Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Kẻ nào?

Ba người phía dưới nghe thấy tiếng động liền rút kiếm phòng thủ. Lôi Vô Kiệt bị phát hiện chỉ ngơ ngác nhìn bọn họ cười gượng.

--

Tại quán trọ. Giờ đây trong quán trọ chỉ còn Tiêu Sắt và Vô Tâm.

- Có sấm sao? Cũng không giống như sắp mưa. Đó là hướng đi của Lôi Vô Kiệt và Diệp thí chủ. Lẽ nào...hắn đang đánh nhau với người khác? [Vô Tâm]

- Tên đần này? Làm gì cũng gây thị phi được. [Tiêu Sắt]

Cả hai chắc chắn đều biết hiện tượng sấm này là do Lôi Vô Kiệt làm.

- Nơi này vắng vẻ ít người, không ngờ Lôi Vô Kiệt còn có thể gặp được đối thủ khiến hắn phải dùng Phích Lịch Tử. Vị trí của họ đang di chuyện, xem tình hình thì đang đi về hướng Thành Mộ Lương. [Vô Tâm]

- Thành Mộ Lương. Cô kiếm tiên. [Tiêu Sắt]

Tiêu Sắt suy nghĩ đến hai cái tên đó liền rơi vào trầm tư.

- Ê!

- Làm gì vậy? [Tiêu Sắt]

- Ngươi không đi cứu hắn à? [Vô Tâm]

- Ta không đi. Chẳng phải còn có Diệp huynh đệ ở đó sao. [Tiêu Sắt]

- Ngươi nói gì? [Vô Tâm]

- Tên ngốc đó không dễ gì bị giết đâu, chưa biết chừng còn khoát thân rồi ấy, chút nữa là tìm về thôi. [Tiêu Sắt]

- Dù nói như thế nhưng họ đã đi về hướng Thành Mộ Lương, nhỡ mà chọc phải Cô kiếm tiên...[Vô Tâm]

- Hắn muốn đi gặp Cô kiếm tiên mà. [Tiêu Sắt]

Tiêu Sắt dường như trở nên căng thẳng khi nghe đến cái tên đó. Đặt mạng chén nước xuống bàn, lớn giọng.

- Nhỡ mà gặp được thì vừa đúng với ý hắn luôn. [Tiêu Sắt]

Vô Tâm đứng kế bên, không hiểu vì sao lại không ngừng khích tướng Tiêu Sắt.

- Ngươi có tâm sự à? Tối qua sau khi trở về, ngươi cứ sao sao ấy. [Vô Tâm]

- Tóm lại muốn đi thì ngươi đi một mình đi. Tên ngốc nói muốn giúp ngươi chứ ta thì không. Vừa hay nhân cơ hội này tách nhóm với ngươi luôn, như thế cũng tốt cho ta. [Tiêu Sắt]

- Ngươi....sợ à? [Vô Tâm]

Vô Tâm cúi ngươi xuống, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Sắt. Tiêu Sắt tâm trạng không tốt, đứng dậy cách xa Vô Tâm ra.

- Muốn đi thì ngươi đi một mình đi. Kéo theo một người không biết võ công như ta làm gì? [Tiêu Sắt]

- Lôi Vô Kiệt không phải bạn của ngươi à? [Vô Tâm]

- Chỉ là tình cờ gặp nhau, quen sơ sơ thôi mà. Hắn sống hay chết không liên quan tới ta. [Tiêu Sắt]

- Từ nhỏ ta đã thông minh hơn người, mười ba tuổi võ công đã đạt tới Tự Tại Địa Cảnh. Lúc đó ta rất vui mừng, chạy theo lão hòa thượng và hỏi ta có được tính là thiên tài số một trong lứa của ta không. Lão hòa thượng bị ta hỏi tới nỗi phát phiền, cuối cùng nói Bắc Ly có một người cũng đạt tới Tự Tại Địa Cảnh vào năm mười ba tuổi, mười bảy tuổi đạt tới Tiêu Dao Thiên Cảnh. Người đó mới xứng danh là thiên tài số một thiên hạ. Người đó chính là đệ tử của Bách Hiểu Sinh trong giang hồ, lục hoàng tử Bắc Ly, Tiêu Sở Hà. Không lâu sau, xảy ra vụ án Lang Gia Vương.  Lý Tâm Nguyệt, một trong bốn thủ vệ của Thiên Khải chết, con gái Lý Hàn Y của hắn chĩa kiếm vào thiên tử đương triều, giang hồ chấn động. Nghe nói Tiêu Sở Hà đã quỳ ba ngày ba đêm ở thành Thiên Khải, cầu xin cho Lang Gia Vương nhưng cuối cùng lại bị liên lụy, giáng làm dân thường. Lúc đó ta đã nghĩ Tiêu Sở Hà này mặc dù là người hoàng tộc nhưng lại có tình có nghĩa khiến người khác bất ngờ, là một người bạn có thể kết giao được. Vốn ta tưởng ngươi chính là Tiêu Sở Hà. [Vô Tâm]

Không khí xung quang rơi vào im lặng. Hai người đối mắt nhau, nhìn như cả hai muốn đánh nhau một trận.

- Ngươi đừng có ra vẻ cao tăng đắc đạo. Ngươi thích kể chuyện đúng không? Vậy ta cũng kể một câu chuyện cho ngươi. Mười hai năm trước, trận chiến cuối cùng khi Ma Giáo chinh phạt phía đông, các môn phái lớn của Bắc Ly đã bao vây tấn công Giáo chủ Ma Giáo là Diệp Đỉnh Chi, cuối cùng Diệp Đỉnh Chi bại trận, tự sát bỏ mạng. Nực cười là người bán đứng Diệp Đỉnh Chi lại là bạn tốt của ông ta, Vương Nhân Tôn. Theo ta thấy, Diệp Đỉnh Chi tự xưng  là cao thủ số một thiên hạ, vậy mà lại chết trong tay bạn tốt của mình, đúng là ngu ngốc cực độ. [Tiêu Sắt]

Bây giờ không khí xung quanh hai người cũng càng ngột ngạt khó thở hơn bao giờ. Vô Tâm dùng nội lục ném chiếc chén trên bàn về phía Tiêu Sắt.

- Sao nào? Thẹn quá hóa giận à? [Tiêu Sắt]

- Hôm nay không dùng võ công ta cũng có thể dạy cho ngươi một bài học. [Vô Tâm]

- Ta cảnh cáo ngươi....

Tiêu Sắt chưa nói xong, Vô Tâm đã bắt đầu lau vào đánh nhau làm cả hai ngã xuống đất.

- Ngươi điên à? [Tiêu Sắt]

- Xé nát cái miệng thối của ngươi ra.

Cả hai sau đó lau vào đánh nhau, lật qua lật lại không ai chịu thua ai.

- Ngươi điên rồi à? [Tiêu Sắt]

Hiếu thắng, không chịu nghe người ta chỉ ra khuyết điểm, ăn nói bừa bãi, ra vẻ giỏi giang, quá hà khắc, tự cho là mình đúng, quân vương cần phải tránh sáu điều này. Lời này có vẻ là giành cho Tiêu Sở Hà?

--

Cuộc đánh nhau của hai người cuối cùng cũng dừng lại.

- Ta sai rồi. Hôm nay, ở đây không có thiếu tông chủ của Thiên Ngoại Thiên,  cũng không có Tiêu Sở Hà gì cả. Ta chỉ là Vô Tâm của chùa Hàn Thủy thôi.  Còn ngươi cũng chủ là Tiêu Sắt của Sơn Trang Tuyết Lạc thôi. Dù thế nào Lôi Vô Kiệt cũng là vì ta  nên mới đến đây ta phải đi đưa hắn về. [Vô Tâm]

Vô Tâm nói xong cũng liền rời đi để lại Tiêu Sắt vẫn đang nằm dưới đất.

Không lâu sau Tiêu Sắt cũng chậm rãi ngồi dậy, nhớ lại những câu nói trước đây.

- Người ta đánh giá cao là Vĩnh An Vương Tiêu Sở Hà chứ không phải Tiêu Sắt của Sơn Trang Tuyết Lạc.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro