Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--

Bên phía Lôi Vô Kiệt đúng là không ngoài dự đoán, việc Lôi Vô Kiệt trèo cây nghe lén bị bọn chúng phát hiện. Một mình Lôi Vô Kiệt chắc chắn không thể đánh lại hết bọn chúng, may mắn thay, ba người kia động sai người rồi. Diệp Đỉnh Chi ra tay dứt khoát đem ba tên kia đánh ngất bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất.

Để an toàn hơn, Diệp Đỉnh Chi đã trói hết đám đó vào gốc cây.

Lúc Diệp Đỉnh Chi trói hết đám đó vào gốc cây xong thì Tiêu Sắt và Vô Tâm cũng đến chỗ hai người.

- Tiêu Sắt, Vô Tâm, hai người đến đúng lúc lắm. Bọn ta đã xử lý hết đám người này rồi. Huynh xem. [LVK]

" Binh khí của mấy người này hình như là trường đao của người Nam Quyết. Người này nhìn hơi quen. Thị vệ cận kề bên thái tử Nam Quyết, Phó Hằng Hưng. Người này xuất hiện ở đây, chắc chắn có mục đích đặc biệt. Chắc là tên này vô tình biết được điều gì rồi." [Tiêu Sắt]

Tiêu Sắt nhìn về hướng ba người bị đánh ngất trói ở gốc cây mà xem xét. Ngầm nghĩ rằng chắc hẳn Lôi Vô Kiệt đã nghe phải chuyện gì quan trọng rồi, tên này ngốc đến vậy, đến ẩn trốn còn bị phát hiện.

- Vậy ta đến trễ rồi sao, Diệp thí chủ ra tay nhanh thật đấy. [Vô Tâm]

- Khách sáo rồi. [DĐC]

- Tiêu Sắt, huynh có quen mấy người này không? Ta thấy huynh nhìn bọn họ rồi suy nghĩ khá lâu. Huynh nói gì đi. [LVK]

- Chúng ta bây giờ không nên tùy tiện giết người, cứ trói bọn họ ở đây tự sinh tự diệt đi. [Vô Tâm]

- Vẫn nên nhanh chóng rời đi. [Tiêu Sắt]

- Nói đúng. Chúng ta mau tới nước Vu Sư đi. [Vô Tâm]

- Hai người còn chưa trả lời câu hỏi của ta mà. Tiêu Sắt, tại sao thế? [LVK]

- Chúng ta đi, đừng để lạc đường. [DĐC]

Diệp Đỉnh Chi vỗ vai Lôi Vô Kiệt ý muốn bảo Lôi Vô Kiệt nhanh chân đi theo, nhỡ đâu lại đi lạc đường.

--

Chùa Đại Phạm Âm.

Trước cổng chùa Đại Phạm Âm có một nhóm người cùng một cái kiệu có vẻ đến từ hoàng cung Bắc Ly. Bên trong kiệu có vẻ là người thuộc trong ngũ đại giám. Một người y phục xanh vừa trò chuyện với một vị sư trong chùa thì liền đi lại gần chiếc kiệu báo cáo.

- Linh Quân, hắn tới đâu rồi?

Người ngồi trong kiệu lên tiếng trước. Người vừa trò chuyện ra là đệ tử.

- Sư phụ, thám tử báo là mấy ngày trước hắn chạy khỏi Mỹ Nhân Trang, trên đường gặp bọn cướp trên yên ngựa hung dữ nhất Tây Vực. Sau đó hắn tạo ra một vụ hỗn loạn rồi không biết đi đâu nữa.

- Hẳn là hắn ta đang trên đường đến đây.

- Nhưng mà...

- Nói tiếp đi.

- Hắn ta không đi một mình.

- Đường Liên cũng ở đó à? Vậy mà lại bị thuyết phục rồi.

- Không phải Đường Liên, là ba thiếu niên. Một người mặc áo đỏ, một người là chủ quán trọ, người còn lại là một hiệp khách. Nhưng tạm thời chưa xác định được thân phận của họ. Sư phụ, sao người biết hắn ta sẽ đến đây?

- Hắn muốn đến đây tìm một người.

--

Nhóm Lôi Vô Kiệt.

- Vô Tâm à, ngươi đến nước Vu Sư này mà không có tiền thì Tiêu Sắt ta có thể cho mượn. Cùng lắm sau này trả gấp đôi là được. Nếu thật sự không có tiền thì dùng bí tịch võ công gán nợ cũng không phải là không được. Nhưng nếu như ngươi không biết đường thì ta cũng không giúp được. Nếu như hai chúng ta biết đường thì cũng không gặp ngươi. [Tiêu Sắt]

Vô Tâm hiểu câu nói của Tiêu Sắt trong đầu hiện lên ý cười. Nhưng rất nhanh lại không vui nữa, Vô Tâm khi nhìn xung quanh lại thấy hình bóng quen thuộc, chân mày cũng nhíu chặt lại. Tiêu Sắt cũng nhận ra điều đó.

- Đừng nhìn nữa, hắn không phải hòa thượng, không thể đưa ngươi đến chùa Đại Phạm Âm. [Tiêu Sắt]

Vô Tâm vẫn là không nhịn được muốn đi lại gần người đang uống rượu kia.

- Người này uống được quá nhỉ. [LVK]

- Ở Sơn Trang Tuyết Lạc bọn ta, vò rượu này cũng đáng giá vài ba lượng. [Tiêu Sắt]

-  Vài lượng bạc á? Thế thì mua được bao nhiêu rượu Tao Thiêu nhỉ? [LVK]

"Tiểu An Thế... " [DĐC]

Diệp Đỉnh Chi vẫn luôn nhìn theo nhất cử nhất động của Vô Tâm. Nhưng để an toàn cho tất cả, Diệp Đỉnh Chi không thể tùy ý ra tay được, thân phận của y một khi bại lộ thật sự...không nghĩ đến hậu quả, y có lẽ rất nhiều kẻ thù...

- Tìm thấy rồi. [Vô Tâm]

Người đang uống rượu kia không ai khác chính là Đao Toái Không, Vương Nhân Tôn. Nhưng hình như đã có chuyện gì xảy ra, ông ta đột nhiên bay nhanh rời đi. Vô Tâm cũng đuổi theo sau đó.

- Cao thủ đấy. [LVK]

Lôi Vô Kiệt không ngừng cảm thán khi người kia dùng nội lực bay đi.

- Ngây ra đó làm gì, đuổi theo. [Tiêu Sắt]

- Đúng. [LVK]

Xong, Lôi Vô Kiệt cùng Tiêu Sắt cũng đuổi theo.

--

Bên trong chùa Đại Phạm Âm.

Nhóm người từ hoàng cung Bắc Ly vừa nãy cũng xuất hiện ở đây. Các sư thầy của chùa cũng đứng bên ngoài. Những người lần này đến đây hình như không có ý tốt.

Bên ngoài chùa Đại Phạm Âm, nhóm Lôi Vô Kiệt cũng đã đuổi theo đến nơi.

- Sao không đi nữa? [LVK]

- Đến rồi. [Tiêu Sắt]

--

Nhóm Lôi Vô Kiệt không ngờ lại dùng cách đi trên nóc chùa. Khi tìm được chỗ ẩn trốn thích hợp thì xem xét tình hình phía dưới. Bên dưới giờ đây lại xảy ra cuộc chiến?

Người trong kiệu bước xuống, tay cầm thanh kiếm màu ngọc bích nhìn rất bí ẩn khiến người khác không khỏi chú ý.

- Chúng ta đã 12 năm không gặp rồi, đao Toái Không, Vương Nhân Tôn.

- Hóa ra là tên nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ nhà ngươi, chưởng hương đại giám, Cẩn Tiên công xông. [VNT]

Nhóm Lôi Vô Kiệt ở trên nóc chùa quan sát cuộc trò chuyện giữa bọn họ, cũng nhận ra thân phận của hai người.

- Chưởng hương đại giám... [Tiêu Sắt]

- Đúng là trái đất trong rồi cũng gặp được nhau. [Vô Tâm]

- Ta nói Vô Tâm này, sao ngươi đi đến đâu chỗ đó cũng toàn cao thủ hàng đầu thế? Hơn nữa lại còn trông như muốn đánh nhau vậy. [Tiêu Sắt]

- Cao thủ hàng đầu á? Sắp đánh nhau hả? [LVK]

Nghe đến cao thủ với đánh nhau thì Lôi Vô Kiệt trở nên háo hức hẳn.

- Dù sao thì Lôi Môn cũng là gia tộc lớn trong giang hồ, sao lại có một tên ngộc như ngươi chứ? [Tiêu Sắt]

- Là tên ngốc. [LVK]

- Tên ngộc. [Tiêu Sắt]

- Tên ngốc. [LVK]

Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt lại cãi nhau vì chữ ngốc, ngộc. Làm ra động tĩnh lớn như vậy, Cẩn Tiên phía dưới cũng vì vậy mà phát hiện ra bọn họ.

- Nếu đã đến rồi thì xuống đi. [Cẩn Tiên]

- Có phải chúng ta bị phát hiện rồi không? [LVK]

- Im đi. [Tiêu Sắt]

Vô Tâm thấy đã bị phát hiện cũng không trốn nữa. Nhưng trước khi xuống dưới Vô Tâm đã nói nhỏ với Diệp Đỉnh Chi rằng dù có chuyện gì cũng đừng xuống.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro