Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phất Dung Quân ban đầu lo lắng bản thân sẽ bị xé thành từng mảnh khi gặp Thẩm Ly nhưng bây giờ nhìn thấy Hành Chỉ Thần Quân ngồi trong thủy đình, y ngay lập tức yên tâm hơn một chút.

Có được hậu thuẫn to lớn này, cho dù hiện tại Thẩm Ly có xuất hiện cũng không sợ nữa...

Thật kỳ quái a!

Chỉ thấy thủy tạ đình các bên kia, Thẩm Ly đang chậm rãi bước tới, tuy rằng gương mặt không biểu tình nhưng lại không thể che giấu sát ý.

Ahhhhhh, tại sao Thẩm Ly lại thực sự xuất hiện rồi!

Phất Dung Quân đột nhiên sợ hãi, ngay lập tức chạy về phía Hành Chỉ.

"Thần Quân! Thần Quân! " Phất Dung Quân ngồi xổm bênh cạnh Hành Chỉ, hai tay nắm lấy ống tay áo của Hành Chỉ, thấp giọng giải thích: "Ta lỡ lấy binh khí của Thẩm Ly."

Nhìn thấy Phất Dung Quân đang tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài, Nhục Nha tức giận nói với Thẩm Ly: "Vương gia, người lần này phải đánh chết y!"

"A, Thần Quân, bọn họ muốn giết ta!" Nghe được lời này, Phất Dung Quân lập tức túm chặt lấy tay áo của Hành Chỉ.

"Phất Dung, ngươi..." Hành Chỉ đang muốn nói gì đó nhưng khi ngước mắt lên, thoáng trông thấy Triệu Viễn Chu đối diện đang nhìn chằm chằm anh.

Chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm tay áo của anh bị Phất Dung Quân nắm chặt. Dường như có một luồng sát khí bao quanh.

Hành Chỉ không biết tại sao, dường như từ lúc Phất Dung Quân bắt đầu xuất hiện thì thần sắc của vị lão bằng hữu này của anh không quá đúng. Dù không biết tình huống như thế nào nhưng trực giác của Hành Chỉ đã khiến anh nhanh kéo tay áo ra khỏi tay Phất Dung Quân, tuy nhiên động thái này lại khiến Phất Dung Quân hiểu lầm rằng, Hành Chỉ thấy chết mà không cứu.

Phất Dung mở to hai mắt, Thần Quân ngài từ khi nào trở nên thờ ơ như vậy?

Nhìn thấy Nhục Nha bên kia hôm nay còn thúc giục Thẩm Ly đánh chết y, biểu tình của Thẩm Ly cũng càng thêm âm trầm, Phất Dung hoảng loạn quay đầu nhìn về phía nam nhân đối diện Hành Chỉ Thần Quân.

Cao quý trầm ổn, khí thế bức người.

Có thể cùng Hành Chỉ Thần Quân cùng nhau uống trà nhất định không phải người dễ dàng động vào, thực lực của hắn khẳng định không tệ, chỉ cần làm chỗ dựa tạm thời là đủ rồi...

Lúc đó, nam nhân đối diện cũng nhìn về hướng Phất Dung, trong mắt mang theo cảm xúc lẫn lộn khiến Phất Dung cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện tại bởi vì bảo toàn tính mệnh cũng không còn biện pháp nào khác.

Y hít một hơi thật sâu, chạy đến bên cạnh nam nhân, quỳ trên đất, ôm lấy chỗ dựa vững chắc tạm thời của y, đem kỹ năng của y phát huy đến mức cực hạn: "Vị đại nhân này cứu giúp tiểu tiên với! Bích Thương Vương Thẩm Ly kia muốn giết ta!"

"Phất Dung...." Hành Chỉ khi nhìn thấy Phất Dung Quân liều mạng chạy đến bên cạnh Triệu Viễn Chu, hai cánh tay còn ôm lấy eo của Đại Yêu liền cau mày lại trong nháy mắt.

Hành Chỉ nhận biết Đại Yêu này từ thời kỳ thượng cổ đến nay đã hiểu rõ hắn tính tình lạnh nhạt, không thích cùng người ngoài tiếp xúc. Phất Dung Quân ôm lấy hắn như vậy, e rằng không phải là muốn bị hắn một chưởng đánh bay đó chứ.

Tay phải của Hành Chỉ âm thầm tập trung thần lực, rất sợ một lát nữa Triệu Viễn Chu sẽ hạ thủ đối với tiểu Tiên Quân vô pháp vô thiên này.

Không ngờ tới, đối với hành động vô lý của Phất Dung Quân, Triệu Viễn Chu vậy mà không có bất kì chống đối nào lại còn cho phép y trốn sát bên thân mình. Trên mặt hắn cũng không có một tia bất mãn, Hành Chỉ thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được một chút....

Vui vẻ?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hành Chỉ khá kinh ngạc.

Ở bên kia, Thẩm Ly nhìn thấy Phất Dung Quân co rúm lại trốn sau lưng Triệu Viễn Chu, bình tĩnh nói: "Ngươi đem binh khí giao ra đây thì ta sẽ không giết ngươi."

Phất Dung Quân từ sau lưng Triệu Viễn Chu thò ra nửa đầu, thản nhiên nói: "Ta bán hết rồi."

"Cái gì? Đó là những thứ mà vương gia của bọn ta phải vất vả sưu tầm trong hàng trăm năm mới có được!" Nhục Nha ở một bên tức giận bất bình.

Phất Dung Quân giả vờ bất đắc dĩ: "Ngươi không phải muốn cùng ta thành hôn sao? Mà ta chính là một cái Tiên Quân như vậy đấy, ta nhất định yêu thương tức phụ như thế đó. Ngươi muốn yên chi thủy phấn ta đều có, nhưng ngươi muốn thương muốn kiếm, ngươi mua một thanh thì ta bán một thanh."

Không biết có phải là ảo giác của Phất Dung Quân hay không, tựa hồ tại thời điểm y nói câu đó thì thân thể của chỗ dựa vững chắc tạm thời mà y đang ôm hình như có chút cứng đờ lại trong nháy mắt.

Nhục Nha giận dữ giậm chân: "Vương gia đừng chần chừ nữa, đánh chết y đi!"

Hành Chỉ nhìn thấy Thẩm Ly vẫn còn đứng ở chỗ đó với nụ cười tựa tiếu phi tiếu trên mặt. Tâm anh động một tí, mở lời: "Vương gia, ngươi muốn hay không muốn ta nhúng tay vào...chuyện nhà của các người?"

"Chuyện nhà" hai chữ vừa nói ra, Phất Dung Quân lần này càng cảm nhận rõ ràng hơn sự cứng đờ của chỗ dựa vững chắc.

Có vẻ như...hắn đối với cánh cửa hôn nhân này bất mãn như nhau.

"Không cần." Thẩm Ly lạnh nhạt nói.

Cô nhìn Phất Dung Quân: "Liên nhân* của ta và ngươi, ngươi nguyện ý thành thì thành, không nguyện ý thành cũng phải thành. Ngươi dù có lăn qua lăn lại như thế đều vô dụng. Chuyện này trừ ta ra, ai cũng đều không làm chủ được."
(*) Liên nhân/ 联姻 : hôn nhân liên hợp, mối quan hệ thông gia.

Thẩm Ly tuy nói nhỏ nhẹ nhưng mang theo khí thế rất mạnh mẽ, phảng phất không cho bất kì ai hoài nghi.

Phất Dung Quân có chút bị khí thế của cô dọa sợ, nhưng sự bướng bỉnh mạnh mẽ trong cơ thể vẫn hỗ trợ y vươn thẳng cổ nói: "Ngươi, ngươi nếu vẫn còn đủ thời gian để buông lời tàn nhẫn thì có lẽ nên đi chợ xem thử, nói không chừng, còn có thể lấy một hai thanh binh khí đem về đó."

Nghe được lời này, sắc mặt Thẩm Ly càng lạnh hơn, làm ra vẻ muốn đi qua hướng y.

Phất Dung Quân sợ đến mức lập tức rụt đầu lại, dùng hai tay ôm chặt lấy thân thể Triệu Viễn Chu đem bản thân cuộn thành một quả bóng nhỏ, một nửa cơ thể gần như bị vùi trong vòng tay của Triệu Viễn Chu, không ngừng kêu 'đại nhân cứu ta'.

Thẩm Ly lặng lẽ nhìn Phất Dung Quân, lại nhìn Chu Yếm đại nhân dung túng cho Phất Dung Quân đến gần, tạm dừng bước chân, cùng với Nhục Nha rời đi.

Vốn dĩ cũng không có dự định làm gì Phất Dung Quân.

Sau khi Thẩm Ly rời đi, Hành Chỉ lặng lẽ nhìn hai người trước mặt.

Phất Dung Quân cúi đầu trốn ở bên cạnh Triệu Viễn Chu nên không nhận ra Thẩm Ly đã rời đi. Nhưng Triệu Viễn Chu biết rõ những chuyện này lại không nói một lời, chỉ tiếp tục nhìn Phất Dung Quân trong ngực cũng không có ý gọi y đứng dậy.

Nếu có cơ hội vẫn nên dùng thần lực kiểm tra một chút Triệu Viễn Chu có phải hay không bị đoạt xá mất rồi.

Hành Chỉ thở dài một hơi, nói: "Được rồi, Thẩm Ly đã đi rồi không cần trốn nữa."

Nghe những lời này, Phất Dung Quân cẩn thận nghiêm túc ló đầu ra nhìn xung quanh: "Đi rồi sao?"

Nhìn xung quanh không có người, Phất Dung Quân buông tay đang ôm thắt lưng Triệu Viễn Chu ra, "Lúc nãy đa tạ vị đại nhân này, tiểu tiên...."

Lời nói của Phất Dung Quân đột nhiên dừng lại.

Bởi vì vị đại nhân trước mặt này bỗng nhiên đặt tay lên bên cổ của y, không ngừng ma sát. Phất Dung Quân ngơ ngác nhìn Triệu Viễn Chu, trong con ngươi thâm thúy như loại giếng cổ của hắn là tơ tình mà Phất Dung Quân xem không thể hiểu được.

Hoài niệm, bi thương, yêu thích, đau thương luyến tiếc, quá nhiều ưu tư trộn lẫn vào nhau.

Triệu Viễn Chu nhìn Phất Dung Quân, thanh niên kim quán hoa phục, toàn thân tiên khí bao quanh, nhưng gương mặt này cùng Diệp Đỉnh Chi hoàn toàn giống nhau.

Túy Sinh tán trong thần thức của Triệu Viễn Chu rung chuyển dữ dội, Túy Sinh tán có chi lực thám hồn cũng cảm tri được linh hồn thuộc về Diệp Đỉnh Chi. Xúc cảm một bên cổ của Phất Dung Quân mịn màng như ngọc, còn hơn là lòng bàn tay đầy máu tươi ẩm ướt dính đặc.

Hiện tại y, là một sinh mệnh sống động như vậy.

Diệp Vân của Bách Lý Đông Quân, cuối cùng cũng đã trở lại.

. . . . . . . . . .

"A Vân..." Triệu Viễn Chu nhẹ giọng lẩm bẩm.

Phất Dung Quân bị giọng điệu cực kỳ trìu mến này dọa sợ, nhanh chóng đứng dậy di chuyển ra khỏi Triệu Viễn Chu.

"Đại nhân có phải nhận nhầm người rồi không? Ta là Phất Dung Quân của Tiên Giới, không phải...A Vân gì đó."

Triệu Viễn Chu cũng đứng dậy, hắn có chút ngạc nhiên, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn Phất Dung Quân: "Ngươi không nhớ ta sao?"

Phất Dung có chút bối rối: "Tiểu tiên chắc chắn chưa từng gặp qua đại nhân ngài, dám hỏi danh húy của đại nhân?"

Trong mắt Triệu Viễn Chu hiện lên một tia thất vọng, nhưng hắn rất nhanh che giấu đi nỗi ưu tư, đối với Phất Dung Quân cười nói: "Ta là... Triệu Viễn Chu."

-----CÁI GÌ ?

Triệu Viễn Chu?

Phất Dung Quân dường như đã được thông báo trước đó, trong đầu không ngừng nhớ lại mô tả của U Lan tiên tử về Triệu Viễn Chu.

"Nghe đồn hắn có tính cách cực kỳ lập dị, nắng mưa thất thường, nói không chừng còn có thể ăn thịt người cơ."

"Ngàn vạn lần đừng gây rối với hắn nếu không Hành Chỉ Thần Quân có đến cũng không bảo vệ được ngươi."

Phất Dung hít một hơi khí lạnh, vị đại nhân này hóa ra chính là Yêu Tôn mà y đang tránh mặt, y vừa rồi còn lao vào gây sự với hắn.

Nhìn nụ cười của Triệu Viễn Chu, Phất Dung chỉ cảm thấy vị đại nhân này hẳn là vô cùng tức giận nên mới mỉm cười.

Y ngay lập tức tưởng tượng ra cảnh bản thân bị Yêu Tôn xé xác thành từng mảnh, sợ đến nỗi chân đều nhũn ra, lắp bắp nói: "Nguyên...nguyên lai là Chu Yếm đại nhân, tiểu tiên trước đây, có....có nhiều mạo phạm, vẫn mong đại nhân đừng tính toán, tiểu tiên cáo từ!"

Phất Dung cố gắng chạy trốn, lại bị Hành Chỉ ngăn lại.

Hành Chỉ gõ gõ bàn, "Đem binh khí để lại."

Phất Dung hiện tại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi phi lý này, y không quan tâm đến việc bản thân vừa nói đã bán hết binh khí. Nhanh chóng lấy túi Càn Khôn từ trong tay áo ra, đặt nó lên bàn sau đó liền bỏ chạy.

Phất Dung đã bỏ chạy nhưng Triệu Viễn Chu vẫn còn đứng đó có chút choáng váng, nụ cười ôn hòa trên mặt khi đối mặt với Phất Dung Quân giờ đã không còn nữa.

Hành Chỉ nhấp một ngụm trà, cảm thấy bản thân vừa vô tình ăn phải một quả dưa lớn(tin đồn).

"Triệu Viễn Chu, ngươi làm sao vậy?"

Triệu Viễn Chu im lặng, nhưng trong lòng tràn ngập cảm xúc và sóng gió. Hắn tìm kiếm người này khắp Lục Giới, nhưng người yêu thất lạc lại không nhớ ra hắn.

Mặc dù không biết tại sao Diệp Đỉnh Chi lại biến thành Phất Dung Quân của Tiên Giới, nhưng Túy Sinh tán và sự dao động của bản thân sẽ không bao giờ sai. Trong ba linh hồn của Phất Dung Quân có linh hồn của Diệp Đỉnh Chi.

Không sao đâu, nếu em không nhớ thì cũng không sao.

Triệu Viễn Chu hai tay vô thức nắm chặt thành đấm lại nhớ tới trò hề vừa rồi, lạnh lùng đối với Hành Chỉ nói: "Người mà ngươi chỉ hôn cho Thẩm Ly là Phất Dung Quân?"

Có thể không nhắc đến đều đáng buồn này được không? Hành Chỉ bị Triệu Viễn Chu nói trúng có chút đau lòng. Anh đang định nói 'đúng' thì lại nhìn thấy biểu tình của Triệu Viễn Chu không đúng.

Hành Chỉ trong lúc nhất thời tựa hồ hiểu ra cái gì, kinh ngạc nói: "Đừng nói với ta, người mà ngươi đang tìm kiếm là..."

Triệu Viễn Chu khoanh tay, cười nhạo Hành Chỉ: "Ngươi đúng là rất biết khiêu khích."

Hành Chỉ: .....

. . . . . . . . . .

Phất Dung Quân bí mật trở lại Tiên Giới chỉ sau một đêm và đi thẳng đến nơi ở của U Lan tiên tử.

"Hoàng tỷ, ta nên làm gì bây giờ? Sau này Đại Yêu có đến tìm ta tính sổ hay không?" Phất Dung Quân kể lại cho U Lan nghe những chuyện đã xảy ra trong ngày, nhưng lại che giấu việc Triệu Viễn Chu gọi y là A Vân, bởi vì y cảm thấy vấn đề này có hơi buồn cười.

U Lan ôm trán, tại Tiên Giới đề phòng các kiểu, không nghĩ tới lại gây ra rắc rối ở Linh Giới, năng lực gây rắc rối của tiểu tử này thật là nhất lưu. Bất quá suy nghĩ kỹ thì Phất Dung cũng không gây ra việc gì lớn, nhiều nhất có thể là thảo nhân hiềm nghi một chút.

"Không bằng...đệ gửi một ít lễ vật cho Chu Yếm đại nhân xin lỗi là được, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."

"A? Ta nên tặng ngài ấy cái gì đây? Hắn là Thượng Cổ Đại Yêu có cái gì tốt mà chưa từng thấy qua, ta lúc này còn cái gì hắn có thể thưởng thức sao?" Phất Dung lo lắng.

"Thiên lí tống nga mao, lễ khinh tình ý trọng*, để người ta thấy được thành ý là được rồi."
(*) Thành ngữ lông ngỗng gửi từ xa, món quà vặt vãnh với ý nghĩa nặng nề đằng sau.

"Cho nên tỷ, tỷ là bảo ta cấp hắn tặng lông ngỗng sao?"

"...."

U Lan vỗ một cái lên trán Phất Dung: "Đồ ngốc, ta đây chỉ là ví dụ thôi!"

"...ồ."

. . . . . . . . . .

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng vàng óng chiếu lên Bích Thương Vương phủ yên tĩnh, bóng cây đung đưa, ám hương(hoa mai) phù động.

Triệu Viễn Chu kéo mở cửa phòng, nhìn thoáng qua thấy Phất Dung Quân đang ngồi ngoài cửa phòng.

Bàn tay đang giữ cửa phòng vô thức siết chặt.

Phất Dung Quân đêm qua quay về quá muộn, sáng sớm lại thức dậy quá sớm, ngay ngắn dựa vào ván cửa ngủ gà ngủ gật. Nghe thấy âm thanh cửa phòng kéo mở, y lập tức mở mắt ra, từ trên mặt đất đứng dậy.

"Chào buổi sáng Chu Yếm đại nhân." Nụ cười của Phất Dung Quân cực kỳ xán lạn, con ngươi màu hổ phách phản chiếu ánh sáng trong veo trong ánh sáng ban mai.

Triệu Viễn Chu sững sờ một lúc, tựa hồ không nghĩ rằng Phất Dung sẽ chủ động đến tìm hắn.

Hắn gật đầu, nhàn nhạt trả lời: "Chào."

Giọng điệu trầm tĩnh êm đềm này khiến Phất Dung Quân khẽ run rẩy một cái.

Không trách y nhút nhát, ngày ngày nghe những lời đồn đại độc ác của Đại Yêu lại cộng thêm sự áp bức cực kỳ đáng sợ khắp người của Đại Yêu, Phất Dung rất khó thuyết phục bản thân không sợ hãi. Y bề ngoài vẫn duy trì nụ cười xán lạn, kì thực hận không thể biến mất ngay lập tức.

"Cái đó...ta đến là muốn, cấp ngài tặng chút lông ngỗng, a không phải...tặng ít trái cây."

Phất Dung Quân nói xong câu đó lưỡi suýt chút thắt lại, y run rẩy lấy chiếc giỏ sau lưng ra đưa cho Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu cuối đầu nhìn xem, là một giỏ đào.

Đại Yêu liền dở khóc dở cười, tiểu Tiên Quân này làm sao làm ra được việc như vậy.

Thấy Triệu Viễn Chu bề ngoài không có phản ứng gì, Phất Dung vội vàng nổ lực chào hàng lễ vật của bản thân: "Những quả đào này là ta sáng nay đã đến chợ của Linh Giới để mua đó, đặc biết tươi ngon. Ngài xem, trái lớn vỏ mỏng, hương thơm khắp nơi, óng ánh êm dịu, chỉ cần ngắt một cái là nước sẽ chảy ra..."

Phất Dung cố gắng hết sức chuyên tâm lừa dối, lại không phát hiện tầm mắt của Triệu Viễn Chu đã chuyển từ trái đào sang trên người y.

Chỉ cần một ngắt là nước chảy ra à.

Triệu Viễn Chu đang nghĩ về điều gì đó.

".....Tóm lại, đại nhân người hãy nhận lấy trở về nếm thử đi." Phất Dung dùng hết tất cả những lời tốt đẹp mà cả đời người có thể nghĩ ra, đem những những trái đào khen đến mức không giống đào nữa.

Đêm qua y từ Tiên Giới trở lại, suy nghĩ gần như cả đêm trước khi đi đến quyết định món lễ vật này.

Bản thể của Triệu Viễn Chu là Chu Yếm*, cho nên nhất định là thích ăn đào rồi a!
(*) Chu Yếm thuộc về loài viên hầu, lông ở chân là màu đỏ nhưng lông ở đầu lại là màu trắng. Nói chung là thuộc họ khỉ nếu bạn nào muốn biết rõ hơn có thể search gg.

Hôm nay Phất Dung có lòng dậy sớm, đi chợ mua đào, sau đó lại đến trước cửa phòng của Triệu Viễn Chu đợi bên ngoài.

Nhìn ánh mắt mong chờ của Phất Dung Quân, Triệu Viễn Chu nhận lấy chiếc giỏ, đôi lông mày lạnh lùng nghiêm nghị bị sự háo hức của người trước mặt làm dịu đi, hắn ôn nhu nói: "Vậy đa tạ."

Phất Dung Quân giống Diệp Vân, nhưng cũng không giống.

Bất quá, tính cách của y hiện tại, cũng rất tốt.

. . . . . . . . . .
Top comments:

No.1: Vợ cậu và vợ tôi, chúng ta tính sao?
No.2: Ai hiểu a! Vừa tìm được vợ, liền bị cho biết vợ có vị hôn thê! Còn là "hảo huynh đệ" chỉ định cho vợ của hắn.
No.3: Cảm thấy tính cách của hai người trái ngược với Thiếu Bạch.
No.4: Không, Hành Chỉ Thần Quân ngươi nghĩ sai rồi, hắn không dám đâu! Này thế nhưng là vợ yêu dấu của hắn. Sủng còn không kịp, làm sao có thể một chưởng đánh bay cơ.
No.5: Không phải vậy sao, Hành Chỉ rất biết khiêu khích.

____________________________

Góc của tui:

Nhìn chung thì tui khá bận mà chương này còn dài nữa, khoảng 3300 từ hơn, nhiều hơn hai chương trước. Nên mọi người thông cảm tại vì tui sẽ up hơi chậm.

Dù bận, trans chậm nhưng tui lại thích tìm việc khó để làm :)) tại vì tui đang dịch thêm một số fic Hạo Dữ nên có gì mọi người ủng hộ tui nha 😘

Spoil chút là Triệu Viễn Chu mấy chương sau cũng rất ngứa mắt Hành Chỉ vì ổng cắt ngang chỗ vợ chồng người ta ôn lại tình xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro