Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HÀM NGƯ THẬT GIẢ

Quốc tang, lại là quốc tang.

Chu Duẫn Văn hai mắt sưng đỏ, thẫn thờ nhìn quan tài, Vân Khởi mang ghế dựa ngồi một bên, ngơ ngác nhìn Chu Duẫn Văn.

Chu Duẫn Văn buồn bã nói: “Quá ngọ rồi, ngươi đi dùng bữa đi. Để mình ta trông coi được rồi.” 

Vân Khởi nhịn không được nói: “Đừng khóc nữa, ngồi một lát thôi. Dùng bữa rồi hẳn khóc tiếp”

Chu Duẫn Văn không đáp, chốc lát sau, lại lớn tiếng bật khóc: “Gia gia_____!”

Vân Khởi thấy lòng chưa xót, vội vàng an ủi nói: “Được được, là Vân ca nhi không đúng…Đừng đau khổ quá, Duẫn Văn.”

Chu Duẫn Văn từng trúng độc một lần, Vân Khởi vô luận thế nào cũng không dám rời đi nữa, sợ bỗng nhiên giấy tiền có độc lại xuất hiện. Đành phải thủ bên cạnh Chu Duẫn Văn thời thời khắc khắc, không dám rời nửa bước.

Duẫn Văn nằm gục trên mặt đất khóc không ngừng, Vân Khởi đờ đẫn nhìn chốc lát, rồi sau đó nói: “Duẫn Văn, thật ra thì Vân ca nhi rất ngưỡng mộ ngươi”

Duẫn Văn ngừng khóc, đứt quãng nói: “Sao…sao lại nói vậy”

Vân Khởi thở dài: “Khi cha ta chết ta mới chín tuổi, cái gì cũng không hiểu, lúc bốn tuổi ta đã rời nhà, bị đại tỷ đưa vào cung, mỗi ngày đều không gặp được cha…”

Duẫn Văn xuất thần nhìn quan mộc, rồi sau đó nói: “Mẹ ngươi đâu”

Vân Khởi nói: “Sinh khó, lúc ta chào đời liền mất.”

Chu Duẫn Văn “Ừm” một tiếng, Vân Khởi lại nói: “Cha ta cáo lão hồi hương, trên lưng ông bị u nhọt lở loétlúc về tỷ tỷ còn đặc biệt tiến cung nói với ta một tiếng” 

Chu Duẫn Văn ngây ngốc hỏi: “Nói gì”

Lúc này có thái giám cung kính bưng thực hạp quỳ xuống, Vân Khởi nói: “Dùng cơm trưa đi, vừa ăn vừa kể cho ngươi biết” 

Chu Duẫn Văn nói: “Ăn không vô…”

Vân Khởi ngồi xổm xuống trước mặt Chu Duẫn Văn, lấy hộp đưa qua, tiếp đó ngồi xếp bằng, nói: “Ăn không hết cho ta phần còn thừa lại”

Chu Duẫn Văn ăn qua loa vài miếng rồi đưa cho Vân Khởi, Vân Khởi lại đút Chu Duẫn Văn ăn thêm vài miếng nữa, rồi mới vừa bới cơm, vừa ậm ờ nói:

“Đại tỷ cũng là người học y, nàng nói cha chỉ bị bệnh nhẹ, có thể trị khỏi. Ta cũng hồ đồ mà nghe theo, sau lại chẳng biết thế nào, vừa về tới Chung Ly không bao lâu liền suy yếu…”

Chu Duẫn Văn “Ờ” một tiếng.

“Đại tỷ hồi kinh dắt ta về gia hương, đến linh đường của cha, người đến Chung Ly chật kín, đại tỷ chỉ vào quan tài cha bắt ta quỳ xuống, nói: “Chúng ta mặc dù là con thứ, nhưng cũng do cha thân sinh, dập đầu”

Vân Khởi nói: “Ta dập đầu mấy lần, tỷ không bảo ta ngừng, ta chỉ đành dập đầu tiếp, dập đến bể đầu chảy máu mà đại ca và nhị ca còn ở một bên cãi nhau”

Chu Duẫn Văn hỏi: “Cãi vụ gì?”

Vân Khởi nói: “Yo, chim cút này nướng không tệ nha, lúc đó ta mới chín tuổi, quỷ mới biết cãi nhau chuyện gì”

Vân Khởi nhồi cút nướng vào miệng, mặt tươi như hoa nói: “Đại ca kêu quác quác như con gà chọi, cởi luôn hài ném vào mặt nhị ca, tiếp theo vung tay áo đi tới kéo hắn…” 

“Nhị ca không cam lòng yếu thế, xoay người cầm giẻ lau nhà quất cái bẹp vào mặt đại ca, điệu bộ rất phách lối! Tỷ phu đứng chính giữa, quát to ‘Đại cữu nhị cữu! Các ngươi đừng ẩu đả nữa, muốn đánh thì đánh ta nè!’ ”

Chu Duẫn Văn vốn tưởng rằng Vân Khởi muốn kể khổ, nào ngờ lại xoay chiều gió đột ngột, miêu tả sinh động y như thật, hắn nghe mà suýt cười nghiêng cười ngã.

Vân Khởi thấy Duẫn Văn nín khóc bật cười, trong lòng dễ chịu chút ít, y xoay người ngồi lên ghế dựa, cũng không quản quy củ, cầm đũa gắp từng miếng từng miếng, hướng Chu Duẫn Văn đang quỳ trên mặt đất nói: “Tiếp theo đại ca nhị ca liền choảng nhau với tỷ phu…”

Đang nói thì Hoàng Tử Trừng đi tới.

Thái phó vốn định quan tâm Hoàng tôn ăn gì chưa, đừng quá đau khổ. Thân thể còn nhỏ mà để đói bụng thì không hay.

Nhưng khi trông thấy Duẫn Văn và Vân Khởi, Hoàng Tử Trừng suýt nữa tức nổ phổi.

Nhất quốc chi quân đang quỳ trên mặt đất, còn Vân Khởi lại ngồi trên ghế cao cao, một tay cầm thực hạp của hoàng thượng, một tay cầm đũa cười ha ha, đang liến thoắng gì đó. 

Chu Duẫn Văn thì bật cười nhìn Vân Khởi.

“…”

Thần kinh Hoàng Tử Trừng đứt “Bựt” một tiếng.

“Từ Vân Khởi_____!”

Vân Khởi tức khắc phun cả họng cơm ra ngoài, chạy trốn liên tục, đáng tiếc Hoàng Tử Trừng một thân chính khí lẫm liệt, tức sùi bọt mép, túm mạnh cổ áo Vân Khởi đẩy trở lại ghế dựa. 

“Ngươi, ngươi, ngươi…Ngươi còn ra thể thống gì! Ngươi khi quân phạm thượng! Hài cốt hoàng thượng còn chưa lạnh…Thế mà ngươi ngang nhiên khi quân ngay trong linh đường!”

Hoàng Tử Trừng tóc tay bù xù trong gió gầm thét, một phen đoạt lấy thực hạp trong tay Vân Khởi ném vào đầu y, không thèm để ý tới Chu Duẫn Văn chạy lên ôm eo mình, cứ thế xách ghế rượt Vân Khởi khắp linh đường.

Cuối cùng Vân Khởi đuối lý, không dám động thủ cùng thái phó, đành phải ảo não chạy ra ngoài.

“Yêu nghiệt…Tai họa!” Hoàng Tử Trừng giận đến run cả người, hai mắt trắng dã. Lập tức quỳ gối trước linh cữu, gào khóc.

Vân Khởi khiếp đảm ngồi chồm hổm ngoài điện, vểnh tai nghe lén.

Chỉ nghe Chu Duẫn Văn không ngừng nhận lỗi, sau một lúc lâu Hoàng Tử Trừng thở đều lại, nước mắt nước mũi tèm lem ôm Chu Duẫn Văn, than thở.

Vân Khởi lấy nửa con cút nướng trên đầu xuống, phẫn nộ ném vào thực hạp.

Chim chút nướng khoái khẩu nhất, thật đáng tiếc.

————

“Ăn ngon không?”

“Ừm ừm…”

Năm mười lăm tuổi, Thác Bạt Phong đã ra dáng nam nhân, hầu kết khẽ động động, nhìn nửa con chim cút nướng trên tay tiểu Vân Khởi.

Lúc này, tiểu Vân Khởi chỉ mới có mười hai tuổi, đang ngồi ở một bên ăn chim cút nướng – hoàn toàn là một tiểu hài chưa trưởng thành, trên người mặc bộ áo choàng màu xanh xám được giặt sạch sẽ, trông hệt như một bé búp bê sứ.

Thác Bạt Phong cao hơn Vân Khởi nửa cái đầu, bận bộ phi ngư phục kim sắc phẳng phiu ngay ngắn, nói chuyện khàn khàn do đang vào thời kỳ vỡ giọnghắn và Vân Khởi tựa như người ở hai thế giới khác nhau.

Tiểu Vân Khởi keo kiệt xé chút đầu mông chim cút cho Thác Bạt Phong, Thác Bạt Phong nhai rốp rốp, nuốt ực xuống.

“Sư ca đi trực đây”

Tiểu Vân Khởi cũng không ngẩng đầu lên nói: “Về sớm sớm nhé”

Thác Bạt Phong đáp: “Biết rồi”. Sau đó sờ sờ đầu Vân Khởi, ra chiều nghiêm túc đè thanh đao, rời đi.

Hòn non bộ ở ngự hoa viên doi ra một mảnh đất trống, còn phía bên kia hòn non bộ là hồ Thái Dịch, nơi này xưa nay là địa điểm hẹn hò lý tưởng của tình nhân, Thác Bạt Phong nhắm mắt lại, hai tay gối sau gáy, tiểu Vân Khởi nằm sấp bên cạnh hắn, phơi nắng.

“Sao còn chưa tới…” Tiểu Vân Khởi mệt mỏi nói.

Thác Bạt Phong mở đôi mắt thâm thúy màu hổ phách ra, lỗ tai động động, nói: “Tới rồi”. Sau đó ngồi bật dậy.

“Thác Bạt Phong?” Công chúa Thọ Xuân ôn nhu cười nói: “Sư huynh đệ hai người chờ ở đây lâu rồi à?”

Thác Bạt Phong lạnh lùng “Ừm” một tiếng, cùng tiểu Vân Khởi nhìn về phía thực hạp trong tay công chúa.

Tiểu Vân Khởi phủi phủi bào tử đứng dậy, trên mặt tràn ngập vẻ phòng bị, tiếp lấy thực hạp công chúa Thọ Xuân đưa tới, xoay người đi qua một bên ngồi xuống, mở ra, bên trong là hai con chim cút nướng, nó rất hài lòng, bắt đầu ăn.

Thác Bạt Phong đứng lên, cùng công chúa Thọ Xuân sóng vai tản bộ đến cạnh hồ Thái Dịch, ngồi xuống lan can. Công chúa Thọ Xuân ôn nhu nói: “Tối qua ngủ ngon không?”

Công chúa Thọ Xuân tựa vào thành hồ, Thác Bạt Phong một thân cẩm phục, anh tư hiên ngang.

Mỹ nam tử thị vệ và công chúa tú mỹ ngồi cạnh nhau bên hồ Thái Dịch, thật là một cảnh sắc tuyệt đẹp.

Công chúa Thọ Xuân dùng tay áo che cái miệng anh đào nhỏ nhắn, thấp giọng nói mấy câu gì đó, lại nhẹ nhàng nở nụ cười. 

Thác Bạt Phong thản nhiên nói: “Ờ”

Công chúa Thọ Xuân trách mắng: “Ha hả, ngươi thật là…” Đoạn giơ ngón trỏ chọc chọc đầu Thác Bạt Phong.

Thác Bạt Phong lắc lư như rối gỗ.

Công chúa Thọ Xuân xấu hổ, nhìn hồ Thái Dịch hồi lâu, sau đó gọi: “Thác Bạt Phong”

Thác Bạt Phong đờ đẫn đáp: “Có thần”

Công chúa Thọ Xuân nói: “Buổi tối hôm qua ta…”

Thác Bạt Phong quay đầu lại hỏi: “Ăn xong rồi?”

Tiểu Vân Khởi miệng dính đầy mỡ, ở sau hòn non bộ ngó quanh, đề phòng nhìn chằm chằm công chúa Thọ Xuân, rồi sau đó chậm rãi gật đầu đáp: “Chừa về nhà ăn tiếp”

Thác Bạt Phong nhảy xuống lan can, vạt bào phi ngư phục lay động, vẽ ra một vòng cung ưu nhã, hắn tiến lên phía trước nói: “Đi thôi”

Một lớn một nhỏ cứ thế bỏ mặc công chúa Thọ Xuân bên bờ hồ, rời đi.

Gương mặt thanh tú hoa đào của công chúa Thọ Xuân trướng đến đỏ bừng, quyết định lần sau không mang đồ ăn cho tiểu quỷ đáng ghét Từ gia kia nữa.

Vài ngày sau, công chúa Thọ Xuân hai tay trống không đi tới, nhưng nghênh đón nàng lại là mục quang băng lãnh của hai người trước mặt.

 “Chim cút nướng đâu?” Tiểu Vân Khởi đứng phía sau Thác Bạt Phong, đề phòng hỏi.

Công chúa Thọ Xuân khẽ nhíu đôi mày nhỏ: “Không có, ngươi chỉ biết ăn thôi, sao lại phải mang tới cho ngươi!”

Thác Bạt Phong giống như bị lừa một vố lớn, gương mặt anh tuấn trong nháy mắt tái mét, giọng nói rét lạnh, lớn tiếng tra vấn: “Chim cút nướng đâu?!”

Công chúa Thọ Xuân gần mười bốn tuổi, mếu máo, lệ trong hốc mắt lăn qua lăn lại…

Đợi uổng công cả nửa ngày, tiểu Vân Khởi tuyệt vọng cực độ, cũng mếu máo, lệ lăn qua lăn lại trong hốc mắt, chịu đựng thương tâm cùng bi thống khó nói nên lời trong lòng, nói: “Ta đi về …”

Thác Bạt Phong lạnh lùng nói với công chúa Thọ Xuân: “Vậy ta cũng trở về đây, ngươi đi đi”

Công chúa Thọ Xuân như gặp sét giáng xuống đầu, rơi xuống vực sâu vạn trượng, trơ mắt nhìn tình lang tuấn mỹ quay lưng bỏ đi.

Một khắc đó, chỉ vì hai con chim cút nướng mà nàng vĩnh viễn, triệt để mất đi hắn.

Tiểu Vân Khởi đi nửa vòng dọc theo hồ Thái Dịch, buồn bã ngã xuống bãi cỏ.

Thác Bạt Phong ngồi đưa lưng về phía ao hồ, vỗ vỗ bắp đùi, nói: “Lại đây, ngồi lên người sư ca”

Tiểu Vân Khởi lại mếu máo, giạng chân ngồi trên đùi Thác Bạt Phong.

Thác Bạt Phong ôm eo tiểu Vân Khởi một cách tự nhiên, tiểu Vân Khởi trở tay ôm lấy chiếc cổ sạch gọn của Thác Bạt Phong, hai người ôm dính vào nhau, sau một lúc lâu, tiểu Vân Khởi hô hấp đều đều, ngủ.

Uyên uyên tương bão hà thì liễu, ương tại nhất bàng khán nhiệt nháo*. [*Uyên uyên ôm nhau tự khi nào, ương ở một bên xem náo nhiệt; Uyên là con trống, ương là con mái (>^ω^<)]

Thác Bạt Phong chờ tiểu Vân Khởi ngủ say, mới ôm nó đứng dậy, đem quả cân sư đệ không lớn không nhỏ này lắc lư lắc lư trở về viện, để cho nó nằm ngủ, hắn ngẫm nghĩ rồi lôi miếng giẻ lau ra che mặt, chuẩn bị đi ngự thiện phòng trộm chim cút nướng.

————

Vân Khởi đã trị ban liên tục mười canh giờ, lúc này rốt cuộc cũng chiếm được một chút thời gian nhàn hạ, dặn đi dặn lại Vinh Khánh thay ca mọi sự việc sau đó, rồi mới không yên lòng quay về viện tắm rửa sạch sẽ, để nguyên đầu tóc ướt đẫm nước ngã xuống giường. 

Đứng liên tục mười canh giờ, làm bằng sắt cũng chịu không nổi, Vân Khởi mệt mỏi chợp mắt, bất chấp đầu tóc chưa khô, chỉ muốn ngủ một lát.

“Chính sử…”

Con ruồi cứ vo ve kêu: “Vân chính sử Vân chính sử Vân chính sử…” 

Vân Khởi nhắm chặt hai mắt, mơ mơ màng màng nói: “Thượng phương bảo kiếm treo trên tường, tự tới lấy cắt cổ đi”

“Vân chính sử…Trữ quân triệu hoán Trữ quân triệu hoán…Thái phó Thái phó…” 

Vân Khởi nổi điên quát lên: “Còn để cho người ta sống nữa không đây_____!” Sau đó đứng dậy, oán hận xô thái giám kia lảo đảo, lấy phi ngư phục hai ba cái mặc vào.

Vinh Khánh vẻ mặt đưa đám, đứng trước điện Thái Hòa, thấy Vân Khởi liền như trút được gánh nặng, nói: “Trữ quân yết kiến phiên vương tới phúng viếng, tiến kinh vào mấy ngày trước”

Vân Khởi tức giận nói: “Yến vương tới sao?”

Thần sắc Vinh Khánh ngưng trọng, lắc đầu, Vân Khởi đành phải tiến điện, thấy Chu Duẫn Văn ngồi trên long ỷ, quan sát kĩ chốc lát, lại thấy Hoàng Tử Trừng ngồi ở một bên, liền sa sầm mặt.

Đám người Lý Cảnh Long, Phương Hiếu Nhụ đứng dưới đình.

Vân Khởi khom người, rồi đi tới một bên long án đứng thẳng.

Chu Duẫn Văn giống như được uống một viên định tâm hoàn, truyền: “Triệu ba vị hoàng thúc vào”

Cẩm y vệ bị cấm xen mồm vào triều chính, thế nên đóng cửa thả Vân Khởi và Vinh Khánh, thậm chí đóng cửa thả Thác Bạt Phong, hiệu quả cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Chu Duẫn Văn kiên trì lâu như vậy, hẳn là đã bị Hoàng Tử Trừng giáo huấn, nhưng vẫn quật cường chờ Vân Khởi tới đây.

Nghĩ thông suốt nội tình chuyện này, một bụng hạ sàng khí* của Vân Khởi tiêu tán vô tung vô ảnh, đồng thời nở nụ cười mỉa mai đối với Hoàng Tử Trừng. [*chứng bực bội vì bị đánh thức]

Nhưng Hoàng Tử Trừng lại vô tâm không thèm trả đũa y.

Chỉ thấy tam vương vào điện, từng người khom lưng trước Chu Duẫn Văn, nhưng không quỳ, miệng xưng “Hoàng chất”, Vân Khởi minh bạch, hôm nay chúng vương muốn ra oai phủ đầu với Chu Duẫn Văn đây mà.

Chỉ thấy Hoàng Tử Trừng nháy mắt ra hiệu cho Phương Hiếu Nhụ, Phương Hiếu Nhụ liền lạnh lùng nói: “Chư vị Phiên vương thấy Thánh thượng không quỳ là có ý gì! Hoài Âm hầu phong thập vạn hộ, vì không có lòng thần phục nên bị trảm để tạ lỗi với thiên hạ, chư vị hoàng thúc tự nhận mình so với Hoài Âm hầu như thế nào?!”

Tam vương nghe nói thế, không nghĩ Phương Hiếu Nhụ lại kiên cường như vậy, dám thẳng thừng trách mắng mình sai, Hoàng Tử Trừng đã thông đồng sẵn với Phương Hiếu Nhụ, mỉa mai nói:

“Chuyện này không trách ba vị hoàng thúc được, Hoàng thượng mới mất, Trữ quân chưa kế vị, lễ chế này vốn không rõ ràng, đợi đưa tang Hoàng thượng xong các hoàng thúc hãy quỳ, chỉ cần giữ đúng đại lễ là được” 

Chu Duẫn Văn vội cười nói: “Không sao không sao, đều là người một nhà”

Vân Khởi minh bạch, hai gã này chẳng phải đang sắm vai xướng mặt đỏ và xướng mặt trắng đó sao, vì thế nhịn cười.

Lỗ vương kịp phản ứng đầu tiên, tức giận nói: “Nói vậy, Phương học sĩ ngang ngược giở trò trước triều thì tính sao?!”

Phương Hiếu Nhụ cất cao giọng nói: “Thất lễ, chẳng qua Hiếu nho không muốn thấy chuyện tổn hại đến Thiên tử thôi, hài cốt Thánh thượng còn chưa lạnh, Trữ quân tuổi nhỏ, các vị Vương gia liền không để ý đến lễ tiết, tự động hành sự, khiến người ta khinh thường!” 

Tấn vương tìm được sơ hở trong lời nói, cười lạnh nói: “Hóa ra là Phương học sĩ muốn lập uy giùm Trữ quân, đã là người trong nhà ôn chuyện, Hoàng chất sao lại gọi mấy tên ngoại thần này đến?!”

Chu Duẫn Văn nói: “Hoàng thúc nói rất đúng, quả thật là Phương đại học sĩ vượt lễ nghi rồi, người đâu, hai mươi đình trượng!” 

 Vân Khởi còn đang mỉm cười, chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Phương Hiếu Nhụ lần trước bị đánh, vết thương cũ chưa lành, khập khễnh đi tới giữa diện, quỳ ‘phịch’ xuống, cao giọng nói: “Chỉ mong chư vị Vương gia nhớ rõ lời nói trên triều hôm nay!” 

Chu Duẫn Văn lại quát lên: “Đình trượng!”

Vân Khởi lúc này mới phục hồi tinh thần, tiếu dung cứng lại trên mặt, thử dò xét nhìn nhìn Chu Duẫn Văn.

Chu Duẫn Văn nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Đánh hắn hai mươi đình trượng…” Nói xong chỉ chỉ Phương Hiếu Nhụ.

Trạng thái tư tưởng của Vân Khởi giống như bị hơn mười luồng thần lôi cùng oanh tạc, trăm ngọn núi lửa đều đồng loạt phun trào.

“Đánh…hắn?” Vân Khởi lướt nhìn Phương Hiếu Nhụ, rồi lại nhìn Chu Duẫn Văn, Hoàng Tử Trừng thoáng không vui, khụ một tiếng.

Vân Khởi nháy mắt lạnh cả sống lưng, xoay người đi lấy đình trượng.

Đình trượng đánh xuống, Vân Khởi nháy mắt với đám Cẩm y vệ, mọi người hạ thủ vô cùng nhẹ, ngồi trên long ỷ đâu phải Chu Nguyên Chương, Vân Khởi hiểu rõ tính tình Chu Duẫn Văn như lòng bàn tay.

Tầm mắt Chu Duẫn Văn tránh khỏi Phương Hiếu Nhụ, lại hỏi: “Tứ hoàng thúc khi nào mới đến?”

Tiếng rên của Phương Hiếu Nhụ lọt vào trong tai, tam vương liền cảm thấy mất tự nhiên, vẻ kiêu căng tiêu tan tám phần, Lỗ vương nói: “Hắn…Có lẽ Tứ ca bị trì hoãn trên đường một chút” 

Chu Duẫn Văn cười nói: “Nhưng tốt nhất là đừng nên lầm ngày, đại lễ tổ tiên này không thể hoang phế được”

 Chúng vương giống như bị tát một bạt tai ngay mặt, ngượng ngùng nói: “Trữ quân nói rất đúng”

Hoàng Tử Trừng cười lạnh: “Đi kiểu gì mà trì hoãn thời gian, rõ ràng là không đặt Trữ quân vào trong mắt! Lúc Thánh thượng còn tại vị, Thái tử trị quốc tang, từ Bắc Bình tới Nam Kinh chỉ mất có năm ngày đường, hôm nay đầu thất* cũng đã qua, chạm trễ gần cả tháng rồi, còn muốn trì hoãn đến khi nào?! Nghe nói Yến vương bí mật chiêu binh mãi mã…” [*người chết thường qua 7×7=49 ngày mới đem chôn, đầu thất là bảy ngày đầu, vĩ thất là bảy ngày cuối]

Lời vừa nói ra, chư Vương tức khắc biến sắc, đồng thời liếc về phía Vân Khởi.

Hoàng Tử Trừng cũng không chú ý đến sắc mặt Vân Khởi, đem toàn gia Yến vương Chu Lệ ra mắng đến cẩu huyết lâm đầu, khiến cho trên mặt Vân Khởi hết xanh rồi trắng, trắng rồi tái xanh. 

Hai mươi đình trượng đã đánh xong, Vân Khởi vốn nghĩ rằng Phương Hiếu Nhụ sử dụng khổ nhục kế, không thể ra tay thái quá, chỉ giả vờ đánh nửa ngày, vẫn chưa thương gân động cốt. Giờ phút này bị Hoàng Tử Trừng ném đá giấu tay mà nhục mạ, thình lình bốc hỏa, chỉ hận trước đó tính tình mình quá mềm yếu, liền hung hãn vung đình trượng, nghiến răng nghiến lợi tặng thêm cho Phương Hiếu Nhụ một côn. 

Một côn đó đánh cực ác, người hợp sức đối diện đang muốn báo ra hai mươi, thấy Vân Khởi đánh dư, liền vội vàng tăng thêm một côn, hai côn nhất tề hạ xuống, đánh cho Phương Hiếu Nhụ bổ nhào phun ra một búng máu. 

Chu Duẫn Văn sợ hết hồn, thấy Vân Khởi xanh mặt, bèn lơ đãng hàn huyên cùng các Vương gia mấy câu, chúng Vương chỉ mong sớm được tạ ân cáo lui, liền vội vội vàng vàng bước thẳng.

Phương Hiếu Nhụ cắn răng ngồi dậy, run rẩy đi tới trước long án, Chu Duẫn Văn lập tức đứng lên tới đỡ, nói: “Tiên sinh thật là…Aiz”.

Tiểu thái giám mang hai chiếc ghế lại, để Phương Hiếu Nhụ nằm úp sấp, Phương Hiếu Nhụ mới nói: “Đánh nhẹ, không ác như lần trước”

Vân Khởi cất xong đình trượng, trở lại trước long án đứng nghiêm, trong lòng đáp: được tiện nghi còn khoe mẽ, lần sau không có cửa đâu, lần sau trong vòng mười trượng không đánh cho ngươi nát như tương, ta con mẹ nó sẽ không phải họ Từ. 

Vẫn im miệng không nói, Lý Cảnh Long lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Không làm vậy thì đâu đủ để chấn nhiếp Phiên vương, hôm nay Hiếu nho huynh bị đánh, ngày sau chư Vương nếu có vô lễ, điện hạ cần phải nhớ rõ mới được”

Chu Duẫn Văn thở dài, gật đầu, lại nói: “Dù sao cũng là thúc thúc ruột của ta, nếu có thể giải quyết như thế, thì…”

Phương Hiếu Nhụ nghiêm mặt nói: “Hiện nay thế lực Phiên vương quá lớn, điện hạ không thể không giải quyết” 

Hoàng Tử Trừng khụ một tiếng.

Vân Khởi thầm nghĩ, trước đó thì bắt lỗi Yến vương, còn chỉ dâu mắng hòe mà rủa mình một trận, giờ lại muốn tìm cớ nữa chứ gì?

Hoàng Tử Trừng ung dung nói: “Tất cả những người không liên quan lui xuống”

Vân Khởi nhíu mày, nín thở.

Hoàng Tử Trừng nói: “Trong cung nhiều tai mắt, Cẩm y vệ Từ chính sử, lui ra”

Vân Khởi nói: “Cẩm y vệ chỉ nghe Hoàng thượng phân phó”

Chu Duẫn Văn khó xử, hồi lâu sau tỏ vẻ là đã quyết định: “Từ chính sử, ngươi tạm ra ngoài một lúc” 

Vân Khởi nhìn chăm chú Chu Duẫn Văn chốc lát, rồi sau đó gật gật đầu, dẫn đầu rời điện, năm tên Cẩm y vệ còn lại đi theo Vân Khởi, ra khỏi điện Thái Hòa.

Vân Khởi trở tay đóng kín cửa, an tĩnh ngồi trên bậc thang trước điện.

Nếu như Thác Bạt Phong vẫn còn ở đây, có lẽ Vân Khởi sẽ nói với Hoàng Tử Trừng rằng: hiện giờ Hoàng thượng đang nằm trong quan tài kia kìa, ngươi lôi Hoàng thượng dậy hạ lệnh đi.

Nhưng năm đó đã chọn lưu lại, thì không thể không tận trung với Chu Duẫn Văn.

Tận trung như Thác Bạt Phong vậy, bất kể chủ nhân phát ra mệnh lệnh như thế nào, thân cẩu đều phải chấp nhất đi hành động, khứu giác linh mẫn của Vân Khởi lại một lần nữa phát huy tác dụng, chuyện mà ba người Phương, Hoàng, Lý bàn bạc, quá nửa đều có liên quan đến tỷ phu lưu manh của y.

Vài ngày sau, Chu Lệ rốt cuộc cũng tới Nam Kinh.

Đồng thời còn mang theo một vạn năm ngàn thân quân Bắc Bình, đóng ở ngoại thành Nam Kinh.

Chu Lệ muốn làm gì! Trên dưới triều đình lập tức nổi giận, muốn tạo phản sao?

Trong lều bạt ngoài thành.

Chu Lệ xấu xa cười nói: “Biết ngay là không cho ta vào mà”

Thác Bạt Phong cởi đấu lạp xuống, đứng thẳng ở một bên trong lều, trầm mặc không đáp.

Chu Lệ bắt chéo hai chân, gối đầu lên cánh tay, ngồi trên ghế, đong đưa đong đưa về phía sau.

“Yến vương ngươi thật to gan_____!”

Chu Lệ đang ngửa mặt lên trời lập tức ngã xuống, Thác Bạt Phong đưa tay ra, hơi khom người kéo lưng ghế lại, chỉ thấy ngoài quân trướng có một người nổi giận đùng đùng chạy tới, thân binh muốn cản cũng cản không được. 

Thác Bạt Phong buông tay, lồng tay áo vào nhau, cúi đầu, lẳng lặng đứng phía sau Chu Lệ. 

Người nọ giơ cao một vật, nhất thời kim quang vạn đạo, chói muốn mù cẩu nhãn của Chu Lệ!

Chu Lệ định thần nhìn lại, bị dọa cho sợ không nhẹ, nói: “Huynh đài…Không, đại nhân quý tính là gì?”

Người nọ tức giận nói: “Bổn quan Tống Trung! Ai cợt nhã xưng huynh gọi đệ với ngươi!”

Chỉ thấy vật kia dài ba thước hai thốnrộng bằng một ngón tay, Tống Trung ủ tình tự một hồi, sau đó cảm xúc dâng trào mãnh liệt, giận dữ hét: “Thượng phương bảo kiếm trong tay! Yến vương Chu Lệ tiếp chỉ_____!”

Chu Lệ lấy lại bình tĩnh, đang không biết đáp lại như thế nào thì Thác Bạt Phong đã thô thanh lạnh lùng nói: 

“Vương gia, thanh Thượng phương bảo kiếm kia là giả”

Tròng mắt Chu Lệ chuyển chuyển.

Khi đó lại có người vào trướng, cũng vẫn không ai cản được, một thân Phi ngư phục, thắt lưng mang Tú xuân đao, lau mồ hôi, cười nói: “Rốt cuộc cũng vào rồi”

Chu Lệ thất thanh hô: “Vinh Khánh?!”

Trong tay Vinh Khánh cầm một vật, mỉm cười đánh giá Tống Trung, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó lúng túng hắng giọng nói: “Là vầy…Vương gia…”

Thượng phương bảo kiếm trong tay Vinh Khánh và thanh của Tống Trung giống y chang nhau, Thác Bạt Phong thấp giọng nói: “Trên tay Vinh ca nhi mới là thật”

Vinh Khánh nghe được giọng nói này thì khẽ chấn động, khó có thể tin nhìn qua Thác Bạt Phong.

Thác Bạt Phong hơi ngẩng đầu lên, nháy mắt ra hiệu dưới đấu lạp, lắc đầu thật chậm với Vinh Khánh.

Vinh Khánh thu thần sắc lại, nghiêm mặt nói: “Vân chính sử cử ta tới…phân trần vài câu với Yến vương”

Tống Trung nhất thời xù lông, quát: “Cẩm y vệ là cái thá gì!! Ta có ngự chỉ của Hoàng thượng!!!!!!!!!!!!!!!!”

Ngay sau đó ý niệm duy nhất trong đầu Chu Lệ chính là: chuyện buồn cười nhất thiên hạ, cùng lắm chỉ thế này thôi. 

Giao Thượng phương bảo kiếm cho tiểu cữu tử xong…Hoàng thượng lại còn vắt óc suy tính làm thêm một thanh giả, đây rốt cuộc là cái thế đạo gì?! 

———————————–

(1) Xướng mặt đỏ, xướng mặt trắng: là vai chính diện và vai phản diện trong hí kịch truyền thống Trung Quốc, trong đó:

_ ‘Xướng mặt đỏ’ là nhân vật chính trực chuyên hóa giải mâu thuẩn, yêu cầu ăn nói khéo léo, hơn nữa cùng song phương không có mâu thuẩn

_ ‘Xướng mặt trắng’ là nhân vật gian tà.

NHẤT KIẾM TÂY LAI

Thác Bạt Phong cũng không giải thích tình cảnh của mình, chỉ nói hai câu với Vinh Khánh:

“Vân Khởi sống thế nào?”

Vinh Khánh đáp: “Rất tốt”

Thác Bạt Phong khẽ gật đầu: “Vậy ta yên tâm rồi”

Ban đêm, trời đã tối hẳn, trong thành Nam Kinh vô số ánh đèn rực sáng, dân cư rối rít treo lồng đèn trắng lên. 

Vân Khởi ngồi xổm bên bờ giếng, hướng về phía ánh đèn ảm đạm, tiếp lấy Thượng phương bảo kiếm Vinh Khánh đưa tới, tiện tay đập chết một con ruồi đậu trên thành giếng.

“Tỷ phu nói sao?”

Vinh Khánh nói: “Hắn nói còn phải suy nghĩ lại”

Vân Khởi không vui nói: “Bảo hắn cứ vào, có ta đứng ra bảo đảm hắn sẽ bình an vô sự, còn muốn sao nữa? Hiện giờ trong triều không biết bao nhiêu kẻ theo dõi hắn, để quân đội ngoài thành, một mình đi vào phúng viếng, không có can đảm này sao?”

Vinh Khánh nhíu chặt mày, lộ vẻ không yên lòng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vân ca nhi, việc này ngươi đã làm quá rồi” 

Vân Khởi hơi ngẩng đầu quan sát thần sắc Vinh Khánh, thử dò xét hỏi: “Ngươi đã gặp lão Bạt rồi?”

Đột nhiên Vinh Khánh biến sắc, nói: “Lão Bạt?! Lão Bạt không phải chạy trốn đến Mạc Bắc sao?!”

Vinh Khánh đứng trước mặt Vân Khởi, kéo cổ áo Vân Khởi, suýt chút nửa đem Vân Khởi đẩy mạnh xuống giếng, lạnh lùng nói: “Ngươi gạt các huynh đệ cái gì?! Vân ca nhi! Đây chính là đại tội mất đầu!”

Vân Khởi vội ngồi vững, nói: “Không có! Ngươi bị bệnh đa nghi hả Vinh Khánh, ta hỏi chơi vậy thôi!”

Vân Khởi giải thích: “Ta thấy ngươi hơi bất thường…”

Vinh Khánh hồ nghi đánh giá Vân Khởi chốc lát, sau đó nói: “Ta thấy tên Tống Trung kia cũng cầm Thượng phương bảo kiếm”

Vân Khởi nghi hoặc nói: “Tống Chung* là ai? Thượng phương bảo kiếm không phải chỉ có một thanh sao?” [*Tống Trung (宋忠: Sòng zhōng) đồng âm Tống Chung (:sòng zhōng); Tống Trung là trung thành, còn Tống Chung là ‘chăm sóc cho người sắp chết’]

Vinh Khánh phủi vạt bào ngồi xuống, tức giận nói: “Là giả, phỏng chừng do Thái phó giở trò quỷ”

“Ngự chỉ của Hoàng thượng toàn là mắng Yến vương, chắc chắn tám phần là do Thái phó soạn thay, bảo Yến vương cút về Bắc Bình đi..” 

Vân Khởi biến sắc nói: “Đây không phải bức hắn làm phản hay sao? Nhi tử tới tế lão cha làm gì có chuyện bị cản lại ở ngoại thành?”

Vinh Khánh mím môi, trên mặt không có nửa phần huyết sắc, bình tĩnh nhìn Vân Khởi, lại nói: “Cuối cùng còn bảo: Yến vương nếu biết thân biết phận, thì hãy phái đại quân trở về Bắc Bình, một mình lưu lại ngoài kinh thành, chờ ngày linh cữu Thái Tổ xuất thành, thì lấy thân phận tội thần bám theo sau tận hiếu”

Vân Khởi nhảy khỏi thành giếng, chạy về phía cửa cung.

“Đi đâu vậy, Vân ca nhi!”

Vân Khởi không đáp, đã chạy xa.

Chu Lệ liếc mắt một cái liền nhận ra Vân Khởi trong cẩm phục thị vệ đen nhánh đứng dưới bạch đăng trên cổng thành, bèn tán thưởng tự đáy lòng: “Ta phát hiện Văn nhi và Vân Khởi đúng là tỷ đệ liên tâm, khó trách đến cả đặt tên cũng tạo thành một hệ liệt*, ngươi nói xem Văn nhi có thể đoán tâm tư Vân Khởi chuẩn thế nào[*Văn là đám mây có hình hoa văn, Vân cũng là mây nốt]

Thác Bạt Phong lạnh lùng nói: “Làm đi”

Chu Lệ ra chiều nghiêm túc gật gật đầu, hướng qua Vân Khởi ở trên cổng thành cao huýt sáo.

Chu Lệ nói với Thác Bạt Phong: “Ta phải đi đây”

Chu Lệ tiến một bước, Thác Bạt Phong đuổi theo một bước, Chu Lệ nheo mắt: “Không cho phép ngươi theo”

Thác Bạt Phong bướng bỉnh: “Ta muốn theo”

Chu Lệ nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không thể theo…”

Thác Bạt Phong không đáp, lại đuổi theo một bước.

Chu Lệ nói: “Nhãi sói à, không thể theo được, ngươi muốn hại chết Vương gia sao?”

Vân Khởi nhíu mày, nhìn chằm chằm Chu Lệ cùng tên thị vệ vóc dáng cao lớn bên cạnh hắn biến mất trong bóng tối, nháy mắt khẩn trương lên.

Chu Lệ và người cao cao kia thương lượng vắn tắt trong chốc lát, sau đó chậm rãi đi tới cổng thành.

Thác Bạt Phong men theo tường thành chạy đến một nơi vắng vẻ, ngưỡng đầu nhìn ra xa, sau đó tháo một cái móc câu ba chia từ thắt lưng xuống quăng xoáy lên, móc keng vào đỉnh tường thành, quỷ mị trèo lên.

Thác Bạt Phong vững vàng đứng trên tường thành, không quay lại thu hồi móc thép mà rút đao, đâm ra sau lưng một nhát, nháy mắt giết chết một gã vệ binh tuần thành, ngay sau đó như một con cú mèo bổ nhào về phía nóc nhà dân, tung nhảy vài cái, rơi xuống đất, thình lình vọt vào gầm xe ngựa. Miệng cắn chặt Tú xuân đao, bám chặt lấy.

Xe ngựa thong thả phi vào hoàng cung.

Thác Bạt Phong an tĩnh nghe tiếng đối đáp từ trong xe truyền ra.

“Ai yo tiểu cữu tử, nhẹ chút…”. Chu Lệ cười hì hì nói.

Vân Khởi nới lỏng bàn tay đang siết chặt cổ tay Chu Lệ, hỏi: “Người mới vừa rồi theo ngươi là ai? Lão Bạt à?”

Chu Lệ nghiêm túc nói: “Đó giờ không quen lão Bạt nào hết”

Thác Bạt Phong nhíu mày.

Vân Khởi nói: “Lão Bạt hiện như thế nào?”

Chu Lệ suy nghĩ một chút, vén rèm xe lên nhìn thoáng ra bên ngoài, nói: “Sao Kim Lăng thoạt nhìn như vừa qua tết Trung Nguyên vậy…Nói thật, không tốt lắm”

Vân Khởi hài lòng nói: “Hắn ổn thì ta yên tâm rồi”

Thác Bạt Phong: “…”

Vân Khởi lại nói: “Sao lúc này mới đến?”

Chu Lệ ung dung nói: “Chuyện người lớn, con nít đừng quản nhiều” 

Vân Khởi xì mũi khinh thường, hai người tới cổng sau hoàng cung, Chu Lệ nhảy xuống xe, Vân Khởi về đại viện, đón Chu Lệ ngoài cửa, rồi sau đó nói: “Tự ngươi đến gặp Trữ quân đi”

Chu Lệ nói: “Tiểu cữu tử, ngươi nên giữ đúng lời”

Vân Khởi nhịn không được nói: “Biết rồi, giờ an bài trị ban đi theo ngươi là được chứ gì”

Lúc này Chu Duẫn Văn đang ở ngự thư phòng, thấp thỏm xem sách, chợt nghe ngoài điện thái giám báo lại: “Yến vương ở ngoài ngọ môn cầu kiến”

Chu Duẫn Văn nháy mắt ngẩng đầu, Chu Lệ vào thành khi nào?!

Chu Duẫn Văn run giọng nói: “Nhanh đi thỉnh Thái phó!”

Khi đó chỉ nghe trống da ngoài ngự thư phòng vang lên, Cẩm y vệ giao ban, Vân Khởi đi vào, Cẩm y vệ trị ban rời đi, trong thư phòng chỉ còn hai người Vân Khởi và Chu Duẫn Văn. 

Vân Khởi tới trước thư án đứng nghiêm, thấy Chu Duẫn Văn quan sát mình, hơi kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?”

Chu Duẫn Văn lắc đầu, cắn môi, trầm ngâm không đáp, một lát sau gọi thái giám ngoài cửa nói: “Truyền Yến vương nhập cung kiến giá”

Vân Khởi hít vào một hơi nói: “Tỷ…Yến vương tới?”

Chu Duẫn Văn gật đầu, cười nói: “Nếu hắn đùa bỡn ngang ngược, ngươi phải giúp ta”

Vân Khởi cười đáp: “Không thể nào, tốt xấu gì cũng là thúc ruột của ngươi, sao lại đùa bỡn ngang ngược được”

Chu Duẫn Văn do dự, giống như muốn nói gì đó, rồi cuối cùng không biết bắt đầu từ đâu, lát sau Hoàng Tử Trừng tới, Vân Khởi cười trừ.

Chu Lệ cả người phong trần mệt mỏi tiến điện, Vân Khởi vừa nhìn liền biết, chắc chắn là hắn đã lăn lộn ngoài ngự hoa viên mấy vòng rồi mới vào đây.

Chu Lệ cũng là người thông minh, vén vạt áo  ngã ‘phịch’ về phía trước, chân tình tha thiết nói: “Thần thúc tham kiến Trữ quân!”

 “…”

Hoàng Tử Trừng và Chu Duẫn Văn không biết làm sao ứng đối.

Vẻ mặt Chu Duẫn Văn vô cùng thê thảm, Hoàng Tử Trừng đang định gây khó dễ quở trách, Duẫn Văn vội nói: “Được rồi, ban tọa” 

Hoàng Tử Trừng nuốt lời trở về.

“Haiz” Chu Lệ mở miệng thở dài, mông chạm ghế, cẩn thận mà ngồi, bi thiết nói: “Duẫn Văn, một mình ngươi thật vất vả”

Chu Duẫn Văn nhìn Chu Lệ một hồi, hòa nhã nói: “Đúng vậy, ta cũng có ngày hôm nay rồi”

Lời vừa nói ra, chúng nhân trong điện không biết nên khóc hay nên cười, năm đó Chu Nguyên Chương chưa lập Trữ quân, Chu Lệ từng vô cớ gây sự, vỗ bả vai Chu Duẫn Văn, cợt nhã nói: “Không nghĩ lại có ngày hôm nay”, lời nói hết sức vô lễ, sau bị Chu Nguyên Chương hung hăng khiển trách một trận.

Chu Lệ lau mặt, ngượng ngùng nói: “Chuyện lúc trước thôi bỏ qua đi”

Chu Duẫn Văn cười đáp: “Tứ thúc đã nói như vậy, xem như hảo hảo cho qua, nhưng Tứ thúc mang nhiều quân đội như vậy là có ý gì? Tối nay là ai đưa Tứ thúc vào thành?”

Nét mặt Hoàng Tử Trừng nghiêm trọng, liếc Vân Khởi, nhưng Vân Khởi khẽ nhắm hai mắt lại, lỗ tai khó có thể phát giác động động.

Trong nháy mắt chỉ nghe ngoài mái hiên kêu két một tiếng. 

Thị vệ hoảng loạn hô lớn: “Bắt thích khách——! Ở phía ngự thư phòng——!”

Một thanh trường kiếm vô thanh vô tức phá vỡ cửa sổ bay về phía ngự thư phòng, lướt qua tầm mắt hoảng sợ của Hoàng Tử Trừng và Chu Lệ, phi đến long ỷ của Chu Duẫn Văn!

Chu Duẫn Văn thét to một tiếng, Vân Khởi nháy mắt níu lấy cổ áo Trữ quân, kéo mạnh ra phía sau, lợi kiếm kia xẹt qua sát sườn mặt Chu Duẫn Văn, ghim keng trên lưng ghế, không ngừng rung động.

Vân Khởi đột nhiên nhảy lên thư án!

Thình lình ‘ầm’ một cước, trên mặt bàn nghiên mực đổ vỡ loảng xoảng, Vân Khởi như diều hâu đánh về phía vách tường đối diện! 

Hoàng Tử Trừng không kịp ứng phó, sợ hãi nói: “Chính sử muốn làm cái gì!”

Chu Duẫn Văn giơ một tay lên, ngăn Hoàng Tử Trừng quát mắng, ngoài mái hiên có người tung mình lên nóc, Chu Lệ ngẩng đầu nhìn lên trần, hít sâu một hơi, trong miệng mắng câu gì đó không rõ. 

Trong nháy mắt Vân Khởi cầm lấy một vật treo trên bức tường đối diện, chính là trường cung khai quốc định thiên hạ của Chu Nguyên Chương, tên gọi “Thần tí”, do Trần Hữu Lượng đoạt được, sau đó  rút bốn mũi kê vĩ cương tiễn* từ trong túi tên ra, kẹp giữa năm ngón tay, nén lực thắt lưng, chợt quát to một tiếng, trở tay kéo dây cung sắt nặng sáu mươi thạch**! [*mũi tên có đuôi bằng lông gà; **thạch (1 thạch = 120 cân =>60 thạch = 7200 cân)]

“Có —— thích —— khách!” Vân Khởi quát lên một tiếng, mũi tên đầu tiên như lưu tinh xông lên nóc điện, bắn ngói văng tứ tung, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trên mái hiên trơn trợt truyền tới tiếng chân giẫm, ngay sau đó là tiếng chạy gấp.

Chỉ trong một hơi thở, biến cố đã kinh động vô số thái giám thị vệ, hơn mười người vọt vào trong điện, vây quanh Chu Duẫn Văn, Chu Duẫn Văn nhịn không được nói: “Vân ca nhi, cẩn thận!”

Vân Khởi cười nói: “Tuân chỉ!”

Vân Khởi nhảy ra ngoài cửa sổ, cầm trường cung trong tay, bám vào mái hiên tung mình nhảy lên nóc, truy cùng đuổi tận.

Vầng trăng tròn trên không chiếu ánh bạc rực rỡ xuống đỉnh điện Thái Hòa. 

Tại nơi cao nhất trên nóc hoàng cung, hai thân ảnh hắc sắc một đường chạy như bay.

Cuối cùng một người mặc cẩm phục, tay áo bay phấp phới, dừng lại tại đoạn cuối của mái cong khắc rồng*. [*xem ảnh minh họa bên dưới]

Kẻ còn lại thì cởi đấu lạp, ném ngang giữa không trung, đấu lạp kia kèm theo tiếng gió xoáy tròn ra ngoài ngọ môn.

Vân Khởi mang trường cung, mũi tên sắc nhọn đã lên dây, y đạp lên đầu rồng đứng vững. 

Thác Bạt Phong cúi mình, giống như một con báo săn thị huyết đêm khuya, một tay chống xuống đất, ngửa đầu lên.

“Là ta.” Thác Bạt Phong hờ hững nói.

Vân Khởi không đáp, xa cách mấy năm, vóv dáng Thác Bạt Phong gầy hơn, trong mắt thoáng hiện sự mỏi mệt và tuyệt vọng khó tả.

Chu Lệ không có nói dối, quả nhiên hắn sống không được tốt.

“Ngươi là ai?” Vân Khởi giễu cợt: “Mau cút, nếu không ta giết ngươi”

Phía xa truyền đến tiếng bước chân thị vệ, ánh đuốc trải sáng rực, kéo dài từ ngự thư phòng cho đến ngoại điện Thái Hòa. 

Thác Bạt Phong chậm rãi đứng lên, nói: “Là sư ca, sư ca tới thăm ngươi”

Vân Khởi nhịn không được xoay đầu tránh đi ánh mắt của Thác Bạt Phong, cắn răng nói: “Đi mau! Sao lại chạy đến ngự thư phòng giết Hoàng thượng! Điên rồi sao! Coi chừng liên lụy tỷ phu!”

Thác Bạt Phong mắt điếc tai ngơ đối với thanh âm la hét ầm ĩ của thị vệ đang không ngừng tới gần Thái Hòa điện, tiến lên một bước, nói: “Vân Khởi, tới đây”

Vân Khởi nhắm chặt hai mắt, quát lớn: “Có người đến!! Đi mau!” Bất ngờ thả dây cung!

Đồng tử Thác Bạt Phong đột nhiên co rút lại, theo bản năng đưa tay rút đao bên thắt lưng ra!

Tiễn rời dây, Thác Bạt Phong tay phải án lấy vỏ đao, tay trái rút Tú xuân đao ra mấy tấc, chữ “Vân” nơi chuôi đao tựa như hỏa diễm, xúc cảm nóng bỏng

Lợi tiễn xoay tròn bắn về phía Thác Bạt Phong.

Đồng tử Thác Bạt Phong phản chiếu mạt hàn quang của đầu tiễn, sau đó “Keng” một tiếng, Tú xuân đao đã rút ra gần phân nửa đột nhiên bị đẩy ngược về vỏ đao!

Mũi tên cắm ngập vào bả vai Thác Bạt Phong.

Vân Khởi trợn to mắt, Thác Bạt Phong che vai phải, lui ra sau một bước.

Thác Bạt Phong rơi từ nóc điện Thái Hòa xuống phía sau, Vân Khởi thét một tiếng, theo sát nhào về phía trước, trông thấy một thân ảnh giật đầu tiễn ra, vứt sang một bên, rồi tựa vào tường run rẩy một lúc lâu, có vẻ quá đau đớn vì bị đả thương khi rút tiễn.

Tim Vân Khởi như thót lên đến cổ họng.

“Sư ca!” Vân Khởi khàn giọng gọi.

Thác Bạt Phong nghe thấy, hắn ngẩng đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt Vân Khởi, trong nháy mắt đó, giống như đã minh bạch điều gì. Vân Khởi chỉ về phía cổng trước hoàng thành, Thác Bạt Phong thở dốc chốc lát, kéo theo một vết máu bắt đầu bỏ trốn.

Vân Khởi lấy ra hai lợi tiễn cuối cùng, từ xa bắn đi, kình phong chia ra tập kích hai ngọn đèn lồng trắng trước ngọ môn. Phập phập hai tiếng, rốt cuộc một tiễn sau khi bắn tắt đèn lồng lại bay xuyên qua gần mười trượng, ghim cánh tay của tên thị vệ đang hoảng loạn đóng cửa lên thành cung.

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Vân Khởi biết Thác Bạt Phong đã chạy ra khỏi hoàng cung, mới mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm.

Song một khắc sau, Vân Khởi khẩn trương xoay đầu lại, mấy chục con chó săn từ thiên điện vọt ra, điên cuồng sủa, cấm vệ xua chó đến nơi có vết máu ngửi ngửi, ngẩng đầu nhìn Vân Khởi không tin tưởng, rồi theo chó săn chạy ra ngoài cung. 

Vân Khởi và Chu Lệ sắc mặt âm trầm trao đổi ánh mắt, không thể làm gì khác, đành phải hạ xuống đất.

Vân Khởi nhỏ giọng nói: “Đó là Ngọ môn vệ, không thuộc quản lý của ta!”

Chu Lệ lập tức làm vẻ mặt chớ có lên tiếng, phía sau Hoàng Tử Trừng vội vã chạy tới.

Vân Khởi đành phải xoay người sải bước chạy nhanh về hướng Thác Bạt Phong rời đi.

Thác Bạt Phong ôm vai, nơi đó máu tuôn như suối, trong đêm trăng tĩnh mịch vẩy ra một vết tích quỷ dị, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt hắn tái nhợt, không phân rõ phương hướng, tựa như một con ruồi bay loạn nơi đầu đường xó chợ, bầy chó đang ngủ say trong sân nhà hai bên đường cả kinh nhất tề sủa vang.

Hắn không biết đã lướt qua bao nhiêu tường viện, cũng không rõ chạy qua mấy con phố, rốt cuộc khí lực hao hết, ngã xuống sau hoa viên của một căn nhà dân.

Trong ngôi nhà dân kia chó sủa điên cuồng, một nữ nhân hòa nhã nói: “Sủa cái gì, im lặng chút”

Chó ngừng sủa, tiến tới cạnh Thác Bạt Phong ngửi ngửi, liền sợ hãi lùi ra phía sau.

Tô Uyển Dung thản nhiên nói: “Đêm hôm khuya khoắt, lão Tưởng lại trèo tường trở về sao?”

Tô Uyển Dung khoác một bộ tố bào, ngồi trên sân trời, trước mặt đặt cái bàn trà gỗ, trên bàn trà bày một bộ tách, lò đàn hương khói lượn lờ trong đêm cuối thu. 

Không nghe tiếng trả lời dưới lầu, Tưởng phu nhân nhíu mày nhìn quanh, khi thấy thân thể cao lớn của nam tử kia liền hoa dung thất sắc. Vội vàng đứng dậy xuống lầu, chân trần đứng trong hoa viên, lật mình người nọ qua nhìn, quả nhiên là khai sơn đại đồ đệ Thác Bạt Phong.

———————————-

_ Điêu long phi diêm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#💙💚