CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ nhỏ màu vàng ấm áp, thân hình Ôn Cẩn Ngôn cao lớn, ánh đèn hiển nhiên không thể chiếu đến chỗ hắn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hơi tối tăm, nhìn không rõ biểu tình.

Hắn nói qua nói lại làm Thương Trà phát ngốc: "Anh có ý gì?"

Cái gì mà một vừa hai phải? Hắn cho rằng bản thân đang làm gì?

Không biết vì sao, tức giận trên mặt Ôn Cẩn Ngôn tựa hồ biến mất sạch sẽ, không chút để ý nói: "Đừng kích thích tôi, cũng đừng vạ lây người khác, hiểu không?"

Hắn không ngại cô nháo, nhưng không đại biểu hắn có thể chịu đựng việc người khác nghĩ hắn bị vợ cắm sừng.

Thương Trà: "?"

Hắn đang nói thứ cẩu ngôn cẩu ngữ gì thế? Sao một câu cô cũng nghe không hiểu.

Cô đánh giá hắn từ trên xuống dưới, giống như là muốn nhìn đến khi hắn mọc ra hoa, ngữ khí Ôn Cẩn Ngôn lười nhác: "Nhìn cái gì?"

Thương Trà nhìn hắn, chân thành đặt câu hỏi: "Anh là người đúng không?"

Người con gái đôi mắt linh động, tràn ngập nghiêm túc, phảng phất như đang hỏi việc đại sự gì vậy.

Biểu tình Ôn Cẩn Ngôn chớp mắt cứng đờ, ngữ khí không nhẹ không nặng, mang theo cảnh cáo: "Thương Trà."

Thương Trà "Ừ" một tiếng, ra vẻ nghi hoặc: "Là người mà, sao lại không nói tiếng người chứ?"

Ôn Cẩn Ngôn lạnh mặt, nhìn cô: "Thương Trà, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Trước kia có lúc nào Thương Trà nhìn thấy hắn mà không cười khanh khách đâu, hắn vừa trở về đã ở bên tai hắn ríu ra ríu rít. Kể cả sau này cô trở nên ít nói hơn, nhưng đối với hắn vẫn ôn nhu, đâu giống như bây giờ, mở miệng là đâm thọc.

Nhìn biểu tình Ôn Cẩn Ngôn, Thương Trà hơi buồn cười: "Cho nên, Ôn tổng là cảm thấy tôi đang kích thích ngài?"

Mở miệng Ôn tổng ngậm miệng lại Ôn tổng, Ôn Cẩn Ngôn khí định thần nhàn: "Không thì sao?"

Cô của quá khứ lúc nào cũng một lòng một dạ với hắn, hắn không tin cô sẽ thật sự có gì với đàn ông bên ngoài. Huống chi cô luôn luôn ôm địch ý cực kỳ lớn với Tô Hòa, mỗi lần thấy Tô Hòa đều sẽ châm chọc mỉa mai, không phải kích thích hắn thì còn có thể là gì.

Thương Trà đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Ôn tổng, trước kia rốt cuộc là chúng ta kết hôn như thế nào?"

Nếu Ôn Cẩn Ngôn ôn nhu với cô, thì rõ ràng, bọn họ khả năng thật sự kết hôn vì tình yêu. Nhưng hắn đối xử với cô luôn ác liệt như vậy, thật sự nghĩ không ra còn có lý do gì có thể khiến cô quyết định kết hôn.

Phải biết rằng trước kia Thương Trà theo chủ nghĩa độc thân. Từ nhỏ đến lớn đều sống dưới bóng ma hôn nhân của ba mẹ, bên tai đều là tiếng cãi nhau hoặc là âm thanh dơ bẩn. Cha mẹ cô đều đối xử với cô như vậy, cho nên cô cảm thấy sẽ chẳng có ai thật tình đối xử tốt với cô, cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ sống cuộc sống hôn nhân cả đời.

"Vì sao lại kết hôn à?" Ôn Cẩn Ngôn dừng một chút, bỗng nhiên cười cười, như là nghe được một câu chuyện rất thú vị: "Không phải cô là người rõ ràng nhất sao?"

Thương Trà: "......"

Có thể nói chuyện tử tế không hả......

Hiện tại cô phát hiện đối phương không phải ghét mình, mà là trời sinh hắn đã ưu việt ngạo mạn, nói ghét là còn rất tôn trọng cô rồi đấy, phải nói là hắn căn bản không thèm để ý. Giống như cô có thể gả cho hắn, chính là thiên đại vinh hạnh, cho nên tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, đừng sảo đừng nháo.

Gió đêm lồng lộng tiến vào từ khung cửa sổ chưa đóng, phất qua gương mặt Thương Trà, cô bỗng nhiên lên tiếng: "Thế thì... Chúng ta ly hôn đi."

Hôn nhân của bọn họ đã bất mãn đến độ cô phải đi gặp bác sĩ tâm lý rồi, cũng không cần phải cố đấm ăn xôi làm gì nữa.

Bầu không khí đột nhiên an tĩnh. Ôn Cẩn Ngôn cười nhạt, Thương Trà lại cảm thấy hình như mình gặp ảo giác.

Hắn nhìn cô: "Cô biết mình đang nói gì không?"

Thương Trà nói: "Biết."

Ly hôn, với cô hiện tại chính là con đường tốt nhất, sau khi ly hôn cô cũng không cần phải nhìn sắc mặt người khác, không cần chịu đựng cuộc sống gò bó, có thể yên tâm quay lại giới, làm những chuyện mình thích.

Chỉ là cô lại không rõ ràng lắm trạng thái trước khi mất trí nhớ của mình là gì, tùy tiện ly hôn hình như cũng không ổn lắm.

Ôn Cẩn Ngôn bước vài bước đến gần cô, giống như muốn nhìn rõ biểu tình của cô, dừng lại trước giường, bỗng nhiên bật cười: "Không phải thật sự sợ tôi đấy chứ?"

Được, hắn lại cho rằng cô đang cố ý kích thích hắn sao?

Ánh mắt Thương Trà nhịn không được dừng trên mặt hắn.

Người đàn ông mắt sáng quắc, một thân tây trang chỉnh tề, cà vạt lỏng lẻo cũng không ảnh hưởng tới sự tự phụ ngạo mạn bẩm sinh, độ cong bên môi rất nhẹ, không chút để ý. Vừa thấy là biết hắn không để lời cô nói trong lòng.

Trong khoảng thời gian này, hắn coi cô như vật sở hữu của hắn vậy, được nuôi trong lãnh địa của hắn, tùy ý như một chiếc bình trang trí, nhưng tuyệt không cho phép cô chạy ra khỏi vùng cấm.

Cô xoa xoa giữa mày, có chút mệt: "Không biết trước kia tôi đã làm ra chuyện tày trời gì để bây giờ ngài không tín nhiệm tôi như vậy, tôi rất xin lỗi.

"Nhưng hiện tại, tôi rất rõ ràng mình đang nói gì."

Hôm nay Thẩm Hàn Vũ nói cho cô, trong nửa năm thăm khám, cô có biểu hiện của bệnh trầm cảm, có lẽ đã mất khống chế mà làm ra một vài việc quá khích. Nhưng điều làm cô đau đầu chính là, cô thực sự không biết mình đã làm gì, mới khiến Ôn Cẩn Ngôn trào phúng mình như vậy.

Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, phòng cho khách không rộng như phòng ngủ chính, cũng tương đối thoáng đãng, nhưng lúc này hai người lớn đứng trong phòng khiến Thương Trà cảm thấy hơi chật chội. Không khí tựa hồ cũng trở nên nôn nóng, khiến cô có chút thở không nổi, cũng may ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại có một cơn gió lạnh tạt qua, hòa hoãn không khí.

Ôn Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm đôi mắt tràn ngập linh khí kia, muốn từ nơi đó tìm kiếm hình ảnh của mình, nhưng đôi mắt trước kia luôn chằm chằm dõi theo hắn hiện giờ lại thông thấu sạch sẽ như lưu li, nhìn hắn giống như nhìn một người không liên quan.

Giống như có cái gì đang lặng lẽ trốn đi, hắn chán ghét loại cảm giác mất không chế này, lấy tay kéo kéo cà vạt: "Nếu là vì Tô Hòa, không cần nghĩ nhiều, cô ấy chỉ là thư ký."

Dừng một chút, hắn giương mắt: "Còn lời này, nếu nghe thấy một lần nữa, tôi sẽ coi là thật."

Thương Trà khiếp sợ nghe hắn giải thích, tuy hắn giải thích cũng rất có lệ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện đàng hoàng với cô. Thương Trà không khỏi cảm thán, hóa ra tên đàn ông chó cũng biết nói tiếng người à...

Nhưng mà, người con gái Tô Hòa kia, có cái tên quả thực rất dễ nghe.

Cô cười châm chọc: "Thật ra, lần này anh cũng có thể coi là thật."

Advertisement: 0:26

Close Player

Ôn Cẩn Ngôn lại giống như không nghe thấy, xoay người đi ra ngoài.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Thương Trà mới nhớ ra mình quên chưa nói với hắn về việc quay lại giới. Hai người vừa mới cãi nhau xong, giờ lại đi tìm hắn thì rất xấu hổ, thôi thì để ngày mai nói tiếp vậy.

Lại lần nữa click mở weibo, Thương Trà phát hiện tai tiếng về mình đã bị xóa không còn một mảnh, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là ai làm. Tên bạo quân kia sao có thể cho phép cô cùng người khác truyền tai tiếng chứ, nhưng cũng tốt, Thẩm Hàn Vũ vô tội, đang yên đang lành lôi hắn xuống nước thì tội hắn quá.

......

Tia nắng ban mai từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Thương Trà trên giường trở mình, không nhanh không chậm bò dậy.

Đi xuống lầu, không thấy Ôn Cẩn Ngôn, cô hỏi quản gia: "Ôn Cẩn Ngôn đâu?"

Cô vẫn còn nhớ, mình có chuyện cần nói với hắn.

Quản gia: "...... Tiên sinh lại đi công tác rồi."

Thương Trà vô ngữ: "Một tháng anh ta có thể ở nhà mấy ngày vậy?"

Quản gia ho khan một tiếng, không nói câu nào.

Thương Trà chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không trông cậy vào câu trả lời của quản gia, dư quang quét về phía sủi cảo và bánh bao cua trên bàn ăn, nháy mắt đã bị dời đi chú ý, hít hà hương thơm rồi ngồi xuống.

Quản gia run rẩy râu, kinh nghi bất định mà nhìn chằm chằm Thương Trà, không nên thế này đâu phu nhân ơi!

Hai ngày nữa chính là kỷ niệm ngày cưới của tiên sinh và phu nhân, tiên sinh lúc này lại đi công tác, mà phu nhân cũng không tức giận? Ông còn nhớ rõ ngày kỷ niệm kết hôn năm trước, tiên sinh đi công tác không nhớ rõ, hai người đại náo một hồi, cũng là bắt đầu từ lúc ấy, mối quan hệ giữa phu nhân và tiên sinh càng ngày càng lãnh đạm.

Nhưng có lãnh đạm, phu nhân vẫn rất để ý tiên sinh, thậm chí còn để tâm hơn nhiều so với quá khứ, nói thế nào nhỉ, quan tâm giống như là bệnh trạng vậy.

Âm thanh nhắc nhở tin nhắn của di động vang lên, là Lục Văn: [ Trà Trà, hai ngày nữa tôi rảnh nè, cùng đi dạo phố không? ]

Thương Trà lấy khăn giấy lau miệng, lập tức trả lời: [ oke. ]

Cô chuẩn bị lên lầu lấy túi tranh thủ tới thẩm mỹ viện, gặp đàn ông có thể không cần gội đầu, nhưng gặp khuê mật thì nhất định phải xinh đẹp.

Chuông cửa vang lên, Thương Trà theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy người làm mở cửa, sau đó lại thấy người làm quay lại nhìn mình một cái, mới lễ phép gật đầu với người bên ngoài: "Tô tiểu thư."

Đối phương rất quen thuộc đi vào nhà, nhìn về phía phòng khách giống như đang kiểm tra gì đó, nhìn thấy Thương Trà đứng trên cầu thang, lập tức cười cười: "Phu nhân, tôi tới lấy văn kiện giúp Ôn tổng."

Quản gia ho nhẹ một tiếng, trộm gật nhẹ đầu với người làm đang đứng ở cửa, dì giúp việc đó thận trọng gật đầu, nhanh chân trốn đi.

Quản gia muốn chạy lại không thể chạy, biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc đều viết hết trên mặt. Phu nhân luôn ghét cô thư ký này của Ôn tổng nhất, chờ lát nữa kiểu gì cũng giận dỗi, mong là đừng vạ lây đến cá trong chậu như ông đây.

Thương Trà: "......"

Đừng cho là tôi không nhìn thấy động tác nhỏ của các người.

Nhưng mà người tới rất quen mắt, Thương Trà không khỏi nhìn mặt cô thư ký này thêm vài lần, bỗng nhiên dừng lại.

Cô nhớ ra rồi, đây không phải là người con gái cùng tham gia tiệc với Ôn Cẩn Ngôn sao? Ha, gì nhỉ, là bạn gái cố định, bạch nguyệt quang hư hư thực thực.

Tô Hòa.

Không biết có phải do ở chung với Ôn Cẩn Ngôn lâu rồi, nên trên người Tô Hòa cũng có loại quý khí như của hắn hay không? Nhưng nếu so sánh với Ôn Cẩn Ngôn, thì khí chất trên người cô ta có vẻ lại nhiều thêm vài phần cố tình. Tươi cười khéo léo, lễ phép lịch sự, nhưng mỗi lời nói mỗi hành động lại rất có hương vị chủ nhân của ngôi nhà này.

Thương Trà bất động thanh sắc đáp: "Hả, văn kiện gì cơ? Quản gia, ông đi lấy giúp cô ấy đi."

Quản gia lập tức đáp ứng: "Dạ, phu nhân!"

Chân chạy việc chính là công việc mà ông yêu nhất!

Tô Hòa kinh ngạc một chút, nhưng chỉ một chút thôi, nếu không tinh ý thì sẽ rất khó phát hiện, cô ta không nghĩ tới hôm nay Thương Trà dễ nói chuyện như vậy, trong quá khứ lần nào cô ta tới đây cũng phải nghe Thương Trà châm chọc một hồi. Cô ta cười khẽ: "Nghe nói hai ngày nữa chính là ngày kỷ niệm kết hôn của ngài và Ôn tổng, nhưng lần này chúng tôi lại đi công tác ở Y thành mất rồi, phu nhân có muốn tôi giúp ngài đưa quà cho Ôn tổng không?"

Lời này có chút ý tứ, phỏng chừng chính Ôn Cẩn Ngôn còn không nhớ rõ có ngày kỷ niệm kết hôn này, mà cô ta chỉ là một thư ký lại nhớ rõ ràng như vậy, còn thuần thục khéo léo nói muốn giúp phu nhân Ôn tổng đưa quà cho hắn. Đúng là mùi trà phiêu vạn dặm, so với Trần Uyển, đúng là không chỉ hơn một cấp bậc.

Lại còn "chúng tôi"? Nghe như là chỉ có hai người cô ta và Ôn Cẩn Ngôn đi công tác vậy.

Thương Trà nghiêng đầu đánh giá Tô Hòa, tươi cười khéo léo lễ phép: "Quê quán của Tô tiểu thư có phải Động Đình sơn không?"

"Hả?" Tô Hòa không hiểu sao cô lại đột nhiên hỏi cái này.

"Không phải sao?" Thương Trà xoa nhẹ chóp mũi, cười: "Sao tôi lại ngửi thấy mùi vị Bích Loa Xuân đậm đặc thế nhỉ?"

Mọi người đều biết, Động Đình sơn là nơi trồng loại trà Bích Loa Xuân.

Bích Loa Xuân, loại trà nổi danh thơm ngon.

Tô Hòa lập tức phản ứng lại, tươi cười trên mặt thiếu chút nữa cứng đờ, tựa hồ là không nghĩ tới Thương Trà lại nói trắng ra như vậy. Cô lợi hại như vậy từ khi nào chứ? Trước đó rõ ràng chỉ cần một chút kích thích là có thể khiến cô mất đi lý trí.

"Tôi không hiểu... phu nhân đang nói gì?"

"Không có gì." Thương Trà đại khái đoán được cô ta đang suy nghĩ gì, thổi thổi vết bụi không tồn tại trên móng tay, khẽ cười khen ngợi: "Tô tiểu thư không hổ là người trợ thủ đắc lực nói năng cẩn thận, ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và anh ấy mà Tô tiểu thư còn nhớ rõ ràng hơn tôi, thật sự là hổ thẹn."

Cô nghĩ, trước kia có thể là bởi vì cô có bệnh trầm cảm, nên mới chịu không nổi kích thích, nhưng lúc này cô là người bình thường, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị cô ta dắt mũi như vậy.

Tô Hòa bị lời trào phúng trong bông có kim của Thương Trà nói đến á khẩu không trả lời được, nói như thế nào cũng không đúng, vừa hay lúc này quản gia đi xuống, cô ta vội vàng cầm văn kiện liền đi luôn, bóng dáng có vài phần chật vật.

Thương Trà cười tủm tỉm nói: "Tô tiểu thư đi thong thả."

Quản gia cái gì cũng không biết vẻ mặt ngơ như bò, đã xảy ra chuyện gì rồi? Không khí hài hòa như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro