Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhận được sự xác nhận từ Đại Yêu, Phất Dung Quân ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhiệm vụ tạ tội đã hoàn thành, Phất Dung xoay người rời đi.

"Đợi đã." Triệu Viễn Chu gọi y lại .

"Đại nhân vẫn còn chuyện gì sao?"

Triệu Viễn Chu đem giỏ bỏ vào trong phòng, chấp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài: "Ta mấy ngàn năm không đến Linh Giới, lại không quen thuộc nơi này, nghe nói Phất Dung Quân đã từng trú tại Linh Giới đã nhiều ngày. Không biết có thể dẫn ta đi tham quan một vòng hay không?"

"A?" Phất Dung nghe xong lập tức sa sầm mặt mày.

"Không nguyện ý?" Triệu Viễn Chu hướng về phía Phất Dung Quân bước thêm một bước, tựa tiếu phi tiếu hỏi.

"Không có không có!" Uy áp trắng trợn phả vào mặt khiến Phất Dung Quân nào dám nói chữ 'không'.

-------Ở Linh Giới y thật sự không có khả năng trêu chọc một ai cả.

. . . . . . . . . .

Phất Dung Quân dẫn Triệu Viễn Chu đi dạo loanh quanh trên đường phố.

Linh Giới chân phong thuần phác, xung quanh náo nhiệt lạ thường, trên phố chợ cái gì cũng được bán.

Để thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Đại Yêu, Phất Dung Quân đã tận tâm tận lực để giới thiệu với hắn trên đường đi. Triệu Viễn Chu thỉnh thoảng đáp một hai câu, nhưng phần lớn thời gian chỉ cười nghe y nói.

Đi ngang qua một gian hàng bán bánh quế hoa, Phất Dung Quân chỉ vào hàng dài người đang xếp hàng trước gian hàng nói: "Đại nhân ngài xem, đây là cửa hàng được cho là ngon nhất tại Linh Giới."

Triệu Viễn Chu gật đầu, hắn quay đầu hỏi Phất Dung Quân: "Em muốn ăn sao?"

"A?" Phất Dung Quân sững sờ một chút, y chỉ là thuận miệng giới thiệu, chứ tuyệt đối không có ý gì khác.

"Không muốn." Phất Dung Quân ngây thơ lắc lắc đầu, "Nếu phải xếp hàng lâu như vậy, sợ là chưa luân đến ta, ta đã không muốn ăn nữa rồi. Ta chính là lười đi xếp hàng."

Thấy Phất Dung Quân không hứng thú, Triệu Viễn Chu tiện đáp lại một tiếng, không lại nhiều lời. Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưng đột nhiên có cảm giác như có ai đó đang theo dõi bọn họ, vẫn còn không ngừng thì thầm to nhỏ.

"Đó không phải là Phất Dung Quân của Tiên Giới sao?"

"Chính là y."

"Y làm sao lại đến nữa rồi?"

"Y sẽ không lại muốn đến đây ăn không ăn bám đó chứ."

"Lần trước y mua đồ ở đây không trả tiền, cuối cùng là Mặc Phương tướng quân giúp y trả đó."

"Nghe nói y dạo gần đây đã náo loạn Linh Giới gà chó không yên* đấy, các ngươi nói hôm nay có cần dạy cho y một bài học hay không?"
(*) gà chó không yên: thành ngữ nghĩa là bị quấy rối, không ai được yên.

Phất Dung Quân và Triệu Viễn Chu đều có pháp lực trên người, vô cùng nhạy bén, tự nhiên có thể nghe được những bá tánh Linh Giới này đang nói gì.

Phất Dung Quân nhìn bốn phía xung quanh, mới nhớ ra rằng địa phương này là nơi trước đây y vì để thoái hôn với Thẩm Ly mà tự hủy hoại danh tiếng của bản thân, mà tại con đường này lấy đồ của người khác mà không trả tiền.

Tuy rằng không hợp đạo lí, nhưng khí thế tuyệt đối không thể thua.

Huống chi, đây lại là một cơ hội tốt để cọ rửa "suy đoán sai cảm".

Y đi thẳng đến trước mặt đám người đang xì xào bàn tán, chống tay lên hông, cao giọng nói: "Ey,ey,ey, các ngươi muốn dạy dỗ ai vậy? Ta là phu quân tương lai của Vương gia các ngươi!"

"Ngươi chính là hoàn khố bất học vô thuật*, Vương gia của bọn ta mới không thèm nhìn trúng ngươi cơ."
(*) Hoàn khố bất học vô thuật chỉ công tử bột, kẻ ăn chơi không có học vấn, dốt nát, kém cỏi.

"Đúng vậy đúng vậy."

Bá tánh Linh Giới thấy Phất Dung Quân vẫn còn dám chủ động tiến tới, lần lượt tiến lại vây quanh, trong tay đều cầm đồ vật gì đó.

Phất Dung liền cảm thấy không ổn, lần trước suýt thì bị đánh, hên là Mặc Phương đã đến kịp thời mới giải nguy được cho y.

"Ngươi, các ngươi đừng qua đây a!" Phất Dung Quân có chút chột dạ.

Bá tánh Linh Giới quần tình kích phẫn, lũ lượt hướng y tiếp cận, dọa Phất Dung Quân sợ đến nỗi liên tiếp lùi về sau. Tình huống xảy ra bất ngờ khiến y va vào ngực của người phía sau.

Phất Dung quay đầu nhìn lại, là Triệu Viễn Chu.

Lúc này y cũng không quan tâm cử động này có xúc phạm đến Đại Yêu hay không, trực tiếp quấn lấy sau người Triệu Viễn Chu, lại một lần nữa ôm chặt eo hắn, đem đầu vùi vào sau lưng hắn, kêu to 'cứu mạng'.

Cảnh tượng thật quen thuộc, Triệu Viễn Chu cảm thán.

Triệu Viễn Chu nhìn xuống bàn tay của Phất Dung Quân đang nắm chặt vạt áo trước của hắn, nhẹ cười một tiếng, lấy tay bản thân chủ động che lên, thấp giọng nói câu 'đừng sợ'. Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn bá tánh Linh Giới, không có nói chuyện nhưng nhẹ nhành gia trọng uy áp xung quanh lên một chút, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.

Bách tính Linh Giới chưa bao giờ gặp phải yêu lực áp chế mạnh mẽ đến như vậy, tuy rằng uy áp này không có làm tổn thương đến bọn họ nhưng vẫn sợ hãi rút lui lần lượt.

Lúc này, không biết là ai nói: "Là...là Chu Yếm đại nhân!"

"Chu Yếm đại nhân?"

"Trời ạ, ta cả đời vậy mà có thể tham kiến Chu Yếm đại nhân."

Trong lòng bách tích Lục Giới, Triệu Viễn Chu và Hành Chỉ Thần Quân đều là những vị thần phùng loạn tất xuất, cứu nhân cứu thế. Chỉ là Triệu Viễn Chu không thường lộ diện, có rất ít người gặp qua hắn nhưng bách tính đối với Triệu Viễn Chu tôn kính cùng đối với Hành Chỉ Thần Quân là như nhau.

Mọi người lần lượt buông "hung khí" trong tay xuống, hướng Triệu Viễn Chu hành lễ.

Phất Dung Quân ở phía sau nhìn thấy mà chấn kinh, chậm chậm đứng thẳng cơ thể lên, thu lại bàn tay ôm trên eo Đại Yêu.

Chỗ dựa vững chắc này.......thật sự quá hữu ích phải không?

Triệu Viễn Chu nhàn nhạt nói câu 'không cần phải đa lễ', giơ tay lên biến ra một túi tiền, đặt vào trong tay bách tính.

"Phất Dung Quân lần trước thiếu bao nhiên tiền, ta thay em ấy trả."

Túi tiền căng phồng cồm cộm, tiếng đồng xu va chạm thập phần thanh thúy. Nhìn số tiền này sợ là đủ mua cả con phố rồi.

Bá tánh nào dám đòi tiền, túi tiền trong tay phảng phất phỏng tay như nhau, vội vàng thưa: "Không cần đâu đại nhân, trước kia Mặc Phương tướng quân đã trả lại toàn bộ rồi."

"Cầm lấy đi, coi như là trả trước cho Phất Dung Quân, sau này em ấy lại đến mua cái gì, đừng uy hiếp em ấy... như vậy nữa."

"Vâng...đa tạ Chu Yếm đại nhân."

. . . .

Trò hề lắng xuống, đường phố lại trở về vẻ náo nhiệt ban đầu.

Chỉ có Phất Dung Quân vẫn còn choáng váng.

"Em rất thiếu tiền sao?" Triệu Viễn Chu hỏi.

Phất Dung Quân nghe được lời này liền tỉnh táo lại, phát ra một âm thanh khô khốc.

Đường đường là thiên tôn làm sao có thể thiếu tiền. Chỉ là y nên nói thế nào với Đại Yêu, y là vì quấy nhiễu việc hôn sự này cho nên cố ý tác yêu?

Nghe qua rất hoang đường.

Y đành phải tùy ý giải thích: "Ta đây không phải muốn cùng Thẩm Ly thành hôn sao, thành hôn về sau bất phân bỉ thử. Của cô ta chính là của ta, vậy ta mua đồ cô ta trả tiền không phải rất bình thường à."

Nếu Nhục Nha nghe được những lời này, e rằng lại muốn chửi ầm lên, đúng là một kẻ nhu nhược.

Triệu Viễn Chu trầm mặc nửa ngày, khí sắc có chút âm trầm, hồi lâu lạnh nhạt thở ra một hơi.

"Quả thật bình thường."

Nói xong, cũng không đợi Phất Dung Quân hãy còn hướng về trước bước đi.

Phất Dung Quân: ? ? ?

Không phải thái độ vừa rồi rất tốt sao, tại sao bỗng nhiên tức giận rồi, y nói sai câu nào sao? Lời đồn quả nhiên không sai, Đại Yêu này chính là nắng mưa thất thường mà!

Phất Dung Quân thở dài, cam chịu đuổi theo.

. . . . . . . . . .

Triệu Viễn Chu trái lại cũng không có thật sự tức giận với Phất Dung Quân.

Trên thực tế, hắn giận ai cũng không nỡ giận người yêu của mình.

Nếu nói tức giận, thì cũng là đối với tên gia hỏa Hành Chỉ không đáng tin cậy kia.

Cách đó không xa, Hành Chỉ đang cùng Thẩm Ly dạo chợ thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút ớn lạnh.

. . .

Nhận ra Phất Dung Quân đang đuổi theo phía sau, Triệu Viễn Chu vô thức đi chậm lại chờ đợi y, quay người lại phát hiện trước mặt bản thân lại là một sòng bạc.

Triệu Viễn Chu không khỏi nghĩ tới quãng thời gian ở tại Nhân Giới. Bách Lý Đông Quân cũng từng với Diệp Đỉnh Chi cùng nhau đánh bài.

Bách Lý Đông Quân của khi đó đối với đánh bài nhất khiếu bất thông, khai cuộc bắt đầu mở ra được trên bàn lá bài nhỏ nhất, dẫn theo cả phòng cười phá lên. Hắn không phục, lại tự ý lật mở bài của Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi không thưởng cũng không tức, chỉ cười nhìn hắn. Xem ra trong mắt y, bất kỳ quy tắc nào trên bàn bài cũng đều không quan trọng bằng việc khiến Bách Lý Đông Quân vui vẻ.

Diệp Đỉnh Chi vẫn luôn như vậy, dịu dàng lại nuông chiều.

Dù sinh ra trong vũng lầy, con đường trước mặt gian nan vất vả, Diệp Đỉnh Chi vẫn luôn dịu dàng cường đại như vậy. Y vốn nên sáng ngời lộng lẫy, nhưng thói đời lại bức y nhập ma.....

"Đại nhân? Chu Yếm đại nhân?"

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai, đem Triệu Viễn Chu trở lại hiện thực.

"Đại nhân chẳng lẽ đối với đổ bài cảm thấy hứng thú?" Phất Dung Quân nhìn thấy Triệu Viễn Chu đang nhìn chằm chằm vào sòng bạc, nắm bắt cơ hội hỏi.

Không đợi Triệu Viễn Chu trả lời, Phất Dung Quân đã kéo hắn hướng về phía sòng bạc đi tới.

"Nếu như đại nhân có hứng thú, ta bồi đại nhân vào trong đổ hai tay."

Vừa rồi không biết vì sao lại khiến vị Đại Yêu này tức giận nữa, đành vội vàng thuận theo sở thích đem người dỗ dành thật tốt, nếu không thì gặp phải tai ương vẫn là bản thân.

Triệu Viễn Chu một câu đều không kịp nói thì đã bị Phất Dung Quân kéo vào sòng bạc.

Sòng bạc của Linh Giới tương đối tùy ý, nếu không muốn đánh cược với nhà cái của sòng bạc cũng có thể lựa chọn chi trả phí cho địa điểm tự mình tùy ý chơi.

Phất Dung Quân và Triệu Viễn Chu chọn một bàn bài trống cách xa đám đông.

Bà chủ của sòng bạc duyên dáng bước tới, trên tay cầm một khay ngân phiếu, "Không biết hai vị muốn đặc cược bao nhiêu, chúng ta có thể vì hai vị đổi thành thẻ ngân phiếu."

Triệu Viễn Chu cự tuyệt: "Không cần, bọn ta không cược tiền bạc."

Bà chủ nghe vậy, dùng ánh mắt phong tình nhìn qua lại Triệu Viễn Chu cùng Phất Dung Quân, ái muội cười một cái nói: "Được rồi, vậy chúc hai vị chơi vui vẻ."

Có 3 loại người đến sòng bạc.

Một loại người đến để cược tiền, một loại người đến cược mạng.

Vẫn còn một loại người, đến để cược tình.

Phất Dung còn đang nhớ lại quy tắc của sòng bạc, không chú ý tới vẻ mặt của bà chủ, y thuận miệng hỏi: "Đại nhân, không cược tiền thì cược cái gì đây?"

"Cược mới lạ chút." Triệu Viễn Chu gõ nhẹ ngón tay mảnh khảnh lên bàn cược, "Hai vòng thay một ván cờ, người thắng có thể hỏi người thua các vấn đề tùy ý hoặc đề xuất một yêu cầu không quá đáng. Người thua nhất định phải trả lời thành thật các vấn đề hoặc làm theo yêu cầu của người thắng. Như thế nào, dám cược không?"

Đôi mắt của Phất Dung Quân sáng lên khi nghe điều này.

Triệu Viễn Chu là Thượng Cổ Đại Yêu, mà y bất quá chỉ là một Tiên Quân phế vật bất học vô thuật. Kiểu đánh cược này, người bản lĩnh càng lớn thì càng chịu thiệt.

Nhìn thế nào, việc đánh cược này đối với bản thân càng có lợi.

Nghĩ đến Triệu Viễn Chu đối với y bảo vệ hai lần, Phất Dung Quân trong lòng đã có dự định. Nhất định mượn cơ hội lần này, ôm chặt đùi Triệu Viễn Chu biến hắn trở thành chỗ dựa vững chắc cố định của bản thân.

Phất Dung hồi đáp: "Đương nhiên dám rồi. Chẳng qua, trước phải nói rõ ràng. Đại nhân ngài không thể dùng thuật pháp, chúng ta đều chỉ dựa vào vận khí."

Triệu Viễn Chu yêu lực cao thâm, hắn nếu dùng năng lực thuật pháp gian lận, Phất Dung Quân tự nhận không có khả năng nhìn ra được.

"Đương nhiên." Triệu Viễn Chu mỉm cười đáp lại.

. . .

Bài cục bắt đầu.

Ván đầu tiên, Phất Dung Quân thất bại đáng tiếc.

Phất Dung hiên ngang lẫm liệt nói: "Đại nhân, nói đi. Ngài có yêu cầu gì."

Triệu Viễn Chu bị dáng vẻ của y chọc cười.

"Không cần lo lắng, ta chỉ hỏi một vấn đề."

"Em thường ngày thích ăn cái gì?"

".....a?"

Phất Dung Quân không đếm nổi hôm nay đã "A" không biết bao nhiêu lần.

Đầu óc y có chút sụp đổ, nói chuyện cũng bắt đầu suy nghĩ hết mức: "Đại nhân hỏi cái này làm gì, lẽ nào chuẩn bị nấu cơm cho ta ăn sao?"

Lời nói vừa nói ra, y liền nhận ra bản thân vừa mới cuồng ngôn cái gì.

Ta chùi ta chùi, để Thượng Cổ Đại Yêu nấu cơm cho ngươi. Ngươi muốn chết à?

Phất Dung Quân giống như hoảng hốt trông thấy nấm mồ của bản thân, y điên cuồng mong muốn bù đắp nhưng Đại Yêu ở đầu bên kia đã bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy."

Thời kỳ thượng cổ, hắn đã biết nấu cơm, thỉnh thoảng còn sẽ cùng Hành Chỉ bàn bạc thảo luận vấn đề trù nghệ.

"......." Những gì Phất Dung Quân muốn giải thích đều kẹt lại trong cổ họng.

Đại nhân lẽ nào ngài có sở thích nấu cơm cho người khác sao?

Y phải mất vài giây mới tìm lại được suy nghĩ của mình, xác nhận đầu óc và miệng đã liên tuyến rồi mới thăm dò mở miệng: "Ta thường ngày....cái gì cũng thích ăn, không kén chọn....nếu nói đặc biệt thích.... gà nướng? Đùi cừu nướng?"

Nhắc đến việc này, y lại hưng phấn nói: " Nói đến cũng thật kỳ quái, ta từ trước đến nay trù nghệ một chút cũng không biết. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, ta một giấc tỉnh lại đột nhiên tự học được thứ kỹ năng nướng gì đó này. Có cơ hội ta sẽ nướng thịt cừu cho đại nhân nếm thử."

Nghe những lời này, Triệu Viễn Chu vô ý thức nắm chặt con xúc xắc trong tay.

Phản ứng bản năng của cơ thể sẽ không nói dối, xem ra lúc đó linh hồn của Diệp Đỉnh Chi đã trở lại trong cơ thể Phất Dung Quân. Vậy tại sao Phất Dung Quân lại không có ký ức về Diệp Đỉnh Chi?

Hắn tạm thời đè nén những câu hỏi trong lòng, gật đầu khen ngợi.

. . .

Hai người lại bắt đầu ván thứ 2.

Phất Dung Quân lại thua.

Triệu Viễn Chu hỏi Phất Dung Quân thích chơi đùa cái gì.

. . .

Ván thứ 3.

Phất Dung Quân lần nữa thua cược.

Triệu Viễn Chu hỏi Phất Dung Quân mong muốn sau này sinh sống ở đâu.

. . .

Ván thứ 4, ván thứ 5, ván thứ 6....

Phất Dung Quân liên tiếp thất bại thảm hại.

Triệu Viễn Chu đã nhanh chóng đem cuộc đời và sở thích của Phất Dung Quân hỏi hết.

. . .

Ván thứ 13

Phất Dung Quân trực tiếp thua lớn.

Trong các quy tắc, lá bài của Triệu Viễn Chu là lớn nhất mà lá bài của Phất Dung Quân là nhỏ nhất.

Phất Dung Quân hít sâu một hơi, y rất muốn hỏi Triệu Viễn Chu có phải gian lận hay không, nhưng y không dám.

Bất quá cái này không thể trách Triệu Viễn Chu được, hắn thật sự không gian lận. Chỉ là hắn không có nói với Phất Dung Quân, Thượng Cổ Đại Yêu tích tụ lệ khí của trời đất mà sinh ra, kiểm soát hết thảy mặt trái số mệnh. Mà đổ vận phụ thuộc vào mặt trái số mệnh, hắn thậm chí không cần phải làm gì, từ nhỏ đã mang theo đổ vận bên mình.

Triệu Viễn Chu châm chước một lần, lại có một chút tiểu tâm dực dực(cẩn thận từng ly từng tí) hỏi: "Em... thích Thẩm Ly sao?"

"Đương nhiên không thích rồi!" Phất Dung Quân không chút do dự trả lời: "Thẩm Ly đó suốt ngày vũ đao động thương, động một chút là muốn giết ta. Ai lại thích một nữ tử hung hãn như vậy a!"

Ngoại trừ Hành Chỉ Thần Quân, Phất Dung Quân trong tâm nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ánh mắt Hành Chỉ Thần Quân mỗi lần nhìn trên người Thẩm Ly đều không thích hợp, vậy mà Hành Chỉ lại hành động như thể người ngoài đều không nhìn ra được.

Phải lòng đối tượng chính mình chỉ hôn, Hành Chỉ Thần Quân có lẽ là người đầu tiên từ xưa đến nay.

Không biết có phải ảo giác của Phất Dung Quân hay không, từ khi vấn đề này được hỏi xong, y cảm thấy tâm tình của Triệu Viễn Chu có thể thấy rõ ràng tốt lên bằng mắt thường, tần số nhìn chằm chằm vào bản thân y cũng càng cao.

Tâm tình này không hiểu tại sao lại xấu như vậy, tốt rồi càng không sao hiểu được.

Y chính là nói rồi, vị Đại Yêu này tính nết nắng mưa thất thường!

Nghe được Phất Dung Quân dứt khoát trả lời, Triệu Viễn Chu thả lỏng trái tim đang thấp thỏm xuống.

Diệp Đỉnh Chi ở Nhân Giới có một vị hôn thê, Phất Dung Quân ở Linh Giới cũng có một vị hôn thê. Nhưng bất luận là Diệp Đỉnh Chi hay là Phất Dung Quân đều không có tình cảm nam nữ đối với vị hôn thê này.

Cũng tính là vô cùng may mắn giữa những bất hạnh.

. . . . . . . . . .

Trước khi ván thứ 14 diễn ra, Phất Dung Quân chắp hai tay trước ngực, nhỏ giọng niệm thao: "Cho ta thắng một ván đi mà."

Triệu Viễn Chu có chút không nhẫn tâm, hắn dùng yêu lực dò xét một lượt bài của hai người.

Phất Dung Quân lại rút ra được lá bài nhỏ nhất.

Triệu Viễn Chu: .....

Tuy rằng hắn từ nhỏ mang đổ vận, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến khí vận của người khác. Vận may kém như Phất Dung Quân thì hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Triệu Viễn Chu khẽ thở dài, bí mật dùng tay trái thủ thế thật nhanh ở sau lưng.

Hai người đồng thời lật mở các lá bài, bài của Triệu Viễn Chu cực kỳ nhỏ mà Phất Dung Quân rút ra được Thiên Bài, là lá bài mạt chược lớn nhất trong Văn Bài*.
(*) này là thuật ngữ trong mạt chược nên mình cũng không rõ, bạn nào biết thì bình luận cho mình với nha.

Phất Dung Quân ngay lập tức nở một nụ cười xán lạn: "Ta cuối cũng cũng thắng được một lần hahahahaha."

Triệu Viễn Chu cười mà không nói.

Nhãn cầu của Phất Dung chuyển động, con ngươi trong sáng như pha lê, y nhìn Triệu Viễn Chu đầy mong đợi và hy vọng: "Đại nhân, tiểu tiên một mình đến Linh Giới 'không cẩn thận' đắc tội với rất nhiều người, đại nhân ngài vừa rồi cũng đã nhìn thấy. Ta ra đường đều không an toàn, không biết đại nhân sau này có thể hay không cấp tiểu tiên mang lại một chút che chở.... không quá đáng chứ?"

Sự che chắn này đặc biệt ám chỉ khi đối mặt với Thẩm Ly, Phất Dung Quân bổ sung thêm trong lòng.

Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, y đã hoàn toàn nhìn thấu được vẻ đạo mạo trang nghiêm của Hành Chỉ Thần Quân. Mắt anh gần như rơi ra khi nhìn thấy Thẩm Ly, thì làm sao có thể giúp đỡ chính mình được.

Đổi một chỗ dựa vững chắc là hết sức cấp bách.

"Không quá đáng." Triệu Viễn Chu kìm nén ý cười nói.

Cầu còn không được.

. . .

Tốt quá rồi.

Phất Dung Quân thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng xuống.

Chỗ dựa vững chắc ổn định.

Tâm tình của y so với lúc nãy càng thoải mái, thậm chí còn lén lút liếc nhìn Đại Yêu trước mặt.

Bỗng nhiên cảm thấy, Đại Yêu này cũng không có đáng sợ như lời đồn.

Tuy rằng hắn bình thường mặt không biểu tình có chút dọa người, có thời điểm có thể tức giận không hiểu được nhưng hình như từ trước đến giờ chưa thực sự làm tổn thương ai. Hơn nữa Đại Yêu lúc đối mặt với y rất dễ nói chuyện, vừa rồi còn giúp y trả tiền....

Bản thân có nên đền đáp hắn một chút hay không?

Đang lúc suy nghĩ, Triệu Viễn Chu liền gõ nhẹ hai cái lên bàn nhắc nhở y đến lúc bắt đầu ván tiếp theo. Phất Dung Quân nhanh chóng lấy bốn lá bài của bản thân. Khoảnh khắc hai người lật mở bài, Triệu Viễn Chu lại dùng lại chiêu cũ, tay trái bí mật thủ thế.

Phất Dung Quân nhìn kỹ thì thấy, y lại thắng rồi.

--------Đến rồi, cơ hội đền đáp đến rồi.

Phất Dung Quân chân thành mở lời: "Đại nhân, ta dẫn ngài đi Bách Hoa Lâu nhìn cô nương nhé!"

Bách Hoa Lâu là một kỹ viện có tiếng ở con phố này.

Triệu Viễn Chu: "..."

. . . . . . . . . . .

Tiểu kịch trường của Phất Dung Quân:

Đến sòng bạc có tất cả 4 loại người.

Một loại người đến để cược tiền, một loại người đến cược mạng, một loại người đến để cược tình.

Còn có một loại người, chính là tên ngốc đem bản thân vào cược.

《Luận tiến vào sòng bạc vốn muốn kiếm được một ván lớn, không ngờ đến lại lôi được một đống lớn.》

. . .

Tiểu kịch trường của Triệu Viễn Chu:

Trái tim thấp thỏm cuối cùng vẫn chết.

《Ta cùng tức phụ nhi kết bằng hữu, tức phụ nhi dẫn ta đi dạo thanh lâu.》

. . . . . . . . . . . .

Top comments:

No.1: Nói chung phần sau cứ đánh Hành Chỉ một cái là đúng rồi, anh ta không oan đâu. 🤗
No.2: Cái này nên hỏi huynh đệ của anh đi.
No.3: Cả gia đình không nói cùng một ngôn ngữ, ngươi dẫn đại nhân đến gặp ngươi đi.
No.4: Ý kiến tồi của huynh đệ tốt của anh đó.
No.5: Thanh danh của Vân nhi đã bị hủy hoại hoàn toàn.

_______________________________

Góc của tui:

Tui up chương này để thông báo nghĩ lễ đến thứ 4 tui sẽ up tiếp chương sau.

Còn Hạo Dữ mà mọi người mong chờ thì sẽ được up vào thứ 5 ngày 05/09 này.

TUI ĐẶC BIỆT SẼ ĐĂNG 3 CHƯƠNG 《Hạo Dữ 》để cảm tạ mọi người.

Chúc mọi người nghỉ lễ Quốc Khánh vui vẻ 😘😘😘😘.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro