Chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đ...Đông Quân,...An Thế...

Diệp Đỉnh Chi khó khăn nói từng chữ, cả cơ thể hiện tại cũng không còn sức nên chỉ có thể dựa vào Bách Lý Đông Quân.

Vô Tâm nghe được giọng Diệp Đỉnh Chi yếu ớt gọi tên mình cũng nhanh chóng chạy lại gần. Ánh mắt vạn phần lo lắng nhìn cha.

- Cha...

- Lần này Thành Vô Song phái nhiều người tài giỏi tới chỉ vì một con tin, có thật sự quan trọng như vậy không? Về bảo với mấy lão già ở thành Vô Song rằng nếu thật sự cho rằng bắt được một đứa trẻ là có thể khiến cả giang hồ điên đảo vậy thì đừng nói gì mà thiên hạ vô song, ta thấy cái tên thành Vô Song này cũng không cần gọi tiếp nữa đâu. Còn nữa, thành Vô Song khó có được một viên ngọc sáng, đừng có dùng đao giết heo làm hỏng nó. Câu này phiền ngươi về nói lại cho Tống Yên Hồi nghe. [Trường Phong]

Bên kia, Tư Không Trường Phong trách mắng người của Thành Vô Song. Nếu ngay từ đầu bọn họ không cố chấp thì sẽ không dẫn đến hiện trạng như bây giờ. Bây giờ, Vô Song cũng bị trọng thương. Sư huynh của Vô Song nghe lời nhắc nhở của Tư Không Trường Phong xong cũng muốn đưa sư đệ rời đi.

Nhưng trước khi đệ tử Thành Vô Song rời đi. Tư Không Trường Phong đã dùng nội lực cưỡng ép điều khiển hộp kiếm Vô Song mở ra 13 thanh kiếm. Còn mở ra được thanh kiếm xếp thứ hai trong thập đại danh kiếm, Đại Minh Chu Tước. Đây là điều mà chỉ khi lên được sức mạnh Kiếm Tiên mới có thể làm. Tất cả đệ tử Thành Vô Song, kể cả Lôi Vô Kiệt đều kinh ngạc đến mở to mắt, miệng còn không ngừng cảm thán.

- Dùng kiếm hay dùng thương, đạo lý đều giống nhau cả. Ta chẳng qua chỉ dùng nội lực của mình cưỡng ép điều khiển hộp kiếm Vô Song. Nếu muốn hiểu được đạo lý trong đó thì vẫn phải dựa vào chính bản thân ngươi. [Trường Phong]

- Đa tạ...Thương Tiên chỉ giáo... [Vô Song]

Vô Song vốn đang bị thương nặng nhưng vẫn gắng sức xem một màn của Tư Không Trường Phong, cảm tạ sự chỉ giáo của Tư Không Trường Phong, xong cũng được sư huynh đệ dìu rời đi.

- Đi đi. Mau chóng trị thương. [Trường Phong]

Người của Thành Vô Song đã rời đi hết. Nhưng chuyện hôm nay rốt cuộc gì cũng sẽ không tránh khỏi bị truyền miệng, đồn đại khắp nơi.

- Tam sư tôn. [Đường Liên]

- Đường Liên, lần này vất vả cho con rồi. [Trường Phong]

- Cha!

- Thiên Lạc, lần này con đúng là quá.... [Trường Phong]

- Cha. Cha có thể xuống đây rồi hẵng nói không? Bọn con ngước đầu lên nói chuyện mỏi lắm. [Thiên Lạc]

Tư Không Trường Phong nghe lời con gái nói liền ngoan ngoãn đáp xuống đất. Thiên Lạc gần đó chạy lại ôm Tư Không Trường Phong.

- Cha. Cha đừng giận nữa mà. Con sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa. [Thiên Lạc]

- Còn có lần sau sao? Con có biết là cha vì tìm con mà lật tung cả thành Tuyết Nguyệt lên rồi không? [Trường Phong]

- Cha...con sai rồi...con sai rồi mà...[Thiên Lạc]

Tư Không Thiên Lạc giọng điệu nũng nịu.

- Tam sư tôn. [Đường Liên]

- Hả!? [Trường Phong]

- Lần này đúng là Thiên Lạc đã sai, nhất định phải xử phạt nghiêm khắc. [Đường Liên]

- Sư huynh! Cả đường đi ta giúp huynh bao nhiêu việc như thế, mà huynh lại nói ta như vậy. [Thiên Lạc]

- Đúng thế. Thiên Lạc cũng chỉ có ý tốt thôi mà. [Trường Phong]

- Muội còn có mặt mũi nói. Cả đường này muội toàn cản trở ta chứ có giúp được gì đâu? [Đường Liên]

- Cản trở huynh? [Thiên Lạc]

- Ể!! Thiên Lạc, Thiên Lạc. Chuyện này là con sai rồi nhé. Sao suốt ngày gây thêm phiền phức cho đại sư huynh thế? [Trường Phong]

- Nếu không nhờ con thì huynh ấy đã sớm bị hạ gục ở Mỹ Nhân Trang rồi. [Thiên Lạc]

- Ta nghe nói rồi. Hình như con đã giúp nó phá giải cái gì mà...cái gì mà...Trận Cô Hư. Phải không? [Trường Phong]

- Dù muội không tham gia vào thì một trận Cô Hư đơn giản có thể làm khó ta được sao? [Đường Liên]

- Tiểu Liên nói vậy cũng không sai. Với võ công của tiểu Liên ở thành Tuyết Nguyệt chúng ta có thể coi là nhân tài kiệt xuất trong số thanh niên hiện giờ rồi. [Trường Phong]

- Ta thấy huynh là đang tức ta đã phá hỏng thế giới hai người của huynh với cái cô Thiên Nữ Nhụy đó. [Thiên Lạc]

- Được rồi. Được rồi. Bớt giận. Bớt giận. [Trường Phong]

Tư Không Trường Phong ngăn chặn lại tránh hai bên lại tiếp tục nói lời gây xích mích.

- Không ngờ Thương Tiên vang danh thiên hạ bình thường lại như thế này. [Tiêu Sắt]

- Đúng là không ngờ thật. [Vô Thiền]

- Ông ấy đúng là quá ngầu. [LVK]

- Thương Tiên tiền bối, tại hạ là Lôi Vô Kiệt đến từ Lôi Gia Bảo của Phích Lịch Đường Giang Nam, đang muốn đến Thành Tuyết Nguyệt bái sư. [LVK]

- Chàng trai, nhìn cậu cũng có vẻ là một người tuất tú tài giỏi. [Trường Phong]

- Đừng ở đây tự làm mình mất mặt nữa. [Tiêu Sắt]

Lôi Vô Kiệt được khen liền vui đến mức không ngậm được mồm, như hồn lìa khỏi xác. Làm Tiêu Sắt phải kéo hắn ra.

- Tại hạ Vô Thiền. Đây là sư đệ ta, Vô Tâm. [Vô Thiền]

- Cha. Nhưng mà rốt cuộc chuyện này là sao? Vị này thật sự là... [Thiên Lạc]

- Các cậu vất vả rồi. Ta vốn nên đến sơm hơn những giữa đường gặp lại một người quen cũ, nói mấy chuyện thường ngày nên đã chậm trễ. [Trường Phong]

Tư Không Trường Phong đi lại phía Vô Tâm. Nhưng từ đâu một cánh tay chắn ngang trước Vô Tâm. Là Diệp Đỉnh Chi, y vừa được Bách Lý Đông Quân truyền nội lực nên đã có thể tự chủ được bản thân, chỉ là nếu còn làm gì quá sức thì thật sự sẽ lần nữa không chóng lại được.

- Vân Ca.

- Tự phế hết công lực của mình không phải việc người bình thường có thể làm được, bảo sao Vong Ưu xem trọng cậu như vậy. [Trường Phong]

- ...tự phế..hết công lực...!? [DĐC]

Diệp Đỉnh Chi nhíu mày, lập tức quay người nhìn Vô Tâm, tay y nắm chặt lấy bã vai của Vô Tâm, ánh mắt vạn phần lo lắng nhìn người đối diện.

- Ông cũng tới để đưa ta đi sao? [Vô Tâm]

Vô Tâm không tránh né hành động của Diệp Đỉnh Chi. Ngước ánh mắt về Tư Không Trường Phong, giọng nói phát ra có nhiều phần lạnh lùng.

- Sao...sao có thể. Đáng ghét! Tiểu An Thế....có phải bọn họ ép con không?...cha giết hết bọn họ, có được không? [DĐC]

Diệp Đỉnh Chi kể từ lúc nhận ra Vô Tâm chính là Diệp An Thế, là con của y thì lại khiến Diệp Đỉnh Chi cuồng loạn vô cùng. Tâm lý của Diệp Đỉnh Chi ngày càng giống như bị mất kiểm soát, chỉ cần Vô Tâm có mệnh hệ gì dù là nhỏ nhất đều có thể khiến Diệp Đỉnh Chi phát điên lên vì nó. Những gì mà Vô Tâm không thích, Diệp Đỉnh Chi cũng không thích. Nhưng nếu có điều gì Vô Tâm thích, y nhất định sẽ kiếm về bằng được. Những chuyện này thật khó hiểu, liệu có phải đã chịu ảnh hưởng từ Ma Khí. Cho nên Diệp Đỉnh Chi mới cuồng con mình đến vậy.

||||||||||||||||||

*LƯU Ý:

- Người Bách Lý Đông Quân thật sự dùng tính mạnh ra để yêu chính là Diệp Đỉnh Chi.

- Người Bách Lý Đông Quân yêu nhất là Diệp Đỉnh Chi.

- Giữa Bách Lý Đông Quân và Nguyệt Dao không có luyến tình cảm nam nữ, chỉ là tình bằng hữu, đồng đội.

- Diệp Đỉnh Chi đã không còn luyến tiếc gì với Dịch Văn Quân.

- Diệp Đỉnh Chi đặc biệt cuồng Diệp An Thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro