Chương 12: Kế hoạch tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp đến ngày Quốc Khánh, nên Đào Nhạc khá bận rộn, thời gian hai mẹ con ở chung với nhau khá ít.

Trước khi bay về Hồng Kông, Tiêu Diệu Thường nói chuyện một lúc lâu với La Vân Bằng trên sân thượng, khi xuống nhà, La Vân Hi thấy vẻ mặt của bố đang cố kiềm chế sự không bằng lòng, khi ông đi ngang qua anh thì dừng lại, hai bố con nhìn nhau không nói gì.

Anh đang chuẩn bị cho kì thi cấp quốc gia sắp tới, Bạch Lộc không quấy rầy anh, buổi tối nào hai người cũng gọi điện thoại nói chuyện, nói về những việc anh và cô làm gần đây, nói đủ thứ chuyện trên đời, kể cả sinh hoạt hàng ngày cũng nói đến.

Bạch Lộc và anh không có nhiều thời gian để hẹn hò, hai người thỉnh thoảng gửi cho nhau một cái album nhạc cổ điển, hoặc có lúc thì viết một vài câu gửi cho nhau.

Ngày cứ vậy mà trôi qua, không nhanh cũng không chậm, ngày bình thường thì hai người không gặp nhau, chỉ có lúc nào nhớ nhau quá mới gặp nhau một lúc, thuê một nhà nghỉ ở gần trường, say mê "làm" không biết trời đất là gì, chỉ muốn ở cạnh nhau, muốn thời gian trôi chậm hơn, muốn được ở bên nhau lâu hơn nữa.

Anh hứa với Bạch Lộc, sau khi tốt nghiệp, sẽ đưa cô đi nghỉ mát ở khu đầm sen nằm ở ngoại thành thành phố Ngô.

"Nhà anh có đầm sen?"

"Vậy em nghĩ những hạt sen trong cửa hàng nhà anh ở đâu ra?" Anh còn chưa nói cho cô biết, nhà anh không phải chỉ có một cửa hàng Vân Phù Cư.

"Vậy chúng ta phải nhặt hạt sen à?"

"Không cần, ở bên đó có một căn nhà, chúng ta đến đó chơi mà, cứ thoải mái đi."
....

Vào lúc hoàng hôn, Bạch Lộc đi tìm anh, hai người ngồi ở bãi cỏ của đại học Z.

Bạch Lộc nhìn hai cuốn sách dày cộp bên cạnh anh, hỏi anh, "Vân Hi, anh đọc nhiều sách như vậy, không cảm thấy mệt?"

"Không, anh đọc vì thấy nó rất bổ ích." La Vân Hi ăn một miếng bánh cookie do Bạch Lộc làm, xoa xoa đầu cô, "Còn em, em đọc sách gì?"

Em đọc truyện cổ tích, anh sẽ không cười em chứ."

La Vân Hi cầm cuốn sách "Họa Mi và Hoa Hồng" của cô lên lật vài trang, nở nụ cười, "Em vẫn rất đam mê với công việc thường ngày nhỉ."

Không có việc gì làm thì thích làm mấy món đồ thủ công, khi làm việc nhà cũng nghĩ ra được những thứ hay ho, trong đầu toàn là những ý tưởng kỳ lạ.

"Hình như em không có thiên phú với việc đọc sách, nên phải cố gắng vào những việc khác, em không giống anh, học cái gì cũng nhanh cũng giỏi, đúng là siêu nhân."

Anh cốc nhẹ vào đầu cô, "Giỏi lắm."

Cô nằm trên đùi anh, cầm cây cỏ đuôi chó khua khua trước mặt anh, "Em khá lười, ngoại trừ việc đi học, cũng chỉ biết thêu thùa may vá."

Anh dùng tay vuốt ve khuôn mặt cô, "Có rất nhiều người không biết phải làm gì sau khi tốt nghiệp, lập kế hoạch trước cũng là một việc rất quan trọng."

"Vậy còn anh, anh có kế hoạch gì cho sau này chưa?"

Anh cầm cây cỏ đuôi chó chọc vào mặt cô, "Em nói đi?"

"Vân Hi, em cảm giác việc gì anh cũng có thể làm tốt được?"

"Anh không giỏi đến mức vậy đâu, chẳng qua là thói quen thôi."

Bạch Lộc nghĩ đến khuôn mặt nghiêm nghị của La Vân Bằng, rùng mình một cái, "Vân Hi, lúc trước anh có từng chống đối lại bố anh không?"

"Không." Anh trả lời rất nhanh.

Cô đứng dậy, "Tại sao?"

Anh suy nghĩ một chút, "Sợ."

Từ nhỏ anh đã có một loại cảm giác kính nể đối với bố mình. Sau khi lớn lên, mới biết cách giáo dục đó là không đúng, nhưng anh cũng không nói ra, cũng không có chống đối, lúc đó anh nghĩ, cứ tiếp tục như này cũng rất tốt.

Anh có thể thoát ra khỏi sự kiểm soát này, nhưng khi đó anh cảm thấy mình có thể sống trong sự kiểm soát này.

Anh không có nhiều nguyện vọng, tham vọng của anh cũng không cao, anh có thể dùng khả năng của chính mình để đạt được những gì xứng đáng với anh. Anh vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm.
"Tại sao vậy?"

"Em đừng cho rằng anh rất dũng cảm, con người ai cũng cố kỵ một điều gì đó."

Cùng một việc, nhưng lại có rất nhiều cách làm và cách nghĩ khác nhau.

"Vậy anh đã từng phản kháng việc gì chưa?"

La Vân Hi nhìn cô, đặt một nụ hôn lên môi cô, "Em đoán đi."

Bạch Lộc nhìn sâu vào mắt anh, miệng khẽ mở ra, còn chưa nói, nhưng anh cũng có thể đoán ra.

Anh đặt ngón tay lên môi cô, "Anh biết rồi."

Cô xấu hổ, mặt đỏ bừng, trán của La Vân Hi chạm vào trán cô, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

"Bác trai mà biết sẽ nổi giận?" Giọng của cô trầm xuống.

Anh xoa đầu cô, "Em nghĩ đến cái gì thế?"

Anh đứng dậy, kéo cô lên, phủi bớt cỏ dính trên mông cô xuống, "Đi nào, đi dạo sân trường mấy vòng."

Đi ngang qua một cái tổ kiến bị vỡ, Bạch Lộc ngồi xổm xuống để nhìn cho rõ, "Vân Hi, bọn chúng đồng tâm hiệp lực làm việc."

Một số con kiến đang khuân một quả trứng màu trắng nhỏ xíu, mang đi giấu, còn những con còn lại thì đang khuân cát để sửa chữa lại cái tổ bị hỏng.

"Đó là vì sự tín nhiệm chúng dành cho nhau rất lớn."

Nghe được lời anh nói, Bạch Lộc cắn môi, "Vậy thì chúng ta phải tín nhiệm nhau."

"Trước tiên là phải bỏ cái bệnh hay suy nghĩ nhiều của em đã."

"Biết rồi."

Chạng vạng tối, Bạch Lộc đi ở phía trước, đế giày màu trắng bước lên đường chạy màu đỏ, cô bước lùi lại, trong tay cầm một đầu của dải ruy băng lúc nãy cô dùng để buộc túi bánh cookie, còn La Vân Hi thì cầm đầu còn lại của ruy băng.

Bầu trời một màu xanh sẫm, hôm nay anh mặc mặc một cái áo sơ mi màu đen, làn da của anh rất trắng, khuôn mặt sáng sủa, đường nét trên khuân mặt rất rõ ràng, rất đẹp trai, ánh sáng chiếu hắt lên khuôn mặt anh, nhìn lại càng đẹp hơn. Một tay của anh nắm chặt dải ruy băng mà cô đưa cho, tay còn lại cầm hai quyển sách, bước chân vừa đều vừa vững vàng.

Vân Hi đúng là một người rất kiên định a.

Anh nhìn cô không chớp mắt, Bạch Lộc nhìn anh, cảm nhận được một tương lai tươi đẹp đang đợi hai người.

Từ lúc được tặng tấm phật bài, tối nào cô cũng mang ra nhìn. Không hiểu sao, mũi cảm giác hơi ươn ướt.

La Vân Hi nhìn cô cứ bước lùi lại, chiếc váy màu đen làm nổi bật đôi chân vừa dài vừa trắng nõn của cô, cơn gió thổi qua, tóc bị thổi bay, nhìn lại càng xinh đẹp hơn, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười.

Cô lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, trong ánh mắt luôn có sự chân thành. Mặc dù ngốc nghếch nhưng thỉnh thoảng cũng có chút thông minh.

Cô ôm một cuốn sách, gió thổi bay mái tóc dài của cô, tầm nhìn bị che mất, La Vân Hi hoa mắt, nhìn cuốn sách trong tay hóa thành một con búp bê.

Anh cọ sát dải ruy băng, một cảm giác mềm mại truyền đến đầu ngón tay của anh.

Bỗng dưng, Bạch Lộc dừng bước chân lại, khóe miệng kéo ra một nụ cười, kéo dải ruy băng, La Vân Hi bị cô kéo lại từng bước một, khoảng cách dần được thu hẹp lại, cho đến khi dừng lại trước mặt cô.

Cô ôm lấy anh, "Anh làm gì vậy?"

La Vân Hi cảm thấy có một cơn gió đến, thổi qua người anh, anh sắp không nhìn rõ đường nữa rồi.

La Vân Hi vén tóc lên giúp cô, "Ừm, đến gần em."

Mãi mãi, dù có thế nào cũng không rời xa nhau.

Câu nói này đã thành công trong việc khiến cô cảm động, cô vùi người vào ngực anh, La Vân Hi và cô đi dạo mấy vòng sân trường, cho đến khi mặt trăng ngó đầu ra khỏi những đám mây.

Tối thứ sáu, các nam sinh đang ăn lẩu, ăn uống no say rồi nói chuyện tương lai.

La Vân Hi chịu trách nhiệm rửa bát, La Âu hỏi anh, "Vân Hi, chuẩn bị cho kì thi thế nào rồi?"

"Tạm ổn."

Bọn họ ai cũng biết, anh là đang khiêm tốn. Những người khác mở nắp chai bia, ngồi xuống dưới đất, ông Tất là người nhiều chuyện nhất, cậu ta hỏi La Vân Hi, "Vân Hi a, hai người yêu nhau cũng được hai năm rồi, đến giai đoạn kia rồi chứ?"

La Vân Hi chỉ uống bia, không nói câu gì, La Âu nói, "Vân Hi là kiểu người chính nhân quân tử, sao có thể ăn kem trước cổng được chứ? Các cậu thấy đúng không?"

Những người khác đồng loạt gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

La Vân Hi nở nụ cười, xem ra hắn đã khiến mọi người thất vọng rồi.

Lần đầu tiên anh thử bát quái một lần, "Vậy các cậu thì sao?"

"Ba năm."

"Gần đây, tớ và cô ấy hay cãi nhau."

"Trái tim của tớ đang rất rối, muốn đi du học."

"Vân Hi, cậu có hay cãi nhau với bạn gái không? Tớ thì chán muốn chết, như thể tớ làm cái gì cũng sai."

La Vân Hi suy nghĩ một lúc, "Thỉnh thoảng cô ấy cũng có tức giận, nhưng tớ không thích cãi vã, cô ấy cũng không thích cãi vã, nên chuyện đó cũng cứ vậy mà qua."

Bạch Lộc sợ nhất vấn đề qua đêm, mà La Vân Hi cũng biết mức độ nghiêm trọng của việc đó, cả hai đều biết rằng muốn duy trì mối quan hệ lâu dài thì đòi hỏi hai người phải bao dung và thấu hiểu nhau hơn, như vậy thì việc gì cũng giải quyết được, rồi dần dần, tính cách càng hợp nhau hơn.

La Âu hỏi anh, "Vân Hi, cậu có dự định gì cho tương lai chưa?"

Lúc đó La Vân Hi đang cầm một chai bia, đầu tựa vào cầu thang, ánh mắt sáng ngời, nói ngắn gọn, "Sẽ kết hôn."

Những người khác có vẻ ngạc nhiên, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu.

"Không ngờ nhá, thì ra cậu vội vàng muốn kết hôn như vậy a."

Anh hỏi lại bọn họ, "Chẳng lẽ các cậu không thấy đúng?"

Câu nói này là hỏi tất cả mọi người.

Ông Tất cười nhẹ, "Nếu như có thể, ông đây cũng không ngần ngại gì mà kết hôn."

Tại sao không thể?

La Vân Hi không giải thích được, La Âu vỗ vai anh, "Cậu tưởng rằng ai cũng may mắn như cậu?"

Có thể gặp được một người yêu mình và mình cũng yêu người đó, hai người một lòng một dạ yêu nhau, cùng nhau phấn đấu, nếu được như vậy thì vô cùng may mắn.

Tất cả mọi người ai cũng ngưỡng mộ anh, làm việc gì cũng có chừng mực, lại có thể kiểm soát được bản thân không làm gì vượt quá giới hạn.

Ánh mắt của một người đang yêu không thể che giấu được, bọn họ đã học cùng nhau bốn nhau, có thể nhìn thấy được tình cảm mà La Vân Hi dành cho Bạch Lộc, cũng chỉ có Bạch Lộc mới có thể khiến La Vân Hi yêu như vậy. Đúng là đáng ngưỡng mộ a.

La Vân  Hi nhìn vẻ mặt biểu hiện sự cô đơn của bọn họ, đột nhiên hiểu ra.

Ông Tất giơ chai bia lên, "Cạn ly, vì tình bạn bốn năm của chúng ta, không say không về."

5 người nâng chén rượu lên, chạm vào nhau, đến khi được 5 năm thì chắc lúc đấy mỗi người một ngả.
........

Kì nghỉ cuối tuần, buổi tối, Bạch Lộc đưa anh về nhà.

Thời tiết bắt đầu trở lạnh, Bạch Lộc đưa cho anh một cái khăn quàng cổ, màu xám tro, ở góc khăn có thêu hai chữ Vân Hi, La Vân Hi hài lòng nhận lấy.

Cây hoa gạo cao to ngoài cửa sổ đang đung đưa qua lại. Hai người vừa hôn nhau vừa bước vào phòng Bạch Lộc.

Bạch Lộc bật một bản nhạc Concerto Oboe in D minor lên, tiếng đàn piano chậm rãi vang lên, như tiếng nước suối chảy róc rách, khiến người nghe không thể không chậm lại được. Nhẹ nhàng, dịu dàng.

Cửa sổ đã được đóng lại, nhưng vẫn không thể ngăn lại được ánh trăng luồn qua khe cửa, chiếu ánh sáng xuống cơ thể hai người.

Bạch Lộc nằm trên đùi anh, hai người đều đang trần truồng, cô cầm gậy thịt của anh, ngước mắt lên nhìn anh, mạch nước ngầm ở nơi nào đó bắt đầu chảy ra, cô há miệng, muốn nói gì đó, La Vân Hi đưa tay xuống khu vườn bí mật của cô, từ từ vuốt ve.

Anh vẫn đang nghĩ về câu nói đó.

----- gặp được một người yêu mình mà mình cũng yêu người đó, đó là một việc vô cùng may mắn.

"Ưm... " Cô cọ sát hai chân lại với nhau, đôi chân vừa dài vừa trắng mịn.

Hai tay anh cầm bộ ngực của cô, nhẹ nhàng kéo quả anh đào ra.

Nơi đó của anh đã dựng thẳng lên, Bạch Lộc vẫn đang xoa nắn "nó", ánh mắt chưa từng rời khỏi anh.

Anh dùng ngón trỏ của mình đưa đến miệng cô, "Muốn làm gì thì làm đi."

Cô nở nụ cười, ngón cái xoa nhẹ lên đầu nấm đang rỉ nước, nhích đầu lại gần, há miệng ngậm vào.

La Vân Hi hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt lại cảm nhận được sự ấm áp và ướt át trong miệng của cô, lồng ngực phập phồng, ngón tay đang vuốt ve khu vườn bí mật đột nhiên chui vào cánh cửa của khu vườn rồi bắt đầu công việc "đào" mọi ngóc ngách của khu vườn lên. Anh muốn cô phun nước. Không sao, cô cũng có thể khiến anh bắn.

Tay của La Vân Hi xâm nhập vào huyệt non của cô, ra sức đâm vào rồi lại rút ra, thỉnh thoảng cong ngón tay lên móc dịch ngọt ra ngoài, còn Bạch Lộc vẫn đang dùng miệng liếm mút gậy thịt của anh, tiếng nước bọt vang lên liên tục trong không khí.

Hai người đang ra sức lấy lòng nhau, căn phòng tràn ngập hương thơm của cuộc yêu.

Đây là lần đầu tiên Bạch Lộc dùng miệng, Vân Hi là người thích sạch sẽ, chỗ nào cũng sạch sẽ, cô mút ngày càng hăng say.

Hai bên đường tràn ngập cây Thất Lý Hương, một cơn gió thổi qua, cả con phố tràn ngập hương hoa Thất Lý Hương.

Tiếng đàn piano vẫn đang từ từ vang lên.

Anh thở hổn hển, ra sức ra vào huyệt non của cô, Bạch Lộc cũng đang phun ra nuốt vào với tốc độ nhanh chóng, bàn tay đặt trên gậy thịt liên tục làm việc xấu, thỉnh thoảng xoa nắn hai viên ngọc ở phía dưới.

Huyệt non bắt đầu có nước chảy ra, cô cũng cảm nhận được gậy thịt đang run rẩy trong bàn tay của cô. Cùng nhau đè nén lại tiếng rên rỉ sung sướng.

Dịch ngọt chảy ra ngày càng nhiều, Bạch Lộc cố gắng mở rộng hai chân hết cỡ, để động tác tay của anh dễ dàng ra vào hơn.

Cô không nhịn được rên rỉ thành tiếng.

Đã bắt đầu có nước chảy ra.

La Vân Hi biết cô sắp đạt cao trào, tốc độ ra vào càng nhanh hơn, Bạch Lộc ra sức liếm mút gậy thịt của anh, hai người không ai nhường ai.

Dường như là vì hai người mà tiếng nhạc piano càng vội vã hơn. Cuối cùng, anh bắn, cô phun, bất phân thắng bại.

La Vân Hi giơ ngón tay dính đầy dịch ngọt của cô lên cho cô nhìn.

Bạch Lộc đứng lên, đi đến thùng rác, mở miệng ra, một dòng chất lỏng màu trắng rơi xuống, biến mất vào bóng tối.

La Vân Hi đưa khăn tay ra lau miệng giúp cô, "Khó chịu không?"

Bạch Lộc lắc đầu, ôm lấy anh, "Không hề, em cảm thấy rất hạnh phúc."

"Vậy, anh vào nhé?"

"Ừm."

Anh đặt cô nằm xuống giường, tách hai chân cô ra, Bạch Lộc nằm trên giường, tóc đen xõa tung ra, bộ ngực phập phồng, có mấy ngọn tóc lọt ở giữa khe ngực sâu hun hút.

Anh hạ lưu dùng tay vỗ lên nơi đó của cô, khiến cô rên rỉ một lúc.

"Gọi tên anh đi."

"Vân Hi ~ "

"Ừm, gọi lại đi." Nói xong, anh đưa mũi khoan của mình vào cửa vào của cô, từng hạt mồ hôi lớn rơi xuống bụng, sau đó từ từ rơi xuống bụi cỏ màu đen.

" Vân Hi~"

Anh đột nhiên đánh mạnh vào mông cô, nắm vào thành giường để mượn sức, nhấc hai chân của cô lên cao, đâm vào một phát thật mạnh.

Giọng nói buồn bực, "Gọi lại."

Nước mắt cô chảy ra, "Vân Hi~"

La Vân Hi ôm cô nhấc lên, để hai chân cô vòng qua eo anh, hai tay cầm mông cô bắt đầu ra ra vào vào.

Anh hôn cô, lau bớt mồ hôi trên trán giúp cô, giọng nói thì thầm, "Em yêu anh, nhưng anh còn yêu em dữ dội hơn."

Bạch Lộc nghe xong câu đó, ôm anh càng chặt hơn.

Động tác ra vào của La Vân Hi càng ngày càng nhanh, "Tình nhiều lúc, nóng như lửa; Cầm một chút bùn, nặn thành hình anh và em."

Bạch Lộc vùi mặt vào cổ anh, nước mắt chảy xuống làm ướt vai áo anh.

Anh đặt cô nằm úp xuống giường, nhấc một chân cô lên, đâm vào, nói thì thầm vào tai cô, ".... Trong bùn của anh có em, trong bùn của em có anh; anh với em nằm chung một chăn, chết cũng nằm chung một quan tài."

Bạch Lộc bật khóc, càng ôm anh chặt hơn, "Vân Hi, em muốn kết hôn với anh, em muốn kết hôn với anh."

La Vân Hi đang mạnh mẽ ra vào thì đột nhiên rút ra, một dòng dịch trắng được bắn lên bụng của cô. Sau đó, anh thở hổn hển bên tai cô, nằm đè lên người cô.

Khi lấy đi nụ hôn đầu của em, khi lấy đi đêm đầu của em, khi em đem tất cả sự thánh thiện của em cho anh. Thì anh đã tự thề với trái tim mình. Trong những năm qua, anh đã học cách kiềm chế, học cách trưởng thành, và học cách chống lại sự cám dỗ. Sau đó anh gặp được em.

Bạch Lộc hôn anh, "Vân Hi, em muốn kết hôn với anh."

La Vân Hi ôm cô, "Ừm."

Anh biết, anh vẫn luôn biết.

Bạch Lộc xoay người lại ôm chặt lấy anh, La Vân Hi để cằm lên đỉnh đầu của cô, ôm cô rồi nghiêng người để cô nằm lên người mình.

Mặt trăng đã lên cao, ánh trăng cũng sáng hơn, hai người im lặng một lúc lâu.

Tiếng đàn piano đã phát đi phát lại nhiều lần, nhưng bây giờ, cũng đã dừng lại.

La Vân Hi hỏi cô, "Lộc Lộc, em lớn lên như thế nào?"

"Ngày thường thì mẹ không rảnh, em tự ở nhà chơi một mình, sau khi chuyển đến thành phố Ngô, em mua A Bảo, nó cứ vậy mà chơi cùng với em."

"Thế còn bạn học? bạn bè của em đâu?"

"Có, nhưng đều ở rất xa."

"Sao em lại xăm hình ở chân?"

"Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, em bị ngã, bị thương ở chân, về sau thành sẹo, nhìn rất xấu xí, nên em đã đi xăm."

Anh mỉm cười, bàn tay không an phận xoa xoa cái mông căng mọng của cô, "Chắc chắn lúc đó em vừa đi vừa nghịch điện thoại."

Bị nói trúng nguyên nhân, Bạch Lộc lanh lợi né tránh chuyện quá khứ, hai chân của cô  qua eo anh, đặt những nụ hôn dày đặc lên khuôn mặt anh, "Vân Hi, sao tự dưng lại muốn biết chuyện quá khứ của em?"

Anh cúi đầu xuống nhìn cô, "Điều tra lý lịch để xem em có làm điều gì sai trái hay không."

Tay cô luồn xuống dưới chui vào quần cầm gậy thịt to lớn của anh lên, "Vậy anh có muốn kiểm tra những nơi không đoan chính của em không?"

La Vân Hi nở nụ cười, xoay người lại nằm đè lên người cô, dùng miệng ngăn lại lời cô nói.

Mùa đông đã đến, thành phố Ngô vẫn còn nóng, cái gì của thành phố này cũng chậm hơn nơi khác nửa nhịp, những bông hoa rơi xuống, bị cơn gió thổi bay ra xa.

Gần đây Bạch Lộc thấy Đào Nhạc thường hay ngẩn người, thỉnh thoảng đứng ở ban công một lúc lâu, cũng không thường xuyên đến hộp đêm nữa, thỉnh thoảng lại lấy ảnh chụp ngày xưa ra nhìn một lúc lâu, như người mất hồn, hỏi bà thì bà cũng không nói lý do.

Cô nghĩ, mẹ lại nhớ bố rồi.

Sau một kì nghỉ dài, hai người trở lại trường học, thỉnh thoảng La Vân Hi đèo cô trên chiếc xe đạp, đi một vòng quanh con đường xanh của thành phố Ngô, có một lần đi đến một con suối nhỏ nấu cơm dã ngoại, Bạch Lộc có tài nướng cá, La Vân Hi ăn xong thì gật đầu, "Có vẻ như sau này anh rất có phúc."

Một ngày nào đó, Bạch Lộc và La Vân Hi đi dạo phố, cô hỏi anh, "Vân Hi, sau này anh chỉ định làm công chức thôi à?"

Anh chọn đồ dùng văn phòng cho cô, nói, "Cũng không hẳn, chắc chắn lúc đó cửa hàng sẽ được bàn giao lại cho anh."

"Anh không muốn làm ở công ty à?"

La Vân Hi lắc đầu, "Lúc trước có gặp mấy vấn đề với công ty hợp tác, nên không có ấn tượng tốt, anh cũng không thích môi trường làm việc ở đó cho lắm, yên tâm, anh vẫn có đủ khả năng để lo cho cuộc sống tương lai của em."

Bạch Lộc dùng đầu đụng vào bả vai của anh, "Đừng coi thường em, em cũng có thể kiếm tiền."

La Vân Hi cầm tay cô, nhẹ nhàng nói, "Anh biết, chúng ta cùng nhau cố gắng."

"Nhưng mà anh rất thích hợp làm công chức a, anh xem... " Bạch Lộc ho nhẹ mấy tiếng, đứng thẳng người, tay để sau lưng, "Lúc nào anh cũng trong bộ dạng này, nhìn rất đứng đắn."

La Vân Hi nở nụ cười, "Đó là vì em là một cô gái ngốc."

"........"

Đi đến khu đồ sinh hoạt, một dãy hộp áo mưa với các màu sắc sặc sỡ đủ loại, La Vân Hi cầm một hộp ở giữa lên, Bạch Lộc ghé vào tai anh nói, "Chọn vị hoa quả ý."

La Vân Hi nở nụ cười, nhặt lấy vài hộp bỏ vào xe đẩy, Bạch Lộc vùi mặt vào bả vai của anh không dám ngẩng mặt lên, anh buồn cười nâng cầm của cô lên, "Này này này, là ai lần nào gặp cũng đều bóc lột sức lao động của anh hả?"

Bạch Lộc không nói gì, nhéo một cái vào eo anh. La Vân Hi kêu a lên một tiếng, bóp một cái vào mông cô, "Dám nghịch lần nữa là cho em vào xe đẩy đấy."

Bạch Lộc ngẩng đầu lên, "Vân Hi, bác trai có bắt anh phải cảnh giác với em không?"

"Không có."

"Chắc chắn bác ấy nghĩ em làm hư anh, bảo anh không được làm loạn, đúng không."

Đúng là có chuyện này, La Vân Bằng không biết rằng, con của ông đã sớm thất thân, Còn thất tâm nữa

"Tính bố anh là vậy, khi anh còn nhỏ cũng không biết câu nào là thật câu nào là giả, chuyện yêu đương của hai chúng ta là chuyện của chúng ta, tuy ông ấy là bố anh, nhưng cũng không quản việc này được, bà cũng rất thích em mà?"

Nghĩ đến bà, Bạch Lộc liền nở nụ cười.

Trước khi đi bà còn nói với cô là muốn cô và Vân Hi phải thật sống hạnh phúc với nhau. Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy lòng ấm áp.

Cô ôm cổ anh, La Vân Hi đang chọn dao cạo râu, không nhịn cười được, "Nào, nào, sao cứ nghịch ngợm vậy?"

Bầu không khí tốt như vậy đã bị anh phá vỡ, Bạch Lộc cũng không giận anh, cô cười nói, "Bắp cải bị em nhổ rồi, em muốn đem anh nhổ tận gốc."

La Vân Hi buồn cười, "Em là heo à?"

"Là heo thì em cũng là con heo xinh đẹp nhất."

Anh mỉm cười, "Được, nhổ sạch anh đi."

Cô ôm chặt anh, cắn vành tai anh, tựa vào vai anh, đan mười ngón tay vào tay anh.

La Vân Hi thầm xúc động.

Sao anh lại có thể thích cô như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro