7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao vẫn chưa về ?" Minhyun đứng ở cạnh cửa, nhìn về phía bên ngoài, lòng cậu lo lắng vô cùng.

Ngày hôm qua, Seongwu dậy thật sớm sớm, hắn nói cho Minhyun biết rằng mình muốn đi tìm một bằng hữu, rồi nhanh chân đi ra cửa.

Minhyun vốn cho là hắn sẽ nhanh trở về, không nghĩ tới buổi trưa, thậm chí thẳng đến buổi tối mà hắn vẫn chưa về.

Minhyun cả một đêm không ngủ, vừa nhìn trời đã sáng, vừa lo lắng định đi ra cửa tìm Seongwu, lúc này mới nhìn thấy hắn có vẻ cô đơn trở về.

Sau khi hắn trở về, tựa hồ như có vô vàn tâm sự, một người ngơ ngác không nói một câu, mặc kệ Minhyun hỏi thế nào, hắn vẫn không trả lời.

Một lúc lâu, hắn mới mở miệng nhờ Minhyun pha cho hắn bình trà, "Chuẩn bị trà bánh dùm ta." Hắn vừa uống trà vừa ngồi trong sân phơi nắng.

"Ta bồi ngươi tâm sự nha?" Minhyun có chút không yên lòng hỏi.

"Không cần, không phải ngươi cần hái thảo dược bán cho tiệm thuốc sao? Ngươi lên núi đi!" Seongwu từ chối hảo ý của Minhyun.

"Thế nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết, bây giờ đi làm hay là ngồi đây giảng đạo cho ta?"

Dưới sự kiên trì của Seongwu, Minhyun giúp hắn chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ rồi một mình lên núi hái thuốc, nghĩ nghĩ có nên hái cây Dã Tố cho Seongwu bồi thân thể hay không?

Tuy nói độc tố trên người của hắn đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng nhiều năm qua bị độc xâm lược trong thân thể, cho nên không phải dễ dàng có thể phục hồi như cũ.

Quả nhiên trời không phụ lòng người, Minhyun ngoài ý muốn hái được cây Dã Tố quý hiếm, cậu xem xét nó một lượt, phán đoán nó... ít nhất ... sống mấy trăm năm.

Minhyun hào hứng cầm Dã Tố vội vàng về nhà, định dùng cây Dã Tố hấp chung với con gà cho Seongwu uống.

Minhyun một đường chạy như bay thẳng đến cửa nhà, mệt đến không chịu nổi cậu thả chậm cước bộ. Minhyun đứng ở hàng rào bên ngoài, liếc mắt liền thấy Seongwu đang ngồi một mình ở trong sân.

Ở ánh mặt trời chiếu lên gương mặt Seongwu càng thêm anh tuấn, tóc hắn đen mượt buộc ở sau ót, một đôi mắt thâm tình như nhìn cái gì đó, nụ cười điềm mỹ thoáng hiện trên môi.

Chợt thấy Seongwu cười, Minhyun thất thần, một lòng không giải thích được tim mình gần như nhảy dựng lên.

Hai người cùng nhau sinh hoạt mấy ngày nay, cậu chưa bao giờ xem qua Seongwu lộ ra tươi cười phát từ nội tâm, hắn luôn luôn cười nhạt, nếu không phải là nụ cười tràn đầy trào phúng thì nó cũng như có tang thương, cảm thấy thập phần bất đắc dĩ.

"Guan Lin à, nhìn ngươi hạnh phúc như thế, ta thực sự thật cao hứng, hy vọng ngươi đi theo Sungwoon thật bền lâu. Không giống ta, vĩnh viễn đều không chiếm được hạnh phúc!" Vỗ về đoản đao trên tay, nụ cười của Seongwu bỗng nhiên chuyển thành đau khổ.

Ngày hôm qua, hắn len lén chạy đi nhìn Lai Guan Lin và Ha Sungwoon, rõ ràng mong muốn hai người bọn họ hạnh phúc quá cả đời, nhưng khi thấy bộ dạng hạnh phúc của hai người, tim của hắn lại tự dưng đau.

Hắn chưa từng gặp được Guan Lin cười tươi như vậy, trên mặt của y tràn đầy trong sạch, trong mắt không hề có sát khí, mà là ung dung thoải mái.

Nguyên lai nghĩ muốn cho y cười tươi như vậy, nghĩ vĩnh viễn coi chừng y, đáng tiếc không như mong muốn, cái Guan Lin mong muốn, chưa bao giờ là hắn.

"Ta đã trở về." Minhyun dùng sức đẩy hàng rào ra, cố ý lớn tiếng kêu. Nụ cười khổ sở của Seongwu làm cậu thấy cực kỳ đau lòng.

Vừa thấy Minhyun trở về, Seongwu lập tức đem đoản đao thu vào, hắn trở lại bình thường, nhàn nhạt cười, lười biếng nói: "Ngươi đã trở về, ta đói quá."

"Ta lập tức nấu cơm, ngươi xem." Minhyun cằm Dã Tố như vật trân bảo. "Ta giúp ngươi hầm cách thủy thịt gà, buổi tối có thể ăn."

"Tạ ơn!"

Hai người sau khi dùng xong bữa trưa, Minhyun theo thường lệ châm trà cho Seongwu, cậu cố dùng hết khả năng tìm chủ đề để cùng Seongwu trò chuyện, mong muốn làm cho tình hình của Seongwu chuyển biến tốt đẹp.

Cũng mặc kệ cậu cố gắng thế nào, Seongwu luôn luôn một câu cũng không nói. Trong chốc lát, Seongwu nói hắn mệt mỏi, rồi thẳng quay về trong phòng.

Tinh thần Seongwu sa sút, làm tâm tình Minhyun cũng té theo đáy cốc.

Cậu không biết lần này Seongwu xuất môn gặp phải người nào hoặc phát sinh chuyện gì, chỉ biết có nhiêu đây, nhất định liên quan tới người tên Guan Lin từ trong miệng Seongwu nói ra.

Minhyun suy nghĩ khổ não, trái lo phải nghĩ cuối cùng cũng nghĩ đến một một biện pháp không biết có được hay không? Cậu tìm ra vò rượu phong kín nhiều năm đào cất, chuẩn bị cùng Seongwu tâm tình, có thể cho hắn vơi đi nỗi buồn, hoặc là nói ra bao nhiêu buồn khổ tích tụ trong lòng.

Minhyun hạ quyết tâm, bữa tối cậu chuẩn bị một ít đồ nhắm rượu, mời Seongwu cộng ẩm. Seongwu sầu muộn trong ngực, đáp ứng.

"Uống chậm một chút, uống chậm một chút, không ai tranh với ngươi, rượu này tác dụng chậm." Minhyun cấp vội vàng nắm được chén rượu trong tay của Seongwu.

"Không sao, không sao, rượu này thực sự uống rất ngon, hựu hương hựu thuần, thực sự là hảo tửu." Seongwu lắc đầu, uống cạn rượu trong ly, tự mình rót một chén.

Seongwu một chén lại một chén uống lên, nhượng Minhyun nóng nảy, nhưng Seongwu căn bản không để ý tới Minhyun khuyên can, vẫn nốc rượu như uống nước lã, thẳng đến uống hơn phân nửa bình, mới chậm lại tốc độ.

Mấy chén rượu vào, rõ ràng Seongwu nói nhiều hơn thường ngày. Từ chuyện gia đình, Minhyun biết được Seongwu từ nhỏ đã mồ côi mẫu thân, là do phụ thân nhờ bà nội nuôi lớn.

"Cha ngươi nhất định đối với ngươi rất tốt, rất thương ngươi, đúng hay không?" Nhìn dáng vẻ của hắn, chỉ biết từ nhỏ nhất định là sống an nhàn sung sướng, chẳng gặp cảnh khó khăn bao giờ.

"Ông ta rất 'Thương' ta, luôn luôn 'thương' ta muốn chết." Khóe miệng Seongwu phát ra một tia cười lạnh. "Ngươi có biết ông ấy 'thương' ta như thế nào không?"

Seongwu đột nhiên lung lay đứng lên, không hề báo trước cởi ra xiêm y, lộ ra tấm lưng đầy vết sẹo.

"Đây. . . Đây là chuyện gì?" Minhyun kinh ngạc nhìn dấu vết trên lưng Seongwu, phát hiện tất cả đều là một ít vết thương cũ, nhưng thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Tuy rằng nó đã thành sẹo, vẫn lưu lại dấu vết hết sức rõ ràng.

"Cha ta dùng roi đánh." Seongwu nói xong rất là khoái trá, hời hợt cứ như roi có quất bao nhiêu vào người thì cũng không cảm giác đau.

"Cha ngươi dùng roi đánh?" Nghe vậy, Minhyun không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, không thể tin được trên thế giới này lại có một người cha ác tâm như vậy.

"Không sai, ngươi có biết độc trên người ta làm sao mà có không?"

"Chẳng lẽ cũng là cha ngươi... Không! Không thể nào!"

"Tại sao lại không thể nào? Cha ta là một người như vậy, đối với ông ấy mà nói, ta chẳng qua là con cờ, là một vật thí nghiệm mà thôi." Giơ ly rượu lên, Seongwu uống một hơi cạn sạch, cũng nuốt xuống những khổ sở trong lòng.

Chưa từng ai thấy Hắc Ưng Lâu thiên hạ độc xuất hiện, càng không có ai có thể lý giải Hắc Ưng Lâu Chủ tại sao phải đối đãi với con ông như thế.

Nguyên nhân này chỉ có cha con bọn họ biết, phụ thân không chỉ nói cho hắn biết rằng ông hận hắn vô cùng, ước gì hắn chết sớm một chút, ước gì hắn không có sanh ra trên đời này.

Bởi vì sanh ra hắn mà người nữ nhân ông yêu nhất lại ra đi vĩnh viễn. Cũng bởi vì thế, cho nên cả đời hắn cũng phải vì cái này mà trả giá thật lớn, đem cái thân thể mà chuộc tội.

Hắn ngày càng lớn lên, phụ thân đối với hắn hận ngày càng tăng; quản giáo hắn ngày càng thêm nghiêm khắc.

Từ nhỏ, hắn luôn đi cùng Lai Guan Lin và Kang Euigeon. Hôm nay Kang Euigeon đã ra đi mãi mãi, Guan Lin thì tìm được hạnh phúc của riêng mình, còn hắn thì nên ở nơi nào đây?

"Cha ngươi làm cái gì? Tại sao phải đối với ngươi như vậy?"

"Ông ta! Là Hắc Ưng Lâu Chủ mà giang hồ đồn đãi."

"Hắc Ưng Lâu? Hắc Ưng Lâu làm cái gì?"

"Chuyên môn giết người." Seongwu tự giễu nở nụ cười. "Hắc Ưng Lâu là một tổ chức sát thủ, chỉ cần có tiền, muốn ai chết thì phải chết."

"Ngươi là nói Hắc Ưng Lâu cướp tiền, đoạt mạng người vô tổ chức?" Minhyun giật mình, hắn vẫn nghĩ Seongwu là danh môn đệ tử của trường phái nào đó hoặc là công tử nhà giàu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro