Chương 9+10: Cuộc sống của trợ lý Tôm nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1]

Bạn học Dương Nhất từ khi bị bắt tiếp nhận hiệp ước không bình đẳng của Mộ Ngôn Tín, bắt đầu cuộc sống trợ lý của mình.

Năm 3 các môn học rất ít, chương trình học trên cơ bản đều xếp hết vào buổi sáng. 

Ngay sau khi Dương Nhất đáp ứng Mộ Ngôn Tín , Mộ ngự tỷ liền bảo bạn học Dương đem thời khóa biểu viết cho mình, Dương Nhất tâm không cam tình không nguyện viết xong, thực không khách khí nói “Theo ngày mai đầu buổi chiều em sẽ đi làm, hôm nay em muốn về trước một chút.” Nói xong, cũng không quay đầu lại bước đi . 

Mộ Ngôn Tín nhìn con tôm nhỏ đi rồi, toàn là mất hứng. Vốn đang tưởng mời cô cùng nhau ăn cơm chiều, tìm lại cảm giác hứng thú ngày bé, ai ngờ cô hoàn toàn không hề lưu luyến mình một chút nào, thế nhưng lại bỏ đi một mạch. Hừ, Mộ Ngôn Tín vì việc này mà tâm tính phúc hắc lại muốn nổi lên , trên mặt hiện ra một cỗ xấu xa. Chờ xem, con tôm nhỏ, ta sẽ cho ngươi một cuộc đời trợ lý khó quên .[ việc này làm cho bạn học Dương đang đứng đợi xe bus đột nhiên rùng mình ]

Dương Nhất về tới trường học đã là hơn năm giờ chiều, nhìn xem thời gian cũng đã đến lúc nên ăn cơm chiều , ngẫm lại quay đầu lại hướng căn tin đi đến, mua hai phần cơm đĩa trở về, nghĩ phỏng chừng con heo kia khẳng định chưa ăn cơm đâu, mình không ở đó, nàng khẳng định là sẽ không đi chen chúc nơi căn tin.

Trở lại ký túc xá chợt nghe đến con heo kia đang cầm điện thoại cùng người nào không biết tên đẹp trai nói chuyện phiếm, Dương Nhất đem thứa ăn để trên bàn cơm, còn mình đi trước rửa tay, sau đó lại đi phòng bếp lấy đũa. 

Đổng Nghệ nghe được thanh âm, nhìn thấy Dương Nhất đã trở lại, cúp điện thoại phụng phịu xông đến gào lên : “Mày đi cái gì mà lâu dữ vậy, tao sắp chết đói luôn rồi, không phải đi đưa kiểm điểm sao? Kiểu gì mà đến chiều mới trở về, đói chết lão nương , mấy người sẽ không xảy ra cái chuyện gì mờ áp đi, khai ra mau lên !” Đổng Nghệ gian xảo cười. 

Dương Nhất nhìn cái nụ cười xấu xa này, lại nghĩ đến ngày mai mình buổi chiều cùng buổi tối sẽ không thể ở trường học , biết Đổng Nghệ là quan tâm đến mình, bởi vì từ khi vào đại học rồi sau khi cùng nàng đến ký túc xá, Đổng Nghệ vẫn đối với mình rất tốt, tuy rằng có chút lười nhưng vẫn luôn quan tâm lẫn nhau , cho nên quyết định thẳng thắn nói cho Đổng Nghệ “Con heo, chúng tao là đã xảy ra một chút chuyện, tao kể mày nghe, đáp ứng giúp tao giữ bí mật được không?” Đổng Nghệ nhìn Dương Nhất vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu.

Biết Dương Nhất bình thường rất ít tâm sự, Dương Nhất tín nhiệm Đổng Nghệ cho nên mới đem chuyện phát sinh sau khi cô đi tìm Mộ Ngôn Tín tất cả đều nói cho Đổng Nghệ.

“Oa, tiểu tử ngươi thật là đào hoa a, nói ta nghe cô giáo Mộ dáng người thế nào?” Đổng Nghệ nghe xong một ngày này của Dương Nhất, cũng hiểu được thực không thể tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ lại, đây là cái gọi là người ngốc có phúc của người ngốc đi.

“Tỷ tỷ ngài có thể đừng đùa ta nữa không? Ta đã đủ đau thương rồi nha ” Dương Nhất nói xong lời này, lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đổng Nghệ nói “Tao về sau buổi chiều cùng buổi tối nếu không có ở đây, mày nhớ kỹ nhất định phải ăn cơm a, bằng không theo tao giống nhau bị bệnh bao tử sẽ khó chịu lắm đó . Được rồi, ăn cơm đi, muốn tao hâm nóng lại không, mày hôm nay giữa trưa chưa ăn cơm nhất định đói bụng” Dương Nhất nói xong, đem một đĩa cơm đưa cho Đổng Nghệ.

Đổng Nghệ nghe lời nói của Dương Nhất , trong lòng có chút cảm động, nghĩ đến mình về sau phải tự đi kiếm ăn , cảm giác thật đau khổ.

Ngày hôm sau, Dương Nhất sau khi học xong, trở về đơn giản thu thập một chút, mang ba lô trên lưng, trong balo có đồng phục ngày đó Mộ ngự tỷ cấp, đi tập đoàn Mộ Lâm.

Đi vào đại sảnh, Dương Nhất trực tiếp gọi điện thoại cho Mộ Ngôn Tín, nói mình đã đến rồi, kết quả chợt nghe đến Mộ ngự tỷ nói cô đừng lên đây, trực tiếp ở dưới lầu chờ tí nữa đi công ty họp với nàng, qua mười phút liền thấy Mộ ngự tỷ giẫm giày cao gót đi ra, quản lí đi theo sau. 

Mộ ngự tỷ nhìn lướt qua con tôm nhỏ đang ngẩn người, sau đó chui vào ngồi trong xe, quản lí đi theo ngồi đằng sau , Mộ ngự tỷ ngồi một hồi nhìn đến con tôm khô kia không nhúc nhích, bất đắc dĩ nói “Dương Nhất, lên xe.” Dương Nhất sau khi nghe được, vội vàng chạy vào xe.

Ngồi ở trên xe, Dương Nhất cảm thấy thực không được tự nhiên, nhìn nhìn Mộ ngự tỷ đang cúi đầu xem tài liệu hội nghị, còn mình lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Ngày hôm qua cho em đồng phục đâu, không phải nói muốn em mặc rồi sao” Mộ Ngôn Tín vừa nói vừa nhìn tài liệu trong tay.

“Trong balo của em, em bình thường không có thói quen mặc đồ này”

“Hiện tại thay ra”. Dương Nhất nghe xong mệnh lệnh của Mộ Ngôn Tín , vẻ mặt xấu hổ, nghĩ rằng, cô à không phải chứ, đừng có giỡn như vậy nha, kêu em bây giờ thay. Còn nữa, không nói đến trong xe này có cô, phía trước còn có người lái xe nữa, không thay, nói cái gì cũng không thay.

“Em còn lề mề cái gì” Mộ Ngự tỷ nhìn con tôm này ở một bên rối rắm, có chút không hài lòng.

Nghe Mộ Ngôn Tín nói, Dương Nhất mất hứng , trừng mắt Mộ Ngôn Tín, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Mộ ngự tỷ nhìn con tôm nhỏ này tức giận , nhất thời nở nụ cười, không nghĩ tới người này khi nổi giận cũng đáng yêu như vậy nha.

Sau đó tay ấn xuống một cái nút, một tấm kính che đã được kéo lên ,“Bây giờ được rồi chứ gì , còn không mau cởi” Mộ Ngôn Tín hư hỏng nhìn nàng, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, ánh mắt nhìn Dương Nhất.

Lại nhìn Dương Nhất, một bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục, mặt đỏ hồng , trừng to mắt nhìn Mộ Ngôn Tín.

[2]

Mộ ngôn tín nhìn chằm chằm cái kia bất động con tôm, nhìn bộ dáng cứng ngắc của nàng kia, thật sự là muốn cười, nhưng phải nhịn xuống, chớp chớp lông mi, linh quang chợt lóe, lấy di động ra, bấm bấm điện thoại nói “Alô, vâng Trần hiệu trưởng, tôi là Mộ Ngôn Tín, tôi có chuyện muốn nói với ngài một chút...” 

Bộp một tiếng, di động liền bị người che đi, nhìn Dương Nhất cầm lấy tay mình, Mộ Ngôn Tín cảm giác thân thể giống như bị điện giật. Đây là lần đầu tiên Dương Nhất đụng vào mình, cầm lấy tay mình, cảm giác thực ấm áp.

Tuy rằng người ta đụng vào như vậy cảm xúc không phải giống như hai người đang yêu nhau, nhưng Mộ Ngôn Tín trong lòng vẫn thực thỏa mãn .

Dương Nhất khi ý thức mình đang nắm tay ngự tỷ , lập tức đem bàn tay rụt trở về. Nghĩ vừa rồi Mộ Ngôn Tín cái người xấu xa kia gọi điện thoại cho hiệu trưởng cáo trạng mà bắt đầu run run, một bên nhìn Mộ Ngôn Tín cười xấu xa, một bên bắt đầu cởi quần áo, trong lòng ai oán đến cực điểm.

Dương Nhất nghĩ rằng “Không phải là muốn ta cởi quần áo thôi sao, cởi thì cởi, chống mắt lên mà coi, lão tử cởi cho ngươi xem”. 

Sự thật chứng minh có người nói con thỏ nóng nảy cũng cắn người là đúng , bạn học Dương Nhất của chúng ta sau khi bị ức hiếp đến như vậy, quyết định biến thành da mặt dày, bắt đầu phản kháng.

Nhìn thấy Dương Nhất bỏ đi T-shirt cùng quần bò, trên người chỉ còn lại có áo trong cùng quần lót, Mộ Ngôn Tín mặt không tự giác đỏ. 

Xem làn da màu lúa mạch này, cư nhiên trong lòng hiện lên một tia dục vọng, Mộ ngự tỷ vội vàng điều chỉnh tốt tâm tính,“Em dáng người sân bay như vậy mà cũng sợ cởi đồ sao. Muốn hay không cô giáo dạy ngươi làm cách nào cho ngực lớn nha” Mộ ngự tỷ nói xong còn không quên phao mị nhãn [liếc mắt đưa tiền ].

Dương Con tôm lúc này đang nổi nóng, nghe nói như thế liền lại nổi điên , lão hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh sao, ngươi đừng cho rằng ta rất dễ khi dễ ! 

Nghĩ đến đây, bạn học Dương trên mặt lộ ra tươi cười, núm đồng tiền cũng theo đó mà hiện lên, điều này làm cho Mộ Ngôn Tín sửng sốt. 

Dương Nhất cũng không lo lắng quần áo trên người, thân thể lập tức tới gần Mộ Ngôn Tín, hai tay đặt bên sườn Mộ Ngôn Tín, cười meo meo nhìn khuôn mặt cái người xấu luôn khi dễ mình, vẻ mặt tà ác, làm cho Mộ Ngôn Tín run lên. Thân thể lại dịch chuyển, Dương Nhất cũng không nói gì, chỉ nhìn nàng, mà lúc này Mộ Ngôn Tín mặt càng đỏ hơn.

Dương Nhất nhìn nàng gần như vậy, làm cho nàng cảm thấy cả người đều phát điện, ngửi được hương vị trên người Dương Nhất, cảm thụ hơi thở của cô, nhìn núm đồng tiền trên mặt kia, Mộ Ngôn Tín cảm thấy chính mình có “đồng tiền” khống [ giống như nhan khống, nói nôm na có nghĩa là bị mê cái gì hơn á, vd Mộ ngự tỷ của chúng ta rất mê núm đồng tiền o.O ], mỗi lần nhìn đến núm đồng tiền trên mặt con tôm nhỏ, chính mình sẽ không giữ được bình tĩnh.

Sau khi nhìn đến nụ cười mang tia tà ác của Dương Nhất, Mộ Ngôn Tín kịp phản ứng . người này là cố ý trêu chọc mình mà, muốn nhìn thấy mình mất mặt. Mộ Ngự tỷ nghĩ đến đây, lập tức khôi phục khuôn mặt băng sơn, đem cái con tôm kia đặt lên, [ướp đá nó ] chính mình lại lấy tài liệu ra xem, hoàn toàn không để ý tới cái con tôm kia ở một bên dào dạt đắc ý .

Ngự tỷ cùng con tôm lần này chiến tranh, bạn học Dương phản công thắng lợi.

Ngày cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua , bạn học Dương hiện tại hoàn toàn trở thành trợ lý cùng người hầu của Mộ ngự tỷ, mỗi ngày bị Mộ ngự tỷ trêu chọc, nhưng chỉ nếu không bị đụng tới điểm yếu, Dương con tôm vẫn là thực ngoan . 

Mộ Ngôn Tín lúc này sau hai tháng không có lại câu dẫn cùng khiêu khích con tôm này, nàng sợ chính mình tiến triển quá nhanh lại dọa sợ con tôm, nàng coi như là lĩnh giáo bộ dạng con tôm thời điểm phản công cho nên tại hai tháng này nàng cũng chỉ kêu bạn học Dương chuẩn bị cơm trưa cho mình, bữa tối, trà chiều, hoặc là kêu người ta xoa chân, bóp vai gì đó.

Một ngày buổi chiều hai tháng sau, khi con tôm mua xong trà buổi chiều trở về, nhìn đến đại sảnh công ty một bóng người quen thuộc, nhìn kỹ, cư nhiên là Đổng Nghệ, Dương Nhất lặng lẽ tiêu sái bước tới, vỗ nhẹ bả vai Đổng Nghệ, cười nói “Ê con heo, sao mày lại tới đây, sao không ở ký túc xá vậy?.” Đổng Nghệ bị chụp hoảng sợ, nghe thấy tiếng của Dương Nhất, Đổng Nghệ thò tay nhéo lỗ tai Dương Nhất nói “Tiểu tử, hai tháng không giáo dục ngươi, ngươi liền leo lên đầu ta ngồi phải không !”

“Tỷ tỷ, đau đau, ta nhầm rồi, ta nhầm rồi được chưa a~!” Dương Nhất ra tay cứu vớt lỗ tai, các nàng biểu tình như vậy làm cho Mộ Ngôn Tín vừa mới tiến đến nhíu mày, đưa mắt nhìn hai người, liền mang mỹ nữ bên cạnh đi vào.

Dương Nhất nhìn thấy Mộ Ngôn Tín đã trở lại, liền cùng Đổng Nghệ nói “Tao phải lên trước lên rồi, tan tầm rảnh thì tao mời mày ăn nha ” Nói xong đã muốn đi, lại bị Đổng Nghệ túm trở về,“Tao thật vất vả tới tìm mày, mày cũng không nói tiếp đãi tao một chút, thật làm cho tỷ tỷ ta đau lòng .” Dương Nhất nghe lời nói của Đổng Nghệ cảm thấy chính mình là làm không đúng, liền lôi kéo Đổng nghệ vào thang máy.

Trong thang máy , Dương Nhất dặn Đổng Nghệ, bảo nàng đừng tùy tiện nói chuyện, Đổng Nghệ lên tiếng trả lời biết rồi.

Đến tầng cao nhất, Dương Nhất đem Đổng Nghệ mang vào phòng khách, phía sau phòng khách bình thường không có người, sau khi đưa cho Đổng Nghệ ly nước trái cây, Dương Nhất cầm trà chiều đưa thư ký tỷ tỷ, nhờ thư ký tỷ tỷ đưa vào giúp, sau đó chuẩn bị trở về dẫn Đổng Nghệ đi xem xung quanh.

Còn chưa đi đến phòng khách, chợt nghe có tiếng cãi nhau, Dương Nhất ba bước rồi hai bước tiêu sái đến cửa phòng khách, nhìn vào thấy Đổng nghệ bị mỹ nữ vừa rồi Mộ Ngôn Tín mang vào lôi kéo, nữ nhân kia trên mặt có nước mắt, mà Đổng Nghệ vẻ mặt chán ghét, Dương Nhất không biết đây là làm sao vậy, ở cửa nhìn các nàng, hai người kia giống như hóa thạch, cũng đứng yên bất động.

Mộ Ngôn Tín vừa tiếp điện thoại xong trở về, liền nhìn đến con tôm nhỏ đứng ở cửa phòng khách vẫn không nhúc nhích, biểu tình còn thực kinh ngạc. Đi đến xem một chút, Đổng Nghệ nhìn thấy Mộ Ngôn Tín liền hất tay ra, cũng không quay đầu lại bước đi , mà vị mỹ nữ kia nhìn đến người mình đang giữ chặt hiện tại lại chạy liền xông ra ngoài, chỉ để lại bên trong bạn học Dương cùng Mộ ngự tỷ vẫn chưa hiểu gì hết.

Sau khi hai người biến mất, Mộ Ngôn Tín đầu tiên phản ứng, kéo tay con tôm về văn phòng mình. Khi Dương Nhất lấy lại tinh thần cũng là lúc mình đã ở trong văn phòng của Mộ ngự tỷ , nhìn Mộ ngự tỷ đang thưởng thức trà mình vừa mua, chính mình cũng không khách khí ngồi lên sô pha, hỏi “Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”. Mộ ngự tỷ không có trả lời, ngược lại hỏi “Em thực để ý cái người tên Đổng Nghệ kia ?” “Chúng em ở chung một ký túc xá , bạn ấy đối với em tốt lắm, thực quan tâm em, em đương nhiên cũng sẽ quan tâm bạn ấy” Dương Nhất bĩu môi. “Chỉ cho phép em để ý tôi” Mộ ngự tỷ ra lệnh,“Vâng~ , sư phụ của tôi” Dương Nhất không nghĩ đến cùng Mộ ngự tỷ dây dưa, cho nên rất vui sướng trả lời.

Mộ ngự tỷ biết Dương Nhất đã hiểu rõ tính tình của mình, biết cô không muốn cùng chính mình dây dưa. Nhìn con tôm như thực nhu thuận , kỳ thật là một tiểu lão hổ. 

Nàng biết Dương Nhất cho tới nay đều là nhường cho nàng, biết Dương Nhất đối với mình là có cảm giác , nếu không cũng sẽ không mỗi đêm đều cùng mình làm việc, mua đồ ăn khuya cho mình, mỗi lần khi mình ngủ quên trên bàn thì đắp lên cho mình cái áo, những chuyện đó xem có vẻ bình thường, nhưng thật ra lại thể hiện được một người quan tâm cùng cẩn thận. 

Mộ ngự tỷ nghĩ như vậy , lại nhìn xem vẻ mặt rối rắm của Dương Nhất, nói “Vừa rồi là bạn của tôi Nhâm Sơ, rốt cuộc sao lại thế này tôi cũng không rõ, tôi biết em đang lo lắng cho bạn của mình, như vậy đi, hôm nay 5h em có thể ra về , trở về gặp bạn của em một chút.” Nói xong tự mình đứng dậy, cầm tư liệu họp đi. 

Trong văn phòng còn có một mình mình, bạn học Dương sờ sờ cái mũi, nhớ tới lời nói lúc trước của ngự tỷ, đột nhiên nở nụ cười, hì hì, xem ra ở chung một thời gian dài, người nọ cũng không phải đáng ghét như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro