Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phất Dung Quân, một ngày không gặp. Bản lĩnh của ngươi lại lớn hơn rồi?" Một giọng nữ khí thế tràn đầy đột nhiên vang lên.

Giọng nói này rất quen thuộc.....

Phất Dung Quân quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Thẩm Ly. Còn có Hành Chỉ Thần Quân đang đi cùng cô.

Thẩm Ly khoanh tay nhìn Phất Dung Quân: "Ngươi muốn đi dạo thanh lâu? Còn kéo theo Chu Yếm đại nhân cùng đi?"

Phất Dung Quân cảm thấy da đầu tê dại khi nhìn thấy cô, rồi lại nhớ đến sự tích cô dùng một khẩu thương bạc đâm thủng bụng yêu quái.

Y theo bản năng nắm lấy tay áo của Triệu Viễn Chu bên cạnh, trốn ở sau lưng, cười gượng nói: "Không có, không có, ngươi nghe nhầm rồi."

Thẩm Ly cười lạnh một tiếng, ngược lại cũng không có tiếp tục vạch trần y.

Lúc này, hai con hồ điệp truyền tấn yêu lực mà thành bay vào sòng bạc, phân biệt bay hướng đến Hành Chỉ và Triệu Viễn Chu.

Đợi đến khi nhận xong thông điệp, sắc mặt của hai người đều trở nên ngưng trọng một chút.

Một số lượng lớn yêu quái cao cấp đã xuất hiện trong Yêu Giới, bọn tiểu yêu không thể chống lại đã xuất hiện thương vong, những người cai quản Yêu Giới mới khẩn trương truyền tấn cho Thần Quân và Yêu Tôn.

"Tình thế khẩn cấp, ta bây giờ phải lên đường trở về Yêu Giới." Triệu Viễn Chu cau mày nói.

"Cần ta giúp không?" Hành Chỉ hỏi.

Người cai quản Yêu Giới trong truyền tấn chỉ cầu cứu Triệu Viễn Chu giúp đỡ, truyền tấn cấp Hành Chỉ chẳng qua là hướng anh báo cáo về sự xuất hiện của yêu quái tại Yêu Giới.

Triệu Viễn Chu là Đại Yêu được sinh ra từ những lệ khí trong thiên hạ, nếu chỉ luận về chiến lực, e là Hành Chỉ cũng hơi kém một chút. Chỉ là lần này xuất hiện nhiều yêu quái như vậy, Hành Chỉ vẫn là không tránh khỏi lo lắng.

"Không cần, một mình ta đủ rồi." Triệu Viễn Chu đối Hành Chỉ nghiêm túc nói: "Giờ đây tà ma trỗi dậy, ngươi thời khắc này cần phải thủ tại Tiên Linh hai Giới, đề phòng phát sinh biến cố."

Hành Chỉ gật đầu, anh cũng biết lúc này bản thân thủ tại vùng lân cận Hư Thiên Uyên mới là đảm bảo nhất.

"Vậy bản thân ngươi phải cẩn thận hơn."

Triệu Viễn Chu gật đầu, sau đó quay đầu nhìn tiểu Tiên Quân bên cạnh: "Phất Dung, ta phải đi rồi."

Phất Dung Quân mặc dù thường ngày không nghiêm túc lắm, nhưng y cũng hiểu rõ được mức độ nghiêm trọng của việc này. Y tưởng rằng Đại Yêu sẽ trực tiếp rời đi, không ngờ rằng hắn cư nhiên sẽ cùng bản thân nói lời cáo biệt.

Y nhất thời sững sờ, không biết phải nói gì.

Bất quá Triệu Viễn Chu hiển nhiên cũng không để ý, hắn giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng lên, biến thành một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc đỉnh như cốt, đem nó tháp vào bên trong tóc của Phất Dung Quân.

"Cái trâm cài này có một chút thần thức của ta trên đó, nếu như em có nguy hiểm, ta sẽ lập tức cảm tri được. Bất kể ở đâu, ta sẽ lập tức đến đấy cứu em."

Phất Dung Quân đột nhiên cảm thấy nhịp tim của bản thân có chút nhanh, y thấp giọng nói: "Đa, đa tạ đại nhân, đại nhân ngài cẩn thận."

"Yên tâm, rất nhanh sẽ quay lại gặp em." Triệu Viễn Chu khóe môi hiện lên một nụ cười, giây tiếp theo bèn vận chuyển yêu lực biến mất khỏi sòng bạc.

Sau khi Triệu Viễn Chu rời đi, Phất Dung Quân hậu tri hậu giác nhận ra một chút không phù hợp.

Đối thoại và bầu không khí vừa rồi của bọn họ tại sao lại có chút giống thê tử tiễn biệt trượng phu* sắp đi đánh trận vậy?
(*) thê tử - trượng phu: vợ - chồng.

Phất Dung Quân càng nghĩ càng cảm thấy vô lý, đành phải buộc bản thân ngừng suy nghĩ.

Y quay đầu, phát hiện Hành Chỉ và Thẩm Ly đều đang chăm chú nhìn y.

Phất Dung Quân: ?

Đều nhìn ta làm gì?

Hành Chỉ nhìn chiếc trâm cài trên đầu của Phất Dung Quân, nhược hữu sở tư*.
(*) nhìn trầm ngâm

Lúc Triệu Viễn Chu lấy ra, Hành Chỉ đã nhận ra, chiếc trâm này, là do đoạn cốt của Triệu Viễn Chu sở hóa.

Hàng triệu năm trước, Triệu Viễn Chu tuổi vẫn còn nhỏ vẫn chưa tu hành được pháp lực cao thâm như bây giờ, bị Ma Tộc vây quét trọng thương đoạn cốt*.
(*) nghĩa là bị thương nặng gãy xương or xương cốt đứt đoạn cũng được nhưng cảm thấy không hay nên tui giữ nguyên hán việt.

Thượng Cổ Đại Yêu có năng lực tái sinh, chỗ nứt gãy rất nhanh sẽ mọc ra xương mới nhưng đoạn cốt* đã tách ra với cơ thể cũng quan trọng không kém.
(*) đoạn cốt: xương bị gãy.

Bởi vì đoạn cốt của Thượng Cổ Đại Yêu có rất nhều công dụng, vô luận là dùng làm thuốc hay là rèn luyện vũ khí đều là nguyên liệu cực hảo.

Nhưng điều quan trọng nhất là, nếu như bị người cố ý dùng đoạn cốt tiến hành lợi dụng thì rất dễ dàng dựa theo khí tức mà theo dõi vị trí của Đại Yêu, tệ nhất thậm chí có thể lợi dụng đoạn cốt phản phệ chủ của nó.

Vì vậy thời kì thượng cổ của Đại Yêu bọn họ sẽ cố gắng hết sức che đậy sự việc bản thân trọng thương đoạn cốt, những người đã biết đều đem đoạn cốt của bản thân bảo vệ cực kỳ thỏa đáng, không bao giờ cho người khác biết.

Nhưng bây giờ, Triệu Viễn Chu lại dễ dàng lấy đoạn cốt của bản thân như vậy, đưa cho Phất Dung Quân.

. . . . . . . . . .

Sự xuất hiện cùng rời đi của Triệu Viễn Chu đều giống như trì thủy vô phong*, không nổi lên một chút gợn sóng.
(*) nước trong ao khi không có gió.

Cuộc sống của Phất Dung Quân ở Linh Giới vẫn tiếp tục như thường lệ.

Hôm nay đi cấp Nhục Nha thêm chút rắc rối, ngày mai lại đi Bách Hoa lâu uống rượu, say rồi thì cố ý gây ra một số chuyện vặt vãnh vô hại.

Gần đây, Phất Dung Quân lại phát hiện ra một việc mới rất thú vị, đó là quấy rầy Mặc Phương.

Mặc Phương tính tình đoan trang trì trọng*, nhưng Phất Dung Quân lại thích đi theo sau anh huyên náo không ngừng.

Một ngày buổi sáng.

Mặc Phương vừa mới từ quán rượu đi ra, trên tay mang theo hai bình rượu chuẩn bị mang về cho Thẩm Ly.

"Mặc Phương!" Một âm thanh kinh hỉ từ xa truyền đến.

Mặc Phương bước chân dừng lại, cảm thấy huyệt thái dương đau nhứt.

Không cần quay đầu, anh cũng biết đó lại là Phất Dung Quân.

"Mặc Phương! Ra ngoài mua rượu sao?" Phất Dung Quân đôi ba bước chạy tới chỗ Mặc Phương, câu lấy bả vai của anh, thò người đi xem rượu mà anh mua.

"Ừ." Mặc Phương lạnh nhạt đáp lại, cố gắng hết sức kiềm chế bản thân không đẩy Phất Dung Quân ra.

Phất Dung Quân không quan tâm đến sự lạnh nhạt của Mặc Phương, tự bản thân không ngừng nói chuyện.

"Mua rượu sao lại không gọi ta, ta rất.... Mặc Phương, Mặc Phương! Phía trước là cái gì vậy!?"

Ngữ điệu của Phất Dung Quân đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy đường phố tưng bừng nhộn nhịp bỗng nhiên xuất hiện một hố đen, hố đen được bao quanh bởi hắc khí dày đặc, mang theo cảm giác không rét mà run ập vào mặt.

Bách tính xung quanh hố đen hiển nhiên cũng không có dư liệu được "vị khách không mời mà đến" này, bị dọa đến đứng hình tại chỗ, cho đến khi có một trận gió tà ác thổi qua, trong hố đen đột ngột tứ tán vài tia hắc khí trực tiếp xông thẳng đến bách tính xung quanh, bách tính mới như vừa từ trong mộng tỉnh lại, lập tức chạy trốn khắp nơi.

Trong lúc nhất thời, con đường vốn bình yên náo nhiệt tràn ngập tiếng la hét kinh khủng và tiếng khóc lóc bất lực.

Mặc Phương cũng chưa từng nhìn thấy loại ma vật kỳ quái như vậy, anh lập tức dùng linh lực truyền tấn cho Thẩm Ly, sau đó rút thanh trường kiếm từ lưng ra xoay người chém một kiếm.

Kiếm khí mang theo linh lực tạm thời chấn nhiếp hắc khí tứ tán, bách tính Linh Giới bắt lấy cơ hội lần lượt bỏ chạy ẩn nấp.

Đang lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm, hắc khí giống như đột nhiên phát hiện ra mục tiêu tốt hơn, chúng phá vỡ sự áp chế của linh lực hướng đến trung tâm xáp lại, tập hợp thành một lực lượng vô cùng âm tà, phi tốc đến nơi của Mặc Phương.

Mặc Phương thậm chí còn không có thời gian để chém ra kiếm thứ hai, liền bị cổ lực lượng đó quấy trụ, bất thụ khống chế bị kéo vào hố đen.

"Mặc Phương!"

Phất Dung Quân bên cạnh từ nhỏ lớn lên trong Tiên Giới yên bình, chưa từng gặp qua trận thế như vậy, sợ đến nỗi chân đều nhũn ra.

Nhưng khi nhìn thấy Mặc Phương bị kéo vào, y cố gắng để bản thân bình tĩnh lại một chút, tiếp đến lao sang.

Khi một nửa cơ thể của Mặc Phương bị kéo vào hố đen, Phất Dung Quân đã kịp thời nắm lấy tay anh.

"Mặc Phương ngươi nắm chặt!"

Phất Dung Quân tận toàn lực để kéo Mặc Phương ra, chỉ là lực hút bên trong hố đen mạnh kinh người, dù cho Mặc Phương cố gắng hết sức trèo ra cũng vô pháp hướng ngoài hố di chuyển tí tẹo nào.

Đây là ma vật gì vậy, lại lợi hại như vậy?

Mặc Phương thầm nghĩ hôm nay e là phải bàn giao lại việc này, anh đang muốn nói với Phất Dung Quân mặc kệ anh, mau đi tìm Thẩm Ly và Hành Chỉ Thần Quân thì cảm thấy lực hút của hố đen lần nữa tăng cường.

Mặc Phương thậm chí còn chưa kịp buông tay, cùng với Phất Dung Quân bị kéo vào trong hố đen không đáy.

Khoảng khắc hai người rơi vào hố đen, chiếc cốt trâm cài trên đầu Phất Dung Quân bộc phát một luồng yêu lực cực mạnh, thậm chí còn khắp sáng hố đen sâu thẳm trong giây lát.

Cùng với lúc đó, bên ngoài Yêu Giới ngàn dặm.

Triệu Viễn Chu cầm Túy Sinh tán, dùng ô làm kiếm, chém đứt đầu tên yêu quái cuối cùng.

Suốt 7 ngày không ngủ không nghỉ đem vô số yêu quái của Yêu Giới giết sạch.

Sau khi trải qua trận chiến đẫm máu, toàn thân Đại Yêu hung khí càng nặng, giống như tu la.

Người cai trị Yêu Giới mang theo thuộc hạ xử lý chiến trường, người cai trị thận trọng tiếp cận Triệu Viễn Chu, đang định nói gì đó thì nhìn thấy Đại Yêu đối mặt với vô số yêu quái đều không chớp mắt bỗng nhiên cau mày, trong con ngươi bất ngờ xuất hiện vẻ lo lắng.

Người cai quản chỉ nghe thấy Đại Yêu ngữ khí rất nghiêm túc nói một câu "ai dám động em ấy", sau đó mở to mắt nhìn Triệu Viễn Chu biến mất khỏi nơi đó.

Người cai trị Yêu Giới mở miệng, rồi lại một lần nữa ngậm lại.

Nhìn dáng điệu này của Chu Yếm đại nhân, người không biết lại còn tưởng tức phụ nhi của hắn bị bắt đi mất.

. . . . . . . . . .

Sau khi Phất Dung bị kéo xuống hố đen, càng cảm thấy bản thân như đang rơi xuống bên trong, y sợ hãi nhắm mắt lại, hai tay không ngừng run rẩy, miệng lại không ngừng hét lên tên của Mặc Phương.

Không biết qua bao lâu, tốc độ rơi xuống chậm lại rồi dừng hẳn, cuối cùng Phất Dung ngã xuống đất.

Y chạm vào địa phương có cảm giác thực tế, hơi hơi yên tâm, tối thiểu không có rơi xuống cực nhanh cuối cùng ngã thành 8 mảnh.

Y mở mắt cẩn thận từng ly từng tý, phát hiện xung quanh có ánh sáng chứ không phải một màng đen kịt.

Y quay đầu, phát hiện Mặc Phương đang đứng bên cạnh y, quan sát khắp nơi.

Phất Dung từ dưới đất đứng dậy, có phần ai oán: "Mặc Phương, nguyên lai ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta a, vậy thì ngay lúc vừa ngã xuống, ta kêu ngươi, ngươi vì sao không trả lời ta?"

Mặc Phương nhìn y một cái, mặc kệ y.

Tên gia hỏa này lúc đó la to đến mức xé tim nứt phổi, chỉ cần nghe thôi đều cảm thấy mất mặt, anh thực sự không muốn đáp lại.

Cũng may Phất Dung Quân đã quen với tính cách của Mặc Phương cũng không có tức giận, mà là cùng anh quan sát tình hình xung quanh.

"Thật trống rỗng a...." Phất Dung Quân cảm thán.

Không gian hai người đang ở, tứ phương được bao quanh bởi sương mù trắng, nhưng sương mù mơ hồ không ảnh hưởng đến tầm nhìn. Ngoài ra, xung quanh trống rỗng không có gì khác.

"Đây vừa rồi là đáy hố đen sao?" Phất Dung Quân tự nhủ.

"Không phải." Mặc Phương hồi đáp câu nói của y, "Chúng ta hiện tại hẳn là đang ở trong thức hải* của Chu Yếm đại nhân. "
(*) thức hải: biển ý thức.

"Ngươi nói cái gì?" Phất Dung Quân hết sức kinh ngạc.

"Đây đây đây, đây là thức hải của Triệu Viễn Chu?" Phất Dung đã không còn kiêng kỵ tên của Đại Yêu nữa.

"Phải."

"Chúng ta vì sao lại xuất hiện ở trong thức hải của hắn?"

Phất Dung ngơ ngác, mấy ngày nay không có nghe đến sự tình có liên quan đến Đại Yêu, hắn không phải nên ở Yêu Giới trừ yêu ma sao.

Bỗng nhiên, Phất Dung nghĩ đến cốt trâm cài trên tóc.

"Cái trâm cài này có một chút thần thức của ta trên đó, nếu như em có nguy hiểm, ta sẽ lập tức cảm tri được. Bất kể ở đâu, ta sẽ lập tức đến đấy cứu em."

Phất Dung Quân cảm thấy trái tim nhanh hơn một nhịp.

Thượng Cổ Đại Yêu, quả thực một lời hứa đáng giá ngàn vàng.

Mặc Phương không biết chuyển động tâm lí của Phất Dung Quân, anh kiên nhẫn giải thích: "Ngay khi vừa mới rơi xuống, chiếc trâm trên đầu ngươi đột nhiên phát ra ánh sáng mạnh mẽ trong giây lát, ta nhìn thấy hình dáng vách đá của hố đen thông qua ánh sáng."

Vào lúc đó, con mắt chi chít phản chiếu đập vào tầm mắt của Mặc Phương.

Không sai, là mắt người, vô số mắt người.

Mặc Phương theo Thẩm Ly chinh chiến tứ phương, kiến thức sâu rộng, anh ngay lập tức biết được danh tính của ma vật này.

Tiềm Uyên, ma vật đã xuất hiện ngàn vạn năm trước, thực lực cường đại, dựa vào chiếm đoạt chấp niệm và ma khí mà sống, người mang trong lòng chấp niệm và người thuộc Ma Tộc đều là mục tiêu lựa chọn đầu tiên của Tiềm Uyên.

Ma vật này rất giỏi lợi dụng chấp niệm của con người để tạo ra mộng cảnh, hấp thụ sức mạnh của đối phương khi họ bị ám ảnh bởi những chấp niệm sai lầm, cuối cùng khi đối phương yếu đuối thì giết chết.

Mặc Phương vốn tưởng hai người bọn họ hôm nay ở động khó trốn thoát, không ngờ mấy giây sau, vài dòng phong mang đỏ tươi bùng lên trong hố đen, yêu lực bị canh khí xâm nhiễm trong nháy mắt lan tràn bên trong hố đen, đem ma vật ngàn năm Tiềm Uyên đốt cháy đến không ngừng run rẩy.

Sở hữu yêu lực cường hãn như vậy, trừ Triệu Viễn Chu ra không có người thứ hai.

Tiềm Uyên tựa hồ cũng biết bản thân e là chạy không khỏi chết, liền tập hợp toàn bộ ma khí toàn lực đánh với Triệu Viễn Chu.

Ma khí mà ma vật ngàn năm tích lũy không nên coi thường, đáng tiếc ở trước mặt Triệu Viễn Chu vẫn dễ dàng bị tiêu diệt.

"Cho nên, ý của ngươi là Chu Yếm đại nhân một chiêu liền giết chết Tiềm Uyên."

Mặc Phương gật đầu.

"Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta vẫn bị mắc kẹt ở chỗ này?" Phất Dung thắc mắc.

Mặc Phương thở dài, "Công kích của Tiềm Uyên ẩn chứa tà thuật tạo ra mộng cảnh, người mang trong lòng chấp niệm rất dễ rơi vào bẫy, mà người thực lực càng mạnh chấp niệm càng sâu, càng khó thoát ra khỏi mộng cảnh."

"Sợ rằng Chu Yếm đại nhân tuy trảm sát ma vật này, nhưng lúc này cũng đã tiến vào mộng cảnh chấp niệm. Hai người ta và ngươi cũng bị ép tiến vào mộng cảnh của hắn, chỉ có điều hắn trước khi tiến vào mộng cảnh đáng lẽ phải nghĩ đến điểm này cho nên sớm đã đem chúng ta cách tuyệt ở trong thức hải của hắn."

Phất Dung Quân ngàn vạn không ngờ đến, ngay khi y nhắm mắt lại trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại phát sinh nhiều việc phức tạp như thế.

Trước mắt nếu muốn rời khỏi đây, thì chỉ có thể đánh thức Triệu Viễn Chu khỏi chấp niệm mộng cảnh mà thôi.

Mặc Phương dường như cũng biết y đang suy nghĩ gì trong lòng, mở lời: "Nếu muốn tỉnh dậy khỏi mộng cảnh do Tiềm Uyên tạo ra, có 3 loại giải pháp."

Người tâm có chấp niệm tự mình tỉnh lại.

Người ở bên ngoài cưỡng chế đánh thức hắn.

Có người bước vào trong mộng cảnh của hắn, đem hắn đánh thức.

"Ý của ngươi là....để ta bước vào mộng cảnh của hắn?" Phất Dung Quân bỗng nhiên phúc chí tâm linh*.
(*) phúc đến thì lòng cũng sáng ra dễ hiểu hơn là khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.

Mặc Phương gật đầu, tên gia hỏa này cuối cùng cũng thông minh được một lần.

Triệu Viễn Chu không biết khi nào tự mình tỉnh lại, Vương gia bọn họ cũng không biết khi nào mới có thể tìm đến đây, bọn họ hiện tại chỉ có thể tự cứu lấy bản thân.

"Không cần khẩn trương, rất đơn giản. Ngươi chỉ cần tiến vào mộng cảnh tìm ra Chu Yếm đại nhân, nói với hắn đây là mộng cảnh không phải hiện thực, để hắn không cần bị chấp niệm vu ở đây nữa là được."

Mặc Phương một bên nói, một bên tập hợp linh lực tại lòng bàn tay chuyển hóa ra một tia Sinh Môn.

Điều này là do Triệu Viễn Chu đối với bọn họ không đặt ra bất kỳ hạn chế nào, cho nên Mặc Phương mới có thể ở trong thức hải của hắn sử dụng linh lực để kết nối tiến vào mộng cảnh của hắn.

"Ta sẽ thủ tại Sinh Môn nơi này, nếu có điều gì bất trắc, ngươi có thể quay lại bất cứ lúc nào."

Phất Dung Quân nói một tiếng 'được', trước mắt cũng chỉ có mỗi phương pháp này.

Y nhấc chân bước vào Sinh Môn, sau đó giẫm lên không trung, cảm giác quen thuộc lại một lần nữa ập đến.

Trong lúc rơi xuống nhanh chóng, Phất Dung Quân sụp đổ la hét: "Mặc Phương ngươi có đáng tin cậy hay không a---"

Giây tiếp theo, y liền mất đi ý thức.

. . . . . . . . . .

Khi Diệp Đỉnh Chi tỉnh lại, đầu óc hơi choáng váng.

Y làm sao vẫn chưa chết?

Những ngón tay thon dài trắng trẻo ý thức chạm lên cổ bản thân.

Một khoảng bóng loáng, không có bất kì thương tích.

"Huynh, huynh tỉnh rồi à?" Một giọng nói non nớt vang lên bên tai.

Diệp Đỉnh Chi mở mắt ra, nhìn thấy đó là một tiểu cô nương tiểu tuổi tác không lớn.

Trong mắt tiểu cô nương tràn đầy thiện ý cùng hiếu kỳ, thấy y đã tỉnh, liền tiến lên phía trước giúp y ngồi dậy.

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác, dường như rất lâu rồi không cảm nhận được thiện ý thuần khiết như vậy từ một người xa lạ.

Không có sợ hãi, cũng không có oán hận.

Cổ họng của y toản động một chút, khàn giọng mở lời: "Đây là đâu?"

"Đây là Tuyết Nguyệt Thành a, lúc nãy ta ở ven sông giặt y phục thì nhìn thấy huynh từ trên trời rơi xuống, rơi đến trên sạn kiều* của bến đò."
(*)sạn kiều là cầu tàu, cầu cạn hay cầu xếp dỡ hàng hóa.

Từ trên trời rơi xuống?

Không lẽ bản thân là Thần Tiên hay sao?

Diệp Đỉnh Chi buồn cười, có chút vì thị lực của cô nương này mà lo lắng.

Bất quá bản thân chết mà sống lại, còn mạc danh kì diệu* xuất hiện tại nơi này, cũng phi thường quỷ dị.
(*) mạc danh kì diệu: không sao nói rõ được, quái lạ.

Diệp Đỉnh Chi hướng cô nương nói cảm ơn, bò đi vài bước rồi cuối cùng gục bên sạn kiều, nhìn hình bóng phản chiếu trong nước.

Y có chút ngạc nhiên.

Người trong bóng nước dáng dấp thiếu niên, mặc y phục màu đỏ, trên tóc có một dây buộc tóc màu đỏ bay bổng.

Đây rõ ràng là dáng dấp khi mới tiến vào giang hồ.

Chẳng lẽ bản thân đã quay lại thời điểm vừa mới bước vào giang hồ.

Y đứng thẳng dậy, chạm vào bên eo, không có vũ khí.

Lại cố gắng vận chuyển nội lực, đan điền trống rỗng.

Diệp Đỉnh Chi:.....

Tại sao dáng dấp là khi mới tiến vào giang hồ, nhưng võ công lại là công lực cạn kiệt sau khi lâm tử.

Lúc này bụng cũng không thích hợp kêu gào ra một tiếng.

Đói rồi.

Diệp Đỉnh Chi sờ miệng túi khắp người.

Rất tốt, tiền cũng không có.

Tam vô nhân viên* có phải không.
(*) công dân không có nguồn lực, không có năng lực, không có nghĩa vụ. Hầu hết những người thuộc nhóm này đều có tính xúc phạm, không nên dùng thuật ngữ này chỉ bạn bè, đồng nghiệp(chính phủ Trung Quốc khuyến cáo).

Lẽ nào ông trời cảm thấy y lúc còn sống đồ thán sinh linh, tội ác tày trời, cho nên y dù có tự thông tại tội vẫn cho rằng không hả giận, lại đem y ném về nhân gian, để y trải nghiệm một chút cảm giác đang sống chết đói?

"Vị tiểu ca này, huynh nếu không ghét bỏ, ta có một ít màn thầu đây." Cô nương lúc nãy vẫn không có rời đi, thấy Diệp Đỉnh Chi lục hết miệng túi, đoán được y yếu ớt khó xử.

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác cầm lấy màn thầu, có chút không biết phải làm sao.

Tựa như thời kì sau khi Thiên Ngoại Thiên bị cô lập hoàn toàn phảng phất như mới phát sinh ngày hôm qua, thiện ý thân cận như vậy chỉ tồn tại trước khi y nhập ma.

Cô nương này lại chỉ vào một quán trà ở phía xa: "Chỗ đó có trà miễn phí cho người giang hồ đi ngang qua, tiểu ca có thể đến đó nghỉ ngơi một lát."

"Đa tạ..." Diệp Đỉnh Chi trong lòng ấm áp, "Dám hỏi họ tên của cô nương, sau này ta nhất định báo đáp..."

"Bình thủy tương phùng*, tiểu ca không cần lưu tâm." Cô nương đó mỉm cười nhẹ nhàng, ôm giỏ y phục sạch sẽ rời đi.
(*) bèo nước gặp gỡ, tình cờ gặp nhau.

Trong quán trà có không ít người giang hồ qua đường ngồi ở đó, cao đàm khoát luận*, rất náo nhiệt.
(*) bàn luận viễn vông, ba hoa khoác lác.

Diệp Đỉnh Chi chọn một góc, một bên chầm chậm ăn màn thầu, một bên nghe bọn họ trò chuyện.

Bọn họ nói một số chuyện giang hồ, bản thân làm sao một kiện đều chưa từng nghe qua.

Chẳng lẽ hiện tại không phải là lúc bản thân mới tiến vào giang hồ sao.

Diệp Đỉnh Chi đang nghi hoặc, lại nghe được một người nói: " Đã nghe nói chưa, gần đây thành chủ của Tuyết Nguyệt Thành Bách Lý Đông Quân có khả năng sẽ xuất quan."

"Tin tức của ngươi có đáng tin cậy không? Kể từ khi Ma giáo giáo chủ Diệp Đỉnh Chi chết, Bách Lý thành chủ vẫn luôn bế quan, mười năm qua số lần xuất quan đều có thể đếm trên đầu ngón tay."

"Làm sao không đáng tin, chú hai của cháu gái của chị dâu của biểu tỷ ta làm việc ở Tuyết Nguyệt Thành."

----cạch (tiếng tượng thanh đồ vật rơi)

Màn thầu trong tay Diệp Đỉnh Chi rơi xuống bàn.

Mười năm?

Hiện tại đã là mười năm kể từ khi y chết?

Diệp Đỉnh Chi im lặng bình tĩnh lại một chút, sau đó cầm màn thầu ở trên bàn lên tiếp tục ăn.

Đối với cú sốc sau khi chết mà sống lại đi qua, những người và việc đã từng xảy ra bất giác tái hiện trong tâm trí y.

Điều mà y nhớ nhất, chính là người nhỏ hơn y hai tuổi, thiếu niên lúc nào cũng dùng một đôi mắt cún chân thành lại trong sáng nhìn chằm chằm y.

Đông Quân à, đệ đã là thành chủ Tuyết Nguyệt Thành nổi danh thiên hạ rồi.

Diệp Đỉnh Chi siết chặt chén trà trong tay, nghĩ đến ngày bản thân tự sát, ánh mắt hoảng loạn của Bách Lý Đông Quân, hắn liều mạng muốn cứu bản thân y, muốn đem y lưu giữ lại trên thế gian này.

Chỉ là, phát động Đông Chinh, sinh linh lầm than, y mang theo trên lưng quá nhiều mạng người.

Nghiệp chướng dĩ sinh, tội lỗi không thể rửa sạch được. Chỉ có cái chết mới có thể xoa dịu được hổ thẹn và thống khổ trong lòng, cũng cấp người trong thiên hạ một lời giải thích.

Đông Quân sẽ trách móc y sao?

Có lẽ đi.

Diệp Đỉnh Chi giả định.

Cuộc đời này của y đã mất đi tất cả, y đã không thể chấp nhận mất mát được nữa. Thế nhưng, y lại luôn để Bách Lý Đông Quân nếm trải mất mát.

"Ei, đại ca, ngươi xem tiểu tử mặc y phục đỏ đằng kia, ta làm sao lại cảm thấy y trông có chút quen mắt, làm sao có chút giống..."

Lời lẽ nghi hoặc cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Đỉnh Chi.

Y nhất kinh trong lòng, hiện tại y không có vũ khí lại không có võ công, nếu như bị người khác nhận ra, y sẽ không có khả năng tránh bị truy sát.

Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng nuốt xuống miếng màn thầu cuối cùng, uống cạn nước trà trong chén, đứng dậy nhanh chóng rời đi.

. . . . . . . . . .

Tuyết Nguyệt Thành không nổi tiếng vào những năm đầu, chỉ là một tiểu thành hẻo lánh, chính sự xuất hiện của Bách Lý Đông Quân, Lý Hàn Y, Tư Không Trường Phong đã khiến Tuyết Nguyệt Thành trở thành thiên hạ đệ nhất thành.

Ngày nay trong thành phồn hoa phú thứ*, cực kỳ náo nhiệt.
(*)phú thứ: giàu có và đông đúc.

Diệp Đỉnh Chi nhặt một chiếc mũ rơm nát dùng che mặt lại, ở trong thành dạo chơi không mục đích.

Y không biết nên đi đâu.

Y không phải không muốn đi tìm Bách Lý Đông Quân, chỉ là ý nghĩ vừa xuất hiện sẽ bị ý thức đánh tan.

Muốn gặp Bách Lý Đông Quân, lại sợ gặp hắn.

Những tâm tư ảm đạm đó đã từng nảy sinh trong thâm tâm và những tâm ý giấu kín không thể nói cho người khác nghe, lại bắt đầu khuấy động trong tim.

"Đứng lại! Quay lại!" Một giọng nói hung thần ác sát vang lên trên đường phố.

Một nhóm đàn ông khỏe mạnh cao lớn thô kệch lao vào đám đông, cố gắng bắt lấy ai đó.

Một vị thiếu niên mặc sam y đỏ lướt ngang qua Diệp Đỉnh Chi, lại hoảng loạn bỏ chạy biến mất trong đám đông.

Diệp Đỉnh Chi quay đầu nhìn người kia một cái, lại quay người, chỉ thấy đám tráng hán đã tụ tập trước mặt y.

Bọn họ nhìn từ trên xuống mặt và thân y phục màu đỏ của y.

"Lão đại, nhìn dung mạo và y phục này, có lẽ là hắn." Một tên tráng hán trong đó nói.

Tên tráng hán cầm đầu hung tợn nhìn Diệp Đỉnh Chi, "Đã vào Tiêu Tương Quan cư nhiên lại dám chạy? Mang hắn đem về, để Nguyệt Nương cẩn thận chăm sóc."

Diệp Đỉnh Chi: ? ? ?

Bắt nhầm người à?

Hai hốc dưới lông mày của các ngươi dùng để thở à?

Nhìn thấy xung quanh có mấy tên tráng hán mặt đầy dữ tợn, Diệp Đỉnh Chi đã mất hết võ công lựa chọn từ bỏ phản kháng, tạm thời theo bọn họ quay lại.

Chỗ Tiêu Tương Quan gì đó, chẳng lẽ không có ai nhận biết chính chủ đi.

. . .

Sau khi bị bắt tới Tiêu Tương Quan, Diệp Đỉnh Chi chấn kinh.

Tiêu Tương Quan...cư nhiên là một cái kỹ viện chuyên cung cấp cho khách nhân nam quan*.
(*) nam quan: ý chỉ kĩ nữ là nam.

Đã chết 10 năm, thế giới bên ngoài đã phát triển thành như vậy rồi sao.

"Bắt nhầm người rồi!" Nữ tử bị tráng hán gọi là Nguyệt Nương hờn dỗi nói, cô dùng một chiếc quạt trong tay đánh một cái lên đầu tráng hán, lại che miệng cười nói: "Bất quá cái này trông càng xinh đẹp, nếu đã như vậy, tiện đâm lao phải theo lao thôi."

Thanh lâu này của các ngươi đã thịnh hành việc ép một cô gái lương thiện vào con đường mại dâm* đấy à?
(*) thành ngữ chỉ việc bị ép buộc, bắt người tốt làm chuyện xấu.

Diệp Đỉnh Chi xem thế là đủ rồi.

Đang lúc Diệp Đỉnh Chi nghĩ cách làm sao để trốn thoát lại nghe Nguyệt Nương nói.

"Đem người mặc y phục đỏ này cùng hai người khác đã được lựa chọn kĩ lưỡng, cùng đưa đến nơi thành chủ Tuyết Nguyệt Thành, đưa đến giường của ba vị thành chủ."

. . . . .

PS của tác giả: Đơn giản mà nói, chính là Phất Dung Quân sau khi tiến vào mộng cảnh biến thành Diệp Đỉnh Chi, nguyên nhân sẽ được giải thích ở chương sau.

. . . . . . . . . . .

Top comments:

No.1: Triệu Viễn Chu: Vợ của tôi! Trên trời dưới đất chỉ có duy nhất.
No.2: Triệu Viễn Chu! Tình địch của anh! Anh ta còn bắt nạt vợ anh! 《Mặc Phương, thảm》.
No.3: Không thể không nói, điều này rất đúng, thân phận cũng rất chuẩn xác.😏
No.4: Ei, là ký ức của Phất Dung Quân bị phong ấn rồi Diệp Đỉnh Chi nhớ trở lại, vậy bọn họ sẽ không tỉnh lại cho đến lúc Hành Chỉ và Thẩm Ly đến đi.
No.5: Phất Dung kết thúc hay không thì chưa biết, nhưng Mặc Phương anh xong rồi.

_______________________________

Góc của tui:

Xin lỗi mọi người là do tui bận giao lưu bên Nhật với best friend nên không có up chương mới, bây giờ thì tui về rồi nên sẽ cố gắng có chương mới nhanh nhất.

Cái bè Mặc Phất(墨拂) của tui hên là không có trong kịch bản của tác giả chứ không tui khóc một dòng sông rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro