CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu, bóng dáng hai người đè lên nhau, kéo dài khắp cầu thang, lại bị bậc thang chia làm vài đoạn.

Chỗ chiếu nghỉ cầu thang bày một chiếc bình sứ Thanh Hoa cổ, được cắm vài thứ trông như lông đuôi đà điểu, rất dài, trông rất diễm lệ.

Thương Trà ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trào phúng của hắn, trái tim vô cớ giống như có kim đâm, nhoi nhói, không tự giác đè đè chỗ ngực, rõ ràng không nhớ hắn, sao vẫn có cảm xúc kỳ quái như vậy chứ?

Bản thân trước kia thật sự yêu hắn?

Bất động thanh sắc buông tay, cô cười cười: "Ôn phu nhân? Ôn tổng cho rằng tôi rất hiếm lạ?"

Không biết bọn họ kết hôn như thế nào, nhưng cô có thể khẳng định không phải là bởi vì tên gọi Ôn phu nhân này.

Ôn Cẩn Ngôn nới lỏng cà vạt, ung dung nhìn cô chằm chằm, cười như không cười: "Đừng quên trước khi kết hôn chúng ta đã ước định cái gì?"

Ước định ước định lại là ước định, Thương Trà nào biết ước định cái gì, thuận miệng nói: "Ước định gì? Nếu là ước định khi kết hôn, vậy có phải ly hôn là không tính nữa?"

Xem bộ dáng này, đại khái chắc là cô đã đồng ý với hắn điều kiện nào đó để rời giới giải trí. Cái này cũng dễ hiểu thôi, mấy tên đàn ông hào môn một bên thích mỹ nhân kiều diễm trong giới giải trí, một bên lại chê mấy cô gái làm trong ngành này dơ bẩn. Trong quá khứ rốt ruột là cô ngu xuẩn đến mức nào mới có thể đồng ý chuyện như vậy chứ?

Mặc kệ ước định cái gì, ly hôn là xong.

Ánh mắt lơ đãng của Ôn Cẩn Ngôn lạnh vài phần, ngữ khí hơi nặng: "Cô cho rằng có thể uy hiếp tôi?"

Thương Trà không thể hiểu được: "Ai uy hiếp anh? Tôi chỉ là muốn quay lại giới, liên quan gì đến anh."

Cô cũng thuận miệng nói luôn, sao hắn lại tức giận? Bình thường lúc nào trên mặt hắn cũng luôn treo các loại cười ý vị trào phúng cô, hôm nay là lần đầu tiên thấy hắn tức giận.

Không phải hắn rất ghét mình sao, được ly hôn không phải nên vui vẻ đến nhảy cẫng lên à?

Ôn Cẩn Ngôn cũng ý thức được, thu lại cảm xúc, trào phúng nơi đáy mắt càng rõ ràng.

Hắn nhếch môi: "Không được tôi cho phép, cô cho rằng Thần Ngu dám ký hợp đồng với cô?"

Thương Trà: "......"

Có quyền thế thì ghê gớm lắm à.

Ừ, ghê gớm thật......

Cô nghẹn nửa ngày, trừng hắn: "Không thể nói lý!"

Dựa vào cái gì không cho cô quay lại giới chứ, đúng là bạo quân chuyên chế độc tài.

Hai người náo một trận, lúc ăn tối, người làm trong nhà đều ăn ý đi đường không dám phát ra âm thanh, chỉ thiếu điều nhón mũi chân mà đi thôi, ai cũng sợ vạ lây, tiểu lão đầu quản gia kia cũng không biết nên trốn đi đâu tránh họa nữa.

Sau khi ăn xong, Thương Trà như cũ trở về phòng cho khách, trước khi ngủ nằm ở trên giường lướt weibo, lại không phát hiện tin tức của mình. Sao lại không có nhỉ, chẳng lẽ buổi chiều là cô ảo giác sao? Không lẽ cô chưa quay lại nên flop rồi?

Chuông di động đột nhiên vang lên, dọa cô nhảy dựng, là một cái tên xa lạ. Cô nhìn chằm chằm cái tên kia vài giây, có lẽ không phải người xa lạ, chắc là người có liên quan đến Ôn Cẩn Ngôn, cho nên cô mới quên mất.

Tiếng chuông kiên trì không ngừng vang lên một lần lại một lần, Thương Trà đành nhận điện thoại: "Xin chào?"

Giọng nói của cô lẫn chút nghi hoặc, bên kia ống nghe tựa hồ ngẩn ra một chút, sau đó cười khẽ: "Ôn phu nhân, tôi là bác sĩ tâm lý của cô, Thẩm Hàn Vũ."

Giọng nói của người đàn ông như tắm mình trong gió xuân, khiến người nghe không tự giác buông lỏng phòng bị.

"Bác sĩ tâm lý?" Thương Trà mê man.

Thẩm hàn Vũ? Bác sĩ tâm lý? Trước kia cô tìm bác sĩ tâm lý làm gì?

Cô không chú ý, nghe được ngữ khí nghi hoặc của cô, người đàn ông không tiếp tục truy hỏi, mà tự giới thiệu bản thân.

"Đã quên rồi?" Thẩm Hàn Vũ bất ngờ hỏi lại, Thương Trà nghe được tiếng lật giấy, "Hôm nay là thời gian trị liệu chúng ta đã hẹn trước."

Thương Trà: "?"

Ý là đáng ra hôm nay cô có lịch khám với bác sĩ tâm lý, kết quả lại cho người ta leo cây. Nhưng căn bản là cô không biết việc này, cho nên mới tới Thần Ngu tìm Quý Nhiên.

Thương Trà bất động thanh sắc, cười nói: "Xin lỗi bác sĩ Thẩm, hôm nay tôi có chút việc, quên báo với ngài."

"Không sao." Thẩm Hàn Vũ ôn hòa nói: "Ôn phu nhân ngày mai tới phòng làm việc của tôi là được."

Thương Trà: "...... Có thể gửi lại địa chỉ cho tôi không? Tôi lỡ quên mất rồi."

Cô đã quên vì sao mình lại phải gặp bác sĩ tâm lý, cho nên tất nhiên là cũng quên luôn địa chỉ phòng khám.

Thẩm Hàn Vũ hình như bật cười: "Được, đợi lát nữa tôi gửi cho cô."

"Ừm." Thương Trà đáp lại, "Ờm thì, ngày mai gặp."

Thế mà cô lại quên mất người ta, thật là xấu hổ.

Thương Trà nghĩ nghĩ, ngày mai gặp Thẩm Hàn Vũ, cô có nên nói với hắn mình mất trí nhớ không? Hắn là bác sĩ tâm lý, không nói chắc hắn cũng có thể phát hiện. Nếu là người không liên quan đến Ôn Cẩn Ngôn, vậy thì hắn sẽ không nói cho Ôn Cẩn Ngôn đâu nhỉ? Vậy càng tốt, nếu không tên đàn ông chó lại mất công nghĩ cô diễn trò.

Ôn Cẩn Ngôn xử lý xong công việc liền quay về phòng ngủ, lại không thấy Thương Trà đâu, không khỏi ngẩn người. Kết hôn hai năm, bọn họ nói chuyện càng ngày càng ít, Thương Trà dần dần không giống như khi mới kết hôn hết sức lấy lòng hắn nữa, hai người bây giờ như người xa lạ.

Hắn cũng không thèm để ý, hôn nhân với hắn mà nói, không có ý nghĩa gì. Trước nay hắn không nghĩ tới kết hôn, nhưng thấy cô đề cập đến, hắn liền thuận miệng đồng ý.

Nhưng lúc này phòng ngủ đột nhiên không có hơi thở của cô, lại giống như thiếu đi rất nhiều, trống rỗng, khiến hắn hơi tức giận.

Ôn Cẩn Ngôn cởi áo sơmi, đáy lòng nổi lên một chút bực bội, gọi quản gia tới hỏi: "Thương Trà mấy ngày nay ngủ chỗ nào?"

"Mấy ngày tiên sinh đi công tác, phu nhân đều ngủ ở phòng cho khách." Quản gia thử thăm dò hỏi: "Hay tôi đi mời phu nhân qua đây?"

"Không cần." Ôn Cẩn Ngôn dừng một chút, khóe miệng hơi cong, trào phúng: "Xem cô ấy có thể nháo tới khi nào?"

Hắn không cảm thấy Thương Trà thật sự không thèm để ý vị trí Ôn phu nhân này, cô yêu hắn như vậy, yêu đến mức không tiếc giả bệnh, vờ mất trí nhớ để khiến hắn chú ý.

Hắn không ngại để cô ngồi ở vị trí Ôn phu nhân cả đời, nhưng tiền đề là cô đừng quá tham lam.

Video Player is loading.

Pause

Unmute

Loaded: 4.87%

Remaining Time -15:17

Close Player

......

Phố xá náo nhiệt, ánh mặt trời tháng bảy chói chang đến lợi hại, bức cho mỗi người trên đường đều phải bật ô để chắn nắng.

Thương Trà tới địa chỉ mà Thẩm Hàn Vũ gửi cho cô, đi vào trung tâm thương nghiệp thành phố, ngước mắt nhìn tòa office building phía trước. Cô ngửa đầu nhìn đám mây trắng bồng bềnh trên nóc tòa nhà, giá nhà trung tâm Ngô Thành không hề rẻ, tấc đất tấc vàng, huống chi đây lại là trung tâm thương nghiệp của thành phố, nơi nổi tiếng là trái tim của Ngô Thành.

Khó trách mọi người đều nói, bác sĩ tâm lý kiếm được rất nhiều tiền.

Chung quanh người đến người đi, hình như mọi người đi dạo phố cuối tuần, có người nhà dẫn theo trẻ nhỏ, cũng có không ít cặp đôi nắm tay nhau tình tứ, bạn trai không chút để ý thơm một cái vào má bạn gái, cô gái vừa thẹn vừa bực, làm bộ làm tịch đánh bạn trai một cái.

Thương Trà là người đã kết hôn, nhìn thấy cảnh này cảm giác như phải chịu vạn điểm thương tổn, cẩu độc thân kiêu ngạo nện bước lên lầu. Tuy đã kết hôn, nhưng ở trong lòng cô vẫn tự cho mình là người độc thân, dù sao kết hôn với người như thế không bằng làm chó còn hơn.

Nhìn chồng nhà người ta, lại nhìn vị tôn đại thần trong nhà mình, cô thực sự rất hoài nghi vấn đề tâm lý của mình chính là do hắn tạo thành.

Tìm địa chỉ đi lên tầng 29, lễ tân rất nhiệt tình chào hỏi cô: "Ôn phu nhân, bác sĩ Thẩm chờ ngài đã lâu, để tôi dẫn ngài qua."

Cô nàng cũng thấy lạ, rõ ràng Ôn phu nhân thường tới, vì sao bác sĩ Thẩm lại còn bảo cô dẫn đường, nhưng bọn họ đều biết, Ôn phu nhân là bệnh nhân đặc biệt của bác sĩ Thẩm, các cô chỉ cần lo tận tâm chiêu đãi là được rồi.

Chị gái lễ tân cười đến phá lệ chân thành điềm mỹ, giống như cô không phải tới xem bệnh, mà là khách quen của thẩm mỹ viện.

Thương Trà gật gật đầu, đi theo phía sau chị gái nhỏ đánh giá gian phòng làm việc, vừa nãy nhìn ở bên ngoài, phòng làm việc này chiếm dụng toàn bộ không gian lầu một. Trang trí bên trong có thể nhìn ra được chủ nhân có phẩm vị không tồi, không gian thiết kế bất quy tắc, sắc lục cực kỳ thoải mái phối hợp với màu trắng ngắn gọn hào phóng.

Cũng không biết có phải ám thị tâm lý hay không, mà cô vừa vào nơi này liền cảm giác tâm tình thập phần thả lỏng.

Chỉ chốc lát sau, đến một văn phòng, chị gái nhỏ dẫn đường sau khi nói câu "Mời ngồi" với cô, liền an tĩnh đóng cửa lui ra ngoài.

Thương Trà ngẩng đầu, đối diện với người đàn ông có đôi mắt cười ngồi phía sau bàn làm việc màu trắng, dù cặp mắt kia ẩn sau chiếc kính gọng vàng, nhưng cô liếc mắt một cái liền xác định, đây là người đàn ông tối hôm qua gọi điện thoại cho cô. Rất giống với tưởng tượng của cô, một người ôn tồn lễ độ, chỉ nhìn một cái đã có hảo cảm.

Rất khác với gương mặt đẹp không ai bì nổi nhưng lại mang tính công kích của Ôn Cẩn Ngôn, diện mạo Thẩm Hàn Vũ tao nhã, đuôi mắt hoa đào sau cặp kính hơi cong lên, khóe miệng lúc nào cũng nở nụ cười nhàn nhạt, giống như trời sinh là một người rất dịu dàng.

Đâu giống Ôn Cẩn Ngôn, dường như trời sinh người khác thiếu hắn tiền vậy.

Cô mỉm cười chào hỏi: "Bác sĩ ...Thẩm?"

Thẩm Hàn Vũ cười khẽ lắc đầu: "Đến tôi mà cô cũng quên."

Thương Trà rất ngượng ngùng: "Xin lỗi......Hả?!!"

Khoan đã? Miệng cô mở to, nhìn Thẩm hàn Vũ: "Sao anh lại biết?"

Đến hắn mà cũng quên...... Vừa mới gặp lại cô đã biết cô mất trí nhớ? Hơn nữa cô có cảm giác lời này nghe có chỗ không thích hợp.

Thẩm Hàn Vũ đẩy đẩy gọng kính, đứng dậy đến máy lọc rót nước, "Ôn phu nhân cứ định kỳ nửa năm sẽ tới phòng khám của tôi để trị liệu, giờ lại đột nhiên không nhớ rõ địa chỉ."

Thương Trà gật gật đầu.

Hắn đặt ly nước trước mặt cô, tiếp tục nói: "Huống chi theo tôi quan sát từ trước, Ôn phu nhân cũng ẩn ẩn có dấu hiệu, chỉ là không nghĩ tới lại đột nhiên như vậy."

Dứt lời, ánh mắt hắn quét về phía cái trán bị thương của Thương Trà: "Có phải Ôn phu nhân đã từng bị chấn thương, đúng không?"

Hóa ra là như thế này.

"Đúng đúng đúng, sau khi tôi ngã liền mất trí nhớ." Thương Trà thầm nghĩ, bác sĩ Thẩm thật là cẩn thận, cô tò mò hỏi: "Vì sao trước đây tôi phải tới nơi này?"

Cuộc sống của cô từ nhỏ đã không như ý, cái người cô gọi là mẹ coi cô như của nợ, như gánh nặng, sau này lại chỉ xem cô như công cụ kiếm tiền. Cô đã sớm học được cách làm lơ những thứ đó, biến chính mình trở nên không tim không phổi.

Thật sự không thể tưởng được còn có chuyện gì, có thể khiến cô phải tới gặp bác sĩ tâm lý để khai thông.

Ngã sao...

Thẩm Hàn Vũ nhìn cô, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cô quên những gì?"

"Tôi quên hết..." Thương Trà ngẩn ra, cười: "Ôn Cẩn Ngôn?"

Quả nhiên là hắn! Cô quên hết mọi thứ liên quan đến Ôn Cẩn Ngôn, vậy có phải việc cô tới khám bác sĩ tâm lý cũng là vì hắn không? Đến cả bác sĩ tâm lý của mình cô đều quên mất.

Thẩm Hàn Vũ gật đầu, giải thích: "Não của con người rất thần kỳ, vào lúc cô quá thống khổ muốn trốn tránh, nó sẽ tự lựa chọn giúp cô quên."

Thống khổ à...... Thương Trà không biết vì sao, đột nhiên thấy hụt hẫng, nhẹ giọng nói: "Thống khổ của tôi là gì? Giữa tôi và Ôn Cẩn Ngôn đã xảy ra chuyện gì?"

Tuy cô đã quên, nhưng cũng biết cái ngành bác sĩ tâm lý này, người bệnh với bác sĩ là tuyệt đối tín nhiệm, cho nên Thẩm Hàn Vũ nhất định biết trong trí nhớ của cô, cô và Ôn Cẩn Ngôn đã xảy ra chuyện gì.

Đôi mắt sau cặp kính của Thẩm Hàn Vũ hiện lên chút cảm xúc, bỗng nhiên bật cười: "Thống khổ cũng đã quên rồi, cần gì phải tự tìm phiền não."

Cảm xúc Thương Trà tới nhanh đi cũng mau, cười nhẹ: "Bác sĩ Thẩm nói đúng, nhớ đến anh ta làm gì?"

Đàn ông thôi mà, đã quên thì cho quên luôn.

Thẩm Hàn Vũ đẩy mắt kính, rất tự nhiên nói: "Ôn phu nhân ăn trưa chưa? Nếu chưa vậy cùng nhau ăn được không?"

Ngữ khí của hắn tự nhiên đến mức giống như hai người đã từng cùng nhau ăn cơm rất nhiều lần, Thương Trà không cự tuyệt, "Được."

Cô tới nơi này trị liệu nửa năm, nói vậy chắc đã rất quen thuộc với hắn, cùng nhau ăn một bữa cơm chắc cũng không sao.

"Đúng rồi." Thương Trà nhìn hắn: "Anh cứ gọi tôi Thương Trà là được, Ôn phu nhân...... nghe hơi xa cách."

Hiện tại cô căn bản là nhớ không nổi việc kết hôn, trong lòng vẫn cảm thấy mình đang độc thân. Những người trong nhà thì thôi, bắt người ta sửa miệng cũng rất khó xử, nhưng ở bên ngoài mà người khác cứ ngậm miệng mở miệng là Ôn phu nhân, thật sự quá xấu hổ.

Thẩm Hàn Vũ cởi áo blouse trắng treo một bên, động tác xắn cổ tay áo dừng một chút, tươi cười ôn hòa: "Được, Thương Trà."

Thương Trà liếc hắn một cái, hai người nhìn nhau cười.

Người đàn ông rũ mắt, thong thả ung dung xắn tay áo, khẽ cười khẩy.

Rốt cuộc là đã quên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro