Chương 12: Yêu Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Reng, reng, reng"

Ngọc đang nằm trong vòng tay ấm áp của Phong thì chuông báo thức làm cô giật mình, vơ tắt vội cái đồng hồ vì sợ Phong thức giấc. Chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật, tính nướng thêm tí nữa nhưng quay sang nhìn thấy khuôn mặt cậu. Tên nằm cạnh cô khi ngủ quả thật rất giống một đứa con nít, nhìn rất đẹp trai a: trán rộng, mũi cao, mắt hai mí, môi trái tim, ... nhìn mãi không nhìn ra được là nữ. Thời gian ngừng lại ngay khoảnh khắc khi ấy, trong mắt cô chỉ có cậu, cô chẳng biết gì nữa ngoài người trước mặt mình. Ngắm cậu chán chê, cô chợt nhớ ra hôm nay lại phải đến trường, toan xuống nấu bữa sáng nhưng chưa kịp đi thì thanh âm đâu đó vang lên:

- Cô giáo ngốc, em định ngắm nhìn Phong cả đêm rồi đi luôn sao? Khuôn mặt Phong đáng giá ngàn vàng đó.

- Con mắt nào của Phong nhìn thấy em ngắm Phong cả đêm chứ? Mà cho dù khuôn mặt Phong đáng giá bao nhiêu đi chăng nữa thì thân em là vô giá nha. Là bàn tay ai tối qua ôm em cả đêm. Hử? - Cô cũng không vừa nha.

Mở mắt ra nhìn cô, môi cậu cười rộng đến mang tai khi nghe câu chất vấn từ cô. Lật đật ngồi dậy, vòng hai tay qua eo cô, đẩy cô ngã vào lòng mình, hôn nhẹ lên hai má bầu bĩnh của cô nàng. Ngọc chưa kịp hiểu mô tê gì thì đã nằm gọn trong lòng cậu:

- Đấy thấy chưa, Phong thật không an phận.

- Nè Phong không cấm em ôm Phong nha, thân thể của Phong cũng là vô giá.

- Nghe buồn nôn quá

- Gì? Em nói gì cơ? Phong nghe không rõ? - Mỗi câu cậu hỏi cậu quay xuống cù lét cô nàng, khiến người trong lòng giãy giụa không yên, môi không quên nở nụ cười.

- Haha đừng mà Phong, em nhột haha....

Ôm cô lại vào lòng, ngắt nhẹ cái chóp mũi xinh xinh:

- Lần sau không nói vậy nữa, biết chưa?

- Dạ

Xoa xoa đầu cô:

- Ngoan thế cơ chứ

- Bây giờ Phong có thể nào buông em ra được chưa? Em còn phải chuẩn bị bữa sáng cho Phong.

Ôm một cái thật chặt khiến người trong lòng muốn ngưng thở rồi mới chịu buông ra.

Ở dưới lầu cô đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho cậu, ở trên lầu cậu đang sửa soạn thật nhanh để còn xuống phụ cô nàng. Chưa kịp bước vào nhà bếp, cậu đã nghe thấy tiếng la của cô. Chạy thẳng vào nhà bếp, cậu chết sững. Do bất cẩn thay vì thái bò, cô thái luôn tay mình. Máu đỏ hết cả bàn tay, khuôn mặt cô tái mét. Phong xót xa, nâng nhẹ ngón tay cô, đưa vào miệng.

Cô từ nhỏ đã rất sợ đau, chỉ một vết thương nhỏ thôi cũng đủ làm cô khóc thét cả lên, nhìn thấy máu thôi cũng đủ làm cô sợ xanh cả mặt. Nhưng khoảnh khắc Phong đưa ngón tay mình vào miệng cậu ấy, cô cảm tưởng Phong dùng tất cả sự ấm áp của mình để xoa dịu nỗi đau cho cô. Cậu ấy dùng cả tình yêu của cậu ấy để che chở, bảo bọc và yêu thương cô. Cô chẳng biết diễn tả cảm xúc của chính mình khi ấy như thế nào.

Mãi lo suy nghĩ cô không biết rằng mình đã bị Phong kéo đi từ lúc nào. Cậu nhấn nhẹ cô xuống sô pha, cầm hộp thuốc đến bên cô, cầm nhẹ tay cô, từ từ tỉ mỉ băng bó. Như sợ cô đau, cứ vừa băng, lại vừa ngước lên nhìn cô. Cô thấy được sự lo lắng mạnh mẽ ẩn sau đôi mắt đen láy ấy. Băng bó xong xuôi, cậu đi dẹp hộp thuốc rồi quay lại chỗ cô. Cầm bàn tay cô áp lên má của mình, giọng điệu đầy yêu thương:

- Còn đau không?

Cô lắc nhẹ đầu:

- Không còn nữa

- Lần sau phải cẩn thận, em không biết là Phong đã sợ đến mức nào đâu. Em đau, Phong cũng đau.

- Giờ em mới biết Phong sến đến vậy... - Cô châm chọc

- Phong đang nghiêm túc nói chuyện với em đó - Cậu nghiêm mặt. Sao người con gái trước mặt cậu lại chẳng có một tí lãng mạn gì thế này? Cậu là đang biểu đạt tình cảm của mình cơ mà.

- Được rồi, được rồi, lần sau em sẽ cẩn thận hơn. Đừng lo mà. Nha!

-Được rồi, Phong không lo nữa, giờ để Phong vô làm bữa sáng. Tại ai mà tôi đói meo râu như thế ngày _ Cậu ngắt yêu cô

- Ơ...nhưng mà em.....

- Em gì mà em. Nhiệm vụ của em bây giờ là ngồi một chỗ. Ngoan đi!

Đợi Phong đi rồi cô mới dám nói nhỏ " Em định nói là em không tin lắm vào tài nấu nướng của Phong" Nếu như Phong nghe được những lời cô nói chắc cậu không tha cho cô đâu. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến Ngọc rùng mình.

Không để người yêu bé nhỏ chờ lâu, 15 phút sau đã có đồ ăn, mùi thơm thoang thoảng cả nhà bếp. Phong làm món bò bít tết - món ruột của Phong- đổ đồ ăn ra dĩa, định ra phòng khách gọi cô nhưng mà cô đã an tọa trên ghế từ lúc nào:

- Woa cũng thơm ghê ta.

Vuốt tóc lên cao nhất có thể, mặt hất hàm:

- Phong làm gì mà chẳng thơm ngon. Mà không biết sở thích của em như thế nào nên Phong nấu đại. Hi vọng em thích.

- Woa thơm quá chị Ngọc ơi! Không phải chị cất công xuống bếp để nấu bò bít tết cho em chứ? Chị là số 1 - Lam từ cầu thang đi xuống, nhỏ không sao cưỡng lại được mùi thơm bò bít tết thoang thoảng trong nhà cả khi nhỏ ở lầu cao nhất.

Bước vào nhà bếp, Lam đứng chôn chân tại chỗ. Có người lạ trong nhà. Định lên tiếng hỏi chị là ai thì nhỏ cảm giác được khuôn mặt này quen quen. Dường như đã gặp ở đâu đó rồi. Một thước phim chạy chậm trong đầu nhỏ, khiến nhỏ phải giật mình la lên:

- Là tên không có mắt. Đúng rồi, chính là hắn.

Quay sang cô:

- Chị Ngọc, chị không nhận ra tên đang đứng trước mặt chị hả?

- Lam, em bình tĩnh đi, em đang nói cái gì vậy? - Cô nhịn cười trong bụng.

- Trời ơi! Sao chị quên nhanh thế? Cái tên không nhìn đường, đụng trúng em ở sân bay đó. Còn dúi tiền vô tay em rồi bỏ đi nữa chứ. Đúng là không biết sĩ diện mà - Lam liếc Phong.

Lúc này Phong mới lên tiếng:

- Cô nói ai là tên không có mắt, không biết sĩ diện chứ?

- Tôi không nói anh chứ không lẽ nói tôi, anh còn không biết lỗi của mình nữa.

- Nè hôm đó tôi đã xin lỗi cô rồi nha, cô làm người sao mà thù dai đến thế chứ.

Quay sang cô:

- Ngọc em, cô tiểu thư đanh đá này từ đâu chui ra thế?

- Anh có gan nói lại lần nữa coi.

- TRỜI ƠI THÔI! ĐỦ RỒI! HAI NGƯỜI ĐỪNG CÓ CÃI NHAU NỮA - Ngọc vừa dứt lời cả bầu không khí trở nên tĩnh mịch, im re luôn '' Trời! Vậy cũng chịu im"

- Hai người đừng có .....phụt.........haahaaaaaaaaaaaaaaaaaa.....

- Chị/Em còn ở đó mà cười - Đồng thanh tập 1

- Xin lỗi, quên giới thiệu. Giới thiệu với Phong, đây là Lam - Lâm Tú Lam- em gái của em.

Chỉ qua Phong:

- Giới thiệu với em. Đây là "anh" Phong - Hoàng Gia Phong- người yêu của chị

- Cái gì?/Cái gì? - Đồng thanh tập 2

- Anh là người yêu của chị tôi?

- Cô là em gái của cô ấy?

- Đúng cả rồi và cả hai người đều là những người tôi yêu quý hết nên làm ơn đừng cãi nhau nữa mà - Ngọc lên tiếng dập tắt hai ngọn núi lửa tưởng chừng sắp phun ra.

- Đúng là "ghét của nào trời cho của đó "mà- Lam lí nhí trong miệng nhưng nhanh chóng bị Phong bắt bài:

- Cô nói gì đó?

- Ai nói gì đâu - nhỏ trề môi " nói nhỏ vậy cũng nghe". Sau đó không đợi ai mời, nhỏ vô tư kéo ghế ngồi, kéo cái dĩa bít tết Phong mới múc sang chỗ nhỏ, chưa kịp ăn THÌ:

- NÈ, CON NHỎ KIA, TRẢ DĨA BÍT TẾT CHO BỐ - Cậu hét lên

- Ui giời hết cả hồn, nói nhỏ thôi chứ, trên dĩa có khắc tên anh à?

- CÔ....

- Cô...cô gì chứ đồ không tên không đánh dấu bản quyền plè  - Lam lè lưỡi trêu Phong rồi tiếp tục ăn trong khi con người kia sắp bùng nổ rồi.

Ngọc thì cứ cắm cúi ăn thôi, lâu lâu nhà mới có phim coi cô dại gì ngăn cản. Nhưng đâu như ý cô muốn, đang ăn ngon lành thì bị ai đó nắm tay lôi đi xành xạch, cô đây còn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với mình. Đến lúc định hình lại thì bị lôi thẳng vào trong xe, cậu thắt luôn dây an toàn cho cô rồi ngồi nguyên, không ai nói với ai câu gì. Liếc nhẹ ánh mắt sang nhìn Phong, người cậu phát hỏa rồi, thiếu điều chỉ cần một que diêm thôi là cũng đủ bốc cháy. Ngọc im lặng hay nói đúng hơn là nhịn cười. Sao con người bên cạnh mình lại có nét giận dỗi đáng yêu đến thế? Nhìn chung Phong chỉ là một đứa con nít thôi nhưng lại khiến cho người khác không khỏi rời mắt, không khỏi để tâm tới. Nhưng dù sao cũng không thể để cậu mang khuôn mặt đó đến trường không khéo sẽ dọa học sinh trong trường chạy mất, chỉ có nước làm dịu cậu thôi.

Phong cậu đang cảm thấy rất rất là bực bội "Sao trên đời lại có người không biết xấu hổ như cô ta chứ? Hại mình và thiên thần không có một bữa ăn sáng trọn vẹn. Nếu không phải cô ta là em thiên thần, mình chắc chắn xử cô ta không thương tiếc. Tức quá đi mà!" Quay sang cô, thấy cô im lặng cậu còn bực hơn. Sao cô ấy không an ủi mình câu nào thế nhỉ? AAAAAAAAAAAAAAAAA bực quá đi! Cô khều khều, cậu quay sang thì nhìn thấy bộ dạng rất chi là kute của cô, cơn giận trong lòng cậu đã vơi đi phần nào.

- Được rồi đừng giận nữa mà, tính con bé đó là vậy Phong đừng chấp nó. Nãy Phong chưa ăn gì mà. Giờ đi ăn thôi, còn đi học nữa.

- Không đi - Cậu giả bộ dỗi.

Cô cũng không vừa, càng lúc càng sát lại gần cậu hơn, vòng tay mình qua tay cậu.

- Thôi mà Phong như vậy em sẽ xót lắm. Thật đó!

Trong lòng ai kia không còn giận dỗi nữa rồi. Đúng thật là không qua nổi ải mỹ nhân mà. Cúi xuống hôn chụt vào bờ môi xinh xinh kia, hôm nay cô ăn gì mà ngọt thế nhỉ?

- Được rồi, được rồi, Phong nghe lời em. Mình đi thôi!

Ăn uống xong xuôi, cả hai tới trường. Vào đến lớp, vừa đặt mông xuống ghế, một vật gì đó bay thẳng vô người cậu, quay người ra sau cậu xanh mặt. Đập vào mắt cậu là một ngọn núi lửa sắp phun trào, chưa kịp lên tiếng thì đã bị "ngọn lửa" ấy quýnh túi bụi

- Phong chết tiệt, Phong đáng ghét, mày còn biết đường trở về hả? Tao tưởng mày chết ở xó nào rồi chứ? Khai mau hôm qua mày đi đâu cả đêm không về? - Tay Nhã điêu luyện nắm chặt nấm đấm vừa nói vừa nhịp điệu " nhẹ nhàng" trên người cậu.

- Ấy ấy bình tĩnh nào, mày phải nghe tao giải thích chứ!

Nhã nghe vậy mới buông Phong ra, ngồi xuống ghế hóng chuyện:

- Được, kể mau đi!

- Tại tối qua tao nhắn tin lỡ chọc giận thiên thần nên mới chạy qua đó xin lỗi. Mà ngó lại đồng hồ trễ rồi nên ngủ lại luôn. Điện thoại hết pin nên không báo về nhà được - Cậu thật thà giải thích.

- Tối qua Băng lo cho mày lắm. Gọi điện cho mày bao nhiêu cuộc thì bấy nhiêu cuộc thuê bao quý khách rồi. Nằm mơ giật mình dậy sợ mày gặp chuyện gì. Ai biết đâu lại chạy đi kiếm gái. Lần này cô ấy giận mày chắc rồi - Mặt Nhã nghiêm lại, có lẽ xót cho chị nhà mình lắm.

- Gì mà nghiêm trọng vậy, để chiều về xin lỗi chỉ.

- Ừ vậy đi!

" Reng, reng, reng"

Cô bước vào lớp:

- Lớp! Đứng- Phong hô hào

- Các em ngồi xuống đi! Vì chỉ còn một tuần nữa các em thi rồi nên bắt đầu từ ngày mai cô sẽ kiểm tra gắt gao bài cũ đầu giờ. Có chỗ nào không hiểu các em phải mạnh dạn hỏi cô hoặc hỏi các bạn khác. Bạn nào học thêm nhà cô thì bắt đầu ngày mai nha. Cô sẽ ghi địa chỉ nhà cho các em.

Sau đó thì những dòng chữ nắn nót được viết trên bảng, Nhã quay quắt sang nhìn Phong:

- Ê tiểu quỷ, học chứ?

- Mày nghỉ xem? - kèm theo nụ cười ha ha không nhỏ đủ làm cho cả 39 thành viên lớp phải nhìn cậu kiểu như sinh vật lạ. Cô cũng nhìn cậu nhưng bằng đôi mắt thương yêu.

Cảm thấy hơi quê, cậu im bặt, lúc này cô mới lên tiếng:

- Cô dặn lớp trưởng ghi cho cô danh sách những bạn đi học thêm cô, lớp trưởng làm xong chưa?

- Ơ dạ " chết bà rồi hôm bữa bị đánh xong cái quên mất luôn, giờ sao trời"

Thấy cậu gãi gãi đầu cô mới nhớ lại hôm đó không phải tên ngốc này bị người ta đánh sao. "Ôi trời mình quên mất"

- Được rồi quên thì thôi, nhưng trễ nhất là sáng mai phải có nghe lớp trưởng.

- Ơ dạ vâng

- Chúng ta bắt đầu bài học mới.

Đồng hồ cứ tích tắc trôi, cuối cùng cũng đến giờ về. Chạy nhanh đến bãi đỗ xe chờ thiên thần, thấy dáng người nho nhỏ của cô mà cậu xót dễ sợ. "Chắc ngày nào cũng qua nhà thiên thần nấu cho cô ăn quá" Đang suy nghĩ vu vơ, Ngọc đứng trước mặt cậu lúc nào không hay:

- Gì đây? Ngắm em nào mà em tới cũng không hay? - Ngọc cười cười

Cậu ngắt yêu cô nàng:

- Còn ai đẹp hơn em nữa, chỉ Phong xem nào! - Phong cười tà

- Hũ đường nhà em sáng nay bị Phong ăn hết rồi phải không? Sao miệng lưỡi ngọt thế?

- No no hũ đường nhà em vẫn còn nguyên, mà miệng lưỡi Phong luôn ngọt

Cô đánh nhẹ trên vai cậu " Miệng lưỡi trơn tru"

Cười cười ga lăng mở cửa xe cho cô, còn cậu thì vòng qua bên kia, rất nhanh xe bắt đầu lăn bánh.

Cả hai đâu biết rằng đã có người chụp lén:

- Xong xuôi đâu đó chưa?

- Dạ rồi đại ca, máy em chụp rõ nét lắm, thấy hết cả khuôn mặt.

Móc ra một số tiền đưa cho tên đó, hắn ta nhếch mép: "Gia Phong ơi Gia Phong, mày với cô ta cứ hạnh phúc đi. Địa ngục mày tới, sắp rồi" Sau đó là một tràn cười ghê rợn <Ai vậy trời?>

Đưa cô trở về nhà, cậu cũng trở về, tiếp đến phải đối diện với Băng trong lòng không khỏi lo lắng. Cậu biết Hai thương mình, lo cho mình nhưng vẫn sợ sao ấy.

Mở cửa vào nhà, căn nhà tối om. Kì lạ mọi hôm Nhã với Hai về sớm lắm mà, sao hôm nay không thấy ai thế này. Vội bật công tắc đèn, ôi thôi chào đón cậu là những chùm bong bóng được treo khắp nơi trong phòng khách, tuyết vương trên người cậu, đâu đó vang lên tiếng hát:

- Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday. Happy birthday. Happy birthday to you. Chúc mừng sinh nhật mày/ em. Sinh nhật vui vẻ.

Phong đứng chôn chân tại chỗ. Chuyện gì thế này? Hôm nay sinh nhật mình sao? Sao cả mình cũng không nhớ thế này. Giờ phút này cậu chả biết làm gì ngoài để hai dòng nước mắt nhẹ lăn trên má. Bao lâu rồi kể từ khi Thiên Kim bỏ cậu đi cậu mới được khóc như thế này nhỉ.

Băng tay bưng bánh kem đến trước mặt Phong, lau đi giọt nước mắt trên má cậu:

- Sao lại khóc thế kia? Chẳng phải hôm nay là ngày vui của em sao? Vui lên đi chứ!

- Hai vẫn còn nhớ sinh nhật của em?

- Tất nhiên rồi tên hâm này, hai làm sao quên sinh nhật của em được chứ. Nào đừng khóc nữa, qua đây cầu nguyện rồi thổi nến đi. Nhanh lên!

Nhắm hai mắt lại, chắp hai tay cậu cầu nguyện cho những người bên cạnh cậu, yêu thương cậu sẽ luôn được hạnh phúc, may mắn trong cuộc sống. Thổi tắt nến trong tiếng vỗ tay của mọi người.

- Rồi thì giờ vô ăn, hôm nay chỉ có toàn món con thích thôi - Vú lên tiếng

- Vú cũng nhớ hôm nay sinh nhật con sao?

- Tổ cha mày, tao nuôi mày từ cái hồi còn trần chuồng, vú làm sao quên ngày sinh của mày được.

- Hay thật, chỉ mỗi con là không nhớ

- Thôi ăn lẹ thôi, có người nóng ruột rồi đó vú, hôm nay chắc có hẹn đi chơi với ai rồi? - Nhã liếc xéo Phong, chỉ nhận lại cái le lưỡi từcậu.

Nhìn trên bàn toàn món cậu thích, còn có cái bánh kem " Sinh nhật Gia Phong 10/10/1999" làm ấm lòng cậu, Phong thật sự biết ơn gia đình mình lắm.

Ăn uống xong xuôi ngó đồng hồ cũng 6h15, cậu lên tắm rửa, thay đồ, xịt ít keo lên tóc chuẩn bị cuộc hẹn hò đầu tiên với thiên thần. Nửa tiếng sau bước xuống lầu là một hot boy lãng tử, tóc vuốt keo, diện quần bó ôm chân, áo thun trắng bên trong và áo vest đen bên ngoài. Nhìn rất chi là mê người:

- Chu choa nhìn kìa trời, có bao giờ nó đi chơi với tui mà diện đẹp vậy đâu. Ông trời ơi ông ngó xuống mà xem, ông có thấy bất công cho con không kia chứ- Nhã than thở rầu rĩ

- Mày là gì mà tao phải ăn diện khi đi chung chứ? - Phong không vừa, xỉa xói lại nhỏ

- Ông trời ơi! Ông thấy chưa? Ông nghe nó nói gì với con chưa? Con khổ quá......- Nhỏ chưa kịp nói xong, Băng chen vào:

- Nhã à, lố quá rồi- lập tức nhỏ im bặt

Phong đến gần, ghé sát miệng mình vào tai Nhã " Chừa nha con" Sau đó là một tràn cười không ngớt khiến nhỏ trong này mặt đỏ lên vì quê " Haiz thiệt tình sao cô ấy cứ dung túng cho tên đáng ghét kia cơ chứ. Hứ hôm nay giận luôn cho biết".

Còn Phong thì sau khi lấy xe liền phóng thẳng sang nhà Ngọc, sớm tới 15p lận. Cậu không nhấn chuông cứ đứng đấy chờ thôi. Ngọc thì tắm xong lâu rồi, đang vận dụng IQ tinh tường của mình suy nghĩ xem nên mặc gì cho vừa đơn giản lại vừa đẹp. Quen Phong bao lâu rồi không khó để cô nhận ra Phong không thích cầu kỳ, cái gì càng đơn giản Phong càng thích. Nghĩ hồi lâu cô quyết định chọn cái đầm màu trắng viền đen tôn lên làn da trắng bóng của cô. Vuốt nhẹ một ít phấn, xong xuôi cô chạy xuống lầu, Lam đang ngồi xem ti vi ăn bim bim. Ngó thấy cô, con bé sững sờ kinh ngạc;

- Chị, chị là đang định đi đâu? Sao từ trước đến giờ cả khi đi tiệc tùng cũng không khi nào thấy chị ăn mặc đẹp đến thế? Sao? Đi hẹn hò hở?

- Em nói gì vậy? Chị không hiểu gì hết? - Ngọc ngó lơ

- Chị đừng giả bộ, chị không nói em không cho chị đi đâu?

- Được rồi, được rồi là chị đi hẹn hò đó, em ý kiến?

- Không hề, mời chị

Con bé mở sẵn cửa cho cô luôn " haiz thiệt tình". Chạy ùa ra cửa cô muốn đứng đợi Phong. Đợi cái cảnh được nhìn Phong phóng xe đón cô. Nhưng đâu như ý cô, mở cửa ra đã thấy Phong đợi sẵn. Thấy cô, Phong cười rạng rỡ " Hôm nay thiên thần đẹp quá nhỉ". Tiến đến bên cạnh cậu.Cậu rút khăn giấy ra chầm chậm mồ hôi trên trán cô:

- Làm gì mà phải chạy, sợ em không ra Phong bỏ đi luôn sao? Phong đâu có ác thế! - Cười cười ngắt chóp mũi cô

- Không có tại em muốn đợi Phong thôi - Cô lí nhí, khuôn mặt đỏ bừng nhìn rất chi dễ thương

- Gì cơ? Phong không nghe rõ, em nói to lên được không? - Cậu giả vờ xích tai lại gần tỏ vẻ không nghe thấy

- Phong không nghe thì thôi, em không nói lại-

- Em chắc chứ

- Chắc chắn

- Được rồi, không nói thì thôi

Nói xong đưa mũ bảo hiểm cho cô, rồi ngồi luôn. Cô thấy lạ bèn lên tiếng:

- Gì chứ? Sao không đi?

- Em không thấy Phong vẫn chưa gài sít beo à. Em gài giùm Phong đi- Phong cười tà

- Phong mơ ngủ chắc. Đây là xe máy mà, sít beo ở đâu ra?

- Xe máy có sít beo mà - Nói rồi cậu kéo cả hai tay cô choàng qua người cậu, giữ thật chặt

- Sít beo này an toàn lắm nha, ấm nữa.

- Phong này, thiệt là......

- Gì chứ? Em nói gì? Muốn hôn Phong hả? Mặt nà - Chìa mặt ra sau chọc cô.

Cô đánh nhẹ lên vai cậu " Đi đi kìa, ở đây dân chúng nhìn ngại chết"

Nghe xong cậu phóng xe đi, Phong đưa cô đến một nhà hàng sang trọng. Dắt tay cô đi trong sự ganh tị của biết bao nhiêu người bởi họ rất xứng đôi. Vừa kéo ghế cho cô thì bồi bàn cũng vừa đến, chìa menu ra trước mặt cô:

- Mình ăn lót dạ chút nha, em chọn món đi!

- Em không biết ăn gì, hay Phong chọn đi - Đẩy ngược menu về phía cậu

- Được rồi vậy Phong chọn.

Phong gọi chỉ có một món mình thích, còn lại là cho cô. Ngọc ngạc nhiên :

- Sao chỉ có một món Phong thích? Sao lại biết em thích ăn cái gì?

- Có lần Phong thấy em xuống căn tin gọi mấy món này, lâu dần cũng thấy mấy món này nên chắc in là sở thích của em hiếm khi thay đổi, dần dần cũng không thèm thay đổi luôn.

- Vậy là cứ mỗi lần xuống căn tin là chỉ ngắm em thôi? - Cô cười nụ cười thật ấm áp.

- Không, không phải đâu, Phong có thói quen hay xuống căn tin. Nhưng không biết từ lúc nào hình bóng em khắc sâu vào trong tim, không biết từ lúc nào cả thế giới trong mắt Phong chỉ là em - Nói đến đây cả không gian như lắng xuống, cậu xoáy sâu ánh mắt vào cô như đem toàn bộ tình cảm của mình trưng bày hết ra trước mặt cô. Cô im lặng, cúi mặt xuống bàn, không dám nhìn cậu, không dám để cậu thấy khóe mắt cô ươn ướt. Những lời Phong nói, từng chữ Phong thốt ra thắt chặt trái tim cô. Cô vừa vui vừa hạnh phúc. Cô chưa từng tưởng tượng tình cảm của mình được đền đáp như thế này. Cảm giác ngay lúc này thật tuyệt.

Phong từng bước từng bước đến bên cạnh cô, khuỵu một chân, vươn tay lau khô những giọt nước mắt trên má cô. Vừa đúng lúc bồi bàn mang đồ ăn ra. Cả hai rất nhanh xử lí sạch sẽ đồ ăn trên bàn. Đội mũ bảo hiểm cho cô, cho mình xong Phong quay ra sau:

- Người đẹp giờ em muốn đi đâu nữa?

- Phong chở em đến chỗ này nha?

- Ở đâu?

Ngọc ghé sát vào tai Phong nói nhỏ. Cậu nhanh chóng hiểu ý, phóng xe đi. Xe dừng chân trước một ngọn đồi thơ mộng, nơi có thể nhìn thấy một dòng sông yên ả, óng ảnh nhờ những ánh đèn của thành phố về đêm. Cô bước tới chặn ngang người cậu:

- Giờ thì Phong phải nhắm mắt lại. Em có bí mật cho Phong xem.

- Phải nhắm sao, sao không cho xem?

- Không cho, nhắm mắt lại

- Rồi rồi ok ok nhắm thì nhắm

Cô bịt mắt cậu lại, từ từ dẫn cậu đi. Tới nơi cô rời tay mình khỏi mắt cậu, vòng tay mình qua eo cậu:

- Chúc Phong sinh nhật vui vẻ!

Trước mắt Phong là một cây cổ thụ rất to, xung quanh cây được trang trí bằng những dải ruy băng rực rỡ, lấp lánh. Quan sát thật kĩ sẽ thấy trên những dải ruy băng đó đều có ghi dòng chữ " I LOVE YOU" Phong choáng ngộp trước những gì diễn ra trước mắt mình, cậu im lặng không biết nói gì hay nói đúng hơn là không biết bày tỏ sự biết ơn của mình đối với người con gái trước mặt mình như thế nào?

- Sao....sao...em lại biết hôm nay sinh nhật Phong?

- Biết chứ, em là ai kia........

Chưa để cô nói hết câu, cậu kéo tay cô sà vào lòng cậu, ôm thật chặt. Tay xoa nhẹ mái tóc thoảng mùi hoa nhài của cô. Cả đời này không biết còn người con gái nào như cô làm nhiều chuyện vì cậu, yên cậu như thế. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời chúng ta là được ở cùng người mình yêu trong ngày sinh nhật của mình. Khóe mắt chảy ra giọt nước mắt trong suốt - giọt nước mắt hạnh phúc- giọt nước mắt của sự biết ơn. Thì thầm một câu " Phong yêu em" rồi rúc đầu mình và hõm cổ cô, cảm nhận hạnh phúc ấm áp của tình yêu.

Một hồi lâu, cô đẩy cậu ra, nắm tay cậu kéo đến bờ sông, cầm sấp hoa đăng đưa cho cậu:

- Em xem phim thấy người ta thường hay thả đèn khổng minh, mình không có đèn khổng minh thì mình thả hoa đăng ha. Phong thả với em nha, chúng ta sẽ cầu nguyện rồi để những hoa đăng mang ước nguyện của chúng ta đi xa - Ngọc cười cười, cô thật mong người bên cạnh mình sẽ luôn được hạnh phúc bất kể là có sóng gió gì xảy ra.

- Được rồi chỉ cần em thích, Phong sẽ thả với em - "Phong thật tâm muốn nói cho em biết rằng ngay thời điểm này Phong chỉ có một ước nguyện duy nhất đó là mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy nụ cười của em."

Cả hai cùng gấp những đèn hoa đăng, cùng ước nguyện, cùng thả chúng trôi nổi trên sông mang theo những lời cầu nguyện, những lời chúc và kế hoạch tương lai của cả hai đi xa cùng hoa đăng. Hy vọng một tương lai tốt đẹp.

- Chúng thật đẹp Phong ha! - Ngọc thầm thì

- Phong! Phong!

Hồi lâu cô không thấy cậu trả lời, quay mặt qua thì bắt gặp ánh mắt của cậu nhìn cô nồng nàn. Đưa người lại gần cô, cô hiểu ý nhắm chặt hai mắt lại. Bàn tay ấm áp của cậu nâng cầm cô lên, ngón tay khẽ vuốt lên đôi má ửng hồng của cô, chỉ vài phút ngắn ngủi cả hai đã cảm nhận sự nồng ấm của đối phương. Nụ hôn của cậu tràn đầy sự cưng chiều, yêu thương. Cô cũng đáp trả lại bằng tình yêu nồng nàn, tha thiết của mình. Sự hòa quyện nhịp nhàng giữa môi và lưỡi càng lúc càng kích thích cậu hơn. Nụ hôn càng lúc càng nồng cháy, đê mê. Đẩy cô nằm xuống, đôi môi cậu càng lúc càng hư hỏng, từ từ trượt dài xuống cổ, tay không yên phận kéo mở đầm cô đang mặc, lộ ra áo cúp đen đầy quyến rũ, định cúi xuống nhưng tay cô chặn cậu lại:

- Phong, em.....em...- Nhận thấy sự khẩn trương của cô, cậu thấy xót xa. Có phải cậu hơi nhanh không? Cậu đang làm cô sợ sao?

Cúi xuống hôn phớt lờ đôi môi cô:

- Xin lỗi em, Phong không kiềm được. Thật xin lỗi em! - Hơi thở cậu đứt quãng.

Cô cười, nụ cười bao dung cho tất cả những hành động của cậu:

- Không phải, chỉ là ở đây........không tiện - Hai chữ cuối cô lí nhí, mặt đỏ ửng lên nhìn rất đáng yêu làm Phong ca lại không kiềm được, lại hôn cái chóc bên má.

Phong ngồi dậy, kéo cô dậy, cài lại kéo áo cho cô. Cả hai lưu luyến nhìn lại nơi này lần cuối, tay nắm tay, rời khỏi đó. Phóng xe đến nhà cô, cô bước xuống không quên lấy ra một hộp quà trong túi áo đưa cho Phong:

- Tặng Phong, em không biết Phong thích không? Chỉ là chọn đại

- Em làm nhiều việc cho Phong vậy. Phong không biết đền đáp như thế nào cho em. Hay trả thân nha?

- Xí, thân của Phong ai cần chứ - Ngọc hất hàm

- Nha, nhớ nha, sau này đừng ôm tui nha, không cho ôm đâu đó- Cậu cười cười

- Xí ai thèm

- Ai thèm nè, ai thèm, em còn bảo ai thèm, chọt lét em cho em nhớ - Hai tay cậu ra sức uốn éo trên người cô làm cô nàng không nhịn được cười, tiếng cười giòn tan vang lên xé tan màn đêm yên tĩnh.

Nhận món quà trên tay cô, định mở ra nhưng cô ngăn lại:

- Về nhà rồi mở- Cậu nhìn cô, ngoan ngoãn nghe lời, cất gọn vào túi áo khoác.

- Vậy Phong về đây, tạm biệt em.

- Tạm biệt Phong

- Em lại quên mất một điều rồi - Phong nán lại

- Điều gì chứ?

Cậu không nói, tay chỉ chỉ bên má. Cô chào thua, vươn người hôn cái chóc lên má cậu. Cả hai luyến tiếc rời nhau. Đợi cậu phóng xe đi, cô đứng nhìn cậu cho đến khi bóng cậu khuất dần, trước mắt chỉ là bóng tối. Nhưng dù thế, nơi hai trái tim hòa chung một nhịp đập, luôn có hình bóng của đối phương, và hy vọng ai kia đêm nay sẽ ngủ ngon, mơ về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bachhop