CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại sảnh khách sạn rộng lớn, ánh đèn lộng lẫy.

Nơi này người nào cũng áo mũ chỉnh tề, khách sáo thân thiện nói chuyện với nhau, cũng không ai quan tâm sau lưng mỗi người là bộ dáng gì.

Thương Trà xách váy trở lại bên cạnh Ôn Cẩn Ngôn, còn hảo tâm tặng cho hắn một nụ cười mỉm.

Ôn Cẩn Ngôn khẽ nhếch đuôi lông mày, tùy ý quét mắt qua Tô Hòa, sau đó lại nhìn cô: "Sao lâu vậy?"

Thương Trà khoác lấy khuỷu tay hắn, tùy ý nói: "Hơi mệt mỏi, nên ngủ một giấc."

"......"

Ôn Cẩn Ngôn cười nhạo một tiếng: "Yếu đuối."

Tiếp đó, Ôn Cẩn Ngôn cơ hồ trở thành trung tâm của tiệc rượu. Người đến người đi, ánh mắt của mấy người đàn ông tới bắt chuyện với hắn đều nhịn không được mà lơ đãng quét về phía Thương Trà bên cạnh, lộ ra nụ cười hiểu ý.

Đàn ông đều như thế, kể cả trong nhà có sơn trân hải vị, nhưng thỉnh thoảng được ăn một bát cháo thanh đạm để thay đổi khẩu vị cũng rất khoái, nhưng nếu một bát cháo trắng muốn thay thế sơn trân hải vị, tất nhiên là không có khả năng.

Một vưu vật như thế, cho dù không thể cho địa vị, giữ lại bên cạnh khỏa lấp những đêm vắng vẻ cũng không tệ.

Thương Trà ở một bên kiên nhẫn làm bình hoa, thỉnh thoảng phục vụ bưng khay đồ uống qua, cô lại tiện tay đổi ly khác. Lúc cô vừa đặt ly nước trái cây uống được một nửa trong tay lên khay, bỗng nhiên có một cái áo khoác từ bên cạnh đáp thẳng lên mặt, chắn hết tầm nhìn, cô chỉ có thể thấy mũi chân nhỏ nhắn của mình ẩn hiện bên dưới vạt áo.

Mùi nước hoa hương gỗ đàn độc nhất thuộc về người đàn ông kia che trời lấp đất mà bao phủ toàn thân cô.

Cô kéo áo khoác xuống, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bên cạnh, không hiểu ra sao: "Anh làm gì thế?"

Tầm mắt Ôn Cẩn Ngôn lướt từ mái tóc mượt mà của cô xuống dưới, ánh mắt lơ đãng tối sầm lại, đạm mạc nói: "Nhiệt độ hơi thấp."

Ý ngoài lời là sợ cô lạnh.

"......"

Thương Trà trào phúng: "...... Hiện tại mới tháng tám."

Lạnh chỗ nào?

Tháng bảy tháng tám là thời điểm nóng nhất trong năm của Ngô Thành, nhiệt độ nhiều khi lên tới 40 độ. Vừa tới mùa hè, đã có vài phóng viên nhàn rỗi không có việc gì chạy tới ven đường lớn làm thí nghiệm xem nhiệt độ ngoài trời có nóng đến độ nướng chín trứng gà hay không.

Ôn Cẩn Ngôn nhấc mí mắt, không chút để ý nói: "Tôi nói cô lạnh, thì cô phải lạnh."

Thương Trà ha hả một tiếng: "Được, tôi lạnh, lạnh muốn chết."

Không biết cái tên này lại lên cơn bệnh gì, dù sao cũng không nên nháo trước mặt nhiều người, cô đành phải đem áo khoác khoác trên vai.

Bọn họ vốn đã thu hút sự chú ý, mà những hành động lúc này lại càng khiến người khác khe khẽ bàn tán. Không phải nói hai người tình cảm không tốt sao? Không phải nói sắp ly hôn à?

Thế này là sao?

Cũng không biết có phải bởi vì chuyện này không, mà không bao lâu sau Ôn Cẩn Ngôn đã dẫn cô rời khỏi tiệc rượu, để lại Trần Hà và Tô Hòa ở lại xử lý những việc phía sau.

Vừa lên xe, Ôn Cẩn Ngôn liền ôm lấy Thương Trà đặt ngồi trên đùi hắn, áo khoác trên vai cũng thuận đà tuột xuống chỗ ngồi phía dưới. Cô giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng cánh tay đang ôm eo cô lại thêm dùng sức, cô không tránh được.

Tài xế phía trước yên lặng nâng thanh chắn lên, gì mà bên ngoài hiện giờ đều nói tiên sinh và phu nhân sắp ly hôn chứ. Tài xế không khỏi cảm thán, quả nhiên lời đồn không thể tin.

Đây rõ ràng là gắn bó keo sơn mà.

Mặt trăng to bằng bàn tay bên ngoài cửa kính cứ chậm rãi trôi về phía trước, ngón tay trắng lạnh, khớp xương rõ ràng của Ôn Cẩn Ngôn dừng trên bả vai trơn bóng như ngọc của Thương Trà, nhẹ nhàng ấn vài cái, hạ lông mi cười nhạt: "Cái kiểu váy gì đây?"

"......"

Thương Trà hảo tâm nhắc nhở hắn: "Đây là anh đưa."

"Ồ." Ôn Cẩn Ngôn không thèm để ý, chăm chăm nhìn cô, cười như không cười: "Vậy thì bây giờ trả tôi?"

"Bây giờ? ——" Thương Trà dừng một chút, cạn lời: "Ngài có thể lưu manh hơn nữa không?"

"Có thể." Ôn Cẩn Ngôn ngữ khí lười nhác.

Nói xong, hắn lại nhìn cô, bỗng nhiên cười: "Cô đỏ mặt cái gì?"

Thương Trà theo bản năng sờ sờ mặt, âm dương quái khí nói: "Nóng! Còn không phải tại anh một hai bắt tôi phải mặc áo khoác à, trời nóng như vậy..."

Đây là mùa hè đấy, ở trong nhà cô còn lười mặc áo, thế mà hắn lại đưa cho cô cái áo khoác, nói sợ cô lạnh, bắt cô phải mặc?

Bệnh tâm thần!

Ôn Cẩn Ngôn không khỏi "À" một tiếng: "Còn tưởng cô nghĩ cái gì không nên nghĩ."

Hắn nói như vậy, nhưng bàn tay dừng trên vai cô lại tiện đà trượt xuống tấm lưng trơn nhẵn đang lộ ra, muốn thăm dò vào trong.

"Lời này phải nói ——" Thương Trà đang định nói thêm, đột nhiên cả kinh: "Anh làm gì đấy?"

Tay Ôn Cẩn Ngôn dán phía sau lưng dùng lực ấn người cô xuống, cúi người, mang theo chút tàn nhẫn cắn vai cô, thanh âm trầm thấp mơ hồ không rõ: "Không phải cô bảo tôi lưu manh hơn nữa sao?"

Trong không gian tối tăm chật chội, dục vọng trong mắt hắn sáng quắc, không hề che giấu.

Trước đó trong tiệc rượu, thấy những ánh mắt thèm thuồng trắng trợn của mấy tên đàn ông nhìn cô, hắn liền không thoải mái.

Vẫn là không nên mang cô theo.

Thương Trà bỗng nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi——

"Ngài có thể lưu manh hơn nữa không?"

"Có thể."

"......"

Xe vững vàng tiến về phía trước, ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào, có chút chói mắt.

Ôn Cẩn ngôn hôn lần theo vai cô lên trên, Thương Trà vội đẩy hắn, dưới tình thế cấp bách, hô hấp không vững vàng mà nói lảng sang chuyện khác: "Vừa nãy Tô Hòa đi tìm tôi, lâu như vậy, anh không tò mò đã xảy ra chuyện gì sao?"

Động tác của Ôn Cẩn Ngôn dừng một chút, tiếp tục cắn cắn vành tai cô, không chút để ý: "Cô sẽ không chịu thiệt."

Sao hắn lại cắn người nữa rồi! Thương Trà tránh né, không phục: "Sao tôi lại không chịu thiệt? Nói như là tôi chỉ biết bắt nạt người ta vậy."

Phát hiện cô không muốn, Ôn Cẩn Ngôn hung hăng cắn vào cổ cô một cái mới dừng lại. Hắn dựa vào lưng ghế, nới lỏng cà vạt, ngữ khí lạnh hơn vài phần: "Còn không phải?"

"Sao nào?" Thương Trà nghiêng đầu liếc hắn một cái, nhân cơ hội này vội rời khỏi đùi hắn, che lại cổ, âm dương quái khí nói: "Còn muốn giúp cô ta lấy lại công đạo?"

Cô không thích Ôn Cẩn Ngôn, nhưng tốt xấu gì tạm thời cô vẫn đang là vợ trên danh nghĩa của hắn, cho nên cô thấy rất không vui khi hắn vì người con gái khác mà tới làm phiền cô.

Ôn Cẩn Ngôn nhắm mắt lại bình ổn dục niệm trong đáy lòng, nhàn nhạt nói: "Mấy việc nữ nhi thường tình của các cô, tôi không có hứng thú."

Cái ngữ khí này, cô nghe không ra rốt cuộc là do cô khi dễ Tô Hòa nên hắn không cao hứng, hay là bởi vì vừa rồi hắn dục cầu bất mãn mà tức giận.

Thương Trà bĩu môi, cố ý khiến hắn không thoải mái: "Vậy so sánh Tô Hòa với bạch nguyệt quang của anh, thì thế nào?"

Không nói cái khác, năng lực làm việc của cô ta xác thật xuất chúng, nhưng mà vạn lần không nên thích một người đàn ông không tim không phổi như tên chó Ôn kia. Bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, đã mặc màu lam nhiều năm như vậy rồi, cũng chẳng biết hắn có nhìn cô ta nhiều thêm một cái hay không?

Dù sao thì cũng là một người đáng thương.

Nói đến cái đề tài này, giọng nói của cô vẫn bình đạm như thường, tựa như đang nói đến việc không liên quan đến mình, so với cô của quá khứ cứ dây dưa không thôi quả thực là một trời một vực.

Ôn Cẩn Ngôn thong thả ngước mắt, ánh mắt có chút lạnh: "Cô ấy chỉ là thư ký."

Hứ, Thương Trà nhướng mày, phản ứng này, xem ra thực sự là có bạch nguyệt quang rồi.

Cô không sợ chết tiếp tục hỏi: "Vậy tôi với cô ấy thì sao?"

Ai cũng nói trông cô rất giống vị bạch nguyệt quang kia, cũng không biết là giống bao nhiêu mới có thể khiến người này cam tâm tình nguyện cưới cô nữa.

"Cô?" Ôn Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, cười nhạo một tiếng, lời nói mang theo chút trào phúng: "Hai người thật ra rất giống."

Thương Trà: "?"

"Đều sợ chết giống nhau."

"......"

Ôn Cẩn Ngôn nhìn Thương Trà.

Cũng vô lương tâm giống nhau. Là cô tự tới tìm hắn, cô biết hắn vẫn luôn cho người để ý tìm người kia, nhưng vẫn không có tin tức gì. Có lẽ ở trong lòng, hắn chỉ là tùy tay cứu cô, sớm đã quên rồi.

Thế nhưng từng có một lần hắn cho rằng, bọn họ là cùng một loại người.

Thương Trà nhớ tới lúc chạng vạng, chiếc xe thể thao kia lao nhanh về phía cô, cô liền không chút do dự trốn phía sau hắn.

Hiểu rồi, có trào phúng chẳng qua chỉ là trào phúng một mình cô thôi, chứ làm sao nỡ nói xấu bạch nguyệt quang trong lòng chứ.

Chết, ai mà không sợ?

Xe tiến trong viện, quản gia ở bên ngoài mở cửa xe: "Tiên sinh, phu nhân, hai người đã về rồi."

Thương Trà xách váy bước xuống xe, chạy nhanh về phòng thay đồ, đã lâu không mặc lễ phục nặng nề như vậy, mệt muốn chết.

Giày cao gót còn chưa rời khỏi chân, cả người đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị ôm lên. Thương Trà cơ hồ theo phản xạ liền ôm cổ người đàn ông, cả kinh nói: "Anh làm cái gì thế? Tôi tự đi được!"

Ôn Cẩn Ngôn trầm mặt, không nói một lời. Cô giương mắt nhìn lại, khuôn mặt hắn tối tăm, hàm dưới banh ra, như đang cực lực nhẫn nại. Trong lòng cô lộp bộp một chút, giãy giụa muốn xuống.

Quản gia đứng sau không hề có phản ứng gì, đã lâu không nhìn thấy vợ chồng son thân mật như vậy, tiểu lão đầu chỉ hận không thể tàng hình.

Thương Trà bị Ôn Cẩn Ngôn ôm lên lầu, động tác không tính là nhẹ ném lên trên giường, còn không đợi cô bò dậy, người đàn ông liền áp chế cô dưới thân.

Hắn tìm tới môi cô, gặm cắn như để phát tiết, mạnh mẽ cạy mở hàm răng, như là tức giận nhẫn nại đã lâu bất chợt được phóng thích. Hắn không khắc chế mà đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè trên người Thương Trà, cô sắp không thở nổi rồi.

Cô không biết mình lại chọc điên hắn lúc nào, hắn căn bản không giống như đang hôn, mà giống như là dã thú cắn xé con mồi hơn, khiến cô không còn sức phản kháng. Giờ mới thấy hai lần trước hắn ôn nhu cỡ nào, cô muốn kêu hắn dừng lại, nhưng mỗi tấc trong miệng đều bị hơi thở của hắn chiếm cứ, căn bản không thể phát ra tiếng.

Trong lòng mạc danh toát ra một tia khủng hoảng, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm. Cô liên tiếp đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng ngược lại lại bị hắn nắm lấy cổ tay, sau đó tháo cà vạt trói tay cô vào thanh giường. Hắn làm xong tất cả, trong khi miệng vẫn ngấu nghiến hôn Thương Trà, chỉ ngước mắt tựa như mãnh thú ngủ đông tản mạn mà nhìn cô một cái.

Hai mắt hắn đen nhánh, sung huyết, tràn đầy dã tính xâm lược và dục niệm không chút nào che giấu. Trong không khí yên tĩnh, thanh âm vải vóc bị xé rách vang lên, đồng tử Thương Trà đột nhiên co rụt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro