Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VÀNG THAU LẪN LỘN

Đêm thu phong, mưa phùn rơi lất phất, ngàn chiếc lá ngô đồng lìa cành.

Tô Uyển Dung tựa vào nhuyễn tháp, nhướng đôi mày đen, tay cầm một cái que đồng cời than đỏ trong lò, bình trà Long Tĩnh đầy ắp được đun nhấp nhô lăn tăn, hương thơm ngập phòng.

Tô Uyển Dung cười nhạt nói: “Ta và Ôn Nguyệt Hoa xưng nhau tỷ muội, ngươi cưới con gái của nàng làm vợ, vậy nên gọi ta một tiếng Tô di, thế nào?”

Chu Lệ lúng túng nói: “Tô di hảo, ờ…Tô di bao nhiêu tuổi rồi? Tiểu vương thật sự…gọi không được”

Tiếu dung của Tô Uyển Dung không giảm, thản nhiên nói: “Bốn mươi bảy tuổi” 

“…”

Chu Lệ mặt đưa đám nói: “Sao thoạt nhìn không cách biệt mấy với Văn nhi vậy…Hay gọi là Tưởng phu nhân đi”

Tô Uyển Dung phì cười: “Vương gia thật khéo ăn nói”

Chu Lệ ngẫm nghĩ rồi bảo: “Thật không dám giấu diếm, hôm qua có một thân binh theo ta vào thành, người này ở Bắc Bình chúng ta chưa từng trải cảnh đời, tiến kinh không bao lâu liền thất lạc, lão Tưởng ông ấy…”

Tô Uyển Dung: “Lão Tưởng về quê ăn Trung thu với mẹ rồi, giờ chưa về đâu”

Chu Lệ gật đầu, nói tiếp: “Thân binh kia của ta tên Chu Phong, không biết Tưởng phu nhân…”

Tô Uyển Dung chế nhạo: “Ta chưa từng nghe trư phong, trư đệ* nào hết” [*heo điên, heo em =))]

Lời này nói vòng vo cũng mắng luôn cả Chu Lệ* vào, Chu Lệ hiểu, bèn cười đáp: “Thôi được, tình hình thế này thì có lẽ hắn đã xuất thành rồi. Vậy tiểu vương xin cáo từ.” [*Chu Lệ (朱棣:zhū dì) đồng âm Trư đệ (猪弟: zhū dì)]

Trong triều Tưởng Hiến có bối phận cực cao, tương đương như thế hệ thúc bá nhìn các Phiên vương trưởng thành, Chu Lệ không dám vô lễ, chắp tay nói lời từ biệt với Tô Uyển Dung, Tưởng phu nhân vờ đứng dậy tiễn, Chu Lệ nói không sao, rồi tự rời phủ.

Chợt sắc mặt Tô Uyển Dung phát lạnh, cùng Chu Lệ đồng thời nghe được tiếng động lớn xôn xao ngoài phủ, lần này có không muốn cũng phải đứng dậy.

Giờ Ngọ, một nhóm lớn Ngọ môn vệ tụ tập trong hẻm Tứ, tên nào cũng dắt chó săn trong tay, đánh hơi chung quanh, bao vây hậu viện Tưởng phủ, lại từ hậu viện vòng ra cổng trước.

Có người cao giọng quát: “Viện tử nhà ai! Bao che khâm phạm, chán sống sao?!”

Người nọ vừa mới hô lên, liền có đồng bạn dày dạn kinh nghiệm vội che miệng gã lại, thấp giọng nói: “Nhà của Tưởng Hiến!”

Nhắc tới Tưởng Hiến, bọn thị vệ đều rùng mình một cái. Lập tức có thị vệ tin tức nhanh nhẩu nói: “Đừng lo, Tưởng lão cẩu về quê rồi, trong viện này chỉ còn lại một nữ nhân…và vài lão bộc, không gây nên sóng gió gì đâu, các huynh đệ cứ việc theo ta.”

Đang định tiến lên một bước, thì đại môn mở ‘két’ ra.

Bọn thị vệ theo bản năng lui lại nửa bước.

Tô Uyển Dung lồng hai cánh tay áo màu sen hồng vào nhau, như cười như không nói: “Các vị quan gia muốn làm gì?” 

“Ơ…” Đối phương là Tưởng phu nhân, chung quy không thể làm loạn được, thị vệ đầu lĩnh lại nhìn nam tử một thân phục sức hoa quý đứng phía sau Tưởng phu nhân, mặt treo nụ cười lưu manh, nhất thời cho rằng đã nắm được nhược điểm, suy nghĩ chốc lát nói: “Đêm qua có thích khách đột nhập vào cung, kinh sợ thánh giá, Thái phó lệnh lục soát toàn thành, ta tra ra được quý phủ Tưởng lão, đành thỉnh phu nhân châm chước, để các huynh đệ tiến vào lục soát…”

Tô Uyển Dung nhướng mày nói: “Đã lục soát xong toàn thành? Chỉ còn lại nhà chúng ta?”

Thị vệ kia lúng túng: “Ơ…” Còn chưa trả lời, mấy chục con chó dữ đã đồng loạt bổ nhào vào nội viện, tiếp theo sủa điên cuồng. Thanh thế hết sức kinh người, lôi bọn thị vệ ngã trái ngã phải, suýt nữa giữ không được.

Nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, chỉ thấy bào tụ Tô Uyển Dung vung lên, một mạt hàn quang vô thanh vô tức liền theo tay áo bay ra, ngay sau đó vang lên tiếng ‘Ẳng’, một cái đầu chó săn xoáy vòng bay ra thật xa, chỗ cổ bị đứt phun máu tươi ồ ạt!

Bọn thị vệ cùng tề thanh kêu to, thời khắc này mới thấy rõ ám khí trong tay áo Tô Uyển Dung, chính là chuôi của một thanh đao điêu khắc, trên chuôi đao nối liền một sợi băng tằm ti cực nhỏ.

Tô Khắc Dung tiện tay vung lên, đao khắc bay trở về, làm như không có chuyện gì nói: “Nếu như chưa lục soát hết, cảm phiền đến nhà khác trước” 

“Ngươi!” Thị vệ đầu lĩnh kia giận tím mặt nói: “Thật to gan!”

Tô Uyển Dung: “Làm sao?” Nói xong đầu ngón tay như bạch ngọc niết thanh đao kia, quơ quơ dưới ánh mặt trời, hàn quang lóe sáng, Tô Uyển Dung thản nhiên nói: “Đao này đã từng khắc ngọc tỷ truyền quốc, giờ lấy ra giết vài con chó dữ không biết sẽ thế nào?”

Nếu liều mạng đồng loạt xông lên thì chế ngự nữ nhân này hẳn không khó, nhưng kẻ nào xông lên đầu tiên tất sẽ đầu thân hai nơi, trong lúc nhất thời ai cũng không dám rước lấy xui xẻo mà đụng vào Tưởng phu nhân, bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, tìm không ra biện pháp.

Tô Uyển Dung lạnh lùng nói: “Muốn lục soát Tưởng phủ thì hãy đi thỉnh Thượng phương bảo kiếm trước, hay ngự chỉ cũng được, nếu không có, thứ cho Uyển Dung không thể phụng bồi. Cha mẹ nuôi các ngươi lớn từng này cũng đâu có dễ, đúng không các tiểu ca.” Nói xong định xoay người hồi phủ, Chu Lệ không biết nên ở lại hay rời đi, thì cứu tinh rốt cuộc cũng tới.

“Cẩm y vệ phụng chỉ hành sự! Người không liên quan, tất cả tránh lui!” Vân Khởi từ xa hô.

Vân Khởi dẫn hơn mười tên Cẩm y vệ xuyên qua hẻm Tứ, bọn Cẩm y vệ vừa thấy trước phủ Tưởng Hiến bị bao vây hùng hổ, cả đám lập tức xù lông.

“Cẩu súc sinh từ đâu tới_____!” Vinh Khánh lập tức rống to long trời lở đất. 

“Từ từ đã…” Vân Khởi vội quát bảo ngưng lại.

Lúc này Ngọ môn vệ thấy tình hình không tốt, liền lui về phía sau, Vinh Khánh chờ cho đến khi lửa giận của Cẩm y vệ khó có thể đè nén, Tưởng Hiến chính là tiền nhậm Cẩm y vệ chính sử, vây phủ ông cũng không khác gì hạ nhục chính cha mẹ họ, thế là không ai quan tâm tới mệnh lệnh Vân Khởi nữa, hơn mười người rút Tú xuân đao bên thắt lưng ra, phóng ngựa xông qua hơn nửa con hẻm, la hét ầm ĩ, chém giết tới tấp vào bọn thị vệ trước phủ.

Này đúng là khổ thân cho đám thị vệ cung đình tập nã khâm phạm, nếu không đi ắt sẽ diễn biến thành một trận sống mái, ai dám đối đầu với Cẩm y vệ chứ? Chớp mắt người la chó sủatè cả ra quần trốn chạy không còn bóng dáng. 

Vinh Khánh vẫn không chịu bỏ qua, truy đuổi ra ngoài hẻm, Vân Khởi tung mình xuống ngựa, tiến vào trong phủ, thấy Tưởng phủ không gặp tai ương gì, Tô Uyển Dung vẫn duyên dáng yêu kiều đứng trước đại môn, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sư nương hảo, sư phụ đâu?” Vân Khởi cầm Thượng phương bảo kiếm trong tay, ôm quyền cúi người.

Tô Uyển Dung ôn nhu nói: “Sư phụ ngươi về quê rồi”

Vân Khởi thấy Chu Lệ cười hì hì đứng ở một bên thì trong lòng thấp thỏm, không biết nên mở miệng như thế nào, Thác Bạt Phong nhất định là trốn tới nơi này.

Tô Uyển Dung cũng giỏi đoán lòng người, chỉ nói: “Đồ đệ nhi cũng tới lục soát phủ à?” 

Vân Khởi nói: “Đúng vậy”

Tô Uyển Dung giơ tay tát Vân Khởi một cái “Bốp”, dọa Chu Lệ hết hồn, chỉ thấy gò má Vân Khởi lập tức lưu lại năm dấu ngón tay.

“Vào đi”. Tô Uyển Dung thờ ơ quay lưng hồi phủ, lại nói: “Yến vương đi thong thả, không tiễn”.

Vân Khởi và Chu Lệ trao đổi ánh mắt cho nhau, lúc này mới theo Tô Uyển Dung tiến vào.

“Biết tại sao sư nương đánh ngươi không?”

Vân Khởi theo phía sau Tô Uyển Dung, thấp giọng nói: “Sư nương, đồ nhi cũng không còn cách nào, vốn tưởng rằng sư ca sẽ né tránh, đồ nhi chỉ muốn hắn trốn nhanh một chút…Vết thương kia có trầm trọng không?” Nói xong hốc mắt liền đỏ, một đêm không ngủ, sắc mặt càng kém.

Tô Uyển Dung dẫn Vân Khởi lên lầu, “Ừm” một tiếng, nói tiếp: “Không có gì đáng ngại, giờ Hoàng thượng băng hà, Hoàng tôn chưa đăng cơ, sư nương mới có gan làm vậy, chi bằng trước lúc Hoàng tôn kế vị ngươi đưa hắn ra ngoài đi. Chậm trễ một ngày, phiền toái càng lớn, có biết không?”

Vân Khởi im lặng gật đầu, biết thời khắc này kinh thành đang trong trạng thái vô chính phủ, nếu ngay lúc Chu Nguyên Chương tại vị mà Tô Uyển Dung dám bao che khâm phạm, thì đã rước lấy kết cục già trẻ toàn gia Tưởng Hiến bị tru di cửu tộc rồi, y âm thầm kinh hãi.

Trong lúc nói họ đã tiến vào một gian thiên phòng* trong lầu các, Tô Uyển Dung đẩy cửa, lập tức thất thanh nói: “Người đâu?” [*gian phòng bên cạnh nhà chính, dành cho khách nghỉ ngơi]

Vân Khởi ngạc nhiên nhìn bên trong bức màn, đệm chăn xốc xếch, dưới gối thấm ướt một mảng máu tím đen. 

Thác Bạt Phong lúc trước nằm trên giường dưỡng thương, chẳng biết khi nào đã nhảy ra cửa sổ bỏ chạy. 

Chu Lệ đi bộ ra khỏi hẻm Tứ, tạt ngang qua Hộ bộ, tiến về phía cổng hoàng cung.

Đường đường là một Vương gia, hôm nay vào kinh vậy mà ngay cả xe ngựa cũng không cấp cho hắn một chiếc, song Chu Lệ đã quen gian khổ, nên không thèm để ý chuyện này, chỉ thong thả hành tẩu, chẳng hề suy tư.

E rằng lúc trước đã khinh thường Chu Duẫn Văn rồi, trong những năm sau khi Chu Tiêu chết, quan hệ giữa Duẫn Văn và Vân Khởi dường như phát sinh cải biến vi diệu?

Trước cửa Hộ bộ, Hữu thị lang bị một đám Cẩm y vệ hùng hổ đẩy ra ngoài, ném xuống đường, ngã nhào ngay trước chân Chu Lệ.

Khóe miệng Chu Lệ co giật, biết trong đám Ngọ môn vệ bao vây Tưởng phủ sáng nay, nhất định là có tiểu tử nào đó xuất thân từ Hộ bộ, thế là cha tên đó xui xẻo gánh tội lây.

“Lão ngài thỉnh đứng lên thỉnh đứng lên” Chu Lệ cười đỡ Hữu thị lang dậy, hướng Vinh Khánh nói: “Thôi mà thôi mà…”

Hữu thị lang vẻ mặt đưa đám nói: “Về nhà nhất định sẽ hảo hảo quản giáo khuyển tử…”

Bọn Cẩm y vệ vẫn không chịu bỏ qua, lớn tiếng huyên náo, rất giống một đám ác bá.

“Yến vương cứu ta!” Hữu thị lang ôm thắt lưng Chu Lệ lớn tiếng gào khóc, Chu Lệ lại nhìn thấy một thân ảnh nơi góc tường, bèn nhíu mày hất Hữu thị lang ra, xông lên phía trước.

Chu Lệ quay đầu lại nói: “Vinh Khánh! Thay ta chỉnh đốn hắn một trận!” Cứ thế liền dạt Cẩm y vệ ra, chạy về phía góc đường. 

 Chu Lệ rảo bước chạy hơn nửa con phố, một mạch đuổi đến cổng sau hoàng cung, cúi đầu huýt sáo, Thác Bạt Phong bất an dưới tàng cây đi ra.

“Ngươi…” Chu Lệ giận không nhịn được, trách mắng: “Không nằm ở Tưởng phủ, chạy đến đây làm chi?!”

Thác Bạt Phong vẫn chưa thay thị vệ phục của Yến vương phủ, hắn cởi tú phục nửa thân trên, tùy ý thắt ở bên hông, cởi trần, lộ ra nước da màu đồng cổ kiện mỹ, trên vai quấn mấy tầng băng, giữa băng gạc vẫn còn xuất huyết, có vẻ sau một phen chạy trốn miệng vết thương lại rách ra.

Chu Lệ vỗ Thác Bạt Phong một cái lảo đảo, hung hăng nói: “Không phải đã nói rõ với ngươi là chờ ta tiến lên rồi hãy ném đao vào hay sao!”

 Thác Bạt Phong ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem, lúc ấy ta thấy Vân Khởi phía trên thành lâu, tâm đều bay hết lên đó, không có nghe kỹ ngươi nói gì”

Chu Lệ bi thương nói: “Ta bảo…Ta bảo là ngươi chờ chừng nào ta tiến lên nói chuyện với Hoàng tôn, ngươi hẳn từ cửa sổ ném ám khí vào! Diễn vở kịch, để cho ta cứu Hoàng tôn một mạng!”

Thác Bạt Phong bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hiểu rồi, vậy làm lại lần nữa”

Chu Lệ dở khóc dở cười, nói: “Giờ là lúc nào rồi, vừa nãy ngươi tiến cung làm gì?”

Thác Bạt Phong nói: “Ta tiến cung thăm Vân Khởi, nhưng y không có ở đó”

Chu Lệ buồn bực, nói: “Y đến Tưởng phủ rồi, ngươi phí công vô ích, ngu xuẩn!”

Thác Bạt Phong “Ờ” một tiếng, lại nói: “Lúc đi ngang qua điện Thái Hòa, nghe thấy Hoàng tôn, Hoàng Tử Trừng và Lý Cảnh Long, Phương Hiếu Nhụ đang nói về ngươi”

Chu Lệ nói: “Ngươi ngươi ngươi…Đi mau, quay lại ra khỏi thành rồi hãy nói”

Thác Bạt Phong gật đầu, xoay người rời đi.

Chu Lệ lại nghĩ không đúng, vội hỏi: “Chúng nói gì ta?”

Thác Bạt Phong nói: “Cho ta ít bạc, để ta trả nợ sư nương”

Chu Lệ hận đến nghiến răng: “Bao nhiêu?”

Thác Bạt Phong lại nói: “Mười hai lượng”

“…”

Chu Lệ trợn mắt: “Ngươi vay nhiều như vậy khi nào?! Tô Uyển Dung còn kiêm chức cho vay nặng lãi nữa à?!”

Thác Bạt Phong: “Bắt đầu từ năm mười tuổi, vay suốt năm năm, một tháng hai đồng”

Chu Lệ: “Cho ngươi mười lượng”

Thác Bạt Phong kiên trì: “Mười hai lượng”

Chu Lệ: “Không mang nhiều như vậy, ngươi nghe được cái tin tức rắm thối gì mà muốn lừa bản Vương tới mười hai lượng?!”

Thác Bạt Phong: “Giá thị trường”

“…”

Chu Lệ nghiến răng nghiến lợi tìm kiếm hai thỏi bạc cho Thác Bạt Phong, lại tháo ngọc ban chỉ* trên tay ra, tức giận nói: “Cầm lấy ban chỉ, nghe được cái gì thì thuật lại kỹ càng, ai nói gì cũng phải kể lại cho rõ, mười hai lượng bạc lận đó!” [*nhẫn đeo ngón cái, xem hình minh họa bên dưới]

Thác Bạt Phong hờ hững kể: “Thái phó bảo ngươi muốn tạo phản, kêu Hoàng tôn giam ngươi lại, Hoàng tôn nói ngươi không dám tạo phản đâu, giam ngươi lại là chủ ý thối, Phương Hiếu Nhụ nói chủ ý mà Hoàng Tử Trừng đề xuất tuyệt đối không thối, Lý Cảnh Long nói Hoàng tôn nói chủ ý của Thái phó bất ổn là đúng, Thái phó nói Lý Cảnh Long nói Hoàng tôn nói chủ ý của Thái phó thối là sai…”

“…”

Chu Lệ nói: “Ta sai rồi, Phong nhi, ngươi chỉ cần cho Vương gia biết, cuối cùng Hoàng tôn nói thế nào là được”

Thác Bạt Phong nói: “Hoàng tôn quyết định không giết ngươi, nhưng cũng không thể thả ngươi, muốn giam ngươi vào hậu cung, chờ sau khi đưa tang Hoàng thượng xong sẽ đưa ngươi đến Hàng Châu”

Chu Lệ gật đầu, Thác Bạt Phong lại nói: “Aiz, tốt xấu gì cũng là thúc của ta”

Chu Lệ phỉ nhổ một tiếng, Thác Bạt Phong bỗng đổi giọng: “Hoàng tôn! Không thể mềm lòng được! Tứ vương gia lòng lang dạ sói, tiếu lý tàng đao…”

Thác Bạt Phong nhạy giọng Phương Hiếu Nhụ giống y như đúc, Chu Lệ nhất thời bị sặc muốn té ngã, một phen muốn tóm cổ áo Thác Bạt Phong, nhưng vai Thác Bạt Phong lại đang cởi trần, không chỗ hạ thủ, Chu Lệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thôi, mặc y phục ngay ngắn vào, đi theo ta”

“Che mặt lại, con phố này nhiều người quen!”

“Lấy cái gì che”

“Tự nghĩ biện pháp”

Thác Bạt Phong kéo thượng y lên quá đầu, rúc cổ vào trong, trông như núp trong mai rùa. 

Chu Lệ trở lại cửa Tưởng phủ, chỉ đứng ngoài viện nói: “Ngồi xuống. Để ta nghĩ cách, hôm nay phải xuất thành, không hồi cung được”

Thác Bạt Phong hờ hững gật đầu, ngồi ngay ngắn ngoài tường viện, bất động.

Chu Lệ gõ cửa, tiến vào, một lát sau nghi hoặc nói: “Tiểu cữu tử, sao ngươi còn chưa đi?”

Vân Khởi bên trong viện đáp: “Chờ người”

Thác Bạt Phong đứng lên, như muốn vào trong viện, hắn bước một bước, nhìn con phố dài trống trải, rồi lại từ bỏ ý nghĩ này, lần nữa dựa lưng vào vách tường, ngồi xổm xuống chỗ cũ.

Chu Lệ hít vào một hơi, không biết nên nói gì, Vân Khởi hỏi: “Sao lại trở về?”

Tô Uyển Dung ở thính phòng nói: “Vương gia còn có chuyện gì?”

Vân Khởi giảm thấp âm thanh nói: “Ngươi tự vào đi, hôm nay tâm tình sư nương không tốt” Chu Lệ vội vàng vào sảnh, Vân Khởi liền đi tới một góc nội viện, dựa tường cao ngồi xuống.

Vân Khởi và Thác Bạt Phong đối lưng với nhau, ngăn cách bởi một bức tường cao, Vân Khởi không biết Thác Bạt Phong đang ở bên kia vách tường, nhưng Thác Bạt Phong lại biết Vân Khởi ngồi tại đó.

Bọn họ mỗi người tự lấy kì lân bội từ trong ngực mình ra.

Vân Khởi thờ ơ vuốt ve ngọc bội, thấp giọng khẽ nói: “Thiên bất lão, tình nan tuyệt…”

Thác Bạt Phong lấy ra một cây mục địch, nhẹ nhàng thổi lên. 

Vân Khởi nín thở, nghe tiếng địch từ ngoài tường cao truyền vào, là lão Bạt? Không đâu, xưa nay hắn có thổi địch bao giờ. 

Cuối thu, tiếng nhạc du dương vang vọng khắp con hẻm hiu quạnh, một chiếc lá ngô đồng nhẹ nhàng rời đầu cành. 

————

“Kỳ ảo, kỳ ảo hiểu chưa, nước bọt trong miệng ngươi thiếu điều muốn lấp kín hết mấy cái lỗ rồi…” Từ Văn bực mình nói: “Tiểu đệ!” 

Tiểu Vân Khởi u mê nhìn Từ Văn, Từ Văn đưa tay giật lại cây áo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Không phải thổi như vậy!”

Tiểu Vân Khởi nhịn không được nói: “Không học nữa!”

Từ Văn xanh mặt: “Quên đi quên đi, khỏi học, tức chết người ta”

Tiểu Vân Khởi bĩu môi, bỏ chạy.

“Tiếng sáo vốn kỳ ảo, nào có ai rót nước bọt àio ào vào trong như thế” Từ Văn tức giận nói.

Thác Bạt Phong nghiêm túc đưa sáo tới bên miệng, dùng ngón tay thon dài ngốc nghếch ấn tới ấn lui trên lỗ sáo. 

Từ Văn chộp lại cây sáo, nói: “Đừng học nữa, tính nết y chang đệ đệ ta”

Thác Bạt Phong đột nhiên vươn tay giật sáo lại, chẳng chút biểu cảm nói: “Ta muốn học”

Từ Văn đoạt cây sáo trở lại, tức giận nói: “Không rảnh dạy ngươi, cút!”

Thác Bạt Phong lại túm cây sáo, nói: “Học”

“…”

Từ Văn: “Vậy ngươi tự luyện đi, dạy không được loại đồ đệ ngốc nghếch như ngươi”

Thác Bạt Phong mặc kệ Từ Văn, tự mình đứt quãng thổi, thổi nửa ngày, tiếng sáo dần dần kết nối thành một làn điệu liên tục. 

 Chu Lệ nằm trong ngự hoa viên, ngẩng đầu khỏi quyển sách, ánh mắt mê ly nói: “Ai vậy, cả ngày cứ kêu ồ ồ như quỷ hú ấy” 

————

“Vân nhi!”

Tiếng sáo ngừng, Vân Khởi phủi phủi cẩm phục đứng dậy.

Tô Uyển Dung trong sảnh căn dặn: “Đến vườn rau hậu viện nhổ một cây củ cải vào đây, to to chút”

Chu Lệ thất thanh nói: “Ngươi…Tưởng phu nhân!”

Tô Uyển Dung sẳng giọng: “Dù sao cũng chết, Vương gia còn sợ cái gì?”

“???” Vân Khởi chẳng hiểu mô tê gì. Tô Uyển Dung lại thúc giục mấy tiếng, Vân Khởi không rõ tình hình, xoay người ra hậu viện nhổ củ cải.

Trở lại tiền viện, Vân Khởi lại hồ nghi nhảy lên tường cao, vịn đầu tường thoáng nhìn xuống dưới, nhưng trong ngõ hẻm không có ai.

Thác Bạt Phong áp sát vào dưới mái hiên đại môn, nín thở, khẽ ngẩng đầu trông lên, nhìn thấy góc tay áo của Vân Khởi, lòng bỗng thắt lại. 

Vân Khởi nhảy xuống, đi vào tiền thính.

“Sư nương, mới vừa rồi có người thổi sáo ở bên ngoài…”

“Nghe rồi, đó là khúc nhạc mà mẹ ngươi thổi hay nhất mà, ‘Tái hạ thu’, không ngờ trừ tỷ ngươi ra, thành Nam Kinh còn có người thổi hay đến vậy”. Tô Uyển Dung nhận lấy cây củ cải Vân Khởi đưa tới, ném chìa khóa lên bàn, lại nhặt đao khắc lên, thờ ơ nói: “Đến thư phòng lão Tưởng, trong đó có một cái rương được khóa ở chỗ cao nhất trên kệ, lấy miếng hoàng cẩm tới đây”

 Vân Khởi cũng hít vào một hơi lãnh khí, Tô Uyển Dung cau mày liễu, không vui nói: “Làm sao vậy?”

Vân Khởi không dám nhiều lời, nghe lệnh làm theo.

Chu Lệ mài mực, Tô Uyển Dung phân phó: “Vân nhi mô phỏng chữ Hoàng tôn, viết trên gấm là…”

Vân Khởi ngũ lôi oanh đỉnh, Tô Uyển Dung đúng là muốn giả truyền thánh chỉ!

Song Tô Uyển Dung vừa mở miệng, Vân Khởi liền hiểu rõ, chỉ đành phải kiên trì, viết thánh chỉ thông hành xuất thành lên hoàng cẩm.

Chu Lệ nói: “Đa tạ, tiểu cữu tử”

Vân Khởi thở dài nói: “Chuyện nên làm mà, cảm tạ sư nương mới đúng”

Tô Uyển Dung nói: “Hoàng thượng đã phân phó lão Tưởng, bảo ông ấy trông nom các Vương gia, tránh họa từ trong nhà này nọ, hôm nay lão Tưởng không ở đây, ta thân nữ nhân cũng chẳng có kiến thức gì…Chỉ giúp được việc này thôi, Yến vương tự giải quyết cho tốt”

Tô Uyển Dung dùng củ cải khắc lại ngọc tỷ truyền quốc, thấm bùn đỏ, đoan đoan chính chính đóng xuống hoàng cẩm, đại công cáo thành. 

Chu Lệ không dám trì hoãn thêm, cuốn thánh chỉ giả cho vào tay áo, khom người một cái thật sâu trước Tô Uyển Dung, nói: “Đại ân của Tưởng phu nhân, tiểu Vương khắc ghi trong tâm, ngày sau nhất định báo đáp”

Tô Uyển Dung cười nói: “Đi đi, thay ta thăm hỏi Văn nhi”

Chu Lệ cáo từ, Vân Khởi liền khép cửa đại sảnh lại, xoay người lại nói: “Sư nương, chuyện này là sao?”

Tô Uyển Dung không đáp, ngoài viện đột nhiên bay vèo tới ba vật, hai thỏi bạc nguyên bảo khảm ‘cộp’ lên cửa sổ khắc hoa, một chiếc ngọc ban chỉ xuyên thủng ô cửa bay vào, đập trúng ngay mặt Vân Khởi, khiến y lảo đảo. 

“Tên nào?” Vân Khởi tức giận quát.

Tô Uyển Dung nhịn không được cười to, mặt Vân Khởi bị ngọc ban chỉ đập cho sưng lên một cục. Y giận dữ ra mở cửa thì nghe một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài viện, lập tức cấp bách như ở giữa trận sấm!

“Sư ca ở Bắc Bình chờ ngươi!”

“Sư nương, Phong nhi đi, tạm biệt!”

—————–

Lời tác giả:

Giải thích kỹ chút, chính văn nói chưa rõ lắm:

Chu Lệ vỗ Thác Bạt Phong một cái lảo đảo, hung hăng nói: “Không phải đã dặn kỹ ngươi là chờ ta tiến lên rồi hãy ném đao vào hay sao!”

 Thác Bạt Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem, lúc ấy ta thấy Vân Khởi phía trên thành lâu, tâm đều bay hết lên đó, không có nghe kỹ ngươi nói gì”

Chu Lệ bi thương nói: “Ta bảo…Ta bảo là ngươi chờ chừng nào ta tiến lên nói chuyện với Hoàng tôn, ngươi hẳn từ cửa sổ ném ám khí vào! Diễn vở kịch, để cho ta cứu Hoàng tôn một mạng!”

Thác Bạt Phong bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hiểu rồi, làm lại lần nữa”

—————————–

Là vầy, lúc trước ở ngoài thành, Thác Bạt Phong sống chết đòi theo Chu Lệ vào thành, Chu Lệ hết cách, nên tạm thời nghĩ ra một mưu kế.

Bắt Thác Bạt Phong đi ám sát Chu Duẫn Văn, sau đó Chu Lệ kịp thời cứu giá! Mục đích là gia tăng hảo cảm với Hoàng tôn ~

Kết quả tên sư ca ngốc nghếch này vừa thấy Vân Khởi liền mất hồn mất vía, làm hư bột hư đường hết trơn.

—————————

<<Tái hạ thu>> lấy từ “Ngư gia ngạo” của Phạm Trọng Yêm

Nguyên văn là:

Tắc hạ thu lai phong cảnh dị, hành dương nhạn khứ vô lưu ý.

Tứ diện biên thanh liên giác khởi, thiên chướng lý, trường yên lạc nhật cô thành bế.

Trọc tửu nhất bôi gia vạn lý, yến nhiên vị lặc quy vô kế.

Khương quản du du sương mãn địa, nhân bất mị, tương quân bạch phát chinh phu lệ. [tìm hiểu thêm về bài thơ này ở đây]

——————–

Trước mắt Nam Kinh đang nằm trong trạng thái vô chính phủ, cựu Hoàng băng hà, tân Hoàng chưa kế vị.

Hoàng Tử Trừng và Tô Uyển Dung đều cùng lợi dụng lỗ hỏng này.

Sư nương nghe Chu Lệ kể lại chuyện Thượng phương bảo kiếm, cũng biết Hoàng Tử Trừng giả truyền thánh chỉ.

Cho nên sư nương làm giả chứng thì không sao, còn Thái phó á hả, hê hê hê, dám giả truyền thánh chỉ, chương kế tiếp là gã có quả ngon để ăn rồi ~

——————————————————

CHÚ GIẢI:

_ Ngọc ban chỉ: dùng để đeo vào ngón tay cái

KHÂM SAI ĐẠI THẦN

Thiếu nợ thì trả tiền, đạo lý hiển nhiên.

Nợ nần đã trả hết, Tô Uyển Dung ưu nhã cao quý cất kỹ hai đỉnh nguyên bảo, còn ép Vân Khởi tốn hai lượng bạc mua lại ngọc ban chỉ, thế là Thác Bạt Phong thì thanh toán nợ sòng phẳng, Chu Lệ chạy, Vân Khởi cũng có thể lăn về cung.

Song mới vừa hồi cung, nộ khí của Vân Khởi đã dâng đầy tào, chuẩn bị phóng sát kỹ vào Hoàng Tử Trừng.

Trên trán Hoàng Tử Trừng nổi gân xanh, quát: “Ngay cả thích khách cũng bắt không được?! Còn để cho Yến vương đào tẩu?! Thích khách kia là ai, trong lòng các ngươi nhất định biết rõ! Muốn ta nói thẳng tên ra hay sao?!”

Vân Khởi hỏi ngược lại: “Là ai ra lệnh Ngọ môn vệ đến quý phủ Tưởng sư bắt người?!”

Chu Duẫn Văn không vui hỏi: “Ngọ môn vệ?”

Hoàng Tử Trừng đột nhiên câm miệng, lát sau nói: “Yến vương giả truyền thánh chỉ…”

Chu Duẫn Văn quát lên: “Thái phó hãy phân trần chuyện này cho minh bạch trước đã, ai ra lệnh Ngọ môn vệ truy nã thích khách?”

Hoàng Tử Trừng nén giận nói: “Thần hạ lệnh, Cẩm y vệ xưa nay không coi ai ra gì, chỉ nghe Hoàng thượng sai sử, thần nhất thời nóng lòng…”

Vân Khởi cười lạnh nói: “Đây chính là quy củ do Thiên hoàng định ra, Cẩm y vệ từ trước đến giờ chỉ nghe lệnh Hoàng thượng, ngươi sai sử không được, còn muốn dưỡng thân binh sao? Bắt thích khách thì sai Ngọ môn vệ đi làm gì, góp vui hả?” 

“Nếu Ngọ môn vệ không nhúng tay vào, thần nắm chắc chín phần có khả năng truy kịp thích khách, Thái phó triệu tập hơn trăm người, mượn danh tróc thích khách, đuổi đến ngoài cửa Tưởng phủ, ngay sau đó lại vô duyên vô cớ mà giải tán, chột dạ à? Bị người phương nào sai sử?! Muốn giá họa cho Tưởng lão?!”

Hoàng Tử Trừng tức giận nói: “Chó săn ngửi được mùi, dọc đường đuổi đến Tưởng phủ, can hệ gì đến ta?”

Vân Khởi thản nhiên nói: “Theo lời Thái phó thì chắc là chó do Ngọ môn vệ nuôi vu oan giá họa rồi? Ngươi cứ kêu đám chó tới sủa đối chất là được”.

“…”

Vân Khởi nhẹ nhàng mấy câu đã chụp hắc oa lên đầu Hoàng Tử Trừng, trong điện không ai lên tiếng. 

Vân Khởi cất cao giọng nói: “Hoàng thượng phái Tống Trung đi truyền chỉ, vì sao không đưa ra thánh chỉ, lại cố ý cầm Thượng phương bảo kiếm giả?!”

“Ta không có” Chu Duẫn Văn không vui nói, suy nghĩ một chút, lại nói: “Trẫm không có phái Tống Trung đi”

Hoàng Tử Trừng bị chặn họng, lại nói: “Làm sao ngươi biết Tống Trung đi truyền chỉ?”

Vân Khởi nói: “Thái phó, ta không có thánh chỉ, nhưng lại có thánh ý, đều là người một nhà, lúc đó chẳng phải Hoàng thượng định tuyên Yến vương vào thành hay sao?”

Chu Duẫn Văn trầm mặc hồi lâu, rồi sau đó gật đầu, ngầm ưng thuận cho hành vi tiền trảm hậu tấu của Vân Khởi.

Vinh Khánh tiến ra một bước, quỳ một gối xuống, đáp: “Tống Trung tay cầm Thượng phương bảo kiếm giả, tự xưng là có ngự chỉ của Hoàng thượng, bảo Yến vương đuổi binh mã trở về Bắc Bình, ở ngoại thành quỳ mười chín ngày tạ tội, tới ngày đưa tang lại theo sau đuôi đội ngũ…”

Chu Duẫn Văn tức giận nói: “Chuyện này là sao! Thái phó!”

Chu Duẫn Văn vừa quát, Hoàng Tử Trừng tức khắc nghẹn họng nhìn trân trối lui nửa bước, lộ vẻ là lần đầu thấy Chu Duẫn Văn thịnh nộ như vậy. 

Vân Khởi khép tay áo, tay trái vuốt ve ngọc ban chỉ trên tay phải, khiêu khích nhìn Hoàng Tử Trừng.

Nội điện chỉ còn lại tiếng thở dốc tức giận của Chu Duẫn Văn, Vân Khởi đạt thành gian kế, một cái triều đình to như thế nhưng chỉ có mình Từ Vân Khởi biết khi nào thì khiến Chu Duẫn Văn phát hỏa, đó là lúc hắn cảm thấy mình bị lừa gạt.

Chu Duẫn Văn nói: “Truyền Tống Trung”

Vẻ mặt như hàn băng đó của Chu Duẫn Văn, là lần đầu tiên Hoàng Tử Trừng nhìn thấy.

Toàn thân Hoàng Tử Trừng run rẩy, thần kinh quá mức căng thẳng rốt cuộc chịu không nổi, gục ngã phục thân trên mặt đất, khóc lớn nói: “Thần tội đáng chết vạn lần! Thỉnh bệ hạ trị tội!”

Hoàng Tử Trừng lệ rơi đầy mặt, ngẩng đầu lên nói: “Song đạo ý chỉ thả Yến vương rời kinh kia, tuyệt không liên quan đến thần! Bệ hạ thỉnh minh xét! Thần tuyệt không có khả năng tự ý thả Phiên vương rời kinh! Người tiếp chỉ chính là Kinh môn vệ phó sử, trong ngự chỉ ra lệnh cho hắn hộ tống Yến vương rời thành…” 

Vân Khởi nói: “Không cần chờ, tám phần là đã bị giết rồi”

Chu Duẫn Văn đột nhiên bật cười: “Ngươi làm gì vậy?”

Chẳng biết tự lúc nào Vân Khởi đã mang đình trượng ra ước lượng, liếc Chu Duẫn Văn một cái, nói: “Không phạt đình trượng sao?”

Chu Duẫn Văn buồn cười nói: “Thôi đi, Thái phó đứng lên”

Hoàng Tử Trừng vẫn phục trên đất như cũ, Vinh Khánh dẫn Tống Trung tiến vào.

Chu Duẫn Văn nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Tống Trung không thể tha được, bốn mươi đình trượng! Đánh!”

Vân Khởi và Vinh Khánh chia nhau trái phải, vung đình trượng, Tống Trung tự biết thân mang trọng tội, không dám phân bua, đình trượng hạ xuống, hắn kêu la đau đớn, chỉ thấy trên long ỷ, Chu Duẫn Văn khẽ thở dài, nói: “Triệu Phương học sĩ, e rằng lần này thật sự phải tước phiên rồi”

Vân Khởi khẽ ngẩng đầu, nhìn Chu Duẫn Văn một cái.

————–

“Ta nói này đại huynh đệ” Chu Lệ trong xe ngựa buồn ngủ nói: “Cất cây sáo của ngươi vào đi được không?”

Thác Bạt Phong lạnh lùng nhìn Chu Lệ một cái, không thèm trả lời, tiếp tục thổi sáo của mình.

Chu Lệ kêu khổ: “Phong nhi, ít nhất ngươi cũng đổi khúc khác đi chứ, tốt nhất là nghỉ thổi luôn đi, dọc đường ngươi đã thổi ba ngày không ngừng rồi” 

 Nửa bên thị vệ phục của Thác Bạt Phong nhuốm một lớp máu tươi nhàn nhạt, có vẻ chưa được giặt sạch, đôi mắt thâm thúy xuất thần nhìn bầu trời bích lam bao la ngoài xe, khúc Tái hạ thu bay ra ngoài xe ngựa, vang vọng giữa cánh đồng thu tế.

Khúc dứt, Thác Bạt Phong hờ hững nói: “Đúng rồi, ngươi sẽ bị tước phiên, ta nghe Hoàng Tử Trừng nói vậy”

“…”

Chu Lệ nói: “Thôi ngươi cứ thổi tiếp đi”

Băng thẳng qua cổng tây, vào Bắc Bình, nội thành yên tĩnh khác thường, đại quân tản ra trở về binh doanh trong thành, xe ngựa của Chu Lệ phi về phía phủ Vương gia.

“Hôm nay làm sao thế?” Chu Lệ nhíu mày hỏi, đồng thời đánh giá cảnh sắc bên đường.

Tiểu thương nghỉ kinh doanh quá sớm, trước cửa Yến vương phủ, Từ Văn mím môi, sắc mặt ngưng trọng, chờ đợi đã lâu.

Từ Văn không vui nói: “Sao giờ này mới về tới”

Chu Lệ cười cười nói: “Phu nhân chờ bao lâu rồi? Mua cho ngươi vài thứ này” Đoạn xoay người lại chỉnh lý lễ vật mang từ Nam Kinh về. 

Từ Văn liếc nhìn Thác Bạt Phong rồi đưa cho Chu Lệ một phong thư.

Chu Lệ biết có đại sự, vội vàng mở thư, hỏi: “Vân Khởi viết à?”

Từ Văn nói: “Hai ngươi chân trước vừa rời kinh thì thư này liền theo tới, dọc đường không biết đã chạy chết bao nhiêu con ngựa, mới đến sớm hơn một ngày”

Chu Lệ hít vào một hơi, đẩy cái đầu tò mò ngó nghiêng nhìn lén của Thác Bạt Phong qua một bên, trầm giọng nói: “Hồi phủ trước tính sau”

Từ Văn cũng không kịp nhìn mấy món Chu Lệ mới mua về, lập tức theo Chu Lệ hồi phủ, bắt đầu bàn bạc.

Nửa canh giờ sau, trong Vương phủ truyền ra tin tức, Yến vương Chu Lệ điên rồi.

———

Chu Duẫn Văn đang vùi đầu xem một quyển sách, thấy Vân Khởi đến, bèn đóng sách lại, nói: “Ngồi đi, chỉ có hai ta thôi”

Vân Khởi cười cười, đi qua chiếc ghế trống, ngồi lên chiếc ải kỷ* trước long án, tháo ủng, giũ giũ cát, nói: “Xem gì vậy, phê tấu chương à?” [*bàn lùn, xem hình minh họa bên dưới]

Chu Duẫn Văn nhặt sách lên, quơ quơ bìa sách về phía Vân Khởi, Vân Khởi cười nói: “Làm Hoàng đế, cuối cùng cũng có thể xem được ít sách tạp rồi”

Trong mắt Chu Duẫn Văn chứa tiếu ý, trêu ghẹo: “Rốt cuộc cũng xem được. Từ lúc ngươi cho ta sách này đến nay, mới lật được có vài trang” 

Hai người nhìn nhau mỉm cười, Chu Duẫn Văn đột nhiên nói: “Vân ca nhi, ngày đó may mà có ngươi, bắt không được thích khách cũng chẳng sao”

Vân Khởi gật đầu không đáp, Chu Duẫn Văn lại nói: “Ngươi cứu ta nhiều lần rồi, trước đây lúc bị bọn thị vệ đẩy vào góc tường, cũng nhờ có ngươi…”

Vân Khởi phì cười nói: “Chuyện đó cũng tính nữa hả”

Chu Duẫn Văn mỉm cười nói: “Trẫm nói tính là tính”

Đột nhiên thay đổi xưng hô, Vân Khởi có chút mất tự nhiên, song cảm giác kia trôi qua rồi biến mất, câu nói tiếp theo của Chu Duẫn Văn khiến y không tự chủ được đứng lên.

“Thánh chỉ thả Tứ thúc ta rời thành là ngươi viết sao”

Vân Khởi đứng lên, trầm ngâm chốc lát, rồi sau đó nói: “Vâng, thần tội đáng chết vạn lần”

Chu Duẫn Văn mỉm cười, nói: “Quên đi”

Vân Khởi thở dài, Chu Duẫn Văn lại nói: “Ngươi hiểu tâm tư của ta, không muốn ta và Tứ thúc trở mặt thành thù, có đúng hay không?”

Vân Khởi gật đầu.

Chu Duẫn Văn lại ngoắc ngoắc Vân Khởi, Vân Khởi tiến lên phía trước, để cho hắn kéo tay mình.

Ngón tay Chu Duẫn Văn lạnh như băng, da non mịn, là bàn tay của người đọc sách, Vân Khởi nghĩ thầm.

Chu Duẫn Văn nhìn Vân Khởi một hồi, nói: “Vân ca nhi, ngươi ở bên cạnh ta, ta cảm thấy rất an tâm…”

Vân Khởi nhẹ lời đáp: “Chức trách Cẩm y vệ chính là bảo vệ ngươi, làm cho ngươi an tâm, Hoàng thượng”

Chu Duẫn Văn cười nói: “Ngươi thì không giống vậy, ngày mai, ngươi phải giúp ta đi một chuyến. Nhậm chức Bắc Bình Bố chính sử”

Lúc trước Vân Khởi đã đoán được đại khái, Chu Duẫn Văn tước phiên, chuyện Chu Lệ nổi điên cần có người tận mắt chứng kiến, rồi hồi báo, sau đó triều đình mới có thể ra quyết định. Song phái mình làm khâm sai, lỡ đám ngôn quan chèn ép thì sao?

Vân Khởi trong lòng vừa động, hỏi: “Còn ai nữa?”

Chu Duẫn Văn nói: “Trương Bính, ngươi biết không?”

Vân Khởi gật đầu: “Lão cha của Trương Cần”

Chu Duẫn Văn vẫn nắm lấy bàn tay Vân Khởi, ngẫm nghĩ, rồi kéo ngăn kéo, lấy một vật bỏ vào tay Vân Khởi, cười nói: “Cái này cho ngươi”

Kia là một chiếc nhẫn đồi mồi, đồi mồi nâu thẫm lóng lánh sắc màu cổ xưa, Vân Khởi trêu ghẹo: “Ở đâu ra đấy?” 

 Y nhận lấy nhẫn, đeo vào ngón áp út, nhưng đeo không vừa, chật.

Đổi sang ngón út, rốt cuộc cũng miễn cưỡng đeo vừa, nó siết chặt thật khó chịu, Chu Duẫn Văn đỏ mặt lên, nói: “Ta đeo lại vừa khít…Vân ca nhi nghỉ ngơi sớm chút đi”

Vân Khởi cũng không quỳ, cười khom người rồi rời đi.

Ra ngoài ngự thư phòng, sắc mặt Vân Khởi trở nên ngưng trọng, thuận tay tháo chiếc nhẫn đồi mồi xuống, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve, y trầm tư trong bóng tối, một đường hồi viện.

Chu Lệ đang giả điên, không cần phải nghi ngờ, người nào sáng suốt đều có thể nhìn ra được.

Chu Lệ muốn tạo phản, đây cũng là tự mình chứng thực, song mấy năm trước hắn muốn mưu hại Hoàng tôn, không phải hiện tại muốn soán vị chứ…Hắn mang đại quân tới Nam Kinh làm cái gì? Muốn thăm dò? Hay là định chứng thực cái gì?

Một vạn năm ngàn binh mã, vây ở ngoại thành thì làm được trò trống gì, trong tay Chu Duẫn Văn có năm mươi vạn binh, thân binh Chu Lệ đặt ở Bắc Bìn còn không đủ cho triều đình nhét kẽ răng nữa…Đúng rồi, Vân Khởi đã minh bạch.

Chu Lệ muốn tuyên bố cho Duẫn Văn biết, quân lực Bắc Bình tuy yếu, nhưng nếu triều đình bức bách ngoan độc, một vạn năm ngàn binh mã cũng sẽ liều chết một trận. 

Vân Khởi dừng bước, đang nghĩ có nên trở lại ngự thư phòng không thì đầu ngón tay đụng đến mặt trong của chiếc nhẫn đồi mồi, nơi đó có khắc mấy chữ.

Vân Khởi nâng nhẫn lên, hướng về ánh đèn bên trong giám sự phòng nhìn kĩ, thấy khắc bốn chữ như sau:

Hoài Tây Mã thị.

Vân Khởi khó có thể tin hít vào một hơi, đây chính là vật Mã hoàng hậu tặng cho cháu mình?

“Mã hoàng hậu…” Tưởng Hiến nheo mắt, khàn giọng nói: “Hoàng hậu nương nương là người tốt”.

Tưởng Hiến ném nhẫn đồi mồi cho Vân Khởi, Vân Khởi vươn tay chụp lấy. Tưởng Hiến nói: “Trung thu mười hai năm trước, Hoàng hậu nương nương đích thân chọn lấy, tặng cho Hoàng tôn…”

“Hiện tại là Hoàng thượng rồi” Tô Uyển Dung sẳng giọng, sau đó nhóm lò huân, phất bào tụ, hương thơm tỏa tứ phía. 

 Tưởng Hiến gật đầu, vuốt râu nói: “Năm đó khi Mã hoàng hậu nói lời kia, sư phụ ở ngay bên cạnh, bà ấy bảo: ‘Duẫn Văn, nhẫn kia nãi nãi cho con, sau này con gặp cô nương nhà ai hợp tâm ý, hãy tặng nhẫn cho nàng, đến lúc đó nếu nãi nãi còn sống, thấy cô nương nhà ai đeo nó, chuyện hôn sự này, nãi nãi thay con làm chủ…’ ”

Vân Khởi lẳng lặng nghe, khóe miệng nở nụ cười.

Tưởng Hiến liền biến sắc, cười lạnh mấy tiếng, Vân Khởi ngượng ngùng, đeo chiếc nhẫn kia vào.

Tưởng Hiến trầm giọng nói: “Khâm sai, ngày mai đi sứ Bắc Bình à?”

Vân Khởi cung kính nói: “Vâng, sư phụ”

Đây chính là mục đích y đến thăm Tưởng phủ vào đêm hôm thế này.

Vân Khởi nói: “Tỷ phu…Ừm, sư phụ cũng biết đấy, có chuyện gì muốn dặn dò đồ nhi không?”

Tưởng Hiến thản nhiên nói: “Chuyện tước phiên, có thể lớn có thể nhỏ…”

Tô Uyển Dung chợt ngắt lời: “Ngươi đã quản chuyện nhà Thiên tử suốt ba mươi năm rồi, hôm nay vẫn còn muốn quản?”

Tưởng Hiến yên lặng chốc lát, nói: “Chuyện chiếu cố Hoàng tôn và các Vương gia là do chính miệng Hoàng thượng phân phó cho mấy lão gia hỏa chúng ta đây”

Tô Uyển Dung nói: “Nhưng Tiên hoàng đâu có phân phó cho Vân nhi”

Tưởng Hiến không lên tiếng, lúc sau chỉ nói một câu: “Ngươi xem rồi làm đi”

Bỗng Vân Khởi nói: “Yến vương là tỷ phu ta, sư phụ tuy không nói, nhưng ta cũng phải tìm cách hòa giải”

Tưởng Hiến thở dài: “Hoàng tôn…”

Tô Uyển Dung không vui: “Là Hoàng thượng”

Tưởng Hiến gật đầu: “Gần vua như gần cọp, tuy là cọp con, nhưng cũng cần ghi nhớ, không thể thị sủng sinh kiêu, Vân Khởi” 

 Vân Khởi quỳ xuống dập đầu, rồi rời Tưởng phủ.

Đêm đó Vân Khởi nằm trên giường lăn qua lộn lại, sau đó ngồi bật dậy, một tay nhón lấy ngọc bội kì lân, tay kia nắm nhẫn đồi mồi, giống như là đang so sánh bên nào khinh bên nào trọng. 

Cho đến khi gà gáy, ánh rạng đông men theo ô cửa len vào, chiếu lên gương mặt say ngủ của Vân Khởi, phủ kín một tầng bạch quang nhàn nhạt trên hàng mi của y. 

Lồng ngực Vân Khởi theo hô hấp mà phập phồng có tần suất, chỗ ngực, bên dưới đơn y mỏng manh loáng thoáng có thể thấy được hình dáng của kì lân bội, còn chiếc nhẫn đồi mồi thì nằm an tĩnh trên cái bàn trước đầu giường.

Hôm sau lúc trời sáng, một lớp sương mờ đầu đông bao phủ khắp thành Nam Kinh, Trương Bính đã chờ ngoài ngọ môn từ sớm, đợi gần nửa canh giờ, một đám Cẩm y vệ mới nhịn không được ngáp dài, vây quanh Vân Khởi mắt còn nhập nhèm tiến đến.

“Trương thúc hảo” Bọn Cẩm y vệ thờ ơ chào hỏi Trương Bính rồi lại hi hi ha ha đẩy tới đẩy lui.

“Vân ca nhi, đi công vụ nhớ mang đồ tốt trở về nha”.

Vân Khởi cười nói: “Được, có gì tốt cũng sẽ không quên các ngươi”

Một người từ trong cung hứng sương ẩm đi tới.

Vân Khởi nhíu mày nói: “Sao lại là ngươi?”

Hoàng Tử Trừng không vui nói: “Hoàng thượng bảo đêm qua đã từ giã, hôm nay sẽ không đến tiễn, nhị vị đại nhân đi thong thả”

Trương Bính tạ ơn liên tục, Vân Khởi thuận tay bắn ra một vật, Hoàng Tử Trừng giơ tay tiếp được, Vân Khởi nói: “Được rồi, phải đi thôi, tạm biệt các huynh đệ”

Hoàng Tử Trừng nói: “Đây là cái gì? Đây…đây là của Hoàng thượng đưa cho ngươi sao? Từ chính sử?!”

Vân Khởi tung mình lên ngựa, lơ đãng nói: “Cảm phiền Thái phó trả lại cho Hoàng thượng, chớ có nuốt làm của riêng”

Hoàng Tử Trừng vừa vội vừa giận, gương mặt trướng đến đỏ bừng, Vân Khởi và Trương Bính phóng ngựa, dẫn mười mấy thân binh ngự lâm quân rời Nam Kinh, men theo quan đạo phi thẳng hướng Bắc.

“Vân ca nhi_____!”

Xuất thành chưa được nửa dặm, phía sau liền có người khẩn cấp gọi, Vinh Khánh giục ngựa phi nhanh, đuổi theo Vân Khởi.

Vân Khởi quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”

Vinh Khánh thở hồng hộc xuống ngựa, chạy đến trước mặt y, xòe một tay ra, nói: “Hoàng thượng hỏi, đây là tặng cho ngươi, ngươi trả lại là có ý gì?”

Vân Khởi cười nói: “Thiên tử long nhan đại nộ, hay khóc lóc sướt mướt?”

Vinh Khánh tức giận nói: “Thiên tử long nhan đại nộ…” Nói xong phì cười: “Thái phó mới khóc lóc sướt mướt”

Vân Khởi cười to, lắc đầu bất đắc dĩ nhận lấy chiếc nhẫn kia, tùy tiện đeo vào ngón tay, rồi quay đầu giục ngựa lên quan đạo, hướng đến Bắc Bình.

Vài ngày sau, Bắc Bình.

“Sao không có ai ra đón?” Vân Khởi nhíu mày nói.

Trương Bính vuốt cằm nhìn con phố dài trống vắng xa xa, rồi nhìn Vân Khởi hỏi ý kiến:

“Tới phố Trường An hay sao?”

Vân Khởi đáp: “Tới Vương phủ trước, Vương phi là tỷ của ta, Trương thúc cứ yên tâm”

Vân Khởi đã an bài hảo, Trương Bính cũng không nói thêm lời nào nữa, may nhờ Chu Duẫn Văn tâm tư cẩn thận, biết chỉ bằng Trương Bính một thân một mình nhậm chức, chắc chắn áp không được quân nhân cả thành, Chu Lệ kinh doanh ở đây đã gần mười năm, thế lực thâm căn cố đế, thẩm thấu vào hệ thống hành chính của cả Bắc Bình, há lại dễ dàng chịu buông tha?

Văn võ quan viên toàn Bắc Bình mơ hồ hình thành hai phái_____ gồm thế lực thân triều đình và thế lực thân Yến vương, mỗi phái đều đang đợi tuyên bố đáp án sau cùng. 

Vào năm Kiến Văn đầu tiên, Bắc Bình chính là một thùng thuốc nổ sắp được châm ngòi, nếu không có thân phận đặc thù của Vân Khởi che chở, chỉ e Trương Bính vừa mới vào thành đã bị ép bị túm vào đại lao rồi. [*Kiến Văn: là tên hiệu của Chu Duẫn Văn]

Càng đến gần Vương phủ, tim Vân Khởi càng nhảy kịch liệt hơn, có lẽ mấy chuyện tước phiên, mưu nghịch, đoạt quyền gì đó đối với y mà nói, đều chẳng quan trọng gì.

Vương vấn duy nhất trong lòng y chính là cái người ở Vương phủ kia_____Thác Bạt Phong.

—————————————––

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#💙💚