Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cổ tiền bối đừng kích động, Tố Tâm tỷ đúng thật trúng một chưởng nhưng tỷ ấy vẫn còn một hơi thở và được Chu Vô Thị để ở băng động ngàn năm, nơi ngài và ông ấy tìm thấy bí kiếp Kim cang bất hoại thần công và Hấp công đại pháp, ở đó tỷ ấy như đang ngủ chỉ cần tìm được ba hạt Thiên hương đậu khấu sẽ cứu được tỷ ấy sống lại"

Dù không tin những lời của Hải Đường nhưng trong thâm tâm Cổ Tam Thông đã thắp lên hi vọng, hắn muốn đi sơn động ngay lặp tức để chứng minh những lời kia có thật hay không
"Ngươi đừng gạt ta, trong lời nói của ngươi có ẩn tình, Tố Tâm nếu thật như ngươi nói thì hiện tại cũng đáng tuổi mẹ ngươi sao còn gọi nàng là tỷ tỷ"
"Cổ tiền bối không tin được đâu, diện mạo của tỷ ấy cách đây hai mươi năm không chút thay đổi, có lẽ do sự bảo vệ của băng sơn ngàn năm nên cơ thể tỷ ấy không bị thời gian làm ảnh hưởng nếu không chừng ấy năm có thể tỷ ấy đã không giữ được hơi thở"
Nhớ lại lần đầu gặp Tố Tâm, Hải Đường cũng bất ngờ với diện mạo của nàng nếu không phải được sự giải thích tận tình của Chu Vô Thị e là nàng không tin, cũng nhờ vậy Hải Đường nhìn rõ dung nhan người phụ nữ khiến Chu Vô Thị trăm tính ngàn tính đến cuối cùng thua vì một chữ tình.
Nhìn thấy dáng vẻ bị thương của Hải Đường, Cổ Tam Thông liền dùng một chút nội công trị thương cho nàng, nếu những gì Hải Đường nói là thật ông cũng chẳng dám mơ có ngày gặp lại Tố Tâm, chỉ cần nàng ấy không chết làm ông bớt cắn rứt lương tâm
"Ngươi đi được rồi"
"Không chỉ mình Hải Đường đi, Cổ tiền bối cũng phải không lẽ người không muốn gặp lại Tố Tâm tỷ"
"Kẻ thua cuộc như ta làm sao xứng với nàng ấy, có tên họ Chu kia bảo vệ nàng ấy sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên cạnh Cổ Tam Thông này"
"Tiền bối người thật sự không biết Tố Tâm tỷ yêu người thế nào sao, tỷ ấy từ bỏ cuộc sống một tiểu thư đi theo ngài sống cực khổ, biết người chỉ chú tâm luyện công, tỷ ấy có đau buồn cũng không nói chỉ âm thầm bên cạnh, vì người dù biết đau khổ vẫn cố gắng sinh cho người một đứa con...một người phụ nữ hi sinh nhiều như thế đến cuối cùng chẳng nhận được điều gì lại còn bị người mình yêu đẩy cho kẻ khác, người không xứng là một nam tử hán, không xứng với Tố Tâm tỷ"
"Ngươi nói gì, Tố Tâm sinh cho ta một đứa con, ta có con, Cổ Tam Thông này có con...không tin ta không tin"
"Ngày quyết đấu giữa người và Chu Vô Thị tỷ ấy định nói chuyện này nhưng người lại gấp gáp đến chỗ hẹn"
Nhớ lại dáng vẻ của Tố Tâm khi ấy, Cổ Tam Thông thật sự có lòng hi vọng, nhưng chính sự tường tận biết mọi chuyện của Hải Đường khiến ông sinh nghi
"Làm sao ngươi biết rõ chuyện giữa ta và nàng ấy"
"Không có thời gian nhiều để giải thích, trước mắt trốn khỏi đây rồi mọi thứ Hải Đường sẽ kể cho tiền nghe sau, nếu còn không đi chỉ sợ không kịp"
Cổ Tam Thông thật sự bị Hải Đường thuyết phục, hắn chỉ vừa thoát khỏi những sợi dây xích to lớn thì có kẻ không mời mà đến
"Lão quái nhân ta mang hai bình rượu đến đây"
Nghe tiếng Chu Vô Thị cả hai người ở phía trong điều giật mình, nếu để Chu Vô Thị bước vào chỉ sợ Hải Đường sống không qua hết hôm nay, nhận ra vẻ mặt lo sợ của Hải Đường, Cổ Tam Thông liền dùng hòn đá lớn chắn ngang lối đi, biết hòn đá vô dụng với Chu Vô Thị nhưng chủ yếu nó giúp ông kéo dài thời gian.
"Cuối đời Cổ Tam Thông này biết được bản thân vợ con còn sống là một điều ông trời ban phước cho ta, sau khi ra khỏi đây chỉ xin Hải Đường giúp Cổ Tam Thông bảo vệ họ, truyền lời của ta đến Tâm Tâm rằng Cổ Tam Thông yêu nàng, dù ngày đó thắng hay bại Cổ Tam Thông điều cùng nàng quy ẩn"
"Cổ tiền bối"
Bất chấp sự chống đối của Hải Đường, Cổ Tam Thông đem hết nội lực truyền cho nàng, rồi dùng sức lực cuối cùng đưa Hải Đường đi một đoạn, đến khi Chu Vô Thị đánh vỡ tảng đá thì mọi thứ đã không kịp, kẻ đột nhập không biết là ai chỉ thấy Cổ Tam Thông không còn hơi thở, nhìn vẻ mặt ra đi thanh thản của Cổ Tam Thông, Chu Vô Thị không khỏi nổi lên sát khí, tại sao một kẻ bị nhốt ở đây hai mươi năm lại có thể chết một cách không hối tiết như thế
"Kẻ nào...là kẻ nào"
Được sự trợ giúp của Cổ Tam Thông, Hải Đường dễ dàng thoát được sự truy đuổi của Chu Vô Thị, nếu không phải kiếp này nàng cố gắng luyện công có lẽ với nội lực vừa nhận được Hải Đường đã tẩu hỏa nhập ma mà chết. Ngồi ở gian nhà tranh giữa rừng trúc Hải Đường liên tục trách bản thân, nàng chỉ muốn giúp Cổ Tam Thông trốn thoát vậy mà cuối cùng khiến ông chết sớm hơn, đã vậy còn cướp luôn cơ duyên gặp mặt giữa hai cha con Cổ Tam Thông và Thành Thị Phi, hiện tại nàng còn nhận hết tinh hoa võ học của Cổ Tam Thông thì kiếp này Thành Thị Phi sẽ ra sao. Dù có trách bản thân nhưng việc Hải Đường nói với Cổ Tam Thông về việc Tố Tâm còn sống và hắn có con trai thì vẫn hơn kiếp trước hắn gặp Thành Thị Phi nhưng trước khi chết vẫn nghĩ bản thân đơn độc, dù sao kiếp trước Cổ Tam Thông cũng đâu biết Thành Thị Phi là con trai của mình.
Về Vân La sau khi bị ép về cung thì ngày nào cũng đem miếng ngọc bội nhặt được ra thành hạ, nếu không chửi bới thì cũng mang ra ngắm "lạ thật một tên ăn mày như hắn sao trong người lại có miếng ngọc bội tinh xảo thế này...là của hắn hay do cướp được mà có"
Thật không ngờ miếng ngọc bội của Hải Đường kiếp trước được Nhất Đao nhặt được, hiện tại lại nằm trong tay Vân La, cả hai lần Hải Đường điều vô ý đánh rơi và kẻ vô tình người hữu tình lại gặp được nhau. Trong lúc chạy trốn khỏi sự đeo bám của Vân La và sự truy đuổi của bọn thị vệ mà Hải Đường đánh rơi miếng ngọc bội, nếu Vân La không tin ý nhìn thấy có thể nó đã mất thật cũng nên.
"Thích khách...có thích khách... bảo vệ hoàng thượng"
Đang tìm hiểu xuất xứ của mảnh ngọc bội Vân La nghe tiếng của bọn thái giám mà giật mình, nàng còn chưa ra ngoài tìm hiểu đã nghe Tàu Chính Thuần ở bên ngoài hỏi vọng vào
"Quận chúa nô tài vừa thấy có bóng người nhảy qua đây..."
"To gan, ý ngươi nói bổn quận chúa chứa chấp thích khách"
"Không, không nô tài chỉ sợ quận chúa gặp chuyện nên lo lắng, nếu không có việc gì nô tài xin cáo lui"
Vừa đi được vài bước Tàu Chính Thuần nghe thấy trong phòng Vân La có tiếng động mà xông thẳng vào nhưng đập vào mắt hắn là mấy tên thái giám bị đánh trọng thương kèm theo mấy chữ khiến hắn muốn nổi điên nhưng chẳng làm được gì, chỉ biết cách ôm cục tức mà rời khỏi. Nhìn thấy kẻ chướng mắt với bộ dạng bất phục rời khỏi Vân La không khỏi ôm bụng cười, khắp thiên hạ này người nàng ghét nhất chính là hắn không sai. Đang chìm trong cơn hả hê bỗng dưng có tiếng động làm nàng phải chú ý
"Ai...còn không mau bước ra"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro