Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi quán ăn, Bách Hân Dư cũng đi tới trạm tàu điện ngầm gần nhất để chờ. Được một lúc thì tàu cũng đến. Chuyến tàu này có vẻ khá đông, lượng người ngày một đông hơn qua các trạm. Bách Hân Dư đã lên tàu từ sớm vậy nên có một chỗ ngồi khá thuận lợi, không phải đứng trên xe. Chỉ là lúc này, em thấy một già một trẻ vừa lên tàu, đứa cháu có vẻ đang khó chịu, khóc liên tục

"Oa...oa.. bà ơi cháu mệt quá... hức... cháu.. hức ..không muốn đi viện đâu.. hức.. muốn về nhà cơ"

" Tiểu Giai ngoan. Đi bệnh viện với bà mới mau khỏi bệnh được. Bao giờ Tiểu Giai khoẻ, bà dẫn Tiểu Giai đi chơi nhé"

Đứa trẻ nghe vậy có vẻ đã nín khóc hơn một chút, nhưng vẻ mặt có vẻ còn rất ấm ức.

"Bà à, bà ngồi đây đi"

Em nghe xong một màn như vậy, chủ động đứng lên
nhường chỗ

"Cảm ơn cháu, nhưng thôi không cần đâu. Bọn ta sắp đến nơi rồi. Một ghế đó cũng không đủ cho hai người ngồi"

"Bà cứ ngồi đi. Em ấy để cháu"

Nói rồi em dìu bà cụ ngồi xuống, sau đó cúi người xuống, bế đứa bé lên

"A! bà ơi!"

Tiểu Giai đột nhiên bị người lạ bế, có chút sợ hãi mà gọi bà

"Không sao đâu Tiểu Giai, tỷ tỷ đây là người tốt. Không được náo nghe chưa."

Tiểu Giai sau khi nghe bà nói vậy cũng thôi không dẫy dụa nữa. Nhưng vẫn không thực sự thoải mái. Thấy vậy Bách Hân Dư liền lục trong túi một cây kẹo mút, đưa cho em ấy

" Tiểu Giai ăn kẹo không"

"A Kẹo!"

Quả nhiên là trẻ con dễ dụ, sau khi được cho kẹo, em cũng dần thả lỏng hơn, sau đó ngủ gục trên tay Bách Hân Dư

"Cảm ơn cháu nhé. Vất vả cho cháu rồi"

"Vâng. Bà đến trạm nào vậy ạ"

"À ta đưa Tiểu Giai đi bệnh viện, dừng ở trạm 6. Cháu thì sao, đang đi đâu vậy"

"Làm thêm ạ"

"Chà còn trẻ mà chăm chỉ vậy là tốt. Đến nơi cháu cứ đưa Tiểu Giai cho ta, không lại chậm trễ công việc."

"Vâng, bà cứ nghỉ ngơi đi ạ"

Khoảng ba mươi phút sau thì cũng đến trạm 6. Em thấy bà cụ và Tiểu Giai đều đang ngủ thì cũng nhẹ nhàng lay người, gọi họ dậy

"Bà à, đến nơi rồi ạ"

Bà cụ cũng ngủ không sâu, bị lay một chút liền tỉnh

"Ôi đến nơi rồi à. Cảm ơn cháu nhé, ta ngủ quên mất. Nhưng đây là trạm cuối rồi, nơi cháu đi làm ở trạm 6 luôn à?"

Em dìu bà cụ xuống. tàu , đưa lại cho bà đứa nhóc đang ngủ trên tay mình rồi đáp

"Vâng, bà không phải lo cho cháu đâu ạ"

"Vậy à. Cảm ơn cháu nhiều nhé. Vất vả như vậy vì bọn ta."

"Không có gì đâu ạ. Tạm biệt bà ạ"

Sau khi thấy bà cụ và Tiểu Giai đã đi khuất, em lặng lẽ tìm ghế, ngồi đợi cho chuyến tàu khác để quay lại. Vì nơi em làm vốn dĩ chỉ là trạm 2, không phải trạm 6

*Haizz.. lại bị trừ lương rồi*- em lặng lẽ thở dài





















Đến khoảng 8h tối, em cũng đã có mặt ở quán cafe của Tả Tịnh Viện. Cuối tuần nên có vẻ quán khá đông khách. Thấy em, Tả Tịnh Viện như vớ được vàng, nhanh chóng gọi lại.

"Tên nhóc nhà em, cuối cùng cũng.tới ,làm gì mà lâu như vậy hả. Mau vào thay đồ đi rồi ra làm việc"

Em nghe vậy cũng nhanh chóng vào phòng thay đồ, sau đó bước ra để làm việc. Quả thực nay rất đông khách. Khách cứ ra vào liên tục, khiến em không có cả thời gian nghỉ ngơi

"Phục vụ, cho mình gọi đồ với!"

"Bạn ơi đồ của bàn mình có chưa vậy?"

"Phục vụ, thanh toán"

Cứ quần quật như vậy cho đến gần 11h tối, khách cũng đã giảm bớt, em cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi

"Nay đông khách thật đó. Vất vả rồi, để đền bù cho sự chăm chỉ của em, nay chị sẽ châm chước, không trừ lương em"

Tả Tịnh Viện đi tới cạnh Bách Hân Dư, vỗ vai cười cười nói

"Cảm ơn chị"

"Leng..keng .."

Đang ngồi nghỉ thì bỗng lại có thêm khách vào. Là một nam một nữ, khoác tay nhau có vẻ như một đôi tình nhân. Em thấy vậy cũng đi tới quầy thu ngân, để nhận order của khách

"Cho hỏi hai vị muốn dùng gì ạ"

"Em yêu, em muốn gọi gì"

"Hmm cho mình 1 tiramisu , 1 cheese cake, 1 bánh
chocolate và 1 trà sữa nha. Anh muốn uống gì?"

"Cafe đen là được rồi. Cho tôi quẹt thẻ"

Anh ta nói rồi rút tấm thẻ đen của mình ra. Em chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ cầm lấy nó, thanh toán rồi trả lại

"Vâng mời hai vị ra bàn chờ"

Một lúc sau em cũng mang đồ ra cho bọn họ. Vì cũng đã khá muộn, nên cửa hàng cũng chỉ còn có bọn họ. Vì vậy em cũng bất đắc dĩ nghe được cuộc trò chuyện của họ.

"Anh à~ Anh cứ suốt ngày công khai theo đuổi cô ta, em cũng biết ghen đó~"

Cô gái làm nũng

"Ngoan, anh cũng chỉ vì bị bố bắt ép, và gia sản nhà cô ta thôi. Loại phụ nữ như cô ta, căn bản không thể lọt vào mắt của anh. Anh chỉ yêu em thôi bảo bối. Đợi anh chiếm được gia sản nhà cô ta, anh sẽ lấy em được không"

Tên đàn ông dỗ dành cô gái

"Hừ anh nhớ đó"

Bách Hân Dư nghe được cuộc trò chuyện cũng không biết nên phản ứng ra sao, chuyện của họ, chắc cũng không liên quan đến em nhỉ? Nhưng em thầm nghĩ, cũng thật tội nghiệp cho "cô ta" mà họ nhắc đến. Dính phải hai con người này. Được một lúc sau, Tả Tịng Viện ra vỗ vai em

"Nè Bách Hân Dư, chị có chút việc phải về sớm. Em ở lại muộn một chút dọn quán cho chị nha~ Chị hứa sẽ không để em chịu thiệt đâu"

Vừa dứt lời, chưa kịp để em nói gì, điện thoại em đã hiện thông báo *số dư tài khoản +10.000.000₫*

"..."

"Được"

Tả Tịnh Viện nghe vậy thì vui ra mặt, phớ lớ đáp

"Hehe cảm ơn em nhé. Cố lên nha!"

Nói rồi chị liền lập tức đi ra khỏi quán. Em cũng chẳng còn lạ gì. Em làm ở quán chị cũng đã 4 năm, từ năm nhất đại học đến giờ đã ra trường.
Cũng chẳng phải lần đầu em dọn quán giúp chị đến đêm.

Ai bảo chị là một tư bản có nhân tính chứ...

Khoảng độ 1 tiếng sau, cũng đã hơn 12h rồi. Thường quán của Tả Tịnh Viện cuối tuần sẽ mở muộn một chút để phục vụ khách. Đã từng có một đợt khách từng ngồi ở đây đến 3h. Thế nên đối với em mà nói, bây giờ còn khá sớm a. Quán giờ đây chỉ còn có em và đôi tình nhân kia. Họ từ nãy đến giờ cứ suốt ngày phát cẩu lương cho em xem. Hết anh đút em ăn đến em ôm anh. Chẳng phải giờ này các đôi tình nhân nên làm chuyện nên làm ư..? Ở đây bắt nạt thị giác em làm gì chứ. Đang ngồi chán nản thì...

"Leng..keng"

Ngước mắt đến cửa để nhìn, em bất ngờ khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro