CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh đèn lạnh lẽo trong phòng ngủ rơi xuống, toàn thân người đàn ông như một bức tường cản sáng, cả khuôn mặt đều được bao phủ trong bóng tối lập lòe, đôi con ngươi càng thêm đen nhánh âm u, hắn từ trên cao nhìn xuống, phảng phất như một vị thần cao cao tại thượng, vô tình cho người ta cảm giác áp bách.

Dường như hắn không biết lời hắn nói có bao nhiêu đả thương người khác, hoặc là nói hắn căn bản không thèm để ý.

Thương Trà lạnh mặt, nhìn hắn gằn từng chữ một: "Ôn tổng có ý gì?"

Không biết trò chơi hắn nói là cái gì, nhưng nhìn khuôn mặt đầy trào phúng của hắn cô cũng có thể đoán được một chút, loại chuyện này trong giới giải trí không hề ít, loại người trời sinh tự phụ như Ôn Cẩn Ngôn thấy chướng mắt cũng là bình thường.

Nhưng dù gì đó cũng là mong muốn của cô, hắn không nên nhục nhã như vậy.

Ôn Cẩn Ngôn nhìn cô, chầm chậm đứng lên, hơi nhếch môi: "Cái này cũng không nhớ rõ?"

Châm chọc trong mắt hắn lại hiện lên không chút che giấu, dù bận nhưng hắn vẫn ung dung đứng ở một bên, như là đang xem cô diễn kịch.

"Không biết ngài có ý gì." Thương Trà dừng một chút, bỗng nhiên mỉm cười, lời nói mang theo chút trào phúng: "Tôi chỉ biết, về việc rời giới, có lẽ tôi đã sớm hối hận."

Đam mê đóng phim của cô chưa bao giờ suy giảm, sở thích của cô chính là được đắm chìm trong những cuộc đời khác nhau, để tạm thời quên đi chính mình. Cô thích cảm giác được nhiều người yêu thích, mặc kệ có bao nhiêu người bôi đen, chỉ cần được thấy tình cảm của các fan đối với cô, cô liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Bởi vì cô chưa từng được yêu thương......

Không hiểu hai năm trước cô đã phải trải qua những gì, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ biết mình đã hối hận về quyết định rời giới.

Ôn Cẩn Ngôn giương mắt, nhìn sâu vào cặp mắt lưu li sáng trong kia, có nghiêm túc, có cực lực nhẫn nại tức giận, chỉ duy nhất không có hắn. Mà trước kia, rõ ràng trong mắt cô đều là hắn.

Thật sự giống như, cô hoàn toàn quên mất hắn.

Hình ảnh trở lại một đêm kia, cô cả người chật vật va sầm vào hắn, khốn quẫn cầu xin: "Giúp tôi với."

Đó không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô.

Nhưng trong nháy mắt kia, hắn nhìn xuyên thấu qua gương mặt này, lại thấy được một khuôn mặt khác.

"Cứu tôi."

Hắn thu mắt, lệ khí trên người cũng tản đi, hờ hững nói: "Đừng quên tiệc rượu đêm mai."

Nói xong, hắn cũng không nhìn cô mà đi ra ngoài.

Thương Trà không lên tiếng, cầm lấy kịch bản bị người đàn ông xem thường ném đi, phủi phủi bụi, cất vào trong ngăn kéo tủ đầu giường. Trên tủ đầu giường, còn có cà vạt màu đỏ sậm hắn tùy tay cởi xuống, lúc này như bị chủ nhân lãng quên, hỗn độn mà nằm ở đằng kia.

Nhìn dáng vẻ giống như hắn định qua đêm ở chỗ này.

Thương Trà không hiểu thái độ của hắn, nhưng cũng lười tìm hiểu, dù sao cũng không ảnh hưởng đến cô.

Trước khi tiệc rượu bắt đầu, Ôn Cẩn Ngôn vẫn ở công ty, chỉ phái trợ lý tới đón cô.

Trần Hà từ lần trước bị Thương Trà giận dỗi nói mát, hiện tại thấy cô thì đều tất cung tất kính, không dám có một chút chậm trễ. Thực ra cũng không phải do cô dỗi người có bao nhiêu lợi hại, mà thật sự là cô đã thay đổi quá lớn, hù hắn ngốc luôn rồi.

Thương Trà vẫn mặc bộ lễ phục màu lam kia, tay đỡ tà váy bước xuống cầu thang. Màu sắc xanh thẳm càng làm tôn lên da thịt tuyết trắng, ngũ quan cực kỳ minh diễm, đẹp mà không tục, từng cái giơ tay nhấc chân đều ngập tràn phong tình, khiến người ta không thể không liếc mắt nhìn nhiều thêm.

Trần Hà ngẩng đầu, đôi mắt dại ra, lại vội vàng thu hồi, giúp cô cầm túi xách trên tay.

Thấy anh ta lúng túng, Thương Trà cảm thấy buồn cười: "Không cần khoa trương như vậy chứ."

Trần Hà: "Cần ạ."

Trần Hà trước tiên đưa cô tới phòng tạo hình, cô biết nơi này, trước kia chị Nhiên cũng từng đưa cô tới.

Trang điểm làm tóc xong xuôi, sắc trời đã đen kịt.

Đột nhiên Thương Trà nghe được tiếng nói chuyện khe khẽ của mấy cô gái đang tiến vào:

"Tôi vừa mới nhìn thấy Ôn tổng, cô đoán anh ấy đang đợi ai?"

"Chắc là đợi cô gái kia rồi? Gì nhở, hình như tên Tô Hòa."

"Nửa năm nay Ôn tổng gần như luôn dẫn cô ấy đi tiệc cùng, còn người vợ hợp pháp như Thương Trà lại thành đồ bài trí."

Tiếng nói chuyện càng ngày càng xa, Thương Trà quay đầu lại nhìn một cái, làm như không liên quan đến mình mà nhún nhún vai. Có lẽ không bao lâu nữa đâu, đến vật trang trí cũng không phải.

Hai người con gái kia vừa lúc quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng tràn đầy khí chất lỗi lạc của cô.

"Đó là ai thế nhỉ? Mặc váy của nhãn hiệu C đó."

"Không biết, chắc là danh viện nhà ai thôi."

Trần Hà mở cửa xe cho cô, bản thân hắn thì tự giác ngồi trên chiếc xe đằng sau.

Ngồi trên xe, quả nhiên thấy đã có người ngồi bên trong.

Tối hôm qua hai người náo loạn không thoải mái, đến giờ mới gặp lại nhau. Thương Trà bất động thanh sắc túm túm tà váy, tận lực không dựa gần hắn.

Ôn Cẩn Ngôn nghiêng đầu liếc cô một cái, nhàn tản nói: "Ngồi xa như vậy, sợ tôi ăn cô à?"

Ngữ khí phảng phất như mọi việc phát sinh tối hôm qua hết thảy đều không tồn tại.

Thương Trà ha hả một tiếng: "Là rất sợ."

Ôn Cẩn Ngôn xùy một tiếng, buông văn kiện trong tay, nghiêng đầu đánh giá cô, lười nhác nói: "Xấu, ăn không vào."

Thương Trà: "???"

Mẹ nó đây là tiếng người nói à?!

Cô kéo kéo làn váy, cười nhạo: "Nếu tôi xấu như vậy, Ôn tổng mang tôi đi cùng cũng không sợ mất mặt mũi?"

Người như hắn mà cũng tìm được vợ cơ à? Hừm, chắc là do cô mắt mù!!!

Lúc này Ôn Cẩn Ngôn đầu cũng không nâng, ngữ khí vân đạm phong khinh: "Dù sao cũng không phải tôi."

Lời này có ý tứ gì? Ý là dù sao hắn cũng không phải là người mất mặt nhất đúng không?

Thương Trà cảm thấy nếu mình còn không nhanh nhanh ly hôn, chắc chắn sẽ bị cái tên này há mồm làm cho tức chết. Đẹp trai thì đẹp trai thật đấy, nhưng sao nói năng như đấm vào họng người ta vậy?

Tới cửa khách sạn, tài xế lái tới bãi đậu xe.

Phía sau bọn họ còn có một chiếc xe nữa, Trần Hà và Tô Hòa từ trên xe đi xuống.

Hôm nay Tô Hòa tới với thân phận thư ký, không mặc lễ phục, mà chỉ mặc đồ công sở đơn giản.

Thương Trà liếc nhìn một cái, liền thu hồi ánh mắt.

Có người thấy Ôn Cẩn Ngôn, bèn qua chào hỏi bắt tay: "Ha ha ha, Ôn tổng, đã lâu không gặp."

Ôn Cẩn Ngôn nhìn người kia, chỉ thoáng nắm nhẹ liền thu hồi tay, giống như bắt tay lâu hơn một chút sẽ làm ô uế tay hắn vậy.

Thương Trà ở bên cạnh nhìn nhìn, thế nhưng trong lòng lại thoáng cân bằng hơn chút, hóa ra hắn đối với ai cũng đều cuồng vọng ngạo mạn như vậy.

Tiếng ô tô bóp còi vang lên, nghe rất gấp gáp.

Một chiếc xe thể thao uyển chuyển nhẹ nhàng, tốc độ lại cực nhanh, mắt thấy thân xe sắp va vào Thương Trà.

Ôn Cẩn Ngôn nhạy bén ngẩng đầu, theo bản năng duỗi tay, Thương Trà cũng đã nhanh chóng xách váy trốn đến phía sau hắn, tốc độ còn nhanh hơn chiếc xe thể thao kia.

"......"

Thương Trà không hề ý thức được, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Còn may tôi phản ứng nhanh."

Thiếu chút nữa là đụng phải rồi.

"......"

Ôn Cẩn Ngôn làm như không có việc gì đem bàn tay đã vươn được một nửa cắm lại vào túi quần, mắt lạnh quét một vòng tên phú nhị đại đang bước xuống từ xe thể thao.

Không khí chung quanh tựa hồ đông cứng trong chớp mắt.

Tên phú nhị đại kia vừa xuống xe đã phải đối diện với cái nhìn tử vong này, lúng túng đến rụt rụt cổ, nhìn Ôn Cẩn Ngôn ngượng ngùng cười, đem chìa khóa giao cho an ninh lái về bãi đậu xe, nhanh chóng đi vào trong.

Thương Trà hoàn toàn không phát hiện điều gì, nhìn về phía Ôn Cẩn Ngôn: "Chúng ta vào đi thôi."

Ôn Cẩn Ngôn liếc cô một cái, nhẹ ừ một tiếng, rảo bước vào trong sảnh.

"......"

Thương Trà:?

Cô lại chọc phải chỗ nào của hắn à?

Hai người sóng vai tiến vào tiệc rượu, đám đàn ông thấy Ôn Cẩn Ngôn đều sôi nổi chủ động đi lên bắt chuyện, còn mấy cô gái lại như có như không tụm lại chuyện trò, băn khoăn về mối quan hệ giữa Thương Trà và Tô Hòa phía sau bọn họ, ánh mắt có chút kỳ quái.

Trước mặt bọn họ là một người đàn ông trung niên, đang đáng thương kể lể biểu hiện trong công việc của mình, đại khái là rất nỗ lực, cười đến tít cả mắt, cùng Ôn Cẩn Ngôn bắt chuyện.

Ôn Cẩn Ngôn lại rất có lễ, ứng phó một hai câu, Thương Trà thậm chí còn hoài nghi hắn căn bản là không nghe lọt tai câu nào.

Nhưng đứng bên cạnh người đàn ông kia là một cô gái trẻ tuổi trang điểm yêu diễm, đang đánh giá Thương Trà, làm như vô tình cười nói: "Đã lâu không gặp Ôn phu nhân, bình thường toàn thấy Ôn tổng dẫn theo thư ký Tô."

Lấy địa vị giá trị con người của Ôn Cẩn Ngôn, người bên cạnh hắn tất nhiên cũng là nhân trung long phượng, không ai không quen biết. Ôn Cẩn Ngôn trong một thời gian dài đều mang theo Tô Hòa ra ngoài xã giao, họ vẫn nghĩ rằng Tô Hòa không chỉ đơn giản là thư ký, cho nên hiện tại nói chuyện có chút ý vị sâu xa.

Thương Trà giương mắt, kéo tay Ôn Cẩn Ngôn, cười khẽ nói: "Thật ra hôm nay tôi cũng không muốn tới, là anh ấy cứ một hai kéo tôi tới."

"......"

Nghe vậy, Ôn Cẩn Ngôn cười như không cười mà liếc cô một cái, nắm tay cô đi tới chỗ khác.

Người phụ nữ vừa rồi đột nhiên nhớ ra, tuy trước kia Ôn Cẩn Ngôn dân thư ký Tô ra ngoài xã giao, nhưng cô nàng cũng chưa bao giờ thấy bọn họ có tiếp xúc cơ thể, thậm chí hành động thân mật cơ bản nhất là tay trong tay cũng không có, giữa hai người lúc nào cũng có khoảng cách nhất định.

Loại tiệc rượu thương vụ này với Thương Trà mà nói nhàm chán cực kỳ, chỉ một mặt mỉm cười nói hai câu khách sáo, mới chốc lát thôi mà cô đã cười đến cứng cả cơ mặt.

Thương Trà đặt cốc rượu vang vào khay của người phục vụ vừa đi ngang qua, sau đó dùng khuỷu tay chạm chạm bên sườn Ôn Cẩn Ngôn, người đàn ông thoáng nhìn xuống, cô nhỏ giọng nói: "Tôi đi ngồi một lát."

Ôn Cẩn Ngôn buông lỏng tay, không chút để ý nói: "Ừm."

Đi đến sô pha mềm xốp trong phòng nghỉ ngồi phịch xuống, Thương Trà thực sự không muốn lại tiếp tục đi ra ngoài, cũng không biết có phải do mấy năm nay cô không chú trọng rèn luyện thân thể hay không, mà mới chỉ trong chốc lát như vậy đã cảm thấy mệt muốn chết.

Khi cô dựa vào sô pha mơ màng sắp ngủ, cửa phòng nghỉ lại bị gõ vang, có người mở cửa tiến vào.

Con sâu ngủ tức khắc bị cưỡng chế dời đi, cô ngồi thẳng người nhìn về hướng cửa.

Người đến là Tô Hòa, nhìn thấy Thương Trà, cô ta tươi cười vô hại: "Phu nhân, đã một lúc lâu không thấy ngài ra ngoài, Ôn tổng bảo tôi tới kêu ngài."

Nhìn mỹ nhân một thân váy lam diễm lệ ngả người trên sô pha, cô ta đột nhiên cảm thấy ánh đèn trong phòng nghỉ này quá mức chói mắt.

Thương Trà "À" một tiếng, không tình nguyện đứng dậy: "Được, tôi ra ngay."

Tô Hòa nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Phu nhân, ngài biết vì sao Ôn tổng thích màu lam như vậy không?"

Nghe ngữ khí này, lại từng thấy Trần Hà nói, gần đây Thương Trà đang chơi trò mất trí nhớ, nghĩ đến thái độ lần trước của cô với mình, Tô Hòa cảm thấy có lẽ là thật.

Thương Trà tinh thần tỉnh táo, giương cằm cười: "Vì sao thế?"

Tô Hòa cười cười: "Nghe nói thời niên thiếu, khi Ôn tổng lần đầu tiên gặp được cô gái kia ——"

Cô ta như gãi đúng chỗ ngứa mà tạm dừng một chút, lời nói ý vị thâm trường: "Chính là ở bờ biển."

Ai cũng biết trong lòng Ôn Cẩn Ngôn có một bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên, trước khi kết hôn với Thương Trà, trong văn phòng của hắn có một bức tranh, là hình ảnh một thiếu nữ đang bơi trong biển, màu nước biển trong tranh lại không giống màu xanh lam bình thường.

Chỉ là thiếu nữ kia có chút kỳ quái, nhìn như là đang chơi đùa trong biển, nhưng lại giống như là đang...... giãy giụa.

Bức họa quỷ dị này, càng chứng minh nó có ý nghĩa đặc biệt.

Thương Trà ra vẻ bừng tỉnh mà "A" một tiếng: "Như vậy à."

Tô hòa bất động thanh sắc mà quan sát phản ứng của cô, liễm mi mỉm cười.

Xem ra là thật.

Cô ta tiếp tục nói: "Tôi thấy cô gái kia còn rất giống phu nhân, chẳng lẽ trước kia ngài và Ôn tổng đã quen nhau rồi?"

Lời này rất có ý tứ, ngoài giới đều đồn đãi là Thương Trà và bạch nguyệt quang của Ôn Cẩn Ngôn lớn lên rất giống nhau, nhưng thân là thư ký bên người của hắn mà lại không biết Thương Trà rốt cuộc có phải cô gái kia hay không sao?

Thương Trà nhịn không được quét mắt về phía Tô Hòa, bỗng nhiên cười to.

Tô Hòa: "Phu nhân cười gì vậy?"

"Cô đó." Thương Trà không thèm che giấu, đáng tiếc nói: "Tô tiểu thư cũng thích màu lam, nhưng cuối cùng tôi mới là người đứng cạnh anh ấy."

Trang phục hôm nay của Tô Hòa là màu xanh biển, áo sơmi lụa mềm mại gợi cảm, trước vạt áo thắt một cái nơ con bướm. Thật ra diện mạo của Tô Hòa thiên về kiểu mỹ nhân Giang Nam ngọt ngào, không thích hợp với kiểu ăn mặc gợi cảm sành sỏi này.

"......"

Tô Hòa cười miễn cưỡng: "Phu nhân nói giỡn rồi, dù sao tôi cũng chỉ là thư ký của Ôn tổng mà thôi."

"Cũng đúng." Thương Trà lộ ra biểu tình đáng tiếc, tầm mắt quét đến chiếc áo sơmi màu xanh biển kia, cười: "Chắc là tốn không ít tiền nhỉ?"

Trong video cô từng xem trên mạng, bộ lễ phục Tô Hòa mặc tuy cũng được coi là hàng xa xỉ, nhưng với ánh mắt bắt bẻ của tên cẩu hoàng đế Ôn Cẩn Ngôn kia, sao có thể nhìn trúng những nhãn hiệu hạng ba đó chứ.

Phòng để quần áo trong nhà cho dù là quần áo của cô hay của hắn, tất cả đều là đồ định chế cao cấp đặt may riêng.

Sắc mặt Tô Hòa lập tức trở nên khó coi, giống như những tâm tư bí ẩn thầm kín chôn giấu sâu trong lòng bị lôi ra bày trước ánh mặt trời, vừa gặp ánh sáng đã dần dần hư thối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro