CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thương Trà và Lục Văn hẹn gặp nhau ở cửa hàng thú cưng của cô ấy, cửa hàng này lại nằm trong trung tâm thương mại. Hiện tại vẫn đang là thời gian làm việc, cả trung tâm to như vậy mà chỉ có vài người, tương đối vắng vẻ. Nhân viên đứng ở cửa đón khách của mấy gian hàng quần áo trông cũng uể oải lười biếng, không nhiệt tình như vào cuối tuần.

Thương Trà đi lên thang cuốn, ngựa quen đường cũ lên thẳng tầng 3 tìm được cửa hàng thú cưng "Miêu bằng cẩu hữu" của Lục Văn. Cái tên này có chút tùy ý, là bởi vì trước đó cha mẹ Lục Văn không ủng hộ cô nàng mở cửa hàng này, vì thế cô ấy phải tới gặp Thương Trà để tìm chút sự an ủi cỗ vũ, Lục Văn nói hai người là hồ bằng cẩu hữu, cửa hàng thú cưng lại bán chó bán mèo nên liền lấy luôn cái tên "Miêu bằng cẩu hữu".

Quả thực là cái tên được đặt theo một cách phóng đãng không kềm chế được, thực sự khiến Thương Trà hoài nghi nghiêm trọng về học vị thạc sĩ của Lục Văn.

"Miêu bằng cẩu hữu" ở ngay cạnh rạp chiếu phim, không ít đôi tình nhân nhỏ trong lúc chờ xem phim liền kéo nhau vào đi dạo trong cửa hàng. Cho nên dù hôm nay không phải cuối tuần, nhưng lúc Thương Trà đến, trong tiệm cũng đã có mấy đôi đang đứng ngắm nghía trước chuồng chó mèo.

Lục Văn đeo tạp dề đang hốt kít cho mèo, ánh mắt liếc thấy Thương Trà vào trong tiệm, chạy như bay qua: "Trà Trà, rốt cuộc bà cũng tới!"

Thương Trà nhìn ba cái xẻng còn dính cát trong tay cô nàng, lập tức lui về sau vài bước, quang minh chính đại thể hiện vẻ ghét bỏ: "Trên người bà có mùi lắm! Đừng lại gần tôi!"

Cô rất thích mấy con chó nhỏ mèo nhỏ, nhưng mùi xú uế của chúng nó thật sự là...... Có thể trực tiếp làm cô thăng thiên luôn.

Ai ngờ Lục Văn dứt khoát buông cái xẻng, hai tay lau lau trên váy cô: "Bà cũng là mẹ chúng nó mà, tục ngữ nói mẹ không chê con thúi!"

Thương Trà: "...... Bà nghe câu tục ngữ này ở đâu thế?"

Cô một bên lải nhải, tùy tay nghịch nghịch chú chó nhỏ có màu lông vàng óng. Chó con lông xù xù màu vàng nhạt giống như đã quen cô, liên tiếp cọ vào lòng bàn tay, còn liếm liếm, khiến lòng bàn tay cô ướt dầm dề.

Chờ về sau cô chuyển ra ngoài ở một mình, nhất định phải nuôi một con chó. Biết làm nũng biết giữ nhà, ít nhiều cũng có cảm giác an toàn, so với đàn ông thì đáng tin cậy hơn nhiều.

Hôm nay Thương Trà mặc một chiếc váy hoa nhí màu hồng pastel, thiếu đi chút công kích, nhiều thêm vẻ dịu dàng, lại rất có tiên khí. Mấy người con trai trong tiệm đang cùng bạn gái ngắm chó mèo thỉnh thoảng không nhịn được lại liếc nhìn cô vài lần, bị bạn gái nhìn thấy cấu vào eo một phát, cuối cùng chỉ còn những tiếng xuýt xoa xin tha.

Lục Văn chế nhạo làm mặt quỷ về phía Thương Trà, giao lại việc đang làm dở cho nhân viên cửa hàng, lôi kéo Thương Trà vào phòng nghỉ phía sau.

Phòng nghỉ chứa không ít hàng hóa của cửa hàng, còn có mấy con mèo nhỏ được nuôi thả ở chỗ này, trong góc đặt mấy cái sofa đơn và một cái bàn tròn nhỏ, trông có chút chen chúc nhưng lại rất có hơi thở cuộc sống.

Lục Văn đã nhờ nhân viên cửa hàng qua tiệm bên cạnh mua hai ly trà sữa, cô ấy hút trà sữa, vừa nhồm nhoàm nhai trân châu vừa nói: "Việc bà quay lại sao rồi?"

Nói tới cái đề tài này, Thương Trà liền ỉu xìu: "Thôi đừng nói nữa."

Nằm trên đùi cô là một con mèo lớn mập mạp lông xù màu trắng, chổng bốn chân lên trời để cô xoa bụng, thỉnh thoảng lại liếm liếm tay cô, đáng yêu đến nhũn cả tim.

Nhưng mà cô thích nhất là niết niết cái đuôi của nó, trong chốc lát toàn bộ mấy con mèo như mất hết sức lực, nằm liệt trong lòng cô, □□, trong cổ họng phát ra thanh âm lộc cộc lộc cộc.

Lục Văn buông trà sữa, phủi phủi tay áo: "Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải Ôn Cẩn Ngôn kia không cho bà đi đúng không?"

Động tác vuốt mèo của Thương Trà khựng lại, kinh ngạc nói: "Sao bà biết?"

Lục Văn biểu tình phẫn nộ, uất hận nói: "Ôn Cẩn Ngôn kia chính là đồ đàn ông chó có dục vọng khống chế siêu mạnh, mình ở bên ngoài thì biết bao em gái mưa, mà vợ chỉ hơi động đậy chút cũng không cho."

"Nói anh ta thích bà còn lâu tôi mới tin, anh ta kết hôn với bà có khác gì nuôi chó mèo đâu, tâm tình tốt thì có lệ mua chút đồ về dỗ bà, thế thôi mà bà đã nhảy cẫng lên rồi. Một năm này trạng thái tinh thần của bà không tốt, đến có lệ anh ta cũng không thèm làm, tôi thực sự rất hoài nghi anh ta ở bên ngoài nuôi thêm con cẩu khác rồi!"

Tuy khuê mật và mình cùng chung kẻ địch khiến Thương Trà rất cảm động, nhưng mà: "...... Như vậy là không tốt hả?"

Lục Văn trừng cô, hung hăng trợn mắt: "Bà còn che chở anh ta?"

"Không phải." Thương Trà vô ngữ: "Nào có ai nói bạn thân của mình là chó mèo đâu."

"Đó là so sánh! So sánh hiểu không hả???"

Lục Văn cưỡng từ đoạt lí: "Lại nói, chó mèo thì làm sao? Chúng nó không đáng yêu à?"

Thương Trà: "......"

Con mèo trên đùi cô bị cái giọng oang oang của Lục Văn dọa chạy mất rồi.

"Àii!" Lục Văn hình như ý thức được cái gì, nhìn Thương Trà: "Ờ thì, tuy có chút trực tiếp, nhưng tôi đây thực sự là hận không thể mắng tỉnh cái người u mê là bà."

Thương Trà: "...... Cảm ơn nha! Tôi đã tỉnh rồi."

Lục Văn không tin, lại xả đến đề tài khác.

Bạn thân của cô nên cô hiểu rất rõ, Thương Trà thích tên chó Ôn Cẩn Ngôn như vậy, sao có thể dễ dàng tỉnh ngộ chứ, trừ phi mất trí nhớ.

Còn phải nói, hai người có thể làm khuê mật vẫn là có đạo lý nhất định.

Hai người hàn huyên một lát, sau đó đi dạo phố, lại đi xem phim, chơi đến khi trời tối, tiếp tục tới quán bar nhảy Disco.

Thương Trà vốn có chút kháng cự, trong trí nhớ của cô, hình như cô chưa từng tới quán bar bao giờ. Lúc cô học đại học đã xuất đạo, vẫn luôn bị chị Nhiên quản rất nghiêm, rất nhiều chỗ đều không thể đi.

Nhưng mà thấy Lục Văn mời mọc thuần thục như vậy, cô nghĩ, có thể trong hai năm kết hôn và sống cùng Ôn Cẩn Ngôn cô cũng thường xuyên tới nơi này. Mặc kệ, coi như là kỳ xả hơi cuối cùng trước khi quay lại giới giải trí, dù sao thì vốn dĩ cô cũng khá tò mò.

Con phố xa hoa truỵ lạc, mặt ngoài nhìn qua thì rất an tĩnh, tốp năm tốp ba người trẻ tuổi đang kề vai sát cánh hút thuốc phì phèo. Quán bar trên phố không ít, Lục Văn quen cửa quen nẻo kéo cô vào một trong số đó, nhìn dáng vẻ hình như thường xuyên tới.

Vào cửa, giống như đi vào một thế giới khác hoàn toàn với bên ngoài.

Âm nhạc đinh tai nhức óc, khiến người ta nghe xong liền không tự giác muốn cùng lắc lư theo. DJ quên mình mà loạng choạng thân thể, trên sân khấu ca sĩ ôm đàn ghi-ta hát một bài rock and roll, quầy bar được ánh đèn nháy chiếu vào lấp lóe sáng tối, cô nhìn bartender tung hứng cốc pha chế mà hoa cả mắt.

Trên ghế cao trước quầy bar, có một người đàn ông mặc sơ mi trắng đang ngồi, trong một đám người trẻ tuổi ăn mặc theo trào lưu trông anh ta có chút đột ngột. Người này hơi quen mắt, Thương Trà nhịn không được đi qua, kinh ngạc nói: "Bác sĩ Thẩm?"

Thẩm Hàn Vũ cũng ngẩn ra, nói cái gì đó, nhưng nơi này quá ồn, Thương Trà không nghe rõ: "Cái gì cơ?"

Advertisement: 5:34

Close Player

Lúc này trên sân khấu đổi ca sĩ, âm nhạc trở nên nhẹ nhàng chậm rãi, Thẩm Hàn Vũ cười nói: "Tôi nói sao cô lại tới đây?"

"Tôi tới với bạn." Thương Trà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, cười giới thiệu: "Bạn thân của tôi, Lục Văn."

Thẩm Hàn Vũ quét mắt về phía Lục Văn, cười nhạt nói: "Lục tiểu thư, xin chào."

"Xin chào." Lục Văn nói thầm trong lòng, sao vừa nãy cô lại mơ hồ nghe thấy hắn nói là "Tôi cho rằng cô sẽ không tới" nhỉ.

Cô nàng đánh giá Thẩm Hàn Vũ, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, trước kia lúc cô cùng Thương Trà tới đây cũng thường xuyên gặp hắn.

Thẩm Hàn Vũ gọi cho hai người một ly Bloody Mary và Margaret màu lam, hắn đem ly Bloody Mary phấn phấn nộn nộn đẩy đến trước mặt Thương Trà, ly màu lam còn lại là của Lục Văn, màu sắc nhỏ vụn được ánh đèn rực rỡ chiếu vào, khiến hai ly rượu có thêm vài phần sắc thái mộng ảo.

Thương Trà hơi ngượng ngùng, cười cười: "Cảm ơn."

Trong trí nhớ của cô, lần này mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, tuy đây là phong độ thân sĩ thường thấy, nhưng tóm lại cô cũng không quá thoải mái.

Lục Văn lại liếc mắt nhìn người đàn ông thêm một cái, không biết có phải trùng hợp hay không, Margaret màu sắc xanh thẳm, tục xưng là Maldives hải dương, mà bạn thân của cô không thích nhất chính là biển rộng, cho nên người đàn ông này mới cố tình đem này ly cho cô.

Nhưng mà người này nhìn qua rất giống người tốt, lại quen biết Thương Trà, nên cô cũng không nghĩ nhiều, mới ngồi một chút đã ngứa ngáy chân tay, bắt đầu uốn éo ra sàn nhảy.

Thương Trà không quá hứng thú, nên cũng không đi.

Cô bưng chén rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, hương vị quái quái, nồng đậm vị nước cà chua. Khi cô còn đang bận đánh giá dư vị rượu cocktail trong miệng, một ngón tay khớp xương rõ ràng đột nhiên gõ gõ vào thành chén rượu trong tay cô.

Thương Trà ngẩng đầu, lại bắt gặp thâm ý như có như không trong đáy mắt Thẩm Hàn Vũ, hắn nói: "Những chỗ thế này, đừng tùy tiện uống rượu mà đàn ông gọi cho cô."

Dưới ánh đèn tối tăm, người đàn ông ngồi nghiêng tùy ý, một tay chống đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, thế nhưng lại có vẻ không chút để ý, nhìn có chút nguy hiểm.

Thương Trà chớp chớp mắt, người đàn ông cười đến ôn tồn lễ độ, phảng phất như một cái chớp mắt vừa rồi chỉ là ảo giác. Hiện tại nếu cô nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt này thì cũng không phải, mà không uống cũng không phải, cuối cùng vẫn quyết định cầm lên, dù sao thì cũng không nên lãng phí.

Cô không chú ý, sau khi cô uống xong ly rượu này, ý cười nơi đáy mắt của Thẩm Hàn Vũ sâu đến có chút đáng sợ. Người đàn ông thong thả ung dung cầm lấy chén rượu, che giấu biểu tình vốn đã nhỏ đến khó phát hiện của mình.

Cuối cùng Lục Văn uống đến say khướt, chỉ vào Thương Trà, mơ mơ màng màng nói: "Bà bà bà hôm nay... Không đúng, chưa... chưa say!"

Thương Trà vô ngữ: "Vì sao nhất định phải uống say?"

Lục Văn lắc đầu, đầu óc say rượu đã không đủ tỉnh táo để suy nghĩ.

"Thì... Chính là không đúng!"

Trước đây mỗi lần tới, Thương Trà đều uống đến say khướt, sau đó bị cô nàng nửa kéo nửa ôm mang về nhà. Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của Thương Trà và Ôn Cẩn Ngôn, thế mà cô lại không uống say, cái này không khoa học.

Thẩm Hàn Vũ liếc mắt nhìn Thương Trà một cái, nhàn nhạt nói: "Thời gian không còn sớm, hai cô gái tự về không an toàn, để tôi đưa hai người về."

Thương Trà đỡ con ma men, quét mắt khắp quán bar thất thất bát bát loạn xì ngầu, xác thật rất không an toàn, đáp: "Phiền bác sĩ Thẩm vậy."

Thẩm Hàn Vũ nhìn cô, bỗng nhiên cười: "Chúng ta hiện tại, cũng coi như đã có một chén rượu giao tình, về sau cô đừng gọi bác sĩ Thẩm nữa."

Thương Trà ngẩn ra, khẽ cười một tiếng: "Được, Thẩm Hàn Vũ."

Không biết vì sao, cô cảm thấy hắn không xem cô như một người mất trí nhớ, giống như là...... hiện giờ hắn mới quen biết cô. Không hổ là bác sĩ tâm lý, chu đáo đến mức này luôn.

Thương Trà đưa Lục Văn về nhà an toàn mới quay lại biệt thự, đã gần 12 giờ.

Quản gia ở cửa nhận lấy túi của cô, tiểu lão đầu hơi ai oán nói: "Phu nhân lại uống rượu?"

"Ừm." Thương Trà nghe ngữ khí quan tâm của ông, chủ động giải thích: "Chỉ uống một ly."

Lại còn là người khác gọi cho cô.

Quản gia cũng phát hiện có chút không đúng, trước kia mỗi lần phu nhân ra ngoài uống rượu đều là uống đến say khướt không còn biết gì, hôm nay thế nhưng người lại không có việc gì, chỉ có mùi rượu nhàn nhạt. Lạ cái nữa hôm nay chính là kỷ niệm ngày cưới của phu nhân và tiên sinh, cái này không khoa học tí nào!

Tiểu lão đầu biểu tình đổi tới đổi lui, thập phần xuất sắc, Thương Trà cũng không biết ông đang suy nghĩ gì. Đưa con ma men Lục Văn kia về đến nhà, thật sự quá mệt mỏi, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng tắm rửa một cái rồi vùi đầu đi ngủ thôi.

Đẩy cửa ra, cô giơ tay bật đèn, bỗng nhiên khựng lại, đèn đầu giường trong phòng đang mở, trên giường còn có một người đàn ông, hắn nửa nằm nửa ngồi trên đầu giường, trong tay còn cầm một quyển sách.

Thương Trà bị dọa nhảy dựng: "Sao anh lại ở chỗ này?"

Cái cô Bích Loa Xuân kia không phải nói bọn họ tới Y thành công tác sao? Bây giờ mới hai ngày mà đã trở lại?

Ôn Cẩn Ngôn ngẩng đầu, ngữ khí đương nhiên: "Tại sao tôi không thể ở chỗ này?"

Cô nhớ hắn cũng đã từng nói câu này, Thương Trà ậm ừ một tiếng, dài giọng cười nói: "Cũng đúng, đây là nhà ngài, Ôn tổng đương nhiên muốn ở chỗ nào thì ở."

Không biết hắn đi làm có phải cũng vô lý ngạo mạn như vậy hay không, nếu có thì không phá sản cũng là lợi hại đấy. Đúng như Lục Văn nói, mình giống như sủng vật hắn nuôi, mà sủng vật thì nào có cái gì gọi là không gian riêng tư, còn không phải hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à, rốt cuộc cả tòa biệt thự này đều là địa bàn của hắn mà.

Ôn Cẩn Ngôn hiếm khi không há mồm trào phúng, nhìn cô lười biếng nói: "Lại đây."

Thương Trà không biết hắn lại muốn làm gì, chần chờ di chuyển bước chân: "Làm gì?"

Còn chưa tới gần, đã bị hắn túm chặt cổ tay kéo vào ngồi trên đùi hắn, cánh tay rắn chắc ôm bên hông cô, ghé mũi ngửi ngửi ở cổ cô, ý vị không rõ bật cười: "Uống rượu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro