Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11 – LỘNG XẢO THÀNH CHUYÊN

“Tìm được Từ phó sử rồi_____!”

Lúc bình minh, bọn Cẩm y vệ phát hiện một vũng máu lớn lặng lẽ tràn ra phía sau hòn non bộ trong ngự hoa viên.

Trước ngực Vân Khởi cắm Tú xuân đao của Thác Bạt Phong, lưỡi đao vi diệu xuyên qua giữa kẽ hở nội tạng, thấu ra sau lưng, ghim y vào hòn non bộ, trường đao kẹt giữa xương sườn chống đỡ toàn bộ thể trọng của y.

Vinh Khánh hít vào một hơi, quát: “Mau! Truyền ngự y!”

Vân Khởi mất máu quá nhiều, sắc mặt trở nên tái nhợt, nằm phát sốt trên giường bệnh đến mấy ngày.

Sau ngự y chẩn đoán xong phán tính mạng vô ngại, nhưng mất máu quá nhiều, nên tiêu hao lượng thể lực lớn.

Chu Nguyên Chương mở ghi chép chẩn đoán của nhóm ngự y ra xem, Chu Lệ lồng tay áo lẳng lặng đứng trong điện, thỉnh thoảng quan sát thần tình Vinh Khánh. 

Chu Lệ mở miệng nói: “Là nhi thần không phải, chỉ nghĩ rằng tên cẩu Đột Quyết kia đã mất cả cha lẫn mẹ, nên mới đem tiến cung làm người hầu, nào ngờ tên mọi… hẳn tên này đã câu kết với Bắc Nguyên, suýt nữa hại Duẫn Văn”.

Chu Nguyên Chương trầm tư không nói, sau một hồi lên tiếng: “Vinh Khánh, ngươi lui ra ngoài”

Sau khi Vinh Khánh đi, Chu Lệ thấp giọng nói: “Phụ hoàng, Vân Khởi và Duẫn Văn cùng lớn lên bên nhau, nếu…chỉ e là sẽ khiến tất cả Cẩm y vệ đau lòng, tiếp đến là Duẫn Văn, còn có Từ Văn nữa”

“Văn nhi và Vân Khởi cùng mẹ, đều là con thứ…Phụ hoàng, năm nay người chết cũng đủ nhiều rồi, chừa cho Từ gia chút hương khói đi”

Chu Nguyên Chương để tấu chương xuống, gật đầu.

Chính sử Thác Bạt Phong phạm trọng tội đào thoát, phó sử Từ Vân Khởi bị trọng thương, Trương Cần vị quốc vong thân.

Trong năm nay Cẩm y vệ ngang ngược càn rỡ đã tổn thất hết hai thành viên, đám ác khuyển rốt cuộc cũng muốn cụp đuôi làm người rồi, Vinh Khánh không đủ sức, gánh không nổi trách nhiệm, hơn nữa lại chẳng có xuất thân hiển hách như Vân Khởi.

 Tội Thác Bạt Phong chưa định, ai cũng nói biết đâu được ngày nào đó tâm tình Chu Nguyên Chương bất hảo, liền muốn lôi toàn bộ bốn mươi tám tên Cẩm y vệ ra chém đầu. Tiền đồ Cẩm y vệ giờ phút này hoàn toàn ký thác lên người Vân Khởi.

Thương thế Vân Khởi còn chưa khỏi hẳn, một mình tựa trên ghế trúc dưới mái hiên, mơ mơ màng màng, phơi nắng. 

Thu vừa mới đến thì đã muốn sang đông.

“Vân ca nhi”. Một gã thị vệ cười nói: “Ngươi không dậy nổi tinh thần, tất cả các huynh đệ cũng đau ốm theo, vui vẻ chút đi. Về phòng đánh cờ với ngươi nhé?”

Vân Khởi vuốt vuốt huyệt thái dương nói: “Đánh cờ mệt óc lắm, ta phơi nắng một lát rồi vào”

Ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ như tan vào chăn đệm trên người, thị vệ kia lại nói: “Từ gia không phải có Thiết khoán sao? Cha ngươi là công thần, chuyện của lão Bạt hẳn là không ảnh hưởng tới chúng ta, đừng suy nghĩ lung tung.”

Vân Khởi cười nói: “Cái thứ đó nằm ở trong nhà nhị ca ta ấy, nếu Hoàng thượng thật sự muốn trị tội ta, ngươi trở về ra roi thúc ngựa đi Dương Châu, đòi kim bài miễn tử tới dùng không được sao?”

Thị vệ kia bật cười, chợt nghe ngoài viện có tiếng gọi: “Tôn Thao! Thiết khoán đương triều cũng dám đem ra nói giỡn, ta bất quá mới đi có một năm, đại viện này liền vô pháp vô thiên rồi?!”

Tôn Thao lập tức hoảng hốt: “Tưởng sư tới!”

Tưởng Hiến đã từ chức hơn một năm, nay là lần đầu trở lại chỗ ở của Cẩm y vệ, thoáng chốc cửa phòng rộng mở, bọn thị vệ vội vã tràn ra, lần lượt đứng giữa viện.

Vân Khởi vội đứng lên nói: “Sư phụ sao lại tới đây?!” Nói xong liếc nhìn sang người theo phía sau Tưởng Hiến, chính là Chu Lệ.

Tưởng Hiến một đường băng qua đại viện, Vân Khởi đang định mời khách vào phòng, Tưởng Hiến lại nói: “Đem hai chiếc ghế trúc tới đây, ngồi tại chỗ này đi”

Trong lúc nói chuyện có thị vệ tiến lên đem ghế pha trà, Tưởng Hiến lại quát một người: “Lí Ngư! Tại sao y quan bất chỉnh! Mũ của ngươi đâu!” 

Người bị điểm danh kia bị dọa cho hồn phi phách tán, luôn miệng cáo lỗi, trở về phòng tìm mũ thị vệ.

Lát sau Vân Khởi dẫn chúng thị vệ đứng ở trong viện, giữa hai chiếc ghế trúc trước đình lang bày một bàn trà, Yến vương Chu Lệ ngồi xuống trước, sau đó Tưởng Hiến mới nhập tọa, ông liếc mắt qua mấy chục tên đồ đệ do đích thân mình dẫn dắt, mỉa mai:

“Thác Bạt Phong hai lòng, trước mặt một vẻ, sau lưng một vẻ, ban đầu ta đã dặn dò các ngươi như thế nào!”

Vân Khởi khom người nói: “Sư phụ dạy rất đúng, ngài từ chức một năm, chúng huynh đệ quả thật lơi lỏng”

Tưởng Hiến nghiêm khắc nói: “Tôn Thao bước ra khỏi hàng! Trước lúc ta từ nhậm đã nói với Thác Bạt Phong và các ngươi như thế nào?

Tôn Thao lo sợ tiến lên một bước đáp: “Tưởng sư căn dặn: làm người cũng như dụng binh, cần ghi nhớ câu này trong Tôn Tử binh pháp: nhanh như gió, từ tốn như rừng, xâm lượt như lửa, bất động như núi, bí ẩn như bóng râm, hành động như lôi đình”

Tưởng Hiến cười lạnh nói: “Nhìn bộ dáng các ngươi hiện nay, bất động như núi? Người nào làm được?! Bình thường Thác Bạt Phong làm sao quản thúc các ngươi!”

Bọn Cẩm y vệ nhất thời rùng mình, đứng thẳng lưng.

Tưởng Hiến giễu cợt: “Suốt ngày xưng huynh gọi đệ, cười đùa cợt nhả, thật sự chẳng khác nào một đám thổ phỉ! Trộm cướp! Đám ô hợp! Cầm thượng phương bảo kiếm trong tay mà đập vỗ như bông vải, đây chính là bộ dáng Cẩm y vệ?!”

“Nhị thập tứ vệ! Cẩm y làm đầu! Hiện giờ nhìn các ngươi xem, nhìn xem…” Tưởng Hiến nặng nề đặt mạnh chung trà nhỏ xuống, lấn tới phía trước, níu lấy cổ áo của một người, kéo hắn ra khỏi hàng, tức giận nói: “Trừ bỏ làm một cái giá treo xiêm y, tiểu bạch kiểm, cầm đình trượng đánh thư sinh trói gà không chặt ra, thì có được nửa phần bộ dáng nam nhân sao?! Con mẹ_____Các ngươi!”

Rốt cuộc tức giận chí cực, một cước đạp cho tên quỷ xui xẻo kia ngã lăn xuống đất.

Bối phận Tưởng Hiến cực cao, lúc nổi giận lên, bên trong viện câm như hến, kẻ duy nhất dám xen mồm vào chỉ có Vương gia tọa thượng.

Chu Lệ thấy lão già đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ sợ lão dạy đồ đệ dạy đến chảy máu não té xỉu thì thực sự phiền to, bèn vội vàng khuyên nhủ: “Tưởng lão đừng tức giận, hôm nay không thể so với…trước đây, để thương thân thì bất hảo, bất hảo”

Chu Lệ vừa hắc hắc cười, vừa thỉnh Tưởng Hiến về chỗ ngồi, Tưởng Hiến khàn giọng nói: “Hôm nay tới đây vốn không phải để giáo huấn các ngươi, nhưng thực sự tức giận trong lòng, không xả không được, hiện nói chính sự, Từ Vân Khởi, bước ra khỏi hàng”

Vân Khởi tiến lên một bước, nghiêm nghị nói: “Có đồ nhi”

Tưởng Hiến vuốt râu đánh giá Vân Khởi chốc lát, sau đó nói: “Ngươi làm đồng môn với Thác Bạt Phong được bao nhiêu năm rồi?’

Vân Khởi âm thầm kinh hãi, đáp: “Bốn tuổi tiến cung, cho đến nay đã là mười ba năm”

Tưởng Hiến nói: “Mười ba năm, ngươi đối đãi với sư huynh ra sao?!”

Vân Khởi run giọng nói: “Đêm đó sư huynh hạ độc…Ám hại Hoàng tôn…”

Tưởng Hiến tức giận nói: “Ngươi đánh sống đánh chết, rút đao khiêu chiến với hắn là sai!”

Vân Khởi nói: “Phải! Nhưng tình hình lúc ấy, sư huynh phạm vào đại tội, nếu thả hắn đi, Vân Khởi chính là bất trung…”

Tưởng Hiến nói: “Song rút Tú xuân đao hạ thủ với sư huynh mình, chính là bất nghĩa!”

Vân Khởi hít vào một hơi, nói: “Sư phụ, trung nghĩa không thể lưỡng toàn”

Tưởng Hiến nói: “Tốt lắm, hôm nay đánh ngươi, chính là vì cái trung nghĩa không thể lưỡng toàn này! Lấy thiết trượng tới!”

Bọn thị vệ sợ đến tay chân lạnh băng, uy thế Tưởng Hiến cực thịnh, lại nói: “Không nghe gì sao? Hay là bắt ta đi lấy?!”

Mấy tên thị vệ vội vàng xoay người vào sảnh, mang hai cây thiết côn thô to như cánh tay ra, xưa nay Tưởng Hiến quản giáo thủ hạ cực nghiêm, Cẩm y vệ từ thuở niên thiếu đã nhập cung thụ huấn, không một ai chưa từng bị thiết côn này đánh, mỗi lần đều là da tróc thịt bong.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên Vân Khởi nếm tư vị của thiết trượng này.

“Trước đây đều do Thác Bạt Phong gánh trượng thay ngươi, hôm nay nên đến phiên Từ phó sử ngươi tự mình nếm thử một trận rồi” Tưởng Hiến lạnh lùng nói: “Giơ trượng, tám mươi gậy, đánh!”

chúng thị vệ giống như gặp sấm giữa trời quang, nhưng Vân Khởi lại tự giác nằm sấp xuống, khép mắt lại, nói: “Đánh đi. Đừng yếu đuối như vậy” 

Hai tên thị vệ kia không còn cách nào, chỉ đành phải cắn răng vung thiết trượng, đánh xuống.

Vân Khởi đau đớn rên một tiếng, trượng phát ra âm hưởng trầm đục, Tưởng Hiến lại nói: “Bình thường các ngươi hay giở trò trên triều đình, đừng tưởng rằng ta không biết, nếu dám nhẹ tay một chút nào, đánh xong lại tiếp thêm tám mươi trượng nữa”

Cẩm y vệ cầm trượng kia giật thót trong lòng, sợ Tưởng Hiến không hài lòng, không dám nhẹ tay nữa, đành phải dùng sức đánh thật.

Sức trượng vừa tăng, Vân Khởi liền thét lên đau đớn.

Giữa tiếng vang của trượng, Tưởng Hiến thản nhiên nói: “Trung nghĩa không thể lưỡng toàn, nếu bảo vệ Thác Bạt Phong, ngươi sẽ phải rơi vào đại tội mất đầu tru cửu tộc!”

Vân Khởi cắn răng chịu khổ, đứt quãng nói: “Sư phụ…dạy rất đúng”

Tưởng Hiến nói: “Thác Bạt Phong đâm ngươi một đao, thành toàn cái tiếng trung cho ngươi, hiện đánh ngươi chính là để ngươi nhớ kỹ, lúc trước Thác Bạt Phong thay ngươi chịu vô số côn, hôm nay đều phải trả đủ!”

Chu Lệ nhìn vào trong mắt, khóe miệng khẽ giật giật, lộ vẻ là lần đầu chứng kiến hình phạt cực kì tàn khốc như vậy.

Nói chung trị quân pháp, nhiều lắm là hai mươi trượng, còn muốn đánh bốn mươi trượng, thì phải dùng mộc côn.

Đình trượng được đúc bằng đồng, chỉ cần bốn mươi trượng thôi là đã muốn đánh chết tươi người ta tại chỗ rồi, chưa từng nghe có quy tắc nào mà phải chịu đến tám mươi đình trượng?!

Chu Lệ khụ một tiếng, nhịn không được nói: “Ờ thì…Tưởng lão, Vân Khởi y…hình như hơi…”

Vân Khởi đã bị đánh cho ngất đi.

Tưởng Hiến lạnh lùng nói: “Cầu tình một câu, sẽ thêm mười trượng”

Chu Lệ im miệng.

Đợi đến khi toàn bộ đánh xong, trên đùi Vân Khởi đã chảy đầy máu, không tìm được một tấc da thịt nào lành lặn, ngay cả phi ngư phục cũng bị đánh cho rách tơi tả.

Tưởng Hiến lại nói: “Hai người nắm tay, hai người níu chân, ném xuống!”

Linh hồn bé nhỏ của Chu Lệ thoáng chốc bị dọa cho bay hết bảy phần, run rẩy nói: “Không thể ném! Tưởng lão! Lại còn ném sẽ chết đó!”

Tưởng Hiến vuốt râu nói: “Yến vương cầu tình à? Ném hai cái” 

“…”

Bốn Cẩm y vệ nhấc Vân Khởi, giơ lên, ném thật mạnh xuống vũng máu.

Vân Khởi đã vô ý thức, phổi bị kích, phun òa ra một ngụm máu tươi, hòa cùng một cái răng hàm trắng noãn nhuốm máu, hẳn là trong lúc chịu đau đớn cắn nát răng. 

Chu Lệ kinh hãi nhìn Vân Khởi, không ngừng thở dốc.

Tưởng Hiến rốt cuộc đạt được mục đích, chậm rãi nói: “Bốn người tới! Lau sạch máu trên người y! Đem cán tới đây! Mang y đến điện Thái Hòa, lão phu muốn diện thánh!” 

Chu Lệ thở dài một hơi, khó có thể tin lắc đầu.

Bên ngoài điện Thái Hòa.

Chu Lệ canh trước điện, dỏng tai nghe đối đáp bên trong.

Chu Nguyên Chương vẫn cực kì xem trọng Tưởng Hiến, hai người nói chuyện hồi lâu, lại nghe Tưởng Hiến thấp giọng nói ra mấy từ “Bắc Nguyên” “Đột Quyết” “Mật thám”, tảng đá lớn trong lòng Chu Lệ liền được đặt xuống.

Lát sau, chỉ nghe Chu Nguyên Chương nói: “Trẫm biết rồi”

Tưởng Hiến liền lui ra ngoài, Cẩm y vệ đi vào, nâng Vân Khởi trở về đại viện.

Chu Lệ đưa tay thăm dò hơi thở Vân Khởi, hô hấp yếu ớt.

Tưởng Hiến chậm rãi nói: “Không sao, tính mệnh vô ngại, lấy bao vải dưới cổ y ra”

Chu Lệ tháo bao vải trên người Vân Khởi ra, Tưởng Hiến lại nói: “Bên trong có viên Khô vinh tạo hóa, đút y ăn vào, qua một ngày sẽ tốt ngay”

Chu Lệ mở bao vải kia ra, nhíu mày nói: “Tưởng lão, ngài vừa mới nói…viên gì?”

Tưởng Hiến ngây ngẩn cả người, Chu Lệ nâng bao vải kia lên cho ông ta nhìn, bên trong chỉ có một lá bùa vàng úa, và một miếng ngọc bội hình kì lân xanh biếc”

“…”

Lần này đến phiên Tưởng Hiến gặp sấm giữa trời quang.

Chỉ nghe Tưởng Hiến run giọng nói: “Cái viên linh đan… Trương…đạo trưởng ban cho. Sao lại không có? Vân nhi cho ai ăn rồi?”

Chu Lệ ngũ lôi oanh đỉnh, cùng Tưởng Hiến nhìn nhau một lúc lâu, nói: “Ngài…Tưởng lão, đừng giỡn chơi, y là tiểu cữu tử của ta đó! Nếu có gì bất trắc, tiện nội* sẽ…” [*vợ]

Tưởng Hiến há hốc miệng, nhớ tới sự lợi hại của “tiện nội” nhà Chu Lệ, thoáng chốc đứng hình ba giây, rồi sau đó quát: “Thái y! Truyền thái y! Không xong_____!”

Họa vô đơn chí, thân thể nhỏ bé của Vân Khởi vừa mới tránh thoát bão lớn giờ lại gặp phải mưa đá, mất máu quá nhiều, lại chịu thiết trượng dồn sức đánh, dẫn đến thoát vị đĩa đệm cột sống, cộng thêm tinh thần chịu đủ sự giày xéo của vận mệnh_____vậy mà không chết, cũng đúng là kì tích.

Chu Lệ không ngừng cầu thần bái phật, trước tiên hầm một chén lớn nhân sâm ngàn năm đậm đặc, bóp chặt khớp hàm Vân Khởi rót xuống.

Tiếp đó sáu danh ngự y liên hợp hội chẩn, đồng thời phái thân vệ ra roi thúc ngựa, cả đêm xuất kinh phi thẳng hướng Bắc Bình.

Thân vệ chạy chết ba con ngựa, mang về một cái hộp gấm, trong hộp chứa một con băng thiềm mắt đỏ, cùng với phong thư của “Tiện nội”: 

Cục cưng của ta!

Kiếp trước rốt cuộc ngươi đã tạo thành cái nghiệt gì!

Chu Lệ!!!

Nếu Vân nhi có mệnh hệ nào!

Cả Từ gia ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!

Sống lưng Chu Lệ tê dại, hỏi thân binh kia: “Phu nhân…Hiện nay tâm tình có ổn định không?”

Thân binh đáp: “Phu nhân cho mời toàn bộ hòa thượng đạo sĩ Bắc Bình, một nửa niệm kinh, nửa còn lại lập đàn làm phép, toàn phủ thắp trường minh đăng*, lệnh dân chúng toàn thành trai giới… Nói nếu không chiếm được tin tức bình an của tiểu cữu gia thì… sẽ… sẽ…” [*đèn chong thắp suốt ngày đêm trước tượng phật, xem hình minh họa bên dưới]

Chu Lệ nói: “Biết rồi”

Trên trán thân binh kia và Chu Lệ đều nổi lên ba đường hắc tuyến. Con ngươi Chu Lệ đảo đảo, vẫn nhịn không được hỏi: “Sẽ như thế nào?”

Thân binh hạ thấp giọng nói: “Sẽ chém chết…Ơ thì…Thí quân” 

Chu Lệ gật đầu, biết Từ Văn muốn nói rằng “Chém chết cả nhà ngươi”,  cả nhà này đương nhiên cũng bao gồm cả Chu Nguyên Chương.

Bên trong phòng truyền đến tiếng của Vinh Khánh: “Vương gia, nên thay thuốc rồi”

Chu Lệ mang băng thiềm tới, hòa với rượu trắng, rót vào miệng Vân Khởi. Rượu trắng vô cùng mạnh, vừa vào cổ Vân Khởi liền ho kịch liệt, Chu Lệ vội vàng bưng chén, uống vào miệng, sau đó ôm Vân Khởi lên chậm rãi bón y.

Vân Khởi uống xong linh dược, khẽ rên một tiếng, tựa vào ngực Chu Lệ, chìm vào giấc ngủ.

Chu Lệ xuất thần nhìn ngọn đèn không ngừng nhảy múa kia, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, sau cùng lại nhìn ngắm Vân Khởi.

Chu Lệ thờ ơ nói: “Ngươi và Văn nhi…đều mang nét mày của Từ tướng quân và ánh mắt Ôn Nguyệt Hoa…Mẹ của các ngươi hẳn phải mỹ lệ biết bao? Cư nhiên sinh được hai tỷ đệ xinh đẹp nhường này” 

Vân Khởi khẽ vùng vẫy, Chu Lệ buông y ra, để y nằm thẳng, kéo chăn đắp kín cho y, nhìn kĩ Vân Khởi chốc lát, rồi sau đó cười vô lại gật gật đầu.

Vài ngày sau, nhờ Chu Lệ xối xả nện bảo vật xuống, thương thế Vân Khởi rốt cuộc dần dần chuyển hảo.

Khi còn là thanh niên Chu Lệ đã sinh hoạt trong quân, đã quen nếp sống tự lực tự cường, là một Vương gia nhưng khi chiếu cố bệnh nhân cũng không ngại khổ cực, mỗi ngày vì Vân Khởi thay thuốc, thay băng, đút thuốc, đều thuận buồm xuôi gió. 

Cứ thế nếu mệt mỏi thì nằm cạnh giường Vân Khởi nghỉ ngơi chốc lát, đói thì cùng ăn cùng ở với bọn Cẩm y vệ, hòa hợp nhau, bất tri bất giác gần nửa tháng đã trôi qua

Vân Khởi mở mắt ra.

Khi đó Chu Lệ đang cùng vài tên Cẩm y vệ đá cầu bên trong viện, vừa nghe Vân Khởi tỉnh dậy, liền vội vàng vừa lăn vừa bò xông vào trong phòng.

“Nội đệ, ngươi thấy tốt chưa?” Chu Lệ khẩn trương nhìn đôi mắt rã rời của Vân Khởi, lại xòe năm ngón tay ra, thử quơ quơ dò xét trước mắt y.

Chu Lệ nắm tay thành quyền, hỏi: “Đây là mấy?”

Vân Khởi nói: “Đều ra ngoài hết cho ta”

Thị vệ đứng đầy phòng vội vàng như ong vỡ tổ tán đi.

Chu Lệ làm động tác đầu hàng, hậm hực xoay người ra cửa.

Trong giọng nói suy yếu của Vân Khởi mang theo lửa giận khó có thể kiềm nén, lạnh lùng nói: “Vương gia, ngươi thật to gan”

Chu Lệ thổn thức: “May mà cái răng ngươi cắn nát không phải răng cửa, nếu không nói chuyện bị lọt gió…” 

 “Giấy tiền là ngươi giao cho hắn?”

Chu Lệ thu hồi vẻ mặt cười giỡn, Vân Khởi chậm rãi quay đầu đối diện cùng hắn.

Sát khí trong mắt Chu Lệ chợt lóe rồi biến mất, Vân Khởi nói: “Bên tường có đao, cứ việc giết ta đi”

Chu Lệ cười trừ, đáp: “Đừng có nói đùa, chúng ta là người một nhà, giết ai cũng không thể giết ngươi”

Chu Lệ phất vạt bào, đến bên kia tháp ngồi xuống, chân trái gác lên đầu gối chân phải, phủi phủi chiếc ủng đen, thuận miệng nói: “Trận đòn này, suy cho cùng là do tỷ phu làm hại, nay ghi nhớ trong lòng, ngày sau bù lại cho ngươi”

Trong mắt Vân Khởi tràn đầy vẻ chán ghét, y nói: “Lăn ra xa chút!”

Chu Lệ không hề tức giận, ngược lại mỉm cười, hết sức hứng thú đánh giá Vân Khởi, híp mắt nói: “Tiểu cữu tử, có ai nói qua bộ dáng tức giận của ngươi giống hệt tỷ tỷ mình chưa?”

Vân Khởi không đáp, lạnh lùng nói: “Ngươi coi Thác Bạt Phong là gì?”

Chu Lệ thản nhiên nói: “Đương nhiên coi hắn như nhi tử, không thì coi là gì nữa?” Nhưng ngay sau đó lại trêu đùa Vân Khởi: “Tỷ phu từ nhỏ chả biết cái gì là gọi là thanh mai trúc mã, cũng chẳng có ngọc bội hay quạt thêu hoa làm tín vật định tình…”

 Vân Khởi thất khống hét lớn: “Ngươi không coi hắn như con người. Không ai coi hắn là con người cả!”

Chu Lệ thu tiếu dung, chân thành nói: “Vân Khởi, mắt thấy mới là thật, ngươi chưa từng tận mắt chứng kiến, từ lúc ta thu dưỡng Thác Bạt Phong đến nay, tái ngoại phàm là tộc Đột Quyết, đều nhờ cậy vào phúc của hắn, mới bảo vệ được tính mạng”

Lang bộ* vốn không phải tỷ phu giết, lúc người Nguyên đào thoát đã tàn nhẫn hạ thủ, tỷ phu cứu tính mạng hắn, lại đem hắn tiến cung, hằng năm tặng bò tặng dê cho tộc nhân của hắn, ở quý phủ, phàm là người Đột Quyết họ Thác Bạt đến nhờ cậy…” [*Bộ tộc sói]

Vân Khởi mỉa mai: “Nếu có một ngày ngươi làm Hoàng đế, sẽ cho hắn về Khắc Lỗ Luân hà chứ? Hứa cấp cho hắn bao nhiêu đất phong, bao nhiêu binh, bao nhiêu nữ nhân? Bao nhiêu bò dê bao nhiêu tài vật?”

Vân Khởi kích động nói đến thở dốc dồn dập, Chu Lệ bước lên phía trước ôm y ngồi dậy, lại bị Vân Khởi ho khan đẩy ra.

Chu Lệ cũng không tức giận, cười nói: “Không có hứa với hắn, nói cho cùng thì hắn cũng đã đạt được nhiều thứ, ta hậu táng người trong bộ lạc hắn, lại cứu tánh mạng của toàn tộc hắn, nuôi dưỡng hắn đến năm tuổi, thành thật nói cho hắn biết thân phận của mình”

“Không chút nào giấu diếm. Lại dạy hắn tiếng Đột Quyết, để hắn ghi nhớ mình là người phương nào. Đổi lại là ngươi…ngươi có bán mạng vì ta không?”

Chu Lệ mỉm cười nói: “Tiểu cữu tử, ngươi không hiểu tính tình Thác Bạt Phong sao? Người Đột Quyết đầu óc rất bướng bỉnh, ngươi tốt với họ, họ liền khăng khăng một mực báo đáp ngươi, ghi thù, cũng sẽ toàn tâm toàn ý đến báo thù…Tính cách của tên nhóc sói này chẳng phải chính là như vậy sao?”

Vân Khởi chế giễu ngược lại: “Khăng khăng báo đáp ân thu dưỡng của ngươi, cuối cùng đổi lấy một chung rược độc”

Chu Lệ biến sắc nói: “Rượu độc gì?”

Vân Khởi nhíu mày cùng Chu Lệ nhìn nhau.

Vẻ mặt Chu Lệ như rơi vào vực sâu vạn trượng: “Hắn uống rượu độc?!”

Vân Khởi nghi hoặc nói: “Hạc đĩnh hồng kia không phải ngươi đưa sao?”

Chu Lệ nói không nên lời một hồi lâu, rồi sau đó mới lên tiếng: “Chết rồi?!”

Vân Khởi mờ mịt vô cùng, trong đầu hỗn loạn một mảnh, Chu Lệ đột nhiên nắm tay Vân Khởi nói: “Ngươi…Tiểu cữu tử, không phải ngươi đã thả hắn đi sao? Đêm đó xảy ra chuyện gì, lúc canh hai ta phái người vào lao cứu hắn, hồi báo rằng ngục tốt đã chết rồi, nên án này mới phát sinh, ngươi…”

Vân Khởi giãy ra nói: “Chưa chết!”

Vân Khởi nhìn Chu Lệ một hồi, chậm rãi nói: “Đêm đó có người đưa rượu độc, muốn giết hắn diệt khẩu, thật kì quái, là ai chứ? Chẳng lẽ là Hoàng thượng…?”

Chu Lệ nói: “Độc gì trong đó? Ngươi đưa hắn đi đâu?”

Vân Khởi lắc đầu nói: “Ta cho hắn ăn Khô vinh tạo hóa hoàn, thuốc kia có thể giải bách độc…Tiếp theo đưa hắn lên thuyền, đến Dương Châu”

Chu Lệ như trút được gánh nặng nói: “Trở về ta sẽ bảo hắn viết cho ngươi một phong thư, ngươi liền biết manh mối”

Vân Khởi mím môi suy nghĩ chốc lát, đầu lại bắt đầu đau nhức.

Chu Lệ xoay người vừa đi lấy bút mực, vừa huyên thuyên nói: “Ngươi dưỡng thương đi, cho khỏe lên, rồi báo tin cho tỷ tỷ ngươi biết, bằng không đời này ta cũng đừng mơ tới chuyện về nhà nữa”

Lửa giận trong bụng Vân Khởi bay hết bảy phần, y chộp lấy bút, tiện tay viết câu “Chu Lệ vương bát đản*”, tiếp theo thảy trở lại. [*vương bát: rùa; **đản: trứng => Chu Lệ trứng rùa]

Vương bát đản thành khẩn nói: “Nội đệ, lời này khác nào mắng đương triều Hoàng thượng là vương bát…”

Vân Khởi nổi giận, xóa chữ “Đản” đi, vương bát cười hì hì gấp hảo tờ giấy kia nhét vào ngực, nói: “Đi đây, đừng nhớ nha”

Trong khoảnh khắc Chu Lệ xoay người, Vân Khởi lạnh lùng nói: “Mẹ ta là hồng bài của Vũ Yên lâu, lúc Hoàng thượng lấy Ứng Thiên phủ, trong binh mã loạn lạc, đã quen được cha ta.”

Chu Lệ nghe thế, không nhịn được xoay lại, Vân Khởi nói tiếp: “Hai tỷ đệ ta là con thứ, xuất thân của mẹ lại không tốt, cả đời ta chính là mệnh cẩu, dù có thân thiết với Hoàng tôn tới đâu chăng nữa cũng vô dụng”

“Ngôn quan trong triều sẽ không để cho ta phong quan ấm tử, ngươi tỉnh ngộ một chút, thay vì có tâm tư này thì nên đi lấy lòng những người trong Lục bộ ấy”

Chu Lệ gãi gãi đầu nói: “Tỷ phu ngay cả từ ‘mẹ’ cũng không gọi được nữa, năm đó lão già và Trần Hữu Lượng hết đánh đông rồi lại đánh tây…Ngay cả mẹ ta cũng để cho lạc mất. Hiện tại đã nhận Mã hoàng hậu làm mẹ, nhưng suy cho cùng thì…”

Chu Lệ khôi phục lại nụ cười vô lại thường ngày, dương dương tự đắc nói: “Đây gọi là chẳng phải người một nhà, không vào chung một cửa”

Nói xong lại kể khổ: “Nội đệ, ngay từ lần đút thuốc đầu tiên thì ngươi đã tỉnh rồi, thế mà cứ giả vờ hôn mê hơn mười ngày, té ra là lười biếng, chờ Vương gia ta hầu hạ cho”

Chu Lệ xoay người rời đi, xế chiều hôm đó liền suất lĩnh thân vệ rời Nam Kinh.

Vân Khởi nằm trên giường, nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Có chịu khổ gì hay không…Sư huynh, bảo trọng”

————

“Khóc cái gì, mấy tuổi đầu rồi, đại nam nhân lại đi khóc sướt mướt…”

Tiểu Thác Bạt Phong đứng bên giường, quan sát tiểu Vân Khởi, nhíu mày không vui nói: “Đừng khóc”

Tiểu Vân Khởi nức nở nói: “Trong nhà ta có người chết rồi…”. Sau đó hít hít nước mũi.

Tiểu Thác Bạt Phong đáp: “Ừ”

Hai đứa im lặng đưa mắt nhìn nhau trong giây lát, tiểu Thác Bạt Phong lại nói: “Người nhà của ta cũng đã chết sạch”

Tiểu Vân Khởi lại oa oa khóc lớn lên, nói: “Người chết chính là cha ta! Ta sẽ không có hai đồng bạc mỗi tháng nữa!”

Tiểu Thác Bạt Phong lại nói: “Ờ, không có”

“Sao đầu lại bị rách da vậy, tới đây, sư ca xoa xoa cho ngươi”

Tiểu Vân Khởi nước mắt nước mũi tèm lem nói: “Tại dập đầu lạy…”

Tiểu Thác Bạt Phong đồng cảm sờ sờ đầu tiểu Vân Khởi.

“Gọi cha.”

“…”

Tiểu Vân Khởi liếc xéo Thác Bạt Phong, ánh mắt kia, hệt như một bé mèo hoang không quá tin người.

Tiểu Thác Bạt Phong hờ hững nói: “Gọi cha, sau này sư ca trở thành Cẩm y vệ, tiền bổng lộc đều cấp cho ngươi, một tháng hai lượng bạc”

Một tiếng “Cha” đã lên tới miệng tiểu Vân Khởi, nhưng cuối cùng vẫn không gọi ra, buồn bã nói: “Hay là khỏi đi, cha không thể gọi bậy”

Thác Bạt Phong nhìn điệu bộ của nó, trông giống như lại đang nổi lên tình tự, chỉ sợ không bao lâu sẽ bật khóc tiếp, nên vội vàng nhượng bộ: “Không gọi cũng sẽ cấp cho ngươi hết. Đừng khóc”

“Không…Ta muốn khóc”

“Không được muốn”

“Cho ngươi hai đồng bạc, để ta khóc một hồi đi…”

“Không cho khóc”

“Oa a_____Sư ca, cha ta chết rồi…Cha ta chết rồi!!”

————

Từ đó về sau, tiểu Thác Bạt Phong mỗi tháng đều xuất ra hai đồng bạc cho tiểu Vân Khởi.

Có trời mới biết tiểu hài mười hai tuổi lấy tiền ở đâu ra…

 Song việc đó không quan trọng, từ mười tuổi tới mười lăm tuổi, cứ mỗi tháng hai đồng, tổng cộng được mười hai lượng; từ mười lăm tuổi tới mười chín tuổi, mỗi tháng hai lượng – bổng lộc bình thường của Cẩm y vệ _ tổng cộng chín mươi sáu lượng. [10 đồng = 1 lượng]

Mười chín tuổi tới hai mươi tuổi, mỗi tháng ba lượng bạc – quan bổng của chính sử Cẩm y vệ – tổng cộng ba mươi sáu lượng.

Tiền Thác Bạt Phong làm thị vệ nhiều năm kiếm được, toàn bộ đều cho mình, một phân tiền cũng không thiếu, quả nhiên nói được làm được.

Vân Khởi đốt sổ sách, lặng lẽ đem số ngân lượng ghi nhớ trong lòng.

———————————————–

Về tiêu đề: nghĩa là “Biến khéo thành vụng”

_ Trường minh đăng: 

YẾN TIỆC VƯƠNG PHỦ

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mấy năm sau, lại là đêm trăng tròn.

“Vương gia đâu? Gia yến sắp khai tiệc rồi, sao còn chưa thấy người?”

“Trong hoa viên…”

Từ Văn tức giận nói: “Lại đi đào dế à?!”

Từ Văn đang định nâng váy ra ngoài mắng một trận, nhưng đang trang điểm giữa chừng, đầu đầy hoa trâm, nàng thoáng liếc vào gương, hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Rút hết trâm ra đi, không muốn cài”. 

Thị nữ sợ hãi đáp “Dạ”, liền đưa tay tháo trâm, Từ Văn lại nói: “Lễ vật trung thu đưa đi cả chưa? Hóa đơn đâu?”

Quản gia bên cạnh nói: “Hóa đơn mới được đưa tới nhà hôm nay, nhị cữu gia viết thư, còn niêm phong một ít thổ sản Dương Châu…”. Quản sự kia nói xong xoay người, một tỳ nữ bê mâm gỗ tiến lên. 

Quản gia lấy thư trên mâm gỗ cung kính trình lên Từ Văn, lại nói: “Một xe bánh trung thu nhân hải sản, năm hộp quế hoa cao, mười hũ Trúc Diệp Thanh, cá sống…” 

“Được rồi” Từ Văn ném thư trở lại mâm gỗ, không kiên nhẫn nói: “Năm nào cũng là những thứ này” Tiếp đó đưa mắt đánh giá một người đang đứng sau lưng quản sự.

Nam nhân kia vóc người cao to, đầu đội đấu lạp, lồng tay áo đứng ở một bên, y phục dường như không vừa người cho lắm, lộ ra chiếc cổ màu đồng sạch gọn

Nam nhân cúi đầu, giấu đôi mắt dưới đấu lạp, chỉ lộ ra sườn mặt thon gầy.

Từ Văn nói: “Ngươi là ai?”

Quản sự vội vàng nghiêng người qua, để người nọ đang lẳng lặng đứng phía sau tiến lên. Quản sự nói: “Vị này là nhị cữu gia phái…”

Từ Văn ngắt lời: “Lấy hồng bao cho hắn, lễ lộc gọi hắn đến ăn cùng một chỗ với các ngươi”

Vẻ mặt của quản sự kia hơi lúng túng, một hồi lâu sau đánh bạo nói: “Nhị cữu gia…Lệnh hắn đến chỗ phu nhân làm phục dịch”

Từ Văn mỉa mai: “Tên Tăng Thọ mặt dày này, ngay cả người trong phủ mình cũng nuôi không nổi sao?”

Nam nhân kia im lặng không đáp, Từ Văn xua tay nói: “Đến môn phòng* ngồi đi, mấy ngày nữa xem ý tứ Vương gia, phân công cho ngươi làm chút chuyện” [*nơi dành cho người gác cổng]

Từ Văn suy nghĩ một chút, lại nói: “Vân Khởi hồi âm chưa?”

Quản gia cung kính đáp: “Tiểu cữu gia không hồi âm, chỉ gửi đến một chiếc hộp”

Từ Văn hơi không vui, nói: “Lấy ra cho ta xem”

Quản gia nâng cái hộp trên mâm gỗ đến xé giấy niêm phong tự tay mở hộp ra, Từ Văn trông thấy vật trong hộp, khóe miệng liền khẽ cong lên. 

Nằm trong hộp là một cây trâm bạch ngọc, do tượng nhân khắc, đầu trâm dường như khắc nhành cây, thấy rõ cả vân cây, chi tiết cực sống động, thậm chí chỗ vỏ cây bong và vết nứt cũng y như thật.

Trên nhánh cây điểm xuyến vài đóa hoa quế, cánh hoa trong suốt lóng lánh, nhụy hoa e ấp mảnh như sợi tóc, nhưng cực rõ nét.

Từ Văn tán thưởng: “Không biết tốn hết bao nhiêu ngân lượng, tiểu hỗn đản phung phí này”

Từ Văn cầm lấy chiếc trâm hướng về phía ánh đèn, thấy đuôi trâm có khắc bốn chữ cực nhỏ như hạt gạo: 

Nam tử trầm mặc nọ đột nhiên chen miệng vào: “Thiềm cung chiết quế”, Tưởng phủ hẻm Tứ, Tô Uyển Dung đích tự”

Từ Văn tỏ vẻ bất ngờ: “Ngươi cũng biết Tô Uyển Dung à?”

Trong giọng nam nhân thoáng chứa một chút tiếu ý, đáp: “Thợ tài giỏi bậc nhất, khắp Nam Kinh chỉ có duy nhất một mình nàng, sau gả cho Tưởng sư…Tưởng Hiến liền gác đao bỏ nghề. Chiếc trâm này phải trị giá ít nhất một ngàn lượng hoàng kim, hơn nữa có tiền cũng chẳng mua được” 

Nam nhân còn bồi thêm một câu: “Năm đó nghe nói ngay cả Thái tử muốn khắc một miếng ngọc bội để tặng người ta, Tưởng phu nhân cũng không khắc” 

Từ Văn cười nói: “Hiểu rồi, hẳn là tiểu hỗn đản đó cầu khẩn sư nương nó đích thân khắc cây trâm này”

Quản gia kia phụ họa thêm: “Xưa nay tiểu cữu gia luôn có lòng”

Từ Văn giễu cợt: “Toàn ăn không ngồi rồi mà chuyện gì cũng suôn sẻ”

Mặc dù nói vậy, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ vui mừng nhàn nhạt, phân phó: “Hôm nay không mặc gấm, đi lấy hắc bào dưới đáy rương lại đây”

Tỳ nữ kia vâng dạ xoay người đi, Từ Văn giật hoa trâm ném vào mâmmái tóc đen dài như thác nước đổ xuống, sau đó choàng hắc tú phục lên người, hắc bào tôn lên làn da trắng như bạch ngọc càng mỹ diễm không gì sánh bằng. 

Từ Văn vấn tóc, chỉ cài cây trâm bạch ngọc Vân Khởi tặng, đánh giá nam tử cao lớn kia một chút, rồi nói: “Cởi đấu lạp xuống”

Nam nhân kia cởi đấu lạp, cùng Từ Văn nhìn nhau, mất tự nhiên tránh đi ánh mắt Từ Văn.

Sống mũi nam nhân cao thẳng, hơi khoằm, đôi đồng tử thẫm màu như đồi mồi. 

Từ Văn nói: “Người Đột Quyết? Ngươi và Lang bộ thường lui tới phủ…”

Nam nhân dứt khoát đáp: “Chẳng có quan hệ gì”

“Tên gì?”

“Chu Phong”

Từ Văn phì cười nói: “Tên gì không gọi, lại gọi ‘Heo Điên’*”. Đoạn cũng không hỏi han về lai lịch người này, chỉ nói: “Dùng bữa trước đi, xem bộ dáng của ngươi hẳn là biết võ, kể từ ngày mai làm chân chạy vặt cho vương gia” [Chu Phong() đồng âm Trư Phong(), cả hai đều đọc là zhū fēng]

Chu Phong gật đầu đáp: “Tạ phu nhân”

Chu Lệ nằm sấp trên bãi cỏ, miệng ngậm cọng rơm, mùa thu hương lan tỏa khắp đình, hắn thoải mái híp một con mắt lại, huýt sáo, thò một tay vào trong hòn non bộ.

Từ Văn dẫn quản sự và tỳ nữ rời viện, rống một tiếng sư tử Hà Đông vào trong hoa viên: “Vương gia! Dọn cơm rồi kìa! Suốt ngày đi đào ổ chó, đào ra được vinh hoa phú quý chắc!” 

Chu Lệ vội vàng phun cỏ ngồi dậy, kêu “Yo!” một tiếng nhìn thẳng mắt, khen hết lời: “Phu nhân! Ngươi hôm nay quả nhiên…”

Từ Văn điểm sức trang nhã, một thân huyền phục, trên đầu cài ngọc trâm khiết bạch, tôn lên mái tóc đen mượt như thác nước tam thiên, làm Chu Lệ thấy mà chảy nước dãi. 

 Từ Văn như giận như không liếc Chu Lệ một cái, chân không ngừng tiến về phía tiền thính. 

Chu Lệ vội cười làm lành sải bước đuổi theo, vươn cánh tay để phu nhân khoác vào, tiệc trung thu Vương phủ lúc này mới chính thức bắt đầu.

Thác Bạt Phong co chân dài ngồi bên một chiếc bàn vắng vẻ trong góc, trước bàn đều là gia đinh và trướng phòng trong phủ, không ai nói chuyện với hắn, hắn cũng chẳng lên tiếng, tự rót rượu gắp đồ ăn cho mình. Trong sảnh truyền đến tiếng cười hào sảng của Chu Lệ cùng giọng địa phương Bắc Bình lưu loát của mấy vị tân khách.

“Ta nói này, aiz…mời ngài mời ngài, để tự ta, không dám làm phiền Vương gia.” Nam nhân kia cười nói: “Lẽ ra phải đến vào lễ trăm ngày của tiểu công tử, ai ngờ sư phụ cuối cùng không cho ta hạ sơn,  thiệt tình…”

 Chu Lệ vội cười nói: “Không sao không sao, Diêu lão đệ nếu đã tới đây rồi, vậy hãy ở lại đi”

Từ Văn thay đổi bộ dáng, dịu dàng cười nói: “Chuyện của xá đệ lần trước, thực sự đã làm phiền Diêu đại sư…” 

Thác Bạt Phong nghe vào trong tai, lòng khẽ động, hỏi: “Đệ của phu nhân…xảy ra chuyện gì?”

Một gia đinh đánh giá Thác Bạt Phong trong chốc lát, cười nói: “Chuyện này kể ra dài dòng lắm, đã nhiều năm trước, tiểu cữu gia ở kinh thành bị thương, chính là nhờ vị Diêu đại sư của chúng ta trị cho”

Thác Bạt Phong nheo mắt lại, trong mắt hiện ra thần thái sắc bén: “Bị thương gì? Trị thế nào?”

Gia đinh nọ cũng rất nhiều chuyện, trong phủ Vương gia vốn nhàm chán, chuyện nhỏ cũng có thể truyền đi hơn mười ngày nửa tháng, huống chi là đại sự như thế, vừa nghe Thác Bạt Phong hỏi, liền hớn hở mặt mày xổ giọng Bắc Kinh:

“Té ra ngài là nhị cữu gia phái tới? Vậy được, ngài cũng phải gọi y là tiểu cữu gia. Nói cho ngài hay, y ở kinh thành làm Cẩm y vệ dưới chân thiên tử ấy, ai yo ông nội ơi…Cẩm y vệ đấy, ngài có hiểu không? Không hiểu hả? Ta nói cho ngài hay, Cẩm y vệ này không phải…”

“Nói trọng điểm!” Thác Bạt Phong không vui nói.

Uy thế Thác Bạt Phong vẫn còn, vừa quát như thế, gia đinh kia phản xạ có điều kiện ngồi thẳng người, nghi ngờ đánh giá hắn chốc lát, lại nói tiếp: “Ngài thiệt không kiên nhẫn mà…Được rồi, chọn mấy điểm mấu chốt kể cho ngài nghe, tiểu cữu gia nha, chính là nhất đẳng nhân tài, nghe bảo rất được Hoàng thượng coi trọng, nhưng lúc đó chẳng biết sao y lại phạm phải đại tội mất đầu”

Thác Bạt Phong nín thở yên lặng nghe.

Gia đinh kia lại nói: “Nhưng tiểu cửu gia người tốt, mạng lớn, phúc dày, không bị mất đầu, thế nhưng phải chịu một trận đòn, mẹ nó chứ, ngài không biết đâu, ngay trước mặt Hoàng thượng cùng các đại thần, bị đánh đủ ba trăm sáu mươi trượng…”

“…”

Thác Bạt Phong khó có thể tin siết chặt chung rượu, cả người phát run.

Gia đinh kia run run nói: “Ba trăm sáu mươi trượng! Vương gia chúng ta thấy ở trong mắt, đau ở trong lòng, Vương gia cầu tình cũng vô dụng, cứ như vậy trơ mắt nhìn tiểu cửu gia bị đánh, thật là tạo nghiệt mà”

“Nghe nói hai chân bị đánh cho tàn phế, xương sườn cũng bị gãy nát, đánh đến trên triều đình toàn là máu, đánh đến văn võ bá quan cũng nhìn không nổi nữa, mọi người quỳ xuống dưới chân Hoàng thượng cầu tình…”

“Sau khi đánh xong Vương gia vội vã ôm tiểu cửu tử về nhà, than trời trách đất gào khóc một trận a…”

“Lúc đó tiểu cữu gia chỉ còn lại một hơi thở…Sống không được, mà chết cũng không xong, nghe nói cữu gia này còn tâm nguyện gì đó chưa dứt, không nỡ chết. Vậy cũng may, Vương gia cho truyền toàn bộ danh y toàn kinh thành tới, danh y nhiều đến nỗi muốn chen sập cả viện tử…”

“Vương gia một mặt trông coi tại Kim Lăng, một mặt phái người trở về báo tin, phu nhân vừa nghe chuyện này liền khóc đến chết đi sống lại, thiên hôn địa ám…Aiz huynh đệ, huynh đệ? Ta nói ngươi cũng khóc hả, ngươi khóc cái gì chứ hả? Ngươi cũng biết thảm sao, hách hầu*?” [*khỉ bự, hết ‘heo điên’ giờ tới ‘khỉ bự’┐(─__─)┌]

Gia đinh không khỏi bắt đầu kính nể đối với năng lực kể chuyện tuyệt hảo của mình. Qua một lúc lâu, ủ đủ tâm tình, bèn vuốt vuốt hốc mắt ướt át, ngơ ngác trông về đường chân trời xa xa trong ảo tưởng, trông về phía ánh tà dương chẳng hề tồn tại kia, thổn thức nói:

“Phu nhân lấy tiền, sai tiểu nhân đi phát lương thực cho người nghèo, hạ lệnh toàn thành trai giới. Ngày đó thỉnh hòa thượng đạo sĩ khắp nơi, làm phép tại nhà, vừa vặn Diêu Quảng Hiếu đại sư đi ngang qua, nghe chuyện này, bèn lấy bí bảo sư môn, gọi là Chu nhãn băng thiềm, giao cho người đưa thư mang về, lúc này mới cứu được tính mạng của tiểu cữu gia Vân Khởi…”

Hạo nguyệt đương không, minh châu tại thiên, giai nhân hà xử, thiên lý thiền quyên…

“Vương gia, năm nào ngài cũng chỉ có mấy câu này”

“Ha hả, bản vương ít học, từ nhỏ không được dạy dỗ đàng hoàng…”

“Gieo vần!”

Chu Lệ và Diêu Quảng Hiếu uống đến say khướt mới ra khỏi sảnh, đứng bên trong tiền viện, ao sen mười dặm, hoa quế ba thu, hương thơm thoang thoảng truyền tới khiến lòng người thư sướng vô cùng.

Diêu Quảng Hiếu hoàn tục chưa lâu, hiện vị tăng nhân trẻ tuổi này đầu tóc không quá ba tấc, nuôi mớ râu trên cằmvỗ tay nói: “Thỉnh Vương gia trở vào, Quảng Hiếu tự về được rồi”

Chu Lệ hắc hắc cười nói: “Diêu huynh đệ nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm bổn vương bất cứ lúc nào”

Diêu Quảng Hiếu mặt mày đỏ ửng, cười gật gật đầu rồi quay lưng rời phủ, song dưới giàn hoa tiền viện đã có một người đứng sừng sững, chờ đợi đã lâu, chính là Thác Bạt Phong. 

Thác Bạt Phong đỏ mắt, ngưỡng cổ, ngăn cản đường đi của Diêu Quảng Hiếu, đứng trước người hắn, không nói hai lời vén vạt bào quỳ xuống.

“Aiz aiz, thí chủ? Sao ngài…”

Chu Lệ thình lình bị hù hết hồn, vội vã tiến lên, Diêu Quảng Hiếu khom người đỡ, nhưng Thác Bạt Phong lại cung kính hướng Diêu Quảng Hiếu dập đầu lạy ba cái.

Diêu Quảng Hiếu nhíu mày không hiểu, hỏi Chu Lệ: “Đây là người trong phủ Vương gia à?”

Thác Bạt Phong khàn khàn nói: “Tạ đại ân Diêu đại sư”. Sau đó đứng lên, đi qua một bên trầm mặc chẳng nói gì.

Lúc bất ngờ nghe thấy giọng nói kia, Chu Lệ liền hít vào một hơi lãnh khí, mặc kệ Thác Bạt Phong, vội vàng cười nói với Diêu Quảng Hiếu: “Không có gì, Diêu huynh đệ, chuyện này kể ra rất dài dòng, mai mốt rảnh rỗi nói sau.”

Tiễn Diêu Quảng Hiếu đi xong, Thác Bạt Phong vẫn còn đứng một bên, Chu Lệ liền xoay người lại nói: “Sao ngươi đến Bắc Bình mà không báo một tiếng?”

Chu Lệ dẫn Thác Bạt Phong vào bên trong hoa viên, đuổi hạ nhân đi rồi mới nói: “Không phải bảo năm sau ngươi hẳn tới sao?”

Cảm xúc Thác Bạt Phong đã ổn định hơn chút ít, hai người bị gió thu thổi qua, mùi rượu tán hơn phân nửa, Thác Bạt Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Không muốn ăn nhờ ở đậu”

Chu Lệ nghe xong lời này, liền biết Thác Bạt Phong nhất định là ở Dương Châu bị xem thường rồi, bèn cười nói: “Được rồi, nếu đã tới thì cứ ở lại, thật tình mà nói thì bổn vương cũng là khâm phạm, khâm phạm bao che khâm phạm vậy.”

Thác Bạt Phong thất thần nhìn lá sen tan hoang đầy trong hồ, suy nghĩ rồi nói: “Vương gia, Vân Khởi giờ sống thế nào?”

Chu Lệ cười đáp: “Sống rất tốt, yên tâm đi, năm sau chính là dịp về thăm nhà năm năm một lần của Cẩm y vệ, đến lúc đó sẽ được gặp mặt”

Thác Bạt Phong gật đầu, cùng Chu Lệ chầm chậm thả bộ dọc theo hồ sen, đột nhiên Chu Lệ nói: “Chuyện trong lao ngục ngày đó, trong thư chung quy nói không rõ ràng, giờ ngươi nói kỹ lại, kẻ mang rượu tới cho ngươi có bộ dáng như thế nào?”

Thác Bạt Phong trầm ngâm trong chốc lát, đang định mở miệng, chợt thấy một nữ tử đang đứng dưới hàng hiên, chính là Từ Văn.

Thác Bạt Phong chưa kịp hành lễ thì Chu Lệ đã giật thót một cái, vội trốn sau lưng Thác Bạt Phong, Từ Văn nhíu mày nói: “Sao ngươi lại quen với tên tiểu tư ở nhà nhị ca ta?”

Chu Lệ liền cười nói: “Nào có, mới nãy vi phu vừa nhìn thấy vị huynh đệ Đột Quyết này, trong lòng tò mò, bèn kéo hắn nói chuyện phiếm vài câu, là tới từ nhà nhị cữu sao?”

Từ Văn hồ nghi nói: “Chuyện phiếm vài câu? Hàn huyên đến độ rưng rưng nước mắt luôn à?”

Chu Lệ cười ha ha ứng phó, lập tức hướng Thác Bạt Phong nháy mắt, Thác Bạt Phong vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ cáo lui.

Lúc này Từ Văn mới giũ trường bào mắc trên cánh tay ra, tiến lên choàng cho Chu Lệ, Chu Lệ nói: “Hài tử kia mệnh khổ, vừa mới ra đời cha mẹ đều mất hết, ngươi cũng biết cuộc sống người Đột Quyết vất vả mà, phía nam có người Hán chúng ta, phía Bắc lại có người Nguyên, suốt ngày bị ức hiếp…”

Từ Văn nói: “Được rồi”

Chu Lệ ngượng ngùng ngậm miệng, kéo tay Từ Văn, suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Phu nhân hôm nay thật xinh đẹp, trâm trên đầu ở đâu ra đấy? Đám khách trong bữa tiệc đều khen ngươi mãi”

Từ Văn tức giận nói: “Sao không khoét mắt chó của bọn hắn ra ngay tại chỗ cho ta”

Chu Lệ và Từ Văn đều mỉm cười, Chu Lệ nói: “Trung thu năm nay trời đẹp, tháng này…”

Nói xong ngẩng đầu lên, chợt trông thấy trên màn trời đỏ tía, một ngôi sao băng kéo theo cái đuôi lửa đỏ xẹt qua, chợt lóe rồi biến mất. 

————

Nam Kinh, lá ngô đồng rụng đầy sân, thu vàng rực rỡ.

Trong đại viện Cẩm y vệ bày vài cái bàn tròn lớn, một bàn mười hai người ngồi, mỹ tửu giai hào đầy đủ.

Vân Khởi cầm chung rượu, cười nói: “Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên*, mọi người cạn chung”. Sau đó ngưỡng cổ uống. [*Chỉ mong người trường cửu, ngàn dặm cùng thuyền quyên, thuyền quyên ý chỉ người con gái đẹp  (thơ Tô Thức)]

Chúng thị vệ sôi nổi đáp lại, ai nấy đều nâng chung nhấc đũa, chợt có một gã thái giám tiến vào viện the thé nói:

“Vân chính sử! Điện Thái Hòa truyền lệnh_____!”

Vân Khởi kêu khổ thấu trời, ném đũa, nói: “Lại chuyện gì nữa đây”

Thái giám kia nói: “Hoàng thượng về điện Thái hòa phê tấu chương rồi, trong điện truyền Cẩm y vệ đến thủ”

Vân Khởi còn chưa kịp đáp, bọn thị vệ đã như chết cha chết mẹ nhao nhao đứng dậy. 

Vân Khởi nói: “Ta còn chưa chỉ định ai mà, sao tự nhiên lại siêng quá vậy?!”

Vinh Khánh cười nói: “Chuẩn bị sẵn, tránh cho ngươi được lòng người này, mất lòng người kia” 

Vân Khởi cười đứng lên nói: “Thôi cứ để ta, lễ lộc mà, không làm phiền các ngươi đâu, các huynh đệ cứ tiếp tục ăn đi, nhớ chừa cho ta vài món”

Các tiểu tử cười vang, ai cũng bảo Vân Khởi có nghĩa khí, có người sẵn tay cầm cái đùi gà cười nói: “Bụng rỗng lại mới uống rượu, cẩn thận choáng đầu, ăn chút gì đi”

“Ừm ừm”. Vân Khởi gặm đùi gà, vội vã trở về phòng thay phi ngư phục, rồi vừa ăn, vừa theo tiểu thái giám vào điện Thái Hòa.

Vân Khởi lấy tay áo chùi chùi miệng, khom người, tới bên cạnh long án đứng nghiêm.

Chu Nguyên Chương đang xem tấu chương, đối với sự hiện diện của y làm như không thấy.

Hương hoa quyện theo gió đêm nhẹ nhàng bay vào phòng, đã hoàng hôn, trên điện thái giám thắp đèn dầu khắp nơi. 

Vân Khởi đứng một bên long án, mượn ánh đèn quan sát tường tận nét mặt già nua như cây khô của Chu Nguyên Chương. Thầm nghĩ Hoàng đế này cũng thật cần mẫn, lúc còn trẻ thì đánh sống đánh chết, chinh chiến tứ xứ, một ngày chỉ ngủ hai canh giờ. Đến khi làm Hoàng đế, thừa tướng cũng miễn, ngự sử đại phu cũng không cần, trực tiếp đưa tấu chương của Lục bộ lên điện Thái hòa, mỗi ngày phê duyệt cả ngàn bản. 

Mọi việc lớn nhỏ, ngay cả giết người cũng tự tay phê duyệt, mỗi ngày vẫn chỉ ngủ có hai canh giờ. Làm hoàng đế sướng lắm sao?

Vân Khởi không cách nào hiểu nổi.

Khó hiểu nhất chính là: Chu Nguyên Chương đã bảy mươi tuổi, thế nhưng ngày nào cũng có tinh thần như vậy. Ngay cả lễ tết cũng trở về tăng ca phê duyệt tấu chương, ông ta muốn sống tới bao nhiêu tuổi nữa mới chịu đây?

Vân Khởi thật sự nghĩ không ra, Chu Nguyên Chương hệt như một ngọn núi lửa, tại vị một ngày, liền có vô số người nơm nớp lo sợ vướng vào thảm cảnh sao gia diệt tộcsao ông ta còn chưa chết?

Ông ta muốn sống bao lâu nữa đây?

Chu Nguyên Chương thản nhiên gọi: “Vân Khởi”

Vân Khởi đáp: “Có thần”

Chu Nguyên Chương nhắm mắt lại, một tay ấn lấy huyệt thái dương xoa xoa, tỏ vẻ mệt mỏi, Vân Khởi hiểu ý, bèn đưa tay sờ nhẹ huyệt phong phủ sau gáy Chu Nguyên Chương, chầm chậm xoa nắn.

Chu Nguyên Chương nói: “Được rồi”

Vân Khởi thu tay lại, Chu Nguyên Chương lại nói: “Nhớ phụ thân ngươi không?”

Vân Khởi rùng mình trong lòng, chỉ sợ Chu Nguyên Chương lại động sát khí, không biết nên đáp lại thế nào. Thần kinh căng thẳng cực điểm, lại bắt đầu suy tư.

Chu Nguyên Chương nói: “Nhớ thì nói nhớ, không nhớ rõ thì nói không nhớ rõ”

Vân Khởi vô ý thức nói: “Lần cuối gặp ông ấy là năm ba tuổi, hiện không nhớ rõ nữa”

Chu Nguyên Chương dựa đầu vào long ỷ, hai mắt mê ly nhìn hoàng hôn ngoài điện, từ tốn nói: “Thường Ngộ Xuân, Từ Đạt, Phó Hữu Đức, Lưu Cơ, Lý Thiện Trường… Lam Ngọc” 

“Đã nhiều năm rồi, sao ngay cả bọn họ lớn lên thành cái dạng gì trẫm cũng không nhớ nổi?”

Vân Khởi nghĩ thầm, cả đám đều bị ông giết chết hết rồi, ông chỉ lo bọn họ biến thành quỷ đến báo thù, đương nhiên giả vờ không quen biết.

Chu Nguyên Chương lại chậm rãi nói: “‘Thiêu Bính ca’* Lưu Cơ viết…” [*“Bài ca bánh nướng”: một tác phẩm tiên tri của Lưu Cơ (Lưu Bá Ôn)]

Vân Khởi buồn cười, thầm nghĩ Phó Hữu Đức Lam Ngọc bọn họ, cũng là ông sai ta đi giết, nháy mắt đã quên rồi à.

Cứ thế phút chốc trôi qua, Chu Nguyên Chương chậm rãi lắc đầu, giống như muốn trục xuất những hồi ức này ra khỏi não, sau đó ngáp một cái, ngồi thẳng người, lấy tấu chương tới.

Vân Khởi thoáng liếc nhìn văn tự trên giấy, đó là tấu sớ của một vị ngôn quan: Hoàng thượng tuổi tác đã cao, đã đến lúc dưỡng  lão, chưa từng thấy người nào đã bảy mươi mà còn tự thân gánh vác mọi việc cảthỉnh truyền ngôi vị cho Hoàng thái tôn…”. 

Chu Nguyên Chương vân đạm phong khinh đề bút khoanh một vòng trên danh tự của ngôn quan kia, kế tiếp đổi sang bút son.

Vân Khởi thấy cảnh này nhiều lắm rồi, biết ông ta đang muốn viết chữ “Trảm”.

Quả nhiên, Chu Nguyên Chương viết ra nửa chữ ‘Xa’*[chữ Xa: “车” là một nửa của chữ Trảm:]

Nhưng còn chưa viết xong thì tay run lên, bút son nhẹ nhàng chấm xuống tấu chương thành một vệt đỏ.

Ông ta không muốn trảm nữa à, Vân Khởi chẳng chút biểu cảm nghĩ thầm.

Tiếp theo, mái đầu già nua của Chu Nguyên Chương chầm chậm cúi xuống, “Cộp” một tiếng gục trên long án.

Vân Khởi ngơ ngác nhìn một hồi lâu, mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Hồng Vũ năm thứ ba mươi mốt, Chu Nguyên Chương băng hà, hưởng thọ bảy mươi mốt tuổi.

————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#💙💚