Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc lên xe, em vẫn một mực im lặng, mặc kệ cho hai người kia ồn ào thế nào. Em thực sự thắc mắc,  một nhân viên bình thường của Chu thị như chị ta sao có thể lái một chiếc mercedes đi chơi như vậy. Giá cả thị trường của chiếc chị ta đang đi, em cá chắc chắn không dưới 5 tỷ. Giàu như vậy, sao phải làm công cho Chu Di Hân?

"Bách Hân Dư này, em không khỏe sao, sao cứ im lặng như vậy"

Hàn Gia Lạc thấy em cứ ngồi trầm ngâm như vậy
không nhịn được mà hỏi thăm

"Không có gì. Chiếc xe này là của chị sao"

"Đúng vậy, em thích sao. Nếu thích, tôi có thể để em lái hàng ngày"

Cô không nghĩ nhiều về câu hỏi của em, còn thưa cơ hội tán tỉnh

"Không, chỉ thắc mắc chút thôi"

"Chị giàu thật đó Lạc tỷ. Còn trẻ vậy mà đã sở hữu chiếc xe xịn như vậy"

"Haha cũng không hẳn là của chị mua. Có chút hỗ trợ từ gia đình đó mà. Đến nơi rồi, để chị dẫn hai đứa vào"

Đến nơi thì 3 người cũng ngồi vào bàn ăn. Trịnh Đan Ny vừa ngồi xuống liền lập tức gọi món. Xong thì cũng đưa lại cho phục vụ và ngồi tám chuyện với Hàn Gia Lạc. Hai người này có vẻ rất hợp nhau, nói chuyện gần như không có điểm dừng. Chỉ khi phục vụ mang đồ ăn đến, họ mới dừng lại một chút. Thật sự có một chút...

"Món này ngon thật đó! Lạc tỷ, chị thật biết chọn quán nha. Món thịt xào cay này quá đỉnh rồi.

"Haha, em quá khen rồi. Chị chỉ là một lần tiện ghé qua rồi thấy hợp thôi. Bách Hân Dư, em cũng thử xem"

Cô thấy em từ đầu buổi đến giờ vẫn duy trì thái độ trầm mặc cũng có chút buồn bã. Chẳng lẽ lại ghét cô đến vậy. Nhưng dù gì cũng là bản thân lựa chọn, chưa kể đến em ấy cũng chỉ mới gặp cô. Tình cảm là phải từ tốn, cô tự an ủi mình như vậy

"Không cần, tôi không ăn cay"

"Aiya chị cứ kệ cậu ta. Cho cậu ta một mình xử lí 2 đĩa đồ sốt cà chua kia là được rồi. Tên này nhìn vậy thôi chứ kém lắm, chỉ cần chút ớt đã không chịu nổi"

"Này.."

"Được, vậy cũng nên ăn nhiều một chút"

Hàn Gia Lạc nghe vậy thì cũng không nói gì nhiều, chỉ gắp thêm chút đồ ăn vào bát của em.m, cũng như âm thầm ghi nhớ việc em không ăn được cay. Buổi ăn cơm cứ diễn ra bình ổn như vậy, cho đến một lúc sau thì Hàn Gia Lạc ra đến quầy để thanh toán

"Mấy em cứ ăn đi nhé, chị đi thanh toán trước"

Hàn Gia Lạc đi đến quầy thu ngân

"Cho mình thanh toán bàn số 22 nhé"

"Dạ vâng của mình hế..."

"Xin chào, cho tôi hỏi là quán mình còn bàn không nhỉ"

"A vâng chào anh, hiện nay rất tiếc là chúng tôi đã hết mất bàn rồi. Hẹn anh vào những lần khác nếu có thể nhé ạ. Xin lỗi anh"

"Vậy à, những tôi thực sự muốn ăn ở quán này lúc này, cô có thể có cách nào giúp tôi được không"

Nói rồi người đàn ông giơ chiếc thẻ đen trong tay mình ra ý muốn bảo người phục vụ đừng nên làm anh ta phật ý

"Chuyện này...."

"Có chuyện gì vậy Cố tổng. Hết bàn rồi?"

Hàn Gia Lạc nhìn theo hướng phát ra tiếng nói quen thuộc đó thì giật mình khi thấy Chu Di Hân

"À không không, chỉ là có chút vấn đề thôi. Chu tiểu thư cứ ra đó ngồi đợi tôi một chút, rất nhanh sẽ xong thôi"

"Chu Di Hân?"

Hàn Gia Lạc lên tiếng chào hỏi

"Hàn Gia Lạc? Sao em lại ở đây"

"À nói sao nhỉ... Em mời người quen một bữa cơm đó mà"

"Vậy sao"

Cô suy nghĩ gì đó một lúc rồi quay sang phía người được gọi là Cố tổng

"Cố tổng à, anh là chủ động mời tôi dùng bữa, nhưng đến nơi lại không có bàn. Đối với thái độ này của công ty, tôi nghĩ mình cần suy nghĩ lại về việc hợp tác lần này. Mong anh thông cảm"

"Chu tiểu thư tôi...."

Hàn Gia Lạc thấy ánh mắt ra hiệu của cô thì cũng nhanh chóng hiểu ý

"À lâu ngày không gặp, hay để em mời chị bữa cơm nhé. Xin lỗi vị tiên sinh này nhé, làm anh tốn công rồi. Bàn số 22 đừng thanh toán vội nhé, chúng tôi sẽ gọi thêm món. Đi thôi"

Hàn Gia Lạc kéo tay cô đi về phía bàn mà Bách Hân Dư và Trịnh Đan Ny vẫn đang ngồi trước sự ngỡ ngàng của vị Cố tổng kia.

Khi mà cô và Hàn Gia Lạc xuất hiện cùng lúc như vậy, thì sự ngỡ ngàng lại chuyển qua cho em và Trịnh Đan Ny

"Ể, chị là Chu Di Hân đúng không, sao chị lại ở đây. Chị là người quen của Lạc tỷ sao"

Em thấy cô xuất hiện ở đây cũng có chút bất ngờ. Nhưng bất ngờ hơn là việc cô lại xuất hiện cùng với Hàn Gia Lạc. Họ quen biết nhau sao?

"À ừm..."

Hàn Gia Lạc nhìn sang cô không biết nên giải thích như nào

"Ừm đúng vậy. Chị và Hàn Gia Lạc là chị em họ của nhau"

Cô nhìn thấy sự bối rối của Hàn Gia Lạc cũng hiểu ý, thẳng thắng giải thích về mối quan hệ của cả hai. Cô và Hàn Gia Lạc quả thực là chị em họ của nhau. Họ không cùng họ vì mẹ của Hàn Gia Lạc là em của bố
cô. Vậy nên Hàn Gia Lạc theo họ bố

"Hai em không phiền nếu chị gia nhập chứ"

Cô lịch sự hỏi

"Không phiền không phiền, chẳng phải càng đông càng vui sao. Cũng chẳng phải người xa lạ gì. Dù sao cũng không phải em trả tiền"

Trịnh Đan Ny hài hước đáp

"Sao cũng được"

Trái lại là sự lãnh đạm của em

"Mà sao chị lại ở đây vậy, em nhớ không nhầm chị là sếp của Tiểu Bạch đúng không? Chết rồi, chị không phải đến đòi báo cáo đó chứ. Tiểu Bạch, cậu từ bao giờ lại lười biếng như vậy, mình sẽ về mách Kỳ tỷ cho coi"

Quả nhiên là Trịnh Đan Ny, gặp ai cũng có thể nói chuyện được.

"Đừng náo nữa. Sao Chu tổng lại ở đây"

Em nhắc nhở Trịnh Đan Ny xong thì cũng quay sang phía cô thắc mắc. Từ hồi gặp mặt, em đã luôn thắc mắc về gia thế của Hàn Gia Lạc. Trên công ty, quản lý Thanh còn phải có chút nhẫn nhịn với chị ta. Hay những món đồ chị ta tặng em, giá trị đều không hề nhỏ.

Giờ đây biết được chị ta là em họ của Chu Di Hân, em cũng tự biết chiếc siêu xe ngoài kia là từ đâu. Nhưng vẫn là tò mò, sao chị ta lại xuất hiện ở đây. Không trùng hợp đến vậy chứ

"Sao nào, gặp tôi khiến em không vui sao. Mà cũng đừng gọi tôi là Chu tổng, đây không phải công ty"

"Thói quen rồi thưa Chu tổng"

Tên nhóc này mấy tháng nay sau bản thiết kế với Hoàng lão sư, thì tuyệt nhiên luôn né tránh cô. Dù rằng đúng là không thân thiết, nhưng cũng đâu đến mức thấy cô đi thang máy, lại bước ra đi thang bộ chứ?? Giờ còn luôn miệng gọi cô là Chu tổng. Chẳng lẽ lại muốn vạch rõ ranh giới đến vậy?

"Một là gọi tôi bằng tên, hai là tôi trừ lương em. Em chọn đi"

Cô biết điểm yếu của nhóc con này luôn là kinh tế. Vịn vào đó để bắt nạt một chút, cô thật thông minh!

"...Được rồi Chu Di Hân tiểu thư"

Em bất đắc dĩ lên tiếng

"Tạm tha cho em"

Hàn Gia Lạc và Trịnh Đan Ny nhìn một màn như vậy, không khỏi ngỡ ngàng.

*Cậu ấy thân với Chu Di Hân như vậy sao?? Thôi cũng tốt, thân thiết như vậy sẽ khiến công việc của cậu ấy dễ dàng hơn*

*Hai người họ... Em ấy còn chẳng thèm nói chuyện với mình. Còn Chu Chu từ bao giờ mà chị ấy chịu nhượng bộ với một người đến vậy. Lẽ nào...*

Ngồi được một lúc nữa thì em thấy đã đến giờ đi làm thêm của mình. Liền đứng dậy đi về

"Tôi có chút việc bận, xin phép"

"Để tôi đưa em đi"

Cô và Hàn Gia Lạc đồng thanh nói

"..."

"Nay em thấy chị được người khác đưa đến mà đúng không Chu Chu. Chị cứ ngồi đó đi, để em"

"Ồ không sao, chị vừa bảo tài xế lái xe của mình đến từ trước rồi. Em vẫn là nên ngồi với Trịnh Đan Ny đi, để chị. Dù gì cũng là em mời em ấy ăn, cũng nên tiễn em ấy về chu đáo nhỉ?"

Cả hai người vừa nói vừa nhìn nhau với ánh mắt đằng đằng sát khí. Khiến em và Trịnh Đan Ny có chút lạnh sống lưng

"Không cần đâu. Tôi tự đi được rồi"

Em gật đầu với hàm ý cúi chào, sau đó cũng đi ra khỏi phòng ăn một và mặc kệ hai con người kia.

Thấy em đi rồi thì Chu Di Hân và Hàn Gia Lạc chỉ lườm nhau rồi lại bắt đầu dùng bữa

* Có gian tình! Tiểu Bạch thật đào hoa nha~*- Hoàng Thi Vũ thầm nghĩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro