8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi là nói Hắc Ưng Lâu cướp tiền, đoạt mạng người vô tổ chức?" Minhyun giật mình, hắn vẫn nghĩ Seongwu là danh môn đệ tử của trường phái nào đó hoặc là công tử nhà giàu.

"Không sai!"

"Cha ngươi không có khả năng cho ngươi đi giết người chứ?"

"Sao lại không? Ta đệ nhất cao thủ ở Hắc Ưng Lâu, từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu người chết trong tay ta, không biết có bao nhiêu người bởi vì ta mà cửa nát nhà tan, ngươi xem." Seongwu vươn hai tay. "Trên tay của ta nhuộm vô số máu người, cả đời đều tắm không sạch, rửa không xong."

"Sẽ không, đây không phải là lỗi của ngươi, là lỗi cha ngươi."

"Ngươi xem tay ta dính đầy máu tanh, người như ta thì có tư cách sống ở trên đời này chăng? Ngươi nói ta chết là tốt nhất đúng không?" Seongwu thì thào nói, điệu bộ hoảng hốt thất thần, làm Minhyun đau lòng cực kỳ.

Vì xúc động cũng không kịp suy nghĩ gì, cậu bước nhanh về phía trước, ôm lấy Seongwu thật chặt.

"Đây không phải là lỗi của ngươi, đều không phải, ngươi không nên đem tất cả đều trút ở trên người mình, ta vui vì ngươi còn sống, ta sẽ làm bạn với ngươi cả đời. Hiện tại nhắm mắt lại, đừng nghĩ đến gì nữa, nghỉ ngơi cho khỏe."

Seongwu nghe theo lời nhắm hai mắt lại, hơi cồn bắt đầu tác dụng chậm, làm toàn thân Seongwu không tự chủ được khô nóng đứng lên.

Hắn khát vọng thân thể ấm áp, khát vọng có người dỗ hắn, bồi ở bên cạnh hắn.

"Ngươi... Ngươi đang làm cái gì?" Minhyun kinh ngạc phát hiện tay Seongwu lén lút xoa lồng ngực cậu.

"Ngươi cứ nói xem." Seongwu nhẹ giọng nở nụ cười, đôi mắt mơ màng, gò má ửng đỏ tràn ngập đầu mị lực đầu độc người, mắt của hắn trong như suối, dễ dàng mang đi hồn phách của Minhyun.

"Ta... Ta... Ngươi... Ngươi..."

Seongwu bật cười, tự mình cởi xiêm y Minhyun.

"Ngươi cởi y phục của ta làm cái gì? Không được!" Minhyun liều mạng cầm quần áo kéo trở về, thế nhưng sức mạnh của Seongwu lại hơn cậu nhiều.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đẩy, Minhyun liền lùi lại vài bước ngã lên giường. Minhyun chưa kịp đứng dậy, cả người Seongwu đã đè lên.

Seongwu chủ động, làm Minhyun hô hấp bỗng nhiên tăng nhanh, đôi tay của hắn không biết đang phiêu diêu nơi nào.

"A... Ngươi mệt mỏi sao?" Minhyun miễn cưỡng đẩy ra, cố cười nói: "Ta đi thu chén đũa, ngươi đi ngủ đi!"

"Ngươi không theo ta sao?" Seongwu thì thào nói, tay hắn êm ái vỗ về mặt cậu, làm cậu thở dốc vì kinh ngạc, không nói được cậu nào.

"Cái này... Cái kia... Ngươi uống say." Minhyun lộp bộp nói vài từ.

"Uống say?" Seongwu lơ đễnh nói: "Có bấy nhiêu rượu, ta say mới là lạ."

Seongwu say rượu nở nụ cười, hắn dùng hai tay nâng mặt Minhyun lên, đỉnh đầu dựa vào trán Minhyun, dường như phát hiện cái gì kêu lên.

"Ánh mắt của ngươi... thật xinh đẹp, trong vắt xanh như hồ nước giống như nơi mà... Euigeon. . . Guan Lin mang ta đi đùa ở dòng suối nhỏ, nước trong xanh, cá nhiều, hảo hảo ngoạn." Seongwu ợ lên hơi rượu, đã bắt đầu có chút nói lắp.

"Guan Lin là ai ?" Minhyun rốt cục nhịn không được hỏi ra, vấn đề này cậu nín đã lâu, đến mức cậu khổ sở cực kỳ.

"Guan Lin là ai? Guan Lin không phải là ngươi sao?" Seongwu chỉ vào Minhyun, khoái trá cười rộ lên, hắn đem mặt dán tại ngực cậu. "Guan Lin a, ngươi chạy đi nơi nào? Ta... tìm ngươi đã lâu, đã lâu."

"Ta..."

"Hư! Không được nói." Seongwu hạ giọng đầy thần bí.

"Đừng cho người nào... biết ngươi ở nơi này, nếu để cho Sungwoon biết, anh ấy sẽ đem ngươi... Cướp đi."

"Sungwoon là ai?" Nghe Seongwu nói, Minhyun không hiểu ra sao.

"Ngươi thực sự không thích bồi ở bên cạnh ta sao?" Seongwu làm bộ đáng thương lôi kéo tay Minhyun, viền mắt bỗng nhiên đỏ lên. "Vì sao chúng ta không giống như trước nữa? Vì sao? Chẳng lẽ là Sungwoon? Ta thực sự không có khả năng thay thế anh ấy sao? Guan Lin à."

Cuối cùng Minhyun cũng nghe rõ, xem ra Seongwu đem cậu trở thành Guan Lin, mà Sungwoon là tình nhân của Guan Lin.

"Không, không ai đoạt đi ta, ta sẽ vẫn cùng ngươi." Minhyun mở miệng an ủi.

"Thực sự?" Nghe vậy, toàn bộ ánh mắt Seongwu sáng lên.

"Thực sự." Minhyun vội gật đầu, hiện tại chỉ cần có thể cho Seongwu dễ chịu hơn là tốt rồi, cậu sẽ không ngại là thế thân Guan Lin.

"Ta chỉ biết ngươi đối với ta tốt nhất, Lin à." Seongwu nở nụ cười, hắn hài lòng nhắm mắt lại, đưa ra yêu cầu. "Hôn ta."

"Hôn... Hôn ngươi ?" Minhyun không khống chế được kêu thành tiếng. Mình... Mình nghe lầm?

"Đúng vậy! Nếu không ta hôn ngươi cũng được." Seongwu cười híp mắt cúi đầu, môi của hắn cứ như vậy dán lên môi Minhyun, tay hắn khoái ý chạy trên người cậu.

Hai người tiếp xúc thân mật, làm mặt Minhyun đỏ lên như bị hỏa thiêu, tay cậu không tự chủ ôm chặc Seongwu.

"Lin Lin." Seongwu hô hấp dồn dập kêu, môi của hắn gấp gáp hôn lên mặt và lỗ tai cậu.

Biết mình không nên làm như vậy, nhưng Minhyun kìm lòng không đậu, vừa run vừa hôn trả Seongwu.

Lúc này một trận gió mát kéo tới, Minhyun rùng mình một cái, cậu cúi đầu vừa nhìn, mới giật mình phác giác cơ thể mình xích lõa. Sợ hãi, toàn bộ lý trí của cậu kéo về.

Mình đang làm gì a? Minhyun tự hỏi, mình sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Nhưng một mặt cậu lại nghĩ khác, mình đâu có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, do chính hắn chủ động, mà mình chỉ là thật lòng an ủi hắn mà thôi!

Ngay khi trong lòng Minhyun thiên nhân giao chiến, chẳng biết nên làm thế nào cho phải, Seongwu nằm hướng một bên.

Minhyun định thần vừa nhìn, lúc này mới phát hiện Seongwu ngủ thiếp đi. Minhyun thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng của cậu lại không nói được buồn vô cớ.

Minhyun vẫy vẫy đầu, xuống giường mặc vào xiêm y, không để ý tới tâm tư kì dị của mình nữa.

Cậu cởi áo ra cho Seongwu, giúp hắn dắp kín chăn bông, còn mình thì như thường ngày, tùy tiện lấy một cái chăn đệm nằm dưới đất ngủ.

Chỉ là, một đêm này làm cậu nghĩ thật lâu, thật lâu. Trời vừa mới sáng, cậu không kịp chờ đợi gà gáy liền rời giường, xuất môn lên núi hái thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro