Chương 7: Tiểu Dương, muốn đấu sao ! [ Ngự tỷ phúc hắc ký ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm này, Dương Nhất ăn chính là lần đầu tiên từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ. 

Nguyên nhân vì cô là người theo đạo cơm Tàu, cái cơm Tây kia tảng thịt năm phân cơ bản là không có chín, thật sự không dám ăn nhiều. Bạn học Dương của chúng ta có di truyền bệnh bao tử, hơn nữa dạ dày thực mẫn cảm, chỉ cần ăn thức ăn nửa đời không quen, không đến nửa giờ nhất định sẽ tiêu chảy. Đáng tiếc Mộ ngự tỷ hiện tại đâu có biết, nàng là sau này mới biết được , và từ đó về sau cũng không dám để bạn học Dương nếm qua những thứ như vậy . Hì hì, ngự tỷ của chúng ta vẫn là chu đáo nhất.

Sau khi ăn xong, Dương Nhất lái xe theo đường Mộ Ngôn Tín chỉ chạy đến tập đoàn Mộ Lâm .

Xe dừng trước cửa, Dương Nhất nhanh chóng rút chìa khóa, mở cửa xe đi đến một bên, mở cửa cho Mộ ngôn tín, động tác liền mạch lưu loát, cảm giác rất quen thuộc, như là thường xuyên làm mà không biết bạn học Dương mỗi lần ra nước ngoài thăm ba mẹ cũng đều làm như vậy.

Mộ Ngôn Tín nhìn người động tác thuần thục như thế, cau mày, sau đó nhìn không chớp mắt tiêu sái đi vào công ty, Dương Nhất theo đuôi , vào thang máy chuyên dụng, đi vào tầng cao nhất là nơi làm việc của mình, liền gọi điện thoại kêu thư ký tiến vào.

“Mộ tổng”

“Đem lịch trình của tôi đưa cho nàng một bản, dẫn nàng đi thay trang phục làm việc”

“Vâng, Mộ tổng.” Thư ký nói xong, quay đầu nhìn Dương Nhất,“Tiểu thư xin mời theo tôi đến đây” Dương Nhất cũng không nói gì, nhìn thoáng qua Mộ Ngôn Tín đang xem văn kiện trên bàn, sau đó liền đi theo thư ký ra ngoài.

Thư ký hiển nhiên đối với người này rất tò mò, không nhịn được liền hỏi ,“Em tên gì nha, thấy em không nhiều lắm,chị là Trần Hi, em có thể gọi chị là Hi tỷ, không biết em làm sao quyen được Mộ tổng vậy, chị làm thư ký bên người Mộ tổng lâu như vậy, mặc dù cô ấy đối xừ với người ngoài rất tốt , nhưng chưa từng mang người nào đến công ty, em là người đầu tiên đó”. 

Thật không hổ danh là thư ký, nói rất nhiều , Dương Nhất có chút chống đỡ không được, nhưng vẫn là lễ phép trả lời vấn đề của nàng “Hi tỷ, xin chào, em là Dương nhất, em còn là sinh viên ở Đại học Y, Mộ tổng là giáo viên của em, về sau xin nhờ chị chiếu cố giúp cho.” 

Lời nói này của Dương Nhất nghe không hề giống của một sinh viên chưa tốt nghiệp. Trần Hi cảm thấy Dương Nhất cách nói năng không tầm thường, hơn nữa bề ngoài trong sáng sạch sẽ, thực thích người trước mắt này.

Trần Hi sau khi mang theo Dương Nhất đi thử quần áo, cho Dương Nhất một bản lịch trình, liền quay về chỗ làm của mình. 

Dương Nhất cầm lịch làm việc, gõ cửa tiến vào văn phòng Mộ Ngôn Tín. Nhìn Mộ Ngôn Tín đang cau mày xem văn kiện, Dương Nhất không dám quấy rầy nàng, đi đến sô pha ngồi xuống, bắt đầu xem lịch làm việc.

Thật không hổ là tổng tài a, thật là bận rộn, ngoài họp chính, đàm phán thương mại còn có đi kiểm tra các công ty lớn. 

Dương Nhất càng xem càng thương cảm, đây cũng quá không phù hợp thực tế, ta như thế nào lại gặp một người như vậy đây. Tâm lại đau một chút, nhắc nhở chính mình, tự kềm giữ trái tim. Dương Nhất biết, mình đối với người này có cảm tình , chỉ là người này không phải chính mình có thể trèo cao .

Ở trong thế giới của Dương Nhất, cô rất đơn giản, cũng thực thuần túy, cô vẫn muốn có một gia đình ấm áp, có con cái. Tuy rằng mình thích nữ nhân, nhưng vẫn có cách sinh con, thế cũng là chuyện tình viên mãn . Cô chưa từng nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ cùng một tổng giám đốc công ty đa quốc gia có liên lụy, cũng chưa từng nghĩ tới kề cận một người giàu có như vậy, bởi vì cái thế giới kia đối với cô mà nói rất xa lạ. 

Giấc mộng lớn nhất của cô kiếp này chính là có một căn nhà của riêng mình. Không cần lớn lắm, căn nhà lớn có vẻ cô đơn, sau đó ở ban công sân thượng trồng thật nhiều hoa lài, bên cạnh đặt một cái xích đu, trong phòng khách treo ảnh gia đình, mỗi ngày sáng sớm cùng người mình yêu đi làm, tan tầm về nhà cùng nhau nấu cơm, hoặc là làm cơm chờ người yêu trở về cùng nhau ăn, về sau có con rồi có thể tan tầm đi đón con, sau đó một nhà ba người cùng nhau dùng bữa tối, cuối tuần khi nghỉ ngơi có thể lái xe mang theo người một nhà ra ngoài dạo mát, tìm một nơi non nước hữu tình trải qua cuối tuần, nuôi một con chó hoặc hai con mèo, như vậy trong nhà sẽ thật náo nhiệt.

Giấc mộng này Dương Nhất luôn để trong lòng , không nói với bất kỳ ai. Nhiều năm cô độc khiến Dương Nhất không còn muốn tâm sự với ai nữa.

Dương Nhất đắm chìm trong giấc mộng của chính mình, hoàn toàn xem nhẹ sự vật xung quanh, ngay cả Mộ Ngôn Tín đi đến bên người cô cũng không có phát giác. Mộ Ngôn Tín vốn là đang chuyên chú xem văn kiện hạng mục đầu tư, lại phát giác chung quanh đã không có thanh âm, quay đầu vừa thấy cái con tôm kia đang ngẩn người, trạng thái vẻ mặt cùng ánh mắt si ngốc, nhưng nhìn lâu phát hiện cô kỳ thật đang suy nghĩ chuyện gì đó. Đến tột cùng là chuyện gì nhỉ, làm cho khóe miệng của cô xuất hiện một chút tươi cười. 

Mộ Ngôn Tín không thể không thừa nhận, người này tươi cười có lực hấp dẫn rất mạnh, làm cho lòng của nàng lại rung động, lại nhìn đến núm đồng tiền của cô, thực sự rất ấm áp a.

Khi Dương Nhất trở về trái đất, phát giác mặt Mộ Ngôn Tín đã cách mình rất gần , con tôm nhỏ thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt Mộ Ngôn Tín xinh đẹp, mặt tự nhiên đỏ lên, ngửi được mùi thơm trên người Mộ Ngôn Tín, đó là Chanel no 5 mà cô thích. 

Hai người cứ nhìn đối phương như vậy, đây là thời khắc hài hòa cùng tốt đẹp biết bao nhiêu, cho dù ai nhìn vào bức tranh này đều cảm thấy thực duy mĩ. 

Chỉ là trên đời này lại có người không hiểu cái gì là lãng mạn, bạn học Dương thấy thời gian đối diện thật lâu, há mồm nói “Mộ tổng, tiền lương của em như thế nào tính”, Mộ Ngôn Tín thật muốn bóp cổ cái người không hiểu phong tình này, đứng dậy ngồi vào ghế TGĐ, cầm lấy văn kiện,“Không có tiền lương, xem như đây là em bồi thường cho tôi, a, đúng rồi, tôi muốn nói một chút yêu cầu của mình, khi làm trợ lý cho tôi phải mặc đồng phục, bất kỳ khi nào tôi kêu phải đến, không được tôi cho phép thì không được kết giao bạn trai hay bạn gái.” Mộ ngự tỷ nói xong còn không quên uống một ngụm cà phê trong tay.

Dương Nhất nghe trong lời nói Mộ ngự tỷ, nghĩ nữ nhân này như thế nào phúc hắc [bá đạo] như vậy a, còn chưa bắt đầu mà đã chỉnh ta, còn nói cái gì không cho ta quen bạn trai cùng bạn gái a, trong lòng cực kỳ không phục.

“Em còn chưa có nghe qua người nào nói trong công ty có quy định không được quen bạn trai bạn gái nha.”

“Em không phải nhân viên công ty tôi, tôi nói em đối với tôi phụ trách, mà lúc ấy em cũng đáp ứng rồi, cho nên cứ theo lời tôi mà làm”

“Dựa vào cái gì a, em không đồng ý cũng không nhận”

“Dựa vào em xem cơ thể của tôi, còn nhìn hai lần”

“Em cũng không phải cố ý , dù sao em cũng là tốt bụng, sợ cô ở phòng tắm quá lâu gặp chuyện không may, hơn nữa chúng ta đều là nữ , nhìn thì có làm sao” Dương Nhất nói xong, trong lòng một trận mừng thầm, hắc hắc, ta sẽ không theo ngươi, xem ngươi làm sao bây giờ.

“Ok, em đã cảm thấy nhìn cơ thể của tôi không có gì, tôi đây cũng không nhiều lời , đợi lát nữa tôi sẽ hướng hiệu trưởng nói một chút em đối với tôi có hành vi quấy rối, em có thể đi rồi.” Mộ Ngôn Tín trừng lại cô, nhìn bộ dáng “cô sao làm khó dễ được em” của người ta, dù sao ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, hừ hừ.

Nghe xong lời Mộ Ngôn Tín nói, con tôm nhỏ nguyên bản còn vẻ mặt khiêu khích bây giờ hoàn toàn trở thành con tôm, trên mặt không hề có chút máu , hoàn toàn trở lại nguyên hình, nhìn Mộ Ngôn Tín kia vẻ mặt phúc hắc lại mềm xuống . “Mộ lão sư, mộ tổng tài, mộ tỷ tỷ, tha cho em đi, em cái gì cũng nghe lời cô.”

Nghe nói như thế, Mộ ngự tỷ hết giận , tâm tình vô cùng tốt, muốn cùng ta đấu sao ngươi còn chưa đủ kinh nghiệm, về sau cho ngươi chết .“Nếu không hỏi gì nữa , bây giờ đi mua cho tôi điểm tâm ngọt buổi chiều đi, cho em năm phút .”

Bạn học Dương đáng thương của chúng ta, số phận bi thảm bắt đầu rồi. 

Mộ ngự tỷ xinh đẹp của chúng ta, khoảng thời gian vui vẻ cứ như vậy tăng thêm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro