Chương 4: Mười Năm Sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Sài Tang Thành

"Bảo Bối bé nhỏ à, ta hỏi thật nhé, Kiếm Lâm thì có gì hay ho mà đi xem chứ? Danh Kiếm Sơn Trang cùng lắm thì rèn được một thanh kiếm cấp Tiên Cung quèn mà thôi, nó mà so được với Thương Tiến Tửu do đích thân sư phụ rèn cho đệ hả?"]

"Đây là ai đang nói? Kiếm của Danh Kiếm Sơn Trang chỉ là Cao Sơn cũng đã là bảo vật mà biết bao kiếm khách tranh giành, hắn vậy mà lại gọi Tiên Cung là thanh kiếm quèn?"

Một số kiếm khách vô danh tức giận gào lên.

Chịu thôi, Nhạn Triều Đông thầm nghĩ, đó là do các ngươi thiển cận. Thương Tiến Tửu là do nữ nhân Ly Quang Bội* kia dùng vô số bảo vật rèn thành, mà nữ nhân đó tu vi đã là Chân Thần, nàng ta còn thương Đỉnh Chi như vậy thì kiếm rèn ra không phải thần khí thì ít nhất cũng là bán bộ thần khí rồi.

(*Tên của sư phụ họ là Ly Quang tên Bội chứ không phải họ Ly tên Quang Bội nhé!)

[Xe ngựa tinh xảo màu đỏ nhạt lộc cộc lăn bánh trên con đường vào thành Sài Tang. Chiếc xe ngựa này nếu chỉ dùng một chữ quý thì e rằng chẳng thể nào diễn tả nỗi độ quý giá của nó. Toàn bộ xe hoàn toàn được khắc từ một khối Ngọc Độc Sơn lớn, dùng hai con hãn huyết bảo mã kéo xe, bên trong không gian rộng rãi, được lót bằng đệm lông hồ ly trắng một thước mấy ngàn lượng vàng, xung quanh còn chất đầy gối mềm dệt hẳn từ tơ tằm. Ngoài ra còn có bàn trà nhỏ làm từ gỗ cây Thông Linh - loại cây không mọc ở Nhân gian do Ly Quang Bội đem về. Trên bàn là đủ loại điểm tâm trái cây mà Túy Sinh Lâu càn quét khắp nơi mang về.

Nói thế nào nhỉ, Túy Sinh Lâu nơi này nhìn vừa giống thương hội mà cũng giống thanh lâu. Sáng thì mở cửa bán đủ loại kỳ trân dị bảo, tối lại có uống rượu xem khúc, một ngày kiếm được mấy chục vạn lượng vàng là điều bình thường. Cây hái vàng sau lưng lại không có chỗ dựa kiểu này thường rất dễ rơi vào tầm ngắm của người khác, bất quá giữ cửa của Túy Sinh Lâu đã là Tiêu Dao Thiên Cảnh, người bên trong dù là vũ cơ hay hộ vệ cảnh giới cũng đủ làm rung động một phương nên giờ vẫn chưa ai dám rớ tới.

Tóm lại tài lực và thực lực Túy Sinh Lâu đều có đủ, có thể nói là một nơi bất khả xâm phạm.

Ninh Giang Độc cầm quả vải được ướp lạnh bằng băng, lưu loát lột vỏ tách hạt rồi để lên đĩa. Thiếu niên nhận lấy nhưng không động tới, chống cằm nghịch tóc: "Ra ngoài chơi thôi, sẵn tiện về Thiên Khải."

Thiếu niên kia lớn lên phải nói là kinh vi thiên nhân. Mày kiếm mắt phượng, da trắng môi đỏ, tóc đen như vẩy mực, vận trên người bộ y phục màu đỏ tươi nhìn là biết thiên kim khó cầu. Thiếu niên kia trên người toát lên hơi thở của sự lười biếng, nhìn không cũng biết là kiểu người được bao bọc nuông chiều đến cực độ. Y ngồi đó, chẳng làm gì mà chỉ nghịch tóc thôi cũng đã đủ làm cho người ta xao xuyến rồi.

Y giống hệt một đóa hồng, đóa hồng được nuôi dưỡng bằng rừng vàng biển ngọc, hút cạn máu thịt của những kẻ si mê để nở rộ.]

Một đám người ngồi xem ảnh bất kể lớn nhỏ đều vì dung mạo của thiếu niên mà ngây ngẩn, có kẻ ngắm đến độ chảy cả máu mũi luôn.

Đẹp quá, đây là ai? Tiên nhân sao? Y lớn lên thật sự quá con mẹ nó đẹp rồi...

...

Chờ đã, cái người lột vải hồi nãy là ai? Ninh Giang Độc? Chính là cái tên đã cứu Diệp Đỉnh Chi có đúng không?

Thao!! Đừng nói tiểu mỹ nhân này là tên Ma đầu Diệp Đỉnh Chi đó nha!!!!!

[Diệp Đỉnh Chi che miệng ngáp một cái, đôi mắt màu tím lập tức phủ lên màn nước long lanh như pha lê. Y chẳng buồn nghịch tóc nữa mà ngã người vào tháp gối do Ninh Giang Độc dựng sẵn, lười biếng hỏi: "Dạo này có gì thú vị xảy ra không?"

"Chuyện thú vị hả, ở thành Sài Tang này hình như cũng có nè." Ninh Giang Độc đáp, "Mấy hôm trước gia chủ Cố gia Cố Lạc Ly qua đời, Yến gia với Cố Ngũ gia lập tức liên hôn, tổ chức đám cưới cho Yến Lưu Ly với Cố Kiếm Môn. Nếu ta nhớ không lầm thì hôm nay bái đường thì phải, đem có muốn đến đó xem không?"

"Đám cưới thì có gì thú vị mà xem chứ?"

"Này thì chưa chắc." Ninh Giang Độc cười giải thích, "Cố Lạc Ly chết bất đắc kỳ tử là do Yến Biệt Thiên với Cố Ngũ gia giở trò. Trong chuyện này Thiên Ngoại Thiên là người đứng sau Yến gia, Ám Hà từng tìm đến Cố Kiếm Môn đề nghị hợp tác, giờ còn kéo thêm bốn người khác trong Bắc Ly bát công tử nữa. Trộn lại không chừng là kịch vui đó."

"Sao nào? Đổi ý không?"

Diệp Đỉnh Chi hứng thú nở nụ cười: "Nghe không tệ nhỉ? Vậy thì đi thôi, ta muốn xem kịch."

Ninh Giang Độc gõ gõ thùng xe, nói vọng ra bên ngoài: "Nghe thấy chưa, đến Yến gia."

Xa phu Thương Tùng đáp: "Tuân lệnh."

Đường Long Thủ đến Cố gia không dễ đi lắm bởi Yến Biệt Thiên đã cho người phong tỏa rồi. Tiếc thay đám người mà gã nuôi mắt không được tốt lắm, chặn người khác đã đành giờ còn chặn luôn cả xe ngựa của Túy Sinh Lâu. Thương Tùng tuy hiện giờ đảm nhận vị trí xa phu nhưng cũng là Thiên Cảnh thực thụ, gã cầm roi da quất một cái trúng một tên. Do roi có tẩm độc nên độc ấy len qua vết thương ngấm vào da thịt bên trong khiến da thịt thối rữa. Thế là hơn hai mươi người chưa kịp ngáp đã chết sạch chẳng còn một móng.

Dọn dẹp vật cản xong xuôi thì đường bằng phẳng hẳn, xe ngựa lại bon bon đến nơi tổ chức hôn lễ của Cố Kiếm Môn và Yến Lưu Ly. Chỗ đó hiện cũng náo nhiệt lắm, chắc là tại có hai tên ngốc đến cướp dâu ấy.

"Hừ, đâm thẳng vào giữa lễ đường cho ta!" Thương Tùng xử lý gọn gàng không có nghĩa Diệp Đỉnh Chi không biết chuyện vừa mới bị chặn đường. Y vốn đã bị Ly Quang Bội với Ninh Giang Độc sủng hư rồi, thế là bực bội ra lệnh.

"Tuân lệnh." Gã đáp. Nhưng đường đã bị con rắn lớn Bạch Lưu Ly của Ôn gia chặn mất rồi, thế là gã đành phải hô lên gọi thiếu niên áo xanh đang đứng trên đầu rắn, "Người phía trước mau bảo con rắn của ngươi tránh đường, chúng ta muốn qua!"

Bách Lý Đông Quân vừa mới thể hiện xong chưa kịp hưởng ánh hào quang nhan vật chính đã bị người ta cướp mất, nhưng nhìn thấy chiếc xe ngựa đang lao như điên đến thì lại vội bảo Bạch Lưu Ly tránh sang. Và thế là "ầm", nó tông thẳng vào lễ đường luôn.

Bị một tên Bạch Đông Quân ất ơ đến phá đám đã đành, giờ lại có thêm một kẻ đui mù đến phá banh luôn cái lễ đường, Yến Biệt Thiên tức đến độ tóc suýt thì dựng đứng lên. Gã rút kiếm của hộ vệ ở gần, chỉ thẳng vào chiếc xe ngựa Ngọc Độc Sơn: "Là kẻ nào to gan dám đến phá hỏng hỉ sự của Yến gia Cố gia ta??"

"Ta."]

_______________

+) Ly Quang Bội
Sư phụ của Ninh Giang Độc và Diệp Đỉnh Chi, Chân Thần. Thích ngao du khắp nơi tìm kiếm bảo vật, là kiểu người chỉ binh người mình chứ không phân lý lẽ.

19/08/2024
__Nhạn Triều Đông__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro