chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HÀNH TRÌNH ĐÀO VONG 

Bắc quân do Chu Lệ đích thân suất lĩnh, Nam quân do Thiết Huyễn suất lĩnh lần đầu chính diện giao phong vừa giáp lá cà liền rút lui, Đóa Nhan tam vệ hao tổn gần trăm người, vùi thân trong trận hỏa dược, thi cốt tan thành tro bụi.

Một trận gió lốc mưa rền trở thành trợ lực tối đại, Chu Lệ muốn thừa thế công thành, nhưng Thiết Huyễn lại nắm thời cơ, đem đại quân nhất cử lui vào Tế Nam.

Ngoài có tường thành như bàn thạch, trong có hai mươi vạn binh mã triều đình thủ thành, thành Tế Nam gần như biến thành cứ điểm quan trọng bất khả công hãm.

Song tính tình Chu Lệ không giống như tướng lĩnh tầm thường, Thịnh Dung, Thiết Huyễn, Lý Cảnh Long muốn trì hoãn, nhưng hắn chờ không được. Xế chiều hôm đó, Chu Lệ triệu tập đại pháo thần vũ toàn quân, nhắm về phía thành Tế Nam oanh tạc điên cuồng một trận.

“Ngươi hao phí hết đạn dược tại nơi này, mai sau tấn công Ứng Thiên phủ thì phải làm thế nào?!”

Tiếng pháo đinh tai nhức óc, Chu Quyền gần như dán vào lỗ tai Chu Lệ mà quát.

“Tứ ca! Kế vây thành mới là thượng sách_____!”

Tay phải Chu Lệ vuốt ve ngọc ban chỉ trên ngón cái tay trái, giữa tiếng pháo rung trời hắn đưa mắt nhìn Tế Nam, vô số đạn pháo từ trận địa của mình bay ra, đập vào đầu tường, để lại vết khói súng đen kịt.

Hậu trận pháo binh hốt hoảng đến báo, Chu Quyền nghe được, lại xoay qua Chu Lệ quát: “Họng pháo quá nóng rồi! Không thể tiến công được nữa!”

Chu Lệ lạnh lùng nói: “Không thể để Thịnh Dung có thời gian tu sửa thành được”

“Hỏa pháo sẽ nổ mất!” Chu Quyền giận tím mặt, níu cổ áo Chu Lệ gào lớn: “Tứ ca! Nghe ta một câu!”

“Trong thành còn có hai mươi vạn binh của Lý Cảnh Long, cho dù ngươi nổ sập tường thành cũng vô dụng! Rủi phát động bình nguyên chiến, tranh thủ thời gian cũng đủ để sửa xong tường thành…”

Đang lúc nói chuyện, hậu trận phe mình phát sinh một trận nổ liên hoàn, họng pháo quá nóng, lúc lấp thêm hỏa dược rốt cuộc đạt đến cực hạn, vài cổ thần vũ đại pháo cùng nổ tung, phá hủy một mảnh doanh địa nhỏ.

Chu Lệ một phen bóp cổ Chu Quyền, ấn hắn vào thân cây, quát: “Câm miệng! Hôm nay lão tử nhất định phải lôi Lý Cảnh Long ra ngoài lăng trì! Có thời gian lải nhải không bằng trở về nghĩ biện pháp tập kích thành đi! Cút!”

Chu Quyền không ngờ hôm nay phong cách tác chiến của Chu Lệ không như trước đây, vừa vội vừa giận, lập tức phất mạnh tay áo, phẫn nộ rời đi.

Thác Bạt Phong mất tích, phe ta tổn thất đi một chiến tướng đắc lực, muốn phái người thừa dịp ban đêm nhập thành tập kích cũng không có biện pháp, cộng thêm Vân Khởi sinh tử bất minh, không cách nào công đạo cùng Từ Văn, hiện tâm tình Chu Lệ xấu đến cực điểm.

Nhìn thấy tường thành Tế Nam sụp đổ chút ít, chỗ cao thành lâu còn có ngói hỏng, gạch vỡ bay tứ tung, Chu Lệ đoán chừng nếu liên tục nổ pháo thêm hai canh giờ nữa liền có thể phá tan tường thành, nhưng hỏa pháo phe mình đã đến cực hạn, không thể không làm nguội, lập tức phân phó xuống, toàn quân tạm nghỉ, chờ nghênh đón trận quyết chiến bình nguyên sau khi phá thành.

“Chu Quyền đâu?” Chu Lệ chờ đã lâu mà chưa thấy Chu Quyền tới.

Thuộc hạ đến báo, trước canh ba Ninh vương đã rời khỏi doanh địa, suất lĩnh hai trăm thân vệ đi về phía tây rồi.

“Mẹ nó” Chu Lệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại đi đâu?”

Pháo doanh nghỉ ngơi xong, Chu Lệ không quan tâm Chu Quyền nữa, vội vàng tiếp nhận quân quyền Đóa Nhan, bày bố đại quân ở ngoại thành Tế Nam, cất cao giọng nói: “Thiết Huyễn nghe đây! Hôm nay thành Tế Nam của ngươi sẽ chịu cảnh nguy nan trong một sớm một chiều, mau mau hàng bản vương gia, ta sẽ tha cho tính mệnh bách tính toàn thành ngươi!”

Trên thành lâu xuất hiện thân ảnh một người, chính là Thiết Huyễn.

Quân triều đình đại diện cho Chu Duẫn Văn, cùng phản quân Bắc Bình đại diện cho Chu Lệ, rốt cuộc cũng có cơ hội chính diện giao đàm lần đầu tiên.

Chu Quyền đi cho tới trưa, lúc này cuối cùng cũng trở lại, trùng hợp gặp phải tình cảnh hai quân đối trận.

Chu Lệ không hỏi Chu Quyền đã đi đâu, Chu Quyền cũng không hé môi, chỉ hỏi: “Ngươi muốn chiêu hàng?”

Chu Lệ nheo mắt đánh giá Thiết Huyễn đứng xa xa trên thành lâu, từ tốn gật gật đầu.

“Để ta” Chu Quyền vén tay áo nói.

“Không cần, để Vương gia”

“Để ta để ta, Thiết Huyễn nổi danh cay nghiệt, cãi nhau ngươi không phải đối thủ của hắn…”

“Để cho ta!”Chu Lệ tức giận nói, lại giơ tay muốn bóp cổ Chu Quyền.

Chu Quyền đành phải nhường đường: “Vương huynh thỉnh…”

Thiết Huyễn cao giọng nói: “Yến vương thân là phiên tướng, nắm giữ trọng binh mà lại không phục quản chế triều đình, ngược lại khởi binh làm loạn, họa từ trong nhà mà ra, đưa Đại Minh ta vào dầu sôi lửa bỏng, hôm nay còn có mặt mũi nào tới gặp!”

Chu Lệ cười lạnh nói: “Triều có gian nịnh…” Nói xong hướng về phía Bắc chắp tay: “Bản vương gia chính là phụng di mệnh Thái Tổ hoàng đế, phát binh dẹp loạn, nịnh thần trong triều một ngày chưa trừ thì bản vương không có lý do thu binh”

Hai quân yên tĩnh nửa khắc, chiêu hàng bất quá chỉ là vài câu nói hình thức thôi, bản thân Chu Lệ cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng Thiết Huyễn lại trầm mặc không nói gì, lát sau thấy thân ảnh cao lớn của hắn đứng trên cao thành lâu, tay áo tung bay trong gió, tiện tay lấy xuống một vật trên lưng, chính là một cây trường cung cao gần nửa người.

Từ xa, Thiết Huyễn kéo trường cung ngay trước mặt mấy chục vạn người, thân binh xung quanh Chu Lệ cực kỳ hoảng sợ, hai quân đối nhau gần bốn trăm bước, Thiết Huyễn muốn làm gì?!

Chỉ thấy cung như mãn nguyệt, tiễn như phi tinh, vù một tiếng, trường tiễn kia rời khỏi thành lâu, mang theo sức mạnh của cường nỏ vạn quân bay vụt về phía Bắc quân! Sau đó ghim lên càng xe của Chu Lệ, đuôi tiễn buộc một tờ giấy. 

Thiết Huyễn cao giọng nói: “Thị phi trắng đen đều có người đời sau nhìn nhận, tận trung báo quốc, máu chảy đầu rơi, toàn thành Tế Nam thà chết không hàng!” Nói xong nhảy khỏi thành lâu, không còn thấy thân ảnh nữa.

Thủ hạ lấy lá thư trên tiễn kia xuống, trình cho Chu Lệ, chính là: <<Chu Công phụ Thành Vương luận>>

Chu Lệ mãi miết xem thư, sắc mặt âm tình bất định, Chu Quyền liền cười nói: “Công phu miệng lưỡi của tiểu tử kia trước giờ lợi hại”

Chu Lệ thì thầm: “Chu Công gặp Triệu Công…Huynh đệ, cái chữ này đọc sao?”

Chu Quyền mỉa mai nói: “Thích, Triệu Công Thích”

Chu Lệ nói: “Ba cái thứ tào lao” Nói xong vò thư kia thành một cục ném đi, quát: “Không hàng thì thôi! Bắn pháo nổ tung mẹ hắn! Khai pháo!”

Chu Quyền dở khóc dở cười, thầm nghĩ đúng là toi công, một bụng đầy tài học kia của Thiết Huyễn chắc là nghiên cứu trên thân chó mà ra.

Lập tức thiên pháo đồng phát, như thần lôi xuyên trời, tường thành Tế Nam chịu không nổi pháo kích luân phiên như thế, cuối cùng dần dần sụp đổ, không tới nửa khắc, trên cao tường thành dựng lên đại kỳ chữ “Chu”, hẳn là lại có đối sách.

Chu Lệ liều mạng, chỉ hạ lệnh oanh tạc ồ ạt, mãi đến khi Thiết Huyễn tự tay giơ lên một vật, lần nữa đi lên thành môn, hơn ngàn cổ thần võ đại pháo lại đồng loạt tịt ngòi.

Chu Quyền ôm bụng cười to, Chu Lệ cũng sững sờ tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Trong tay Thiết Huyễn giơ lên một vật, chính là bài vị của Chu Nguyên Chương!

“Yến vương phụng di mệnh Thái Tổ mà đến sao?!” Giọng Thiết Huyễn truyền khắp đồng không.

Chu Lệ lập tức không dám bắn nữa, truyền lệnh ngừng pháo, do dự.

Đại pháo vừa ngừng, phía sau Thiết Huyễn lại giơ thêm mấy bài vị của đám người đã mất, từ liệt tổ liệt tông Chu Nguyên Chương cho đến Mã hoàng hậu, rồi Thái tử Chu Tiêu, bài vị của cả một nhà lắc lắc lư lư thật náo nhiệt. 

Chu Quyền cười muốn tắt thở, nói: “Tứ ca, ngươi không thể bắn được nữa rồi, bằng không sẽ nhất định sẽ bị toàn thiên hạ vạn dân thóa mạ…

Chu Lệ giống như bị táng một bạt tai từ khoảng cách rất xa, nhìn thấy Tế Nam thành sắp sụp đổ tới nơi, Thiết Huyễn lại giở chiêu này, thật có thể nói là vua cũng thua thằng liều, rốt cuộc đã gặp phải một tên còn lưu manh hơn chính mình nữa.

Chu Quyền sau khi cười đủ mới nghiêm mặt nói: “Đừng ngại, ta vừa mới nghĩ được kế khác, nội trong ba ngày Tế Nam sẽ có thể phá”

Lúc này Chu Lệ mới nhớ tới tảng sáng Chu Quyền không từ mà biệt, hỏi: “Sáng nay ngươi đi đâu vậy?”

Sáng sớm Chu Quyền rời đi, chính là men theo dòng chảy Hoàng Hà tìm chỗ đê đập, chôn xuống đó vô số hỏa dược, đồng thời phái thân binh nghiêm mật canh gác, chờ nếu chỗ Chu Lệ công mãi vẫn không hạ được, hao hết đạn dược sẽ lập tức cho nổ đê dìm thành.

Chu Lệ hơi trầm ngâm, nói: “Biện pháp này chỉ có thể dùng dọa người, không thể thật sự dẫn nước chảy ngược vào thành Tế Nam được, nếu không cho dù lão tử lên làm Hoàng đế, chết nhiều bách tính như vậy, hoàng vị cũng ngồi không yên, ngày sau nhất định sẽ bị đám sử quan mắng cho thối đầu”

Chu Quyền mỉm cười nói: “Tùy ngươi, tự mình lo liệu đi”

Chu Lệ trầm tư hồi lâu, ra lệnh: “Như vậy đi, tạm thời mở nước dìm một phần thành Tế Nam, rồi đóng đê đập lại, đừng cho nổ hết toàn bộ”

——

Tháng mười một, gió thu xào xạt, ven hồ Đại Minh.

Thác Bạt Phong một tay nâng cằm Vân Khởi, để y gục trên đầu gối mình, dùng ngón tay xoa nắn yếu huyệt sau lưng y, Vân Khởi thổ òa ra một ngụm tinh huyết.

Thác Bạt Phong đặt Vân Khởi trên mặt đất, đi lấy cái chén gỗ cột trên lưng ngựa lúc hành quân lại, đến ven hồ múc đầy một chén bùn nước, rồi cạy miệng Vân Khởi rót xuống. Sau đó lại ấn một đường trên lưng y, Vân Khởi liền nôn đến quay cuồng trời đất.

Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, cho đến khi Vân Khởi không thể nôn ra thứ gì nữa, Thác Bạt Phong mới lẳng lặng nhìn y, trong vành mắt đầy nước.

“Tốt hơn chút nào chưa?” Giọng nói của Thác Bạt Phong thoáng chút run rẩy.

Vân Khởi kiệt sức rã rời vùi đầu vào người Thác Bạt Phong, ngất đi.

Thác Bạt Phong nắm tay Vân Khởi, cẩn thận ôm lấy y, đặt lên ngựa, một tay khoác lên lưng Vân Khởi, tay kia dắt ngựa, thong thả đi tới.

Mực nước hồ Đại Minh dâng cao đến khó tưởng tượng nổi, người Thác Bạt Phong loang lổ vết máu và bùn lầy, bước thấp bước cao đi qua ngấn nước, ánh mắt rã rời, miệng ngâm nga khúc hát.

“Ngươi và ta, ta và ngươi, thắt chặt tình cảm…”

Âm thanh mỏi mệt của Vân Khởi nối tiếp: “Lấy một khối bùn, nặn một cái ngươi, tạo một cái ta…” 

“Vẫn còn nhớ rõ khúc ca sư nương hát à”

“Ừm”

Thác Bạt Phong không ngừng bước đi, mù quáng mà đi, ngơ ngác hỏi: “Tốt hơn chưa?”

Vân Khởi hàm hồ đáp, bàn tay to của Thác Bạt Phong vỗ vỗ nhẹ nhàng lên lưng y, khiến Vân Khởi nhớ lại Từ Văn thường vuốt ve dỗ y ngủ hồi bé.

“Lúc nào rồi?” Vân Khởi gian nan ngồi thẳng người lên, nói: “Nước hồ sao dâng cao quá vậy?”

Lá sen tan hoang trôi nổi trên mặt nước, khẽ khàng xao động theo làn gió lạnh, nhánh hoa quế lay theo chiều gió, nước dâng đến đầu gối ngựa, Thác Bạt Phong lội nước bì bõm bì bõm đi vào rừng cây, mờ mịt nói: “Sư ca vô dụng” 

Vân Khởi phì cười, nói: “Có gì ăn không? Đói muốn chết”

Thác Bạt Phong sờ sờ bụng mình: “Không có, hỏa chiết ướt rồi, nhóm lửa không được, tìm vài con ếch ăn sống ha?”

Vân Khởi suýt nữa lại nôn ra, vội nói: “Quên đi, coi như ta chưa từng hỏi”

Thác Bạt Phong giật giật lỗ tai, cảnh giác lắng nghe vài âm thanh, nói: “Ở đây chờ”

Đẩy nhánh cây ra hai bên, trên mặt nước mênh mông, một tòa lầu các đứng sừng sững.

Trong lầu các truyền ra tiếng nhạc, tiếng sáo du dương lan truyền trên mặt nước, Thác Bạt Phong trèo lên nhánh cây dõi mắt nhìn chốc lát, rồi vô thanh vô tức xuống nước, lội về phía căn đình.

Trong lầu đang thiết yến, xung quanh có năm sáu con thuyền nhỏ, trên thuyền đều có thân binh trấn thủ. Trên lầu, dưới lầu chia làm hai gian, gian dưới có nữ tử giáo phường thổi sáo, gian trên vài tên quan viên đang thiết yếu ẩm tửu. 

 Tại một góc mà canh gác không nhìn thấy được, Thác Bạt Phong ướt sũng nhoi lên khỏi nước, lau mặt, khẽ lách mình trốn sau bình phong.

Nữ tử thổi sáo suýt nữa liền thét chói tai, Thác Bạt Phong nhanh chóng che miệng nàng lại, sau đó chậm rãi buông ra.

Thác Bạt Phong mỉm cười nói: “Xuân giang hoa nguyệt dạ, trên điệu nhạc có một chỗ sai rồi” Nói xong vòng hai tay qua chiếc cổ trắng của nhạc nương kia, ngón tay thon dài chỉ vào một chỗ trên nhạc phổ, kéo bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt lên lỗ sáo.

“Cô nương thỉnh tiếp tục”

Nhạc nương mặt ửng đỏ, thấy nam tử tuấn lãng này không có ác ý, liền tiếp tục thổi trường địch.

Thác Bạt Phong ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhảy một cái, trèo lên xà ngang, áp thân thể vào trần nhà, nghe được thanh âm quen thuộc.

Lý Cảnh Long thổn thức: “Thiết đại nhân thật bản lĩnh! Chỉ tiếc gian tặc kia thoát được một mạng. Đến đến, kính đại nhân một ly”

Thiết Huyễn đáp: “Có chút bất đắc dĩ”

Thác Bạt Phong nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Chu Lệ cũng bị tính kế rồi?

Một giọng nói già nua khác cất lên: “Thiết đại nhân vì bảo vệ tính mệnh quân dân toàn thành ta, suất lĩnh mọi người giả hàng hiến thành, việc này nếu đổi lại là người thông minh sẽ không hề tin tưởng, Chu Lệ cuồng vọng tự đại, tương lai nhất định sẽ đại bại”

Thiết Huyễn đặt ly rượu xuống, đáp: “Không”

“Chu Lệ nguyện ý cho lui thủ hạ, chỉ dẫn theo năm mươi thân vệ vào thành tiếp nhận đầu hàng, hoàn toàn không phải cuồng vọng, mà là tin lời nói của ta. Hắn cho rằng Thiết Huyễn là một người đọc sách, sẽ không làm ra hành động giả hàng hạ lưu như vậy. Chuyện hôm nay, nếu đổi lại là Lý đại nhân đầu hàng, Chu Lệ tuyệt đối sẽ không tin, cũng sẽ không vào thành, bởi vì nếu Lý nguyên soái hàng địch, trong thành còn có ta cùng Thịnh đại nhân, sẽ không giữ lời” 

 Thác Bạt Phong minh bạch, trong bữa tiệc chỉ có Thiết Huyễn, Lý Cảnh Long, Thịnh Dung ba người, Thiết Huyễn giả hàng dụ Chu Lệ vào thành, rồi dùng mưu kế nham hiểm hãm hại, nhưng Chu Lệ phúc lớn mạng lớn, chạy thoát được.

Lý Cảnh Long bị câu nói lãnh đạm kia đâm cho một cú, ôm hận nói: “Lúc trước đã bảo rồi, đặt đại thạch ngàn quân* trên thành lâu rất rườm rà, không bằng dùng cung tiễn bắn địch cho nhanh. Thiết đại nhân đã tính sai rồi” [*1 quân = 30 cân]

Thiết Huyễn thản nhiên nói: “Kẻ trí thức trăm ngàn mối lo, khó tránh khỏi sai sót, may mà lần này Tế Nam đã không còn bị bao vây nữa, lần sau đấu lại, có lẽ sẽ kéo dài đến đầu xuân năm tới”

Thác Bạt Phong nhíu mày, Chu Lệ đánh Tế Nam không được, quay về rồi à?

Thịnh Dung thấy Thiết Huyễn cứng mềm đều không ăn, không nịnh nọt được, vội ha hả cười nói: “Vậy vị Từ giám quân kia…”

Thiết Huyễn dường như đã nhận ra cái gì đó, trong lòng khẽ động, chế nhạo: “Người là Lý nguyên soái muốn giết, tấu chương cũng là do Lý nguyên soái đệ trình, giết không được, mai sau kính thỉnh nguyên soái chịu hết trách nhiệm” 

Lý Cảnh Long rùng mình một cái, nhớ tới Từ Vân Khởi vẫn không bị tính kế chết, vạn nhất vài ngày nữa khóc cha gọi mẹ chạy về Nam Kinh cáo ngự trạng thì quả thật mình đúng là ăn không được còn phải cuốn gói chạy.

Chu Duẫn Văn phái Thiết Huyễn đến đây, vốn nói rõ là áp giải Vân Khởi về kinh thành rồi mới quyết định, hiện giờ sống không gặp người, chết không thấy xác, Thiết Huyễn lại đem việc này thoái thác không còn một mảnh, phải công đạo như thế nào đây?

Thịnh Dung xen miệng vào: “Ai, tất cả mọi người đều dốc sức vì triều đình, ngày sau nhất định tận tâm tận lực trừ bỏ tai họa kia, theo lão phu nói, không bằng hôm nay uống máu ước hẹn, thề sống chết bảo vệ thành Tế Nam này, mai sau đại quân đắc thắng, Thánh thượng có hỏi tới, cùng nhau gánh chịu trách nhiệm là được”

Thiết Huyễn uống một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Thịnh lão đã nói vậy, đương nhiên tuân mệnh” Nói xong lấy ngân đao bên cạnh bàn, cắt lên tay, nhỏ vào trong rượu, Lý Cảnh Long lại cười lạnh bất động, có vẻ lại nghĩ tới chuyện tranh công ban thưởng.

Lý Cảnh Long nói: “Thôi đi, bản tướng tự làm tự chịu, Từ Vân Khởi xác thực là…” Một câu còn chưa nói xong đã trợn trắng mắt, miệng há rộng, nửa ngày cũng nói không được chữ “Ta”.

 Lý Cảnh Long run rẩy, đưa tay lên sờ ngực, Thiết Huyễn nhướng mày, bảo: “Thịnh lão thỉnh lui ra sau chút” Nói xong bưng rượu đứng lên, chắn Thịnh Dung ở phía sau.

Thịnh Dung chỉ cảm thấy sự tình bất thường, nhưng lại không biết phát sinh cái gì, cho đến khi đứng lên khỏi chiếc bàn thấp, mới phát hiện ngực Lý Cảnh Long lộ ra một đoạn lưỡi đao sáng như tuyết

Nhạc nương dưới lầu thổi địch thổi đến uyển chuyển nhập thần, chỉ cảm thấy trên cổ âm ấm, bèn đưa tay sờ thử.

Lưỡi Tú Xuân đao khẽ xoay, nhạc nương dưới lầu bị máu phun đầy đầu.

“Giết người rồi_____!” Nữ tử thất thanh gào thét, vứt nhạc cụ chạy ra khỏi lầu. Tiếng đồ vật bay lên, rồi rơi xuống, sau đó là tiếng rầm, ván gỗ lầu hai bị một quyền đánh thủng một lỗ!

Thác Bạt Phong nhẹ nhàng nhảy ra, rút Tú Xuân đao tiêu sái vẫy mạnh, máu như mưa rơi, bắn vào trong ly Thiết Huyễn.

Bảo đao trở về vỏ, thi thể Lý Cảnh Long mềm nhũn, lộn cổ vào trong lỗ, ngã phịch xuống lầu dưới.

Thiết Huyễn cười nhạt, trở tay cùng Thịnh Dung cụng ly, ngưỡng cổ uống cạn, đoạn ném ly nói: “Thác Bạt Phong?”

Thác Bạt Phong cũng không thèm nhìn Thiết Huyễn, ánh mắt chiếu về hướng bàn rượu.

Dư quang khóe mắt của Thiết Huyễn liếc về phía cây trường cung treo trên tường, trong lòng xẹt qua vô số ý niệm.

Cảnh tượng giương cung bạt kiếm khiến bầu không khí gần như đọng lại.

Hai, một.

Thác Bạt Phong động thủ! Bắt đầu thu gom thức ăn và rượu trên bàn!

“…”

Thiết Huyễn sững sờ tại chỗ.

Thác Bạt Phong dùng thủ pháp vô cùng thành thạo cởi thượng y, quăng xuống đất, sau đó trong thời gian cực ngắn phân biệt rõ nơi nào là thịt, nơi nào là rau trên bàn, rất có tính tuyển chọn mà lấy đi chim cút nướng, vịt bát bảo, ngân ti quyển(1), uyên ương hấp ngũ trân, tứ sáp bảo(2). Còn lại những món mà Vân Khởi không thích ăn như hồng chủy lục anh ca(3), đậu hủ trộn hành lá thì làm như không thấy. [xem hình minh họa bên dưới] 

Chỉ thấy bóng dáng chén khay lướt vùn vụt, bát đũa đan xen, trong nháy mắt điện xẹt Thác Bạt Phong đã đem chiến bào bện lại thành một cái nút thắt, quảy lên vai, vác gọn, chiến ngoa đạp vào bàn thấp, mũi chân nhấc một cái bát to xoay lạch cạch, vững vàng đội nó lên đầu.

Thác Bạt Phong đẩy cái bát to lên trên một chút, để lộ ra đôi mắt, miệt thị đánh giá Thiết Huyễn, lạnh lùng nói: “Thiết Huyễn? Ngày sau gặp lại”

Sau đó xoay người nhảy xuống dưới lầu, bỏ chạy.

“Người đâu_____! Có_____thích_____khách!” Thiết Huyễn gần như phát điên gào thét.

“Phù, phù…”

“Truy_____!” Thiết Huyễn la hét.

Dốc lòng tu luyện nhiều năm, vào thời khắc này Thiết đại nhân rốt cuộc cũng phá công.

Nửa người Thác Bạt Phong ngâm trong nước, xoay trái xoay phải, mạnh mẽ tránh phi tiễn sau lưng, một tay giữ vững cái bát to trên đầu, lên bờ, cụp đuôi hốt hoảng bỏ chạy vào rừng rậm. 

“Ha ha ha_____” Vân Khởi ôm bụng cười to: “Ngươi đội cái quỷ gì trên đầu vậy…”

Thác Bạt Phong chạy đến thở không ra hơi, ném bao lên lưng ngựa, tung mình trèo lên ngựa, cái chân dài suýt chút nữa quét Vân Khởi té lăn quay.

“Đi mau! Ta giết Lý Cảnh Long rồi!”

Vân Khởi đầu tiên là kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, bắt gặp một đôi mắt bên ngoài rừng rậm.

Vài tên thân vệ chèo thuyền con, nhẹ nhàng xoay về phía hồ Đại Minh, Thiết Huyễn đứng trên mũi thuyền, thế xoay khiến mặt hắn hướng về phía hai người trong rừng rậm.

Tiễn lên dây, cung bị kéo thành một vòng mãn nguyệt.

Thiết Huyễn ngưng thần, đối diện cùng Vân Khởi.

Vân  Khởi gần như không hề suy nghĩ vung tay, tay áo khẽ run.

Lợi tiễn “Vù” một tiếng rời cung, chuẩn xác bay về phía lưng Thác Bạt Phong!

Thiền dực đao lóe bạch quang sáng như tuyết nghênh đón.

Kình phong của mũi tên kia thổi run quế thụ ven đường, vô số cánh hoa rời cành bay tới.

Trong hoa vũ đầy trời, băng tằm ti quấn lên mộc tiễn.

That Bạt Phong quát: “Giá!”

Xung lực kéo mạnh, Thiền dực đao vòng về, cắt mộc tiễn kia nát vụn, Vân Khởi cười hô: “Thiết đại nhân! Chờ ta trở về cáo ngự trạng, nhất định tru cửu tộc ngươi_____!”

Chiến mã cất tiếng hí vang, rời rừng rậm, phi nước đại về phương Bắc.

Thiết Huyễn lại lắp tiễn, nhưng làm thế nào cũng không tìm được tung tích hai người, đành phải thở dài, hạ lệnh: “Phát lệnh truy nã, dọc dường phong tỏa đạo lộ Bắc Bình, không được để hai người bọn chúng chạy thoát”

“Đơn độc không ai viện trợ, Từ Vân Khởi, Thác Bạt Phong, nếu lần này bắt không được các ngươi, Thiết Huyễn ta bị tru cửu tộc có gì đáng ngại?” Thiết Huyễn âm lãnh cười nói.

Thác Bạt Phong liều mạng phi, vốn định mang theo Vân Khởi, mau chóng hội hợp cùng đại quân Bắc, nhưng trong vòng ngàn dặm phía bắc Sơn Đông, lại không tìm được nửa dấu chân Chu Lệ.

Gần mười vạn Bắc quân cư nhiên trong một đêm mất tích.

Trạm gác trên lãnh địa Nam quân kiểm tra nghiêm ngặt, Thác Bạt Phong hết cách đành phải quay đầu ngựa, phi về phía Tây Bắc.

Vân Khởi ngược lại không hề quan tâm, dựa vào lưng Thác Bạt Phong ngã tới ngã lui, ngủ tỉnh ngủ tỉnh, cho đến khi Thác Bạt Phong cảm thấy có thể tạm dừng, xác nhận đã thoát khỏi truy binh Thiết Huyễn phái tới, mới kiệt sức tìm một nơi vắng vẻ nghỉ ngơi chốc lát.

Thác Bạt Phong dắt ngựa đến dưới tàng cây, ngã đầu liền ngủ, gần hai ngày hai đêm không được chợp mắt, hơn nữa toàn thân mang thương tích, thật sự là vô cùng mệt mỏi.

Vân Khởi thì đã ngủ no nê rồi, thấy Thác Bạt Phong nằm ngay đơ, không nhúc nhích thì hết sức nhàm chán, bụng lại đói, liền nằm sấp bên cạnh hắn trêu ghẹo: “Sư ca không thương ta sao?”

“Thương” Thác Bạt Phong mơ mơ màng màng đáp, ôm Vân Khở vào lòng vỗ vỗ, như dụ dỗ con nít nói: “Sư ca nghỉ một chút, được không”

Ánh trăng như nước, người mỏi ngựa mệt, Vân Khởi không ngừng giật cọng cỏ con ngựa đang nhai trong miệng xuống, chọc chọc Thác Bạt Phong, Thác Bạt Phong hắt hơi một cái, rồi lại ngủ thiếp đi.

Bụng Vân Khởi đói kêu ùng ục, lấy cái bát to tới, lục lọi trong bao, thấy đều là những món mình thích ăn, tâm tình không khỏi vui vẻ, đựng ra chén bắt đầu ăn.

“Ngay cả bát đũa cũng quên lấy…Tên ngốc này” Vân Khởi kìm lòng không đậu cười nói.

Đây là nơi tiếp giáp giữa hai châu Đức, Ninh, gần địa bàn của Chu Quyền, nếu đi tiếp về phía Tây Bắc, chính là vùng đất lưu đày của phạm nhân bị triều đình trục xuất, khi còn bé Vân Khởi có nghe Tưởng Hiến nói qua, tái ngoại gió cát mù mịt, mùa đông rất lạnh, ngày hè thì nóng bức, tội phạm bị lưu đày thường sống không quá vài năm, con cái nhà quan càng dễ chết yểu. 

Vân Khởi ăn chim cút nướng, hết sức hài lòng, đầu thì hết nhìn tây sang nhìn đông, ngồi không yên, thấy đối diện con đường có gian nông xá, trong chuồng nuôi một con bò, trong viện còn có miệng giếng, liền phủi ngoại y, đứng dậy.

Vừa mới đứng dậy, Thác Bạt Phong tức khắc bừng tỉnh, nắm chặt tay Vân Khởi, nghiêm giọng nói:

“Ngươi đi đâu!”

Vân Khởi bị hù hết hồn, ngượng ngùng nói: “Thức ăn mặn quá, đi lấy chút nước uống”

Thác Bạt Phong thở dài, xoa xoa cái trán, lộ vẻ đau đầu khó chịu, gập một chân ráng đứng lên: “Ta đi, ngươi đừng chạy loạn”

“Đằng kia có con bò, muốn uống sữa bò” Vân Khởi rõ ràng là cố tình gây sự.

“Ờ” Thác Bạt Phong đáp ứng, nhẹ tay nhẹ chân trèo qua hàng rào nông xá, Vân Khởi nói: “Làm gì vậy? Ngươi gõ cửa là được rồi…”

Thác Bạt Phong “Suỵt”, nhỏ giọng nói: “Nguy hiểm”

Thác Bạt Phong tới gần chuồng bò, bò nhắm hai mắt, nhàn nhã nhai cỏ khô, Thác Bạt Phong liền đem cái chén không đặt trên mặt đất, ngồi xổm xuống, đưa tay xuống bụng bò vắt sữa.

Sờ vào khoảng không.

Thác Bạt Phong dịch xuống dưới chút xíu, đụng trúng, bèn dùng sức bóp một cái. 

“Ò!” Con bò kia tức khắc ngừng nhai cỏ, trợn trắng mắt.

Thác Bạt Phong thản nhiên nói: “Ngươi là công hả?”

“Vân Khởi mau lên ngựa_____!”

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, con bò kia tức đen mặt, xoay người húc thủng thành chuồng, Thác Bạt Phong co giò bỏ chạy, hoảng hồn chạy như bay về phía Vân Khởi.

“…”

Vân Khởi còn chưa minh bạch chuyện gì đã xảy ra, Thác Bạt Phong bị bò rượt bở hơi tai, vất vả lao đến bên cạnh thân cây, túm Vân Khởi như xách gà con lên ngựa.

“Ò!!”

“Giá!”

“Xảy ra chuyện gì vậy!”

“Đi mau a_____! Giá!”

Thác Bạt Phong đã quên phéng rằng cương ngựa vẫn còn cột trên thân cây.

“Kẻ nào!”

“Trộm bò!”

Liên tục gào thét đã kinh động đến chủ nhân nông xá, lập tức có một nông phụ vội vàng từ trong nhà chạy ra, vung cán cuốc trước nhà thét to: “Đương gia_____! Có kẻ trộm bò!”

“Chúng ta không phải…Oa a!” Vân Khởi hoảng hốt kêu to. Con ngựa bị kinh hách, không ngừng giãy dụa, hất Vân Khởi và Thác Bạt Phong té phịch xuống đất.

Chiến mã nháy mắt bứt đứt dây cương, phi mất tăm mất tích.

Lần này thì hay rồi, Vân Khởi vừa mới đứng dậy, liền bị con bò đang lao qua dọa la ỏm tỏi, Thác Bạt Phong vội ôm Vân Khởi đỡ y trèo lên cây, giữa lúc rối ren, Vân Khởi bỗng nhiên nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc.

“Con mẹ ngươi ăn gan báo hả! Dám tới nhà ta…”

“Trương Cần?” Vân Khởi kinh ngạc kêu.

Một nông phu từ trong nhà xông ra, tay cầm lưỡi hái, che chắn nữ nhân của mình ở sau lưng, lúc này nghe tiếng liền ngạc nhiên không thôi: “Vân ca nhi? Còn có…Đầu nhi? Các ngươi sao lại đến đây?” 

Nông phụ trốn sau lưng Trương Cần, Trương Cần vội vội vàng vàng chạy ra, chân trần, mặc cái quần nhám dài quá gối, tiến lên dắt bò, khó có thể tin mà nhìn Vân Khởi và Thác Bạt Phong.

——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#💙💚