Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ồ! Tại sao ngươi chắc chắn như vậy?

- Tại sao ư? Cảm giác đó, ta cũng không thể nói rõ. [LVK]

- Cảm giác? Ngươi có biết Vô Tâm là ai không?

- Vô Tâm? Hắn không phải đệ tử của đại sư Vong Ưu sao? Dù hắn ta không đến, chắc chắn Tiêu Sắt và Diệp huynh cũng sẽ đến cứu ta. Dù sao ta vẫn nợ Tiêu Sắt năm trăm lượng bạc mà. [LVK]

- Vậy chúng ta chờ mà xem.

- Đừng chỉ nói mỗi ta không? Ngươi thì sao? Bạn ngươi không đến cứu ngươi sao? [LVK]

- Ta chưa từng có bạn, cũng không cần bạn.

- Hả!? Thế tại sao ngươi đến đây một mình? [LVK]

- Ta à? Ta đến đây là bởi vì ta muốn làm hoàng đế.

- Ngươi muốn làm hoàng đế á? Ngươi say rồi đấy hả? Nếu ngươi làm hoàng đế thì ta là kiếm tiên rồi. [LVK}

- Được, nếu ta làm hoàng đế, sẽ phong ngươi làm kiếm tiên.

- Kiếm tiên không phải do hoàng đế phong đâu. Ngươi thú vị thật đấy. Ngươi yên tâm, đợi bạn ta đến đây rồi, chắc chắn sẽ cứu cả ngươi luôn. [LVK]

Cắt ngang cuộc trò chuyện bởi tên lính. Người ở căn phòng giam bên cạch cũng bị bọn lính tháo xích đưa đi.

- Các ngươi muốn đưa hắn đi đâu? Vị huynh đệ này, ngươi đừng lo lắng, bạn của ta, nhất định sẽ đến cứu chúng ta. [LVK]

--

Bên phía Tiêu Sắt cũng được Vô Tâm và Diệp Đỉnh Chi xử lý ổn thỏa. Làm tên lính say rượu trước đó khai ra hết mọi chuyện kể cả vị trí nhà lao mà Lôi Vô Kiệt đang bị nhốt. Có được đáp án mong muốn, cả ba lên đường giải cứu Lôi Vô Kiệt.

Đến trước nhà lao, hai tên lính canh gác dễ dàng bị mấy viên đá của Vô Tâm đánh ra mà ngất lịm cả đi. Cả ba người cứ thế dễ dàng lấy được chìa khóa rồi vào trong.

- Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt. [Tiêu Sắt]

- Tiêu Sắt, ta ở đây này. [LVK]

Nghe tiếng Tiêu Sắt gọi tên mình, Lôi Vô Kiệt như vớ được vàng liền chạy ra phía cửa. Tiêu Sắt quăng sang chùm chìa khóa để Lôi Vô Kiệt tự khoát ra.

- Ta biết ba người sẽ đến cứu ta mà. [LVK]

- Ngươi uống rượu à? [Tiêu Sắt]

- À, Đúng! Vừa nãy có một huynh đệ bị nhốt cạnh ta, chính hắn cho ta rượu. Ta còn bảo sẽ cứu hắn ra nữa, nhưng hắn bị đưa đi rồi. [LVK]

- Ngươi sống cũng ổn đấy nhỉ, ở trong ngục còn có rượu uống. [Vô Tâm]

Tiêu Sắt cảm thấy có gì lạ với rượu nên đã vào căn phòng giam của vị huynh đên trước đó kiểm tra

"Rượu này là Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc ở thành Thiên Khải. Nơi này sao lại có người uống loại rượu đắc đỏ như vậy?" [Tiêu Sắt]

- Nhưng mà rượu của hắn ở đâu ra vậy? [Vô Tâm]

- Đúng đó. Tại sao hắn lại có rượu? [LVK}

" Chẳng lẽ là... " [Tiêu Sắt]

- Được rồi, không nhắc đến hắn nữa. Tiếp theo chúng ta phải bắt đầu hành động thật rồi. [Vô Tâm]

- Ta biết với bản lĩnh của ngươi, nếu ban ngày chịu ra tay giúp đỡ chắc chắn tên ngộc này sẽ không bị bắt. Ngươi để mặc hắn bị bắt, buổi tối lại đến cứu hắn chắc chắn là có mưu đồ khác. Nói đi, chuyện gì? [Tiêu Sắt]

--

*Đùng* một tiếng lớn. Cả doanh trại Trường Cung Truy Dực, Bách Quỷ Dạ Hành chìm trong biển lửa. Bọn cướp thay nhau lấy nước dập lửa chạy toán loạn cả lên, làm doanh trại bây giờ như một mớ hỗn độn. Khói lửa nghi ngút bao phủ toàn bộ trại, nhóm Lôi Vô Kiệt trước khi phóng ngựa đường đường chính chính rời đi còn ném qua vài viên đạn của Lôi Gia Bảo làm nổ tung doanh trại, đến cổng cũng chẳng tha.

Sáng hôm sau.

- Lạ thật, tuy Vu Sư không lớn nhưng cũng có buôn bán qua lại với Bắc Ly. Tuy không phải lái buôn qua lại không ngừng, nhưng cũng không đến mức này. [Vô Tâm]

Nhóm bốn người Lôi Vô Kiệt đang đi dọc theo một con đường mòn, xung quanh bao phủ bởi cây rừng.

- Đúng vậy, chúng ta đã đi hơn nữa ngày rồi mà chẳng thấy bóng người nào. Có chuyện gì vậy nhỉ? [LVK]

- Không phải Vu Sư có biến cố gì lớn rồi chứ? [Vô Tâm]

- Ta cũng đâu có nghe nói gì đâu. Có khi nào đổi đường quốc lộ rồi không? [LVK]

Lôi Vô Kiệt rất nhanh sau đó liền bị Tiêu Sắt đánh một phát vào đầu.

- Tên ngộc này, ngươi tưởng đường quốc lộ là đường sông, bảo đổi là đổi à? [Tiêu Sắt]

- Phải là tên ngốc mới đúng. [LVK]

- Được rồi, chúng ta đừng đi bừa nữa, rõ ràng là lạc đường rồi. Hòa thượng, không phải ngươi cũng không biết đường đấy chứ? [Tiêu Sắt]

- Ta đã xem bản đồ rồi, đường sá quanh đây chỉ có mỗi đường quốc lộ của Vu Sư, đi men theo đường sao mà lạc được chứ? [Vô Tâm]

- Đây đâu phải đường quốc lộ. Đây rõ ràng là đường mòn do người đi mà ra,  sao có thể được đánh dấu trên bản đồ chứ? Ngươi dẫn đường vậy sao? [Tiêu Sắt]

- Hỏi thế gian thiền giả không mong cầu niết bàn, khó lòng không nghiên cứu đường đi. [Vô Tâm]

- Bớt văn vở đi. Kẻ phàm phu không biết đường đến nơi muốn đến mà cứ đi bừa thì là lạc lối. [Tiêu Sắt]

Lôi Vô Kiệt bên này nhảy một phát lên cây để có thể tiện lợi nhìn được phía xa. May mắn là nhìn thấy được một quán trọ ở phía trước.

- Đằng trước có quán trọ kìa. Tới đó hỏi là được mà. [LVK]

--

Quán trọ.

Quán trọ này có lẽ đã bị bỏ hoang từ lâu, xung quang không một bóng người, bàn ghế đã sớm bị phỉ đầy bụi bẩn.

Tiêu Sắt ngồi xuống cái ghế, vô tình dạt cái chén trên bàn sang một bên. Trên bàn có một ký hiệu.

" Đây là....sư phụ...." [Tiêu Sắt]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro