CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Cẩn Ngôn không nói gì nữa, Thương Trà lúc này chỉ nghĩ đến một biện pháp, đó chính là ly hôn.

Nhưng không biết nên nói ra thế nào, hai lần đầu cô thuận miệng nói câu ly hôn, đã khiến hắn tức giận như vậy, sau đó hắn lại còn cảm thấy cô đề nghị ly hôn chỉ là vì giận dỗi với hắn. Trong khoảng thời gian này, cô là thật sự cảm thấy hôn nhân của hai người không thú vị, kể cả việc ngày hôm qua, cũng chính là cô cố ý.

Phải nghĩ rộng ra, mới không bị tức chết.

Một người đàn ông mà đến kỷ niệm ngày cưới của mình cũng là nghe được từ miệng người phụ nữ khác, thật đúng là đủ tra.

Thương Trà quét mắt về phía cái túi giấy nằm ở sô pha, tùy tay lấy qua, mở ra, không ngoài dự liệu, bên trong là lễ phục màu xanh biển đậm. Nhớ tới ngày đầu tiên mất trí nhớ, cô vội vội vàng vàng tới Thần Ngu, mở phòng để quần áo mới thấy tất cả đều là các loại váy màu lam, tìm kiếm nửa ngày mới tìm được một cái váy cũ màu đỏ.

Rõ ràng cô ghét nhất màu lam......

Quản gia nhìn thần sắc của cô, lên tiếng: "Phu nhân không thích sao?"

"Không, ông dọn dẹp giúp tôi." Thương Trà thu hồi mắt, nhấc chân đi lên lầu.

Hôm nay thời tiết không tồi, tường vi trong vườn lại khôi phục sức sống, ở trong gió khẽ lay động cành lá.

Thương Trà ôm cánh tay, chống trên lan can ban công, để gió khẽ lùa bay mái tóc dài màu hạt dẻ.

Khu biệt thự sân vườn tuyệt hảo, nhưng lại giống một cái lồng sắt lớn, mà cô thì giống như con chim bị nhốt ở đây. Cũng không phải chim hoàng yến gì, chỉ là một con chim nhỏ bình thường, không biết chủ nhân vì sao lại nhận nuôi mình, mỗi khi tâm tình hắn tốt, đi ngang qua lồng sắt bèn ngó vào trêu chọc một chút, tâm tình không tốt thì thậm chí còn quên luôn bản thân mình có nuôi một con chim.

Cô nhớ tới giọng nói chán chường trong mộng tối hôm qua, mà cũng không hẳn là mộng.

Hình ảnh trước mắt dần dần mơ hồ.

Nửa ánh tà dương lưu luyến không rời mà treo ở đường chân trời, sóng biển có quy luật vỗ vào bờ, ào ào không dứt.

Chỗ này không phải khu du lịch, bình thường không có quá nhiều người. Từ nhỏ cô đã học bơi, khi xuống nước thì càng bơi càng xa. Nhưng không biết cô đã chọc giận biển khơi thế nào, nó bùng nổ, cuốn cô vào lòng nước sâu, dưới tình huống quá mức khẩn trương, cẳng chân lại đột nhiên bị chuột rút.

Ngay lúc bản thân cô cho rằng mình sắp chết, lại mơ hồ thấy cảnh tượng mẹ mình đang thân mật với một người đàn ông xa lạ, cùng với thiếu niên mặc áo trắng ngồi cạnh tảng đá cách đó không xa đang uể oải nhìn chằm chằm vào mình, giống như không hề có ý định cứu cô lên.

Cô không biết người đó có phải tử thần không......

Sau đó...... Cô chỉ nhớ rõ vết máu chói mắt trên áo trắng của hắn, thanh âm bên tai phá lệ rõ ràng: "Chết rồi không phải tốt hơn sao?"

Không có tình cảm, lạnh như băng, lại rất thiếu đòn.

Tinh. Âm thanh báo tin nhắn làm cô hoàn hồn lại, Thương Trà click mở tin nhắn.

Là chị Nhiên nhắn tin: [ ngày mai tới công ty nói chuyện về hợp đồng. ]

Không lâu sau, lại gửi thêm một địa chỉ.

Tầm mắt Thương Trà chỉ nhìn tới tới lui lui mười chữ kia, không dám tin, hợp đồng mới? Ôn Cẩn Ngôn không phải đã hạ thánh chỉ với Thần Ngu, nhất quyết không ký với cô sao?

Cô lại nhớ tới cuộc đối thoại không lâu trước đây, hoảng hốt nghĩ, chẳng lẽ lương tâm hắn cắn rứt áy náy nên đổi ý?

Sáng sớm, Thương Trà liền chuẩn bị chỉnh tề đi ký hợp đồng.

Thời tiết mấy ngày nay liên tục vạn dặm trời quang, không trung xanh ngắt, chỉ có vài sợi mây trắng thưa thớt lờ lững trôi.

Trong quán cà phê.

Thương Trà và Quý Nhiên ngồi gần sát bức tường thủy tinh bên trong, trên tường còn rộn ràng nhốn nháo treo mấy chậu cây xanh, làm cho cái cửa hàng không lớn không nhỏ này thêm vài phần nghệ thuật.

Trước mặt là bản hợp đồng mới Quý Nhiên vừa đưa cho cô, cô nhìn chằm chằm vào con dấu đỏ đã đóng ở bên A.

Phòng làm việc Quý Nhiên.

Đại diện, Quý Nhiên.

Cái phương thức đặt tên tùy ý này, rất có phong thái của "Miêu bằng cẩu hữu".

Cô nhìn Quý Nhiên ngồi đối diện, nghiêm túc hỏi: "Chị Nhiên, ngài đây là muốn làm một mình?"

"Ừm." Quý Nhiên chậm rì rì uống một ngụm cà phê, thuận miệng nói: "Sớm đã có ý tưởng này."

Thương Trà gật gật đầu, đương nhiên, cô cũng không tự luyến đến mức nghĩ người ta làm là vì mình, lựa chọn rời công ty để sát cánh với cô.

Chị Nhiên ngay từ lúc cô mới vừa ký hợp đồng đã là người đại diện kim bài, tài nguyên và nhân mạch trong tay hiện tại hoàn toàn có thể tự mình đứng riêng, Thần Ngu – một công ty không lớn không nhỏ như vậy ngược lại lại là sợi dây trói buộc. Nhưng hôm nay không phải nói Ôn Cẩn Ngôn muốn thu mua Thần Ngu sao? Chị ấy không muốn ở lại mở rộng thêm chút nhân mạch?

Tên cặn bã Ôn Cẩn Ngôn này là đồ tồi, nhưng không thể phủ nhận năng lực của hắn, Thần Ngu về tay hắn, không chừng sẽ nhảy vọt trở thành công ty đầu sỏ trong giới giải trí.

Như đọc được suy nghĩ của cô, Quý Nhiên giải thích: "Ôn Cẩn Ngôn thu mua Thần Ngu, chắc chắn muốn một lần nữa quy hoạch lại các nghệ sĩ và tài nguyên trong tay người đại diện, chị đây đã suy xét rất lâu, vừa lúc đây cũng là cơ hội."

Thương Trà "À" một tiếng, xem xong hợp đồng liền nhanh chóng ký tên của mình. Không có gì do dự, hợp đồng này trong ngoài cũng không khác trước kia lắm, cho cô rất nhiều tự do và lợi ích.

Cô vừa ký tên vừa hỏi: "Vậy mấy nghệ sĩ trong tay chị đâu?"

Ngón tay Quý Nhiên gõ gõ mặt bàn, không quá quan tâm nói: "Ôn Cẩn Ngôn muốn thu mua Thần Ngu, bọn họ cũng không ngốc, nhưng mà lại có một người cứ sống chết muốn đi theo chị."

Nói đến đây, nét lạnh lùng trên khuôn mặt kia lại như có như không nổi lên chút ý cười.

Thương Trà tò mò: "Ai thế?"

"Lý Gia Yến, năm trước vừa được giải, một đứa nhỏ rất có linh khí."

Quý Nhiên không nói hết, thực ra chị thấy hắn và Thương Trà rất giống nhau, rất có thiên phú về mảng diễn xuất. "Ồ......" Thương Trà cảm thấy cái tên này hơi quen, đột nhiên nhớ tới ngày đó cô tới Thần Ngu cũng nghe được cái tên này, trên mặt tường kia còn có ảnh của hắn.

Xem bộ dáng này của chị Nhiên, hẳn là còn rất thưởng thức hắn.

Cô biết vì sao chính mình lại có ấn tượng với người này, bởi vì bản thân cô tự lựa chọn mất trí nhớ, cho nên chỉ quên mọi thứ liên quan đến Ôn Cẩn Ngôn. Cô lui vòng cũng không có nghĩa là không quan tâm tin tức trong giới, mà ngược lại, cô thường xuyên nghe ngóng. Hơn nữa, bởi vì hắn là nghệ sĩ dưới tay chị Nhiên, nên cô cũng vô thức mà chú ý đến hắn nhiều hơn.

Thấy cô ký xong hợp đồng, Quý Nhiên lại lấy ra một xấp giấy A4 cho cô: "Chị đã tìm cho cô một bộ thanh cung hí kịch, suất diễn không nhiều lắm, nhưng thắng ở hình tượng nhân vật, cô vừa mới quay lại, đi bước một thôi, chậm mà chắc."

"Em biết." Thương Trà nhận kịch bản.

Cô không phải người không biết tốt xấu như vậy, tuy mình mới rời giới chưa quá hai năm, nhưng giới giải trí thật sự là đổi mới quá nhanh, quá lâu không có hoạt động thì người xem sẽ quên mất bạn là ai, cô lại còn lui vòng hai năm, mọi người đã sớm không nhớ rõ nhân vật này nữa rồi.

Hiện tại hướng đi của cô đều là cột cùng Ôn Cẩn Ngôn, không phải là bọn họ cãi nhau, thì chính là hắn ngoại tình muốn ly hôn.

Nói xong chuyện công việc, Quý Nhiên mới nhìn về phía Thương Trà, thuận miệng hỏi: "Cô và Ôn Cẩn Ngôn thế nào?"

"Tệ." Thương Trà buông bút, nhịn không được bực bội: "Đừng nói nữa, chị Nhiên chị biết không? Ngày hôm qua hình như là kỷ niệm ngày cưới của em và anh ta, nhưng mà anh ta lại là biết đến thông qua miệng thư ký, chị nói xem?"

"Còn cái cô thư ký kia nữa? Quả thực chính là Bích Loa Xuân thành tinh."

Cô nhịn cả một đêm, hiện giờ mới có nơi để trút, sao lại có cái thể loại đàn ông tệ thế hả giời.

Ai ngờ Quý Nhiên lại không đồng tình, hừ lạnh nói: "Trách ai? Lúc trước chị khuyên cô suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng kết hôn, nhưng cô lại cứ khăng khăng muốn gả cho người ta."

Nếu không phải chị hiểu biết Thương Trà, có khi đến chị cũng cho rằng cô thật sự là gấp không chờ nổi muốn gả vào hào môn.

Thương Trà hậm hực cười: "Chị, vậy chị biết tại sao em lại sống chết muốn kết hôn với anh ta không?"

Đây rất không giống cô.

Quý Nhiên nhíu mày, bưng cà phê lên nhấp một ngụm: "Lúc trước cô gặp vài việc không vui, Ôn Cẩn Ngôn giúp cô, anh ta không cần liên hôn vì lợi ích, cho nên ai là Ôn phu nhân cũng được, vừa vặn cô có vận cứt chó lọt vào mắt anh ta."

Thương Trà nghe xong rất không phục, ồn ào hỏi lại: "Cái gì mà vận cứt chó của em chứ? Rõ ràng anh ta chính là tra nam."

Quý Nhiên nhún nhún vai: "Cho nên mới nói là vận cứt chó."

"...... Ờ ha." Thương Trà cũng không biết đây có phải nói móc cô hay không, cười cười: "Hóa ra là thật. Cứt chó à."

"......"

Làm người đại diện của cô mấy năm, Quý Nhiên tất nhiên biết vì sao cô phải gả cho hắn, nhưng hôm nay...... Nếu cô đã quên, vậy không cần thiết nhớ lại. Huống hồ chị cũng không nói sai, lúc ấy xác thật Thương Trà gặp chút khó khăn, cũng đúng là Ôn Cẩn Ngôn có ra tay giúp cô.

Những việc đó, hoặc nhiều hoặc ít chị cũng thấy mình có trách nhiệm.

Thương Trà khi đó mới tốt nghiệp đại học, còn nhỏ tuổi đơn thuần, chị việc gì mà phải dùng cái tư duy bị giới giải trí tẩm dâm nhiều năm đi suy xét chứ.

Biết có thể quay lại làm việc, Thương Trà vẫn rất vui, mọi thứ không thoải mái tối hôm qua liên quan đến tên đàn ông chó cô đều đã quên sạch sẽ.

Buổi tối, Thương Trà ngồi trên giường xem kịch bản, đây là một bộ đại nữ chủ cung đấu《 tím cấm di mộng 》, nữ chính từ ngây thơ hồn nhiên trưởng thành làm đại lão cung đấu. Nhân vật này của cô chính là một nữ phụ suất diễn không nhiều lắm, nhưng chỉ cần diễn viên diễn đặc sắc một chút, sẽ rất dễ dàng làm người xem nhớ kỹ.

Không giống phần lớn những nhân vật đấu đá trong cung, nhân vật này bình thường tương đối Phật hệ, không nói nhiều cũng không nghe nhiều, kể cả thấy phi tần bị đánh chết trước mặt mình cũng có thể không đổi sắc mặt.

Đến đêm khuya tĩnh lặng, sẽ lặng lẽ thắp cho người chết vài nén nhang, ngày hôm sau lại làm như không có việc gì, cùng hạ nhân trong cung tán gẫu. Nhưng ở trong thâm cung, vua là lớn nhất, tính cách nàng không giống người thường vô tình lại hấp dẫn hoàng đế chú ý, liên tục thăng phân vị, bị vai ác nương nương hại chết.

Lại nói dù nhân vật này chết, hoàng đế cặn bã coi như còn thực lòng mà thương cảm nàng một chút, cho nên suất diễn dù ít nhưng hút tình.

Thương Trà không khỏi cảm thán, Chị Nhiên thật sự lợi hại, mắt nhìn nhân vật thực sự đỉnh. Nếu không có chị Nhiên, cô cũng sẽ không nổi tiếng nhanh như vậy.

Trước đó trong tay Lý Nguyệt, tuy rằng không thiếu tài nguyên, nhưng......

Đó là mẹ cô, đến nay cô vẫn không rõ sao lại có một người mẹ tệ hại đến vậy. Buồn cười chính là, bản thân cô biết rõ cái gì là đức hạnh, lại vẫn như cũ ngoan ngoãn nghe lời, hi vọng rằng nếu mình ngoan, mẹ sẽ thương mình thêm một chút.

Cô đọc kịch bản cũng không chú ý thời gian, cửa đột nhiên bị đẩy ra, có người trực tiếp tiến vào, còn bật đèn phòng ngủ lên.

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết là ai, trừ hắn ra, còn ai vô lý như vậy chứ, cô sớm đã chết lặng. Cảm thấy mình thật đúng là nên suy xét về việc dọn ra ngoài, loại cảm giác không có riêng tư này thật đáng ghét.

Thấy mình đi vào mà cô đầu cũng không nâng, Ôn Cẩn Ngôn liếc cô một cái, tùy ý hỏi: "Xem cái gì thế?"

Thương Trà phản ứng lại, lập tức thu hồi kịch bản: "Không có gì."

Tên này không muốn cho cô quay lại giới, nếu hắn thấy cô đang xem kịch bản thì không biết hắn sẽ làm gì nữa đây.

Ôn Cẩn Ngôn hình như đã nhận ra gì đó, liếc mắt một cái, nhàn tản nói: "Có cái gì tốt mà phải giấu? Để tôi xem thử."

"Không có gì." Thương Trà dừng một chút, dời đề tài: "Sao Ôn tổng lại tới nữa?"

Không đợi hắn mở miệng, cô liền châm chọc: "À, nơi này là nhà ngài, tất nhiên muốn tới thì tới."

Ôn Cẩn Ngôn cười nhạo một tiếng, dừng lại động tác cởi nút tay áo, đột nhiên cúi người xuống, một tay chống vào đầu giường Thương Trà đang dựa vào, một tay đặt trên vai trái của cô.

Đôi mắt hắn mang theo cảm xúc khó lường mà nhìn cô hai giây, lời nói có vài phần nghiền ngẫm: "Đúng vậy, nơi này là nhà tôi, người ở trong nhà...... cũng là của tôi."

Ngữ khí không quá đứng đắn, biếng nhác, như là đang nói chuyện tỉ tê với sủng vật. Bàn tay hắn đang đặt trên vai trái của cô, còn ái muội không rõ mà nhéo một cái.

Thương Trà không rõ hắn có ý tứ gì, nâng một ngón tay lên đẩy ngực hắn: "Ôn tổng, anh đến gần quá."

"Thế này là gần?" Hắn lại gần hơn, nhìn chằm chằm hai cánh môi thủy nhuận đỏ bừng của cô, từ từ nói: "Thế lúc không còn khoảng cách thì sao?"

Thương Trà: "......"

Má nó.

Khuôn mặt trước mắt dần dần phóng đại, lúc cô đang suy xét xem mình nên trốn thế nào, bàn tay hắn đang đặt trên vai trái của cô đột nhiên không kịp phòng ngừa mà vòng qua phía sau lưng, đoạt lấy kịch bản của cô.

Thương Trà: "!!!"

Cô theo bản năng duỗi tay muốn đoạt lại: "Trả tôi!"

Ôn Cẩn Ngôn tùy ý liếc mắt một cái, lại ném kịch bản trở về trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống: "Muốn quay lại?"

Hắn dừng một chút, bỗng nhiên biến sắc mặt, ngữ khí lạnh băng lại ác liệt: "Hay là nói, muốn trở về bồi bọn họ chơi những cái trò ghê tởm kia?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro