CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, ngoài trời tí tách mưa, thời tiết trở mặt còn nhanh hơn phụ nữ khi yêu, trong không khí tản ra mùi hơi nước hăng hăng.

Thương Trà tỉnh lại trong phòng ngủ cho khách, không vội mở mắt mà hít sâu một hơi, theo thói quen đi đến bên cửa sổ vén rèm ra, đập vào mắt chính là đình viện mơ hồ trong làn nước mưa. Giàn tường vi hôm qua còn nở rộ khoe sắc, hôm nay đã bị gió mưa vùi dập, màu sắc kém tươi, thoạt nhìn rất ảm đạm.

Cô dại ra một lát mới tỉnh táo lại, ừm, hình như mình đúng là đã kết hôn rồi.

Từ trong phòng đi ra, vừa đi đến cầu thang, liền nghe thấy mấy người làm dưới lầu đang lau sàn nhà nhỏ giọng thảo luận:

"Phu nhân và tiên sinh có phải lại cãi nhau không?"

"Cũng không phải, chỉ là có chút tranh luận ồn ào thôi! Nhưng tối hôm qua tôi lại thấy họ chia phòng ngủ."

Một người làm khác nghe xong thở dài một hơi.

Thương Trà: "?"

Sao nghe vào tai, giống như là hôm qua cô với tên cẩu nam nhân kia đã làm cái gì ấy ấy vậy...... thì đúng là có một chút không thoải mái, nhưng cũng không tính là cãi nhau, có vẻ giống đánh nhau hơn...... Ách.

Quản gia từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Thương Trà đang đứng ở đầu cầu thang, lập tức ho khan một tiếng, cười tít mắt, "Chào buổi sáng phu nhân."

Thương Trà hoàn hồn, lễ phép đáp lại, "Chào buổi sáng."

Hai người làm bên dưới nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, chột dạ cúi đầu, chào Thương Trà một tiếng liền đi ra ngoài.

Thương Trà xuống lầu, nhìn bữa sáng trên bàn ăn, thuận miệng hỏi quản gia: "Ôn Cẩn Ngôn đâu?"

Tối hôm qua rất xấu hổ, nên lúc này cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

Quản gia do dự một chút, ho nhẹ nói: "Tiên sinh...... Đi Nam thị công tác."

"À." Thương Trà không để bụng, vốn chỉ thuận miệng hỏi, nghe được câu trả lời của quản gia thì thở phào một hơi.

Không ở nhà? Rất tốt.

Không cần xấu hổ vì chia phòng ngủ, cũng không cần xem sắc mặt người khác.

Quản gia: "??!"

Phản ứng này là sao? Sao phu nhân không chỉ không tức giận, mà trông còn rất vui vẻ nhẹ nhõm?

Thương Trà cầm lấy dao nĩa, nhìn sandwich và trứng chiên trên bàn, lại không có hứng ăn. Đồ ăn rất tinh xảo, cạnh bàn được trang trí bằng một bình hoa diệp mát mắt, ở giữa còn có một bình bách hợp mới cắm, lãng mạn thơm tho.

Cô quay đầu nhìn về phía quản gia, "Trong nhà có đầu bếp biết làm bữa sáng kiểu Trung Quốc không?"

Từ trước đến nay cô không thích ăn cơm kiểu Tây, vào bữa sáng cô thích ăn bánh quẩy hoặc bánh bao nhỏ chấm với sữa đậu nành truyền thống hơn.

Chòm râu quản gia giật giật, bất động thanh sắc: "Phu nhân muốn ăn gì?"

Trước kia chưa bao giờ nghe phu nhân chủ động đề xuất muốn ăn gì, trước nay đều là tiên sinh ăn gì, cô sẽ cùng ăn cái đó. Ông ấy vẫn luôn cảm thấy hai người rất xứng đôi, đến khẩu vị cũng giống nhau.

Sao giờ đột nhiên lại có cảm giác chuẩn bị có giông to gió lớn sắp thổi đến nhà thế này?? Ông lắc lắc đầu, chòm râu hoa râm cũng run rẩy theo.

Chắc chắn là ảo giác, là ảo giác thôi.

Thương Trà được ăn bánh bao sữa đậu nành như ước nguyện, cắn một ngụm bánh bao chấm nước canh, nheo nheo mắt. Chó Ôn Cẩn Ngôn tuy là chó, nhưng đầu bếp mời về tay nghề lại rất được, sợ là đầu bếp trong khách sạn 5 sao cũng chỉ thế này thôi.

Trong viện vang lên tiếng còi ô tô, quản gia hình như nghĩ tới gì đó, vội ra cửa nghênh đón.

Thương Trà thấy lạ, Ôn Cẩn Ngôn đi công tác rồi, còn có ai đến nhà chơi chứ? Người làm đang thu dọn chén đĩa, cô thấy quản gia dẫn theo một người đàn ông mặc áo blouse trắng vào phòng. Trông có vẻ là bác sĩ, khí chất tự phụ giống hệt Ôn Cẩn Ngôn, một đôi mắt hồ ly khôn khéo, khóe miệng hàm chứa nụ cười như có như không.

Có thể làm bạn với chó Ôn, chắc cũng không phải loại bác sĩ bình thường.

Quản gia giới thiệu: "Phu nhân, đây là bạn tốt của tiên sinh, bác sĩ Trần Thư, tiên sinh gọi tới để kiểm tra..... thân thể cho ngài."

Ông nói xong thì chột dạ, thật ra nguyên văn lời tiên sinh nói là đến kiểm tra đầu óc cho phu nhân, nhưng lời này sao ông có thể nói với phu nhân chứ, lỡ nói ra hai người lại cãi nhau thì sao!

Thương Trà khó hiểu: "...... Kiểm tra thân thể?"

Quản gia trợn mắt nói dối: "Hôm qua không phải ngài té ngã sao? Tiên sinh lo lắng cho ngài, mới nhờ bác sĩ Trần đến xem."

"À......" Thương Trà nhớ ra, chống cằm nhìn bác sĩ, cười cười: "Anh ta nhờ anh tới kiểm tra đầu óc của tôi đúng không? Chồng tôi đối xử với tôi cũng tốt thật đấy."

Quản gia: "......"

Trần Thư: "......"

Trần Thư buông hộp y tế, mặt không đỏ tim không đập nói: "Bận trăm công nghìn việc cũng có thể dành ra chút sự quan tâm đến sức khỏe của vợ, đúng là người đàn ông tuyệt vời."

Thương Trà:......

Bạn của tên đàn ông chó cũng là chó, chó họp theo bầy mà, nếu không sao có thể là bạn tốt được chứ.

Trần Thư chỉ đơn giản nhìn Thương Trà từ trên xuống dưới, cười không đàng hoàng: "Vết thương của chị dâu không có gì đáng ngại, nếu vẫn không yên tâm thì có thể cùng tôi tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện."

Ôn Cẩn Ngôn một chút cũng không tin Thương Trà mất trí nhớ, nhưng cũng không có ý định thật sự để Thương Trà kiểm tra đầu óc tại bệnh viện, chỉ kêu Trần Thư đến xem xét vết thương của cô. Việc này ngày hôm qua quản gia đã báo cho hắn, Thương Trà ngã từ cầu thang xuống cũng không nghiêm trọng, không đến mức ngã hư đầu óc.

Thương Trà cười khẩy một cái: "Sao tôi lại cảm thấy, hình như anh rất hy vọng tôi có vấn đề."

"Sao lại thế được! Chị dâu đừng nghĩ oan cho tôi!" Trần Thư ngoài miệng thì bào chữa, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Từ Ôn gia đi ra, hắn lập tức liên hệ với Ôn Cẩn Ngôn: "Cẩn thận một chút, nhìn qua thì có vẻ chị dâu không nói dối, nói không chừng thật sự mất trí nhớ, tốt nhất cậu nên mang cô ấy đi làm kiểm tra hoặc khám bác sĩ tâm lý."

Hắn là bạn tốt của Ôn Cẩn Ngôn, trước kia đã từng gặp Thương Trà, trong trí nhớ của hắn, người con gái ấy lúc nào cũng mang theo nụ cười hoàn mỹ an tĩnh ngồi ở bên cạnh Ôn Cẩn ngôn, nói năng thận trọng giữ kẽ, tinh xảo giống như búp bê sứ. Nhưng hôm nay trông cô lại có sức sống hơn rất nhiều, kể cả khi hắn nói hắn là bạn tốt của Ôn Cẩn Ngôn, trong mắt cô cũng không có quá nhiều dao động cảm xúc, giống như chỉ là thuận miệng nói đến một người không liên quan.

Thực sự rất lạ, trước kia ai cũng có thể nhìn ra cô nói năng cẩn trọng, ánh mắt cô nhìn hắn lúc nào cũng mang nét dè dặt, thích hay không thích cũng không bao giờ thể hiện ra.

Còn vì sao lại nên gặp bác sĩ tâm lý? Lấy trình độ của hắn có thể xác định đại não Thương Trà không có bất luận vấn đề gì, nếu cô thật sự mất trí nhớ, chỉ có thể là vấn đề tâm lý.

Ôn Cẩn Ngôn không chút để ý: "Đừng quên trước kia cô ấy làm nghề gì."

Trần Thư cứng họng: "Diễn viên......"

Nếu là diễn, không thể không nói kỹ thuật diễn của Thương Trà thực sự quá tốt.

Mấy ngày nay Ôn Cẩn Ngôn không ở nhà, Thương Trà cũng đã suy xét cẩn thận, quyết định tới Thần Ngu tìm Quý Nhiên. Cô từ trước đến nay nói được làm được, nói quay lại giới thì chắc chắn sẽ quay lại. Theo lời Lục Văn nói, trước khi mất trí nhớ cô cũng đã hối hận về việc lui vòng, cho nên không cần bận tâm nhiều như vậy.

Trong văn phòng Quý Nhiên, Thương Trà uống ngụm cà phê, đảo mắt qua văn kiện trước mặt, cuối cùng cầm lấy bút, đang định ký tên thì lại thấy Quý Nhiên lên tiếng: "Thật sự nghĩ kỹ rồi?"

Thương Trà gật đầu, xem lại hợp đồng lần nữa, cười: "Chị Nhiên yên tâm, lần này em sẽ không dễ dàng từ bỏ."

Rất muốn trở về hai năm trước chất vấn bản thân, sao lại cố tình từ bỏ sự nghiệp, gả vào hào môn làm gì, ngốc sao?

Quý Nhiên nhìn cô muốn nói lại thôi: "Hợp đồng cô cầm về đi, nghĩ thật kỹ, nghĩ xong thì tới tìm chị."

Dứt lời, ánh mắt chị ấy lại lạc hướng nhìn về phía vết thương trên trán Thương Trà, đã mấy ngày trôi qua, vết thương đã kết một tầng vảy nâu thẫm.

Quý Nhiên hoài nghi: "Ôn tổng thật sự không làm gì cô?"

Thương Trà "A" một tiếng, cười khẽ: "Chị Nhiên đừng lo lắng, anh ta đi công tác cả ngày, làm sao có thời gian làm gì với em."

Ài, khẳng định là trước kia lúc lui vòng cô đã làm gì tổn thương trái tim chị Nhiên rồi, cho nên hiện tại chị ấy mới cảnh giác với quyết định của mình như vậy.

Lập tức bị Quý Nhiên trừng mắt nhìn, "Ai lo lắng cho cô."

Thương Trà không sợ chị ấy, khẩu thị tâm phi thôi, mình đã lui vòng hai năm, chị Nhiên còn quan tâm mình như thế, chỉ bằng cái này, cũng đã cho cô thêm động lực để quay lại.

Quý Nhiên hừ lạnh một tiếng, từ từ nói: "Cô lo nghĩ cách về nhà nói với Ôn tổng chuyện này đi! Trước đó hai người từng có ước định."

Quý Nhiên không vội vã để Thương Trà ký, chính là bởi vì còn có một chướng ngại vật là Ôn Cẩn Ngôn, nếu không giải quyết được hắn, đến lúc đó sẽ đến lượt hợp đồng này thành chướng ngại vật.

"Ước định?" Thương Trà ngẩn ra một chút, dùng cái muỗng quấy cà phê: "Anh ta sẽ không để ý đâu."

Mặc kệ ước định cái gì, nhìn thái độ phiền chán lại không kiên nhẫn của Ôn Cẩn Ngôn với cô hiện tại, khẳng định sẽ không thèm để ý cô làm gì, nói không chừng hắn còn không nhớ rõ ước định giữa bọn họ.

Ra tới cửa Thần Ngu, Thương Trà đeo khẩu trang, bật dù che nắng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam không một gợn mây, bị ánh mắt trời chiếu đến không mở được mắt. Thời tiết Ngô Thành thật đúng là, mấy hôm trước còn mưa rõ to. Sớm biết thế này đã kêu tài xế đưa cô tới rồi, hiện tại còn phải tự mình gọi xe.

Trong lúc chờ xe, Thương Trà cúi đầu lướt di động, trong lúc vô tình lại thấy tin tức liên quan đến tên đàn ông chó. Tò mò click vào, trong video, người con gái mặc lễ phục màu xanh biển, khí chất xuất trần, an tĩnh đứng bên cạnh người đàn ông trông rất tự phụ, cô gái lễ phép ưu nhã ghé tai người đàn ông nói gì đó, trai tài gái sắc cực kỳ xứng đôi.

Ánh sáng trong mắt Thương Trà chuyển động, ngón tay lướt lướt màn hình, ăn dưa ăn đến bản thân mình rồi này.

—— "Thương Trà đúng là người vợ có danh không phận rồi! Ôn tổng mỗi lần tham dự yến hội đều dẫn vị này theo."

—— "Không phải Ôn tổng có một bạch nguyệt quang đã yêu rất nhiều năm sao?"

—— "Nói không chừng vị này chính là bạch nguyệt quang đó đấy?"

—— "Không phải Thương Trà trông rất giống bạch nguyệt quang sao??"

—— "Có một nói một, cô ấy không có cửa so với Thương Trà."

Ôn Cẩn Ngôn có bạch nguyệt quang? Có bạch nguyệt quang còn kết hôn với mình? Đúng là tra nam mà...

Nhìn hai người trong video, Thương Trà nhăn mày, theo lý mà nói sau khi mất trí nhớ cô không nên cảm thấy khổ sở, nhưng tâm lý vẫn không tránh được có chút rầu rĩ, tựa như có hai sợi dây đằng quấn lấy trái tim, khó chịu như sắp vỡ ra.

Đột nhiên, cô ngẩng đầu nhìn về phía nào đó, thầm nghĩ không ổn, dù đã lui vòng hai năm, nhưng cảm giác với camera của cô vẫn rất nhạy bén. Sợ là có khi lại sắp có dưa của cô rồi, chị Nhiên mà biết, kiểu gì cũng sẽ mắng cô, còn chưa quay lại giới đã chọc phải phiền phức không đáng có rồi.

Có paparazzi ở chỗ này thực sự cũng không lạ, dù sao thì hôm nay cô mặc hơi nổi bật. Váy dài màu đỏ không tay thắt eo, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn tinh tế một cánh tay cũng có thể ôm trọn, dưới váy lộ ra cổ chân trắng nõn, đứng che ô dưới ánh mặt trời chói chang thực sự đẹp như một bức tranh phong cảnh. Chỉ cần là ai đi ngang qua, đều nhịn không được nhìn người phụ nữ xinh đẹp ấy nhiều thêm một chút.

Phía sau có tiếng bước chân vang lên, thanh âm dịu dàng ra vẻ rất thu hút sự chú ý: "Ai nha! Trà Trà quả nhiên là muốn quay lại à? Thuận buồm xuôi gió nha, tôi đã sớm nhắc cô đàn ông không đáng tin cậy mà."

Trần Uyển lại lần nữa gặp Thương Trà ở Thần Ngu, kẻ ngốc cũng biết cô muốn quay lại, cô ta tự thấy bản thân mình lại chẳng kém Thương Trà chỗ nào, dựa vào cái gì mà Quý Nhiên lại nhìn kẻ hờ hững như Thương Trà bằng con mắt khác, đem tất cả tài nguyên tốt cho người như cô chứ. Việc lần trước thay đổi người phát ngôn vào phút chót khẳng định cũng là do Thương Trà thổi gió bên tai Ôn tổng, cô ta hận không thể nhìn thấy Thương Trà bị vứt bỏ sớm hơn một chút, mới an ủi được những thiệt thòi bản thân phải chịu.

Thương Trà lén trợn trắng mắt, xoay người nhìn về phía bị trợ lý Tiểu Tâm đang che ô cho Trần Uyển, cười đến uyển chuyển: "Đúng rồi, Uyển Uyển nhất định là rất mừng cho tôi đúng không?"

Đều là hồ ly ngàn năm, ai ghê tởm hơn người đó thắng.

Đi con đường của trà xanh, để trà xanh không còn đường mà đi.

"Cô......" Trần Uyển tức giận đến xanh mét mặt mày.

Xe tới, Thương Trà mở cửa xe, hôn gió Trần Uyển một cái, thân mật nói: "Uyển Uyển, tôi đi trước, gặp sau nha."

Xe nghênh ngang rời đi, còn lưu lại một vòng khí thải. Trần Uyển bụm mặt, tức giận dậm chân.

Thương Trà nhìn qua kính chiếu hậu thấy bộ dáng tức giận đến dậm chân của Trần Uyển, tâm tình buồn bực vì video kia cũng tản bớt. Chú tài xế đằng trước bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói đặc sệt khẩu âm địa phương: "Mỹ nữ, cháu có phải minh tinh không nga? Trông rất giống ngôi sao mà con gái chú thích nga......"

Thương Trà "A" tiếng: "Thật ạ? Cảm ơn chú."

Đây không phải khen cô đẹp sao?

Chú tài xế: "......?"

Nghĩ đến cái video kia, Thương Trà không khỏi nghĩ ngợi, kêu tài xế lái đến chỗ gần trung tâm thương mại. Cô đi dạo phố một lát, ăn cơm bên ngoài rồi mới quay về biệt thự Ôn gia.

Về đến nhà, trời đã không còn sớm, sắc hoàng hôn màu đỏ hồng chỉ còn lại hơn nửa.

Vào phòng, Thương Trà đặt dù ở giá treo đồ chỗ huyền quan, vừa đổi giày vừa nhìn bên trong, sao hôm nay an tĩnh vậy? Trong nhà không có ai hả?

Trước khi về nhà, không phải quản gia đều sẽ ra nghênh đón sao?

Cô treo túi xách ở một bên, đi qua huyền quan liền nhìn thấy Ôn Cẩn Ngôn đang ngồi trên sô pha, tức khắc liền sáng tỏ, khó trách! Có một vị tôn thần như vậy ở nhà, ai dám không an tĩnh chứ?

Người đàn ông ngồi ở kia, hình như đang xem văn kiện, ánh sáng hơi tối khiến cô không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng từ người hắn lại vô cớ tản mát ra một loại hơi thở "lão tử không dễ chọc".

Cô liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, đi thẳng lên trên lầu.

Ai ngờ Ôn Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng: "Thương Trà."

Ngữ khí này là sao, làm như cô thiếu hắn mấy trăm triệu không bằng?

Thương Trà dừng bước, chậm rì rì xoay người, cười nói: "Ôn tổng, chuyện gì thế?"

Nghe thấy xưng hô này, thần sắc Ôn Cẩn Ngôn lơ đãng lạnh đi vài phần, nhìn chằm chằm Thương Trà.

Ngữ khí không chút để ý: "Cô tới Thần Ngu làm gì?"

Màn hình di động vẫn đang sáng, có thể nhìn rõ tài liệu Trần Hà vừa gửi cho hắn, là việc hôm nay Thương Trà tới Thần Ngu.

Ngữ khí chất vấn này khiến Thương Trà rất không vui, cho hắn một nụ cười khẩy: "Tôi làm gì còn cần phải với thông báo Ôn tổng?"

Ghét cô còn quản nhiều như vậy, tên đàn ông chó đây là... có khuynh hướng tự ngược?

Ôn Cẩn Ngôn chợt đứng dậy, không nhanh không chậm đi về phía cô. Người đàn ông được ánh tịch quang ngoài cửa sổ chiếu lên, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng được bao phủ, giống như một con mãnh thú đang ngủ đông trong bóng tối.

Tim Thương Trà đột nhiên đập lỡ một nhịp.

Cô thực sự rất hoài nghi, không phải hắn thật sự có khuynh hướng cường bạo đấy chứ?

Cô nhịn không được lui về sau, mặt sau là nửa thang lầu xoay tròn, gót chân đột nhiên vướng bậc thang, lảo đảo một cái, Thương Trà theo phản xạ có điều kiện đỡ lấy một bên tay vịn, hư trương thanh thế trấn định nói: "Anh muốn làm gì?"

Cô nhéo di động, nếu thật sự hắn dám cường bạo cô, cô sẽ lập tức báo cảnh sát.

Ôn Cẩn Ngôn ngừng trước mặt cô khoảng nửa bước, cúi người tới gần, bên môi gợi lên một độ cong rất nhẹ: "Sao nào? Vị trí Ôn phu nhân không thỏa mãn được cô?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro