng kéo thành đường thẳng, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: "Giữa chúng ta cần phân chia hm?"

Nói thì nói như thế, nhưng cô đã chiếm nhà của anh rồi, sao còn không biết ý để anh nuôi cô.

Thịnh Bồ Hạ cười cười đánh trống lảng, "Anh trở về lúc nào vậy, sao không gọi điện cho em?"

Tịch Hạo tự nhiên cầm tay cô đi dọc dưới mái hiên hành lang, hướng đến tiệm cơm, "Em đổi số, anh không liên lạc được."

Đúng rồi, một năm trước cô bị móc trộm điện thoại trên tàu điện ngầm, số cũng không phải đứng tên cô nên dứt khoát đổi luôn số khác. Ba năm nay anh và cô dường như không liên lạc, chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn nói là tiền đã được chuyển cho cô. Bình thường cô cũng không trả lời, mỗi tin nhắn 10 đồng thật lãng phí, cô chỉ trả lời khi cô rảnh rỗi. Mà con người này tương đối cứng nhắc, không chịu dùng qq, Weibo hay Wechat.

"Vậy anh có thể hỏi Thịnh Tử Phó mà."

"Em cũng đã đổi số,  chỉ lưu tên người nhà."

 "Mất điện thoại cũng đâu phải chuyện lạ."

Mưa phùn cuối cùng cũng ngừng lại, ánh đèn neon bắt đầu sáng le lói trong đêm tối, đèn lồng trên cây nhãn bên đường rủ xuống như dải sao xa, ca khúc của ca sĩ Trần Dịch vang lên nơi cuối con đường. Sau cơn mưa, không khí trong màn đêm càng dịu mát, cô đi phía sau anh, bị câu nói của anh làm cho bối rồi, cảm giác có chút mập mờ.

T Trần Dịch, sinh ngày 16 tháng 10 năm 1986, là nam diễn viên, ca sĩ người Đài Loan.

"Không phải đâu Tịch Hạo, anh có thể trực tiếp về nhà mình." Ngôi nhà cô đang sống là của Tịch Hạo, ông nội Tịch đã dành tất cả tiền tiết kiệm của mình để mua ngôi nhà đó, ông vẫn đang tận hưởng cuộc sống thanh nhàn trên đảo Sùng Minh. Ông ra lệnh không được cho anh mật khẩu nhà, lúc trước anh muốn đi du học nước ngoài làm ông nội tức giận đến nỗi trừng mắt râu dựng đứng, vung gậy ba-toong lên định đánh.

"Anh về rồi, nhưng hình như em đã không còn ở đó nữa."

"À! Thật xin lỗi, tại thời gian trước em bận việc nên ở đoàn làm phim suốt."

Qua ngã tư này đi về phía trước năm mươi mét là một nhà hàng bốn sao, Tịch Hạo đặt một phòng riêng.

Trên bàn bày biện toàn cao lương mĩ vị làm Thịnh Bồ Hạ có chút e dè, thấy phục vụ đi khỏi mới nắm góc áo anh hỏi: "Anh có phải trúng số không? Chỗ này ít cũng phải hơn một nghìn rồi."

Tịch Hạo gắp miếng thịt kho tàu vào bát cô, khẽ cong khóe môi: "Vừa trúng thầu công trình, kiếm được chút tiền."

"Anh ở nước ngoài làm ăn tốt không? Mấy năm ở Mỹ có chuyện gì vui? Kể em nghe chút đi?" Bồ Hạ liếm môi cắn miếng thịt kho tàu, nước sốt còn vương lại trên bờ môi.

Anh nhìn mấy lần định đưa tay lau cho cô, nhưng cô lại lấy đầu lưỡi liếm sạch, vẫn còn liếm một vòng môi.

"Ngon thật." Mặc dù khi nuốt xuống họng hơi đau vì đang cảm mạo.

Căn phòng tao nhã lịch sự và ấm áp, không gian nhỏ hẹp nên cảm giác nhiệt độ dần tăng, đồ ăn nóng làm cơ thể lạnh lẽo của cô cũng trở nên ấm áp, như có dòng nước ấm chảy xuống dạ dày lan đến toàn thân, thậm chí cô còn cảm thấy hơi nóng, nên thuận tay kéo khóa áo xuống.

Ánh mắt Tịch Hạo lướt qua lồng ngực của cô, anh đứng dậy bước đến trước mặt cô, ngón tay như ngọc kéo khóa kéo áo khoác cô xuống, âm thanh vang lên trong không gian tĩnh mịch, anh kéo áo xuống tới vai cô, ngón tay có vết chai cọ vào xương quai xanh của cô, anh cúi người.

Thịnh Bồ Hạ thu mình như chú cừu non đầy sợ hãi, không biết anh muốn làm gì, nhìn đôi môi đang mím lại của anh áp sát mình, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, cô dứt khoát nhắm mắt, khuôn mặt nhăn lại.

Anh lấy miếng băng cá nhân từ trong túi áo khoác cô, dán lên xương quai xanh cho cô.

"Nơi này cũng bị thương, còn thấy đau chỗ nào không?

"Không có. . . . ."

Tịch Hạo nhíu mày, "Sao trông mặt em đau đớn thế kia?"

Bồ Hạ nhất thời nghẹn lời vùi đầu gắp thức ăn. Cô còn tưởng anh muốn hôn cô, bị dọa cho ruột gan muốn nhảy ra ngoài.

Thấy cô không nói anh cũng không hỏi nhiều, rót đầy cốc nước cam rồi đẩy sang cho cô, chậm rãi nói: "Mấy ngày nay anh đều ở khách sạn, đợi cơm nước xong xuôi đi theo giúp anh lấy hành lý. Hai ngày nay cũng muốn về quê, từ hôm về đến giờ chưa gặp ông nội."

"Được, em cũng đã hơn một tháng không gặp ông rồi.Lần này trở về có thể uống rượu, lần trước em có nhắc, thế là ông ngâm một bình, em đã muốn uống rượu đó từ rất lâu rồi."

Tịch Hạo gắp miếng thịt thong thả nhai, cử chỉ tao nhã. Như nhớ ra thứ gì đó, anh bèn dừng đũa, "Em cũng nên uống ít lại, có con gái nào bưng bát to đánh chén với người thuộc thế hệ ông bà như thế."

"Vui mà!" Ông nội ở vùng quê cô quạnh, cùng ông uống rượu là vui nhất. Ai bảo anh không uống rượu, cháu trai này có hay không có đều như nhau.

Anh mỉm cười không trả lời.

Cô ăn nhiều đến nỗi đi không nổi nữa, đồ ăn lấp đầy dạ dày, đi hai bước nấc lên một cái, tới bước thứ năm thì dừng lại.

Tịch Hạo vẫy chiếc taxi đi đến khách sạn, lên xe cô mới nhớ là để quên chiến hữu của cô cô đơn quạnh quẽo ở nhà xe trước cửa KFC.

Cô ngồi trong đại sảnh khách sạn, xoa bụng căng lên vì no "Em ở đây đợi anh."

Lúc chiều cô đã ngâm mình dưới mưa, toàn thân vẫn còn chút ẩm ướt, tóc bết dính dán lên cổ, Tịch Hạo lại là người ưa sạch sẽ, muốn cô vào phòng tắm rửa, dù sao từ chỗ này về nhà cũng khá xa. Anh biết cô không đi được liền nắm tay dìu cô vào thang máy.

Chúc Chính Khải mới đăng ký thủ tục ở quầy lễ tân xong, đẩy kính râm lên sống mũi, híp mắt nhìn, kia không phải Thịnh Bồ Hạ sao, người đàn ông kia.. . .

Trong lòng hắn nhớ đến bộ ngực cup C của cô, không cam tâm bị người khác nhanh chân đến trước, hắn ta đem hành lý giao cho người đại điện rồi đứng nhìn chằm chằm cửa thang máy xem dừng lại ở tầng mấy, thừa dịp hắn bước vào thang máy riêng.

Thịnh Bồ Hạ lúc ăn no và lúc say rượu không khác nhau là mấy, cả người cô đều dựa vào Tich Hạo, mượn sức của anh mới có thể bước đi.

"Đợi một lát nữa tắm, hả?"

"Nhất định phải tắm sao?"

"Ừ"

Cuộc đối thoại khi lọt vào tai Chúc Chính Khải nghĩa hoàn toàn khác.

Tịch Hạo đỡ Thịnh Bồ Hạ vào phòng, Xoay người định đóng cửa lại, một người đàn ông từ đâu xông ra, tháo kính râm xuống hét lớn: "Anh dừng tay cho tôi!"

Chúc Chính Khải lên kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân, vươn tay về phía Tịch Hạo ra nắm đấm, hắn ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tên lừa đảo! Bồ Hạ, đừng sợ, có anh ở đây."

Thấy Tịch Hạo ngã xuống mặt đất, Thịnh Bồ Hạ bị dọa đến mức ngưng cả hô hấp, cô nhào đến bên cạnh, khóe miệng anh bầm tím còn mang theo vết máu. Nhìn có vẻ rất đau.

Tịch Hạo chống tay đứng dậy, ôm Bồ Hạ trong lòng, dùng ngón trỏ lau đi vết máu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn người trước mặt như kẻ điên, vừa nhìn vừa thắc mắc hỏi: "Anh là ai?"

"Tôi là ai? Hừ." Chúc Chính Khải không thể tin được, ở Trung Quốc lại có người không biết hắn! Hắn nhìn thấy Tịch Hạo ôm Bồ Hạ trong lòng liền bực bội, hắn tức giận muốn vung thêm một quyền nữa thì bị Bồ Hạ đá cho một cước, vừa vặn trúng ngay xương bánh chè, toàn thân đau đớn, nhất thời không đứng vững quỳ xuống.

"Em. . . em. . . Bồ Hạ, em làm gì vậy!"

"Tôi muốn hỏi ngược lại anh, tự dưng anh xông tới đây, lại còn vung nắm đắm làm gì? Rảnh rỗi quá à!" Tịch Hạo thấy cô tức giận sợ cô bị đau dạ dày nên vuốt vuốt lưng cho cô xuôi cơm.

"Anh làm gì?" Người đàn ông này muốn đem em vào phòng, sao anh có thể làm ngơ nhìn em bị người ta chà đạp được!"

"Vậy à! Đời tôi hối hận nhất chính là cùng anh nói chuyện yêu đương! Cặn bã!"

Nói chuyện yêu đương, Bốn chữ này lọt vào tai Tịch Hạo, anh liếc mắt đánh giá người đàn ông trước mặt, tóc vàng, cặp mắt đào hoa, cổ và tay đeo kín trang sức to như sợi dây xích. Một từ mà anh có thể nghĩ ra lúc này: đầu bù tóc rối.

Hóa ra là đối tượng yêu sớm năm đó của Bồ Hạ. Ha, quá. . . kém cỏi.

Chúc Chính Khải thấy cô cam tâm tình nguyện, bày ra vẻ mặt đau lòng: "Em thật sự làm anh quá thất vọng!"

Tịch Hạo khẽ nhướng mày, đôi mắt thâm trầm lộ vẻ khinh thường, đôi môi thốt ra lời nói như lưỡi dao làm Chúc Chính Khải đứng như trời trồng chưa lấy lại được bình tĩnh.

Anh nói: "Tôi cùng vợ thuê phòng khách sạn là phạm pháp sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro